Chưởng mang chưa đến, chưởng phong như gió thu quét lá vàng, đem Phong Bất Chí, Cố Thiên Nhu, Tôn Diệc Thu ba người bao phủ vào bên trong.
Phong Bất Chí lui không thể lui, hắn vừa lui một chưởng này sẽ rơi vào người Cố Thiên Nhu cùng Tôn Diệc Thu.
- Thanh Mộc Chưởng Ấn!
Phong Bất Chí lập tức thi triển vũ kỹ huyền giai hạ phẩm, đồng dạng chưởng mang đánh ra ngoài.
Ba ba ba - -
Hai đạo chưởng mang kích vào nhau, phát ra tiếng nổ không ngừng, tầng tầng nổ tung, trong chốc lát tất cả chưởng mang vẩy ra, bàn tay hai người đập vào cùng một chỗ.
Oanh!
Bàn tay hai người trong nháy mắt hợp vào nhau, trong thiên địa có tiếng sấm vang lên.
Đông đông đông đông đông đông đông, thân thể Phong Bất Chí lui lại bảy bước mới hóa giải lực lượng khổng lồ của chưởng này, khí tức trong người tán loạn, có xu hướng không ổn định.
Diêm Quan Tây mới lui nửa bước đã ổn định thân thể, giữa hai người thực lực cao thấp đã hiện ra.
Thực lực của Phong Bất Chí không phải đệ tử top 10 nội môn trong Thiên Kiếm Tông, mà Diêm Quan Tây chính là một trong mười đại đệ tử của Lăng Vân Tông, nổi tiếng thứ tư, tương đương với đệ tử nội môn thứ tư của Thiên Kiếm Tông, mạnh hơn Phong Bất Chí không phải một hai cấp bậc.
Diêm Quan Tây lập tức phất tay cho hai đệ tử Lăng Vân Tông chạy tới, Phong Bất Chí quát lớn:
- Tách ra, không cho tên nào trốn thoát, mọi người không có việc gì đâu.
- Các ngươi trốn không thoát bàn tay của lão tử đâu, ha ha.
Diêm Quan Tây cười to, một thanh trường thương hiện ra trong tay, một thương đâm tới Phong Bất Chí.
Trường thương này hào quang sáng chói, là một bảo khí huyền giai.
Sử dụng binh khí thì khí thế Diêm Quan Tây tăng lên, thực lực càng mạnh hơn nữa, một thương đâm ra thiên địa biến sắc, thương quang chói mắt, cơ hồ có xu thế ngưng tụ, không thể cản nổi.
BOANG...
Danh kiếm của Phong Bất Chí cùng lúc ra khỏi vỏ, kiếm quang kinh thiên hướng Diêm Quan Tây phản công.
- Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, ba người bọn họ có chuyện gì, ngày khác ta quay về Thiên Kiếm Tông, chỉ cần chuyển cáo Lăng sư tổ, cùng đi tới Lăng Vân Tông tìm bốn kẻ này, tính toán sổ sách hôm nay.
Chính vào lúc này, âm thanh của Huyền Thiên dùng Tiên Thiên chân khí rống to lên, âm thanh rung trời.
Nói xong thân thể Huyền Thiên trong chốc lát lướt qua thân thể Cương Giáp Yêu Ngưu, như tên rời khỏi cung, trong chốc lát đã lướt vào sâu trong hạp cốc.
Thực lực Cương Giáp Yêu Ngưu rất mạnh, tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng, nếu như đơn đả độc đấu với Cương Giáp Yêu Ngưu thì toàn bộ át chủ bài của Huyền Thiên ra hết, bằng vào tốc độ và Trọng Nhạc Kiếm sắc bén, lực lượng khủng bố, cùng với kiếm ý có lẽ có sáu bảy thành thắng lợi.
Nhưng mà đối phương có thêm Lăng Lạc Phong, vẫn dấu kín ở nơi bí mật gần đó, nếu như Lăng Lạc Phong cùng Cương Giáp Yêu Ngưu liên thủ, tỷ lệ thắng của Huyền Thiên không đủ bốn thành, Lăng Lạc Phong có Ngự Thú Chi Thuật, nếu như phối hợp khống chế yêu thú, còn có át chủ bài gì đó, tỷ lệ thắng của Huyền Thiên không tới một thành.
Đã thi triển toàn bộ át chủ bài mà tỷ lệ thua chiếm chín thành, cơ hồ là kết quả thua chắc, át chủ bài không cách nào chuyển bại thành thắng, bộc lộ ra thì không có ý nghĩa nào.
Cho nên Huyền Thiên không bằng bứt ra ngoài, bởi như vậy ba người Phong Bất Chí cho dù bị bọn người Lăng Lạc Phong bắt, cũng không có nguy hiểm gì.
Lăng Lạc Phong đã sinh sát tâm, há có thể cho Huyền Thiên dễ dàng đào thoát, Cương Giáp Yêu Ngưu phát ra tiếng rống rung trời, theo sát sau lưng của Huyền Thiên, cũng chạy vào hạp cốc.
Huyền Thiên đem ‘ Long Hổ Bộ ’ vận chuyển tới cực hạn, tốc độ như bay, như mũi tên bay thẳng vào trong hạp cốc.
Thời điểm chạy trốn Huyền Thiên đem lực lượng mạnh mẽ vận chuyển vào hai chân, mỗi một bước đạp xuống, mặt đất xuất hiện dấu chân thật sâu, mặc dù mà phiến đá dưới chân cũng bị đạp nát.
‘ Long Hổ Bộ' cảnh giới đại thành vốn là tốc độ nhanh như thiểm điện, dưới tác dụng của lực phản chấn tốc độ của Huyền Thiên nhanh không chỉ gấp năm lần, một giây đồng hồ đã vượt qua hơn trăm mét, một giây sau lại lòe vượt qua hơn trăm mét nữa.
Chỉ hai giây thân ảnh của Huyền Thiên đã biến mất trước mặt ba người Phong Bất Chí, cũng biến mất trong tầm mắt Diêm Quan Tây và đệ tử Lăng Vân Tông.
Bọn người Lăng Lạc Phong tuyệt đối không ngờ tốc độ của Huyền Thiên lại nhanh tới mức độ này, dễ dàng vượt qua yêu thú Tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng, ngũ trọng tu thành khinh công huyền phẩm trung giai, không tu tới đại thành thì tốc độ so ra còn kém hơn Huyền Thiên.
Bành - - cự thạch cao chừng bốn năm mét bị vỡ vụn.
Phốc - - một thân cây đại thụ thô to bị chém ra làm hai.
Cương Giáp Yêu Ngưu thân thể cứng rắn, vượt qua gỗ đá cứng rắn ngăn cản trước mặt dễ dàng, đều dựa vào man lực nghiền áp.
Cho nên tuy tốc độ của Cương Giáp Yêu Ngưu so với Huyền Thiên chậm hơn một ít, nhưng mà căn bản không cần vì chướng ngại vật mà hao tâm tổn trí, trực tiếp mạnh mẽ đâm qua, đi theo sau lưng Huyền Thiên thì Huyền Thiên không dễ dàng bỏ qua Cương Giáp Yêu Ngưu.
Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí là người nổi bật trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhất là Huyền Thiên, nổi tiếng là đệ tử nội môn hàng thứ năm của Thiên Kiếm Tông, lại là thiên tài khoáng thế của Thiên Kiếm Tông, bị người ta tập kích. Đây chính là phiền toái cực lớn.
Nếu như đánh chết toàn bộ bốn người Huyền Thiên. Tại sâu trong Âm Phong sơn mạch thần không biết quỷ không hay, không ai biết hạ lạc của bọn họ vậy cũng bỏ đi, nhưng mà nếu một người chạy trốn, tin tức truyền lại Thiên Kiếm Tông, bọn người Lăng Lạc Phong tuyệt đối không chạy được.
Cho nên muốn giết chỉ có thể giết toàn bộ, đào tẩu một người thì đệ tử Lăng Vân Tông không dám động thủ.
Hiển nhiên có thể đánh chết bốn người Huyền Thiên, mấu chốt nhất là Huyền Thiên, cho nên Lăng Lạc Phong khống chế Cương Giáp Yêu Ngưu, dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành truy kích Huyền Thiên.
Huyền Thiên nhanh chóng như tia chớp, rất nhanh đã ra khỏi hạp cốc, không tới trăm lần hô hấp đã rời đi hơn mười dặm, Cương Giáp Yêu Ngưu không ngừng đuổi theo sau lưng. Nhưng tốc độ của Huyền Thiên quá nhanh, Cương Giáp Yêu Ngưu mặc dù xông mạnh bay thẳng cũng không cách nào đuổi kịp, ngược lại càng ngày càng xa.
Huyền giai trung đẳng bảo khí Trọng Nhạc Kiếm đã xuất hiện trong tay Huyền Thiên, bây giờ là thời khắc phi thường, phía trước có khi xuất hiện yêu thú Tam cấp trung giai, thượng giai, Huyền Thiên sử dụng Trọng Nhạc Kiếm một kiếm chém ra, yêu thú Tam cấp trung giai chết ngay lập tức, trực tiếp bị chém thành hai khúc, yêu thú Tam cấp thượng giai không ngăng được một kích bảo khí huyền giai trung đẳng và dung hợp kiếm ý, không chết cũng tổn thương, không cách nào ngăn cản Huyền Thiên mảy may.
Trọn vẹn chạy qua một thời gian, Huyền Thiên chạy như điên ra khỏi trăm dặm, mới bỏ qua Cương Giáp Yêu Ngưu, triệt để rời xa, mặc dù thể chất Huyền Thiên vô cùng cường đại, cho dù vượt qua một trăm mét cũng phải thở hổn hển, cảm giác hô hấp khó khăn.
Phong Bất Chí lui không thể lui, hắn vừa lui một chưởng này sẽ rơi vào người Cố Thiên Nhu cùng Tôn Diệc Thu.
- Thanh Mộc Chưởng Ấn!
Phong Bất Chí lập tức thi triển vũ kỹ huyền giai hạ phẩm, đồng dạng chưởng mang đánh ra ngoài.
Ba ba ba - -
Hai đạo chưởng mang kích vào nhau, phát ra tiếng nổ không ngừng, tầng tầng nổ tung, trong chốc lát tất cả chưởng mang vẩy ra, bàn tay hai người đập vào cùng một chỗ.
Oanh!
Bàn tay hai người trong nháy mắt hợp vào nhau, trong thiên địa có tiếng sấm vang lên.
Đông đông đông đông đông đông đông, thân thể Phong Bất Chí lui lại bảy bước mới hóa giải lực lượng khổng lồ của chưởng này, khí tức trong người tán loạn, có xu hướng không ổn định.
Diêm Quan Tây mới lui nửa bước đã ổn định thân thể, giữa hai người thực lực cao thấp đã hiện ra.
Thực lực của Phong Bất Chí không phải đệ tử top 10 nội môn trong Thiên Kiếm Tông, mà Diêm Quan Tây chính là một trong mười đại đệ tử của Lăng Vân Tông, nổi tiếng thứ tư, tương đương với đệ tử nội môn thứ tư của Thiên Kiếm Tông, mạnh hơn Phong Bất Chí không phải một hai cấp bậc.
Diêm Quan Tây lập tức phất tay cho hai đệ tử Lăng Vân Tông chạy tới, Phong Bất Chí quát lớn:
- Tách ra, không cho tên nào trốn thoát, mọi người không có việc gì đâu.
- Các ngươi trốn không thoát bàn tay của lão tử đâu, ha ha.
Diêm Quan Tây cười to, một thanh trường thương hiện ra trong tay, một thương đâm tới Phong Bất Chí.
Trường thương này hào quang sáng chói, là một bảo khí huyền giai.
Sử dụng binh khí thì khí thế Diêm Quan Tây tăng lên, thực lực càng mạnh hơn nữa, một thương đâm ra thiên địa biến sắc, thương quang chói mắt, cơ hồ có xu thế ngưng tụ, không thể cản nổi.
BOANG...
Danh kiếm của Phong Bất Chí cùng lúc ra khỏi vỏ, kiếm quang kinh thiên hướng Diêm Quan Tây phản công.
- Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, ba người bọn họ có chuyện gì, ngày khác ta quay về Thiên Kiếm Tông, chỉ cần chuyển cáo Lăng sư tổ, cùng đi tới Lăng Vân Tông tìm bốn kẻ này, tính toán sổ sách hôm nay.
Chính vào lúc này, âm thanh của Huyền Thiên dùng Tiên Thiên chân khí rống to lên, âm thanh rung trời.
Nói xong thân thể Huyền Thiên trong chốc lát lướt qua thân thể Cương Giáp Yêu Ngưu, như tên rời khỏi cung, trong chốc lát đã lướt vào sâu trong hạp cốc.
Thực lực Cương Giáp Yêu Ngưu rất mạnh, tương đương với võ giả Tiên Thiên cảnh ngũ trọng, nếu như đơn đả độc đấu với Cương Giáp Yêu Ngưu thì toàn bộ át chủ bài của Huyền Thiên ra hết, bằng vào tốc độ và Trọng Nhạc Kiếm sắc bén, lực lượng khủng bố, cùng với kiếm ý có lẽ có sáu bảy thành thắng lợi.
Nhưng mà đối phương có thêm Lăng Lạc Phong, vẫn dấu kín ở nơi bí mật gần đó, nếu như Lăng Lạc Phong cùng Cương Giáp Yêu Ngưu liên thủ, tỷ lệ thắng của Huyền Thiên không đủ bốn thành, Lăng Lạc Phong có Ngự Thú Chi Thuật, nếu như phối hợp khống chế yêu thú, còn có át chủ bài gì đó, tỷ lệ thắng của Huyền Thiên không tới một thành.
Đã thi triển toàn bộ át chủ bài mà tỷ lệ thua chiếm chín thành, cơ hồ là kết quả thua chắc, át chủ bài không cách nào chuyển bại thành thắng, bộc lộ ra thì không có ý nghĩa nào.
Cho nên Huyền Thiên không bằng bứt ra ngoài, bởi như vậy ba người Phong Bất Chí cho dù bị bọn người Lăng Lạc Phong bắt, cũng không có nguy hiểm gì.
Lăng Lạc Phong đã sinh sát tâm, há có thể cho Huyền Thiên dễ dàng đào thoát, Cương Giáp Yêu Ngưu phát ra tiếng rống rung trời, theo sát sau lưng của Huyền Thiên, cũng chạy vào hạp cốc.
Huyền Thiên đem ‘ Long Hổ Bộ ’ vận chuyển tới cực hạn, tốc độ như bay, như mũi tên bay thẳng vào trong hạp cốc.
Thời điểm chạy trốn Huyền Thiên đem lực lượng mạnh mẽ vận chuyển vào hai chân, mỗi một bước đạp xuống, mặt đất xuất hiện dấu chân thật sâu, mặc dù mà phiến đá dưới chân cũng bị đạp nát.
‘ Long Hổ Bộ' cảnh giới đại thành vốn là tốc độ nhanh như thiểm điện, dưới tác dụng của lực phản chấn tốc độ của Huyền Thiên nhanh không chỉ gấp năm lần, một giây đồng hồ đã vượt qua hơn trăm mét, một giây sau lại lòe vượt qua hơn trăm mét nữa.
Chỉ hai giây thân ảnh của Huyền Thiên đã biến mất trước mặt ba người Phong Bất Chí, cũng biến mất trong tầm mắt Diêm Quan Tây và đệ tử Lăng Vân Tông.
Bọn người Lăng Lạc Phong tuyệt đối không ngờ tốc độ của Huyền Thiên lại nhanh tới mức độ này, dễ dàng vượt qua yêu thú Tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng, ngũ trọng tu thành khinh công huyền phẩm trung giai, không tu tới đại thành thì tốc độ so ra còn kém hơn Huyền Thiên.
Bành - - cự thạch cao chừng bốn năm mét bị vỡ vụn.
Phốc - - một thân cây đại thụ thô to bị chém ra làm hai.
Cương Giáp Yêu Ngưu thân thể cứng rắn, vượt qua gỗ đá cứng rắn ngăn cản trước mặt dễ dàng, đều dựa vào man lực nghiền áp.
Cho nên tuy tốc độ của Cương Giáp Yêu Ngưu so với Huyền Thiên chậm hơn một ít, nhưng mà căn bản không cần vì chướng ngại vật mà hao tâm tổn trí, trực tiếp mạnh mẽ đâm qua, đi theo sau lưng Huyền Thiên thì Huyền Thiên không dễ dàng bỏ qua Cương Giáp Yêu Ngưu.
Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí là người nổi bật trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhất là Huyền Thiên, nổi tiếng là đệ tử nội môn hàng thứ năm của Thiên Kiếm Tông, lại là thiên tài khoáng thế của Thiên Kiếm Tông, bị người ta tập kích. Đây chính là phiền toái cực lớn.
Nếu như đánh chết toàn bộ bốn người Huyền Thiên. Tại sâu trong Âm Phong sơn mạch thần không biết quỷ không hay, không ai biết hạ lạc của bọn họ vậy cũng bỏ đi, nhưng mà nếu một người chạy trốn, tin tức truyền lại Thiên Kiếm Tông, bọn người Lăng Lạc Phong tuyệt đối không chạy được.
Cho nên muốn giết chỉ có thể giết toàn bộ, đào tẩu một người thì đệ tử Lăng Vân Tông không dám động thủ.
Hiển nhiên có thể đánh chết bốn người Huyền Thiên, mấu chốt nhất là Huyền Thiên, cho nên Lăng Lạc Phong khống chế Cương Giáp Yêu Ngưu, dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành truy kích Huyền Thiên.
Huyền Thiên nhanh chóng như tia chớp, rất nhanh đã ra khỏi hạp cốc, không tới trăm lần hô hấp đã rời đi hơn mười dặm, Cương Giáp Yêu Ngưu không ngừng đuổi theo sau lưng. Nhưng tốc độ của Huyền Thiên quá nhanh, Cương Giáp Yêu Ngưu mặc dù xông mạnh bay thẳng cũng không cách nào đuổi kịp, ngược lại càng ngày càng xa.
Huyền giai trung đẳng bảo khí Trọng Nhạc Kiếm đã xuất hiện trong tay Huyền Thiên, bây giờ là thời khắc phi thường, phía trước có khi xuất hiện yêu thú Tam cấp trung giai, thượng giai, Huyền Thiên sử dụng Trọng Nhạc Kiếm một kiếm chém ra, yêu thú Tam cấp trung giai chết ngay lập tức, trực tiếp bị chém thành hai khúc, yêu thú Tam cấp thượng giai không ngăng được một kích bảo khí huyền giai trung đẳng và dung hợp kiếm ý, không chết cũng tổn thương, không cách nào ngăn cản Huyền Thiên mảy may.
Trọn vẹn chạy qua một thời gian, Huyền Thiên chạy như điên ra khỏi trăm dặm, mới bỏ qua Cương Giáp Yêu Ngưu, triệt để rời xa, mặc dù thể chất Huyền Thiên vô cùng cường đại, cho dù vượt qua một trăm mét cũng phải thở hổn hển, cảm giác hô hấp khó khăn.
/1894
|