Huyền Thiên ánh mắt như kiếm khí, cắt qua mặt Âm Cửu Cừu nói:
- Mang ta đi tới hang ổ Phúc Uy Bang sẽ tha cho ngươi một mạng!
Âm Cửu Cừu nghe vậy vui vẻ, lập tức ngẩng đầu nói:
- Ta mang ngươi đi, chỉ cần ngươi không giết ta thì chuyện gì cũng nghe theo ngươi hết.
Huyền Thiên nói:
- Mạng của ngươi, ta cho ngươi, nhưng những thứ trên người ngươi, kể cả đan dược, ngân phiếu, hoặc là thứ gì khác đều phải giao ra đây!
Âm Cửu Cừu lập tức từ trong lòng móc ra một đống lớn ngân phiếu, cùng với một ít đan dược và một phong thư nói:
- Ngân phiếu, đan dược của ta toàn bộ đều ở bên trong, chúng ta tới giết ngươi, cũng chỉ là bị người nhờ vả, ta giao tất cả cho ngươi đây... !
Ngân phiếu của Âm Cửu Cừu còn nhiều hơn trên người Đại đương gia, chừng mươi vạn lượng, hơn nữa, đan dược không khác Đại đương gia lắm, Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan thượng phẩm có tất cả mười khỏa.
Những ngân phiếu và đan dược giá trị xa xỉ, nhưng so với tánh mạng thì đều không là gì cả!
Huyền Thiên nhận lấy tất cả đồ vật, kiểm lại số lượng, thu tất cả đan dược và ngân phiếu vào sau đó mở ra thư tín.
Trên đó chỉ viết mấy câu: Hoàng Thiên, 14 tuổi rưỡi, tu vị Võ Đạo cảnh cửu trọng, thực lực có thể sánh với võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng, treo giải thưởng bạc 100 vạn lượng, lấy đầu trên cổ Hoàng Thiên - - Bắc Mạc Ngưu gia.
Vừa rồi từ trên người Tam đương gia Huyền Thiên tìm được bức họa của minh, trên đó cũng viết bốn chữ - - bức họa Hoàng Thiên, giống chữ trên thư tín này như đúc. Xem ra, đều xuất từ ở đệ nhất đại gia tộc Bắc Mạc Huyện, Ngưu gia.
Bức họa kia Huyền Thiên đã tiêu hủy, thư tín thì lại thu vào, đây là căn cứ Ngưu gia muốn mưu đồ hại hắn, Huyền Thiên đã quyết tâm muốn đòi lại Ngưu gia món nợ này rồi.
Ánh mắt Huyền Thiên lần nữa rơi đến trên người Âm Cửu Cừu nói:
- Còn không?
Âm Cửu Cừu lập tức lắc đầu, nói:
- Đã không còn nữa, toàn bộ đều cho ngươi rồi, sư phụ ta Phích Lịch Đao Khách ở ngay tại phụ cận không xa, ngươi đừng giết ta, giết ta, ngươi cũng không sống được đâu!
- Hừ!
Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng, một ngón tay điểm trúng huyệt đạo của Âm Cửu Cừu khiến hắn không thể động đậy, thò tay vào lồng ngực hắn sờ qua, quả nhiên khồng còn gì nữa.
- Tất cả đồ vật của ta toàn bộ đều cho ngươi rồi, thật sự không còn nữa!
Âm Cửu Cừu nói.
Trước ngực không có, Huyền Thiên lại tìm tòi đến ống tay áo Âm Cửu Cừu, sắc mặt Âm Cửu Cừu trong chốc lát biến đổi, Huyền Thiên sờ được một vật cứng từ đó.
Trong tay áo Âm Cửu Cừu có dấu ám tầng.
Kiếm quang lóe lên, ống tay áo bị chém đứt, một cái hộp gỗ nhỏ dài ước chừng nửa chưởng, bề rộng chừng hai ngón tay lộ ra ngoài.
- Đây là bảo bối sư phụ ta cho ta, ngươi không thể lấy đi, đó là của ta, ngươi cầm, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Âm Cửu Cừu lập tức sốt ruột hô lên.
Huyền Thiên đưa miệng hộp gỗ ra phía trước, cẩn thận từng li từng tí mở ra, phát hiện cũng không có dị động gì, chỉ là một hồi mùi thơm vô cùng thanh thuần truyền ra.
- Là một cây Linh Dược?
Huyền Thiên mừng rỡ trong lòng, quay lại xem, chỉ thấy trong hộp gỗ nằm một căn thực vật lớn chừng một ngón tay.
Thực vật này toàn thân trắng noãn, bóng loáng như ngọc, dài ước chừng một ngón tay, chỉ có một mảnh lá cây, tản ra thành hình quạt giống như linh chi vậy.
- Dĩ nhiên là một cây Ngọc Linh Chi?
Trong giọng nói của Huyền Thiên lộ vẻ vui mừng.
Ngọc Linh chi là một loại Linh Dược, so với Kỳ Hoàng Thảo còn cao cấp hơn, đối với võ giả Võ Đạo cảnh có tác dụng tăng lên cảnh giới cực lớn, giá trị cũng cao hơn Kỳ Hoàng Thảo nhiều, ít nhất cũng bảy tám chục vạn lượng bạc.
Có gốc Ngọc Linh chi này rồi, Huyền Thiên có thể cầm chắc khả năng rút ngắn thời gian tu vị dừng lại ở Võ Đạo cảnh cửu trọng, rất nhanh bước vào Võ Đạo cảnh thập trọng, thậm chí, đối với việc nhanh chóng vào Tiên Thiên cảnh cũng có tác dụng rất lớn.
Ngọc Linh Chi cần luyện hóa thời gian dài, Huyền Thiên trước tiên thu vào ngực, nhìn Âm Cửu Cừu lải nhải trên mặt đất âm thanh lạnh lùng nói:
- Không có ngươi, ta truy tung mã tặc Phúc Uy Bang cũng có thể tìm được hang ổ bọn hắn, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn, ngươi dẫn ta đi hang ổ Phúc Uy Bang, chỉ có thể đổi về mạng của ngươi, còn dong dài nữa thì ngươi đi theo bọn chúng thôi!
Âm Cửu Cừu trong nội tâm sợ sệt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, không dám nói nữa.
Huyền Thiên thổi từng ngụm trọc khí, hắc lân mã lập tức chạy tới, Huyền Thiên dẫn theo Âm Cửu Cừu trở mình lên ngựa, nói:
- Phúc Uy Bang ở nơi nào?
...
...
Căn cứ theo chỉ thị của Âm Cửu Cừu, hắc lân mã hơn một canh giờ, chạy qua lộ trình mấy trăm dặm, đi tới biên giới vùng núi Dã Mã Nguyên.
Âm Cửu Cừu chỉ vào phía trước nói:
- Đi tới phía trước vượt qua một ngọn núi, bên trong có một sơn cốc bình mở, sơn trại Phúc Uy Bang đang ở trong đó!
Trên đường đi, Huyền Thiên thấy được không ít dấu vết mã tặc Phúc Uy Bang lưu lại dấu vết, mã tặc đào tẩu đại bộ phận đều chạy về hướng này, hơn nữa, chỗ vào núi phía cũng có không ít dấu vết mã tặc lưu lại.
Xem ra, phía trước đích thật là hang ổ Phúc Uy Bang!
Huyền Thiên giục ngựa vào núi, rất nhanh liền vượt qua ngọn núi, phía trước xuất hiện một sơn cốc bình mở, một cái sơn trại toàn bộ dừng bằng Mộc Đầu xuất hiện trước mắt hắn.
Toàn bộ sơn trại, đều bị hàng rào gỗ vây lại, chỉ có một cửa trại đi vào, phía trên cửa trại có treo một khối gỗ dẹp cực lớn, trên đó có khắc ba chữ ‘ Phúc Uy Bang ’.
Huyền Thiên ném Âm Cửu Cừu sang một bên, hai chân kẹp lấy, hắc lân mã lập tức vọt tới cửa sơn trại của Phúc Uy Bang!
- Hoàng Thiên tới rồi!
- Hoàng Thiên giết Đại đương gia đuổi tới sơn trại rồi!
...
...
Trong sơn trại của Phúc Uy Bang không ít đều là mã tặc vừa rồi theo Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia đuổi giết Huyền Thiên, lập tức chúng hoảng sợ kêu lớn lên.
Trong mắt mã tặc Phúc Uy Bang, Huyền Thiên cũng như là mã tặc trong mắt thôn dân vật, là Ác Ma không thể ngăn cản.
Cách sơn trại chừng 30 bước, thân thể Huyền Thiên đột nhiên từ hắc lân mã nhảy lên, rơi xuống mặt đất phía trước, thân thể mãnh liệt đạp một cái lên mặt đất, thân thể bay vút như báo săn, đạp không mà lên, trong chốc lát liền phóng qua hàng rào hơn 15m bên ngoài sơn trại.
Tiến vào trong trại, như là Mãnh Hổ xông vào bầy cừu.
Ngay cả Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia đều đã bị chết trên tay Huyền Thiên, một chiêu cũng đỡ không nổi, những tên mã tặc khác trong sơn trại dưới kiếm Huyền Thiên Kiếm càng như chém dưa thái rau vậy.
Kiếm khí tung hoành, kiếm quang thoáng hiện, những nơi đi qua, mã tặc Phúc Uy Bang nhao nhao ngã xuống trong vũng máu.
Dùng lực một người solo một bang phái, đây là chuyện chỉ có đệ tử nội môn đại tông môn mới có thể làm được, Huyền Thiên hôm nay mới chỉ là Võ Đạo cảnh cửu trọng nhưng xông vào Phúc Uy Bang cũng không người có thể kháng cự.
- Mang ta đi tới hang ổ Phúc Uy Bang sẽ tha cho ngươi một mạng!
Âm Cửu Cừu nghe vậy vui vẻ, lập tức ngẩng đầu nói:
- Ta mang ngươi đi, chỉ cần ngươi không giết ta thì chuyện gì cũng nghe theo ngươi hết.
Huyền Thiên nói:
- Mạng của ngươi, ta cho ngươi, nhưng những thứ trên người ngươi, kể cả đan dược, ngân phiếu, hoặc là thứ gì khác đều phải giao ra đây!
Âm Cửu Cừu lập tức từ trong lòng móc ra một đống lớn ngân phiếu, cùng với một ít đan dược và một phong thư nói:
- Ngân phiếu, đan dược của ta toàn bộ đều ở bên trong, chúng ta tới giết ngươi, cũng chỉ là bị người nhờ vả, ta giao tất cả cho ngươi đây... !
Ngân phiếu của Âm Cửu Cừu còn nhiều hơn trên người Đại đương gia, chừng mươi vạn lượng, hơn nữa, đan dược không khác Đại đương gia lắm, Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan thượng phẩm có tất cả mười khỏa.
Những ngân phiếu và đan dược giá trị xa xỉ, nhưng so với tánh mạng thì đều không là gì cả!
Huyền Thiên nhận lấy tất cả đồ vật, kiểm lại số lượng, thu tất cả đan dược và ngân phiếu vào sau đó mở ra thư tín.
Trên đó chỉ viết mấy câu: Hoàng Thiên, 14 tuổi rưỡi, tu vị Võ Đạo cảnh cửu trọng, thực lực có thể sánh với võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng, treo giải thưởng bạc 100 vạn lượng, lấy đầu trên cổ Hoàng Thiên - - Bắc Mạc Ngưu gia.
Vừa rồi từ trên người Tam đương gia Huyền Thiên tìm được bức họa của minh, trên đó cũng viết bốn chữ - - bức họa Hoàng Thiên, giống chữ trên thư tín này như đúc. Xem ra, đều xuất từ ở đệ nhất đại gia tộc Bắc Mạc Huyện, Ngưu gia.
Bức họa kia Huyền Thiên đã tiêu hủy, thư tín thì lại thu vào, đây là căn cứ Ngưu gia muốn mưu đồ hại hắn, Huyền Thiên đã quyết tâm muốn đòi lại Ngưu gia món nợ này rồi.
Ánh mắt Huyền Thiên lần nữa rơi đến trên người Âm Cửu Cừu nói:
- Còn không?
Âm Cửu Cừu lập tức lắc đầu, nói:
- Đã không còn nữa, toàn bộ đều cho ngươi rồi, sư phụ ta Phích Lịch Đao Khách ở ngay tại phụ cận không xa, ngươi đừng giết ta, giết ta, ngươi cũng không sống được đâu!
- Hừ!
Huyền Thiên hừ lạnh một tiếng, một ngón tay điểm trúng huyệt đạo của Âm Cửu Cừu khiến hắn không thể động đậy, thò tay vào lồng ngực hắn sờ qua, quả nhiên khồng còn gì nữa.
- Tất cả đồ vật của ta toàn bộ đều cho ngươi rồi, thật sự không còn nữa!
Âm Cửu Cừu nói.
Trước ngực không có, Huyền Thiên lại tìm tòi đến ống tay áo Âm Cửu Cừu, sắc mặt Âm Cửu Cừu trong chốc lát biến đổi, Huyền Thiên sờ được một vật cứng từ đó.
Trong tay áo Âm Cửu Cừu có dấu ám tầng.
Kiếm quang lóe lên, ống tay áo bị chém đứt, một cái hộp gỗ nhỏ dài ước chừng nửa chưởng, bề rộng chừng hai ngón tay lộ ra ngoài.
- Đây là bảo bối sư phụ ta cho ta, ngươi không thể lấy đi, đó là của ta, ngươi cầm, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Âm Cửu Cừu lập tức sốt ruột hô lên.
Huyền Thiên đưa miệng hộp gỗ ra phía trước, cẩn thận từng li từng tí mở ra, phát hiện cũng không có dị động gì, chỉ là một hồi mùi thơm vô cùng thanh thuần truyền ra.
- Là một cây Linh Dược?
Huyền Thiên mừng rỡ trong lòng, quay lại xem, chỉ thấy trong hộp gỗ nằm một căn thực vật lớn chừng một ngón tay.
Thực vật này toàn thân trắng noãn, bóng loáng như ngọc, dài ước chừng một ngón tay, chỉ có một mảnh lá cây, tản ra thành hình quạt giống như linh chi vậy.
- Dĩ nhiên là một cây Ngọc Linh Chi?
Trong giọng nói của Huyền Thiên lộ vẻ vui mừng.
Ngọc Linh chi là một loại Linh Dược, so với Kỳ Hoàng Thảo còn cao cấp hơn, đối với võ giả Võ Đạo cảnh có tác dụng tăng lên cảnh giới cực lớn, giá trị cũng cao hơn Kỳ Hoàng Thảo nhiều, ít nhất cũng bảy tám chục vạn lượng bạc.
Có gốc Ngọc Linh chi này rồi, Huyền Thiên có thể cầm chắc khả năng rút ngắn thời gian tu vị dừng lại ở Võ Đạo cảnh cửu trọng, rất nhanh bước vào Võ Đạo cảnh thập trọng, thậm chí, đối với việc nhanh chóng vào Tiên Thiên cảnh cũng có tác dụng rất lớn.
Ngọc Linh Chi cần luyện hóa thời gian dài, Huyền Thiên trước tiên thu vào ngực, nhìn Âm Cửu Cừu lải nhải trên mặt đất âm thanh lạnh lùng nói:
- Không có ngươi, ta truy tung mã tặc Phúc Uy Bang cũng có thể tìm được hang ổ bọn hắn, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn, ngươi dẫn ta đi hang ổ Phúc Uy Bang, chỉ có thể đổi về mạng của ngươi, còn dong dài nữa thì ngươi đi theo bọn chúng thôi!
Âm Cửu Cừu trong nội tâm sợ sệt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, không dám nói nữa.
Huyền Thiên thổi từng ngụm trọc khí, hắc lân mã lập tức chạy tới, Huyền Thiên dẫn theo Âm Cửu Cừu trở mình lên ngựa, nói:
- Phúc Uy Bang ở nơi nào?
...
...
Căn cứ theo chỉ thị của Âm Cửu Cừu, hắc lân mã hơn một canh giờ, chạy qua lộ trình mấy trăm dặm, đi tới biên giới vùng núi Dã Mã Nguyên.
Âm Cửu Cừu chỉ vào phía trước nói:
- Đi tới phía trước vượt qua một ngọn núi, bên trong có một sơn cốc bình mở, sơn trại Phúc Uy Bang đang ở trong đó!
Trên đường đi, Huyền Thiên thấy được không ít dấu vết mã tặc Phúc Uy Bang lưu lại dấu vết, mã tặc đào tẩu đại bộ phận đều chạy về hướng này, hơn nữa, chỗ vào núi phía cũng có không ít dấu vết mã tặc lưu lại.
Xem ra, phía trước đích thật là hang ổ Phúc Uy Bang!
Huyền Thiên giục ngựa vào núi, rất nhanh liền vượt qua ngọn núi, phía trước xuất hiện một sơn cốc bình mở, một cái sơn trại toàn bộ dừng bằng Mộc Đầu xuất hiện trước mắt hắn.
Toàn bộ sơn trại, đều bị hàng rào gỗ vây lại, chỉ có một cửa trại đi vào, phía trên cửa trại có treo một khối gỗ dẹp cực lớn, trên đó có khắc ba chữ ‘ Phúc Uy Bang ’.
Huyền Thiên ném Âm Cửu Cừu sang một bên, hai chân kẹp lấy, hắc lân mã lập tức vọt tới cửa sơn trại của Phúc Uy Bang!
- Hoàng Thiên tới rồi!
- Hoàng Thiên giết Đại đương gia đuổi tới sơn trại rồi!
...
...
Trong sơn trại của Phúc Uy Bang không ít đều là mã tặc vừa rồi theo Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia đuổi giết Huyền Thiên, lập tức chúng hoảng sợ kêu lớn lên.
Trong mắt mã tặc Phúc Uy Bang, Huyền Thiên cũng như là mã tặc trong mắt thôn dân vật, là Ác Ma không thể ngăn cản.
Cách sơn trại chừng 30 bước, thân thể Huyền Thiên đột nhiên từ hắc lân mã nhảy lên, rơi xuống mặt đất phía trước, thân thể mãnh liệt đạp một cái lên mặt đất, thân thể bay vút như báo săn, đạp không mà lên, trong chốc lát liền phóng qua hàng rào hơn 15m bên ngoài sơn trại.
Tiến vào trong trại, như là Mãnh Hổ xông vào bầy cừu.
Ngay cả Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia đều đã bị chết trên tay Huyền Thiên, một chiêu cũng đỡ không nổi, những tên mã tặc khác trong sơn trại dưới kiếm Huyền Thiên Kiếm càng như chém dưa thái rau vậy.
Kiếm khí tung hoành, kiếm quang thoáng hiện, những nơi đi qua, mã tặc Phúc Uy Bang nhao nhao ngã xuống trong vũng máu.
Dùng lực một người solo một bang phái, đây là chuyện chỉ có đệ tử nội môn đại tông môn mới có thể làm được, Huyền Thiên hôm nay mới chỉ là Võ Đạo cảnh cửu trọng nhưng xông vào Phúc Uy Bang cũng không người có thể kháng cự.
/1894
|