Hai tháng mang thai lúc ban đầu Thiển Thanh ngoại trừ thèm ngủ cũng không có phản ứng bất thường gì khác, nhưng khi bụng dần dần nổi lên, tình trạng vốn ổn định của hắn lại xuất hiện những tình huống phiền toái.
Tháng thứ tư, Thiển Thanh bắt đầu nôn nghén.
Giản Già lấy cái khăn đặt ở một bên đưa cho Thiển Thanh lau miệng, sau đó rót một chén trà cho hắn súc miệng, kiên nhẫn thuận khí cho Thiển Thanh.
“Thế nào? Còn muốn nôn sao?”
Thiển Thanh hư nhược lắc đầu, vô lực tựa vào trên người Giản Già, thấy Thiển Thanh cũng quả thật là không còn nôn được cái gì nữa, Giản Già mới chậm rãi giúp đỡ hắn tựa vào đầu giường, dò hỏi “Cổ họng có phải rất đau hay không?”
“…… Ân.”
Thiển Thanh gắt gao mím môi, nghiêng đi mặt tựa vào trên vai Giản Già, thấy sắc mặt Thiển Thanh thật sự là rất kém, Giản Già theo thói quen bắt mạch cho hắn, xác nhận quả thật không có vấn đề lớn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đứa nhỏ không có chuyện đi?” Thiển Thanh hữu khí vô lực mở miệng, cả người hư thoát, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Yên tâm tốt lắm,” Giản Già hôn sườn mặt Thiển Thanh, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng Thiển Thanh “Thối tiểu hài tử không nghe lời, ép buộc cha ngươi như vậy, về sau xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
Thiển Thanh lộ ra một chút ý cười, tay đặt lên tay của Giản Già trên bụng mình, mở miệng nói “Nàng nói, là nam hài hay là nữ hài?”
“Mặc kệ là nam hay là nữ, sinh ra thì đánh trước một chút rồi nói sau.”
Thiển Thanh giống như oán trách trừng mắt nhìn Giản Già một cái, trong ánh mắt mang theo ánh nước, sắc mặt tuy rằng tái nhợt lại tràn đầy hạnh phúc, có chút kỳ vọng nói “Ta hy vọng, là nữ hài.”
“Nga? Vì sao?”
Thiển Thanh kinh ngạc giương mắt, thấy Giản Già quả thật là bộ dáng khó hiểu mới lúng ta lúng túng nói “Nàng…… Chẳng lẽ không hy vọng có một nữ tử kế thừa gia nghiệp sao……”
Giản Già bật cười, tiến tới cắn hai má Thiển Thanh một chút, rất nhẹ nhưng cũng để lại một cái dấu răng, thấp giọng nói “Ta muốn một nam hài, một nam hài giống chàng.”
“A?” sắc mặt Thiển Thanh bởi vì lời vừa mới nói kia nên có chút hồng, lăng lăng không biết làm sao.
“Nếu là nam hài, ta liền đem hắn bỏ vào trong lòng bàn tay mà sủng, nếu là nữ hài……”
“Thì…… thì thế nào?”
Thiển Thanh vội vàng hỏi, bộ dáng rất là lo lắng.
Giản Già cười, hung hăng hôn Thiển Thanh một ngụm, nói rõ ràng “Chỉ cần là đứa nhỏ chàng sinh ra, ta đều yêu thương.”
Giản Già đem cháo nóng tới, thấy Thiển Thanh tránh ở trong chăn không ra, đành phải đặt ở một bên, vỗ vỗ bộ phận hở ra khuyên nhủ “Đi ra ăn một chút, ta ở bên trong có bỏ thêm thuốc dưỡng thai, không ăn thì thân thể của chàng chịu không nổi.”
Thiển Thanh đang cuốn chăn giật giật, nhưng không có đi ra.
“Chàng cũng không muốn cục cưng chúng ta lúc sinh ra thể nhược nhiều bệnh đúng hay không? Không uống thuốc thì cục cưng sẽ bởi vì thiếu dinh dưỡng……”
Còn chưa nói xong, cái chăn vừa cuốn kín mít lọt ra một khe nhỏ, Thiển Thanh lúng ta lúng túng nói “…… Nhưng vẫn sẽ nôn ra.”
“Ăn ít một chút cũng tốt, không ăn thì chàng cùng cục cưng đều chịu không nổi.”
Giản Già kéo chăn ra giúp đỡ Thiển Thanh ngồi dậy dựa vào, múc một muỗng cháo đưa qua, Thiển Thanh nhăn mặt nuốt xuống, cố hết sức không cho chính mình nôn ra.
Ăn không được mấy miếng, bên ngoài thanh âm của Tiểu Lục cơ hồ là tru lên làm cho Giản Già run lên, thiếu chút nữa làm đổ chén cháo.
“Lão bản ngao ngao ngao ~~~ ngươi nếu không ra xem chẩn Lâm Thủy Đường sẽ sâp tiệm ngao ngao ngao……”
Mấy ngày nay Tiểu Lục đến kêu Giản Già không phải một lần hai lần, nhưng Giản Già không yên lòng vì Thiển Thanh nôn rất nhiều. Tiểu Lục rốt cục khiêng không nhịn được chạy đến cửa gọi người.
Giản Già cho dù giận, nhưng cũng biết Tiểu Lục đã ứng phó rất nhiều khách nhân, nhưng lại có đại nhất bộ phân khách nhân là muốn xem chẩn.
Thiển Thanh cầm chén khuyên nhủ “Nàng vẫn là đi ra ngoài xem đi, ta sẽ tự mình ăn……”
Giản Già nghĩ nghĩ, đành phải đồng ý. Chờ Giản Già vừa ra đi, Thiển Thanh liền nhẹ nhàng thở ra đem cháo còn lại đặt ở trên bàn, hiển nhiên là không ăn nữa.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nói, sau đó liền truyền đến thanh âm gõ cửa.
“Thiển Thanh? Ta là Nhan Tô, ta vào được không?”
Nhan Tô đi vào, khẽ cười nói “Lâm đại phu muốn ta giúp ngươi ăn xong, ngươi thế nào? Thân mình có khỏe không?”
……
Ăn xong, có thể là dược bên trong cháo nổi lên tác dụng, tình trạng nôn nghén của Thiển Thanh giảm bớt chút, trên người cũng có chút khí lực, bởi vì ở trong phòng buồn mấy ngày, nên hắn muốn đi ra ngoài.
Nhan Tô tuy do dự, nhưng thấy Thiển Thanh đúng là ở trong phòng buồn muốn chết rồi, đành gật đầu.
Nhan Tô đỡ thật cẩn thận, nhưng lúc Thiển Thanh bước xuống vẫn có một chút vấp, thân thể vừa mới khôi phục chút sưc lực quả thật là không xong, lần này hai người đều ra một thân mồ hôi lạnh.
Đợi tới lúc giúp Thiển Thanh ngồi trên nhuyễn tháp xong, Nhan Tô mới thở ra, nói với Thiển Thanh “Ta đi lấy thảm lại đây, hôm nay có chút gió.”
Thấy Nhan Tô đã đi xa, Thiển Thanh mới chậm rãi đè ngực, nơi đó vẫn còn đập rất nhanh, lúc nãy khi mà thân mình hắn bị vấp ngã, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ một chuyện xảy ra trong nháy mắt, hắn đã có vô số hối hận.
Hối hận không có ăn cơm, hối hận không nghe thê chủ nói ở trong phòng nghỉ ngơi, hối hận thân mình vô lực còn cứng rắn muốn đi ra ngoài……
Hắn thật sự là vong hình.
Thiển Thanh chậm rãi xoa bụng, trong lòng lộn xộn.
Về sau sẽ không, cục cưng, phụ thân sẽ không tùy hứng nữa, sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không phải bất kì sai lầm nào nữa.
“Ba!”
Nữ tử sắc mặt âm trầm đánh một cái tát, lực đạo mạnh làm cho nam tử té ngã trên mặt đất.
“Trần Ngôn! Ngươi dám đánh ta! Ngươi cho là ngươi là cái thân phận gì?! Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?!”
Triệu Dương một thân hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt ác độc “Trần Ngôn, ngươi bất quá chỉ là con của quản gia Trần gia, ngươi cho là ngươi có bao nhiêu năng lực, nếu không phải nương ta thấy ngươi thuận mắt, thì ngươi có thể tại triều đình làm được việc gì, ngươi chỉ là phế vật què chân!”
“Ta là phế vật?” Trần Ngôn cười lạnh, nắm lấy cằm Triệu Dương “Triệu đại công tử ngươi tỉnh lại được rồi, ngươi tự cho là thông minh nhiều như vậy thứ, hiện tại chẳng phải cũng phải gã cho gả ta một phế vật hay sao?”
“Các nàng đều điên rồi! Đều điên rồi!” Triệu Dương lớn tiếng kêu lên, thanh âm bén nhọn chói tai “Vì sao muốn ta gả cho ngươi?! Vì sao?! Thiển Lam không phải không cam lòng sao?! Ta rõ ràng nói cho hắn, vì sao hắn chưa có tới……”
“Vì sao? Ta liền nói cho ngươi vì sao, ngươi cho là ngươi vẫn là triệu đại công tử mắt cao hơn đỉnh kia sao? Không có trinh tiết ngươi còn có thể gả cho ai? Triệu Dương, Lâm gia nhân cú bản, Triệu gia các ngươi cũng không thông minh đi nơi nào , một đám chân ngoài dài hơn chân trong, ngươi còn trông cậy vào Thiển Lam có thể giúp ngươi? Cái tiện nhân kia ngay cả bản thân đều khó bảo toàn!”
Triệu Dương giãy dụa muốn né tránh tay của Trần Ngôn, lại bị đè lại, trên mặt nữ tử không còn vẻ nhã nhặn ngày xưa, mà trở nên dữ tợn vặn vẹo “Ta vì hôm nay đã nhịn bao lâu? Từ bỏ bao nhiêu? Triệu Dương, ngươi liền ngoan ngoãn nhìn ta kẻ phế vật này làm sao để đem ngươi nhóm Triệu gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ngươi không phải không cam lòng sao? Ta sẽ khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện!”
Tháng thứ tư, Thiển Thanh bắt đầu nôn nghén.
Giản Già lấy cái khăn đặt ở một bên đưa cho Thiển Thanh lau miệng, sau đó rót một chén trà cho hắn súc miệng, kiên nhẫn thuận khí cho Thiển Thanh.
“Thế nào? Còn muốn nôn sao?”
Thiển Thanh hư nhược lắc đầu, vô lực tựa vào trên người Giản Già, thấy Thiển Thanh cũng quả thật là không còn nôn được cái gì nữa, Giản Già mới chậm rãi giúp đỡ hắn tựa vào đầu giường, dò hỏi “Cổ họng có phải rất đau hay không?”
“…… Ân.”
Thiển Thanh gắt gao mím môi, nghiêng đi mặt tựa vào trên vai Giản Già, thấy sắc mặt Thiển Thanh thật sự là rất kém, Giản Già theo thói quen bắt mạch cho hắn, xác nhận quả thật không có vấn đề lớn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đứa nhỏ không có chuyện đi?” Thiển Thanh hữu khí vô lực mở miệng, cả người hư thoát, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Yên tâm tốt lắm,” Giản Già hôn sườn mặt Thiển Thanh, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng Thiển Thanh “Thối tiểu hài tử không nghe lời, ép buộc cha ngươi như vậy, về sau xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
Thiển Thanh lộ ra một chút ý cười, tay đặt lên tay của Giản Già trên bụng mình, mở miệng nói “Nàng nói, là nam hài hay là nữ hài?”
“Mặc kệ là nam hay là nữ, sinh ra thì đánh trước một chút rồi nói sau.”
Thiển Thanh giống như oán trách trừng mắt nhìn Giản Già một cái, trong ánh mắt mang theo ánh nước, sắc mặt tuy rằng tái nhợt lại tràn đầy hạnh phúc, có chút kỳ vọng nói “Ta hy vọng, là nữ hài.”
“Nga? Vì sao?”
Thiển Thanh kinh ngạc giương mắt, thấy Giản Già quả thật là bộ dáng khó hiểu mới lúng ta lúng túng nói “Nàng…… Chẳng lẽ không hy vọng có một nữ tử kế thừa gia nghiệp sao……”
Giản Già bật cười, tiến tới cắn hai má Thiển Thanh một chút, rất nhẹ nhưng cũng để lại một cái dấu răng, thấp giọng nói “Ta muốn một nam hài, một nam hài giống chàng.”
“A?” sắc mặt Thiển Thanh bởi vì lời vừa mới nói kia nên có chút hồng, lăng lăng không biết làm sao.
“Nếu là nam hài, ta liền đem hắn bỏ vào trong lòng bàn tay mà sủng, nếu là nữ hài……”
“Thì…… thì thế nào?”
Thiển Thanh vội vàng hỏi, bộ dáng rất là lo lắng.
Giản Già cười, hung hăng hôn Thiển Thanh một ngụm, nói rõ ràng “Chỉ cần là đứa nhỏ chàng sinh ra, ta đều yêu thương.”
Giản Già đem cháo nóng tới, thấy Thiển Thanh tránh ở trong chăn không ra, đành phải đặt ở một bên, vỗ vỗ bộ phận hở ra khuyên nhủ “Đi ra ăn một chút, ta ở bên trong có bỏ thêm thuốc dưỡng thai, không ăn thì thân thể của chàng chịu không nổi.”
Thiển Thanh đang cuốn chăn giật giật, nhưng không có đi ra.
“Chàng cũng không muốn cục cưng chúng ta lúc sinh ra thể nhược nhiều bệnh đúng hay không? Không uống thuốc thì cục cưng sẽ bởi vì thiếu dinh dưỡng……”
Còn chưa nói xong, cái chăn vừa cuốn kín mít lọt ra một khe nhỏ, Thiển Thanh lúng ta lúng túng nói “…… Nhưng vẫn sẽ nôn ra.”
“Ăn ít một chút cũng tốt, không ăn thì chàng cùng cục cưng đều chịu không nổi.”
Giản Già kéo chăn ra giúp đỡ Thiển Thanh ngồi dậy dựa vào, múc một muỗng cháo đưa qua, Thiển Thanh nhăn mặt nuốt xuống, cố hết sức không cho chính mình nôn ra.
Ăn không được mấy miếng, bên ngoài thanh âm của Tiểu Lục cơ hồ là tru lên làm cho Giản Già run lên, thiếu chút nữa làm đổ chén cháo.
“Lão bản ngao ngao ngao ~~~ ngươi nếu không ra xem chẩn Lâm Thủy Đường sẽ sâp tiệm ngao ngao ngao……”
Mấy ngày nay Tiểu Lục đến kêu Giản Già không phải một lần hai lần, nhưng Giản Già không yên lòng vì Thiển Thanh nôn rất nhiều. Tiểu Lục rốt cục khiêng không nhịn được chạy đến cửa gọi người.
Giản Già cho dù giận, nhưng cũng biết Tiểu Lục đã ứng phó rất nhiều khách nhân, nhưng lại có đại nhất bộ phân khách nhân là muốn xem chẩn.
Thiển Thanh cầm chén khuyên nhủ “Nàng vẫn là đi ra ngoài xem đi, ta sẽ tự mình ăn……”
Giản Già nghĩ nghĩ, đành phải đồng ý. Chờ Giản Già vừa ra đi, Thiển Thanh liền nhẹ nhàng thở ra đem cháo còn lại đặt ở trên bàn, hiển nhiên là không ăn nữa.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nói, sau đó liền truyền đến thanh âm gõ cửa.
“Thiển Thanh? Ta là Nhan Tô, ta vào được không?”
Nhan Tô đi vào, khẽ cười nói “Lâm đại phu muốn ta giúp ngươi ăn xong, ngươi thế nào? Thân mình có khỏe không?”
……
Ăn xong, có thể là dược bên trong cháo nổi lên tác dụng, tình trạng nôn nghén của Thiển Thanh giảm bớt chút, trên người cũng có chút khí lực, bởi vì ở trong phòng buồn mấy ngày, nên hắn muốn đi ra ngoài.
Nhan Tô tuy do dự, nhưng thấy Thiển Thanh đúng là ở trong phòng buồn muốn chết rồi, đành gật đầu.
Nhan Tô đỡ thật cẩn thận, nhưng lúc Thiển Thanh bước xuống vẫn có một chút vấp, thân thể vừa mới khôi phục chút sưc lực quả thật là không xong, lần này hai người đều ra một thân mồ hôi lạnh.
Đợi tới lúc giúp Thiển Thanh ngồi trên nhuyễn tháp xong, Nhan Tô mới thở ra, nói với Thiển Thanh “Ta đi lấy thảm lại đây, hôm nay có chút gió.”
Thấy Nhan Tô đã đi xa, Thiển Thanh mới chậm rãi đè ngực, nơi đó vẫn còn đập rất nhanh, lúc nãy khi mà thân mình hắn bị vấp ngã, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ một chuyện xảy ra trong nháy mắt, hắn đã có vô số hối hận.
Hối hận không có ăn cơm, hối hận không nghe thê chủ nói ở trong phòng nghỉ ngơi, hối hận thân mình vô lực còn cứng rắn muốn đi ra ngoài……
Hắn thật sự là vong hình.
Thiển Thanh chậm rãi xoa bụng, trong lòng lộn xộn.
Về sau sẽ không, cục cưng, phụ thân sẽ không tùy hứng nữa, sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không phải bất kì sai lầm nào nữa.
“Ba!”
Nữ tử sắc mặt âm trầm đánh một cái tát, lực đạo mạnh làm cho nam tử té ngã trên mặt đất.
“Trần Ngôn! Ngươi dám đánh ta! Ngươi cho là ngươi là cái thân phận gì?! Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?!”
Triệu Dương một thân hỉ phục đỏ thẫm, ánh mắt ác độc “Trần Ngôn, ngươi bất quá chỉ là con của quản gia Trần gia, ngươi cho là ngươi có bao nhiêu năng lực, nếu không phải nương ta thấy ngươi thuận mắt, thì ngươi có thể tại triều đình làm được việc gì, ngươi chỉ là phế vật què chân!”
“Ta là phế vật?” Trần Ngôn cười lạnh, nắm lấy cằm Triệu Dương “Triệu đại công tử ngươi tỉnh lại được rồi, ngươi tự cho là thông minh nhiều như vậy thứ, hiện tại chẳng phải cũng phải gã cho gả ta một phế vật hay sao?”
“Các nàng đều điên rồi! Đều điên rồi!” Triệu Dương lớn tiếng kêu lên, thanh âm bén nhọn chói tai “Vì sao muốn ta gả cho ngươi?! Vì sao?! Thiển Lam không phải không cam lòng sao?! Ta rõ ràng nói cho hắn, vì sao hắn chưa có tới……”
“Vì sao? Ta liền nói cho ngươi vì sao, ngươi cho là ngươi vẫn là triệu đại công tử mắt cao hơn đỉnh kia sao? Không có trinh tiết ngươi còn có thể gả cho ai? Triệu Dương, Lâm gia nhân cú bản, Triệu gia các ngươi cũng không thông minh đi nơi nào , một đám chân ngoài dài hơn chân trong, ngươi còn trông cậy vào Thiển Lam có thể giúp ngươi? Cái tiện nhân kia ngay cả bản thân đều khó bảo toàn!”
Triệu Dương giãy dụa muốn né tránh tay của Trần Ngôn, lại bị đè lại, trên mặt nữ tử không còn vẻ nhã nhặn ngày xưa, mà trở nên dữ tợn vặn vẹo “Ta vì hôm nay đã nhịn bao lâu? Từ bỏ bao nhiêu? Triệu Dương, ngươi liền ngoan ngoãn nhìn ta kẻ phế vật này làm sao để đem ngươi nhóm Triệu gia dẫm nát dưới lòng bàn chân, ngươi không phải không cam lòng sao? Ta sẽ khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện!”
/50
|