- Thứ cho ta khó có thể nghe lời!
Chu Hằng lắc đầu, thân là một võ giả, hắn không thể nào có ý niệm phó thác tánh mạng cho người khác ở trong đầu, cho dù người nọ là cô cô của Hàn Diệc Dao.
- Hừ, quả nhiên dụng ý bất lương!
Sát khí của Hàn Vũ Liên hiển lộ, nếu không phải có mang âm mưu, vì sao không để cho nàng bắt lại? Nàng là tu vi Linh Hải Cảnh, muốn giết người, đả thương người chỉ ở trong nháy mắt, chẳng lẽ cần lừa gạt Chu Hằng thúc thủ chịu trói?
Đã như vậy, nàng càng không thể bỏ qua cho Chu Hằng!
Nàng động thủ lần nữa, chụp tới Chu Hằng, linh lực mở ra, cuồn cuộn mãnh liệt.
Thân hình Chu Hằng lưu chuyển, tiến thối tự nhiên khi công kích của Hàn Vũ Liên đến. Bất quá đây cuối cùng không phải là cách giải quyết, Tấn Vân Lưu Quang Bộ cực kỳ hao tổn linh lực, không có khả năng duy trì để hắn vận chuyển không ngừng.
Võ giả nói chuyện với nhau, tự nhiên là lấy thực lực nói chuyện!
Đối phương không tin mình, đơn giản là thực lực đưa ra cho hắn thấy không đủ mà thôi.
Vậy thì đánh một trận!
Chu Hằng quát lên một tiếng lớn, đánh ra một quyền mênh mông cuồn cuộn.
Đơn giản, trực tiếp, quả đấm phá vỡ không khí, toàn bộ quả đấm cũng biến thành màu hoàng kim.
Hiện tại thể chất Phệ Kim tộc của hắn coi như là hơi có chút thành tựu, toàn lực vận chuyển sẽ tự có một cổ năng lượng phát tán ra ngoài, giống như vận chuyển Xích Kim huyết mạch, toàn bộ quả đấm có thể nói là không có gì kiên cố mà không phá nổi.
Hàn Vũ Liên há lại sẽ sợ Chu Hằng, một quyền này tự nhiên là đón đở không tránh.
Bành!
Dưới oanh kích mạnh mẽ, Chu Hằng nhất thời bị đánh bay ra ngoài, ánh sáng hoàng kim toàn thân mãnh liệt phát ra, giống như làm bằng kim loại, lưu chuyển tạo ra khí tức thần thánh tôn quý.
- Ừm?
Đôi mắt đẹp của Hàn Vũ Liên mở to, lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.
Thể chất của người nam nhân này quá cường đại!
Lúc trước nàng vừa lúc ở Hàn gia, được chứng kiến lực phá hoại đáng sợ của Chu Hằng, nhưng thấy qua là một chuyện, tự mình thể nghiệm thì lại là một chuyện khác!
Trên đời thậm chí có Thể tu cường đại như thếz!
Cũng khó tránh khỏi nàng vô cùng khiếp sợ, bởi vì cho dù là Thể tu cũng chỉ là cậy mạnh kinh người, nhưng thể chất tuyệt đối không thể mạnh mẽ đến loại trình độ này.
- Tiền bối, dừng tay được chứ?
Chu Hằng bình thản nói, hắn có thể lý giải sự cẩn thận của Hàn Vũ Liên. Ban đầu nàng không tiếc tự hủy dung mạo, như thế nào lại dễ dàng tin tưởng người khác.
- Bất quá không có cậy mạnh!
Hàn Vũ Liên đánh giá, không đếm xỉa tới thể chất có lực phòng ngự đáng sợ kia của Chu Hằng.
Chu Hằng cười ha ha, hai đấm rung lên, oanh một tiếng, trên nắm tay bốc cháy lên hai luồng ngọn lửa màu tím, nói:
- Vậy thì đánh tiếp.
Ánh mắt Hàn Vũ Liên không khỏi căng thẳng, bản năng của nàng cảm ứng được tử hỏa này cũng có sinh ra năng lực uy hiếp đối với nàng.
Người nam nhân này thật đúng là sâu không lường được!
Nàng biết quả đấm của như hoàng kim kia là Xích Kim huyết mạch của Triệu gia. Bởi vì yêu nghiệt Triệu Đoạt Thiên, đại danh của Xích Kim huyết mạch ở giữa các võ giả thượng tầng của Lãng Nguyệt Quốc có thể nói là không người nào không biết.
Nhưng tử hỏa này là huyết mạch gì?
Tuyệt không thể nào là võ kỹ, bởi vì cho dù là võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm cũng không thể có uy lực kinh khủng như thế!
Chỉ có huyết mạch lực mới có thể đột phá hạn chế của cảnh giới, phát huy ra chiến lực vô cùng vô tận, nhưng, đến tột cùng là huyết mạch lực gì mới có thể phát huy ra uy lực kinh khủng như thế? Vượt qua một hai tiểu cảnh giới cũng là cực kỳ không được, huống chi là hai đại cảnh giới!
- Ngươi chỉ muốn biết nơi hạ lạc của Dao Dao?
Hàn Vũ Liên mở miệng nói.
- Không sai!
Hàn Vũ Liên dừng một hồi, nói:
- Nàng có thể ở Hoàng Nha Thôn, ở phía đông Phong Vân Thành!
- Đa tạ tiền bối!
Chu Hằng ôm quyền hành lễ, mặc dù không biết tại sao đối phương đột nhiên thông suốt, nhưng cái này không liên quan chuyện của hắn, chỉ cần có thể tìm được Hàn Diệc Dao là được.
- Tại hạ cáo từ!
Hắn xoay người trở lui, cũng không có đi Vũ Hoa Thành, mà là trực tiếp đi Phong Vân Thành.
Đưa mắt nhìn Chu Hằng rời đi, Hàn Vũ Liên rất nhanh cũng bắn người dựng lên, mục đích đồng dạng là Phong Vân Thành.
Nếu như Chu Hằng vô tình đến gần chính mình, như vậy khả năng hắn muốn bỏ thuốc vô cùng nhỏ, nhưng có thể loại bỏ sự bất lợi hắn muốn làm đối với mình. Bất quá chuyện này liên quan đến Hàn Diệc Dao, nàng tuyệt đối không thể coi nhẹ, nhất định phải biết chân tướng sự tình.
Địa điểm là nàng định. Lấy cước trình của nàng tất nhiên mau hơn rất nhiều so sánh với Chu Hằng, không cần lo lắng Chu Hằng sẽ bố trí bẫy rập.
. . .
Phong Vân Thành là một cái thành nhỏ, cách Vũ Hoa Thành mấy vạn dặm, dĩ nhiên điểm này khoảng cách căn bản không tính là gì đối với Chu Hằng, chỉ có ba ngày sau đó hắn đã đến nơi này, sau khi hỏi thăm, hắn liền tìm tới Hoàng Nha Thôn.
Hắn tìm tòi từng gian thôn xá. Lấy thực lực của hắn tự nhiên không có người có thể phát hiện, rất nhanh đã tìm tòi tổng cộng hơn ba trăm người trong thôn một lần.
Hàn Diệc Dao không ở nơi này.
Chu Hằng hỏi thăm một chút, trước kia nơi này quả thật có một cô nương dung mạo tương tự Hàn Diệc Dao ở qua, nhưng đã thật lâu không có trở lại.
Hắn không hết hy vọng. Lại ở nơi này mười ngày, nhưng thủy chung không có phát hiện Hàn Diệc Dao đến, xem ra, nữ nhân này cũng không định ở nơi này, dù sao nơi này đã từng lưu lại dấu vết của nàng, dễ dàng bị dò thăm.
Người muốn biến mất thật ra thì rất dễ dàng, ẩn tính dấu diếm tên tùy tiện trốn một góc nào đó, lấy lực lượng của một người sao có thể tìm được?
Nếu như phát động lực lượng của Triệu gia đi tìm, vậy khả năng tìm được người tất nhiên tăng nhiều, nhưng gióng trống khua chiêng như thế sẽ kinh động Ứng gia. Mặc dù Chu Hằng không sợ hãi hai tôn Đại Phật kia của Ứng gia, nhưng không sợ cùng có thể đối kháng là hai chuyện khác nhau.
Bỗng nhien gây chuyện coi là dũng cảm sao?
Ứng gia sẽ không nuốt trôi cục tức này?
Hơn nữa, Chu Hằng bây giờ không phải là một người, gặp phải nguy hiểm trốn vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp sẽ xong việc. Triệu gia, có thân nhân của hắn, còn có bằng hữu!
Chán ghét Triệu Đoạt Thiên là một chuyện, nhưng hắn tuyệt đối không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo cả Triệu gia.
Chuyện riêng của hắn không nên để Triệu gia liên lụy vào.
Cuối cùng liếc nhìn Hoàng Nha Thôn, Chu Hằng mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác bị người dòm ngó, nhưng nghĩ đến hẳn là Hàn Vũ Liên, hắn cũng không có để ở trong lòng, thân hình bắn lên, quay lại Lan Lăng Thành.
Nửa tháng sau, hắn trở lại Triệu gia.
Lần này hắn cũng không có mang theo Tiêu Họa Thủy chúng nữ đồng hành, sớm đã có thói quen các nàng ở bên người, hơn một tháng này không có nghe thanh âm kỷ kỷ tra tra của các nàng thật đúng là có chút ít không có quen.
Buổi tối hôm đó, hắn tự nhiên nói chuyện trên giường cùng tam nữ, chuyện thứ nhất tất cả mọi người thích, thứ hai là Thiên Dương Địa Âm Công, mặc dù trợ giúp đối với Chu Hằng không lớn, nhưng có thể tăng lên một chút là một chút.
Cũng là ba người Tiêu Họa Thủy tích lũy tu vi linh lực rất nhanh, dù sao Chu Hằng chẳng những là Khai Thiên Cảnh, hơn nữa còn là yêu nghiệt có không gian đan điền gấp 180 lần so sánh với Khai Thiên Cảnh bình thường, linh lực lưu chuyển trong cơ thể thật sự dồi dào, đối với tam nữ mà nói, hắn thật đúng là một đỉnh lô tuyệt hảo.
Hai ngày sau, hắn bị Triệu Đoạt Thiên kêu đi qua.
- Ừm? Tư cách tiến vào Thượng Thiên Võ Các?
Sau khi Chu Hằng nghe Triệu Đoạt Thiên nói xong, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
- Thượng Thiên Võ Các là do một vị cường giả Thần Anh Cảnh của Thiên Long Đế triều sáng chế, mỗi ba năm cũng sẽ chiêu thu học sinh một lần, ở đó có thể nhận được dạy bảo cực lớn!
Triệu Đoạt Thiên giải thích cho Chu Hằng.
- Ta năm đó đã ở Thượng Thiên Võ Các, mặc dù không có tròn ba năm, nhưng luôn là có chút thu hoạch! Vị cường giả này có lòng giương cao võ đạo, dốc lòng chỉ bảo hậu bối, đáng giá để tôn kính! Ngươi đi ra sức một chút đi, ba ngày sau Thượng Thiên Võ Các sẽ phái người đến tiến hành khảo hạch!
Võ Các do cường giả Thần Anh Cảnh sáng chế?
Chu Hằng đi ra khỏi phòng của Triệu Đoạt Thiên, người bận rộn này cũng không có giải thích quá cặn kẽ cho Chu Hằng, vừa lúc Mai Di Hương tìm đến Phong Liên Tình chơi, hắn liền gọi quý nữ này lại, hỏi thăm tình huống chi tiết.
Vị cường giả Thần Anh Cảnh kia tên thật là gì sớm đã không có ai biết, cho dù biết cũng không có ai dám gọi thẳng, thậm chí ở trong đáy lòng cũng không gọi tục danh của vị cường giả này, mà tôn xưng là Dương Thiên Thánh giả.
Vị cường giả võ đạo này chẳng những công tham tạo hóa, trên đời khó gặp địch thủ, trọng yếu hơn là cách làm người của hắn, truyền thụ sở học cả đời cho thế gian, phát huy trình độ võ đạo của cả nhân loại, vì vậy giành được sự kính trọng của tất cả mọi người.
Chỉ có hắn mới được tôn xưng là Thánh giả, mấy vị cường giả Thần Anh Cảnh khác đều không có đặc biệt như vậy!
Dĩ nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều có tư cách thỉnh giáo võ học vị Dương Thiên Thánh giả này, dù sao thiên hạ nhiều người như vậy, vị Thánh giả này cho dù có thể sống hơn mấy vạn năm cũng không đủ!
Vị Thánh giả này khai sáng Thượng Thiên Võ Các, cách mỗi ba năm sẽ chọn lựa nhân tài kiệt xuất nhất ở trong vương quốc của cả nhân loại để thu vào Võ Các tiến hành bồi dưỡng, trên nguyên tắc mỗi người chỉ có thể nhận được ba năm dạy bảo, nhưng người có thiên phú kiệt xuất thì có thể tiếp tục lưu lại, trở thành đệ tử chân truyền của vị cường giả này.
Nghe nói, hiện tại vị Dương Thiên Thánh giả này tổng cộng có 34 vị đệ tử chân truyền, trong đó có mười hai người đạt đến Linh Hải Cảnh, mà có hai người mạnh nhất thậm chí phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh!
Đúng là như thế, mỗi lần Dương Thiên Thánh giả chiêu thu đệ tử vào Võ Các, tất cả mọi người sẽ đi bái sư, cho dù là đệ tử của hào môn như Ứng, Mai, Bạch cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bọn họ cho dù có lão tổ Kết Thai Cảnh trấn giữ sau lưng, nhưng đâu có thể nào thời thời khắc khắc chỉ điểm bọn họ? Tỷ như Ứng gia, cũng là yêu nghiệt tuyệt đối như Ứng Thừa Ân mới có thể được Ứng Thiên Ấn dốc lòng chỉ đạo, những người khác nào có tư cách như vậy?
Lúc này mới lộ ra sự bất phàm của Dương Thiên Thánh giả!
Ba năm một lần, danh sách cực kỳ có hạn, đối với mỗi người có chí trèo lên võ đạo đỉnh phong mà nói cũng là cơ hội vô cùng khó có được. Thả vào cả nhân loại thì cái gọi là thiên tài thật là đếm không xuể, cũng chỉ có người đứng đầu nhất mới có thể bộc lộ tài năng.
Cạnh tranh, vô cùng kịch liệt!
Tỉnh Thiên hẳn là vì thế mà đến đế đô a?
Nói tới chỗ này, Mai Di Hương đã bị Phong Liên Tình kéo chạy ra ngoài, hai nàng thêm cả Đại Hôi Hùng, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành đại tai tinh của đế đô, quấy rối vô số, hết lần này tới lần khác bởi vì bối cảnh đáng sợ của Mai Di Hương nên vẫn chưa có người nào dám quản, hiện tại đế đô lại tiếp tục ai oán.
Chu Hằng trở lại viện của mình, mới vừa ngồi xuống còn không có bao lâu, chợt cảm thấy một cổ lực đạo đánh tới, trực tiếp đập vào sau ót hắn!
Hưu!
Hắn bắn người lên, chỉ nghe ầm một tiếng, chỗ lúc trước hắn ngồi nhất thời hóa thành vô số mảnh vụn, một đầu con lừa cả người đen nhánh hiện hình ra!
- Con lừa đê tiện!
Chu Hằng cắn răng nghiến lợi nói.
- Hắc, Chu tiểu tử!
Con lừa đen đưa vó trước ra làm tư thế chào hỏi.
- Ban ngày cũng dám rêu rao khắp nơi, không sợ bị người ta chém làm toàn yến thịt lừa sao?
- Phi, không nên đánh đồng bổn tọa với chuột chạy qua đường a!
Chu Hằng lắc đầu, thân là một võ giả, hắn không thể nào có ý niệm phó thác tánh mạng cho người khác ở trong đầu, cho dù người nọ là cô cô của Hàn Diệc Dao.
- Hừ, quả nhiên dụng ý bất lương!
Sát khí của Hàn Vũ Liên hiển lộ, nếu không phải có mang âm mưu, vì sao không để cho nàng bắt lại? Nàng là tu vi Linh Hải Cảnh, muốn giết người, đả thương người chỉ ở trong nháy mắt, chẳng lẽ cần lừa gạt Chu Hằng thúc thủ chịu trói?
Đã như vậy, nàng càng không thể bỏ qua cho Chu Hằng!
Nàng động thủ lần nữa, chụp tới Chu Hằng, linh lực mở ra, cuồn cuộn mãnh liệt.
Thân hình Chu Hằng lưu chuyển, tiến thối tự nhiên khi công kích của Hàn Vũ Liên đến. Bất quá đây cuối cùng không phải là cách giải quyết, Tấn Vân Lưu Quang Bộ cực kỳ hao tổn linh lực, không có khả năng duy trì để hắn vận chuyển không ngừng.
Võ giả nói chuyện với nhau, tự nhiên là lấy thực lực nói chuyện!
Đối phương không tin mình, đơn giản là thực lực đưa ra cho hắn thấy không đủ mà thôi.
Vậy thì đánh một trận!
Chu Hằng quát lên một tiếng lớn, đánh ra một quyền mênh mông cuồn cuộn.
Đơn giản, trực tiếp, quả đấm phá vỡ không khí, toàn bộ quả đấm cũng biến thành màu hoàng kim.
Hiện tại thể chất Phệ Kim tộc của hắn coi như là hơi có chút thành tựu, toàn lực vận chuyển sẽ tự có một cổ năng lượng phát tán ra ngoài, giống như vận chuyển Xích Kim huyết mạch, toàn bộ quả đấm có thể nói là không có gì kiên cố mà không phá nổi.
Hàn Vũ Liên há lại sẽ sợ Chu Hằng, một quyền này tự nhiên là đón đở không tránh.
Bành!
Dưới oanh kích mạnh mẽ, Chu Hằng nhất thời bị đánh bay ra ngoài, ánh sáng hoàng kim toàn thân mãnh liệt phát ra, giống như làm bằng kim loại, lưu chuyển tạo ra khí tức thần thánh tôn quý.
- Ừm?
Đôi mắt đẹp của Hàn Vũ Liên mở to, lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.
Thể chất của người nam nhân này quá cường đại!
Lúc trước nàng vừa lúc ở Hàn gia, được chứng kiến lực phá hoại đáng sợ của Chu Hằng, nhưng thấy qua là một chuyện, tự mình thể nghiệm thì lại là một chuyện khác!
Trên đời thậm chí có Thể tu cường đại như thếz!
Cũng khó tránh khỏi nàng vô cùng khiếp sợ, bởi vì cho dù là Thể tu cũng chỉ là cậy mạnh kinh người, nhưng thể chất tuyệt đối không thể mạnh mẽ đến loại trình độ này.
- Tiền bối, dừng tay được chứ?
Chu Hằng bình thản nói, hắn có thể lý giải sự cẩn thận của Hàn Vũ Liên. Ban đầu nàng không tiếc tự hủy dung mạo, như thế nào lại dễ dàng tin tưởng người khác.
- Bất quá không có cậy mạnh!
Hàn Vũ Liên đánh giá, không đếm xỉa tới thể chất có lực phòng ngự đáng sợ kia của Chu Hằng.
Chu Hằng cười ha ha, hai đấm rung lên, oanh một tiếng, trên nắm tay bốc cháy lên hai luồng ngọn lửa màu tím, nói:
- Vậy thì đánh tiếp.
Ánh mắt Hàn Vũ Liên không khỏi căng thẳng, bản năng của nàng cảm ứng được tử hỏa này cũng có sinh ra năng lực uy hiếp đối với nàng.
Người nam nhân này thật đúng là sâu không lường được!
Nàng biết quả đấm của như hoàng kim kia là Xích Kim huyết mạch của Triệu gia. Bởi vì yêu nghiệt Triệu Đoạt Thiên, đại danh của Xích Kim huyết mạch ở giữa các võ giả thượng tầng của Lãng Nguyệt Quốc có thể nói là không người nào không biết.
Nhưng tử hỏa này là huyết mạch gì?
Tuyệt không thể nào là võ kỹ, bởi vì cho dù là võ kỹ Thiên cấp thượng phẩm cũng không thể có uy lực kinh khủng như thế!
Chỉ có huyết mạch lực mới có thể đột phá hạn chế của cảnh giới, phát huy ra chiến lực vô cùng vô tận, nhưng, đến tột cùng là huyết mạch lực gì mới có thể phát huy ra uy lực kinh khủng như thế? Vượt qua một hai tiểu cảnh giới cũng là cực kỳ không được, huống chi là hai đại cảnh giới!
- Ngươi chỉ muốn biết nơi hạ lạc của Dao Dao?
Hàn Vũ Liên mở miệng nói.
- Không sai!
Hàn Vũ Liên dừng một hồi, nói:
- Nàng có thể ở Hoàng Nha Thôn, ở phía đông Phong Vân Thành!
- Đa tạ tiền bối!
Chu Hằng ôm quyền hành lễ, mặc dù không biết tại sao đối phương đột nhiên thông suốt, nhưng cái này không liên quan chuyện của hắn, chỉ cần có thể tìm được Hàn Diệc Dao là được.
- Tại hạ cáo từ!
Hắn xoay người trở lui, cũng không có đi Vũ Hoa Thành, mà là trực tiếp đi Phong Vân Thành.
Đưa mắt nhìn Chu Hằng rời đi, Hàn Vũ Liên rất nhanh cũng bắn người dựng lên, mục đích đồng dạng là Phong Vân Thành.
Nếu như Chu Hằng vô tình đến gần chính mình, như vậy khả năng hắn muốn bỏ thuốc vô cùng nhỏ, nhưng có thể loại bỏ sự bất lợi hắn muốn làm đối với mình. Bất quá chuyện này liên quan đến Hàn Diệc Dao, nàng tuyệt đối không thể coi nhẹ, nhất định phải biết chân tướng sự tình.
Địa điểm là nàng định. Lấy cước trình của nàng tất nhiên mau hơn rất nhiều so sánh với Chu Hằng, không cần lo lắng Chu Hằng sẽ bố trí bẫy rập.
. . .
Phong Vân Thành là một cái thành nhỏ, cách Vũ Hoa Thành mấy vạn dặm, dĩ nhiên điểm này khoảng cách căn bản không tính là gì đối với Chu Hằng, chỉ có ba ngày sau đó hắn đã đến nơi này, sau khi hỏi thăm, hắn liền tìm tới Hoàng Nha Thôn.
Hắn tìm tòi từng gian thôn xá. Lấy thực lực của hắn tự nhiên không có người có thể phát hiện, rất nhanh đã tìm tòi tổng cộng hơn ba trăm người trong thôn một lần.
Hàn Diệc Dao không ở nơi này.
Chu Hằng hỏi thăm một chút, trước kia nơi này quả thật có một cô nương dung mạo tương tự Hàn Diệc Dao ở qua, nhưng đã thật lâu không có trở lại.
Hắn không hết hy vọng. Lại ở nơi này mười ngày, nhưng thủy chung không có phát hiện Hàn Diệc Dao đến, xem ra, nữ nhân này cũng không định ở nơi này, dù sao nơi này đã từng lưu lại dấu vết của nàng, dễ dàng bị dò thăm.
Người muốn biến mất thật ra thì rất dễ dàng, ẩn tính dấu diếm tên tùy tiện trốn một góc nào đó, lấy lực lượng của một người sao có thể tìm được?
Nếu như phát động lực lượng của Triệu gia đi tìm, vậy khả năng tìm được người tất nhiên tăng nhiều, nhưng gióng trống khua chiêng như thế sẽ kinh động Ứng gia. Mặc dù Chu Hằng không sợ hãi hai tôn Đại Phật kia của Ứng gia, nhưng không sợ cùng có thể đối kháng là hai chuyện khác nhau.
Bỗng nhien gây chuyện coi là dũng cảm sao?
Ứng gia sẽ không nuốt trôi cục tức này?
Hơn nữa, Chu Hằng bây giờ không phải là một người, gặp phải nguy hiểm trốn vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp sẽ xong việc. Triệu gia, có thân nhân của hắn, còn có bằng hữu!
Chán ghét Triệu Đoạt Thiên là một chuyện, nhưng hắn tuyệt đối không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo cả Triệu gia.
Chuyện riêng của hắn không nên để Triệu gia liên lụy vào.
Cuối cùng liếc nhìn Hoàng Nha Thôn, Chu Hằng mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác bị người dòm ngó, nhưng nghĩ đến hẳn là Hàn Vũ Liên, hắn cũng không có để ở trong lòng, thân hình bắn lên, quay lại Lan Lăng Thành.
Nửa tháng sau, hắn trở lại Triệu gia.
Lần này hắn cũng không có mang theo Tiêu Họa Thủy chúng nữ đồng hành, sớm đã có thói quen các nàng ở bên người, hơn một tháng này không có nghe thanh âm kỷ kỷ tra tra của các nàng thật đúng là có chút ít không có quen.
Buổi tối hôm đó, hắn tự nhiên nói chuyện trên giường cùng tam nữ, chuyện thứ nhất tất cả mọi người thích, thứ hai là Thiên Dương Địa Âm Công, mặc dù trợ giúp đối với Chu Hằng không lớn, nhưng có thể tăng lên một chút là một chút.
Cũng là ba người Tiêu Họa Thủy tích lũy tu vi linh lực rất nhanh, dù sao Chu Hằng chẳng những là Khai Thiên Cảnh, hơn nữa còn là yêu nghiệt có không gian đan điền gấp 180 lần so sánh với Khai Thiên Cảnh bình thường, linh lực lưu chuyển trong cơ thể thật sự dồi dào, đối với tam nữ mà nói, hắn thật đúng là một đỉnh lô tuyệt hảo.
Hai ngày sau, hắn bị Triệu Đoạt Thiên kêu đi qua.
- Ừm? Tư cách tiến vào Thượng Thiên Võ Các?
Sau khi Chu Hằng nghe Triệu Đoạt Thiên nói xong, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
- Thượng Thiên Võ Các là do một vị cường giả Thần Anh Cảnh của Thiên Long Đế triều sáng chế, mỗi ba năm cũng sẽ chiêu thu học sinh một lần, ở đó có thể nhận được dạy bảo cực lớn!
Triệu Đoạt Thiên giải thích cho Chu Hằng.
- Ta năm đó đã ở Thượng Thiên Võ Các, mặc dù không có tròn ba năm, nhưng luôn là có chút thu hoạch! Vị cường giả này có lòng giương cao võ đạo, dốc lòng chỉ bảo hậu bối, đáng giá để tôn kính! Ngươi đi ra sức một chút đi, ba ngày sau Thượng Thiên Võ Các sẽ phái người đến tiến hành khảo hạch!
Võ Các do cường giả Thần Anh Cảnh sáng chế?
Chu Hằng đi ra khỏi phòng của Triệu Đoạt Thiên, người bận rộn này cũng không có giải thích quá cặn kẽ cho Chu Hằng, vừa lúc Mai Di Hương tìm đến Phong Liên Tình chơi, hắn liền gọi quý nữ này lại, hỏi thăm tình huống chi tiết.
Vị cường giả Thần Anh Cảnh kia tên thật là gì sớm đã không có ai biết, cho dù biết cũng không có ai dám gọi thẳng, thậm chí ở trong đáy lòng cũng không gọi tục danh của vị cường giả này, mà tôn xưng là Dương Thiên Thánh giả.
Vị cường giả võ đạo này chẳng những công tham tạo hóa, trên đời khó gặp địch thủ, trọng yếu hơn là cách làm người của hắn, truyền thụ sở học cả đời cho thế gian, phát huy trình độ võ đạo của cả nhân loại, vì vậy giành được sự kính trọng của tất cả mọi người.
Chỉ có hắn mới được tôn xưng là Thánh giả, mấy vị cường giả Thần Anh Cảnh khác đều không có đặc biệt như vậy!
Dĩ nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều có tư cách thỉnh giáo võ học vị Dương Thiên Thánh giả này, dù sao thiên hạ nhiều người như vậy, vị Thánh giả này cho dù có thể sống hơn mấy vạn năm cũng không đủ!
Vị Thánh giả này khai sáng Thượng Thiên Võ Các, cách mỗi ba năm sẽ chọn lựa nhân tài kiệt xuất nhất ở trong vương quốc của cả nhân loại để thu vào Võ Các tiến hành bồi dưỡng, trên nguyên tắc mỗi người chỉ có thể nhận được ba năm dạy bảo, nhưng người có thiên phú kiệt xuất thì có thể tiếp tục lưu lại, trở thành đệ tử chân truyền của vị cường giả này.
Nghe nói, hiện tại vị Dương Thiên Thánh giả này tổng cộng có 34 vị đệ tử chân truyền, trong đó có mười hai người đạt đến Linh Hải Cảnh, mà có hai người mạnh nhất thậm chí phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh!
Đúng là như thế, mỗi lần Dương Thiên Thánh giả chiêu thu đệ tử vào Võ Các, tất cả mọi người sẽ đi bái sư, cho dù là đệ tử của hào môn như Ứng, Mai, Bạch cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bọn họ cho dù có lão tổ Kết Thai Cảnh trấn giữ sau lưng, nhưng đâu có thể nào thời thời khắc khắc chỉ điểm bọn họ? Tỷ như Ứng gia, cũng là yêu nghiệt tuyệt đối như Ứng Thừa Ân mới có thể được Ứng Thiên Ấn dốc lòng chỉ đạo, những người khác nào có tư cách như vậy?
Lúc này mới lộ ra sự bất phàm của Dương Thiên Thánh giả!
Ba năm một lần, danh sách cực kỳ có hạn, đối với mỗi người có chí trèo lên võ đạo đỉnh phong mà nói cũng là cơ hội vô cùng khó có được. Thả vào cả nhân loại thì cái gọi là thiên tài thật là đếm không xuể, cũng chỉ có người đứng đầu nhất mới có thể bộc lộ tài năng.
Cạnh tranh, vô cùng kịch liệt!
Tỉnh Thiên hẳn là vì thế mà đến đế đô a?
Nói tới chỗ này, Mai Di Hương đã bị Phong Liên Tình kéo chạy ra ngoài, hai nàng thêm cả Đại Hôi Hùng, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành đại tai tinh của đế đô, quấy rối vô số, hết lần này tới lần khác bởi vì bối cảnh đáng sợ của Mai Di Hương nên vẫn chưa có người nào dám quản, hiện tại đế đô lại tiếp tục ai oán.
Chu Hằng trở lại viện của mình, mới vừa ngồi xuống còn không có bao lâu, chợt cảm thấy một cổ lực đạo đánh tới, trực tiếp đập vào sau ót hắn!
Hưu!
Hắn bắn người lên, chỉ nghe ầm một tiếng, chỗ lúc trước hắn ngồi nhất thời hóa thành vô số mảnh vụn, một đầu con lừa cả người đen nhánh hiện hình ra!
- Con lừa đê tiện!
Chu Hằng cắn răng nghiến lợi nói.
- Hắc, Chu tiểu tử!
Con lừa đen đưa vó trước ra làm tư thế chào hỏi.
- Ban ngày cũng dám rêu rao khắp nơi, không sợ bị người ta chém làm toàn yến thịt lừa sao?
- Phi, không nên đánh đồng bổn tọa với chuột chạy qua đường a!
/1149
|