- Đại Nhật Hồng Thần Trảo!
Lạc Thu hét lớn một tiếng, không khí quanh thân nhanh chóng vặn vẹo, rạn nứt, thủy nguyên khí bị bốc hơi sạch sẽ, khiến cho thân ảnh của hắn mơ hồ không rõ, giống như là ảo ảnh trong nước bị gió thổi qua. Mà theo không khí càng vặn vẹo, gặp phải sụp đổ, trong cơ thể Lạc Thu phảng phất đã ẩn tàng một ngọn núi lửa, một ngọn núi lửa sắp phun trào. Nhiệt lực bành trướng theo tứ chi bách hài hội tụ đến tay phải của hắn, cánh tay phải này vốn bình thường, nhưng sau nháy mắt đã hoàn toàn bị nham tương chân nguyên cực độ cô đọng bao trùm.
Oanh!
Một trảo được đánh ra, chưởng kình đốt lên hỏa nguyên khí phía trước, thiêu tẫn những nguyên khí khác, thật sự như núi lửa bộc phát. Rất nhiều người hoài nghi, một trảo này sẽ hủy diệt toàn bộ Phong Vũ Lâu và khu vực xung quanh nó, toàn bộ mọi người sẽ bị hôi phi yên diệt.
Trên người Mộ Dung Khuynh Thành hiện ra bóng người tỏa ánh sáng màu đen chói lọi, ma khí khủng bố lập tức phóng ra bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, một nửa số người của Lôi Trạch thành đều cảm ứng được cổ ma ý này, nguyên một đám khiếp sợ trong nội tâm, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua võ đạo ý chí nào như vậy cả.
Kết quả rất rõ ràng, Lạc Thu thất bại, luận công kích, Mộ Dung Khuynh Thành có được Ma Đạo ý chí dị thường hiếm thấy, mà lại đạt đến điểm tới hạn, chỉ thiếu chút nữa là đã cô đọng được Ma Hồn chính thức rồi. Dù Lạc Thu thi triển ra hai thành hỏa hầu áo nghĩa võ học, cũng khó có thể uy hiếp được nàng.
Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Lạc Thu lần nữa thảm bại.
Trên một tòa kiến trúc ở phụ cận, một gã thân mặc hồng sắc y phục đứng cùng một gã trẻ tuổi thân mặc hoàng y. Người bên trái thần sắc đạm mạc, tướng mạo tuấn mỹ bị che lấp, nhưng người bên phải lại là người đã thua Diệp Trần ở Lam Sơn Đảo - Hoàng Khai Sơn.
- Cũng không hơn gì thế này, chúng ta đi thôi!
Người trẻ tuổi áo đỏ xoay người ly khai.
- Ha ha, không thể tưởng được lại gặp Xích Thủy tiểu chân nhân chỗ này, Vũ Đạo Trà Hội lần trước hắn không tham gia, phỏng chừng là tự nhận thực lực không đủ, không đủ để bỗng nhiên nổi tiếng!
Quán rượu cao nhất Lôi Trạch thành là Bảo Tướng Lâu mười tám tầng, Bảo Tướng Lâu và Phong Vũ Lâu cũng giống nhau, đều là một trong ba đại tửu lâu của Lôi Trạch thành. Lầu thứ mười tám, một gã thanh niên áo tơ trắng cách đó hơn mười dặm, thu hết cuộc đại chiến ở Phong Vũ Lâu vào mắt, người trẻ tuổi áo đỏ và Hoàng Khai Sơn cũng không tránh được tầm mắt của hắn.
Thanh y nữ tử dung mạo tú lệ cười hì hì nói:
- Đại sư huynh, người lần này cũng chuẩn bị bỗng dưng nổi tiếng rồi!
Thanh niên áo tơ trắng lắc đầu
- Một chút bổn sự ấy của ta đâu đủ để bỗng nhiên nổi tiếng, ngược lại Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành kia rất lợi hại, có lẽ đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của bọn hắn.
- Đại sư huynh cần gì phải nâng cao chí khí người khác mà diệt uy phong của mình chứ.
Thanh y nữ tử không phải không phải ai khác mà chính là sư muội Thanh Trúc của Phượng Yên Nhu, mà Đại sư huynh trong miệng nàng tự nhiên là Phiêu Tuyết Điện Đại sư huynh - Lăng Hàn Dạ. Lúc này, nàng bĩu môi, rất không hài lòng đối với thái độ của Đại sư huynh.
Lăng Hàn Dạ cười khổ, Tiểu sư muội này, gần đây cứ có cái gì thì nói cái đó.
Dung mạo tuyệt mỹ của Phượng Yên Nhu nhíu mày, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng:
- Thanh Trúc, đã đến Vũ Đạo Trà Hội thì phải biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng phải nói đúng sự thật mới được.
- Biết rồi.
Thanh Trúc lè đầu lưỡi phấn nộn của mình ra.
Đứng người lên, Lăng Hàn Dạ nói với hai người:
- Tốt rồi, chúng ta đã nghỉ ngơi ở Lôi Trạch hai ngày rồi, chuẩn bị tiếp tục lên đường thôi.
...
- Hai vị, tại hạ Hoành Lĩnh Vực Lộc Minh, được người xưng là Phi Thiên Thủ, đây là lần đầu tiên ta đến Lôi Vực, may mắn nhìn thấy hai vị.
- Ta là Hoành Lĩnh Vực Tôn Bằng, muốn kết giao bằng hữu với hai vị.
- Nhị vị đến tham gia Vũ Đạo Trà Hội đấy sao! Không bằng mọi người kết bạn đồng hành đi!
Đại đường tầng năm, từ sau khi Mộ Dung Khuynh Thành đánh bại Lạc Thu, liền có không ít thanh niên tuấn kiệt nổi lên lòng muốn kết giao, nhao nhao chạy tới chào hỏi. Bất quá đại đa số những người này đều là thiên tài của Hoành Lĩnh Vực, Hoành Lĩnh Vực và Nam Trác Vực rất tương tự nhau, đã suy nhược lâu ngày. Nhưng Hoành Lĩnh Vực hai trăm năm trước tốt xấu gì cũng xuất ra một vương giả Sinh Tử Cảnh, về điểm này thì mạnh hơn so với Nam Trác Vực. Còn những thiên tài của vực khác thì cảm thấy cũng không cần phải tới kết giao làm gì, vực của bọn hắn không thiếu thiên tài lợi hại, cần gì phải kết giao ra bên ngoài?
Thoát khỏi những người này, bốn người Diệp Trần đi xuống tầng năm, đến lầu bốn chọn một gian phòng khách quý để miễn cho bị người quấy rầy.
Bên trong phòng, bốn người ngồi đối diện nhau.
Cốc Du Vân nói:
- Ta sớm nên đoán được các ngươi sẽ tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này mới phải chứ, danh khí của Lôi Chi Công Chúa lớn đến trước nay chưa từng có, cơ hồ mỗi một thiên tài đều muốn đến nhìn xem một chút.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành có chút liếc nhau.
Hai người căn bản không nghĩ tới sau khi ly khai thế giới dưới lòng đất liền trực tiếp xuất hiện ở Lôi Vực Minh Lôi Phần, sau đó lại nghe được tin tức về Vũ Đạo Trà Hội. Đương nhiên, nếu không có chuyện Bất Tử Chi Thân và thế giới dưới lòng đất thì nếu bọn hắn biết được Vũ Đạo Trà Hội sắp sửa bắt đầu, hơn phân nửa cũng tới.
Diệp Trần hỏi:
- Nam Trác Vực có nhiều người tham gia không?
- Các ngươi còn không biết, tất cả Lục phẩm tông môn lớn đều cổ vũ đệ tử đắc ý của mình đi tham gia Vũ Đạo Trà Hội. Trước nay Nam Trác Vực suy nhược đã lâu ngày, thủy chung vẫn không cách nào quật khởi, nguyên nhân lớn nhất là vì vòng tròn luẩn quẩn quá nhỏ, sức cạnh tranh không đủ. Nên giờ để cho bọn hắn tham gia Vũ Đạo Trà Hội, kiến thức toàn bộ thiên tài của Nam Phương Vực Quần, để cho bọn hắn biết được thế giới bên ngoài lớn bao nhiêu, thiên tài lợi hại mạnh bao nhiêu, sau khi trở về tự khắc sẽ chăm chỉ khổ luyện, tranh thủ bộc lộ tài năng ở lần Vũ Đạo Trà Hội sau.
Cốc Du Vân êm tai nói.
Diệp Trần gật gật đầu, điểm ấy ngược lại rất đúng.
Cốc Du Vân lại nói:
- Trước khi ta đi, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên cùng với bọn người Lâm Vẫn cũng đã xuất phát, dự tính, người của Nam Trác Vực tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này, tối thiểu cũng vượt quá hai mươi.
- Đại sư huynh của ta đã tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần trước, lần này nhất định sẽ tiếp tục.
Lý Kiệt bỗng nhiên nói.
Diệp Trần lườm mắt liếc Lý Kiệt, hắn cùng với Huyền Không Sơn có nhiều ân oán, tuy bởi vì Long Bích Vân Long tông chủ nên ân oán này đã chấm dứt, nhưng nội tâm của song phương khẳng định vẫn còn khó chịu. Tâm tư của đối phương khi nói đến Tư Không Thánh hắn hiểu được, hơn nữa hắn cũng biết, hơn bốn năm này, Tư Không Thánh không có khả năng không đột phá chút gì được, chỉ sợ thực lực so với Cốc Du Vân còn đáng sợ nhiều.
Cốc Du Vân nhìn về phía Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, ánh mắt có chút phức tạp. Nói thật, tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này, nội tâm nàng không thể nào không dè dặt được. Nam Trác Vực ở trong mắt các vực khác, cũng không khác gì ánh sáng mặt trời chói lọi cả, theo bọn hắn thấy thì Nam Trác Vực đại biểu cho kẻ yếu, căn bản không có thiên tài lợi hại nào cả. Nàng tin tưởng bằng vào thực lực của mình thì ở Vũ Đạo Trà Hội căn bản không gây nên được chút bọt nước gì, ngay cả phụ họa cũng không đủ tư cách, nếu gặp phải khiêu khích thì không biết làm làm sao nữa.
Cũng may Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành xuất hiện.
Diệp Trần là nhân vật truyền kì của Nam Trác Vực, lần đầu tiên tham gia trận đấu Tiềm Long Bảng đã lật tung địa vị thống trị của Đại sư huynh Tư Không Thánh, độc lĩnh phong tao. Trong thời gian hơn bốn năm này, lời đồn về hắn chưa từng dứt, mỗi người đều đang suy đoán thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới gì, có thể mang mọi người lao ra khỏi Nam Trác Vực để cùng tranh phong với thiên tài của các vực khác được hay không.
Cho dù không ít người cho rằng Tư Không Thánh hiện giờ có lẽ cũng không kém Diệp Trần, nhưng đây chẳng qua chỉ là cho rằng thôi, không có căn cứ gì cả. Nếu như Diệp Trần vẫn thủy chung bảo trì phong độ thì khả năng lại lần nữa lực áp Tư Không Thánh so với Tư Không Thánh phản siêu thì lớn hơn nhiều
Mà Mộ Dung Khuynh Thành bên cạnh Diệp Trần ở Nam Trác Vực chính là tuyệt thế mỹ nữ. Rất nhiều người khi nói tới nàng thì đầu tiên sẽ đạm luận về mỹ mạo tiếp theo đó mới là thực lực. Cốc Du Vân vốn tưởng rằng đối phương vẫn như xưa, thế nhưng khi gặp mặt lại lần nữa thì đối phương đã bỏ xa nàng lại phía sau, đạt đến cảnh giới mà nàng không thể với tới được. Dù không có Diệp Trần thì địa vị của Đại sư huynh Tư Không Thánh cũng tràn ngập nguy cơ, Mộ Dung Khuynh Thành hoàn toàn có thực lực trùng kích đệ nhất bảo tọa của một đời trẻ tuổi Nam Trác Vực.
Có hai người này xuất hiện ở Vũ Đạo Trà Hội, Cốc Du Vân an tâm không ít, chí ít thì sau này đối mặt với một ít khiêu khích còn có lực lượng chống lại.
Mà chỗ phức tạp nhất chính là đây, ở Nam Trác Vực bọn họ là đối thủ cạnh tranh, tông môn của mình lại có mâu thuẫn với Diệp Trần, cả đời không qua lại với nhau. Không thể tưởng tượng được lúc ra khỏi Nam Trác Vực thì đối phương vô tình lại thành ô dù tăng cường thực lực cho mình, thật không biết là đáng vui hay đáng buồn nữa.
Đại sư huynh, không biết lần này gặp mặt, thực lực của ngươi thế nào rồi? Cốc Du Vân thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian trôi qua như nước chảy, sắc trời dần dần ngả màu.
Bốn người Diệp Trần ở lại phòng nghỉ của Phong Vũ Lâu, chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi.
...
Cảnh đêm đen kịt, sao lốm đốm đầy trời, mặt trăng sáng tỏ xuyên thấu qua song cửa chiếu vào phòng ngủ của phòng trọ, phủ lên phòng ngủ một mảnh màu trắng nhu hòa.
Khoanh chân ngồi trên giường, trong đầu Diệp Trần điều động quyển thượng Bất Tử Chi Thân, tinh tế nghiên cứu .
Quyển thượng Bất Tử Chi Thân có ba trọng, hai trọng sau hắn không nghĩ được gì, bất quá đệ nhất trọng vẫn có thể tu luyện thành công được.
Nguyên lai ý tứ cảnh giới Huyết Nhục Khép Lại của đệ nhất trọng chính là giúp cho tốc độ khôi phục của thân thể nhanh hơn. Dưới tình huống bình thường, võ giả thụ ngoại thương nhẹ thì không cần phải trị liệu, chỉ một lúc sau liền có thể khôi phục lại, chỉ có một số ngoại thương tương đối nghiêm trọng mới cần phải trị liệu. Mà tu luyện thành công cảnh giới Huyết Nhục Khép Lại của đệ nhất trọng thì tốc độ khôi phục của thân thể sẽ nhanh hơn gấp trăm lần, trong nháy mắt đã có thể khỏi hẳn.
Diệp Trần càng xem càng kinh ngạc, thật không nghĩ đến đệ nhất trọng của Bất Tử Chi Thân lại huyền ảo như thế, đẩy nhanh tốc độ chữa trị của thân thể, đây chính là liên quan đến nhân thể huyền bí rồi.
Não người có công năng trí nhớ, nhân thể cũng vậy, mà công năng trí nhớ của nhân thể chính là khiến cho thân thể tự động khôi phục lại bổn nguyên, mất đi công năng trí nhớ thì thân thể sẽ bị triệt để hủy đi, chỉ một chút thương tích nhỏ là đủ để khiến người sống dở chết dở rồi. Bởi vì bất kể là trị liệu hay là cắn nuốt đan dược, kỳ thật chính là để gia tăng tốc độ chữa trị của nhân thể. Ngươi ngay cả công năng chữa trị của nhân thể cũng bị mất đi, dù thế nào thì trị liệu cũng sẽ rất gian nan, thậm chi một chút hiệu quả cũng không có. Mà cảnh giới ‘Huyết Nhục Khép Lại’ chính là không ngừng tiếp nhận quá trình trị liệu, chỉ có điều phóng đại hiệu quả lên đến gấp mười gấp trăm lần thôi. Vì thế cho nên mới có thể bỏ qua ngoại thương được.
Tĩnh tâm ngưng thần, Diệp Trần xem tiếp.
Tu luyện Huyết Nhục Khép Lại cũng không khó, nhưng lại rất khó.
Không khó là vì quá trình đơn giản, quá trình này chỉ có một trình tự, chính là lưu lại trên nhục thể tinh thần ấn ký hoặc linh hồn ấn ký. Hạ tinh thần ấn ký thành công, Huyết Nhục Khép Lại không sai biệt lắm đã tu thành một phần ba, thành công hạ lạc ấn linh hồn ấn ký thì chính là đại thành rồi.
Về phần nói khó chính là vì hạ tinh thần hoặc linh hồn ấn ký lên trên nhân thể rất khó, dù sao nhân thể cũng không phải là Bảo Khí, nói lạc ấn liền lạc ấn. Hơn nữa nhân thể và linh hồn chính là ở chung một thân thể, quen thuộc đến không thể hơn được nữa, chính bởi vì quá quen thuộc nên mới khiến độ khó gia tăng lên vài phần. Thật giống như ngươi có thể tùy ý động tay chân, nhưng ngươi có thể khiến tóc gáy làm vậy sao?
Mặc kệ thế nào, trước tiên hạ lạc ấn tinh thần ấn ký đã xem sao, đợi khi thuần thục một chút lại hạ linh hồn ấn ký.
Diệp Trần hít sâu một hơi, cẩn thận thúc dục tinh thần lực từng li từng tí, lạc ấn tinh thần ấn ký lên người.
...
Thất bại!
Nhân thể giống như một cái đồng hồ cát, tinh thần ấn ký vừa lạc ấn vào, sau một khắc liền trôi đi mất, căn bản không cách nào tồn tại trong thời gian dài được, tối đa chỉ khiến nó tồn tại lâu hơn chút thôi.
Thử lại lần nữa, có lẽ phải căn cứ vào quy luật của nhân thể để lạc ấn, nói chung phải có phương pháp chứ.
Đêm tối.
Diệp Trần thử lần lượt.
Lạc Thu hét lớn một tiếng, không khí quanh thân nhanh chóng vặn vẹo, rạn nứt, thủy nguyên khí bị bốc hơi sạch sẽ, khiến cho thân ảnh của hắn mơ hồ không rõ, giống như là ảo ảnh trong nước bị gió thổi qua. Mà theo không khí càng vặn vẹo, gặp phải sụp đổ, trong cơ thể Lạc Thu phảng phất đã ẩn tàng một ngọn núi lửa, một ngọn núi lửa sắp phun trào. Nhiệt lực bành trướng theo tứ chi bách hài hội tụ đến tay phải của hắn, cánh tay phải này vốn bình thường, nhưng sau nháy mắt đã hoàn toàn bị nham tương chân nguyên cực độ cô đọng bao trùm.
Oanh!
Một trảo được đánh ra, chưởng kình đốt lên hỏa nguyên khí phía trước, thiêu tẫn những nguyên khí khác, thật sự như núi lửa bộc phát. Rất nhiều người hoài nghi, một trảo này sẽ hủy diệt toàn bộ Phong Vũ Lâu và khu vực xung quanh nó, toàn bộ mọi người sẽ bị hôi phi yên diệt.
Trên người Mộ Dung Khuynh Thành hiện ra bóng người tỏa ánh sáng màu đen chói lọi, ma khí khủng bố lập tức phóng ra bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, một nửa số người của Lôi Trạch thành đều cảm ứng được cổ ma ý này, nguyên một đám khiếp sợ trong nội tâm, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua võ đạo ý chí nào như vậy cả.
Kết quả rất rõ ràng, Lạc Thu thất bại, luận công kích, Mộ Dung Khuynh Thành có được Ma Đạo ý chí dị thường hiếm thấy, mà lại đạt đến điểm tới hạn, chỉ thiếu chút nữa là đã cô đọng được Ma Hồn chính thức rồi. Dù Lạc Thu thi triển ra hai thành hỏa hầu áo nghĩa võ học, cũng khó có thể uy hiếp được nàng.
Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Lạc Thu lần nữa thảm bại.
Trên một tòa kiến trúc ở phụ cận, một gã thân mặc hồng sắc y phục đứng cùng một gã trẻ tuổi thân mặc hoàng y. Người bên trái thần sắc đạm mạc, tướng mạo tuấn mỹ bị che lấp, nhưng người bên phải lại là người đã thua Diệp Trần ở Lam Sơn Đảo - Hoàng Khai Sơn.
- Cũng không hơn gì thế này, chúng ta đi thôi!
Người trẻ tuổi áo đỏ xoay người ly khai.
- Ha ha, không thể tưởng được lại gặp Xích Thủy tiểu chân nhân chỗ này, Vũ Đạo Trà Hội lần trước hắn không tham gia, phỏng chừng là tự nhận thực lực không đủ, không đủ để bỗng nhiên nổi tiếng!
Quán rượu cao nhất Lôi Trạch thành là Bảo Tướng Lâu mười tám tầng, Bảo Tướng Lâu và Phong Vũ Lâu cũng giống nhau, đều là một trong ba đại tửu lâu của Lôi Trạch thành. Lầu thứ mười tám, một gã thanh niên áo tơ trắng cách đó hơn mười dặm, thu hết cuộc đại chiến ở Phong Vũ Lâu vào mắt, người trẻ tuổi áo đỏ và Hoàng Khai Sơn cũng không tránh được tầm mắt của hắn.
Thanh y nữ tử dung mạo tú lệ cười hì hì nói:
- Đại sư huynh, người lần này cũng chuẩn bị bỗng dưng nổi tiếng rồi!
Thanh niên áo tơ trắng lắc đầu
- Một chút bổn sự ấy của ta đâu đủ để bỗng nhiên nổi tiếng, ngược lại Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành kia rất lợi hại, có lẽ đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của bọn hắn.
- Đại sư huynh cần gì phải nâng cao chí khí người khác mà diệt uy phong của mình chứ.
Thanh y nữ tử không phải không phải ai khác mà chính là sư muội Thanh Trúc của Phượng Yên Nhu, mà Đại sư huynh trong miệng nàng tự nhiên là Phiêu Tuyết Điện Đại sư huynh - Lăng Hàn Dạ. Lúc này, nàng bĩu môi, rất không hài lòng đối với thái độ của Đại sư huynh.
Lăng Hàn Dạ cười khổ, Tiểu sư muội này, gần đây cứ có cái gì thì nói cái đó.
Dung mạo tuyệt mỹ của Phượng Yên Nhu nhíu mày, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng:
- Thanh Trúc, đã đến Vũ Đạo Trà Hội thì phải biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng phải nói đúng sự thật mới được.
- Biết rồi.
Thanh Trúc lè đầu lưỡi phấn nộn của mình ra.
Đứng người lên, Lăng Hàn Dạ nói với hai người:
- Tốt rồi, chúng ta đã nghỉ ngơi ở Lôi Trạch hai ngày rồi, chuẩn bị tiếp tục lên đường thôi.
...
- Hai vị, tại hạ Hoành Lĩnh Vực Lộc Minh, được người xưng là Phi Thiên Thủ, đây là lần đầu tiên ta đến Lôi Vực, may mắn nhìn thấy hai vị.
- Ta là Hoành Lĩnh Vực Tôn Bằng, muốn kết giao bằng hữu với hai vị.
- Nhị vị đến tham gia Vũ Đạo Trà Hội đấy sao! Không bằng mọi người kết bạn đồng hành đi!
Đại đường tầng năm, từ sau khi Mộ Dung Khuynh Thành đánh bại Lạc Thu, liền có không ít thanh niên tuấn kiệt nổi lên lòng muốn kết giao, nhao nhao chạy tới chào hỏi. Bất quá đại đa số những người này đều là thiên tài của Hoành Lĩnh Vực, Hoành Lĩnh Vực và Nam Trác Vực rất tương tự nhau, đã suy nhược lâu ngày. Nhưng Hoành Lĩnh Vực hai trăm năm trước tốt xấu gì cũng xuất ra một vương giả Sinh Tử Cảnh, về điểm này thì mạnh hơn so với Nam Trác Vực. Còn những thiên tài của vực khác thì cảm thấy cũng không cần phải tới kết giao làm gì, vực của bọn hắn không thiếu thiên tài lợi hại, cần gì phải kết giao ra bên ngoài?
Thoát khỏi những người này, bốn người Diệp Trần đi xuống tầng năm, đến lầu bốn chọn một gian phòng khách quý để miễn cho bị người quấy rầy.
Bên trong phòng, bốn người ngồi đối diện nhau.
Cốc Du Vân nói:
- Ta sớm nên đoán được các ngươi sẽ tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này mới phải chứ, danh khí của Lôi Chi Công Chúa lớn đến trước nay chưa từng có, cơ hồ mỗi một thiên tài đều muốn đến nhìn xem một chút.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành có chút liếc nhau.
Hai người căn bản không nghĩ tới sau khi ly khai thế giới dưới lòng đất liền trực tiếp xuất hiện ở Lôi Vực Minh Lôi Phần, sau đó lại nghe được tin tức về Vũ Đạo Trà Hội. Đương nhiên, nếu không có chuyện Bất Tử Chi Thân và thế giới dưới lòng đất thì nếu bọn hắn biết được Vũ Đạo Trà Hội sắp sửa bắt đầu, hơn phân nửa cũng tới.
Diệp Trần hỏi:
- Nam Trác Vực có nhiều người tham gia không?
- Các ngươi còn không biết, tất cả Lục phẩm tông môn lớn đều cổ vũ đệ tử đắc ý của mình đi tham gia Vũ Đạo Trà Hội. Trước nay Nam Trác Vực suy nhược đã lâu ngày, thủy chung vẫn không cách nào quật khởi, nguyên nhân lớn nhất là vì vòng tròn luẩn quẩn quá nhỏ, sức cạnh tranh không đủ. Nên giờ để cho bọn hắn tham gia Vũ Đạo Trà Hội, kiến thức toàn bộ thiên tài của Nam Phương Vực Quần, để cho bọn hắn biết được thế giới bên ngoài lớn bao nhiêu, thiên tài lợi hại mạnh bao nhiêu, sau khi trở về tự khắc sẽ chăm chỉ khổ luyện, tranh thủ bộc lộ tài năng ở lần Vũ Đạo Trà Hội sau.
Cốc Du Vân êm tai nói.
Diệp Trần gật gật đầu, điểm ấy ngược lại rất đúng.
Cốc Du Vân lại nói:
- Trước khi ta đi, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên cùng với bọn người Lâm Vẫn cũng đã xuất phát, dự tính, người của Nam Trác Vực tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này, tối thiểu cũng vượt quá hai mươi.
- Đại sư huynh của ta đã tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần trước, lần này nhất định sẽ tiếp tục.
Lý Kiệt bỗng nhiên nói.
Diệp Trần lườm mắt liếc Lý Kiệt, hắn cùng với Huyền Không Sơn có nhiều ân oán, tuy bởi vì Long Bích Vân Long tông chủ nên ân oán này đã chấm dứt, nhưng nội tâm của song phương khẳng định vẫn còn khó chịu. Tâm tư của đối phương khi nói đến Tư Không Thánh hắn hiểu được, hơn nữa hắn cũng biết, hơn bốn năm này, Tư Không Thánh không có khả năng không đột phá chút gì được, chỉ sợ thực lực so với Cốc Du Vân còn đáng sợ nhiều.
Cốc Du Vân nhìn về phía Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, ánh mắt có chút phức tạp. Nói thật, tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này, nội tâm nàng không thể nào không dè dặt được. Nam Trác Vực ở trong mắt các vực khác, cũng không khác gì ánh sáng mặt trời chói lọi cả, theo bọn hắn thấy thì Nam Trác Vực đại biểu cho kẻ yếu, căn bản không có thiên tài lợi hại nào cả. Nàng tin tưởng bằng vào thực lực của mình thì ở Vũ Đạo Trà Hội căn bản không gây nên được chút bọt nước gì, ngay cả phụ họa cũng không đủ tư cách, nếu gặp phải khiêu khích thì không biết làm làm sao nữa.
Cũng may Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành xuất hiện.
Diệp Trần là nhân vật truyền kì của Nam Trác Vực, lần đầu tiên tham gia trận đấu Tiềm Long Bảng đã lật tung địa vị thống trị của Đại sư huynh Tư Không Thánh, độc lĩnh phong tao. Trong thời gian hơn bốn năm này, lời đồn về hắn chưa từng dứt, mỗi người đều đang suy đoán thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới gì, có thể mang mọi người lao ra khỏi Nam Trác Vực để cùng tranh phong với thiên tài của các vực khác được hay không.
Cho dù không ít người cho rằng Tư Không Thánh hiện giờ có lẽ cũng không kém Diệp Trần, nhưng đây chẳng qua chỉ là cho rằng thôi, không có căn cứ gì cả. Nếu như Diệp Trần vẫn thủy chung bảo trì phong độ thì khả năng lại lần nữa lực áp Tư Không Thánh so với Tư Không Thánh phản siêu thì lớn hơn nhiều
Mà Mộ Dung Khuynh Thành bên cạnh Diệp Trần ở Nam Trác Vực chính là tuyệt thế mỹ nữ. Rất nhiều người khi nói tới nàng thì đầu tiên sẽ đạm luận về mỹ mạo tiếp theo đó mới là thực lực. Cốc Du Vân vốn tưởng rằng đối phương vẫn như xưa, thế nhưng khi gặp mặt lại lần nữa thì đối phương đã bỏ xa nàng lại phía sau, đạt đến cảnh giới mà nàng không thể với tới được. Dù không có Diệp Trần thì địa vị của Đại sư huynh Tư Không Thánh cũng tràn ngập nguy cơ, Mộ Dung Khuynh Thành hoàn toàn có thực lực trùng kích đệ nhất bảo tọa của một đời trẻ tuổi Nam Trác Vực.
Có hai người này xuất hiện ở Vũ Đạo Trà Hội, Cốc Du Vân an tâm không ít, chí ít thì sau này đối mặt với một ít khiêu khích còn có lực lượng chống lại.
Mà chỗ phức tạp nhất chính là đây, ở Nam Trác Vực bọn họ là đối thủ cạnh tranh, tông môn của mình lại có mâu thuẫn với Diệp Trần, cả đời không qua lại với nhau. Không thể tưởng tượng được lúc ra khỏi Nam Trác Vực thì đối phương vô tình lại thành ô dù tăng cường thực lực cho mình, thật không biết là đáng vui hay đáng buồn nữa.
Đại sư huynh, không biết lần này gặp mặt, thực lực của ngươi thế nào rồi? Cốc Du Vân thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian trôi qua như nước chảy, sắc trời dần dần ngả màu.
Bốn người Diệp Trần ở lại phòng nghỉ của Phong Vũ Lâu, chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi.
...
Cảnh đêm đen kịt, sao lốm đốm đầy trời, mặt trăng sáng tỏ xuyên thấu qua song cửa chiếu vào phòng ngủ của phòng trọ, phủ lên phòng ngủ một mảnh màu trắng nhu hòa.
Khoanh chân ngồi trên giường, trong đầu Diệp Trần điều động quyển thượng Bất Tử Chi Thân, tinh tế nghiên cứu .
Quyển thượng Bất Tử Chi Thân có ba trọng, hai trọng sau hắn không nghĩ được gì, bất quá đệ nhất trọng vẫn có thể tu luyện thành công được.
Nguyên lai ý tứ cảnh giới Huyết Nhục Khép Lại của đệ nhất trọng chính là giúp cho tốc độ khôi phục của thân thể nhanh hơn. Dưới tình huống bình thường, võ giả thụ ngoại thương nhẹ thì không cần phải trị liệu, chỉ một lúc sau liền có thể khôi phục lại, chỉ có một số ngoại thương tương đối nghiêm trọng mới cần phải trị liệu. Mà tu luyện thành công cảnh giới Huyết Nhục Khép Lại của đệ nhất trọng thì tốc độ khôi phục của thân thể sẽ nhanh hơn gấp trăm lần, trong nháy mắt đã có thể khỏi hẳn.
Diệp Trần càng xem càng kinh ngạc, thật không nghĩ đến đệ nhất trọng của Bất Tử Chi Thân lại huyền ảo như thế, đẩy nhanh tốc độ chữa trị của thân thể, đây chính là liên quan đến nhân thể huyền bí rồi.
Não người có công năng trí nhớ, nhân thể cũng vậy, mà công năng trí nhớ của nhân thể chính là khiến cho thân thể tự động khôi phục lại bổn nguyên, mất đi công năng trí nhớ thì thân thể sẽ bị triệt để hủy đi, chỉ một chút thương tích nhỏ là đủ để khiến người sống dở chết dở rồi. Bởi vì bất kể là trị liệu hay là cắn nuốt đan dược, kỳ thật chính là để gia tăng tốc độ chữa trị của nhân thể. Ngươi ngay cả công năng chữa trị của nhân thể cũng bị mất đi, dù thế nào thì trị liệu cũng sẽ rất gian nan, thậm chi một chút hiệu quả cũng không có. Mà cảnh giới ‘Huyết Nhục Khép Lại’ chính là không ngừng tiếp nhận quá trình trị liệu, chỉ có điều phóng đại hiệu quả lên đến gấp mười gấp trăm lần thôi. Vì thế cho nên mới có thể bỏ qua ngoại thương được.
Tĩnh tâm ngưng thần, Diệp Trần xem tiếp.
Tu luyện Huyết Nhục Khép Lại cũng không khó, nhưng lại rất khó.
Không khó là vì quá trình đơn giản, quá trình này chỉ có một trình tự, chính là lưu lại trên nhục thể tinh thần ấn ký hoặc linh hồn ấn ký. Hạ tinh thần ấn ký thành công, Huyết Nhục Khép Lại không sai biệt lắm đã tu thành một phần ba, thành công hạ lạc ấn linh hồn ấn ký thì chính là đại thành rồi.
Về phần nói khó chính là vì hạ tinh thần hoặc linh hồn ấn ký lên trên nhân thể rất khó, dù sao nhân thể cũng không phải là Bảo Khí, nói lạc ấn liền lạc ấn. Hơn nữa nhân thể và linh hồn chính là ở chung một thân thể, quen thuộc đến không thể hơn được nữa, chính bởi vì quá quen thuộc nên mới khiến độ khó gia tăng lên vài phần. Thật giống như ngươi có thể tùy ý động tay chân, nhưng ngươi có thể khiến tóc gáy làm vậy sao?
Mặc kệ thế nào, trước tiên hạ lạc ấn tinh thần ấn ký đã xem sao, đợi khi thuần thục một chút lại hạ linh hồn ấn ký.
Diệp Trần hít sâu một hơi, cẩn thận thúc dục tinh thần lực từng li từng tí, lạc ấn tinh thần ấn ký lên người.
...
Thất bại!
Nhân thể giống như một cái đồng hồ cát, tinh thần ấn ký vừa lạc ấn vào, sau một khắc liền trôi đi mất, căn bản không cách nào tồn tại trong thời gian dài được, tối đa chỉ khiến nó tồn tại lâu hơn chút thôi.
Thử lại lần nữa, có lẽ phải căn cứ vào quy luật của nhân thể để lạc ấn, nói chung phải có phương pháp chứ.
Đêm tối.
Diệp Trần thử lần lượt.
/1802
|