Ba người đều vui vẻ, duy chỉ có vẻ mặt của Dương Đỉnh Quân là nặng nề, lại hòa, mất đi một cơ hội tốt để đả kích Huyền Thiên khiến Dương Đỉnh Quân khó có thể chấp nhận được.
Huyền Thiên cùng Dương Đỉnh Quân đi theo Mã Chân Như đến tầng thứ ba của Kiếm Các.
Trên vách tường bên trái của tầng thứ ba có khắc danh tự của hơn mười người như Lục Vô Chu, Bạch Lệ Đồng, Trịnh Thiên Nhất, Lăng Dật Trần….vân vân, đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của thiên kiếm tông.
Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên danh tự của một người, rõ ràng là- - Sở Phong.
Mã Chân Như nói:
- Đây là mấy người có tu vi tiên thiên cảnh nhất trọng trong lịch sử của bổn tông có thể xông qua tầng thứ ba của Kiếm Các, đều là thiên tài mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm khó gặp, các ngươi nếu như có thể xông qua tầng thứ ba thì có thể khắc tên mình vĩnh viễn trên bức tường.
Dương Đỉnh Quân nhìn thấy danh tự trên bức tường, trong mắt lóe ra dục vong cạnh tranh cực kì mãnh liệt. rất muốn khắc tên của mình lên, vĩnh viễn lưu truyền ở thiên kiếm tông.
Huyền Thiên trông thấy danh tự của Sở Phong thì trong lòng đã âm thầm phân cao thấp: “Nếu Sở Phong có thể lưu danh thì ta cũng không thể thua hắn”.
Ở Thiên Kiếm Tông, đối thủ trong lòng Huyền Thiên vỏn vẹn chỉ có một mình Sở Phong, Huyền Thiên căn bản không xem Dương Đỉnh Quân là đối thủ.
Mã Chân Như thấy hai người đều rất hưng phấn, nói:
- Mỗi người đều muốn lưu lại tên của mình vĩnh cửu, nhưng bổn tông mấy chục năm cũng khó tìm một người, tầng thứ ba, tu vi tiên thiên cảnh nhất trọng không dễ dàng xông qua như vậy, Dương Đỉnh Quân, ngươi trước đi.
Dương Đỉnh Quân hào hứng bừng bừng xông vào trong thông đạo, tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất chém tới một kiếm, tốc độ nhanh đến cực hạn, Dương Đỉnh Quân muốn tránh cũng không được, chém ra một kiếm ngăn cản.
Keng- - !
Một tiếng vang thật lớn, thân thể Dương Đỉnh Quân giống như đạn pháo bị tượng gỗ kiếm sĩ trong thông đạo chém ra ngoài, sau khi rơi xuống đất đã lui về sau bốn năm bước, sau đó ngồi trên mặt đất, trong mắt hoảng sợ.
Thực lực tượng gỗ kiếm sĩ tầng thứ ba tương đương với tiên thiên trung kỳ tam trọng cảnh, Dương Đỉnh Quân không thể ngăn cản được.
Mã Chân Như nói:
- Dương Đỉnh Quân, ngươi đã có thể xông qua tầng thứ hai thì cũng đã là thiên tài mấy năm khó gặp của bổn tông, người có thể để lại danh tự ở tầng thứ ba đều là cường giả lịch đại trấn tông của bổn tông, không thể so sánh với bọn hắn được, không cần phải lưu lại tâm lý oán hận.
- Vâng, Mã trưởng lão!
Dương Đỉnh Quân đứng lên, ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại hơi bị đả kích.
Nhưng mà Dương Đỉnh Quân lại nhìn về phía Huyền Thiên, thầm nghĩ: “Ta không được thì ngươi cũng không được, hừ!
Môi Huyền Thiên hơi vểnh lên, không thèm nhìn Dương Đỉnh Quân, Dương Đỉnh Quân bị làm ngơ khiến hắn càng buồn bực.
Mã Chân Như nói:
- Hoàng Thiên, ngươi tới thử xem.
Huyền Thiên đi đến bên ngoài thông đạo, ngay lúc này Huyền Thiên không trực tiếp sử dụng khinh công đi lên mà bước một bước vào trong thông đạo.
Tới gần tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất ba thước, sưu một tiếng, một luồng kiếm quang sáng chói chém tới, tốc độ kiếm cực kì nhanh chóng, so với tượng gỗ kiếm sĩ ở tầng thứ hai nhanh hơn không chỉ một lần.
“Sơ Lam kiếm” được rút ra khỏi vỏ, kiếm quang màu lam theo đường kiếm chém thẳng xuống dưới.
Keng!
Một tiếng vang thật lớn.
Đồng tử của Mã Chân Như cùng Dương Đỉnh Quân đều co rụt lại, lại chặn sao?
Huyền Thiên lui về phía sau một bước, sau đó kiếm thứ hai công kích đến tượng gỗ kiếm sĩ, tượng gỗ kiếm sĩ tiến về phía trước một bước, kiếm quang sáng chói lại lần nữa chém vào đầu Huyền Thiên, nhanh đến cực hạn.
Huyền Thiên dẫn tượng gỗ kiếm sĩ từng bước một hướng tới phía ngoài thông đạo, mắt thấy Huyền Thiên muốn rời khỏi thông đạo thì tốc độ lại tăng lên, bổ ra một kiếm, thân thể lóe lên, lướt qua tượng gỗ kiếm sĩ đến trong thông đạo.
“Sơ Lam kiếm” chặn trường kiếm của tượng gỗ kiếm sĩ, Huyền Thiên đá ra một cước đạp ngã tượng gỗ kiếm sĩ, ngã xuống bên ngoài thông đạo.
Lập tức tốc độ Huyền Thiên bạo tăng, vọt tới hai tượng gỗ kiếm sĩ bên trong.
Dương Đỉnh Quân trừng lớn hai mắt, không thể tin Huyền Thiên có thể đánh bại thực lực của tượng gỗ kiếm sĩ tầng ba.
Mã Chân Như càng kích động hơn, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ, gần ba năm rồi, giờ bổn tông đã xuất hiện một thiên tài tu vi tiên thiên cảnh nhất trọng có thể xông qua tầng thứ ba sao? Tu vi của Sở Phong là đỉnh cao của tiên thiên cảnh nhất trọng, phải lần thứ hai mới có thể xông qua Kiếm Các, ba tháng trước tu vi của Huyền Thiên vẫn chỉ là võ đạo cảnh cửu trọng, hiện tại mới vừa bước vào tiên thiên cảnh không lâu”.
Keng keng keng keng keng- - !
Trong thông đạo, kiếm quang bắn ra bốn phía, mấy đạo tiếng nổ lớn vang lên.
Đợi đến khi tượng gỗ kiếm sĩ bị Huyền Thiên đạp ngã trên mặt đất đứng lên, phóng đi về trong thông đạo thì âm thanh đã đình chỉ, Huyền Thiên đã xông qua phong tỏa của hai tượng gỗ kiếm sĩ đến bên kia thông đạo.
Tần thứ ba của Kiếm Các, thông qua!
Đại não của Dương Đỉnh Quân trong nháy mắt mơ màng, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một thanh âm: Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Thần sắc của Mã Chân Như vô cùng hưng phấn, âm thanh kích động nói:
- Hoàng Thiên, tầng thứ ba của Kiếm Các, danh tự của ngươi có thể lưu danh vĩnh cữu!
Huyền Thiên theo bên phải thông đạo đi trở về, thân sắc tự nhiên, đi tới bên dưới vách tường lưu danh, ở bên cạnh Sở Phong có hai chữ- - Hoàng Thiên.
- Hay cho một siêu cấp dong binh! Tốt! Tốt!
Mã Chân Như liên tiếp nói ba chữ tốt, có thể thấy được trong lòng hắn giờ phút này vui sướng như thế nào.
- Thiên Kiếm Tông ta kiến tông hơn nghìn năm, thiên tài bất thế có thể lưu lại danh tự tầng thứ ba Kiếm Các chỉ có mười hai vị. Ngươi là vị thứ mười ba, trong lịch sử của bổn tông thiên tài bất thế cùng tồn tại lưu danh Kiếm Các cách đây cũng phải hai mươi bảy năm rồi.
- Từ khi Lăng tổ sư sáu mươi ba năm trước lưu danh Kiếm Các thì đã hơn sáu mươi năm mới có một Sở Phong, hôm nay đã qua ba năm, bổn tông lại xuất hiện một thiên tài bất thế lưu danh Kiếm Các. ha ha ha ha, xem ra thời gian thịnh thế quật khởi của bổn tông sẽ phải nghênh đón còn không xa nữa. Ha ha...
Đối mặt với sự tán dương của quật khởi, Huyền Thiên bình tĩnh thong dong, thần sắc tự nhiên, hắn chỉ hơi mỉm cười, mặc dù có chút vui mừng, nhưng cũng không có bị vui sướng làm đi mà tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Mà trong đầu Dương Đỉnh Quân giờ phút này lại loạn thành một đoàn, từ lúc Huyền Thiên xông qua tầng thứ ba, đầu óc của hắn lập tức vang lên những tiếng ong ong . Những lời mà Mã Chân Như nói vừa rồi, Dương Đỉnh Quân đều không nghe thấy một chữ.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta tu luyện Cửu Chuyển Huyền Dương Công đến tầng thứ hai, ba tháng trước hắn vẫn chỉ có tu vi Võ Đạo cảnh cửu trọng, hiện tại mới bước vào Tiên Thiên Cảnh không lâu, ta làm sao lại thua hắn. làm sao lại như vậy?
Cảm giác không thể tin nổi tràn ngập trong đầu Dương Đỉnh Quân.
Huyền Thiên cùng Dương Đỉnh Quân đi theo Mã Chân Như đến tầng thứ ba của Kiếm Các.
Trên vách tường bên trái của tầng thứ ba có khắc danh tự của hơn mười người như Lục Vô Chu, Bạch Lệ Đồng, Trịnh Thiên Nhất, Lăng Dật Trần….vân vân, đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của thiên kiếm tông.
Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên danh tự của một người, rõ ràng là- - Sở Phong.
Mã Chân Như nói:
- Đây là mấy người có tu vi tiên thiên cảnh nhất trọng trong lịch sử của bổn tông có thể xông qua tầng thứ ba của Kiếm Các, đều là thiên tài mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm khó gặp, các ngươi nếu như có thể xông qua tầng thứ ba thì có thể khắc tên mình vĩnh viễn trên bức tường.
Dương Đỉnh Quân nhìn thấy danh tự trên bức tường, trong mắt lóe ra dục vong cạnh tranh cực kì mãnh liệt. rất muốn khắc tên của mình lên, vĩnh viễn lưu truyền ở thiên kiếm tông.
Huyền Thiên trông thấy danh tự của Sở Phong thì trong lòng đã âm thầm phân cao thấp: “Nếu Sở Phong có thể lưu danh thì ta cũng không thể thua hắn”.
Ở Thiên Kiếm Tông, đối thủ trong lòng Huyền Thiên vỏn vẹn chỉ có một mình Sở Phong, Huyền Thiên căn bản không xem Dương Đỉnh Quân là đối thủ.
Mã Chân Như thấy hai người đều rất hưng phấn, nói:
- Mỗi người đều muốn lưu lại tên của mình vĩnh cửu, nhưng bổn tông mấy chục năm cũng khó tìm một người, tầng thứ ba, tu vi tiên thiên cảnh nhất trọng không dễ dàng xông qua như vậy, Dương Đỉnh Quân, ngươi trước đi.
Dương Đỉnh Quân hào hứng bừng bừng xông vào trong thông đạo, tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất chém tới một kiếm, tốc độ nhanh đến cực hạn, Dương Đỉnh Quân muốn tránh cũng không được, chém ra một kiếm ngăn cản.
Keng- - !
Một tiếng vang thật lớn, thân thể Dương Đỉnh Quân giống như đạn pháo bị tượng gỗ kiếm sĩ trong thông đạo chém ra ngoài, sau khi rơi xuống đất đã lui về sau bốn năm bước, sau đó ngồi trên mặt đất, trong mắt hoảng sợ.
Thực lực tượng gỗ kiếm sĩ tầng thứ ba tương đương với tiên thiên trung kỳ tam trọng cảnh, Dương Đỉnh Quân không thể ngăn cản được.
Mã Chân Như nói:
- Dương Đỉnh Quân, ngươi đã có thể xông qua tầng thứ hai thì cũng đã là thiên tài mấy năm khó gặp của bổn tông, người có thể để lại danh tự ở tầng thứ ba đều là cường giả lịch đại trấn tông của bổn tông, không thể so sánh với bọn hắn được, không cần phải lưu lại tâm lý oán hận.
- Vâng, Mã trưởng lão!
Dương Đỉnh Quân đứng lên, ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại hơi bị đả kích.
Nhưng mà Dương Đỉnh Quân lại nhìn về phía Huyền Thiên, thầm nghĩ: “Ta không được thì ngươi cũng không được, hừ!
Môi Huyền Thiên hơi vểnh lên, không thèm nhìn Dương Đỉnh Quân, Dương Đỉnh Quân bị làm ngơ khiến hắn càng buồn bực.
Mã Chân Như nói:
- Hoàng Thiên, ngươi tới thử xem.
Huyền Thiên đi đến bên ngoài thông đạo, ngay lúc này Huyền Thiên không trực tiếp sử dụng khinh công đi lên mà bước một bước vào trong thông đạo.
Tới gần tượng gỗ kiếm sĩ thứ nhất ba thước, sưu một tiếng, một luồng kiếm quang sáng chói chém tới, tốc độ kiếm cực kì nhanh chóng, so với tượng gỗ kiếm sĩ ở tầng thứ hai nhanh hơn không chỉ một lần.
“Sơ Lam kiếm” được rút ra khỏi vỏ, kiếm quang màu lam theo đường kiếm chém thẳng xuống dưới.
Keng!
Một tiếng vang thật lớn.
Đồng tử của Mã Chân Như cùng Dương Đỉnh Quân đều co rụt lại, lại chặn sao?
Huyền Thiên lui về phía sau một bước, sau đó kiếm thứ hai công kích đến tượng gỗ kiếm sĩ, tượng gỗ kiếm sĩ tiến về phía trước một bước, kiếm quang sáng chói lại lần nữa chém vào đầu Huyền Thiên, nhanh đến cực hạn.
Huyền Thiên dẫn tượng gỗ kiếm sĩ từng bước một hướng tới phía ngoài thông đạo, mắt thấy Huyền Thiên muốn rời khỏi thông đạo thì tốc độ lại tăng lên, bổ ra một kiếm, thân thể lóe lên, lướt qua tượng gỗ kiếm sĩ đến trong thông đạo.
“Sơ Lam kiếm” chặn trường kiếm của tượng gỗ kiếm sĩ, Huyền Thiên đá ra một cước đạp ngã tượng gỗ kiếm sĩ, ngã xuống bên ngoài thông đạo.
Lập tức tốc độ Huyền Thiên bạo tăng, vọt tới hai tượng gỗ kiếm sĩ bên trong.
Dương Đỉnh Quân trừng lớn hai mắt, không thể tin Huyền Thiên có thể đánh bại thực lực của tượng gỗ kiếm sĩ tầng ba.
Mã Chân Như càng kích động hơn, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ, gần ba năm rồi, giờ bổn tông đã xuất hiện một thiên tài tu vi tiên thiên cảnh nhất trọng có thể xông qua tầng thứ ba sao? Tu vi của Sở Phong là đỉnh cao của tiên thiên cảnh nhất trọng, phải lần thứ hai mới có thể xông qua Kiếm Các, ba tháng trước tu vi của Huyền Thiên vẫn chỉ là võ đạo cảnh cửu trọng, hiện tại mới vừa bước vào tiên thiên cảnh không lâu”.
Keng keng keng keng keng- - !
Trong thông đạo, kiếm quang bắn ra bốn phía, mấy đạo tiếng nổ lớn vang lên.
Đợi đến khi tượng gỗ kiếm sĩ bị Huyền Thiên đạp ngã trên mặt đất đứng lên, phóng đi về trong thông đạo thì âm thanh đã đình chỉ, Huyền Thiên đã xông qua phong tỏa của hai tượng gỗ kiếm sĩ đến bên kia thông đạo.
Tần thứ ba của Kiếm Các, thông qua!
Đại não của Dương Đỉnh Quân trong nháy mắt mơ màng, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một thanh âm: Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Thần sắc của Mã Chân Như vô cùng hưng phấn, âm thanh kích động nói:
- Hoàng Thiên, tầng thứ ba của Kiếm Các, danh tự của ngươi có thể lưu danh vĩnh cữu!
Huyền Thiên theo bên phải thông đạo đi trở về, thân sắc tự nhiên, đi tới bên dưới vách tường lưu danh, ở bên cạnh Sở Phong có hai chữ- - Hoàng Thiên.
- Hay cho một siêu cấp dong binh! Tốt! Tốt!
Mã Chân Như liên tiếp nói ba chữ tốt, có thể thấy được trong lòng hắn giờ phút này vui sướng như thế nào.
- Thiên Kiếm Tông ta kiến tông hơn nghìn năm, thiên tài bất thế có thể lưu lại danh tự tầng thứ ba Kiếm Các chỉ có mười hai vị. Ngươi là vị thứ mười ba, trong lịch sử của bổn tông thiên tài bất thế cùng tồn tại lưu danh Kiếm Các cách đây cũng phải hai mươi bảy năm rồi.
- Từ khi Lăng tổ sư sáu mươi ba năm trước lưu danh Kiếm Các thì đã hơn sáu mươi năm mới có một Sở Phong, hôm nay đã qua ba năm, bổn tông lại xuất hiện một thiên tài bất thế lưu danh Kiếm Các. ha ha ha ha, xem ra thời gian thịnh thế quật khởi của bổn tông sẽ phải nghênh đón còn không xa nữa. Ha ha...
Đối mặt với sự tán dương của quật khởi, Huyền Thiên bình tĩnh thong dong, thần sắc tự nhiên, hắn chỉ hơi mỉm cười, mặc dù có chút vui mừng, nhưng cũng không có bị vui sướng làm đi mà tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Mà trong đầu Dương Đỉnh Quân giờ phút này lại loạn thành một đoàn, từ lúc Huyền Thiên xông qua tầng thứ ba, đầu óc của hắn lập tức vang lên những tiếng ong ong . Những lời mà Mã Chân Như nói vừa rồi, Dương Đỉnh Quân đều không nghe thấy một chữ.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta tu luyện Cửu Chuyển Huyền Dương Công đến tầng thứ hai, ba tháng trước hắn vẫn chỉ có tu vi Võ Đạo cảnh cửu trọng, hiện tại mới bước vào Tiên Thiên Cảnh không lâu, ta làm sao lại thua hắn. làm sao lại như vậy?
Cảm giác không thể tin nổi tràn ngập trong đầu Dương Đỉnh Quân.
/1894
|