Hoàng gia hôm nay, đang ở quý phủ cử hành nghi lễ ăn mừng, phi thường náo nhiệt.
Bất quá, so với vẻ náo nhiệt của Hoàng phủ thì viện lạc của Huyền Thiên lại càng lộ vẻ quạnh quẽ và tĩnh mịch.
Trăng tròn nhô lên cao, tuy là ban đem, nhưng ánh sáng so với ban ngày cũng chẳng yếu hơn là mấy, tầm nhìn không bị ảnh hưởng, Huyền Thiên đang ở trong sân tu luyện Long Hổ bộ.
Dưới ánh trăng, thân ảnh của Huyền Thiên khi thì như long đằng, lúc lại như hổ dược. (dược: nhảy)
Huyền Thiên không biết đã tu luyện Long Hổ bộ biết bao nhiêu lần, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nhìn một cái là biết ngay hắn lúc này nhất định là mệt muốn chết rồi.
Nhưng Huyền Thiên không có nghỉ ngơi, vẫn khắc khổ tu luyện như cũ, mấy năm trước khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên hầu như mỗi ngày đều tới sau núi luyện kiếm tới tận tối mịch, mãi cho tới lúc tiếng kẻng nửa đêm vang lên, mới có thể trở về nghỉ ngơi trước khi chấp sự đi tuần.
Chính là liên tục nhiều năm khắc khổ cố gắng, đã luyện nên một khỏa tâm kiên định cho Huyền Thiên, một khi đã quyết định sẽ làm chuyện gì đó, nhất định sẽ kiên trì tới cuối cùng, sẽ không chỉ vì mệt mỏi khổ cực mà dừng bước được.
Bên ngoài sân, Huyền Hồng lẳng lặng đứng đó, nhìn theo thân ảnh của Huyền Thiên đang tu luyện, mãi tới khi Huyền Thiên luyện qua một lần, vừa muốn tiếp tục luyện thêm lần hai, Huyền Hồng mới đi tới.
- Thiên Nhi!
Thân ảnh của Huyền Thiên dừng lại, xoay người nói:
- Cha, sao cha lại tới đây?
Nói xong, ánh mắt của Huyền Thiên khẽ ngẩn ra, chỉ thấy khí thế của Huyền Hồng khác hẳn với ngày thường, tản ra một cỗ khí tức của cao thủ Tiên thiên.
Huyền Thiên lập tức vui vẻ nói:
- Cha, tu vi của người khôi phục rồi sao?
Huyền Hồng cười cười, nói:
- Cũng là nhờ Long Chi trọng tục đan của con, khiến cho kinh mạch đã đứt trọng của ta đã bình phục không ít, chỉ là ta bị thương quá nặng, chỉ dựa vào một viên Long Chi trọng tục đan cũng không thể nào lành lặn toàn bộ được, tu vi vẻn vẹn chỉ có thể khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng mà thôi.
Trừ phi là có đươc thánh dược chữa thương, mới có thể để tu vi của ta khôi phục tới cảnh giới địa giai, nếu muốn khôi phục hoàn toàn như trước, thì chỉ có thể là thánh dược chữa thương cấp phi thiên mới được, trong thiên hạ, ngoại trừ tông môn nhất phẩm như Thiên Tinh các là có tông sư đan dược cấp thiên ra, thế lực khác chẳng nói nào có, nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi thương thế, khôi phục tu vi, sợ là không thể nào.
Bất quá, cha cũng đã rất thỏa mãn rồi, tu vi của ta đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng, cho dù là võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, cũng không thắng nổi ta, thực lực của Hoàng gia đại tăng, tương đương với ba võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, thực lực chẳng kém gì tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương.
Trong nội tâm của Huyền Thiên vẫn một mực lo lắng là tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương thật sự sẽ gây chiến với Hoàng gia, hiện tại tu vi của cha hắn đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.
Huyền Thiên vui vẻ nói:
- Chúc mừng cha đã khôi phục tu vi, cha cũng đừng thất vọng quá, hiện tại ta đã có thể tìm được linh dược chữa thương Huyền cấp như Long Chi trọng tục đan, sau này con nhất định có thể tìm được thánh dược chữa thương địa cấp, thiên cấp thôi.
Cho dù là chỉ có Thiên Tinh các mới có tông sư đan dược cấp thiên, vậy thì ta liền tới Thiên Tiên các cầu một viên thánh dược chữa thương thiên cấp, nếu cầu không được, cho dù là cướp ta cũng sẽ cướp cho bằng được, để cho cha khôi phục hoàn toàn, chúng ta cùng đi cứu gia gia, tìm người nọ tính sổ.
Huyền Hồng hết sức hài lòng nhìn Huyền Thiên, trong mắt lộ vẻ vui mừng, có con trai như vậy, người làm cha còn mong gì hơn nữa?
Huyền Hồng nói:
- Vừa rồi ta xem con tu luyện Long Hổ bộ, thập phần khắc khổ, hơn nữa cũng đã tu luyện tới hỏa hậu nhất định, nhưng vẫn còn kém một bước nữa mới tới đại thành, cha hiện tại đã khôi phục được chút tu vi, có thể thi triển được một ít võ học Huyền giai rồi, đêm nay, cha liền biểu diễn cho con xem Long Hổ bộ một lần, con nhìn cho kỹ đây!
Thấy Huyền Hồng muốn đích thân làm mẫu, Huyền Thiên mừng rỡ, bởi vì cái gọi là: tự mình luyện mười ngày, không bằng một lời của sư phụ, độc tu trăm ngày, không bằng một câu của sư phụ.
Có tiền nhân chỉ điểm kinh nghiệm, so với một mình mày mò khổ tu thì dễ dàng hơn gấp trăm lần, nếu là một mình tu luyện dễ hơn có thầy dạy thì thiên hạ này cần gì phải có nhiều tông môn, nhiều sư đồ như vậy để làm gì?
Huống hồ gì, Huyền Hồng không chỉ dạy lí thuyết suông không thôi, mà lại còn đích thân làm mẫu để dạy dỗ.
Huyền Thiên lùi lại một bên sân, Huyền Hồng khởi thức Long Hổ bộ, một cỗ khí thế kinh thiên, từ trên người Huyền Hồng phát ra ngoài.
Trong lòng Huyền Thiên cả kinh, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, trước mắt tựa hồ không phải một người mà là một con thần long, một đầu mãnh hổ, một cỗ ý cảnh cường đại, vây quanh trong cổ thần, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, rất nhiều chố khúc mắc mà lúc trước hắn mãi không hiểu rõ, bây giờ đã bắt đầu thông suốt rồi.
- Thiên Nhi, võ học Hoàng giai, chỉ là võ học căn bản nhất mà thôi, bắt đầu từ võ học Huyền giai trở về sau, cái cần chú trọng chính là ý cảnh và khí thế!
- Long Hổ bộ, luyện không phải chỉ là một loại thân pháp, mà là con phải thật sự coi mình là một con thần long, một đầu mãnh hổ thì mới được!
- Nếu ta là thần long, thì có thể ngao du cửu thiên, không gì ngăn trở, nếu ta là mãnh hổ, thì uy trấn sơn lâm, thế không thể cản!
- Long Hổ bộ, long bộ như Thần long bay lượn, nhanh không gì sánh, hổ bộ như mãnh hổ hoành hành, khí thế uy mãnh.
……..
…….
Huyền Hồng vừa nói, vừa thi triển Long Hổ bộ, Huyền Thiên hai mắt nhìn thẳng, rung động không thôi, hóa ra cứ nghĩ bản thân mình đối với Long hổ bộ đã có tạo nghệ rất thâm sâu rồi, nhưng so với Long Hổ bộ mà cha thi triển ra thì quả thật cũng chỉ như trẻ con chơi đùa mà thôi.
Nhìn thấy Huyền Thiên thi triển Long Hổ bộ, quả nhiên như rồng như hổ, nếu là Huyền Thiên nhắm mắt lại, ngay từ đầu cũng không biết là Huyền Hồng đang thi triển Long hổ bộ, đột nhiên cảm nhận được loại ý cảnh này, còn tưởng là có một con rồng với hổ nào đó đột nhiên nhào tới, e là sợ tới mức vã ra một thân mồ hôi lanh.
Thương thế của Huyền Hồng cũng không khôi phục hoàn toàn được, tận tâm tận lực thi triển xong một lần Long hổ bộ cũng thở hồng hộc một hồi, dạy Huyền Thiên một lần rồi lại để cho Huyền Thiên tiếp tục luyện tập.
Ngộ tính của Huyền Thiên vốn kinh người, là kỳ tài ngút trời, nhìn thấy Huyền Hồng thi triển Long hổ bộ một lần, trong lòng đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi của Long hổ bộ, tu luyện lần nữa, đã có thêm một cỗ khí thế cùng ý cảnh của Long Hổ bộ.
Tuy rằng so với Huyền Hồng thì cổ khí thế và ý cảnh này vẫn còn rất ít, thế nhưng Huyền Thiên đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi, không bao lâu nữa, tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành cũng không thành vấn đề gì.
Bất quá, so với vẻ náo nhiệt của Hoàng phủ thì viện lạc của Huyền Thiên lại càng lộ vẻ quạnh quẽ và tĩnh mịch.
Trăng tròn nhô lên cao, tuy là ban đem, nhưng ánh sáng so với ban ngày cũng chẳng yếu hơn là mấy, tầm nhìn không bị ảnh hưởng, Huyền Thiên đang ở trong sân tu luyện Long Hổ bộ.
Dưới ánh trăng, thân ảnh của Huyền Thiên khi thì như long đằng, lúc lại như hổ dược. (dược: nhảy)
Huyền Thiên không biết đã tu luyện Long Hổ bộ biết bao nhiêu lần, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nhìn một cái là biết ngay hắn lúc này nhất định là mệt muốn chết rồi.
Nhưng Huyền Thiên không có nghỉ ngơi, vẫn khắc khổ tu luyện như cũ, mấy năm trước khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên hầu như mỗi ngày đều tới sau núi luyện kiếm tới tận tối mịch, mãi cho tới lúc tiếng kẻng nửa đêm vang lên, mới có thể trở về nghỉ ngơi trước khi chấp sự đi tuần.
Chính là liên tục nhiều năm khắc khổ cố gắng, đã luyện nên một khỏa tâm kiên định cho Huyền Thiên, một khi đã quyết định sẽ làm chuyện gì đó, nhất định sẽ kiên trì tới cuối cùng, sẽ không chỉ vì mệt mỏi khổ cực mà dừng bước được.
Bên ngoài sân, Huyền Hồng lẳng lặng đứng đó, nhìn theo thân ảnh của Huyền Thiên đang tu luyện, mãi tới khi Huyền Thiên luyện qua một lần, vừa muốn tiếp tục luyện thêm lần hai, Huyền Hồng mới đi tới.
- Thiên Nhi!
Thân ảnh của Huyền Thiên dừng lại, xoay người nói:
- Cha, sao cha lại tới đây?
Nói xong, ánh mắt của Huyền Thiên khẽ ngẩn ra, chỉ thấy khí thế của Huyền Hồng khác hẳn với ngày thường, tản ra một cỗ khí tức của cao thủ Tiên thiên.
Huyền Thiên lập tức vui vẻ nói:
- Cha, tu vi của người khôi phục rồi sao?
Huyền Hồng cười cười, nói:
- Cũng là nhờ Long Chi trọng tục đan của con, khiến cho kinh mạch đã đứt trọng của ta đã bình phục không ít, chỉ là ta bị thương quá nặng, chỉ dựa vào một viên Long Chi trọng tục đan cũng không thể nào lành lặn toàn bộ được, tu vi vẻn vẹn chỉ có thể khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng mà thôi.
Trừ phi là có đươc thánh dược chữa thương, mới có thể để tu vi của ta khôi phục tới cảnh giới địa giai, nếu muốn khôi phục hoàn toàn như trước, thì chỉ có thể là thánh dược chữa thương cấp phi thiên mới được, trong thiên hạ, ngoại trừ tông môn nhất phẩm như Thiên Tinh các là có tông sư đan dược cấp thiên ra, thế lực khác chẳng nói nào có, nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi thương thế, khôi phục tu vi, sợ là không thể nào.
Bất quá, cha cũng đã rất thỏa mãn rồi, tu vi của ta đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh nhất trọng, cho dù là võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, cũng không thắng nổi ta, thực lực của Hoàng gia đại tăng, tương đương với ba võ giả Tiên thiên cảnh tam trọng, thực lực chẳng kém gì tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương.
Trong nội tâm của Huyền Thiên vẫn một mực lo lắng là tam đại gia tộc Ngưu, Trình, Trương thật sự sẽ gây chiến với Hoàng gia, hiện tại tu vi của cha hắn đã khôi phục tới cảnh giới Tiên thiên cảnh, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.
Huyền Thiên vui vẻ nói:
- Chúc mừng cha đã khôi phục tu vi, cha cũng đừng thất vọng quá, hiện tại ta đã có thể tìm được linh dược chữa thương Huyền cấp như Long Chi trọng tục đan, sau này con nhất định có thể tìm được thánh dược chữa thương địa cấp, thiên cấp thôi.
Cho dù là chỉ có Thiên Tinh các mới có tông sư đan dược cấp thiên, vậy thì ta liền tới Thiên Tiên các cầu một viên thánh dược chữa thương thiên cấp, nếu cầu không được, cho dù là cướp ta cũng sẽ cướp cho bằng được, để cho cha khôi phục hoàn toàn, chúng ta cùng đi cứu gia gia, tìm người nọ tính sổ.
Huyền Hồng hết sức hài lòng nhìn Huyền Thiên, trong mắt lộ vẻ vui mừng, có con trai như vậy, người làm cha còn mong gì hơn nữa?
Huyền Hồng nói:
- Vừa rồi ta xem con tu luyện Long Hổ bộ, thập phần khắc khổ, hơn nữa cũng đã tu luyện tới hỏa hậu nhất định, nhưng vẫn còn kém một bước nữa mới tới đại thành, cha hiện tại đã khôi phục được chút tu vi, có thể thi triển được một ít võ học Huyền giai rồi, đêm nay, cha liền biểu diễn cho con xem Long Hổ bộ một lần, con nhìn cho kỹ đây!
Thấy Huyền Hồng muốn đích thân làm mẫu, Huyền Thiên mừng rỡ, bởi vì cái gọi là: tự mình luyện mười ngày, không bằng một lời của sư phụ, độc tu trăm ngày, không bằng một câu của sư phụ.
Có tiền nhân chỉ điểm kinh nghiệm, so với một mình mày mò khổ tu thì dễ dàng hơn gấp trăm lần, nếu là một mình tu luyện dễ hơn có thầy dạy thì thiên hạ này cần gì phải có nhiều tông môn, nhiều sư đồ như vậy để làm gì?
Huống hồ gì, Huyền Hồng không chỉ dạy lí thuyết suông không thôi, mà lại còn đích thân làm mẫu để dạy dỗ.
Huyền Thiên lùi lại một bên sân, Huyền Hồng khởi thức Long Hổ bộ, một cỗ khí thế kinh thiên, từ trên người Huyền Hồng phát ra ngoài.
Trong lòng Huyền Thiên cả kinh, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, trước mắt tựa hồ không phải một người mà là một con thần long, một đầu mãnh hổ, một cỗ ý cảnh cường đại, vây quanh trong cổ thần, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, rất nhiều chố khúc mắc mà lúc trước hắn mãi không hiểu rõ, bây giờ đã bắt đầu thông suốt rồi.
- Thiên Nhi, võ học Hoàng giai, chỉ là võ học căn bản nhất mà thôi, bắt đầu từ võ học Huyền giai trở về sau, cái cần chú trọng chính là ý cảnh và khí thế!
- Long Hổ bộ, luyện không phải chỉ là một loại thân pháp, mà là con phải thật sự coi mình là một con thần long, một đầu mãnh hổ thì mới được!
- Nếu ta là thần long, thì có thể ngao du cửu thiên, không gì ngăn trở, nếu ta là mãnh hổ, thì uy trấn sơn lâm, thế không thể cản!
- Long Hổ bộ, long bộ như Thần long bay lượn, nhanh không gì sánh, hổ bộ như mãnh hổ hoành hành, khí thế uy mãnh.
……..
…….
Huyền Hồng vừa nói, vừa thi triển Long Hổ bộ, Huyền Thiên hai mắt nhìn thẳng, rung động không thôi, hóa ra cứ nghĩ bản thân mình đối với Long hổ bộ đã có tạo nghệ rất thâm sâu rồi, nhưng so với Long Hổ bộ mà cha thi triển ra thì quả thật cũng chỉ như trẻ con chơi đùa mà thôi.
Nhìn thấy Huyền Thiên thi triển Long Hổ bộ, quả nhiên như rồng như hổ, nếu là Huyền Thiên nhắm mắt lại, ngay từ đầu cũng không biết là Huyền Hồng đang thi triển Long hổ bộ, đột nhiên cảm nhận được loại ý cảnh này, còn tưởng là có một con rồng với hổ nào đó đột nhiên nhào tới, e là sợ tới mức vã ra một thân mồ hôi lanh.
Thương thế của Huyền Hồng cũng không khôi phục hoàn toàn được, tận tâm tận lực thi triển xong một lần Long hổ bộ cũng thở hồng hộc một hồi, dạy Huyền Thiên một lần rồi lại để cho Huyền Thiên tiếp tục luyện tập.
Ngộ tính của Huyền Thiên vốn kinh người, là kỳ tài ngút trời, nhìn thấy Huyền Hồng thi triển Long hổ bộ một lần, trong lòng đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi của Long hổ bộ, tu luyện lần nữa, đã có thêm một cỗ khí thế cùng ý cảnh của Long Hổ bộ.
Tuy rằng so với Huyền Hồng thì cổ khí thế và ý cảnh này vẫn còn rất ít, thế nhưng Huyền Thiên đã nắm bắt được mấy điểm cốt lõi, không bao lâu nữa, tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành cũng không thành vấn đề gì.
/1894
|