Lúc này đây Huyền Thiên cơ hồ quên mất thời gian trôi qua, toàn tâm toàn ý đặt vào trong luyện khí, bất luận tu luyện cái gì đều tạm thời ném qua một bên, trong bất tri bất giác trời đã tối.
Sáng sớm ngày thứ hai, Huyền Thiên còn chưa bắt đầu đã tiếp tục rèn, trong bất tri bất giac đêm tối ngày thứ hai đã tới.
Huyền Thiên toàn tâm chuyên chú vào trong luyện khí, rất nhanh đã qua bốn ngày, Huyền Thiên không có phạm một tia sai lầm.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Thiên tiếp tục luyện khí, đến giai đoạn cuối cùng nhất tinh thần của hắn tập trung cao độ trước nay chưa từng có.
Lúc này đây, không có phạm bất cứ sai lầm nào, mãi cho đến khi chuôi Huyền cấp thượng phẩm bảo khí đầu tiên rèn thành công, lúc này Huyền Thiên mới chú ý thời gian, thì ra đã là hoàn hôn, rèn cái chuôi bảo khí Huyền cấp thượng phẩm này tốn bốn ngày, so với dĩ vãng còn dài hơn rất nhiều.
Huyền Thiên đầu nhập nhiều tinh lực vào, thẳng đến khi rèn thành công mới buông lỏng một hơi, có cảm giác hư thoát, giống như vừa đại chiến một trận toàn lực, mồ hôi nhễ nhại.
Trả giá bằng cố gắng cực lớn, đạt được thu hoạch cũng cực lớn, rốt cuộc Huyền Thiên cũng rèn thành kiện Huyền cấp thượng đẳng bảo khí đầu tiên, nhìn qua Sơ Lam Kiếm trong tay, có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn, tuy rất mệt a, nhưng Huyền Thiên lại cảm giác được hắn và kiếm càng ngày càng thân mật hơn trước.
Khi hắn không ngừng rèn luyện bảo kiếm, hắn và kiếm sinh ra liên hệ vô cùng kỳ diệu, có đôi khi không có kiếm trong tay của hắn, nhưng mà hắn vẫn cảm giác được kiếm vẫn tồn tại, căn bản là một bộ phận thân thể của hắn.
Nguyên nhân chính là như thế hắn nên cảm ngộ của hắn về kiếm tăng lên như diều gặp gió, nhất là cảm ngộ về kiếm ý, mỗi một lần rèn bảo kiếm thì cảm ngộ về kiếm càng ngày càng khắc sâu, cường độ kiếm ý càng ngày càng mạnh.
Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm ý tam giai không lâu, nhưng mà hiện giờ có cảm giác đã đạt tới kiếm ý tam giai đỉnh phong.
Huyền Thiên đem Sơ Lam Kiếm thu nhập vào trong vỏ, khí cụ luyện khí cũng bỏ vào trong không gian giới chỉ, thể xác và tinh thần của hắn mệt mỏi, nội tức tự động vận chuyển, thân thể và tinh thần từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày mai phải lên đường đi tới Ngạo Kiếm Sơn Trang, hắn phải nghỉ ngơi thật tốt.
Mà một giấc ngủ này vô cùng sâu, Huyền Thiên làm một giấc chiêm bao, hắn mơ thấy mình biến thành một trận kiếm sư, ngự kiếm hành không, trong cơ thể ẩn chứa thiên thiên vạn vạn linh kiếm, một phóng xuất linh kiếm sẽ giống như trời mưa, rậm rạp chằng chịt, hình thành kiếm trận cực lớn, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Sáng ngày hôm sau, khi thức dậy chỉ thấy bốn phía khắp nơi đều là vệt nước, trên hoa cỏ đều là vệt nước.
Tiểu Hổ nằm sấp trên một tảng đá, thân thể thì khô mát, nhưng thân thể Huyền Thiên toàn bộ ướt đẫm.
Tối hôm qua không phải nằm mơ thấy kiếm trận như mưa sao, vốn chính là mưa xối Huyền Thiên cả đêm, nhưng Huyền Thiên thật sự mệt mỏi không dậy nổi.
Thời tiết đầu tháng hai còn rét lạnh, nếu là người bình thường bị mưa to xối cả đêm, chỉ sợ bệnh nặng một hồi, thậm chí bởi vậy mà chết, nhưng mà thể chất Huyền Thiên còn mạnh hơn cả sắt thép, chỉ cảm thấy mệt mỏi, cũng không lo ngại.
Tiên Thiên chân khí hỏa thuộc tính một khi vận chuyển toàn thân ẩm ướt trôi qua, sau hơn mười hô hấp quần áo cũng bị hong khô.
Hôm nay là ngày chín tháng hai, lên đường tiến về Ngạo Kiếm Sơn Trang, Huyền Thiên vẫy tay Tiểu Hổ một cái, Tiểu Hổ lập tức nhảy lên đầu vai, một người một hổ rời khỏi sơn cốc.
Đi vào nguyên linh cốc, chấp sự dược viên nói với Huyền Thiên. Lăng Dật Trần đang đợi ở đại điện Thiên Kiếm.
Đi vào đại điện Thiên Kiếm mới biết được, cả cao tầng Thiên Kiếm Tông đều ở đây, thái thượng trưởng lão Lăng Dật Trần, không ai lưu lại, Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết, tông chủ Lăng Khiếu Thiên, thủ tọa Vũ Kỹ Các Vũ Chấn Khôn, cùng với các đường chủ khác.
Một ít nhân vật hậu bối trong hàng đệ tử cũng đều đứng ở bên cạnh trưởng bối của mình, Bạch Ngọc Thiện, Lăng Tinh Nguyệt, Bạch Linh, Diệp Thông Minh, Từ Hưng... Cũng ở đây.
Hôm nay là lúc Huyền Thiên lên đường đi về Ngạo Kiếm Sơn Trang. Tham gia tuyển chọn đệ tử Thiên Tinh các, nếu như thành công, từ nay về sau Huyền Thiên chính là đệ tử Thiên Tinh các, không còn là người của Thiên Kiếm Tông.
Ngày sau Huyền Thiên đối với Thiên Kiếm Tông như thế nào, tất cả bằng ý niệm của Huyền Thiên.
Huyền Thiên là cả thần thoại của Thiên Kiếm Tông, từ thái thượng trưởng lão cho tới đệ tử ngoại môn, mọi người kính trọng hắn vài phần, thậm chí là sinh lòng sùng bái vô hạn.
Tuy Huyền Thiên ở Thiên Kiếm Tông không dài, nhưng đối với cả Thiên Kiếm Tông lập được nhiều công lao hãn mã. Công tích như vậy chưa ai có.
Hôm nay Huyền Thiên như cá chép vượt long môn, sắp trở thành đệ tử Thiên Tinh các, cao tầng Thiên Kiếm Tông cũng đưa tiễn hắn đi.
Thiên Kiếm Tông càng tiễn Huyền Thiên long trọng, trong nội tâm Huyền Thiên sẽ càng nhớ kỹ Thiên Kiếm Tông. Ngày sau viện trợ Thiên Kiếm Tông càng có lực.
Về công về tư, về tình về lý. Thiên Kiếm Tông đều đưa tiễn Huyền Thiên long trọng, một là cảm tạ và chúc mừng Huyền Thiên, hai là để cho Huyền Thiên nhớ kỹ tình nghĩa của Thiên Kiếm Tông.
Thấy Huyền Thiên đã đến, cao tầng Thiên Kiếm Tông nhao nhao chúc mừng hắn, Huyền Thiên đáp lại từng cái.
Hậu bối tinh anh cùng Huyền Thiên tương đối quen thuộc. Càng đi tới bên cạnh Huyền Thiên, nếu Huyền Thiên có thể gia nhập Thiên Tinh các mà chúc mừng. Còn nói lên sùng bái hắn trong lòng.
Tình ý trong mắt Lăng Tinh Nguyệt rốt cuộc không giấu được, nhìn qua Huyền Thiên, chứa nước mắt chớp động:
- Đại sư huynh, đến Thiên Tinh các thỉnh không nên quên, trong Thiên Kiếm Tông có người nhớ huynh, cầu nguyện cho huynh, mong ước cho huynh, hy vọng huynh ở Thiên Tinh các cũng có thể như ở Thiên Kiếm Tông, trở thành tồn tại đệ nhất.
Trong mắ Bạch Linh có nhu tình như nước, nhưng lại mang theo vài phần oán trách, nói:
- Lập tức phải rời khỏi Thiên Kiếm Tông, thời gian mấy ngày cuối cùng vậy mà một người trốn đi bế quan, huynh không muốn gặp người nào khác, huynh thật sự là quá xấu, đến Thiên Tinh các nhất định phải chiếu cố mình thật tốt ah, có rảnh thì trở về Thiên Kiếm Tông ngồi một chút, muội sẽ chờ huynh, chỉ cần huynh tới, muội tùy thời sẽ ở cùng huynh.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua mọi người, nói:
- Các ngươi yên tâm, mặc kệ tương lai ta đi bao xa, ta sẽ không quên ta là từ Thiên Kiếm Tông đi ra, ngày sau ta nhất định sẽ quay lại Thiên Kiếm Tông, Thiên Kiếm Tông có bao nhiêu khó khăn thì đó là khó khăn của ta, chỉ cần ta biết rõ nhất định sẽ giải quyết.
Nghe Huyền Thiên nói, mỗi một cao tầng Thiên Kiếm Tông đều có thần sắc đại hỉ, đại đa số người cùng Huyền Thiên cũng chưa từng quen biết, cũng không có cảm tình gì, hơn nữa hy vọng Huyền Thiên ngày sau tương trợ Thiên Kiếm Tông, đạt được Huyền Thiên khẳng định, tự nhiên đại hỉ.
Thấy Huyền Thiên còn mọi người chào từ biệt không khác lắm, Lăng Dật Trần đứng lên, nói:
- Tốt rồi, tới thời điểm xuất phát, Hoàng Thiên, ta tiễn ngươi tới Ngạo Kiếm Sơn Trang, đi thôi!
Huyền Thiên cáo biệt từng người một, sau đó cùng Lăng Dật Trần đi ra ngoài đại điện Thiên Kiếm bên ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Huyền Thiên còn chưa bắt đầu đã tiếp tục rèn, trong bất tri bất giac đêm tối ngày thứ hai đã tới.
Huyền Thiên toàn tâm chuyên chú vào trong luyện khí, rất nhanh đã qua bốn ngày, Huyền Thiên không có phạm một tia sai lầm.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Thiên tiếp tục luyện khí, đến giai đoạn cuối cùng nhất tinh thần của hắn tập trung cao độ trước nay chưa từng có.
Lúc này đây, không có phạm bất cứ sai lầm nào, mãi cho đến khi chuôi Huyền cấp thượng phẩm bảo khí đầu tiên rèn thành công, lúc này Huyền Thiên mới chú ý thời gian, thì ra đã là hoàn hôn, rèn cái chuôi bảo khí Huyền cấp thượng phẩm này tốn bốn ngày, so với dĩ vãng còn dài hơn rất nhiều.
Huyền Thiên đầu nhập nhiều tinh lực vào, thẳng đến khi rèn thành công mới buông lỏng một hơi, có cảm giác hư thoát, giống như vừa đại chiến một trận toàn lực, mồ hôi nhễ nhại.
Trả giá bằng cố gắng cực lớn, đạt được thu hoạch cũng cực lớn, rốt cuộc Huyền Thiên cũng rèn thành kiện Huyền cấp thượng đẳng bảo khí đầu tiên, nhìn qua Sơ Lam Kiếm trong tay, có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn, tuy rất mệt a, nhưng Huyền Thiên lại cảm giác được hắn và kiếm càng ngày càng thân mật hơn trước.
Khi hắn không ngừng rèn luyện bảo kiếm, hắn và kiếm sinh ra liên hệ vô cùng kỳ diệu, có đôi khi không có kiếm trong tay của hắn, nhưng mà hắn vẫn cảm giác được kiếm vẫn tồn tại, căn bản là một bộ phận thân thể của hắn.
Nguyên nhân chính là như thế hắn nên cảm ngộ của hắn về kiếm tăng lên như diều gặp gió, nhất là cảm ngộ về kiếm ý, mỗi một lần rèn bảo kiếm thì cảm ngộ về kiếm càng ngày càng khắc sâu, cường độ kiếm ý càng ngày càng mạnh.
Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm ý tam giai không lâu, nhưng mà hiện giờ có cảm giác đã đạt tới kiếm ý tam giai đỉnh phong.
Huyền Thiên đem Sơ Lam Kiếm thu nhập vào trong vỏ, khí cụ luyện khí cũng bỏ vào trong không gian giới chỉ, thể xác và tinh thần của hắn mệt mỏi, nội tức tự động vận chuyển, thân thể và tinh thần từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày mai phải lên đường đi tới Ngạo Kiếm Sơn Trang, hắn phải nghỉ ngơi thật tốt.
Mà một giấc ngủ này vô cùng sâu, Huyền Thiên làm một giấc chiêm bao, hắn mơ thấy mình biến thành một trận kiếm sư, ngự kiếm hành không, trong cơ thể ẩn chứa thiên thiên vạn vạn linh kiếm, một phóng xuất linh kiếm sẽ giống như trời mưa, rậm rạp chằng chịt, hình thành kiếm trận cực lớn, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Sáng ngày hôm sau, khi thức dậy chỉ thấy bốn phía khắp nơi đều là vệt nước, trên hoa cỏ đều là vệt nước.
Tiểu Hổ nằm sấp trên một tảng đá, thân thể thì khô mát, nhưng thân thể Huyền Thiên toàn bộ ướt đẫm.
Tối hôm qua không phải nằm mơ thấy kiếm trận như mưa sao, vốn chính là mưa xối Huyền Thiên cả đêm, nhưng Huyền Thiên thật sự mệt mỏi không dậy nổi.
Thời tiết đầu tháng hai còn rét lạnh, nếu là người bình thường bị mưa to xối cả đêm, chỉ sợ bệnh nặng một hồi, thậm chí bởi vậy mà chết, nhưng mà thể chất Huyền Thiên còn mạnh hơn cả sắt thép, chỉ cảm thấy mệt mỏi, cũng không lo ngại.
Tiên Thiên chân khí hỏa thuộc tính một khi vận chuyển toàn thân ẩm ướt trôi qua, sau hơn mười hô hấp quần áo cũng bị hong khô.
Hôm nay là ngày chín tháng hai, lên đường tiến về Ngạo Kiếm Sơn Trang, Huyền Thiên vẫy tay Tiểu Hổ một cái, Tiểu Hổ lập tức nhảy lên đầu vai, một người một hổ rời khỏi sơn cốc.
Đi vào nguyên linh cốc, chấp sự dược viên nói với Huyền Thiên. Lăng Dật Trần đang đợi ở đại điện Thiên Kiếm.
Đi vào đại điện Thiên Kiếm mới biết được, cả cao tầng Thiên Kiếm Tông đều ở đây, thái thượng trưởng lão Lăng Dật Trần, không ai lưu lại, Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết, tông chủ Lăng Khiếu Thiên, thủ tọa Vũ Kỹ Các Vũ Chấn Khôn, cùng với các đường chủ khác.
Một ít nhân vật hậu bối trong hàng đệ tử cũng đều đứng ở bên cạnh trưởng bối của mình, Bạch Ngọc Thiện, Lăng Tinh Nguyệt, Bạch Linh, Diệp Thông Minh, Từ Hưng... Cũng ở đây.
Hôm nay là lúc Huyền Thiên lên đường đi về Ngạo Kiếm Sơn Trang. Tham gia tuyển chọn đệ tử Thiên Tinh các, nếu như thành công, từ nay về sau Huyền Thiên chính là đệ tử Thiên Tinh các, không còn là người của Thiên Kiếm Tông.
Ngày sau Huyền Thiên đối với Thiên Kiếm Tông như thế nào, tất cả bằng ý niệm của Huyền Thiên.
Huyền Thiên là cả thần thoại của Thiên Kiếm Tông, từ thái thượng trưởng lão cho tới đệ tử ngoại môn, mọi người kính trọng hắn vài phần, thậm chí là sinh lòng sùng bái vô hạn.
Tuy Huyền Thiên ở Thiên Kiếm Tông không dài, nhưng đối với cả Thiên Kiếm Tông lập được nhiều công lao hãn mã. Công tích như vậy chưa ai có.
Hôm nay Huyền Thiên như cá chép vượt long môn, sắp trở thành đệ tử Thiên Tinh các, cao tầng Thiên Kiếm Tông cũng đưa tiễn hắn đi.
Thiên Kiếm Tông càng tiễn Huyền Thiên long trọng, trong nội tâm Huyền Thiên sẽ càng nhớ kỹ Thiên Kiếm Tông. Ngày sau viện trợ Thiên Kiếm Tông càng có lực.
Về công về tư, về tình về lý. Thiên Kiếm Tông đều đưa tiễn Huyền Thiên long trọng, một là cảm tạ và chúc mừng Huyền Thiên, hai là để cho Huyền Thiên nhớ kỹ tình nghĩa của Thiên Kiếm Tông.
Thấy Huyền Thiên đã đến, cao tầng Thiên Kiếm Tông nhao nhao chúc mừng hắn, Huyền Thiên đáp lại từng cái.
Hậu bối tinh anh cùng Huyền Thiên tương đối quen thuộc. Càng đi tới bên cạnh Huyền Thiên, nếu Huyền Thiên có thể gia nhập Thiên Tinh các mà chúc mừng. Còn nói lên sùng bái hắn trong lòng.
Tình ý trong mắt Lăng Tinh Nguyệt rốt cuộc không giấu được, nhìn qua Huyền Thiên, chứa nước mắt chớp động:
- Đại sư huynh, đến Thiên Tinh các thỉnh không nên quên, trong Thiên Kiếm Tông có người nhớ huynh, cầu nguyện cho huynh, mong ước cho huynh, hy vọng huynh ở Thiên Tinh các cũng có thể như ở Thiên Kiếm Tông, trở thành tồn tại đệ nhất.
Trong mắ Bạch Linh có nhu tình như nước, nhưng lại mang theo vài phần oán trách, nói:
- Lập tức phải rời khỏi Thiên Kiếm Tông, thời gian mấy ngày cuối cùng vậy mà một người trốn đi bế quan, huynh không muốn gặp người nào khác, huynh thật sự là quá xấu, đến Thiên Tinh các nhất định phải chiếu cố mình thật tốt ah, có rảnh thì trở về Thiên Kiếm Tông ngồi một chút, muội sẽ chờ huynh, chỉ cần huynh tới, muội tùy thời sẽ ở cùng huynh.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua mọi người, nói:
- Các ngươi yên tâm, mặc kệ tương lai ta đi bao xa, ta sẽ không quên ta là từ Thiên Kiếm Tông đi ra, ngày sau ta nhất định sẽ quay lại Thiên Kiếm Tông, Thiên Kiếm Tông có bao nhiêu khó khăn thì đó là khó khăn của ta, chỉ cần ta biết rõ nhất định sẽ giải quyết.
Nghe Huyền Thiên nói, mỗi một cao tầng Thiên Kiếm Tông đều có thần sắc đại hỉ, đại đa số người cùng Huyền Thiên cũng chưa từng quen biết, cũng không có cảm tình gì, hơn nữa hy vọng Huyền Thiên ngày sau tương trợ Thiên Kiếm Tông, đạt được Huyền Thiên khẳng định, tự nhiên đại hỉ.
Thấy Huyền Thiên còn mọi người chào từ biệt không khác lắm, Lăng Dật Trần đứng lên, nói:
- Tốt rồi, tới thời điểm xuất phát, Hoàng Thiên, ta tiễn ngươi tới Ngạo Kiếm Sơn Trang, đi thôi!
Huyền Thiên cáo biệt từng người một, sau đó cùng Lăng Dật Trần đi ra ngoài đại điện Thiên Kiếm bên ngoài.
/1894
|