Ánh mắt Huyền Thiên xiết chặt, lại là Vũ Văn Hiêu hơn hai tháng trước gặp được trong Âm Phong Sơn Mạch. Bất quá hai cái Địa giai cảnh ngũ trọng cường giả bên cạnh hắn chỉ còn lại có một kẻ.
Huyền Thiên giờ phút này đang nổi nóng, chứng kiến Vũ Văn Hiêu thì càng thêm nổi bão, Lôi Ngân Kiếm lập tức ra khỏi vỏ trảm tới một kiếm:
- Om sòm!!!
Tuy là tiện tay một kiếm nhưng Huyền Thiên đang lúc tức giận, một kích này ẩn chưa lực lượng không thể tưởng tượng.
- Làm càn!!!
Địa giai cảnh ngũ trọng cường giả bên cạnh Vũ Văn Hiêu hét lớn một tiếng, đồng dạng chém tới một kiếm về phía Huyền Thiên.
Hai đạo kiếm quang bùng phát hào quang trăm trượng, kiếm khí trùng tiêu. Hư không phía trước lập tức cắt đứt, hai đạo kiếm quang trong chốc lát liền trảm chính diện.
Keng --!
Một tiếng vang thật lớn, Huyền Thiên không chút sứt mẻ còn cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng thì phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể lập tức bạo lui về phía sau, bay ra trăm mét có hơn rồi đâm vào một cây đại thụ to bằng thân người. Răng rắc một tiếng, đại thụ đều bị đụng gãy, tên này ngã ra mặt đất.
Vũ Văn Hiêu chấn động, ánh mắt rơi vào trên người Huyền Thiên:
- Là ngươi?
Đối với Huyền Thiên, kẻ đã từng ba lần nói từ Cút!! vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Vũ Văn Hiêu.
Ánh mắt Huyền Thiên như là mũi tên nhọn nhìn về phía Vũ Văn Hiêu quát:
- Cút cho ta!
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Vũ Văn Hiêu toàn thân nộ hoả tức sùi bọt mép hắn là thiên chi kiêu tử của Phách Kiếm Môn là ngạo tôn thiên hạ của Bắc Vực. Không ngờ lại bị một người liên tục nói ba lần Cút!'' Lửa giân này không cách nào nuốt xuống được.
- Hiêu thiếu, chính sự quan trọng hơn!
Cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng bị một kiếm của Huyền Thiên đánh bay lúc này lao đến kéo Vũ Văn Hiêu lại, khóe miệng của hắn còn một tia máu.
Vũ Văn Hiêu đang nổi giận thần sắc khẽ giật mình, lập tức thanh tỉnh không ít.
- Đi!
Vũ Văn Hiêu buồn bực trầm thấp quát một tiếng cùng cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng hướng một bên bay đi, vượt qua Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên.
Ở bên trong Thú Hoang hai người không dám phi hành trên không trung, chỉ dám vượt qua lưng chừng cây cối. Nguyên nhân chính là như thế mới hét lớn bảo Huyền Thiên, Long Tử Nghiên nhường đường. Nếu là bọn họ phi hành trên cao, Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên hành tẩu trên mặt đất, căn bản nước giếng phạm không đến nước sông.
Rất nhanh Vũ Văn Hiêu cùng Địa giai cảnh ngũ trọng cường giả liền biến mất ở trong tầm mắt của Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên.
Hai người lại tiếp tục tìm một vòng trong dấu vết chiến đấu nhưng không có phát hiện bất luận dấu vết gì mới, thần sắc Huyền Thiên đột nhiên khẽ động nhìn lại phương hướng hai người Vũ Văn Hiêu bay vào rừng rậm.
Trong lòng Huyền Thiên hiện lên một tia nghiền ngẫm, ánh mắt hướng phương hướng hai người Vũ Văn Hiêu biến mất nhìn thoáng qua, hắn nhíu lông mày lại.
- Huynh có phát hiện gì sao?
Long Tử Nghiên đi tới hỏi.
Trong lòng Huyền Thiên chỉ có suy đoán, tâm niệm sinh tử của Huyền Côn Sơn. Hắn nắm tay Long Tử Nghiên phi hành phương hướng Vũ Văn Hiêu phi hành rời đi.
Trọn vẹn phi hành về phía trước hơn mười dặm, Huyền Thiên đều không có phát hiện bất luận tung tích gì nhưng mà trong lòng của hắn như nhận ra điều gì nên tiếp tục hướng về phía trước phi hành. Tiếp tục qua một trăm dặm lại bay qua mấy ngọn núi rốt cục thấy được dấu vết chiến đấu mới.
Lại có một chỗ trận pháp bị phá hư, trong trận hai hai cỗ thi thể bốn phía còn có những vết máu khác.
Hai cỗ thi thể cũng tất cả đều là Tiên Thiên Cảnh tu vi đỉnh phong, là hai người khác theo Huyền Côn Sơn vào Thú Hoang hái linh thảo, mới chết đi không tới ba ngày.
Huyền Côn Sơn tổng cộng dẫn theo ba người tiến đến, hiện tại thi thể ba người toàn bộ đều phát hiện hiển nhiên một đoàn người Huyền Côn Sơn đã gặp hung hiểm thật lớn.
- Vũ Văn Hiêu!
Trong lòng Huyền Thiên hiện lên danh tự một người, hắn cùng Long Tử Nghiên tại phụ cận tìm tòi.
Nơi này để lại manh mối có vết máu lan tràn hướng về phía phương xa, hơn nữa. Không chỉ có vết máu một người, nhìn máu tươi rơi vãi trong trận tàn phá hiển nhiên không hoàn toàn là hai cỗ thi thể.
Hai người theo máu tươi phương hướng lan tràn bay đi, máu tươi đứt quãng. Lúc này đây đã đi được hơn ba trăm dặm, rốt cục, phía trước lại có dấu vết chiến đấu xuất hiện.
Đây là dấu vết chiến đấu mới tinh phát sinh vào ngày hôm nay.
Huyền Thiên đột nhiên kéo Long Tử Nghiên đi về phía trước, hắn đạt được Trận Đạo trong Mộng Huyễn Thần Cung. Mặc dù không có miệt mài theo đuổi nhưng cũng nghiên cứu một thời gian, phía trước thiên địa nguyên khí chấn động hỗn loạn là tình huống có trận pháp bố trí.
- Tam cữu!
Huyền Thiên hô to một tiếng.
- Thiên nhi?
Trong hư không phía trước bay ra một đạo thanh âm yếu ớt.
Huyền Thiên đại hỉ, Huyền Côn Sơn còn chưa có chết, hắn quát lớn:
- Là con, tam cữu, con tới cứu ngài rồi, là người nào dám làm tổn thương ngài?
Ảo giác phía trước tán đi, nào có cây cối gì. Đây là một vùng đất trống rộng lớn, một nam tử trung niên toàn thân là máu ngồi ở giữa vùng đất trống. Đúng là Huyền Côn Sơn, hắn triệt hồi trận kỳ, trong trận hết thảy đều hiển lộ ra.
Ngoại trừ Huyền Côn Sơn ra thì phía trước hắn mười mét có một thi thể của cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng.
Đồng tử Huyền Thiên co rụt lại, hắn nhớ rõ người này, đúng là một trong hai con chó đi theo bên cạnh Vũ Văn Hiêu.
- Phách Kiếm Môn Vũ Văn Hiêu!
Lúc này, Huyền Côn Sơn cũng nói ra.
Những gì Huyền Thiên suy đoán trở thành sự thật, thầm nghĩ trách không được Vũ Văn Hiêu thiếu đi một tên.
Hai người rất nhanh đi tới bên cạnh Huyền Côn Sơn, ngực của hắn còn đang chảy máu, bị một kiếm xuyên thủng. Máu tươi ngăn không được đang chảy dài, may mắn không có đâm trúng trái tim, nếu không đã sớm đi đời nhà ma.
Bất quá, Huyền Côn Sơn vốn mang trọng thương trong người, không có phục nguyên. Hôm nay lại bị thương nặng, tổn thương càng thêm tổn thương, vết thương cũ mới chồng chất, nếu như không nhanh chóng cứu trị, trong hai ngày nữa hắn sẽ bị khí huyết hao hết mà chết.
May mắn có Long Tử Nghiên là Đan Dược Sư Địa Cấp đồng hành, nếu không cho dù là Huyền Thiên tìm được Huyền Côn Sơn, chỉ sợ cũng khó có thể cứu tánh mạng hắn.
Long Tử Nghiên lập tức lấy ra Thánh Dược liệu thương cho Huyền Côn Sơn phục dụng, rất nhanh thần sắc Huyền Côn Sơn hồng nhuận hơn. Máu tươi trên người nhanh chóng ngừng chảy, khí huyết khôi phục lại.
- Mấy tháng này, chúng ta tại Thú Hoang chém giết không ít yêu thú cấp năm cũng hái được một ít linh thảo Địa Cấp. Từ lúc một tháng trước thì gặp được Vũ Văn Hiêu, lúc ấy chúng ta tránh lui nhưng là bọn hắn lòng tham không đáy, lần thứ hai gặp gỡ, không chỉ để cho chúng ta đi, còn muốn chúng ta giao ra toàn bộ những gì thu hoạch được.
- Ta biết rõ thân phận của ta mẫn cảm, Phách Kiếm Môn Tằng truy nã chúng ta, tuy rằng mười năm qua đi những người này chưa hẳn có thể nhận ra ta, nhưng ta cũng tận lực hóa giải ân oán, không cùng Phách Kiếm Môn xung đột. Yêu thú, linh thảo, ta đều nguyện ý cho hắn nhưng có một gốc Long Cân Thảo lại không thể cho.
Huyền Thiên giờ phút này đang nổi nóng, chứng kiến Vũ Văn Hiêu thì càng thêm nổi bão, Lôi Ngân Kiếm lập tức ra khỏi vỏ trảm tới một kiếm:
- Om sòm!!!
Tuy là tiện tay một kiếm nhưng Huyền Thiên đang lúc tức giận, một kích này ẩn chưa lực lượng không thể tưởng tượng.
- Làm càn!!!
Địa giai cảnh ngũ trọng cường giả bên cạnh Vũ Văn Hiêu hét lớn một tiếng, đồng dạng chém tới một kiếm về phía Huyền Thiên.
Hai đạo kiếm quang bùng phát hào quang trăm trượng, kiếm khí trùng tiêu. Hư không phía trước lập tức cắt đứt, hai đạo kiếm quang trong chốc lát liền trảm chính diện.
Keng --!
Một tiếng vang thật lớn, Huyền Thiên không chút sứt mẻ còn cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng thì phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể lập tức bạo lui về phía sau, bay ra trăm mét có hơn rồi đâm vào một cây đại thụ to bằng thân người. Răng rắc một tiếng, đại thụ đều bị đụng gãy, tên này ngã ra mặt đất.
Vũ Văn Hiêu chấn động, ánh mắt rơi vào trên người Huyền Thiên:
- Là ngươi?
Đối với Huyền Thiên, kẻ đã từng ba lần nói từ Cút!! vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Vũ Văn Hiêu.
Ánh mắt Huyền Thiên như là mũi tên nhọn nhìn về phía Vũ Văn Hiêu quát:
- Cút cho ta!
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Vũ Văn Hiêu toàn thân nộ hoả tức sùi bọt mép hắn là thiên chi kiêu tử của Phách Kiếm Môn là ngạo tôn thiên hạ của Bắc Vực. Không ngờ lại bị một người liên tục nói ba lần Cút!'' Lửa giân này không cách nào nuốt xuống được.
- Hiêu thiếu, chính sự quan trọng hơn!
Cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng bị một kiếm của Huyền Thiên đánh bay lúc này lao đến kéo Vũ Văn Hiêu lại, khóe miệng của hắn còn một tia máu.
Vũ Văn Hiêu đang nổi giận thần sắc khẽ giật mình, lập tức thanh tỉnh không ít.
- Đi!
Vũ Văn Hiêu buồn bực trầm thấp quát một tiếng cùng cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng hướng một bên bay đi, vượt qua Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên.
Ở bên trong Thú Hoang hai người không dám phi hành trên không trung, chỉ dám vượt qua lưng chừng cây cối. Nguyên nhân chính là như thế mới hét lớn bảo Huyền Thiên, Long Tử Nghiên nhường đường. Nếu là bọn họ phi hành trên cao, Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên hành tẩu trên mặt đất, căn bản nước giếng phạm không đến nước sông.
Rất nhanh Vũ Văn Hiêu cùng Địa giai cảnh ngũ trọng cường giả liền biến mất ở trong tầm mắt của Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên.
Hai người lại tiếp tục tìm một vòng trong dấu vết chiến đấu nhưng không có phát hiện bất luận dấu vết gì mới, thần sắc Huyền Thiên đột nhiên khẽ động nhìn lại phương hướng hai người Vũ Văn Hiêu bay vào rừng rậm.
Trong lòng Huyền Thiên hiện lên một tia nghiền ngẫm, ánh mắt hướng phương hướng hai người Vũ Văn Hiêu biến mất nhìn thoáng qua, hắn nhíu lông mày lại.
- Huynh có phát hiện gì sao?
Long Tử Nghiên đi tới hỏi.
Trong lòng Huyền Thiên chỉ có suy đoán, tâm niệm sinh tử của Huyền Côn Sơn. Hắn nắm tay Long Tử Nghiên phi hành phương hướng Vũ Văn Hiêu phi hành rời đi.
Trọn vẹn phi hành về phía trước hơn mười dặm, Huyền Thiên đều không có phát hiện bất luận tung tích gì nhưng mà trong lòng của hắn như nhận ra điều gì nên tiếp tục hướng về phía trước phi hành. Tiếp tục qua một trăm dặm lại bay qua mấy ngọn núi rốt cục thấy được dấu vết chiến đấu mới.
Lại có một chỗ trận pháp bị phá hư, trong trận hai hai cỗ thi thể bốn phía còn có những vết máu khác.
Hai cỗ thi thể cũng tất cả đều là Tiên Thiên Cảnh tu vi đỉnh phong, là hai người khác theo Huyền Côn Sơn vào Thú Hoang hái linh thảo, mới chết đi không tới ba ngày.
Huyền Côn Sơn tổng cộng dẫn theo ba người tiến đến, hiện tại thi thể ba người toàn bộ đều phát hiện hiển nhiên một đoàn người Huyền Côn Sơn đã gặp hung hiểm thật lớn.
- Vũ Văn Hiêu!
Trong lòng Huyền Thiên hiện lên danh tự một người, hắn cùng Long Tử Nghiên tại phụ cận tìm tòi.
Nơi này để lại manh mối có vết máu lan tràn hướng về phía phương xa, hơn nữa. Không chỉ có vết máu một người, nhìn máu tươi rơi vãi trong trận tàn phá hiển nhiên không hoàn toàn là hai cỗ thi thể.
Hai người theo máu tươi phương hướng lan tràn bay đi, máu tươi đứt quãng. Lúc này đây đã đi được hơn ba trăm dặm, rốt cục, phía trước lại có dấu vết chiến đấu xuất hiện.
Đây là dấu vết chiến đấu mới tinh phát sinh vào ngày hôm nay.
Huyền Thiên đột nhiên kéo Long Tử Nghiên đi về phía trước, hắn đạt được Trận Đạo trong Mộng Huyễn Thần Cung. Mặc dù không có miệt mài theo đuổi nhưng cũng nghiên cứu một thời gian, phía trước thiên địa nguyên khí chấn động hỗn loạn là tình huống có trận pháp bố trí.
- Tam cữu!
Huyền Thiên hô to một tiếng.
- Thiên nhi?
Trong hư không phía trước bay ra một đạo thanh âm yếu ớt.
Huyền Thiên đại hỉ, Huyền Côn Sơn còn chưa có chết, hắn quát lớn:
- Là con, tam cữu, con tới cứu ngài rồi, là người nào dám làm tổn thương ngài?
Ảo giác phía trước tán đi, nào có cây cối gì. Đây là một vùng đất trống rộng lớn, một nam tử trung niên toàn thân là máu ngồi ở giữa vùng đất trống. Đúng là Huyền Côn Sơn, hắn triệt hồi trận kỳ, trong trận hết thảy đều hiển lộ ra.
Ngoại trừ Huyền Côn Sơn ra thì phía trước hắn mười mét có một thi thể của cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng.
Đồng tử Huyền Thiên co rụt lại, hắn nhớ rõ người này, đúng là một trong hai con chó đi theo bên cạnh Vũ Văn Hiêu.
- Phách Kiếm Môn Vũ Văn Hiêu!
Lúc này, Huyền Côn Sơn cũng nói ra.
Những gì Huyền Thiên suy đoán trở thành sự thật, thầm nghĩ trách không được Vũ Văn Hiêu thiếu đi một tên.
Hai người rất nhanh đi tới bên cạnh Huyền Côn Sơn, ngực của hắn còn đang chảy máu, bị một kiếm xuyên thủng. Máu tươi ngăn không được đang chảy dài, may mắn không có đâm trúng trái tim, nếu không đã sớm đi đời nhà ma.
Bất quá, Huyền Côn Sơn vốn mang trọng thương trong người, không có phục nguyên. Hôm nay lại bị thương nặng, tổn thương càng thêm tổn thương, vết thương cũ mới chồng chất, nếu như không nhanh chóng cứu trị, trong hai ngày nữa hắn sẽ bị khí huyết hao hết mà chết.
May mắn có Long Tử Nghiên là Đan Dược Sư Địa Cấp đồng hành, nếu không cho dù là Huyền Thiên tìm được Huyền Côn Sơn, chỉ sợ cũng khó có thể cứu tánh mạng hắn.
Long Tử Nghiên lập tức lấy ra Thánh Dược liệu thương cho Huyền Côn Sơn phục dụng, rất nhanh thần sắc Huyền Côn Sơn hồng nhuận hơn. Máu tươi trên người nhanh chóng ngừng chảy, khí huyết khôi phục lại.
- Mấy tháng này, chúng ta tại Thú Hoang chém giết không ít yêu thú cấp năm cũng hái được một ít linh thảo Địa Cấp. Từ lúc một tháng trước thì gặp được Vũ Văn Hiêu, lúc ấy chúng ta tránh lui nhưng là bọn hắn lòng tham không đáy, lần thứ hai gặp gỡ, không chỉ để cho chúng ta đi, còn muốn chúng ta giao ra toàn bộ những gì thu hoạch được.
- Ta biết rõ thân phận của ta mẫn cảm, Phách Kiếm Môn Tằng truy nã chúng ta, tuy rằng mười năm qua đi những người này chưa hẳn có thể nhận ra ta, nhưng ta cũng tận lực hóa giải ân oán, không cùng Phách Kiếm Môn xung đột. Yêu thú, linh thảo, ta đều nguyện ý cho hắn nhưng có một gốc Long Cân Thảo lại không thể cho.
/1894
|