Giờ phút này, kiếm cương đan vào nhau như một cái lưới, cho dù là siêu cấp cường giả Thiên Giai cảnh, cũng sợ là chết chắc, sẽ bị loạn kiếm phân thây, thế nhưng, bộ thây khô lông xanh dường như chẳng hề e sợ đám kiếm cương kia chút nào, dùng tay không để nghênh đón.
Thân thể của bộ thây khô lông xanh vô cùng kiên cố, Huyền Thiên đoán là nó phải mạnh tới nổi nhất đạp hồ đồ, cánh tay quét lên trên tấm lưới được đan lại bằng kiếm cương không chút hư hào gì, cư nhiên còn đánh cho đám kiếm cương nặng nề kia thành nát bấy.
- Hóa Lôi Tôn Quyết là của ta, Ngự Lôi Châu cũng là của ta, lão tử muốn dùng thi chứng đạo để siêu phàm thoát tục, bước vào kiếm tôn chi cảnh, kẻ nào dám ngăn cản ta chỉ có con đường chết!
Bộ thây khô lông xanh một bên la to, một bên ra tay nhanh như chớp. thân thể của hắn so với kiếm cương còn chắc chắn hơn rất nhiều, nơi hắn đi qua, không có thứ gì không bị phá hủy,
Phanh! Bộ thây khô lông xanh vỗ một chưởng lên trên thần binh thiên cấp của một bộ lôi thi, thần binh thiên cấp cũng bị đánh cong luôn.
Vèo! Hai ngón tay của bộ thây khô lông xanh hoa lên, một đạo kiếm cương bắn ra từ ngón tay, chặt đứt cánh tay của một bộ lôi thi thành hai khúc, bay ra xa mấy chục thước.
Bùm! Thây khô lông xanh đánh một quyền lên trời, một đạo quyền cương phóng thẳng lên trời, kiếm cương đầy trời đều bị đánh thành nát vụn.
Bốp! thây khô lông xanh tát một cái lên trên mặt của một bộ lôi thi, lôi thi đã bị đánh nát nửa đầu, bay tít ra xa.
….
Huyền Thiên nhìn xem tới mức trợn mắt há mồm, lực lượng của bộ thây khô lông xanh đã cường đại tới cực điểm rồi, còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của hắn nhiều lắm rồi, thậm chí ngay cả thần binh thiên cấp cũng không thể tạo thành thương tổn cho hắn, thiết chưởng của hắn đánh ra một cái, cho dù là cả một ngọn núi đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị đập thành đá vụn mất.
Chín bộ lôi thi đứng chắn ở phía trước khô lâu cũng ra tay, mười tám bộ lôi thi vây công một mình thây khô lông xanh, nhưng thây khô lông xanh vẫn giữ vững thế không gì địch nổi như cũ, đi tới đâu thì đánh tới đó, thần binh thiên cấp cũng đều bị hắn đánh cho thành cong veo, vô luận là lôi thi Thiên Giai cảnh sơ kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ, dưới tay của bộ thây khô lông xanh, toàn bộ đều bị đánh cho nát bấy, văng ra xa mấy chục mét.
- Trời ạ, bộ thây khô lông xanh này quả thực là quá kinh khủng, cho dù là thực lực cỡ như sư phụ đi nữa, so với hắn chỉ sợ vẫn còn kém xa.
Trong lòng Huyền Thiên không khỏi khiếp sợ không thôi.
Thây khô lông xanh đấu với mười tám bộ lôi thi, Huyền Thiên cảm giác được uy áp của bộ khô lâu đã nhẹ hơn rất nhiều, hắn đã có thể đứng dậy được, thế nhưng, hai cỗ lôi thi vẫn còn đứng chặn tại đầu cầu thang, Huyền Thiên cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng né ở một bên quan sát trận đại chiến kinh thế của thây khô lông xanh cùng với mười tám bộ lôi thi.
Đối với Huyền Thiên, thì hình như thây khô lông xanh cùng với cả đám lôi thi cũng không để ý lắm, giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn vậy.
Mười tám bộ lôi thi không thể nào là đối thủ của bộ thây khô lông xanh này, nguyên một đám bị đánh tới mức thân thể nghiền nát, thậm chí là đứt tay, đứt chân, đứt đầu tùm lum, bất quá cả đám đều là thi thể mà thôi, đã là vật chết rồi, chỉ là bị một loại ý niệm nào đó sử dụng, đứt tay đứt chân, thậm chí là đứt đầu đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới sức chiến đấu cả.
Vèo vèo!
Hai bộ lôi thi cường đại nhất đứng ở chỗ đầu cầu thang đột nhiên xuất thủ, phát ra một chiêu lôi đình đánh bộ thây khô lông xanh.
Hai cỗ lôi thi này cũng chẳng kém hơn thây khô lông xanh là mấy, Huyền Thiên phỏng chừng là khi còn sống chúng ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Thiên Giai cảnh cửu trọng, sau khi chết mặc dù thực lực không còn cường đại như lúc còn sống nữa, nhưng cũng hết sức đáng sợ.
Đối với đòn tấn công của hai bộ lôi thi này, thây khô lông xanh rõ ràng cũng phải dè chừng hơn nhiều, không giống vẻ khinh khỉnh xem thường như lúc đối phó với mười tám bộ lôi thi còn lại nữa mà là đang né tránh.
Hai bộ lôi thi cường đại nhất triển khai tấn công điên cuồng hệt như cuồng phong bạo vũ đối với bộ thây khô lông xanh, cư nhiên đánh cho thây khô lông xanh phải lùi lại mấy bước.
Mà lúc này, sức chú ý của Huyền Thiên không còn đặt trên trận đấu của mấy cỗ lôi thi này nữa, hai bộ lôi thi cường đại nhất vừa rời khỏi chân cầu thang thì Huyền Thiên lập tức vọt tới chỗ chân cầu thang, chỗ này quá mức hung hiểm, Huyền Thiên không muốn đứng ở chỗ này thêm một khắc nào nữa.
Chỉ là, uy áp vô hình vẫn mãnh liệt như cũ, tốc độ chạy trốn của Huyền Thiên cũng chẳng khác gì người bình thường.
- Thức ăn của ta, ngươi còn muốn chạy!
Một đạo thanh âm chói tai đột nhiên tới gần, ngay lúc một chữ ‘chạy’ cuối cùng vừa vang lên thì nó đã tới sát bên tai Huyền Thiên.
Huyền Thiên quay đầu nhìn lại thì lập tức chấn động, chỉ thấy thây khô lông xanh đang đứng sát bên cách hắn chừng một thước, móng vuốt đầy lông xù đanh vươn tới muốn chộp lấy gáy của hắn.
Bùm - - ! Một bộ lôi thi cường đại nhất đột nhiên vọt tới, một kiếm chém lên người của thây khô lông xanh, khiến cho thây khô lông xanh chệch qua mấy bước.
Huyền Thiên chạy thoát khỏi móng vuốt của nó, trong lòng vô cùng cảm kích bộ lôi thi kia, tiếp tục liều mạng phóng về phía chân cầu thang, chính là, đột nhiên lại có một cỗ lực hút cự đại giáng xuống, thân thể của Huyền Thiên không tự chủ được mà bay lên.
Đợi Huyền Thiên kịp phản ứng thì chỉ thấy hắn đã tới bên cạnh vương tọa, quyển sách và hạt châu trên tay khô lâu đang bay về phía hắn.
Có lộn hay không vậy?
Hai mắt của Huyền Thiên nhìn chòng chọc vào quyển thư tịch màu vàng cùng với viên ngọc màu xanh phát ra lôi quang kia phân biệt rơi vào trong hai tay của hắn.
Một sách một châu này, tựa hồ là thứ mà thây khô lông xanh vô cùng thèm muốn, được xưng là Hóa Lôi Tôn Quyết và Ngự Lôi Châu, chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết hai thứ này đều là vật bất phàm rồi.
Thây khô lông xanh có tu vi Thiên Giai cảnh đỉnh phong, đối với tất cả thần binh thiên cấp nó đều coi như không thấy, duy chỉ có đối với hai vật này là nhớ mãi không quên, nhiêu đó cũng đủ biết, Hóa Lôi Tôn Quyết và Ngự Lôi Châu này tuyệt đối là bảo vật vô thượng rồi.
Thế nhưng bây giờ, hai kiện bảo vật vô thượng này lại tự động bay vào trong tay của Huyền Thiên, Huyền Thiên nhìn Hóa Lôi Tôn Quyết cùng với Ngự Lôi Châu trong tay, có chút không dám tin.
Một khắc trước, hắn còn đang liều mạng bỏ chạy, lưỡi hái thần chết gần như chỉ cách hắn trong gang tấc, một khắc sau, hai kiện bảo vật vô thượng này đã nằm trên tay hắn, biến hóa trong nháy mắt kiểu này thật sự là quá mức kỳ lạ.
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu của Huyền Thiên:
- Hai thứ này chớ nên để rơi vào trong tay của tên nghiệt đồ kia, ở bên trong Hóa Lôi Tôn Quyết có ghi lại phương pháp khống chế Ngự Lôi Châu, sau khi học được thì có thể sử dụng Ngự Lôi Châu, mượn nhờ lôi đình chi lực đã chạy trốn, tiểu hữu, lão phu chỉ có thể vây khốn tên nghiệt đồ này trong khoảng thời gian một ngày thôi, có thể học được phương pháp khống chế Ngự Lôi Châu hay không, đành phải xem thiên phú của ngươi thôi.
Thân thể của bộ thây khô lông xanh vô cùng kiên cố, Huyền Thiên đoán là nó phải mạnh tới nổi nhất đạp hồ đồ, cánh tay quét lên trên tấm lưới được đan lại bằng kiếm cương không chút hư hào gì, cư nhiên còn đánh cho đám kiếm cương nặng nề kia thành nát bấy.
- Hóa Lôi Tôn Quyết là của ta, Ngự Lôi Châu cũng là của ta, lão tử muốn dùng thi chứng đạo để siêu phàm thoát tục, bước vào kiếm tôn chi cảnh, kẻ nào dám ngăn cản ta chỉ có con đường chết!
Bộ thây khô lông xanh một bên la to, một bên ra tay nhanh như chớp. thân thể của hắn so với kiếm cương còn chắc chắn hơn rất nhiều, nơi hắn đi qua, không có thứ gì không bị phá hủy,
Phanh! Bộ thây khô lông xanh vỗ một chưởng lên trên thần binh thiên cấp của một bộ lôi thi, thần binh thiên cấp cũng bị đánh cong luôn.
Vèo! Hai ngón tay của bộ thây khô lông xanh hoa lên, một đạo kiếm cương bắn ra từ ngón tay, chặt đứt cánh tay của một bộ lôi thi thành hai khúc, bay ra xa mấy chục thước.
Bùm! Thây khô lông xanh đánh một quyền lên trời, một đạo quyền cương phóng thẳng lên trời, kiếm cương đầy trời đều bị đánh thành nát vụn.
Bốp! thây khô lông xanh tát một cái lên trên mặt của một bộ lôi thi, lôi thi đã bị đánh nát nửa đầu, bay tít ra xa.
….
Huyền Thiên nhìn xem tới mức trợn mắt há mồm, lực lượng của bộ thây khô lông xanh đã cường đại tới cực điểm rồi, còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của hắn nhiều lắm rồi, thậm chí ngay cả thần binh thiên cấp cũng không thể tạo thành thương tổn cho hắn, thiết chưởng của hắn đánh ra một cái, cho dù là cả một ngọn núi đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị đập thành đá vụn mất.
Chín bộ lôi thi đứng chắn ở phía trước khô lâu cũng ra tay, mười tám bộ lôi thi vây công một mình thây khô lông xanh, nhưng thây khô lông xanh vẫn giữ vững thế không gì địch nổi như cũ, đi tới đâu thì đánh tới đó, thần binh thiên cấp cũng đều bị hắn đánh cho thành cong veo, vô luận là lôi thi Thiên Giai cảnh sơ kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ, dưới tay của bộ thây khô lông xanh, toàn bộ đều bị đánh cho nát bấy, văng ra xa mấy chục mét.
- Trời ạ, bộ thây khô lông xanh này quả thực là quá kinh khủng, cho dù là thực lực cỡ như sư phụ đi nữa, so với hắn chỉ sợ vẫn còn kém xa.
Trong lòng Huyền Thiên không khỏi khiếp sợ không thôi.
Thây khô lông xanh đấu với mười tám bộ lôi thi, Huyền Thiên cảm giác được uy áp của bộ khô lâu đã nhẹ hơn rất nhiều, hắn đã có thể đứng dậy được, thế nhưng, hai cỗ lôi thi vẫn còn đứng chặn tại đầu cầu thang, Huyền Thiên cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng né ở một bên quan sát trận đại chiến kinh thế của thây khô lông xanh cùng với mười tám bộ lôi thi.
Đối với Huyền Thiên, thì hình như thây khô lông xanh cùng với cả đám lôi thi cũng không để ý lắm, giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn vậy.
Mười tám bộ lôi thi không thể nào là đối thủ của bộ thây khô lông xanh này, nguyên một đám bị đánh tới mức thân thể nghiền nát, thậm chí là đứt tay, đứt chân, đứt đầu tùm lum, bất quá cả đám đều là thi thể mà thôi, đã là vật chết rồi, chỉ là bị một loại ý niệm nào đó sử dụng, đứt tay đứt chân, thậm chí là đứt đầu đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới sức chiến đấu cả.
Vèo vèo!
Hai bộ lôi thi cường đại nhất đứng ở chỗ đầu cầu thang đột nhiên xuất thủ, phát ra một chiêu lôi đình đánh bộ thây khô lông xanh.
Hai cỗ lôi thi này cũng chẳng kém hơn thây khô lông xanh là mấy, Huyền Thiên phỏng chừng là khi còn sống chúng ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Thiên Giai cảnh cửu trọng, sau khi chết mặc dù thực lực không còn cường đại như lúc còn sống nữa, nhưng cũng hết sức đáng sợ.
Đối với đòn tấn công của hai bộ lôi thi này, thây khô lông xanh rõ ràng cũng phải dè chừng hơn nhiều, không giống vẻ khinh khỉnh xem thường như lúc đối phó với mười tám bộ lôi thi còn lại nữa mà là đang né tránh.
Hai bộ lôi thi cường đại nhất triển khai tấn công điên cuồng hệt như cuồng phong bạo vũ đối với bộ thây khô lông xanh, cư nhiên đánh cho thây khô lông xanh phải lùi lại mấy bước.
Mà lúc này, sức chú ý của Huyền Thiên không còn đặt trên trận đấu của mấy cỗ lôi thi này nữa, hai bộ lôi thi cường đại nhất vừa rời khỏi chân cầu thang thì Huyền Thiên lập tức vọt tới chỗ chân cầu thang, chỗ này quá mức hung hiểm, Huyền Thiên không muốn đứng ở chỗ này thêm một khắc nào nữa.
Chỉ là, uy áp vô hình vẫn mãnh liệt như cũ, tốc độ chạy trốn của Huyền Thiên cũng chẳng khác gì người bình thường.
- Thức ăn của ta, ngươi còn muốn chạy!
Một đạo thanh âm chói tai đột nhiên tới gần, ngay lúc một chữ ‘chạy’ cuối cùng vừa vang lên thì nó đã tới sát bên tai Huyền Thiên.
Huyền Thiên quay đầu nhìn lại thì lập tức chấn động, chỉ thấy thây khô lông xanh đang đứng sát bên cách hắn chừng một thước, móng vuốt đầy lông xù đanh vươn tới muốn chộp lấy gáy của hắn.
Bùm - - ! Một bộ lôi thi cường đại nhất đột nhiên vọt tới, một kiếm chém lên người của thây khô lông xanh, khiến cho thây khô lông xanh chệch qua mấy bước.
Huyền Thiên chạy thoát khỏi móng vuốt của nó, trong lòng vô cùng cảm kích bộ lôi thi kia, tiếp tục liều mạng phóng về phía chân cầu thang, chính là, đột nhiên lại có một cỗ lực hút cự đại giáng xuống, thân thể của Huyền Thiên không tự chủ được mà bay lên.
Đợi Huyền Thiên kịp phản ứng thì chỉ thấy hắn đã tới bên cạnh vương tọa, quyển sách và hạt châu trên tay khô lâu đang bay về phía hắn.
Có lộn hay không vậy?
Hai mắt của Huyền Thiên nhìn chòng chọc vào quyển thư tịch màu vàng cùng với viên ngọc màu xanh phát ra lôi quang kia phân biệt rơi vào trong hai tay của hắn.
Một sách một châu này, tựa hồ là thứ mà thây khô lông xanh vô cùng thèm muốn, được xưng là Hóa Lôi Tôn Quyết và Ngự Lôi Châu, chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết hai thứ này đều là vật bất phàm rồi.
Thây khô lông xanh có tu vi Thiên Giai cảnh đỉnh phong, đối với tất cả thần binh thiên cấp nó đều coi như không thấy, duy chỉ có đối với hai vật này là nhớ mãi không quên, nhiêu đó cũng đủ biết, Hóa Lôi Tôn Quyết và Ngự Lôi Châu này tuyệt đối là bảo vật vô thượng rồi.
Thế nhưng bây giờ, hai kiện bảo vật vô thượng này lại tự động bay vào trong tay của Huyền Thiên, Huyền Thiên nhìn Hóa Lôi Tôn Quyết cùng với Ngự Lôi Châu trong tay, có chút không dám tin.
Một khắc trước, hắn còn đang liều mạng bỏ chạy, lưỡi hái thần chết gần như chỉ cách hắn trong gang tấc, một khắc sau, hai kiện bảo vật vô thượng này đã nằm trên tay hắn, biến hóa trong nháy mắt kiểu này thật sự là quá mức kỳ lạ.
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu của Huyền Thiên:
- Hai thứ này chớ nên để rơi vào trong tay của tên nghiệt đồ kia, ở bên trong Hóa Lôi Tôn Quyết có ghi lại phương pháp khống chế Ngự Lôi Châu, sau khi học được thì có thể sử dụng Ngự Lôi Châu, mượn nhờ lôi đình chi lực đã chạy trốn, tiểu hữu, lão phu chỉ có thể vây khốn tên nghiệt đồ này trong khoảng thời gian một ngày thôi, có thể học được phương pháp khống chế Ngự Lôi Châu hay không, đành phải xem thiên phú của ngươi thôi.
/1894
|