Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 64 - Kế Hoạch Cực Hạn Đan Binh (Thượng,ha)

/1802


Chuyện Hòa Thái Đầu xin gia nhập Đường Môn đối với năm người Đường Môn có thể nói là một chuyện vui lớn. Mặc dù Bối Bối đã đồng ý rồi nhưng dù sao Đường Nhã mới là tông chủ Đường Môn nên mọi người cùng nhau đi tìm Đường Nhã để báo cho nàng tin tốt lành này.

Đường Nhã dĩ nhiên là hết sức vui mừng mà đồng ý ngay. Đường Môn ngày xưa bị xuống dốc cũng vì Hồn Đạo Khí xuất hiện quá nhiều, giờ Đường Môn muốn quật khởi sẽ phải bắt đầu từ chính phương diện Hồn Đạo Khí. Đúng là nếu Đường Môn có những thành viên vĩ đại thì sẽ có cơ hội khôi phục huy hoàng khi xưa, nhưng quan trọng phải có nguồn thu nhập kinh tế đã. Mà Hồn Đạo Khí chẳng những đem lại lợi nhuận cho Đường Môn mà còn giúp Đường Môn từng bước từng bước lấy lại địa vị.

Trong đó, chuyện đem Hồn Đạo Khí kết hợp với ám khí Đường Môn chính là quan trọng nhất. Tuy hiện nay Hoắc Vũ Hạo đã bộc lộ ra thiên phú của mình về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí nhưng dù sao nó cũng chỉ là một người, mà Hòa Thái Đầu đã là Hồn Đạo Sư cấp bốn hơn nữa hắn cũng là đệ tử đích truyền của Phàm Vũ. Có hắn gia nhập thì thực lực Đường Môn có thể nói đã tăng mạnh lên một đoạn dài.

Nghi thức Hòa Thái Đầu nhập môn được Đường Nhã giản lược đến hết mức có thể, ngay cả chuyện tại sao Đường Môn suy thoái cũng tạm thời bỏ qua, sau khi hoàn thành xong, mọi người cùng nhau ăn uống chúc mừng một phen, Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch cũng tham gia.

- Tiểu sư đệ, huynh muốn tâm sự với đệ một chút.

Cơm chiều xong xuôi, Hoắc Vũ Hạo vừa chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi thì bị Hòa Thái Đầu gọi lại.

- Dạ, được.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Hòa Thái Đầu dường như đang có tâm sự, nên lập tức dừng bước.

Vương Đông nói:

- Ta về ký túc xá trước, hai người cứ tâm sự đi.

Hoắc Vũ Hạo đi đến bên cạnh Hòa Thái Đầu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

- Hòa sư huynh... huynh có chuyện gì sao?

Lúc này trời đã tối đen, những vì sao đã xuất hiện sáng rực trong màn đêm.

Hòa Thái Đầu ngẩng mặt nhìn trời, vẻ mặt hắn không còn sự thật thà chất phát thường ngày nữa mà từ từ trở nên nghiêm túc, đôi mắt ngơ ngẩn cũng biến mất, khiến Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh cảm thấy vô cùng bất ngờ, vẻ mặt sâu sắc này của sư huynh, hắn chưa từng trông thấy.

Giờ phút này, dáng vẻ lẫn khí chất của Hòa Thái Đầu hoàn toàn thay đổi, sự thay đổi của hắn nhanh đến chóng mặt khiến Hoắc Vũ Hạo khó mà nhận ra hắn nữa.

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng lùi về sau vài bước nói:

- Sư huynh, huynh...

Hòa Thái Đầu một lần nữa nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, trong ánh mắt của hắn ngoài sự sâu sắc dường như còn có thêm một chút gì đó.

- Vũ Hạo, đệ biết không, huynh thực sự rất hâm mộ thiên phú của đệ. Nếu huynh cũng được như thế thì huynh sẽ nhất định cố gắng hết sức. Nhưng, huynh không thể. Cho dù huynh cố gắng đến mức nào, thành tựu tương lai cùng lắm chỉ bằng sư phụ mà thôi. Nhưng đệ thì khác, đệ có Vũ Hồn Song Sinh, Vũ Hồn Cực Hạn, tương lai của đệ không sao đoán trước được. Cho dù chúng ta đang ở học viện Sử Lai Khắc, đệ vẫn có thể tỏa sáng như thường.

Nghe Hòa Thái Đầu nói thế, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp.

- Sư huynh, huynh đang nói cái gì thế...

Vẻ mặt Hòa Thái Đầu có chút chua xót nói:

- Ngươi biết không, ở hệ Hồn Đạo chúng ta, có một kế hoạch, kế hoạch này gọi là Cực Hạn Đan Binh.

- Cực Hạn Đan Binh?

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:

Hòa Thái Đầu gật đầu nói:

- Đây cũng là kế hoạch quan trọng nhất của hệ Hồn Đạo. Nó được mở ra vì muốn đưa địa vị của Hồn Đạo Sư lên ngang bằng Hồn Đạo Sư ở đế quốc Nhật Nguyệt.

- Kế hoạch Cực Hạn Đan Binh chính là dùng sức lực của một người mà thay đổi cục diện chiến tranh. Người có được năng lực này gọi là Cực Hạn Đan Binh.

Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:

- Thế thì cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng làm được rồi, có liên quan gì đến hệ Hồn Đạo chúng ta đâu?

Hòa Thái Đầu lắc đầu nói:

- Không, đúng là cường giả bậc Phong Hào Đấu La có thể thay đổi cục diện chiến tranh, nhưng với những trận chiến có quy mô lớn thì không thể. Chẳng lẽ lúc ấy quân địch không có cường giả cùng cấp bậc sao? Mà Cực Hạn Đan Binh thì không giống thế. Cực Hạn Đan Binh vốn là tồn tại vì chiến tranh, người này không chỉ cần thân thể mạnh mẽ mà còn phải am hiểu chế tạo và sử dụng Hồn Đạo Khí, ngoài ra còn phải thông thạo ẩn núp, mai phục, phá hoại, và nhạy cảm trong việc tìm điểm yếu của các cuộc chiến để phá hoại hoặc trợ giúp. Cực Hạn Đan Binh không phải là người chỉ huy, nhưng lại là một nhà nghệ thuật có thể thay đổi cả một cuộc chiến. Phong Hào Đấu La chỉ đơn thuần là một người mạnh mẽ, cho nên tác dụng của họ trong chiến tranh làm sao so với Cực Hạn Đan Binh được. Lẽ ra, ban đầu sư phụ định đào tạo huynh cho kế hoạch này nhưng giờ đệ đã xuất hiện nên có chút thay đổi. Thiên phú của đệ hơn huynh rất nhiều, bất luận về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí hay thiên phú tu luyện. Hôm qua sư phụ đã nói với huynh, sau này sẽ không đào tạo huynh thành Cực Hạn Đan Binh nữa mà trở thành người phụ trợ cho họ. Nếu nói đệ tương lai sẽ trở thành Cực Hạn Đan Binh vậy thì huynh sẽ là kho vũ khí di động của đệ.

Nghe Hòa Thái Đầu nói đến đây, Hoắc Vũ Hạo không khỏi chấn động kêu lên:

- Hòa sư huynh, đệ...

Hòa Thái Đầu khoát tay chặn lời Hoắc Vũ Hạo.

- Vũ Hạo, đệ đừng vội, để ta nói hết đã.

Hoắc Vũ Hạo thật sự không muốn thấy những chuyện thế này xảy ra, từ ngày hắn gia nhập hệ Hồn Đạo theo sư phụ Phàm Vũ học tập, Hòa Thái Đấu lúc nào cũng chăm sóc hắn chu đáo, hơn nữa còn thoải mái nói hắn biết mọi kinh nghiệm của mình trong chuyện chế tạo Hồn Đạo Khí. Sự tôn trọng của hắn dành cho vị sư huynh này hoàn toàn không kém hơn Bối Bối một chút nào. Nhưng ngàn vạn lần hắn không ngờ mình đã cướp lấy hi vọng của sư huynh. Nhất thời trong lòng hắn vô cùng đau khổ.

Cũng bởi vì từ nhỏ đã sống ở phủ Công Tước, nơi mà lòng người có thể thay đổi bất cứ lúc nào nên hắn rất trọng tình cảm. Thời gian học tập ở học viện Sử Lai Khắc, hắn đã biết thế nào là tình bằng hữu, nên trong lòng hắn rất quý trọng nó, giờ phút này, nghe sư huynh của mình nói xong, trong lòng hắn thậm chí còn nảy sinh ý định từ bỏ việc học tập ở hệ Hồn Đạo.

Hòa Thái Đầu vỗ vai Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt đã bình thường lại một chút:

- Vũ Hạo, đệ đừng nóng vội, huynh hoàn toàn không có ý trách đệ hay gì cả. Có lẽ, nếu đổi là người khác huynh sẽ không phục lắm, thậm chí còn phản kháng sự sắp xếp của sư phụ. Nhưng thật lòng huynh công nhận, đệ là người có tư cách tham gia kế hoạch Cực Hạn Đan Binh này, trong lòng huynh lúc này không những không có cảm giác không phục mà còn rất vui mừng.

- Huynh biết chỗ thiếu sót của mình, bất kể là huynh cố gắng thế nào cũng khó mà đủ tư cách trở thành Cực Hạn Đan Binh được. Bởi vì vũ hồn của huynh có nhiều điểm yếu quá. Theo phân loại thì huynh là một Hồn Sư hệ Thực Vật. Đúng là vũ hồn của huynh có tác dụng không nhỏ trong việc phụ trợ Hồn Đạo Sư, nhưng thay vào đó cũng có rất nhiều hạn chế. Sức chiến đấu của huynh làm sao so được với hệ Cường Công? Tất cả cố gắng của huynh chỉ là mong có thể nhờ Hồn Đạo Khí bù đắp lại, tuy vậy, thiên phú đâu như người muốn, huynh biết mình không thể...

- Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Ở học viện, trong mắt người khác huynh là một người thật thà chất phát, hơn nữa tên của huynh rất kỳ lạ nên mọi người thường gọi huynh là Thái Đầu (đồ ăn), hoặc các biệt hiệu khác như Hắc Đại Cái (đen đúa), cơ nhục nam (kẻ cơ bắp). Chỉ có đệ là không như thế. Lần đầu tiên gặp huynh, đệ đã gọi huynh là Hòa sư huynh bằng giọng hết sức chân thành. Từ lúc đó, huynh đã nhận đệ là tiểu sư đệ của mình rồi.

- Rồi sau đó, đệ thể hiện ra thiên phú của mình khiến sư phụ thường ngày vô cùng nghiêm khắc cũng không kềm được mà kinh hãi. Huynh có thể hiểu tâm trạng của người, có sư phụ nào mà không hi vọng dạy được đệ tử giỏi đây? Hơn nữa, nếu không có sư phụ, huynh không thể nào có mặt trên đời này. Cho nên, đệ không cần phải tự trách mình. Huynh đã nói chuyện với sư phụ rồi. Huynh sẽ toàn lực giúp đỡ đệ trở thành Cực Hạn Đan Binh của hệ Hồn Đạo chúng ta. Huynh sẽ là một kho vũ khí di động của đệ.

Khóe mắt Hoắc Vũ Hạo chảy ra một giọt lệ:

- Sư huynh, đệ không nghĩ mọi chuyện lại thành thế này, như thế không công bằng với huynh. Hay là để đệ...

Hòa Thái Đầu lại một lần nữa ngắt lời hắn.

- Sư đệ, huynh không ngốc như vậy, có một số thứ không phải muốn cho là cho. Hơn nữa mặc dù huynh giúp đỡ đệ nhưng huynh cũng vì chuyện riêng của mình nữa. Huynh chỉ xin đệ một chuyện. Hi vọng tương lai nếu đệ có thể thành công thì giúp huynh làm chuyện này, đương nhiên phải trong khả năng cho phép mới được.

- Sư huynh, huynh cứ nói đi.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi:

Ánh mắt Hòa Thái Đầu hiện lên một chút thương cảm vô cùng sâu sắc:

- Vũ Hạo, đệ biết không? Ngay cả sư phụ Phàm Vũ cũng không biết lai lịch và thân phận thật sự của huynh. Vì huynh không muốn mang đến phiền toái cho người, cũng không hi vọng người bị quấy nhiễu. Hôm nay huynh đã nói nhiều với đệ như vậy rồi thì huynh sẽ nói luôn. Mấy năm nay huynh giấu nó trong lòng thật sự rất đau khổ.

- Ngày đó, lúc sư phụ Phàm Vũ cứu huynh về, huynh chỉ mới có chín tuổi. Lúc đó cả người huynh đầy máu, cơ thể thoát lực. Lúc lão sư cứu tỉnh huynh lại có hỏi lai lịch của huynh. Nhưng huynh chỉ nói với người nhà huynh là thương nhân, vì gặp kẻ cướp nên cả nhà bị bọn chúng giết chết chỉ còn một mình huynh chạy thoát, huynh đã trở thành một cô nhi. Lúc đó huynh nói thế chỉ vì sợ liên lụy sư phụ. Nào ngờ nó đã trở thành lai lịch xuất thân của huynh sau này.

- Sư phụ mang huynh về học viện còn dạy huynh trở thành Hồn Đạo Sư, cho nên huynh lúc nào cũng nỗ lực học tập, dần dần bộc lộ ra thiên phú của mình. Có điều trong thâm tâm huynh, lúc nào cũng có một cừu hận khắc cốt ghi tâm.

- Huynh là người của đế quốc Nhật Nguyệt, chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt mới có người có màu da ngăm đen như huynh. Hơn nữa, huynh còn là người trong hoàng tộc, là cháu ruột của đương kim hoàng đế đế quốc Nhật Nguyệt.

- Hả?

Hoắc Vũ Hạo cực kỳ chấn động, ngàn vạn lần hắn không ngờ, Hòa sư huynh thật thà chất phác của mình vậy mà có lai lịch khủng khiếp đến thế. Nhất thời không khỏi kinh ngạc mà trợn mắt há hốc mồm.

Chu Bá cả giận nói:

- Phiền ngươi ăn nói cẩn thận một chút!

- Như thế nào, ngươi cho rằng bản thân mình là ai?

Thiếu niên mặc áo đen sợ Chu Bá chịu thiệt thòi khuyên nhủ:

- Chu Bá! Tính toán chờ một chút đi! Nói không chừng một lúc nữa là bọn họ chạy tới!

Chu Bá thở dài một hơi, hắn đã cảm giác được sự tình bất thường. Nhất là cái tên trung niên cơ bắp kia. Từ trong giọng điệu của hắn đã mang theo sự bất kính, chỉ sợ cũng không phải dạng thiện lương gì.

Chu Bá truyền âm nói cho thiếu niên mặc áo đen:

- Xà nhi, đợi lát nữa có chuyện gì thì ngươi chạy trước, không cần lo cho ta!

Thiếu niên mặc áo đen kinh ngạc liếc mắt nhìn Chu Bá, không biết hắn có ý tứ gì.

Chỉ trong chốc lát, phía trước con đường xuất hiện bóng ảnh của ba người.

- Đến rồi!

Lưu trưởng lão thở phào một hơi.

Trung niên cơ bắp cười hắc hắc. Hắn không có hảo ý nhìn về phía Chu Bá và thiếu niên mặc áo đen.

Trong ba người có một lão giả cầm đầu mặc hắc bào, bên cạnh là hai người có thân hình vạm vỡ. Từ ba động chân khí của bọn họ thì hẳn là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ. Lão giả cầm đầu có khí tức cường liệt nhất là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

- Xác định là hắn sao?

Lão giả đến phụ cận nói thẳng.

Lưu trưởng lão gật đầu nói:

- Vâng, xác định không sai.

Lão giả dùng ánh mắt không mang theo bất cứ một tia cảm tình nào dò xét thanh niên mặc áo đen. Hắn thò tay lấy ra một vật rồi lại gần nói:

- Chuyện này không thể nào để ra sai sót được. Ta phải tự mình kiểm tra.

Chu Bá quát to:

- Ngươi muốn làm gi?

- Lão gia hoả! Đứng yên tại đó không được nhúc nhích!

Trung niên cơ bắp chắn trước mặt Chu Bá âm thầm cười nói.

Xoẹt!

Lão giả tung ra một trảo, quần áo của thiếu niên áo đen bị xé rách bay tứ tán để lộ ra nửa thân trên cường tráng. Có một hình xăm đầu xà mục ở trên ngực của thiếu niên, đại xà trông rất sống động, mỗi một lân phiến đều rất chân thật cùng phối hợp với nhịp hô hấp thiếu niên càng có thêm sự sống. Làm người khác giật mình đó là đại xà năm đầu thì cả năm đầu đều giống nhau như đúc, con mắt tản mát ra ánh sáng màu đỏ nhạt.

- Năm đầu đại xà trên thân Xà Văn bề ngoài không giống với bất kỳ loại yêu thú họ xà nào. Chẳng nhẽ còn có điều gì khác nữa?

Trên đỉnh nham sơn, Diệp Trần không biết xuất hiện ở đó từ lúc nào. Hiện tại hắn thi triển Liễm Khí bí quyết, chỉ cần không chính diện đối mặt thì đối phương không thể nào cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

Dựa lưng vào đại nham thạch, Diệp Trần lắc đầu. Ba người kia còn chưa tới, hắn đã cảm nhận được sát ý của Lưu trưởng lão cùng trung niên cơ bắp. Lúc trước bọn hắn không động thủ chắc hẳn là kiêng kỵ Chu Bá đứng bên cạnh thiếu niên áo đen.

- Ngũ đầu xà, nồng độ huyết mạch quả nhiên đủ cao, xác thực là hắn.

Lão giả nhếch miệng cười, phát ra thanh âm khô khốc.

Lưu trưởng lão mìm cười nói:

- Như vậy ở ngay chỗ này diệt trừ bọn hắn.

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt Chu Bá đại biến, hắn lo lắng nhất chính là sự tình này phát sinh. Đám người kia rõ ràng là muốn diệt trừ người sắp thừa kế lực lượng của gia tộc.

- Cút!

Chân khí bộc phát, Chu Bá tung một chưởng chấn bay trung niên cơ bắp. Thân hình hướng tới thiếu niên mặc áo đen chạy tới, mục đích muốn đoạt lại người.

- Ở trước mặt ta không cho ngươi làm càn.

Lão giả đầu mĩnh giơ tay lên, chân khí ngưng tụ kết thành một đầu đại xà đen kịt, quấn tới Chu Bá.

Chu Bá không có dừng lại, giơ tay tung một trảo, chân khí cường đại hung hăng cầm lấy đại xà màu đen.

- Bọ ngựa cản đường, không biết lựa sức mình.

Theo âm thanh của lão giả vang lên thì đại xà màu đen theo chân khí từ bàn tay hắn trượt đến, thân thể vặn vẹo đánh về phía Chu Bá.

Phanh!

Hộ thể chân khí bị nghiên nát, Chu Bá nhổ mà một ngụm máu tươi, bay ra xa.

- Tiểu tử, chết trên tay ta coi như ngươi vinh hành.

Một chiêu đánh bay Chu Bá, bàn tay lão giả tiện thể chụp tới thiếu niên áo đen.

Xoẹt!

Một đạo kiếm khí bay vụt đến, thần sắc lão giả hoảng hốt liền vột rút lui tránh đi mũi nhọn kiếm khí.

Răng rắc một tiếng!

Khoảng cách giữa lão giả cùng thiếu niên mặc áo đen kéo dài ra máy chục tược. Mà trên mặt đất cũng xuất hiện một vết kiếm sâu rộng vài thước.

- Các hạ là ai!

Lão giả liếc mắt nhìn vết kiếm trên mặt đất, sau đó ánh mắt lại phiêu nhiên nhìn Diệp Trần, giọng nói của lão giả mang theo mấy phần kiêng kị.

Diệp Trần ở trên không trung hạ xuống sau lưng thiếu niên mặc áo đen.

Chu Bá nghi hoặc liếc mắt nhìn Diệp Trần, hắn lau lau vết máu ở khoé miệng rồi đi tới:

- Xà nhi thiếu gia! Ngươi không sao chứ?

Thiếu nhiên mặc áo đen lắc đầu.

Thấy thiếu niên mặc áo đen đã thoát khỏi sự khống chế của bản thân thì sắc mặt lão giả tối sầm lại. Vừa rồi động tác của Diệp Trần quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng, lúc này sự việc đã rồi thì mới quát lên:

- Ta không cần biết ngươi là ai, mau mau đưa tiểu tử kia giao ra đây. Nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.

Diệp Trần nói:

- Cho các ngươi ba lượt hô hấp! Cút mau!

- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết, lão tử giết ngươi!

Khoảng cách giữa Diệp Trần và trung niên cơ bắp rất gần. Hắn gầm lên một tiếng, chân khí toàn thân dâng lên thân như tia chớp rút Tật Trảm Đao ra, đao quang loé lên bắn về phía Diệp Trần. Không có rút kiếm, Diệp Trần đơn giản giơ tay tung một quyền phản kích đao quang.

Đao quang đơn giản bị chấn nát, Tật Trảm đao trong tay trung niên cơ bắp cũng theo đó mà vỡ nát. Ngàn vạn mảnh vỡ của cây đao bắn ngược ra sau như mưa. Ngay sau đó là quyền kình cuồng phong vũ bão ập đến. Trong lúc nhất thời trung niên cơ bắp cảm giác đây không phải là quyền kình mà là một ngọn tiểu sơn, rất nhiều tiểu sơn đang không ngừng tấn công hắn.

Oanh!

Một quyền lại một quyền, trung niên cơ bắp cũng không thể chịu được lực đạo của những quyền này. Cánh tay phải cùng nửa người của hắn bị Diệp Trần đánh nát, huyết thuỷ phun ra như mưa. Hắn đã chết.

- Quả nhiên không phải là Địa cấp trung giai quyền pháp bình thường. Thức thứ nhất đã mới chỉ lĩnh ngộ được tiểu thành mà đã có uy lực như vậy rồi.

Tu luyện Ngũ Nhạc Thần Quyền một thời gian rồi nhưng Diệp Trần cũng chưa có từng người khác luận bàn. Hắn cũng chỉ dựa vào việc đối luyện với cọc thiết luyện mà suy tính uy lực của nó. Hiện tại tuỳ tiện xuất quyền lại có thể đánh chết được một tên võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Điều này khiến cho Diệp Trần hiểu được Ngũ Nhạc Thần Quyền tại sao lại có giá hai mươi mốt vạn khối hạ phẩm linh thạch. Điều này không phải không có đạo lý. Từ uy lực của một quyền vừa rồi thì Ngũ Nhạc Thần Quyền cũng không kém hơn quyền pháp Địa cấp cao giai là mấy.

/1802

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status