- Trình tự Tinh Cực Cảnh có thể để công phu con mắt tu luyện đến mức ảnh hưởng được cường giả đồng cấp. Thực lực người này so với Phượng Yên Nhu và Huyễn Nguyệt công tử còn mạnh hơn, hơn nữa không phải chỉ hơn một bậc. Phỏng chừng cùng đại sư huynh trong miệng Phượng Yên Nhu cùng với Xích Thủy Tông Xích Thủy Tiểu Chân Nhân không sai biệt lắm.
Không rời khỏi Nam Trác Vực không biết, đi ra mới biết nơi nào cũng đều là tuyệt đỉnh thiên tài, ví dụ như đại đệ tử Phiêu Tuyết Điện còn chưa thấy mặt, Xích Thủy Tông Xích Thủy Tiểu Chân Nhân, và thanh niên ngân quan vô cùng anh tuấn trước mắt, mỗi người đều là người nổi bật trong thiên tài tuyệt đỉnh. Huống hồ, nghe nói Lôi Vực Lôi Chi Công Chúa càng thêm lợi hại, lại không biết lợi hại tới trình độ nào.
Dời đi ánh mắt, lực chú ý của Diệp Trần đặt ở trên người tuyệt mỹ nữ tử bên cạnh ngân quan thanh niên. Vẫn là tử sắc xiêm y, khăn che mặt bằng lụa mỏng, không phải Mộ Dung Khuynh Thành thì là ai. Đã lâu không gặp, không biết có phải là ảo giác của Diệp Trần không, mà khí chất trên người Mộ Dung Khuynh Thành càng thêm thâm thúy, dung mạo càng phát ra tuyệt mỹ. Nếu như nói lúc trước, Mộ Dung Khuynh Thành cũng chỉ hơn một ít tuyệt mỹ nữ tử mà Diệp Trần từng gặp một chút. Hiện tại, thì hoàn toàn độc lĩnh, đạt được khuynh quốc khuynh thành.
Dung mạo thiên sứ, khí chất ma quỷ, cũng không hơn được nàng.
So với khí chất và dung mạo biến hóa rất nhỏ, thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành tiến bộ rất nhiều. Thiên Ma đại pháp thi triển ra, một đám cường giả bị Thiên Ma lực tràng quét ngã, tựa như trời mưa. Chốc lát lại có Lực Trường Thiết Cát đáng sợ oanh ra, một gã cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn liền bị đánh cho thổ huyết.
- tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong!
Diệp Trần liếc mắt nhìn ra nội tình của Mộ Dung Khuynh Thành, đối phương cư nhiên hậu sinh khả úy, tại tu vi đuổi kịp và vượt qua hắn. Đương nhiên, Diệp Trần ngược lại không quá kinh ngạc, luận thiên phú tu luyện, Diệp Trần cũng không phải đặc biệt nổi bật, vốn cũng kém hơn Mộ Dung Khuynh Thành. Trước đây có thể siêu việt thiếu niên một đời của Nam Trác Vực là bởi vì các loại cơ duyên. Mà thiên tài cạnh tranh không phải một sớm một chiều có thể phân thắng bại như vậy. Là trường kỳ cạnh tranh, huống hồ, đối phương dù sao cũng là đệ tử của Lục phẩm tông môn Phi Thiên Ma Tông, có đan dược đề thăng tu vi cho nàng tu luyện.
- Một đám có mắt không tròng, cư nhiên dám vây công ta và Khuynh Thành.
Quan thanh niên đối với Mộ Dung Khuynh Thành xưng hô rất thân thiết, tựa hồ muốn ở trước mắt đối phương biểu hiện một phen. Hai mắt hắn thần quang đại phóng, một vòng vô hình quang hoa hình quạt khuếch tán, trong phạm vi phóng xạ, người vây công đầu váng mắt hoa, sức chiến đấu giảm đi. Sau một khắc, thanh long kình khí thanh thế hãi nhân giết tới, người trúng chiêu thân thể tứ phân ngũ liệt, huyết vũ bay tán loạn, sát khí lẫm nhiên.
Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày, không nói gì thêm.
- Lui lại!
Thấy hai người thật là khó chơi, tổn thất trên trăm tên thủ hạ, ngay cả một sợi lông của đối phương cũng chưa động tới được. Thủ lĩnh đám kiếp phỉ này lập tức nổi lên lòng muốn chạy, quả đoán hạ lệnh.
Sưu sưu sưu...
Đám người vây công sớm đã không còn ý muốn chiến đấu, nghe được mệnh lệnh, đâu thể tiếp tục lưu lại, liều mạng vận chuyển chân nguyên, bỏ chạy tán loạn.
Ngân thanh niên còn muốn tiếp tục truy đuổi, Mộ Dung Khuynh Thành thản nhiên nói:
- Không nên.
- Bỏ đi, coi như bọn chúng chạy nhanh, Khuynh Thành, ngươi không sao chứ?
Quan thanh niên đình chỉ truy kích, lướt đến bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu:
- Đoạn công tử, gọi Mộ Dung là được.
Ngân thanh niên vẻ mặt thoáng biến hóa, hắn và Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải người quen cũ, mà là mới quen biết ở nơi cực âm. Vừa gặp được giai nhân, ánh mắt hắn cũng không dời ra được nữa, làm đại đệ tử Vân Lan Vực Lục phẩm tông môn Liệt Hồn Tông. Thực lực của hắn tương đương với Xích Thủy Tiểu Chân Nhân. Tuyệt mỹ nữ tử ái mộ hắn quá nhiều, nhưng đám người đó so với Mộ Dung Khuynh Thành quả thực không đáng nhắc tới. Hắn khó có thể tưởng tượng, một tiểu vực như Nam Trác Vực, sao lại có bực thiên nhân này. Vốn hắn định đi một tòa thành lớn khác là Thái Âm Thành. Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành, hắn cải biến chủ ý. Nói mục tiêu của mình là Tam Âm Thành, mượn cơ hội đi cùng với nàng. Đáng tiếc là dọc theo đường đi Mộ Dung Khuynh Thành đối với hắn thái độ ôn hoà, khó có thể tìm được cửa đột phá theo đuổi. Cũng may nơi cực âm đủ hỗn loạn, xuất hiện một đám kiếp phỉ cường đại. Ngoài miệng hắn có vẻ cực kỳ phẫn nộ, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Cùng chung hoạn nạn, nói không chừng có thể kéo gần quan hệ, chỉ là giờ này khắc này, ngữ khí của Mộ Dung Khuynh Thành cho hắn biết muốn theo đuổi nàng, còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Trên mặt lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, ngân quan thanh niên nói sang chuyện khác:
- Thiên Ma đại pháp quả nhiên danh bất hư truyền, e là cũng không dưới Liệt Hồn Thần Nhãn của ta.
- Nào có, Liệt Hồn Thần Nhãn là Địa cấp đỉnh giai công pháp do Thần Nhãn Vương sáng lập, ánh mắt đi tới đâu, linh hồn đều phải bị ảnh hưởng.
Mộ Dung Khuynh Thành không phải nịnh nọt, mà Liệt Hồn Tông và Huyền Không Sơn giống nhau, xuất hiện một ít Vương giả Sinh Tử Cảnh, trong đó nổi danh nhất là Thần Nhãn Vương. Chiến lực của hắn có thể rất bình thường, thế nhưng người thực lực cao hơn hắn đều phải kiêng kỵ một chút, ánh mắt kia thực sự quá quỉ dị.
Trong mắt ngân quan thanh niên hiện lên vẻ đắc ý mờ mịt, Thần Nhãn Vương là kiêu ngạo của Liệt Hồn Tông. Hắn tự tin có một ngày cũng sẽ trở thành tồn tại như Thần Nhãn Vương. Hắn đang muốn nói tiếp, thì bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của Mộ Dung Khuynh Thành không ở trên người mình, không khỏi nhìn theo ánh mắt của nàng.
Trong tầm mắt, một gã thanh niên nhân áo lam đang lao tới đây cực nhanh. Tướng mạo đối phương thua hắn, bất quá khiến hắn cảm thấy uy hiếp là khí chất trên người này có chút đặc thù, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm đang chuẩn bị ra khỏi vỏ.
- Khuynh Thành, không, Mộ Dung, hắn là ai vậy?
Ngân thanh niên trong tiềm thức bắt đầu coi người đến là kẻ thù.
Mộ Dung Khuynh Thành mỉm cười nói:
- Một bằng hữu của ta tên là Diệp Trần.
- Diệp Trần, không nghe nói qua.
Một Nam Trác Vực có thể xuất ra cái dạng thiên tài gì, ngân thanh niên cũng không có để thực lực của Diệp Trần vào mắt. Nhưng vẻ tươi cười trên mặt cùng từ bằng hữu trong lời nói của Mộ Dung Khuynh Thành khiến hắn rất khó chịu, con mắt híp lại.
Sư!
Diệp Trần xuất hiện gần chỗ Mộ Dung Khuynh Thành.
- Đã lâu không gặp.
Mộ Dung Khuynh Thành mái tóc dài bị gió nhẹ thổi bay, nói:
- Xác thực đã lâu không gặp, giới thiệu vói ngươi một chút, vị này chính là đại đệ tử của Vân Lan Vực Lục phẩm tông môn Liệt Hồn Tông Đoàn Lăng Vân.
Quan thanh niên Đoàn Lăng Vân tiếng nói rõ ràng, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Trần:
- Không biết các hạ là đệ tử của tông môn nào? Có vẻ chưa từng nghe nói qua danh hào của ngươi.
Dựa vào sự mẫn cảm của kiếm khách, Diệp Trần có thể cảm thụ được địch ý của Đoàn Lăng Vân. Bất quá hắn không có để đối phương ở trong lòng, đối địch với ta thì làm sao? Không địch lại thì làm sao? Nói đến, đây là thế giới lực lượng chí thượng, cường giả đồng cấp, hắn không cần nhìn vẻ mặt của bất kỳ kẻ nào.
- Tông môn của tại hạ không đáng nhắc đến.
Thần sắc đạm nhiên, Diệp Trần không có trả lời câu hỏi của đối phương.
Sắc mặt Đoàn Lăng Vân trở nên âm trầm, nếu không phải có Mộ Dung Khuynh Thành ở đây. Hắn không ngại giáo huấn đối phương một chút, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng.
- Diệp Trần, ngươi muốn đi Tam Âm Thành?
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải nói sang chuyện khác. Trên thực tế, nàng không tiếp thu Đoàn Lăng Vân là đối thủ của Diệp Trần. Mà nàng cũng không có hạ mình làm người hòa giải, nàng muốn hỏi thì hỏi, mỗi lời nói cử động đều phát ra từ nôi tâm.
- Không sai.
Diệp Trần gật đầu.
Đoàn Lăng Vân thấy tình hình không đúng, Diệp Trần này tựa hồ muốn cùng bọn họ lên đường. Vốn chỉ có hắn và Mộ Dung Khuynh Thành thật tốt, có rất nhiều cơ hội, căn bản không muốn bất kỳ kẻ nào chen ngang, nhất thời sắc mặt khó coi, dáng vẻ tươi cười, trong giọng nói mang theo vẻ băng lãnh, nói:
- Diệp huynh, mục tiêu của ngươi hẳn là Thái Âm Thành đi sao! Có đúng hay không?
Ba chữ cuối cùng, Đoàn Lăng Vân cố ý nhấn mạnh.
Diệp Trần mắt liếc ngang, dư quang như kiếm, sắc bén vô cùng:
- Đoàn huynh thỉnh tự trọng, Diệp Trần ta muốn đi đâu, không cần ngươi hỏi đến, ngươi cũng không xứng.
- Ngươi...
Đoàn Lăng Vân cắn chặt hàm răng, trong đó phun ra khí tức mang theo sát khí lạnh thấu xương, trong lòng cực kỳ phẫn nộ nói:
- Ngươi đã không biết điều, vậy chớ có trách ta thủ đoạn độc ác, tìm được cơ hội, ta sẽ khiến ngươi biết cái gì là hối hận không kịp.
- Vậy thì cùng lên đường đi sao!
Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt nhìn Đoàn Lăng Vân. Nàng có ý muốn để Đoàn Lăng Vân rời khỏi, giữa hai người căn bản không có chung tiếng nói, chỉ là lúc này để đối phương rời khỏi. Hắn khẳng định ghi hận Diệp Trần, một Đoàn Lăng Vân không tính cái gì, bằng Diệp Trần đủ để ứng phó. Nhưng một Liệt Hồn Tông sẽ không thể bỏ qua. Liệt Hồn Tông đồng dạng có Linh Hải Cảnh Tông Sư tồn tại, so với Huyền Không Sơn cường đại hơn mấy lần.
- Không biết Diệp Trần đến tột cùng đã đạt được tình trạng gì rồi?
Không hề chú ý tới Đoàn Lăng Vân, Mộ Dung Khuynh Thành thực sự chú ý là Diệp Trần, mỗi một lần nhìn thấy Diệp Trần, nàng đều có thể cảm thụ được đối phương càng cường đại hơn. Thế nhưng cường đại tới trình độ nào, lại như lọt vào sương mù, không thể nào tìm được, tựa như hắn chính là một loại bất bại chi thân, trong cường giả đồng cấp, khó mà bị đánh bại. Mỗi khi cho rằng đuổi kịp hắn, đợi đạt tới cảnh giới mới, phát hiện so với hắn vẫn còn cách cự ly không nhỏ. Trong đám cường giả đồng cấp, Diệp Trần cho nàng ấn tượng sâu nhất.
Ba người lên đường tốc độ rất nhanh, chạy nhanh trên hắc thạch bình nguyên.
Hưu!
Đôt nhiên một đạo nhân ảnh như thực như giả, từ dưới nền đất của hắc thạch bình nguyên chui ra, phóng lên cao, với tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là Đoàn Lăng Vân sinh tại Liệt Hồn Tông đều nghẹn họng nhìn trân trối. Tốc độ của đối phương đã đạt được tới gấp hơn mười tám lần vận tốc âm thanh. Mà có tốc độ gấp mười tám lần vận tốc âm thanh chỉ có thể là Linh Hải Cảnh đại năng, cao hơn nữa liền không phải Linh Hải Cảnh đại năng. Do đó, người này không phải Linh Hải Cảnh đại năng lợi hại tốc độ siêu phàm, chính là một vị Linh Hải Cảnh Tông Sư.
- Cư nhiên có ba kẻ thực lực không kém tiểu tử kia ở chỗ này, một chỗ sào huyệt của ta tại hắc thạch bình nguyên hẳn là bị bọn họ biết rồi.
Trên trời cao, trong mắt nhân ảnh ẩn chứa sát khí.
- Tính ra, chỉ cần ta tìm được bí mật của Bất Tử Chi Thân, một chỗ sào huyệt bị phát hiện thì có là cái gì. Giết bọn chúng, có thể sẽ sinh ra nhiều phiền toái, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là chạy tới phòng đấu giá trước, ủy thác bọn họ bán đấu giá vật phẩm mới được.
Tốc độ nhanh hơn, nhân ảnh rất nhanh đã biến mất.
- Đây là Linh Hải Cảnh Tông Sư, khí tức cường đại, còn muốn trên Long Bích Vân, căn bản không thể dùng linh hồn lực tra xét.
Trình tự Tinh Cực Cảnh, Diệp Trần có thể không kiêng nể gì cả phóng xuất ra linh hồn lực, không cần lo bị phát hiện. Nhưng Linh Hải Cảnh đại năng đã có thể vận dụng linh hồn lực, cảm ứng một chút là có thể phát hiện được chỗ đặc biệt của bản thân. Huống hồ Linh Hải Cảnh Tông Sư ý chí sinh ra quang huy, e là bản thân tự dưng dùng linh hồn lực tra xét, sẽ gặp họa sát thân.
- Chúng ta tiếp tục lên đường.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ giãn lông mày ra, nơi cực âm không phải Nam Trác Vực. Luận mức độ nguy hiểm, Huyết Ma chiến trường cũng đều không bằng một phần. Không phải cấm địa, nhưng so với cấm địa còn nguy hiểm hơn. Đương nhiên, trong cấm địa tùy thời khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm. Nơi cực âm vẫn chưa đạt được trình độ này, do đó nếu vận khí không quá kém, ngược lại không cần lo lắng tính mạng bị uy hiếp. Đây là điểm khác nhau giữa cấm địa và nơi cực âm.
Hai ngày trôi qua, ba người đã tới Tam Âm Thành.
Tam Âm Thành gọi là một tòa thành thị, không bằng nói nó là một quốc gia có tường cao vây quanh. Bên trong có núi có hồ, có quan đạo, có tiểu đạo, thậm chí có một mảnh bình nguyên nhỏ. Một cường giả chạy như bay giữa không trung, lóe ra sắc thải rực rỡ.
- Tiểu Mộ Dung!
Xa xa, một vị lão giả tóc trắng xoá truyền âm qua đây.
Mộ Dung Khuynh Thành cung kính nói:
- Thái Thượng trưởng lão an khang.
- Ha hả, ngươi qua đây một chút.
Lão giả lộ vẻ tươi cười.
- Hai vị chờ chút.
Mộ Dung Khuynh Thành hướng Diệp Trần và Đoàn Lăng Vân lên tiếng gọi, rồi lao về phía lão giả.
Trong mắt Đoàn Lăng Vân có thần sắc quỉ dị hiện lên, đợi Mộ Dung Khuynh Thành rời khỏi, hắn chặn phía trước Diệp Trần, khí tức kinh nhân khuếch tán ra.
- Diệp Trần, đã đến Tam Âm Thành, ngươi có phải nên đổi địa phương, yên tâm, phía Khuynh Thành ta sẽ thay ngươi giải thích, sẽ không khiến ngươi khó xử.
Không rời khỏi Nam Trác Vực không biết, đi ra mới biết nơi nào cũng đều là tuyệt đỉnh thiên tài, ví dụ như đại đệ tử Phiêu Tuyết Điện còn chưa thấy mặt, Xích Thủy Tông Xích Thủy Tiểu Chân Nhân, và thanh niên ngân quan vô cùng anh tuấn trước mắt, mỗi người đều là người nổi bật trong thiên tài tuyệt đỉnh. Huống hồ, nghe nói Lôi Vực Lôi Chi Công Chúa càng thêm lợi hại, lại không biết lợi hại tới trình độ nào.
Dời đi ánh mắt, lực chú ý của Diệp Trần đặt ở trên người tuyệt mỹ nữ tử bên cạnh ngân quan thanh niên. Vẫn là tử sắc xiêm y, khăn che mặt bằng lụa mỏng, không phải Mộ Dung Khuynh Thành thì là ai. Đã lâu không gặp, không biết có phải là ảo giác của Diệp Trần không, mà khí chất trên người Mộ Dung Khuynh Thành càng thêm thâm thúy, dung mạo càng phát ra tuyệt mỹ. Nếu như nói lúc trước, Mộ Dung Khuynh Thành cũng chỉ hơn một ít tuyệt mỹ nữ tử mà Diệp Trần từng gặp một chút. Hiện tại, thì hoàn toàn độc lĩnh, đạt được khuynh quốc khuynh thành.
Dung mạo thiên sứ, khí chất ma quỷ, cũng không hơn được nàng.
So với khí chất và dung mạo biến hóa rất nhỏ, thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành tiến bộ rất nhiều. Thiên Ma đại pháp thi triển ra, một đám cường giả bị Thiên Ma lực tràng quét ngã, tựa như trời mưa. Chốc lát lại có Lực Trường Thiết Cát đáng sợ oanh ra, một gã cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn liền bị đánh cho thổ huyết.
- tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong!
Diệp Trần liếc mắt nhìn ra nội tình của Mộ Dung Khuynh Thành, đối phương cư nhiên hậu sinh khả úy, tại tu vi đuổi kịp và vượt qua hắn. Đương nhiên, Diệp Trần ngược lại không quá kinh ngạc, luận thiên phú tu luyện, Diệp Trần cũng không phải đặc biệt nổi bật, vốn cũng kém hơn Mộ Dung Khuynh Thành. Trước đây có thể siêu việt thiếu niên một đời của Nam Trác Vực là bởi vì các loại cơ duyên. Mà thiên tài cạnh tranh không phải một sớm một chiều có thể phân thắng bại như vậy. Là trường kỳ cạnh tranh, huống hồ, đối phương dù sao cũng là đệ tử của Lục phẩm tông môn Phi Thiên Ma Tông, có đan dược đề thăng tu vi cho nàng tu luyện.
- Một đám có mắt không tròng, cư nhiên dám vây công ta và Khuynh Thành.
Quan thanh niên đối với Mộ Dung Khuynh Thành xưng hô rất thân thiết, tựa hồ muốn ở trước mắt đối phương biểu hiện một phen. Hai mắt hắn thần quang đại phóng, một vòng vô hình quang hoa hình quạt khuếch tán, trong phạm vi phóng xạ, người vây công đầu váng mắt hoa, sức chiến đấu giảm đi. Sau một khắc, thanh long kình khí thanh thế hãi nhân giết tới, người trúng chiêu thân thể tứ phân ngũ liệt, huyết vũ bay tán loạn, sát khí lẫm nhiên.
Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày, không nói gì thêm.
- Lui lại!
Thấy hai người thật là khó chơi, tổn thất trên trăm tên thủ hạ, ngay cả một sợi lông của đối phương cũng chưa động tới được. Thủ lĩnh đám kiếp phỉ này lập tức nổi lên lòng muốn chạy, quả đoán hạ lệnh.
Sưu sưu sưu...
Đám người vây công sớm đã không còn ý muốn chiến đấu, nghe được mệnh lệnh, đâu thể tiếp tục lưu lại, liều mạng vận chuyển chân nguyên, bỏ chạy tán loạn.
Ngân thanh niên còn muốn tiếp tục truy đuổi, Mộ Dung Khuynh Thành thản nhiên nói:
- Không nên.
- Bỏ đi, coi như bọn chúng chạy nhanh, Khuynh Thành, ngươi không sao chứ?
Quan thanh niên đình chỉ truy kích, lướt đến bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu:
- Đoạn công tử, gọi Mộ Dung là được.
Ngân thanh niên vẻ mặt thoáng biến hóa, hắn và Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải người quen cũ, mà là mới quen biết ở nơi cực âm. Vừa gặp được giai nhân, ánh mắt hắn cũng không dời ra được nữa, làm đại đệ tử Vân Lan Vực Lục phẩm tông môn Liệt Hồn Tông. Thực lực của hắn tương đương với Xích Thủy Tiểu Chân Nhân. Tuyệt mỹ nữ tử ái mộ hắn quá nhiều, nhưng đám người đó so với Mộ Dung Khuynh Thành quả thực không đáng nhắc tới. Hắn khó có thể tưởng tượng, một tiểu vực như Nam Trác Vực, sao lại có bực thiên nhân này. Vốn hắn định đi một tòa thành lớn khác là Thái Âm Thành. Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành, hắn cải biến chủ ý. Nói mục tiêu của mình là Tam Âm Thành, mượn cơ hội đi cùng với nàng. Đáng tiếc là dọc theo đường đi Mộ Dung Khuynh Thành đối với hắn thái độ ôn hoà, khó có thể tìm được cửa đột phá theo đuổi. Cũng may nơi cực âm đủ hỗn loạn, xuất hiện một đám kiếp phỉ cường đại. Ngoài miệng hắn có vẻ cực kỳ phẫn nộ, nhưng trong lòng lại vui vẻ. Cùng chung hoạn nạn, nói không chừng có thể kéo gần quan hệ, chỉ là giờ này khắc này, ngữ khí của Mộ Dung Khuynh Thành cho hắn biết muốn theo đuổi nàng, còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Trên mặt lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, ngân quan thanh niên nói sang chuyện khác:
- Thiên Ma đại pháp quả nhiên danh bất hư truyền, e là cũng không dưới Liệt Hồn Thần Nhãn của ta.
- Nào có, Liệt Hồn Thần Nhãn là Địa cấp đỉnh giai công pháp do Thần Nhãn Vương sáng lập, ánh mắt đi tới đâu, linh hồn đều phải bị ảnh hưởng.
Mộ Dung Khuynh Thành không phải nịnh nọt, mà Liệt Hồn Tông và Huyền Không Sơn giống nhau, xuất hiện một ít Vương giả Sinh Tử Cảnh, trong đó nổi danh nhất là Thần Nhãn Vương. Chiến lực của hắn có thể rất bình thường, thế nhưng người thực lực cao hơn hắn đều phải kiêng kỵ một chút, ánh mắt kia thực sự quá quỉ dị.
Trong mắt ngân quan thanh niên hiện lên vẻ đắc ý mờ mịt, Thần Nhãn Vương là kiêu ngạo của Liệt Hồn Tông. Hắn tự tin có một ngày cũng sẽ trở thành tồn tại như Thần Nhãn Vương. Hắn đang muốn nói tiếp, thì bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của Mộ Dung Khuynh Thành không ở trên người mình, không khỏi nhìn theo ánh mắt của nàng.
Trong tầm mắt, một gã thanh niên nhân áo lam đang lao tới đây cực nhanh. Tướng mạo đối phương thua hắn, bất quá khiến hắn cảm thấy uy hiếp là khí chất trên người này có chút đặc thù, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm đang chuẩn bị ra khỏi vỏ.
- Khuynh Thành, không, Mộ Dung, hắn là ai vậy?
Ngân thanh niên trong tiềm thức bắt đầu coi người đến là kẻ thù.
Mộ Dung Khuynh Thành mỉm cười nói:
- Một bằng hữu của ta tên là Diệp Trần.
- Diệp Trần, không nghe nói qua.
Một Nam Trác Vực có thể xuất ra cái dạng thiên tài gì, ngân thanh niên cũng không có để thực lực của Diệp Trần vào mắt. Nhưng vẻ tươi cười trên mặt cùng từ bằng hữu trong lời nói của Mộ Dung Khuynh Thành khiến hắn rất khó chịu, con mắt híp lại.
Sư!
Diệp Trần xuất hiện gần chỗ Mộ Dung Khuynh Thành.
- Đã lâu không gặp.
Mộ Dung Khuynh Thành mái tóc dài bị gió nhẹ thổi bay, nói:
- Xác thực đã lâu không gặp, giới thiệu vói ngươi một chút, vị này chính là đại đệ tử của Vân Lan Vực Lục phẩm tông môn Liệt Hồn Tông Đoàn Lăng Vân.
Quan thanh niên Đoàn Lăng Vân tiếng nói rõ ràng, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Trần:
- Không biết các hạ là đệ tử của tông môn nào? Có vẻ chưa từng nghe nói qua danh hào của ngươi.
Dựa vào sự mẫn cảm của kiếm khách, Diệp Trần có thể cảm thụ được địch ý của Đoàn Lăng Vân. Bất quá hắn không có để đối phương ở trong lòng, đối địch với ta thì làm sao? Không địch lại thì làm sao? Nói đến, đây là thế giới lực lượng chí thượng, cường giả đồng cấp, hắn không cần nhìn vẻ mặt của bất kỳ kẻ nào.
- Tông môn của tại hạ không đáng nhắc đến.
Thần sắc đạm nhiên, Diệp Trần không có trả lời câu hỏi của đối phương.
Sắc mặt Đoàn Lăng Vân trở nên âm trầm, nếu không phải có Mộ Dung Khuynh Thành ở đây. Hắn không ngại giáo huấn đối phương một chút, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng.
- Diệp Trần, ngươi muốn đi Tam Âm Thành?
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải nói sang chuyện khác. Trên thực tế, nàng không tiếp thu Đoàn Lăng Vân là đối thủ của Diệp Trần. Mà nàng cũng không có hạ mình làm người hòa giải, nàng muốn hỏi thì hỏi, mỗi lời nói cử động đều phát ra từ nôi tâm.
- Không sai.
Diệp Trần gật đầu.
Đoàn Lăng Vân thấy tình hình không đúng, Diệp Trần này tựa hồ muốn cùng bọn họ lên đường. Vốn chỉ có hắn và Mộ Dung Khuynh Thành thật tốt, có rất nhiều cơ hội, căn bản không muốn bất kỳ kẻ nào chen ngang, nhất thời sắc mặt khó coi, dáng vẻ tươi cười, trong giọng nói mang theo vẻ băng lãnh, nói:
- Diệp huynh, mục tiêu của ngươi hẳn là Thái Âm Thành đi sao! Có đúng hay không?
Ba chữ cuối cùng, Đoàn Lăng Vân cố ý nhấn mạnh.
Diệp Trần mắt liếc ngang, dư quang như kiếm, sắc bén vô cùng:
- Đoàn huynh thỉnh tự trọng, Diệp Trần ta muốn đi đâu, không cần ngươi hỏi đến, ngươi cũng không xứng.
- Ngươi...
Đoàn Lăng Vân cắn chặt hàm răng, trong đó phun ra khí tức mang theo sát khí lạnh thấu xương, trong lòng cực kỳ phẫn nộ nói:
- Ngươi đã không biết điều, vậy chớ có trách ta thủ đoạn độc ác, tìm được cơ hội, ta sẽ khiến ngươi biết cái gì là hối hận không kịp.
- Vậy thì cùng lên đường đi sao!
Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt nhìn Đoàn Lăng Vân. Nàng có ý muốn để Đoàn Lăng Vân rời khỏi, giữa hai người căn bản không có chung tiếng nói, chỉ là lúc này để đối phương rời khỏi. Hắn khẳng định ghi hận Diệp Trần, một Đoàn Lăng Vân không tính cái gì, bằng Diệp Trần đủ để ứng phó. Nhưng một Liệt Hồn Tông sẽ không thể bỏ qua. Liệt Hồn Tông đồng dạng có Linh Hải Cảnh Tông Sư tồn tại, so với Huyền Không Sơn cường đại hơn mấy lần.
- Không biết Diệp Trần đến tột cùng đã đạt được tình trạng gì rồi?
Không hề chú ý tới Đoàn Lăng Vân, Mộ Dung Khuynh Thành thực sự chú ý là Diệp Trần, mỗi một lần nhìn thấy Diệp Trần, nàng đều có thể cảm thụ được đối phương càng cường đại hơn. Thế nhưng cường đại tới trình độ nào, lại như lọt vào sương mù, không thể nào tìm được, tựa như hắn chính là một loại bất bại chi thân, trong cường giả đồng cấp, khó mà bị đánh bại. Mỗi khi cho rằng đuổi kịp hắn, đợi đạt tới cảnh giới mới, phát hiện so với hắn vẫn còn cách cự ly không nhỏ. Trong đám cường giả đồng cấp, Diệp Trần cho nàng ấn tượng sâu nhất.
Ba người lên đường tốc độ rất nhanh, chạy nhanh trên hắc thạch bình nguyên.
Hưu!
Đôt nhiên một đạo nhân ảnh như thực như giả, từ dưới nền đất của hắc thạch bình nguyên chui ra, phóng lên cao, với tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Cho dù là Đoàn Lăng Vân sinh tại Liệt Hồn Tông đều nghẹn họng nhìn trân trối. Tốc độ của đối phương đã đạt được tới gấp hơn mười tám lần vận tốc âm thanh. Mà có tốc độ gấp mười tám lần vận tốc âm thanh chỉ có thể là Linh Hải Cảnh đại năng, cao hơn nữa liền không phải Linh Hải Cảnh đại năng. Do đó, người này không phải Linh Hải Cảnh đại năng lợi hại tốc độ siêu phàm, chính là một vị Linh Hải Cảnh Tông Sư.
- Cư nhiên có ba kẻ thực lực không kém tiểu tử kia ở chỗ này, một chỗ sào huyệt của ta tại hắc thạch bình nguyên hẳn là bị bọn họ biết rồi.
Trên trời cao, trong mắt nhân ảnh ẩn chứa sát khí.
- Tính ra, chỉ cần ta tìm được bí mật của Bất Tử Chi Thân, một chỗ sào huyệt bị phát hiện thì có là cái gì. Giết bọn chúng, có thể sẽ sinh ra nhiều phiền toái, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là chạy tới phòng đấu giá trước, ủy thác bọn họ bán đấu giá vật phẩm mới được.
Tốc độ nhanh hơn, nhân ảnh rất nhanh đã biến mất.
- Đây là Linh Hải Cảnh Tông Sư, khí tức cường đại, còn muốn trên Long Bích Vân, căn bản không thể dùng linh hồn lực tra xét.
Trình tự Tinh Cực Cảnh, Diệp Trần có thể không kiêng nể gì cả phóng xuất ra linh hồn lực, không cần lo bị phát hiện. Nhưng Linh Hải Cảnh đại năng đã có thể vận dụng linh hồn lực, cảm ứng một chút là có thể phát hiện được chỗ đặc biệt của bản thân. Huống hồ Linh Hải Cảnh Tông Sư ý chí sinh ra quang huy, e là bản thân tự dưng dùng linh hồn lực tra xét, sẽ gặp họa sát thân.
- Chúng ta tiếp tục lên đường.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ giãn lông mày ra, nơi cực âm không phải Nam Trác Vực. Luận mức độ nguy hiểm, Huyết Ma chiến trường cũng đều không bằng một phần. Không phải cấm địa, nhưng so với cấm địa còn nguy hiểm hơn. Đương nhiên, trong cấm địa tùy thời khắc đều có thể gặp phải nguy hiểm. Nơi cực âm vẫn chưa đạt được trình độ này, do đó nếu vận khí không quá kém, ngược lại không cần lo lắng tính mạng bị uy hiếp. Đây là điểm khác nhau giữa cấm địa và nơi cực âm.
Hai ngày trôi qua, ba người đã tới Tam Âm Thành.
Tam Âm Thành gọi là một tòa thành thị, không bằng nói nó là một quốc gia có tường cao vây quanh. Bên trong có núi có hồ, có quan đạo, có tiểu đạo, thậm chí có một mảnh bình nguyên nhỏ. Một cường giả chạy như bay giữa không trung, lóe ra sắc thải rực rỡ.
- Tiểu Mộ Dung!
Xa xa, một vị lão giả tóc trắng xoá truyền âm qua đây.
Mộ Dung Khuynh Thành cung kính nói:
- Thái Thượng trưởng lão an khang.
- Ha hả, ngươi qua đây một chút.
Lão giả lộ vẻ tươi cười.
- Hai vị chờ chút.
Mộ Dung Khuynh Thành hướng Diệp Trần và Đoàn Lăng Vân lên tiếng gọi, rồi lao về phía lão giả.
Trong mắt Đoàn Lăng Vân có thần sắc quỉ dị hiện lên, đợi Mộ Dung Khuynh Thành rời khỏi, hắn chặn phía trước Diệp Trần, khí tức kinh nhân khuếch tán ra.
- Diệp Trần, đã đến Tam Âm Thành, ngươi có phải nên đổi địa phương, yên tâm, phía Khuynh Thành ta sẽ thay ngươi giải thích, sẽ không khiến ngươi khó xử.
/1802
|