Chúng cường giả vây xem hai mặt nhìn nhau, tất cả đều cảm giác không thể tin được, tuy rằng Huyền Thiên là mượn nhờ ngoại lực, nhưng cũng trong quyết đấu chính diện chém giết một vị cường giả cao hơn hắn bốn cảnh giới, mà thực sự không phải là âm thầm đánh lén.
Ngay cả chúng đệ tử thiên tài của Bá Kiếm Môn trong lúc nhất thời cũng bị khiếp sợ tại chỗ, Huyền Thiên phản kích quá nhanh, quá đột ngột, lập tức Vũ Văn Hồng Thắng sắp chém giết Huyền Thiên rồi, kết quả lại bị Huyền Thiên lật bàn trong nháy mắt, thiếu chút nữa rơi vào kết cục bị chém thành hai nửa, hôm nay mặc dù không bị chém thành hai nửa nhưng cũng hấp hối, chỉ còn lại một hơi tàn.
- Ta thật hận ah!
Vũ Văn Hồng Thắng ngửa mặt lên trời cuồng khiếu một tiếng, sau đó phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, trong hai mắt lộ vẻ không cam lòng và phẫn nộ, nhưng tánh mạng của hắn rất nhanh mất đi, đi đời nhà ma, chỉ để lại oán hận và tiếc nuối ngập trời.
Với tư cách là thiên tài hậu bối gần với Bá Công Tử trong Bá Kiếm Môn, Vũ Văn Hồng Thắng có được tương lai vô cùng tươi sáng, thành tựu ngày sau thậm chí sẽ vượt qua Bá Kiếm Môn Chủ hiện giờ.
Nhưng hôm nay lại bị Huyền Thiên thấp hơn hắn bốn cảnh giới chém giết, mặc kệ Huyền Thiên sử dụng thủ đoạn gì, mượn ngoại lực gì, một trận chiến này bị truyền ra, Vũ Văn Hồng Thắng cuối cùng cũng là thất bại, đã trở thành đá đặt chân cho Huyền Thiên rồi.
Vũ Văn Hồng Thắng càng là thiên tài, càng là yêu nghiệt, chỉ càng làm nổi bật ra sự không giống người thường, chiến tích nghịch thiên của Huyền Thiên.
Cách xa nhau bốn cái cảnh giới, võ giả cảnh giới cao toàn lực ra tay sẽ sinh ra Thiên Địa đại thế tự nhiên áp chế võ giả cảnh giới thấp, đối với võ giả cảnh giới thấp mà nói, đây là cuộc chiến nghịch thiên.
Thiên Địa vô cùng, người có thể nghịch thiên hay không?
Đây cơ hồ là chuyện không thể nào!
Nhưng hôm nay Huyền Thiên lại làm được, trong chiến đấu chính diện chém giết một vị cường giả cao hơn hắn bốn cảnh giới, tuy rằng là mượn nhờ ngoại lực, có chút mưu lợi, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành cuộc chiến nghịch thiên.
Vũ Văn Hồng Thắng đi đời nhà ma, Huyền Thiên duỗi tay ra thu Ngưng Sương Kiếm của hắn vào tay, về phần thân thể Vũ Văn Hồng Thắng thì tùy ý để đệ tử Bá Kiếm Môn tiếp đi.
- Hắn. . . Hắn vậy mà hoàn thành cuộc chiến nghịch thiên!
Có cường giả đang xem cuộc chiến mang theo ngữ khí kinh ngạc hô lên, tựa hồ như có chút không dám tin vào hai mắt mình vậy.
- Lôi Đình chi lực thật là khủng khiếp, lôi điện kia cũng là nhị trọng thượng phẩm, đủ để đánh chết cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ, thể nội hắn dung nạp nhiều như vậy, vậy mà thân thể thừa nhận được?
Có cường giả đối với Lôi Đình chi lực mà Huyền Thiên thi triển ra kiêng kị thật sâu.
Trên lý luận mà nói thì Lôi Đình chi lực trong thể nội Huyền Thiên đủ để đánh chết bất kỳ một cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ nào, cho dù là cường giả Địa giai cảnh thập trọng bị đánh trúng cũng phải cửu tử nhất sinh, Vũ Văn Hồng Thắng mới có tu vị Địa giai cảnh thất trọng, bị Huyền Thiên vận dụng Lôi Đình chi lực hóa thành kiếm quang chém trúng, tự nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù hắn có cao hơn một hai cảnh giới nữa, trừ phi có thể trong lúc thiên quân nhất phát né tránh được công kích, nếu không bị chém trúng cũng hẳn phải chết.
- Các đệ tử thiên tài Bá Kiếm Môn, còn người nào dám đi ra nhận chết nữa không?
Ánh mắt Huyền Thiên quét qua chúng đệ tử Bá Kiếm Môn còn lại, sát khí bức người.
Chúng đệ tử thiên tài Bá Kiếm Môn tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Thiên liền không tự chủ được lui về sau mấy bước, mà ngay cả hai vị cường giả Địa giai cảnh thất trọng khác trong mắt cũng lộ vẻ kiêng kị.
Huyền Thiên chém giết Vũ Văn Hồng Thắng, cơ hồ khiến chúng đệ tử thiên tài Bá Kiếm Môn trong lòng sinh ra ám ảnh, nhìn Huyền Thiên trong lòng có chút sợ hãi.
- Ngươi nhất định phải chết, trên trời dưới đất cũng không có chỗ nào cho ngươi dung thân, cường giả Bá Kiếm Môn tất chém tính mệnh của ngươi, cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Một vị đệ tử Địa giai cảnh thất trọng cắn răng quát.
- Nếu trên trời dưới đất không chỗ nào cho ta dung thân, lại há có chỗ cho Bá Kiếm Môn sống yên ổn. Bá Kiếm Môn, từng bước phạm ta, nếu không có người cho ta một thuyết pháp, nhận lỗi sai với ta, ngày sau sẽ không còn môn phái Bá Kiếm Môn nữa đâu!
Thanh âm Huyền Thiên không lớn, nhưng thập phần kiên định.
Cường giả ở phía xa nghe vậy trong nội tâm đều phát lạnh, mỗi khi có một vương giả xuất thế thì luôn sẽ có tông môn đoạn tận truyền thừa, nguyên nhân chính là đứng sai đội ngũ, là địch với vương giả vô thượng tương lai, lúc vương giả tương lai này thành tựu Vương Giả Vị thì những tông môn kia liền xong đời.
Huyền Thiên nói những lời này, có không ít người đều từng nói qua, có ít người sau khi nói qua liền chết rồi, nhưng cũng có vài người sau khi nói qua tiếp tục sống tiếp, thành tựu võ đạo càng ngày càng cao, có trở thành Vương giả vô thượng, thực hiện lời hứa, cũng có tồn tại trở thành vô địch dưới Vương giả, diệt một tông môn cũng dễ dàng như vương giả vô thượng vậy.
Cách mỗi ngàn năm, Thần Châu đại địa liền có vương giả xuất thế, tựa hồ là một lần Luân Hồi, thoại ngữ giống vậy bắt đầu vang lên, một ít người cũng bước lên con đường như vây, một bộ phận người sẽ vẫn lạc trên con đường này, nhưng có một nhóm người, sẽ dọc theo dấu chân tiền nhân, cuối cùng càng chạy càng xa, thậm chí, có một người, sẽ đạp vào Vương giả vô thượng Vị, quân lâm thiên hạ, trên đời vô địch.
Bộ phận cường giả đã xem Huyền Thiên trở thành một trong những người tranh đoạt Vương giả vô thượng tương lai, quyết định muốn kéo gần quan hệ với Huyền Thiên. Vô luận như thế nào, cũng không thể kết thù, tuy rằng Huyền Thiên cất bước muộn, nhưng có kinh nghiệm của Bất Tử Vương, Tần Hoàng Cổ Đế trước kia, ai cũng không dám xem nhẹ Huyền Thiên.
Bộ phận cường giả tuy rằng khiếp sợ chiến lực nghịch thiên của Huyền Thiên, nhưng là đối với việc hắn có trở thành Vương giả vô thượng không lại không hề coi trọng, qua mỗi ngàn năm, Vương giả vô thượng mới xuất hiện một người, nhưng thiên tài yêu nghiệt lại tầng tầng lớp lớp, cuối cùng chỉ có một người có thể thành công, cho dù là Đệ Nhất Công Tử cũng chỉ là có hi vọng lớn hơn thôi, cũng không thể khẳng định, Huyền Thiên hiện giờ so với Đệ Nhất Công Tử hi vọng càng xa vời, bất quá trong nội tâm những cường giả này cũng đã quyết định chủ ý, không trêu chọc Huyền Thiên thì tốt hơn, vô luận như thế nào Huyền Thiên cũng không phải một người dễ đối phó, ngày sau cho dù không trở thành vương giả, cũng sẽ trở thành cường giả Thiên giai thập phần cường đại.
Về phần đệ tử Bá Kiếm Môn lại không chút nào cho rằng Huyền Thiên sẽ trở thành Vương giả vô thượng ngày sau, trong lòng bọn họ Bá Công Tử mới là người có khả năng nhất, cho dù không phải Bá Công Tử thì cũng là yêu nghiệt cấp công tử khác, tuyệt đối sẽ không phải là một người yên lặng vô danh như Huyền Thiên.
Nhưng trong lòng bọn hắn đều có một ý niệm, đối với Huyền Thiên phải nhanh chóng chém giết thì tốt hơn, đó là một nhân vật thập phần nguy hiểm.
Ngay cả chúng đệ tử thiên tài của Bá Kiếm Môn trong lúc nhất thời cũng bị khiếp sợ tại chỗ, Huyền Thiên phản kích quá nhanh, quá đột ngột, lập tức Vũ Văn Hồng Thắng sắp chém giết Huyền Thiên rồi, kết quả lại bị Huyền Thiên lật bàn trong nháy mắt, thiếu chút nữa rơi vào kết cục bị chém thành hai nửa, hôm nay mặc dù không bị chém thành hai nửa nhưng cũng hấp hối, chỉ còn lại một hơi tàn.
- Ta thật hận ah!
Vũ Văn Hồng Thắng ngửa mặt lên trời cuồng khiếu một tiếng, sau đó phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, trong hai mắt lộ vẻ không cam lòng và phẫn nộ, nhưng tánh mạng của hắn rất nhanh mất đi, đi đời nhà ma, chỉ để lại oán hận và tiếc nuối ngập trời.
Với tư cách là thiên tài hậu bối gần với Bá Công Tử trong Bá Kiếm Môn, Vũ Văn Hồng Thắng có được tương lai vô cùng tươi sáng, thành tựu ngày sau thậm chí sẽ vượt qua Bá Kiếm Môn Chủ hiện giờ.
Nhưng hôm nay lại bị Huyền Thiên thấp hơn hắn bốn cảnh giới chém giết, mặc kệ Huyền Thiên sử dụng thủ đoạn gì, mượn ngoại lực gì, một trận chiến này bị truyền ra, Vũ Văn Hồng Thắng cuối cùng cũng là thất bại, đã trở thành đá đặt chân cho Huyền Thiên rồi.
Vũ Văn Hồng Thắng càng là thiên tài, càng là yêu nghiệt, chỉ càng làm nổi bật ra sự không giống người thường, chiến tích nghịch thiên của Huyền Thiên.
Cách xa nhau bốn cái cảnh giới, võ giả cảnh giới cao toàn lực ra tay sẽ sinh ra Thiên Địa đại thế tự nhiên áp chế võ giả cảnh giới thấp, đối với võ giả cảnh giới thấp mà nói, đây là cuộc chiến nghịch thiên.
Thiên Địa vô cùng, người có thể nghịch thiên hay không?
Đây cơ hồ là chuyện không thể nào!
Nhưng hôm nay Huyền Thiên lại làm được, trong chiến đấu chính diện chém giết một vị cường giả cao hơn hắn bốn cảnh giới, tuy rằng là mượn nhờ ngoại lực, có chút mưu lợi, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành cuộc chiến nghịch thiên.
Vũ Văn Hồng Thắng đi đời nhà ma, Huyền Thiên duỗi tay ra thu Ngưng Sương Kiếm của hắn vào tay, về phần thân thể Vũ Văn Hồng Thắng thì tùy ý để đệ tử Bá Kiếm Môn tiếp đi.
- Hắn. . . Hắn vậy mà hoàn thành cuộc chiến nghịch thiên!
Có cường giả đang xem cuộc chiến mang theo ngữ khí kinh ngạc hô lên, tựa hồ như có chút không dám tin vào hai mắt mình vậy.
- Lôi Đình chi lực thật là khủng khiếp, lôi điện kia cũng là nhị trọng thượng phẩm, đủ để đánh chết cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ, thể nội hắn dung nạp nhiều như vậy, vậy mà thân thể thừa nhận được?
Có cường giả đối với Lôi Đình chi lực mà Huyền Thiên thi triển ra kiêng kị thật sâu.
Trên lý luận mà nói thì Lôi Đình chi lực trong thể nội Huyền Thiên đủ để đánh chết bất kỳ một cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ nào, cho dù là cường giả Địa giai cảnh thập trọng bị đánh trúng cũng phải cửu tử nhất sinh, Vũ Văn Hồng Thắng mới có tu vị Địa giai cảnh thất trọng, bị Huyền Thiên vận dụng Lôi Đình chi lực hóa thành kiếm quang chém trúng, tự nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù hắn có cao hơn một hai cảnh giới nữa, trừ phi có thể trong lúc thiên quân nhất phát né tránh được công kích, nếu không bị chém trúng cũng hẳn phải chết.
- Các đệ tử thiên tài Bá Kiếm Môn, còn người nào dám đi ra nhận chết nữa không?
Ánh mắt Huyền Thiên quét qua chúng đệ tử Bá Kiếm Môn còn lại, sát khí bức người.
Chúng đệ tử thiên tài Bá Kiếm Môn tiếp xúc với ánh mắt của Huyền Thiên liền không tự chủ được lui về sau mấy bước, mà ngay cả hai vị cường giả Địa giai cảnh thất trọng khác trong mắt cũng lộ vẻ kiêng kị.
Huyền Thiên chém giết Vũ Văn Hồng Thắng, cơ hồ khiến chúng đệ tử thiên tài Bá Kiếm Môn trong lòng sinh ra ám ảnh, nhìn Huyền Thiên trong lòng có chút sợ hãi.
- Ngươi nhất định phải chết, trên trời dưới đất cũng không có chỗ nào cho ngươi dung thân, cường giả Bá Kiếm Môn tất chém tính mệnh của ngươi, cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Một vị đệ tử Địa giai cảnh thất trọng cắn răng quát.
- Nếu trên trời dưới đất không chỗ nào cho ta dung thân, lại há có chỗ cho Bá Kiếm Môn sống yên ổn. Bá Kiếm Môn, từng bước phạm ta, nếu không có người cho ta một thuyết pháp, nhận lỗi sai với ta, ngày sau sẽ không còn môn phái Bá Kiếm Môn nữa đâu!
Thanh âm Huyền Thiên không lớn, nhưng thập phần kiên định.
Cường giả ở phía xa nghe vậy trong nội tâm đều phát lạnh, mỗi khi có một vương giả xuất thế thì luôn sẽ có tông môn đoạn tận truyền thừa, nguyên nhân chính là đứng sai đội ngũ, là địch với vương giả vô thượng tương lai, lúc vương giả tương lai này thành tựu Vương Giả Vị thì những tông môn kia liền xong đời.
Huyền Thiên nói những lời này, có không ít người đều từng nói qua, có ít người sau khi nói qua liền chết rồi, nhưng cũng có vài người sau khi nói qua tiếp tục sống tiếp, thành tựu võ đạo càng ngày càng cao, có trở thành Vương giả vô thượng, thực hiện lời hứa, cũng có tồn tại trở thành vô địch dưới Vương giả, diệt một tông môn cũng dễ dàng như vương giả vô thượng vậy.
Cách mỗi ngàn năm, Thần Châu đại địa liền có vương giả xuất thế, tựa hồ là một lần Luân Hồi, thoại ngữ giống vậy bắt đầu vang lên, một ít người cũng bước lên con đường như vây, một bộ phận người sẽ vẫn lạc trên con đường này, nhưng có một nhóm người, sẽ dọc theo dấu chân tiền nhân, cuối cùng càng chạy càng xa, thậm chí, có một người, sẽ đạp vào Vương giả vô thượng Vị, quân lâm thiên hạ, trên đời vô địch.
Bộ phận cường giả đã xem Huyền Thiên trở thành một trong những người tranh đoạt Vương giả vô thượng tương lai, quyết định muốn kéo gần quan hệ với Huyền Thiên. Vô luận như thế nào, cũng không thể kết thù, tuy rằng Huyền Thiên cất bước muộn, nhưng có kinh nghiệm của Bất Tử Vương, Tần Hoàng Cổ Đế trước kia, ai cũng không dám xem nhẹ Huyền Thiên.
Bộ phận cường giả tuy rằng khiếp sợ chiến lực nghịch thiên của Huyền Thiên, nhưng là đối với việc hắn có trở thành Vương giả vô thượng không lại không hề coi trọng, qua mỗi ngàn năm, Vương giả vô thượng mới xuất hiện một người, nhưng thiên tài yêu nghiệt lại tầng tầng lớp lớp, cuối cùng chỉ có một người có thể thành công, cho dù là Đệ Nhất Công Tử cũng chỉ là có hi vọng lớn hơn thôi, cũng không thể khẳng định, Huyền Thiên hiện giờ so với Đệ Nhất Công Tử hi vọng càng xa vời, bất quá trong nội tâm những cường giả này cũng đã quyết định chủ ý, không trêu chọc Huyền Thiên thì tốt hơn, vô luận như thế nào Huyền Thiên cũng không phải một người dễ đối phó, ngày sau cho dù không trở thành vương giả, cũng sẽ trở thành cường giả Thiên giai thập phần cường đại.
Về phần đệ tử Bá Kiếm Môn lại không chút nào cho rằng Huyền Thiên sẽ trở thành Vương giả vô thượng ngày sau, trong lòng bọn họ Bá Công Tử mới là người có khả năng nhất, cho dù không phải Bá Công Tử thì cũng là yêu nghiệt cấp công tử khác, tuyệt đối sẽ không phải là một người yên lặng vô danh như Huyền Thiên.
Nhưng trong lòng bọn hắn đều có một ý niệm, đối với Huyền Thiên phải nhanh chóng chém giết thì tốt hơn, đó là một nhân vật thập phần nguy hiểm.
/1894
|