Huyền Thiên tra Phá Vân kiếm vào vỏ, nói:
- Kiếm thuật của ngươi vẫn đang đà tiến triển, sau này tất sẽ có thành tựu lớn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một đạo lý, thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân, kiếm thuật cũng giống như vậy, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn mà thôi.
Sắc mặt của Nghiêm Minh Tân đã trở lại như bình thường, đứng lên, nói với vẻ cung kính:
- Đa tạ Hoàng Thiên sư huynh đã chỉ điểm, tiểu đệ xin thụ giáo.
Nói xong liền ném Phá Hư kiếm về cho Trử Hạo Bác,
- Đa tạ Trử sư huynh đã cho mượn kiếm, Nghiêm mỗ không thể hoàn thành sự nhờ vả, thật sự lấy làm hổ thẹn, Hoàng Thiên sư huynh hơn hẳn ta rất nhiều, trong mắt ta, hắn hoàn toàn có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của các chủ, ta tâm phục khẩu phục, thật có lỗi!
Nói xong, Nghiêm Minh Tân liền xoay người, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi quảng trường.
Lúc này đây, trên quảng trường đã có gần hai ngàn đệ tử nội môn Địa Giai cảnh, cùng với chấp sự trưởng lão. Tất cả đều im lặng như tờ, nguyên một đám nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ánh mắt của Huyền Thiên quét qua khắp bốn phía,
- Còn có ai không phục nữa? cứ việc tới đây hết đi!
Cũng cùng là câu ‘có ai không phục’ này, nhưng nói ở thời điểm khác nhau thì lại cho ra hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên nói ra thì tất cả cường giả Địa Giai cảnh đều bị chọc cho tức giận.
Còn lần này thì lại trấn trụ tất cả mọi người. chỉ có chấn kinh không còn tức giận.
Huyền Thiên chỉ mới tuổi này, tuy rằng có tu vi bán bộ chân nguyên thì cũng không thể coi như là tốt nhất được, thiên tài yêu nghiệt thật sự có khả năng mới mười ba, mười bốn tuổi đã đột phá được Địa Giai cảnh rồi, nếu so với Huyền Thiên thì còn phải sớm hơn một hai năm kia.
Thế nhưng, thực lực của Huyền Thiên, tuyệt đối là cao cấp nhất, cường đại nhất, trong số những võ giả bán bộ chân nguyên, tốc độ tu luyện nhanh cũng không nhất định là sẽ có thực lực mạnh, không nhất định là sẽ có khả năng vượt cấp khiêu chiến, cho dù có thể vượt cấp khiêu chiến đi nữa thì cũng không thể nào bằng được, Huyền Thiên quả thật chính là một loại siêu việt nhất trong số những thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến.
Thiên tài tu luyện nhanh, ở thần châu đại địa cũng có không ít người, thế nhưng thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến thì số lượng cũng không nhiều lắm, trải qua gần vạn năm lịch sử ghi chép lại thì thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến thường sẽ có đại thành tựu, nếu như là thiên tài có tốc độ tu luyện đã nhanh, mà lại còn có thể vượt cấp khiêu chiến nữa thì thành tựu lại càng phi phàm.
Tuy rằng Huyền Thiên chẳng qua chỉ là đánh bại một vị võ giả bán bộ chân nguyên, thế nhưng, ấn tượng về hắn trong lòng của đông đảo đệ tử Địa Giai cảnh ở đây đã hoàn toàn thay đổi.
Phần lớn đệ tử Địa Giai cảnh đối với Huyền Thiên đã tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng, thiên tài trong Bắc Thần Các nhiều như mây trên trời, trong đó cũng không thiếu lợi thiên tài đỉnh tiêm cỡ này, Huyền Thiên chỉ mới thắng một Nghiêm Minh Tân mà đã muốn làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục thì đúng là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, phần lớn đệ tử Địa Giai cảnh thân ở tại tông môn, không thể làm theo ý mình dễ dàng, cho dù là tâm phục đi nữa thì ngoài miệng cũng phải nói là không phục.
Bất quá, Nghiêm Minh Tân thua rồi, nếu muốn tìm một đệ tử, tuổi tác xêm xêm với Huyền Thiên mà lại có thực lực cường đại thì cũng không dễ chút nào.
Tuy rằng trong Bắc Thần Các nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng cũng không phải năm nào cũng có thiên tài đỉnh tiêm xuất hiện, như đại sư huynh Giang Nhất Lưu ấy, lúc mười sáu tuổi thì đã có tu vi Địa Giai cảnh tứ trọng rồi, vững vàng vượt qua Huyền Thiên. Nhị sư huynh Trác Bất Quần, lúc mười sáu tuổi cũng đã là Địa Giai cảnh tam trọng, hơn nữa còn có thể vưọt cấp khiêu chiến, so với Huyền Thiên thì chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn đưọc.
Thế nhưng Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần là thiên tài đỉnh tiêm trong số những đệ tử hậu bối, trong số những nguời cùng lứa thì cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, những người khác, bình thuờng đều phải tốn từ hai mươi tới ba mươi năm, nếu như muốn tìm ra đưọc một thiên tài xuất sắc cỡ như Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần thì cũng không dễ chút nào.
Huống hồ gì, thực lực của Huyền Thiên cũng đã là cấp bậc thiên tài đỉnh tiêm rồi, hắn trở thành đệ tử của Bắc Thần Các, đã trở thành thiên tài đỉnh tiêm trong đám đệ tử đồng lứa đời này của Bắc Thần Các, vượt qua hẳn đời trước, nếu muốn xuất hiện thêm một người khác tuổi tác xêm xêm mà có thể đánh bại đưọc Huyền Thiên thì thật sự là quá khó khăn.
Huyền Thiên muốn dựng nên uy tín triệt để, chặt đứt ý niệm khiêu chiến với hắn trong đầu những kẻ còn lại, để hắn có thể an tâm mà dung Tầm Khiếu đan, tìm ra chính kinh cửu khiếu, thấy không có ai trả lời, hắn lại hét lớn thêm một tiếng.
- Còn có ai không phục nữa? Nếu có thì ra đây đánh một trận công bằng với ta!
Trử Hạo Bác đẩy một tên đệ tử tuổi chừng muời bảy đứng bên cạnh ra, sau đó quay qua nháy mắt với Lý Cuồng.
Lý Cuồng lập tức hiểu ý, nói:
- Hoàng Thiên, thực lực của ngươi đúng là rất cuờng đại, thế nhưng, không biết khinh công của ngươi thì như thế nào, đệ tử thân truyền của các chủ, tương lai tám chín phần mười thì nhất định sẽ là các chủ, không chỉ cần phải có thực lực cuờng đại mà còn cần phải có khinh công siêu phàm nhập thánh nữa.
Như vậy, thời điểm bị ngừơi hãm hại, gặp phải nguy hiểm cũng có thể nhờ vào khinh công để chạy thoát, gia tăng tỉ lệ sống còn, mặc kệ là ai cũng sẽ không muốn để một tên quỷ đoản mệnh lên làm các chủ hết, cho nên, nếu như ngươi muốn bọn ta thật sự tâm phục khẩu phục thì ngươi không chỉ cần có thực lực cuờng đại hơn, mà khinh công của ngươi cũng nhất định phải hơn hẳn ngừoi khác mới đưọc.
Ánh mắt của Huyền Thiên hệt như một thanh kiếm bắn về phía Lý Cuồng,
- Muốn tỷ thí thế nào thì cứ việc nói thẳng đi.
Lý Cuồng cười cười, đi tới bên cạnh tên đệ tử tuổi chừng muời bảy mà lúc nãy Trử Hạo Bác đẩy ra,
- Vị này chính là Ô Như Phi sư đệ, am hiểu khinh công, cứ để hắn đấu với ngươi một phen phân thắng bại thử xem, Ô Như Phi sư đệ năm nay mười bảy tuổi, tu vi Địa Giai cảnh nhất trọng.
Luận tuổi tác thì hắn lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, luận tu vi thì cũng cao hơn ngươi thật đấy, nhưng cũng chẳng cao hơn bao nhiêu, Hoàng Thiên, ngươi thân là đệ tử thân truyền của các chủ, đây là vị trí hơn hẳn ngừoi bình thuờng rất nhiều, cần phải có thực lực hơn hẳn người khác.
Cho nên, ngươi cũng không thể chỉ đấu với mấy ngươi có tu vi và tuổi tác ngang bằng với mình không thôi, bởi vì thắng thì cũng chỉ có thể chứng minh ngươi vưọt trội hơn trong đám đệ tử cùng cảnh giới mà thôi, bọn ta cũng không cần ngươi phải thi đấu với mấy đệ tử tuổi tác, tu vi vượt qua ngươi khá xa làm gì.
- Kiếm thuật của ngươi vẫn đang đà tiến triển, sau này tất sẽ có thành tựu lớn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một đạo lý, thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân, kiếm thuật cũng giống như vậy, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn mà thôi.
Sắc mặt của Nghiêm Minh Tân đã trở lại như bình thường, đứng lên, nói với vẻ cung kính:
- Đa tạ Hoàng Thiên sư huynh đã chỉ điểm, tiểu đệ xin thụ giáo.
Nói xong liền ném Phá Hư kiếm về cho Trử Hạo Bác,
- Đa tạ Trử sư huynh đã cho mượn kiếm, Nghiêm mỗ không thể hoàn thành sự nhờ vả, thật sự lấy làm hổ thẹn, Hoàng Thiên sư huynh hơn hẳn ta rất nhiều, trong mắt ta, hắn hoàn toàn có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của các chủ, ta tâm phục khẩu phục, thật có lỗi!
Nói xong, Nghiêm Minh Tân liền xoay người, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi quảng trường.
Lúc này đây, trên quảng trường đã có gần hai ngàn đệ tử nội môn Địa Giai cảnh, cùng với chấp sự trưởng lão. Tất cả đều im lặng như tờ, nguyên một đám nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ánh mắt của Huyền Thiên quét qua khắp bốn phía,
- Còn có ai không phục nữa? cứ việc tới đây hết đi!
Cũng cùng là câu ‘có ai không phục’ này, nhưng nói ở thời điểm khác nhau thì lại cho ra hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Lần đầu tiên nói ra thì tất cả cường giả Địa Giai cảnh đều bị chọc cho tức giận.
Còn lần này thì lại trấn trụ tất cả mọi người. chỉ có chấn kinh không còn tức giận.
Huyền Thiên chỉ mới tuổi này, tuy rằng có tu vi bán bộ chân nguyên thì cũng không thể coi như là tốt nhất được, thiên tài yêu nghiệt thật sự có khả năng mới mười ba, mười bốn tuổi đã đột phá được Địa Giai cảnh rồi, nếu so với Huyền Thiên thì còn phải sớm hơn một hai năm kia.
Thế nhưng, thực lực của Huyền Thiên, tuyệt đối là cao cấp nhất, cường đại nhất, trong số những võ giả bán bộ chân nguyên, tốc độ tu luyện nhanh cũng không nhất định là sẽ có thực lực mạnh, không nhất định là sẽ có khả năng vượt cấp khiêu chiến, cho dù có thể vượt cấp khiêu chiến đi nữa thì cũng không thể nào bằng được, Huyền Thiên quả thật chính là một loại siêu việt nhất trong số những thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến.
Thiên tài tu luyện nhanh, ở thần châu đại địa cũng có không ít người, thế nhưng thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến thì số lượng cũng không nhiều lắm, trải qua gần vạn năm lịch sử ghi chép lại thì thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến thường sẽ có đại thành tựu, nếu như là thiên tài có tốc độ tu luyện đã nhanh, mà lại còn có thể vượt cấp khiêu chiến nữa thì thành tựu lại càng phi phàm.
Tuy rằng Huyền Thiên chẳng qua chỉ là đánh bại một vị võ giả bán bộ chân nguyên, thế nhưng, ấn tượng về hắn trong lòng của đông đảo đệ tử Địa Giai cảnh ở đây đã hoàn toàn thay đổi.
Phần lớn đệ tử Địa Giai cảnh đối với Huyền Thiên đã tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng, thiên tài trong Bắc Thần Các nhiều như mây trên trời, trong đó cũng không thiếu lợi thiên tài đỉnh tiêm cỡ này, Huyền Thiên chỉ mới thắng một Nghiêm Minh Tân mà đã muốn làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục thì đúng là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, phần lớn đệ tử Địa Giai cảnh thân ở tại tông môn, không thể làm theo ý mình dễ dàng, cho dù là tâm phục đi nữa thì ngoài miệng cũng phải nói là không phục.
Bất quá, Nghiêm Minh Tân thua rồi, nếu muốn tìm một đệ tử, tuổi tác xêm xêm với Huyền Thiên mà lại có thực lực cường đại thì cũng không dễ chút nào.
Tuy rằng trong Bắc Thần Các nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng cũng không phải năm nào cũng có thiên tài đỉnh tiêm xuất hiện, như đại sư huynh Giang Nhất Lưu ấy, lúc mười sáu tuổi thì đã có tu vi Địa Giai cảnh tứ trọng rồi, vững vàng vượt qua Huyền Thiên. Nhị sư huynh Trác Bất Quần, lúc mười sáu tuổi cũng đã là Địa Giai cảnh tam trọng, hơn nữa còn có thể vưọt cấp khiêu chiến, so với Huyền Thiên thì chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn đưọc.
Thế nhưng Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần là thiên tài đỉnh tiêm trong số những đệ tử hậu bối, trong số những nguời cùng lứa thì cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, những người khác, bình thuờng đều phải tốn từ hai mươi tới ba mươi năm, nếu như muốn tìm ra đưọc một thiên tài xuất sắc cỡ như Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần thì cũng không dễ chút nào.
Huống hồ gì, thực lực của Huyền Thiên cũng đã là cấp bậc thiên tài đỉnh tiêm rồi, hắn trở thành đệ tử của Bắc Thần Các, đã trở thành thiên tài đỉnh tiêm trong đám đệ tử đồng lứa đời này của Bắc Thần Các, vượt qua hẳn đời trước, nếu muốn xuất hiện thêm một người khác tuổi tác xêm xêm mà có thể đánh bại đưọc Huyền Thiên thì thật sự là quá khó khăn.
Huyền Thiên muốn dựng nên uy tín triệt để, chặt đứt ý niệm khiêu chiến với hắn trong đầu những kẻ còn lại, để hắn có thể an tâm mà dung Tầm Khiếu đan, tìm ra chính kinh cửu khiếu, thấy không có ai trả lời, hắn lại hét lớn thêm một tiếng.
- Còn có ai không phục nữa? Nếu có thì ra đây đánh một trận công bằng với ta!
Trử Hạo Bác đẩy một tên đệ tử tuổi chừng muời bảy đứng bên cạnh ra, sau đó quay qua nháy mắt với Lý Cuồng.
Lý Cuồng lập tức hiểu ý, nói:
- Hoàng Thiên, thực lực của ngươi đúng là rất cuờng đại, thế nhưng, không biết khinh công của ngươi thì như thế nào, đệ tử thân truyền của các chủ, tương lai tám chín phần mười thì nhất định sẽ là các chủ, không chỉ cần phải có thực lực cuờng đại mà còn cần phải có khinh công siêu phàm nhập thánh nữa.
Như vậy, thời điểm bị ngừơi hãm hại, gặp phải nguy hiểm cũng có thể nhờ vào khinh công để chạy thoát, gia tăng tỉ lệ sống còn, mặc kệ là ai cũng sẽ không muốn để một tên quỷ đoản mệnh lên làm các chủ hết, cho nên, nếu như ngươi muốn bọn ta thật sự tâm phục khẩu phục thì ngươi không chỉ cần có thực lực cuờng đại hơn, mà khinh công của ngươi cũng nhất định phải hơn hẳn ngừoi khác mới đưọc.
Ánh mắt của Huyền Thiên hệt như một thanh kiếm bắn về phía Lý Cuồng,
- Muốn tỷ thí thế nào thì cứ việc nói thẳng đi.
Lý Cuồng cười cười, đi tới bên cạnh tên đệ tử tuổi chừng muời bảy mà lúc nãy Trử Hạo Bác đẩy ra,
- Vị này chính là Ô Như Phi sư đệ, am hiểu khinh công, cứ để hắn đấu với ngươi một phen phân thắng bại thử xem, Ô Như Phi sư đệ năm nay mười bảy tuổi, tu vi Địa Giai cảnh nhất trọng.
Luận tuổi tác thì hắn lớn hơn ngươi một tuổi, nhưng cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, luận tu vi thì cũng cao hơn ngươi thật đấy, nhưng cũng chẳng cao hơn bao nhiêu, Hoàng Thiên, ngươi thân là đệ tử thân truyền của các chủ, đây là vị trí hơn hẳn ngừoi bình thuờng rất nhiều, cần phải có thực lực hơn hẳn người khác.
Cho nên, ngươi cũng không thể chỉ đấu với mấy ngươi có tu vi và tuổi tác ngang bằng với mình không thôi, bởi vì thắng thì cũng chỉ có thể chứng minh ngươi vưọt trội hơn trong đám đệ tử cùng cảnh giới mà thôi, bọn ta cũng không cần ngươi phải thi đấu với mấy đệ tử tuổi tác, tu vi vượt qua ngươi khá xa làm gì.
/1894
|