Lại nói, Vân lão bảo nhìn vào quán, Nghiêm Phi Long và Thành Thế Kiệt liền đồng nhìn vào. Nhà quán mới dựng, tuy xập xệ nhưng khá rộng, có bán cả cơm lẫn rượu, bên trong rất đông khách.
Hai người chợt nhìn thấy ở tận mé trong cùng có một nhân vật xem bề ngoài mới vào hạng trung niên, đang nâng chung uống rượu. Lão này vận y phục văn sĩ, đầu đội mão nhỏ, bên cạnh lão ta có đặt một tấm mộc bài sơn son, trên mộc bài viết bốn chữ đen : Toán thiên hạ vong. Nghiêm Phi Long chỉ mỉm cười. Nhưng Thành Thế Kiệt bất giác chấn động tâm thần, khẽ hỏi :
- Lão là Toán Tử tướng sĩ.
Vân lão khẽ gật đầu.
Ba người vào quán, tìm một bàn trống ngồi xuống. Vân lão gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn đến. Một cách kín đáo, bọn họ chú ý quan sát thái độ của lão Toán Tử tướng sĩ. Riêng Nghiêm Phi Long thì vẫn vô tư như mọi khi, chàng nhìn ngó xung quanh xem ra chỉ vì tính hiếu kỳ.
Trong quán rất ồn ào. Ai nấy đều lo ăn uống trò chuyện, chẳng ai chú ý đến mấy nhân vật mới vào là bọn Nghiêm Phi Long. Quan sát một lúc, thấy cũng chẳng có gì lạ, Nghiêm Phi Long và Vân lão lại quay sang cùng nhau chuyện vãn. Chỉ có Thành Thế Kiệt là vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục quan sát.
Lát sau, Thành Thế Kiệt chợt nhìn thấy Công táng lão nhân từ bên ngoài rảo bước đi vào, liền khẽ gọi Vân lão và Nghiêm Phi Long. Ba người quay nhìn ra.
Công táng lão nhân vẫn đeo cây thuổng sau lưng, nhưng sắc diện ra chiều vui vẻ. Đi theo phía sau lão ta còn có hai hán tử trung niên lúc nãy đã giúp lão khiêng tử thi xuống núi để lão mai táng. Chắc hẳn lão dẫn bọn họ vào đây để thết đãi một bữa rượu theo như lời hứa khi nãy.
Thành Thế Kiệt nhìn Vân lão nói :
- Lão táng người mau quá. Chớp mắt là đã tới đây rồi.
Vân lão cười đáp :
- Lão dùng thuổng đào mặt đất sâu xuống một chút, bỏ xác chết vào lấp kín lại là xong. Hiền điệt tưởng lão đào sâu như phần mộ thật chăng.
Công táng lão nhân vừa bước vào quán, mục quang đã chạm ngay vào lão Toán tử tướng sĩ đang ung dung ngồi uống rượu một mình. Nhưng lão không gọi mà cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, lẳng lặng tìm một bàn trống ngồi xuống, rồi gọi tiểu nhị lấy rượu thịt ra như chủ nhân mời khách.
Lúc này, rượu thịt mà Vân lão gọi cũng vừa được bọn tiểu nhị đưa tới. Thành Thế Kiệt vừa rót rượu cho ba người, vừa khẽ hỏi :
- Công táng lão nhân cũng đã đến rồi. Giữa lão ta với Toán Tử tướng sĩ có liên quan gì với nhau không ?
Vân lão lắc đầu nói :
- Nghe nói ai làm việc người nấy, quen nhau thì có nhưng không kết bạn.
Nghiêm Phi Long nói :
- Nhưng có một điểm cần lưu ý là trong bọn lão hễ có người nào bị kẻ khác phá chiêu bài là bọn lão liền hợp lực trừ diệt kẻ đó ngay. Và do thủ đoạn của mấy lão ghê gớm quá nên người võ lâm đều không dám động chạm đến việc làm ăn của mấy lão. Vả lại, mấy lão cũng chẳng hề sinh sự với ai.
Vân lão gật đầu :
- Phải đó. Vì vậy mà thiên hạ mới ghép chung bọn họ lại thành một nhóm, gọi là Âm Sơn Tứ Quái.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Sao lại gọi thế. Bọn họ sống ở Âm Sơn ư.
Vân lão lắc đầu :
- Không phải. Bọn họ ẩn cư ở đâu không ai biết. Chỉ vì năm xưa bọn họ cùng mở chiêu bài nhân kỳ thịnh hội ở Âm Sơn nên người ta mới gọi là Âm Sơn Tứ Quái. Ngoài ba lão Công táng lão nhân, Toán Tử tướng sĩ, Điệu Vong tú sĩ còn có thêm Tư Thám lão nhân nữa là bốn người.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Tư Thám lão nhân làm gì ?
Vân lão nói :
- Nghe tên lão thì biết. Lão này rất giỏi nghề lấy tin. Ai muốn có tin tức gì thì có thể tìm lão nhờ điều tra. Và khi lão biết được một tin tức đặc biệt nào đó thì tự lão cũng đi tìm khách hàng để bán.
Ba người vừa uống rượu vừa chuyện vãn, và không quên chú ý đến những thực khách trong quán. Tất cả đều là nhân vật võ lâm, và có không ít kẻ nổi danh. Nhưng Nghiêm Phi Long chỉ nhìn ngó một lúc là chán, chỉ lo ăn uống.
Trong quán lúc này rất náo nhiệt. Người võ lâm phần lớn quen ăn to nói lớn. Mọi người cười nói trò chuyện ồn ào rôm rả.
Giữa lúc ấy, bỗng thấy Toán Tử tướng sĩ đứng dậy, tay lão vẫn còn cầm chung rượu, chân cất bước tiến đến trước một chiếc bàn ở góc mặt sau tửu quán. Bàn này có sáu người ngồi : bốn thiếu niên, một trung niên và một lão già áo xanh, nhưng không kẻ nào có dáng vẻ đặc biệt đáng chú ý.
Vân lão khẽ nói :
- Có chuyện rồi.
Nghiêm Phi Long quay lại nhìn, gật đầu nói :
- Lão đã xem trúng người ngồi bàn đó, nhưng chẳng hiểu là ai ?
Vân lão nói :
- Chúng ta sẽ biết liền. Kìa, lão ta đã tới nơi rồi.
Lão chưa kịp dứt lời thì đã thấy Toán Tử tướng sĩ nâng cao chung rượu, nhìn lão già áo xanh nói :
- Huynh đài. Mời huynh đài một chung.
Lão già kia không quen biết lão, nghe nói vậy thì không khỏi sửng sốt. Lão liền đứng phắt dậy, hỏi :
- Quý tính các hạ là gì ? Lão phu chưa từng quen mặt.
Toán Tử tướng sĩ thở dài đáp :
- Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, mà cũng là lần cuối cùng. Ô hô ai tai.
Lão vừa nói dứt, mọi người trong quán đều rúng động, sửng sốt nhìn lão. Bọn họ vừa nghe đến mấy chữ bất tường kia, liền nhớ ra lão là ai, trong lòng đều kinh hãi thất sắc. Một số người cũng nhớ ra, quay sang nhìn Công táng lão nhân. Hai lão này xuất hiện ở đâu đều mang theo điềm bất tường, khiến ai nấy đều kinh hãi.
Lão già áo xanh cũng chợt biến sắc, trầm giọng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Toán Tử tướng sĩ ?
Toán Tử tướng sĩ không dừng lại, trở gót quay về bàn mình, nhưng lão vẫn quay đầu lại nhìn lão già, nói :
- Huynh đài. Nên uống nhiều một chút. Thời giờ chẳng còn bao nhiêu.
Toán Tử tướng sĩ nói xong câu này rồi ngồi xuống bàn mình. Đột nhiên, lão già kia lớn tiếng quát tháo :
- Thầy tướng kia. Ta là Nam Hoang Dật Sĩ, vốn không tin tà ma. Lão đả động hăm dọa ta vô ích.
Ngay lúc ấy, từ phía ngoài cửa tửu quán bỗng nghe thấy có tiếng người dõng dạc cười lớn, nói :
- Ai không tin tà ma ? Chỉ sợ lại kêu ta làm văn tế.
Không cần nhìn ra ngoài kia thì cũng đã biết người đó là ai, Vân lão nhìn Nghiêm Phi Long nói :
- Điệu Vong tú sĩ cũng đến đây rồi.
Nghiêm Phi Long gật đầu đáp :
- Tam quái cùng đến một nơi. Thật là chuyện hiếm thấy.
Vân lão gật gù nói :
- Đúng thế. Ngay cả hồi mấy chục năm về trước, ba lão này cũng rất hiếm khi đồng thời xuất hiện, trừ phi có sự kiện thật đặc biệt.
Bên kia, Công táng lão nhân nhìn Toán Tử tướng sĩ cười lạt nói :
- Thầy tướng kia. Xem ra lần này lão đã tính không linh rồi. Người ta không cần lão giải cứu.
Toán Tử tướng sĩ cười khanh khách đáp :
- Lão chôn người chết kia. Câm miệng đi. Lão phu mở chiêu bài đã sáu chục năm nay, chưa lần nào tính lầm. Hắn không nhờ lão phu thì sẽ trở thành món hàng của lão. Trên mình hắn có mỡ đó.
Bên này, nghe lão nói thế, Thành Thế Kiệt giật mình kinh ngạc, quay sang Vân lão khẽ hỏi :
- Lão nói là đã mở chiêu bài được sáu mươi năm, vậy chắc lão ta cũng phải trăm tuổi chứ không ít.
Vân lão gật đầu nói :
- Trông bề ngoài thì như thế. Chứ mấy lão quái vật đó người nào cũng đều đã xấp xỉ trăm tuổi cả rồi đấy. Mấy chục năm về trước, khi mấy lão còn chưa ẩn cư, lúc ấy lão phu hãy còn trẻ cũng đã được gặp mấy lão. Diện mạo của mấy lão hiện giờ so với khi ấy cũng chẳng khác mấy.
Thành Thế Kiệt kinh hãi nói :
- Vậy công lực bọn họ phải cao cường tuyệt đỉnh ?
Vân lão nói :
- Đương nhiên phải thế.
Giữa lúc ấy, từ phía ngoài chợt lại vọng vào một giọng nói âm trầm :
- Lão quái vật ở Nam Cương kia. Tên đầu đà đồng bọn của ngươi hiện đang trốn ở đâu. Nếu ngươi không chịu khai ra nơi ẩn náu của hắn hay tung tích của pho Vô Tự Thiên Thư thì đừng hòng mà thoát khỏi tay lão phu.
Thanh âm vang lên đột ngột khiến các thực khách đều sửng sốt. Nhất là khi bọn họ nghe đến bốn chữ “Vô Tự Thiên Thư” thì càng thêm kinh hãi thất sắc. Bất giác tất cả đều quay sang nhìn lão già Nam Cương Dật Sĩ. Đồng thời cũng thấy lão này biến sắc, ngồi im thin thít, không dám lên tiếng.
Trong quán đột nhiên im phăng phắc.
Đột nhiên, lão Nam Cương Dật Sĩ dời khỏi chỗ ngồi, nhảy qua cửa sổ mé sau chạy trốn. Lạ hơn nữa là năm người ngồi cùng bàn với lão cũng không dám lên tiếng, vẫn còn hãy ngồi ngây ra như tượng gỗ.
Lại nghe Toán Tử tướng sĩ cười lạt nói :
- Lão chôn người chết kia. Sao vẫn còn ngồi đó. Đi lẹ lên. Nếu chậm coi chừng bị người khác cướp mất món hàng.
Thật là tức cười. Công táng lão nhân quả nhiên đứng ngay dậy, nhìn hai hán tử trung niên ngồi cùng bàn, nói :
- Lão đệ. Thần tài đến nhà, ta phải đi ngay. Tiền cơm rượu ta đã trả rồi. Hai người hãy cứ việc ngồi ăn uống thong thả.
Vừa nói lão vừa rảo bước đi ngay. Những người đang hiện diện trong quán cũng ùn ùn chạy theo sau. Bọn họ chẳng phải muốn đi theo xem Công Táng lão nhân hành nghề mà chỉ vì bốn chữ : Vô Tự Thiên Thư.
Từ hơn một năm nay, pho kinh không chữ này đã khơi dậy lòng tham của khách võ lâm. Pho kinh không có chữ chẳng biết có gì quý giá mà chỉ vì sự xuất hiện của nó đã khiến cả võ lâm náo động. Đã có rất nhiều người vì nó mà mất mạng. Và xem ra hôm nay lại sắp có thêm một người nữa mất mạng vì nó.
Trong quán lúc nãy thực khách đông đúc, không khí ồn ào náo nhiệt thì lúc này đã trở nên vắng ngắt.
Thấy mọi người đã kéo nhau đi hết, Vân lão đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long và Thành Thế Kiệt, nói :
- Chúng ta cũng đi thôi.
Nói xong lão liền lấy ra một đỉnh bạc quẳng lên bàn, gọi tiểu nhị bảo gửi ngựa lại, rồi ba người cùng rời khỏi tửu quán. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng có Toán Tử tướng sĩ theo sau.
Ra khỏi quán, đảo mắt nhìn tứ phía, thấy có nhiều người đang ùn ùn kéo nhau xuống núi, ba người liền đi theo.
Trên đường lúc này cũng rất đông người, nhưng ai nấy đều cố rảo bước đi nhanh chứ không chậm chạp như hồi nãy. Đám đông ùn ùn kéo xuống núi như một dòng thác lũ. Và vì không muốn bị chen lấn, cũng như không ham muốn gì pho “Vô Tự Thiên Thư” kia, bọn Nghiêm Phi Long rớt lại ở phía sau cùng.
Ba người bọn Nghiêm Phi Long đi theo đám đông, vừa xuống gần đến chân núi thì lại thấy phía trước lại có một đám đông đang tụ tập. Nơi đó chen chúc toàn người là người, chẳng thể biết được trong đó có chuyện gì.
Không thể chen vào bên trong được, mọi người đành phải lắng tai nghe ngóng. Chính giữa đám đông nghe thấy vang lên những tiếng lát xát. Đồng thời còn nghe tiếng một lão già thở dài :
- Hôm qua lão đã mai táng mấy tên đồ đệ, bữa nay lại tiếp tục chôn vị sư phó này. Đúng là lão với ta có mối duyên phận trong cửa Nam Cương. Thật là … Ôi … Được rồi. Mai táng không mất nhiều công phu. Lão thảo lập lên một nấm đất vàng.
Thành Thế Kiệt giật mình nói :
- Lão già kia đã bị giết rồi ư.
Vân lão chưa kịp đáp, bỗng nghe phía sau có tiếng lão già hô :
- Tam vị. Hãy chờ một lát.
Thành Thế Kiệt “úi” lên một tiếng, nói :
- Toán Tử tướng sĩ đuổi tới nơi rồi. Chúng ta đi lẹ lên.
Vân lão lắc đầu đáp :
- Sợ gì lão. Thử xem lão nói sao ?
Nghiêm Phi Long cười nói :
- Tiên sinh không sợ lão lại thốt ra lời bất tường.
Vân lão cười mát hỏi :
- Sợ lão bảo chúng ta sắp chết chăng ?
Nghiêm Phi Long chưa kịp đáp thì Toán Tử tướng sĩ đã đuổi kịp tới nơi. Ba người liền quay lại chờ xem lão định nói gì.
Khi đuổi kịp ba người, lão chỉ thở dài nói :
- Tam vị đi nhanh quá. Làm lão phu rượt theo muốn hụt hơi.
Vân lão cười hỏi :
- Tiền bối rượt theo bọn tại hạ làm chi ?
Toán Tử tướng sĩ đáp :
- Tam vị đừng hiểu lầm. Lão phu vì thiện ý mà rượt theo.
Vân lão hỏi :
- Chưa từng quen biết sao lại có thiện ý ?
Toán Tử tướng sĩ hỏi lại :
- Bước tiền trình lão phu có việc làm ăn muốn hợp tác cùng tam vị, nhưng chưa hiểu ý tam vị thế nào ?
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Lão trượng không định bảo trong bọn tại hạ có người sắp chết chứ.
Toán Tử cười ha hả nói :
- Có quý nhân phù trợ, tương lai tam vị gặp điều kinh hãi thì có chứ còn nguy hiểm thì không. Tam vị bất tất phải quan tâm.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Bước tiền trình có chuyện làm ăn gì ?
Toán Tử tướng sĩ đắc ý cười đáp :
- Đến Thiếu Lâm Tự lần này có rất nhiều người, đủ mọi thành phần. Nhưng trong số đó có Vưu trang chủ ở Kim Lăng, Hứa gia chủ ở Nam Xương, Trúc trang chủ ở Lạc Dương, Hồng Bảo chủ Hồng Diệp Bảo là giàu có hơn cả. Mấy lão này là những nhà cự phú nên đều sợ gặp phải phiền phức.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Phải chăng lão trượng muốn tới đó coi tướng. Nói một cách khác là lão trượng định đến làm tiền.
Toán Tử tướng sĩ cười khanh khách đáp :
- Lão phu đã đến coi tướng cho bọn họ rồi. Nhưng lão phu nhận lời tìm người bảo vệ cho, mà suốt hôm nay chạy ngược chạy xuôi không kiếm được ai đủ tư cách. Lúc nãy ở tửu quán mới phát hiện ra tam vị rất hợp thức, nên chạy theo hỏi xem tam vị có đồng ý hợp tác hay không.
Thành Thế Kiệt hỏi lại :
- Lão nhân gia đã nhận tiền công rồi chăng ?
Toán Tử tướng sĩ lắc đầu đáp :
- Chưa. Nếu không kiếm được người bảo tiêu, không dám lĩnh tiền thù lao.
Thì ra trong việc làm ăn lão cũng có nguyên tắc lắm. Thành Thế Kiệt đã có đôi chút hảo cảm, hỏi :
- Cừu nhân là nhân vật thế nào ?
Toán Tử tướng sĩ đáp :
- Bọn họ đều là người trong võ lâm nên không sợ cừu nhân. Nhưng xưa này hạng phú gia như bọn họ đều ngại động chạm đến quan phủ. Lão phu nghe được tin tức rằng hôm nay sẽ có công sai ở phủ Nhữ Châu đến đây tra xét. Và lão phu đã nhận lời giúp tìm người bảo hộ cho bọn họ khỏi phải giăng mắc với bọn công sai.
Thành Thế Kiệt đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long, nói :
- Vậy là lão trượng đã nhắm đúng Nghiêm công tử rồi. Chứ còn tại hạ với Vân bá bá thì lại không hợp thức.
Toán Tử tướng sĩ cười nói :
- Không phải. Không phải. Cả tam vị đều hợp thức. Lão phu đã tính toán rất kỹ. Nếu như nhị vị không đi thì vị công tử đây chắc chắn cũng sẽ không đi. Đối với quý nhân như công tử đây, chút ngân lượng của bọn họ chẳng đáng để vào mắt. Nhưng nếu có cả nhị vị đi cùng thì lại khác.
Thành Thế Kiệt cười hỏi :
- Thù kim được bao nhiêu ?
Toán Tử tướng sĩ cười rộ đáp :
- Gia cảnh bọn họ khá lắm. Tất cả bọn họ có đến mười mấy người. Lão phu nhất định đòi mỗi người một nghìn lượng, thiếu một đồng cũng không được.
Nghiêm Phi Long cũng mỉm cười hỏi :
- Hơn vạn lượng đó phân chia thế nào ?
Toán Tử tướng sĩ đáp :
- Lão phu rất công bằng. Chúng ta chia đều mỗi người một phần nên chăng ?
Nghiêm Phi Long đáp :
- Được rồi. Chúng ta cứ thỏa thuận như thế. Nhưng tiên sinh phải bảo bọn họ trả bằng ngân phiếu của Kim Ký tiền trang nhé.
Kim Ký tiền trang có thế lực rất lớn, chủ nhân là Vạn Lý Tài Thần, nhân vật giàu có nhất thiên hạ. Ngân phiếu của bọn họ không chỉ có giá trị trên toàn cõi Trung Nguyên mà còn có thể sử dụng được ở Quan Ngoại, là loại ngân phiếu có giá trị nhất, hơn cả loại ngân phiếu do triều đình phát hành vốn đang ngày càng mất giá bởi ngân khố cạn kiệt. Toán Tử tướng sĩ nghe nói thế thì liên thanh đáp :
- Phải lắm. Phải lắm.
Quyết định rồi, bốn người cùng đi về phía Thiếu Lâm Tự.
Hai người chợt nhìn thấy ở tận mé trong cùng có một nhân vật xem bề ngoài mới vào hạng trung niên, đang nâng chung uống rượu. Lão này vận y phục văn sĩ, đầu đội mão nhỏ, bên cạnh lão ta có đặt một tấm mộc bài sơn son, trên mộc bài viết bốn chữ đen : Toán thiên hạ vong. Nghiêm Phi Long chỉ mỉm cười. Nhưng Thành Thế Kiệt bất giác chấn động tâm thần, khẽ hỏi :
- Lão là Toán Tử tướng sĩ.
Vân lão khẽ gật đầu.
Ba người vào quán, tìm một bàn trống ngồi xuống. Vân lão gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn đến. Một cách kín đáo, bọn họ chú ý quan sát thái độ của lão Toán Tử tướng sĩ. Riêng Nghiêm Phi Long thì vẫn vô tư như mọi khi, chàng nhìn ngó xung quanh xem ra chỉ vì tính hiếu kỳ.
Trong quán rất ồn ào. Ai nấy đều lo ăn uống trò chuyện, chẳng ai chú ý đến mấy nhân vật mới vào là bọn Nghiêm Phi Long. Quan sát một lúc, thấy cũng chẳng có gì lạ, Nghiêm Phi Long và Vân lão lại quay sang cùng nhau chuyện vãn. Chỉ có Thành Thế Kiệt là vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục quan sát.
Lát sau, Thành Thế Kiệt chợt nhìn thấy Công táng lão nhân từ bên ngoài rảo bước đi vào, liền khẽ gọi Vân lão và Nghiêm Phi Long. Ba người quay nhìn ra.
Công táng lão nhân vẫn đeo cây thuổng sau lưng, nhưng sắc diện ra chiều vui vẻ. Đi theo phía sau lão ta còn có hai hán tử trung niên lúc nãy đã giúp lão khiêng tử thi xuống núi để lão mai táng. Chắc hẳn lão dẫn bọn họ vào đây để thết đãi một bữa rượu theo như lời hứa khi nãy.
Thành Thế Kiệt nhìn Vân lão nói :
- Lão táng người mau quá. Chớp mắt là đã tới đây rồi.
Vân lão cười đáp :
- Lão dùng thuổng đào mặt đất sâu xuống một chút, bỏ xác chết vào lấp kín lại là xong. Hiền điệt tưởng lão đào sâu như phần mộ thật chăng.
Công táng lão nhân vừa bước vào quán, mục quang đã chạm ngay vào lão Toán tử tướng sĩ đang ung dung ngồi uống rượu một mình. Nhưng lão không gọi mà cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, lẳng lặng tìm một bàn trống ngồi xuống, rồi gọi tiểu nhị lấy rượu thịt ra như chủ nhân mời khách.
Lúc này, rượu thịt mà Vân lão gọi cũng vừa được bọn tiểu nhị đưa tới. Thành Thế Kiệt vừa rót rượu cho ba người, vừa khẽ hỏi :
- Công táng lão nhân cũng đã đến rồi. Giữa lão ta với Toán Tử tướng sĩ có liên quan gì với nhau không ?
Vân lão lắc đầu nói :
- Nghe nói ai làm việc người nấy, quen nhau thì có nhưng không kết bạn.
Nghiêm Phi Long nói :
- Nhưng có một điểm cần lưu ý là trong bọn lão hễ có người nào bị kẻ khác phá chiêu bài là bọn lão liền hợp lực trừ diệt kẻ đó ngay. Và do thủ đoạn của mấy lão ghê gớm quá nên người võ lâm đều không dám động chạm đến việc làm ăn của mấy lão. Vả lại, mấy lão cũng chẳng hề sinh sự với ai.
Vân lão gật đầu :
- Phải đó. Vì vậy mà thiên hạ mới ghép chung bọn họ lại thành một nhóm, gọi là Âm Sơn Tứ Quái.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Sao lại gọi thế. Bọn họ sống ở Âm Sơn ư.
Vân lão lắc đầu :
- Không phải. Bọn họ ẩn cư ở đâu không ai biết. Chỉ vì năm xưa bọn họ cùng mở chiêu bài nhân kỳ thịnh hội ở Âm Sơn nên người ta mới gọi là Âm Sơn Tứ Quái. Ngoài ba lão Công táng lão nhân, Toán Tử tướng sĩ, Điệu Vong tú sĩ còn có thêm Tư Thám lão nhân nữa là bốn người.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Tư Thám lão nhân làm gì ?
Vân lão nói :
- Nghe tên lão thì biết. Lão này rất giỏi nghề lấy tin. Ai muốn có tin tức gì thì có thể tìm lão nhờ điều tra. Và khi lão biết được một tin tức đặc biệt nào đó thì tự lão cũng đi tìm khách hàng để bán.
Ba người vừa uống rượu vừa chuyện vãn, và không quên chú ý đến những thực khách trong quán. Tất cả đều là nhân vật võ lâm, và có không ít kẻ nổi danh. Nhưng Nghiêm Phi Long chỉ nhìn ngó một lúc là chán, chỉ lo ăn uống.
Trong quán lúc này rất náo nhiệt. Người võ lâm phần lớn quen ăn to nói lớn. Mọi người cười nói trò chuyện ồn ào rôm rả.
Giữa lúc ấy, bỗng thấy Toán Tử tướng sĩ đứng dậy, tay lão vẫn còn cầm chung rượu, chân cất bước tiến đến trước một chiếc bàn ở góc mặt sau tửu quán. Bàn này có sáu người ngồi : bốn thiếu niên, một trung niên và một lão già áo xanh, nhưng không kẻ nào có dáng vẻ đặc biệt đáng chú ý.
Vân lão khẽ nói :
- Có chuyện rồi.
Nghiêm Phi Long quay lại nhìn, gật đầu nói :
- Lão đã xem trúng người ngồi bàn đó, nhưng chẳng hiểu là ai ?
Vân lão nói :
- Chúng ta sẽ biết liền. Kìa, lão ta đã tới nơi rồi.
Lão chưa kịp dứt lời thì đã thấy Toán Tử tướng sĩ nâng cao chung rượu, nhìn lão già áo xanh nói :
- Huynh đài. Mời huynh đài một chung.
Lão già kia không quen biết lão, nghe nói vậy thì không khỏi sửng sốt. Lão liền đứng phắt dậy, hỏi :
- Quý tính các hạ là gì ? Lão phu chưa từng quen mặt.
Toán Tử tướng sĩ thở dài đáp :
- Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, mà cũng là lần cuối cùng. Ô hô ai tai.
Lão vừa nói dứt, mọi người trong quán đều rúng động, sửng sốt nhìn lão. Bọn họ vừa nghe đến mấy chữ bất tường kia, liền nhớ ra lão là ai, trong lòng đều kinh hãi thất sắc. Một số người cũng nhớ ra, quay sang nhìn Công táng lão nhân. Hai lão này xuất hiện ở đâu đều mang theo điềm bất tường, khiến ai nấy đều kinh hãi.
Lão già áo xanh cũng chợt biến sắc, trầm giọng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Toán Tử tướng sĩ ?
Toán Tử tướng sĩ không dừng lại, trở gót quay về bàn mình, nhưng lão vẫn quay đầu lại nhìn lão già, nói :
- Huynh đài. Nên uống nhiều một chút. Thời giờ chẳng còn bao nhiêu.
Toán Tử tướng sĩ nói xong câu này rồi ngồi xuống bàn mình. Đột nhiên, lão già kia lớn tiếng quát tháo :
- Thầy tướng kia. Ta là Nam Hoang Dật Sĩ, vốn không tin tà ma. Lão đả động hăm dọa ta vô ích.
Ngay lúc ấy, từ phía ngoài cửa tửu quán bỗng nghe thấy có tiếng người dõng dạc cười lớn, nói :
- Ai không tin tà ma ? Chỉ sợ lại kêu ta làm văn tế.
Không cần nhìn ra ngoài kia thì cũng đã biết người đó là ai, Vân lão nhìn Nghiêm Phi Long nói :
- Điệu Vong tú sĩ cũng đến đây rồi.
Nghiêm Phi Long gật đầu đáp :
- Tam quái cùng đến một nơi. Thật là chuyện hiếm thấy.
Vân lão gật gù nói :
- Đúng thế. Ngay cả hồi mấy chục năm về trước, ba lão này cũng rất hiếm khi đồng thời xuất hiện, trừ phi có sự kiện thật đặc biệt.
Bên kia, Công táng lão nhân nhìn Toán Tử tướng sĩ cười lạt nói :
- Thầy tướng kia. Xem ra lần này lão đã tính không linh rồi. Người ta không cần lão giải cứu.
Toán Tử tướng sĩ cười khanh khách đáp :
- Lão chôn người chết kia. Câm miệng đi. Lão phu mở chiêu bài đã sáu chục năm nay, chưa lần nào tính lầm. Hắn không nhờ lão phu thì sẽ trở thành món hàng của lão. Trên mình hắn có mỡ đó.
Bên này, nghe lão nói thế, Thành Thế Kiệt giật mình kinh ngạc, quay sang Vân lão khẽ hỏi :
- Lão nói là đã mở chiêu bài được sáu mươi năm, vậy chắc lão ta cũng phải trăm tuổi chứ không ít.
Vân lão gật đầu nói :
- Trông bề ngoài thì như thế. Chứ mấy lão quái vật đó người nào cũng đều đã xấp xỉ trăm tuổi cả rồi đấy. Mấy chục năm về trước, khi mấy lão còn chưa ẩn cư, lúc ấy lão phu hãy còn trẻ cũng đã được gặp mấy lão. Diện mạo của mấy lão hiện giờ so với khi ấy cũng chẳng khác mấy.
Thành Thế Kiệt kinh hãi nói :
- Vậy công lực bọn họ phải cao cường tuyệt đỉnh ?
Vân lão nói :
- Đương nhiên phải thế.
Giữa lúc ấy, từ phía ngoài chợt lại vọng vào một giọng nói âm trầm :
- Lão quái vật ở Nam Cương kia. Tên đầu đà đồng bọn của ngươi hiện đang trốn ở đâu. Nếu ngươi không chịu khai ra nơi ẩn náu của hắn hay tung tích của pho Vô Tự Thiên Thư thì đừng hòng mà thoát khỏi tay lão phu.
Thanh âm vang lên đột ngột khiến các thực khách đều sửng sốt. Nhất là khi bọn họ nghe đến bốn chữ “Vô Tự Thiên Thư” thì càng thêm kinh hãi thất sắc. Bất giác tất cả đều quay sang nhìn lão già Nam Cương Dật Sĩ. Đồng thời cũng thấy lão này biến sắc, ngồi im thin thít, không dám lên tiếng.
Trong quán đột nhiên im phăng phắc.
Đột nhiên, lão Nam Cương Dật Sĩ dời khỏi chỗ ngồi, nhảy qua cửa sổ mé sau chạy trốn. Lạ hơn nữa là năm người ngồi cùng bàn với lão cũng không dám lên tiếng, vẫn còn hãy ngồi ngây ra như tượng gỗ.
Lại nghe Toán Tử tướng sĩ cười lạt nói :
- Lão chôn người chết kia. Sao vẫn còn ngồi đó. Đi lẹ lên. Nếu chậm coi chừng bị người khác cướp mất món hàng.
Thật là tức cười. Công táng lão nhân quả nhiên đứng ngay dậy, nhìn hai hán tử trung niên ngồi cùng bàn, nói :
- Lão đệ. Thần tài đến nhà, ta phải đi ngay. Tiền cơm rượu ta đã trả rồi. Hai người hãy cứ việc ngồi ăn uống thong thả.
Vừa nói lão vừa rảo bước đi ngay. Những người đang hiện diện trong quán cũng ùn ùn chạy theo sau. Bọn họ chẳng phải muốn đi theo xem Công Táng lão nhân hành nghề mà chỉ vì bốn chữ : Vô Tự Thiên Thư.
Từ hơn một năm nay, pho kinh không chữ này đã khơi dậy lòng tham của khách võ lâm. Pho kinh không có chữ chẳng biết có gì quý giá mà chỉ vì sự xuất hiện của nó đã khiến cả võ lâm náo động. Đã có rất nhiều người vì nó mà mất mạng. Và xem ra hôm nay lại sắp có thêm một người nữa mất mạng vì nó.
Trong quán lúc nãy thực khách đông đúc, không khí ồn ào náo nhiệt thì lúc này đã trở nên vắng ngắt.
Thấy mọi người đã kéo nhau đi hết, Vân lão đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long và Thành Thế Kiệt, nói :
- Chúng ta cũng đi thôi.
Nói xong lão liền lấy ra một đỉnh bạc quẳng lên bàn, gọi tiểu nhị bảo gửi ngựa lại, rồi ba người cùng rời khỏi tửu quán. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng có Toán Tử tướng sĩ theo sau.
Ra khỏi quán, đảo mắt nhìn tứ phía, thấy có nhiều người đang ùn ùn kéo nhau xuống núi, ba người liền đi theo.
Trên đường lúc này cũng rất đông người, nhưng ai nấy đều cố rảo bước đi nhanh chứ không chậm chạp như hồi nãy. Đám đông ùn ùn kéo xuống núi như một dòng thác lũ. Và vì không muốn bị chen lấn, cũng như không ham muốn gì pho “Vô Tự Thiên Thư” kia, bọn Nghiêm Phi Long rớt lại ở phía sau cùng.
Ba người bọn Nghiêm Phi Long đi theo đám đông, vừa xuống gần đến chân núi thì lại thấy phía trước lại có một đám đông đang tụ tập. Nơi đó chen chúc toàn người là người, chẳng thể biết được trong đó có chuyện gì.
Không thể chen vào bên trong được, mọi người đành phải lắng tai nghe ngóng. Chính giữa đám đông nghe thấy vang lên những tiếng lát xát. Đồng thời còn nghe tiếng một lão già thở dài :
- Hôm qua lão đã mai táng mấy tên đồ đệ, bữa nay lại tiếp tục chôn vị sư phó này. Đúng là lão với ta có mối duyên phận trong cửa Nam Cương. Thật là … Ôi … Được rồi. Mai táng không mất nhiều công phu. Lão thảo lập lên một nấm đất vàng.
Thành Thế Kiệt giật mình nói :
- Lão già kia đã bị giết rồi ư.
Vân lão chưa kịp đáp, bỗng nghe phía sau có tiếng lão già hô :
- Tam vị. Hãy chờ một lát.
Thành Thế Kiệt “úi” lên một tiếng, nói :
- Toán Tử tướng sĩ đuổi tới nơi rồi. Chúng ta đi lẹ lên.
Vân lão lắc đầu đáp :
- Sợ gì lão. Thử xem lão nói sao ?
Nghiêm Phi Long cười nói :
- Tiên sinh không sợ lão lại thốt ra lời bất tường.
Vân lão cười mát hỏi :
- Sợ lão bảo chúng ta sắp chết chăng ?
Nghiêm Phi Long chưa kịp đáp thì Toán Tử tướng sĩ đã đuổi kịp tới nơi. Ba người liền quay lại chờ xem lão định nói gì.
Khi đuổi kịp ba người, lão chỉ thở dài nói :
- Tam vị đi nhanh quá. Làm lão phu rượt theo muốn hụt hơi.
Vân lão cười hỏi :
- Tiền bối rượt theo bọn tại hạ làm chi ?
Toán Tử tướng sĩ đáp :
- Tam vị đừng hiểu lầm. Lão phu vì thiện ý mà rượt theo.
Vân lão hỏi :
- Chưa từng quen biết sao lại có thiện ý ?
Toán Tử tướng sĩ hỏi lại :
- Bước tiền trình lão phu có việc làm ăn muốn hợp tác cùng tam vị, nhưng chưa hiểu ý tam vị thế nào ?
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Lão trượng không định bảo trong bọn tại hạ có người sắp chết chứ.
Toán Tử cười ha hả nói :
- Có quý nhân phù trợ, tương lai tam vị gặp điều kinh hãi thì có chứ còn nguy hiểm thì không. Tam vị bất tất phải quan tâm.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Bước tiền trình có chuyện làm ăn gì ?
Toán Tử tướng sĩ đắc ý cười đáp :
- Đến Thiếu Lâm Tự lần này có rất nhiều người, đủ mọi thành phần. Nhưng trong số đó có Vưu trang chủ ở Kim Lăng, Hứa gia chủ ở Nam Xương, Trúc trang chủ ở Lạc Dương, Hồng Bảo chủ Hồng Diệp Bảo là giàu có hơn cả. Mấy lão này là những nhà cự phú nên đều sợ gặp phải phiền phức.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Phải chăng lão trượng muốn tới đó coi tướng. Nói một cách khác là lão trượng định đến làm tiền.
Toán Tử tướng sĩ cười khanh khách đáp :
- Lão phu đã đến coi tướng cho bọn họ rồi. Nhưng lão phu nhận lời tìm người bảo vệ cho, mà suốt hôm nay chạy ngược chạy xuôi không kiếm được ai đủ tư cách. Lúc nãy ở tửu quán mới phát hiện ra tam vị rất hợp thức, nên chạy theo hỏi xem tam vị có đồng ý hợp tác hay không.
Thành Thế Kiệt hỏi lại :
- Lão nhân gia đã nhận tiền công rồi chăng ?
Toán Tử tướng sĩ lắc đầu đáp :
- Chưa. Nếu không kiếm được người bảo tiêu, không dám lĩnh tiền thù lao.
Thì ra trong việc làm ăn lão cũng có nguyên tắc lắm. Thành Thế Kiệt đã có đôi chút hảo cảm, hỏi :
- Cừu nhân là nhân vật thế nào ?
Toán Tử tướng sĩ đáp :
- Bọn họ đều là người trong võ lâm nên không sợ cừu nhân. Nhưng xưa này hạng phú gia như bọn họ đều ngại động chạm đến quan phủ. Lão phu nghe được tin tức rằng hôm nay sẽ có công sai ở phủ Nhữ Châu đến đây tra xét. Và lão phu đã nhận lời giúp tìm người bảo hộ cho bọn họ khỏi phải giăng mắc với bọn công sai.
Thành Thế Kiệt đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long, nói :
- Vậy là lão trượng đã nhắm đúng Nghiêm công tử rồi. Chứ còn tại hạ với Vân bá bá thì lại không hợp thức.
Toán Tử tướng sĩ cười nói :
- Không phải. Không phải. Cả tam vị đều hợp thức. Lão phu đã tính toán rất kỹ. Nếu như nhị vị không đi thì vị công tử đây chắc chắn cũng sẽ không đi. Đối với quý nhân như công tử đây, chút ngân lượng của bọn họ chẳng đáng để vào mắt. Nhưng nếu có cả nhị vị đi cùng thì lại khác.
Thành Thế Kiệt cười hỏi :
- Thù kim được bao nhiêu ?
Toán Tử tướng sĩ cười rộ đáp :
- Gia cảnh bọn họ khá lắm. Tất cả bọn họ có đến mười mấy người. Lão phu nhất định đòi mỗi người một nghìn lượng, thiếu một đồng cũng không được.
Nghiêm Phi Long cũng mỉm cười hỏi :
- Hơn vạn lượng đó phân chia thế nào ?
Toán Tử tướng sĩ đáp :
- Lão phu rất công bằng. Chúng ta chia đều mỗi người một phần nên chăng ?
Nghiêm Phi Long đáp :
- Được rồi. Chúng ta cứ thỏa thuận như thế. Nhưng tiên sinh phải bảo bọn họ trả bằng ngân phiếu của Kim Ký tiền trang nhé.
Kim Ký tiền trang có thế lực rất lớn, chủ nhân là Vạn Lý Tài Thần, nhân vật giàu có nhất thiên hạ. Ngân phiếu của bọn họ không chỉ có giá trị trên toàn cõi Trung Nguyên mà còn có thể sử dụng được ở Quan Ngoại, là loại ngân phiếu có giá trị nhất, hơn cả loại ngân phiếu do triều đình phát hành vốn đang ngày càng mất giá bởi ngân khố cạn kiệt. Toán Tử tướng sĩ nghe nói thế thì liên thanh đáp :
- Phải lắm. Phải lắm.
Quyết định rồi, bốn người cùng đi về phía Thiếu Lâm Tự.
/78
|