- Ta thật sự thích nàng a!
Hoa Phong sắc mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ, nhưng vẫn cố gắng để nói.
Thế nhưng Tiểu Linh vẫn là thần thái bình tĩnh, không mảy may dao động, khiến hắn có chút buồn bực.
- Các ngươi muốn tâm sự thì trên đường xuống hoàng tuyền còn rất nhiều thời gian!
- Nhưng trước khi để ngươi chết, ta bắt ngươi chứng kiến, huynh đệ chúng ta chăm sóc nàng từng chút một.
Diệp Thần nhìn Hoa Phong cười lạnh, kế đến nhìn Tiểu Linh đầy dục hỏa. Hoa Phong bị trúng kế bọn hắn, hiện tại liền bị thương, dù có muốn chạy cũng là một điều gì đó mộng tưởng.
- Các ngươi quá đề cao mình rồi!
Hoa Phong nhàn nhạt nói. Vừa rồi chiến đấu cùng bọn họ, Ly Nhẫn kiếm mặc dù sắc bén lại không thể cắt vỡ lớp chân khí hộ thể, khiến Hoa Phong mặc nhiên chiếm không ít lợi thế, nhưng cuối cùng bất lực làm thương đối phương.
Thanh Phong kiếm lại rất khác, bề ngoài tuy thập phần không bắt mắt, thế nhưng lại có thể làm được.
- Tiểu tử sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!
Võ giả bên phía Diệp Thần vẻ mặt nhìn Hoa Phong như người chết, hung ác nói.
- Như vậy các ngươi nên nhanh chết một chút tránh cản trở ta hành sự!
Hoa Phong hơi liếc Tiểu Linh phía sau, kế tiếp hướng ba người Diệp Thần nghiêm mặt nói.
Tiểu Linh nghe đến hai từ hành sự, toàn thân bất giác run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nội tâm lần nữa tuyệt vọng.
Hô
Không nói quá nhiều Hoa Phong lập tức phóng xuất kiếm ý, kiếm ý phô thiên cái địa, trực tiếp áp chế ba người Diệp Thần, khiến bọn họ khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
- Chết!
Hoa Phong lạnh lùng phun ra một từ, kế tiếp lại một lần quấn ba người, nhưng lần này đám người kia không may mắn như lần trước.
A...a tiểu tử...Nam Thiên Kiếm Phái nhất định sẽ diệt sạch cả nhà ngươi!
Diệp Thần bị một kiếm xuyên tim, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin nổi, hắn làm sao nghĩ tới thanh kiếm gỗ kia, lại có thể dễ dàng cắt vỡ chân khí hộ thể của mình như thế, nhưng đến lúc hắn ngờ được, thì chỉ bỏ lại một câu uy hiếp rồi chết.
- Đừng giết ta! Đại hiệp tha mạng!
- Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, tiểu nhân có mắt như mù!
Hai tên còn lại trông thấy Diệp Thần bị một kiếm xuyên tim, nội tâm rét lạnh, liền dập đầu liên tục cầu xin.
Hoa Phong khóe miệng khẽ nhếch, vốn đang định nói gì, liền nuốt ngược trở lại, kiếm gỗ khẽ vung, hai cái đầu người lập tức bay lên.
A........a
Hai tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp sơn mạch, khiến cho rất nhiều yêu thú cấp thấp bị một trận hù sợ. Bọn họ chết trong tay một tên Luyện Mạch kỳ, chết không thể phản kháng, bao nhiêu sát chiêu không thể thi triển vì bị khí thế khủng bố không biết gắt gao áp chế.
Ba võ giả Hồng Mông cảnh, bị Luyện Mạch kỳ tru sát, nếu đồn ra ngoài bọn họ dù chết rồi, cũng trở thành danh nhân thiên cổ nhục nhã nhất toàn Nam Vực, thế nhưng mọi chuyện nên là vậy.
- Chạy!
Tháo sạch nhẫn trữ vật của ba người, Hoa Phong liền nhanh chóng cõng Tiểu Linh bỏ chạy, đây là cái hắn gọi, hành sự. Tiểu Linh bị đám người Diệp Thần phong bế kinh mạch, cho nên Hoa Phong thao tác rất dễ dàng.
- Buông ta ra! Đồ vô lại bỏ ta xuống.
Tiểu Linh cố sức giãy giụa nhưng liền vô vọng.
Hống
Hoa Phong vừa chạy được trăm thước, liền nghe phía sau truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa.
-Chậm rồi!
Hoa Phong thần sắc bất đắc dĩ, cười khổ một trận.
- Ngươi thả ta xuống!
Tiểu Linh đấm mạnh vào lưng Hoa Phong.
- Như vậy mới có thể chết chung a!
Hoa Phong mặt dày nói.
- Ai chết chung với ngươi?
Tiểu Linh mặt đẹp đỏ bừng, tức giận không thôi, Hoa Phong năm lần bảy lượt đều là khi dễ nàng, hiện tại liền muốn chết chung, hơn nữa tại khu vực này của Đại Liên Sơn Mạch kẻ nào giết được hắn.
- Nàng nhìn xem!
Hoa Phong vừa dứt lời, trái phải, trước sau liền xuất hiện bốn yêu thú dạng trâu khổng lồ Thiết Kỳ Ngưu, khí tức phát ra từ chúng cực kỳ khủng bố.
A..
Tiểu Linh vừa trông thấy yêu thú, không tự chủ la lớn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Bốn con yêu thú khủng bố bao vây bốn phía, đặc biệt con đằng trước, hai mắt tròn xoe nhìn Hoa Phong chằm chằm, sau đó rống lớn, nghe ra có vẻ cực kỳ phẫn nộ, hóa ra bọn chúng nghe đánh nhau mà tới, hiện tại không ngờ yêu thú kia gặp người quen.
Ách
- Thật là oan gia ngõ hẹp!
Hoa Phong nhìn con yêu thú trước mắt, cười khổ.
- Hỏa Hoàng Man Ngưu yêu thú cấp hai đỉnh, nó không phải ở bên trong Hoang cổ bí cảnh sao?
Tiểu Linh khiếp sợ nhìn yêu thú đối diện nói.
Đúng như vậy con yêu thú trước mặt chính là Hỏa Hoàng Man Ngưu đại danh đỉnh đỉnh, địch nhân cùng Hoa Phong không chết không thôi.
Bỏ qua việc tại sao Man Ngưu đột nhiên xuất tại đây, trước mắt đối phó nó cũng là vấn để khó khăn.
Hoa Phong hiện tại lực lượng không còn khủng bố, tuyệt không thể đánh tay đôi với yêu thú da dày thịt béo này.
Về phần ba con yêu thú còn lại không đáng lưu tâm, bọn chúng chỉ là yêu thú dạng trâu cấp một Thiết Kỳ Ngưu, lực lượng cũng rất biến thái, phòng ngự cũng rất mạnh, thế nhưng Hoa Phong là không để vào mắt.
- Ngươi có thù với nó! Tên vô sỉ như ngươi đến đâu cũng bị người chán ghét!
Tiểu Linh không thể tưởng tượng dò hỏi, bất quá nàng liền tự trả lời.
- Nàng đang là thê tử ta a! Không nên nói tướng công như vậy mới phải.
Hoa Phong không cho là đúng phản bác.
- Ta nói rồi đời đời kiếp kiếp..
- Đều là thê tử của Hoa Phong!
Tiểu Linh vốn định lặp lại câu nói cũ, thế nhưng Hoa Phong lại căn đúng trọng tâm, cắt ngang, chiếm đại tiện nghi.
- Ngươi đừng nằm mơ!
Tiểu Linh tức giận đấm Hoa Phong vài cái, bất quá nội tâm đã có chút dao động, mà ngay chính nàng cũng không phát hiện ra.
Hống.
Man Ngưu rống giận, nó không nghĩ tới hai nhân loại hỗn đản, trước mặt nó còn tâm tư đùa giỡn. Bất quá vẫn là thập phần kiêng kị.
Lần trước chính nó đã bị tên hỗn đản nện cho một đạp, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ. Lúc đó Man Ngưu có cả tộc đàn, hiện tại có mỗi nó xuất hiện tại đây, cho nên thập phần không nắm chắc đối phó tên đáng hận này.
“ Thật kỳ quái”
Tiểu Linh bị Man Ngưu hù sợ, thế nhưng là nàng cũng rất nhanh phát hiện nó là đang kiêng kỵ Hoa Phong, việc này khiến nàng hết sức tò mò.
Rốt cuộc tên đáng hận này có phải nhân loại hay không. Cũng phải thôi kẻ mà chỉ còn nửa phần cái mạng, vẫn có thể sống sót, nào phải bình thường.
- Ngưu huynh đệ khoan động thủ!
Ngay khi Man Ngưu rũ bỏ kiêng kỵ, gầm lên rống giận, ý định lao lên tấn công Hoa Phong, liền bị hắn đưa tay ra ngăn cản, ý nói bớt giận.
- Hiện tại trên người ta không có thứ huynh cần nếu không may ta có mệnh hệ gì, thứ đó Ngưu huynh cũng không thể đoạt tới.
Hoa Phong đối diện Man Ngưu, chậm rãi nói, thế nhưng tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thấy Man Ngưu có vẻ hiểu Hoa Phong nói tiếp.
- Cho nên hiện tại đấu đến huynh chết ta sống, cũng không có ích lợi gì!
- Chi bằng hai ta liền cùng một chỗ, trong vòng mười năm ta sẽ đưa lại Ngưu huynh thứ đó.
Hoa Phong ý đồ thâm sâu nói.
Hống
Man Ngưu rống giận, nhân loại hỗn đản chung quy vẫn là hỗn đản, bắt nó chờ mười năm đây là không thể chấp nhận.
- Ta có thể lấy linh hồn ra thề, thứ đó đang ở rất xa, rất xa.
- Với năng lực của ta hiện giờ là không thể đi lấy.
- Ngưu huynh có thể đợi thứ đó mấy vạn năm, hiện tại không thể đợi thêm mười năm sao?
Để chứng thực lời nói Hoa Phong thậm chí đem linh hồn ra thề, cuối cùng khích tướng.
- Ngưu huynh đồng ý, vậy chúng ta liền lập khế ước minh hữu.
Thấy Man Ngưu tỏ vẻ tin tưởng, Hoa Phong liền đưa ra gợi ý. Sau đó dựa theo kiến thức truyền thụ liền lập khế ước cùng Man Ngưu.
Giữa nhân loại và yêu thú liền là không đội trời chung, cho nên hai phe thường băt đối phương làm sủng vật. Từ đó khế ước ràng buộc giữa đôi bên được ra đời.
Khế ước có hai loại, một là ước chủ tớ, hai là minh ước. Ước chủ tớ là thu đối phương làm sủng vật, minh ước là hai bên ngang hàng.
Đặc biệt trong thời gian lập ước, trừ khi đối phương chết đi, khế ước mới tự động tiêu tán, nếu như đơn phương phản ước sẽ bị phản phệ linh hồn mà chết. Cho nên phản ước là điều cấm kỵ.
Hiện tại Hoa Phong cùng Man Ngưu là lập minh ước.
Sau khi trích máu lập ước, Hoa Phong nội tâm thở phào. Kế tiếp nhìn Man Ngưu nhíu mày nói.
- Ngưu huynh trông như vậy đi chung rất không thích hợp.
Man Ngưu thân hình cao gần hai trượng cùng hắn một chỗ có vẻ rất sai.
Hừhừ
Man Ngưu nhìn Hoa Phong bất mãn, thế nhưng nó khẽ lắc mình, thân thể cấp tốc thu nhỏ vừa bằng một con trâu đúng nghĩa.
“ Hắn là yêu thú sao?”
Tiểu Linh nội tâm chấn động mãnh liệt, Hoa Phong chỉ nói vài câu, liền thu phục Man Ngưu khủng bố.
Hắn không phải nhân loại, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, nàng liền khiếp sợ không thôi. Kẻ trộm Lam Thánh quả.
Đúng lúc này Hoa Phong cũng thả nàng xuống, xoay người nói.
- Nàng biết lai lịch Ngưu huynh, chắc cũng biết ta là ai.
- Cho nên trừ một người ra, bất kể ai biết bí mật này đều phải..
Hoa Phong biểu tình không chút cảm xúc nhìn Tiểu Linh với ý đồ không tốt.
- Ngươi muốn giết ta, diệt khẩu!
Tiểu Linh dường như biết trước bình tĩnh nói.
- Nếu nàng đồng ý làm thê tử ta mọi chuyện sẽ khác.
Hoa Phong nham hiểm nói.
- Ngươi giết ta đi!
Tiểu Linh nhắm mắt chấp nhận. Nàng là dù chết cũng không đồng ý yêu cầu của hắn.
“Thật đẹp” Hoa Phong nội tâm liên tục tán thưởng. Sau đó hắn đánh liều hôn nàng một cái, rồi lập tức bỏ chạy ra xa.
- Ngươi đồ vô liêm sỉ, bỉ ổi hạ lưu.
Tiểu Linh ngơ ngác lấy tay rờ má, kế tiếp tức đến liên tục dậm chân, không nghĩ tới đối phương là kiếm cớ khi dễ nàng, trắng trợn khi dễ.
- Ta nói thê tử của ta, ở quê ta, một nữ nhân đứng trước mặt nam nhân không bao giờ nhắm mắt như vậy, trừ khi..
Hoa Phong vui sướng khi người gặp họa, hắn là rất thích chọc tiểu bà cô này giận, lúc đó nàng thật đẹp.
Hic...
Tiểu Linh tức giận mà không thể làm gì, ngồi tại chỗ khóc nức nỡ, đã bao giờ nàng bị khi dễ như vậy.
Ách
Hoa Phong có chút không biết làm sao, cắn răng lại gần ý định an ủi....
Ba con Thiết Ngưu đã bị đuổi đi, chỉ còn lại Hỏa Hoàng Man Ngưu đã thu nhỏ thân hình, nhìn hai nhân loại một đuổi một chạy trước mắt đầy nghi hoặc.
Hoa Phong sắc mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ, nhưng vẫn cố gắng để nói.
Thế nhưng Tiểu Linh vẫn là thần thái bình tĩnh, không mảy may dao động, khiến hắn có chút buồn bực.
- Các ngươi muốn tâm sự thì trên đường xuống hoàng tuyền còn rất nhiều thời gian!
- Nhưng trước khi để ngươi chết, ta bắt ngươi chứng kiến, huynh đệ chúng ta chăm sóc nàng từng chút một.
Diệp Thần nhìn Hoa Phong cười lạnh, kế đến nhìn Tiểu Linh đầy dục hỏa. Hoa Phong bị trúng kế bọn hắn, hiện tại liền bị thương, dù có muốn chạy cũng là một điều gì đó mộng tưởng.
- Các ngươi quá đề cao mình rồi!
Hoa Phong nhàn nhạt nói. Vừa rồi chiến đấu cùng bọn họ, Ly Nhẫn kiếm mặc dù sắc bén lại không thể cắt vỡ lớp chân khí hộ thể, khiến Hoa Phong mặc nhiên chiếm không ít lợi thế, nhưng cuối cùng bất lực làm thương đối phương.
Thanh Phong kiếm lại rất khác, bề ngoài tuy thập phần không bắt mắt, thế nhưng lại có thể làm được.
- Tiểu tử sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!
Võ giả bên phía Diệp Thần vẻ mặt nhìn Hoa Phong như người chết, hung ác nói.
- Như vậy các ngươi nên nhanh chết một chút tránh cản trở ta hành sự!
Hoa Phong hơi liếc Tiểu Linh phía sau, kế tiếp hướng ba người Diệp Thần nghiêm mặt nói.
Tiểu Linh nghe đến hai từ hành sự, toàn thân bất giác run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nội tâm lần nữa tuyệt vọng.
Hô
Không nói quá nhiều Hoa Phong lập tức phóng xuất kiếm ý, kiếm ý phô thiên cái địa, trực tiếp áp chế ba người Diệp Thần, khiến bọn họ khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
- Chết!
Hoa Phong lạnh lùng phun ra một từ, kế tiếp lại một lần quấn ba người, nhưng lần này đám người kia không may mắn như lần trước.
A...a tiểu tử...Nam Thiên Kiếm Phái nhất định sẽ diệt sạch cả nhà ngươi!
Diệp Thần bị một kiếm xuyên tim, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin nổi, hắn làm sao nghĩ tới thanh kiếm gỗ kia, lại có thể dễ dàng cắt vỡ chân khí hộ thể của mình như thế, nhưng đến lúc hắn ngờ được, thì chỉ bỏ lại một câu uy hiếp rồi chết.
- Đừng giết ta! Đại hiệp tha mạng!
- Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, tiểu nhân có mắt như mù!
Hai tên còn lại trông thấy Diệp Thần bị một kiếm xuyên tim, nội tâm rét lạnh, liền dập đầu liên tục cầu xin.
Hoa Phong khóe miệng khẽ nhếch, vốn đang định nói gì, liền nuốt ngược trở lại, kiếm gỗ khẽ vung, hai cái đầu người lập tức bay lên.
A........a
Hai tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp sơn mạch, khiến cho rất nhiều yêu thú cấp thấp bị một trận hù sợ. Bọn họ chết trong tay một tên Luyện Mạch kỳ, chết không thể phản kháng, bao nhiêu sát chiêu không thể thi triển vì bị khí thế khủng bố không biết gắt gao áp chế.
Ba võ giả Hồng Mông cảnh, bị Luyện Mạch kỳ tru sát, nếu đồn ra ngoài bọn họ dù chết rồi, cũng trở thành danh nhân thiên cổ nhục nhã nhất toàn Nam Vực, thế nhưng mọi chuyện nên là vậy.
- Chạy!
Tháo sạch nhẫn trữ vật của ba người, Hoa Phong liền nhanh chóng cõng Tiểu Linh bỏ chạy, đây là cái hắn gọi, hành sự. Tiểu Linh bị đám người Diệp Thần phong bế kinh mạch, cho nên Hoa Phong thao tác rất dễ dàng.
- Buông ta ra! Đồ vô lại bỏ ta xuống.
Tiểu Linh cố sức giãy giụa nhưng liền vô vọng.
Hống
Hoa Phong vừa chạy được trăm thước, liền nghe phía sau truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa.
-Chậm rồi!
Hoa Phong thần sắc bất đắc dĩ, cười khổ một trận.
- Ngươi thả ta xuống!
Tiểu Linh đấm mạnh vào lưng Hoa Phong.
- Như vậy mới có thể chết chung a!
Hoa Phong mặt dày nói.
- Ai chết chung với ngươi?
Tiểu Linh mặt đẹp đỏ bừng, tức giận không thôi, Hoa Phong năm lần bảy lượt đều là khi dễ nàng, hiện tại liền muốn chết chung, hơn nữa tại khu vực này của Đại Liên Sơn Mạch kẻ nào giết được hắn.
- Nàng nhìn xem!
Hoa Phong vừa dứt lời, trái phải, trước sau liền xuất hiện bốn yêu thú dạng trâu khổng lồ Thiết Kỳ Ngưu, khí tức phát ra từ chúng cực kỳ khủng bố.
A..
Tiểu Linh vừa trông thấy yêu thú, không tự chủ la lớn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Bốn con yêu thú khủng bố bao vây bốn phía, đặc biệt con đằng trước, hai mắt tròn xoe nhìn Hoa Phong chằm chằm, sau đó rống lớn, nghe ra có vẻ cực kỳ phẫn nộ, hóa ra bọn chúng nghe đánh nhau mà tới, hiện tại không ngờ yêu thú kia gặp người quen.
Ách
- Thật là oan gia ngõ hẹp!
Hoa Phong nhìn con yêu thú trước mắt, cười khổ.
- Hỏa Hoàng Man Ngưu yêu thú cấp hai đỉnh, nó không phải ở bên trong Hoang cổ bí cảnh sao?
Tiểu Linh khiếp sợ nhìn yêu thú đối diện nói.
Đúng như vậy con yêu thú trước mặt chính là Hỏa Hoàng Man Ngưu đại danh đỉnh đỉnh, địch nhân cùng Hoa Phong không chết không thôi.
Bỏ qua việc tại sao Man Ngưu đột nhiên xuất tại đây, trước mắt đối phó nó cũng là vấn để khó khăn.
Hoa Phong hiện tại lực lượng không còn khủng bố, tuyệt không thể đánh tay đôi với yêu thú da dày thịt béo này.
Về phần ba con yêu thú còn lại không đáng lưu tâm, bọn chúng chỉ là yêu thú dạng trâu cấp một Thiết Kỳ Ngưu, lực lượng cũng rất biến thái, phòng ngự cũng rất mạnh, thế nhưng Hoa Phong là không để vào mắt.
- Ngươi có thù với nó! Tên vô sỉ như ngươi đến đâu cũng bị người chán ghét!
Tiểu Linh không thể tưởng tượng dò hỏi, bất quá nàng liền tự trả lời.
- Nàng đang là thê tử ta a! Không nên nói tướng công như vậy mới phải.
Hoa Phong không cho là đúng phản bác.
- Ta nói rồi đời đời kiếp kiếp..
- Đều là thê tử của Hoa Phong!
Tiểu Linh vốn định lặp lại câu nói cũ, thế nhưng Hoa Phong lại căn đúng trọng tâm, cắt ngang, chiếm đại tiện nghi.
- Ngươi đừng nằm mơ!
Tiểu Linh tức giận đấm Hoa Phong vài cái, bất quá nội tâm đã có chút dao động, mà ngay chính nàng cũng không phát hiện ra.
Hống.
Man Ngưu rống giận, nó không nghĩ tới hai nhân loại hỗn đản, trước mặt nó còn tâm tư đùa giỡn. Bất quá vẫn là thập phần kiêng kị.
Lần trước chính nó đã bị tên hỗn đản nện cho một đạp, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ. Lúc đó Man Ngưu có cả tộc đàn, hiện tại có mỗi nó xuất hiện tại đây, cho nên thập phần không nắm chắc đối phó tên đáng hận này.
“ Thật kỳ quái”
Tiểu Linh bị Man Ngưu hù sợ, thế nhưng là nàng cũng rất nhanh phát hiện nó là đang kiêng kỵ Hoa Phong, việc này khiến nàng hết sức tò mò.
Rốt cuộc tên đáng hận này có phải nhân loại hay không. Cũng phải thôi kẻ mà chỉ còn nửa phần cái mạng, vẫn có thể sống sót, nào phải bình thường.
- Ngưu huynh đệ khoan động thủ!
Ngay khi Man Ngưu rũ bỏ kiêng kỵ, gầm lên rống giận, ý định lao lên tấn công Hoa Phong, liền bị hắn đưa tay ra ngăn cản, ý nói bớt giận.
- Hiện tại trên người ta không có thứ huynh cần nếu không may ta có mệnh hệ gì, thứ đó Ngưu huynh cũng không thể đoạt tới.
Hoa Phong đối diện Man Ngưu, chậm rãi nói, thế nhưng tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thấy Man Ngưu có vẻ hiểu Hoa Phong nói tiếp.
- Cho nên hiện tại đấu đến huynh chết ta sống, cũng không có ích lợi gì!
- Chi bằng hai ta liền cùng một chỗ, trong vòng mười năm ta sẽ đưa lại Ngưu huynh thứ đó.
Hoa Phong ý đồ thâm sâu nói.
Hống
Man Ngưu rống giận, nhân loại hỗn đản chung quy vẫn là hỗn đản, bắt nó chờ mười năm đây là không thể chấp nhận.
- Ta có thể lấy linh hồn ra thề, thứ đó đang ở rất xa, rất xa.
- Với năng lực của ta hiện giờ là không thể đi lấy.
- Ngưu huynh có thể đợi thứ đó mấy vạn năm, hiện tại không thể đợi thêm mười năm sao?
Để chứng thực lời nói Hoa Phong thậm chí đem linh hồn ra thề, cuối cùng khích tướng.
- Ngưu huynh đồng ý, vậy chúng ta liền lập khế ước minh hữu.
Thấy Man Ngưu tỏ vẻ tin tưởng, Hoa Phong liền đưa ra gợi ý. Sau đó dựa theo kiến thức truyền thụ liền lập khế ước cùng Man Ngưu.
Giữa nhân loại và yêu thú liền là không đội trời chung, cho nên hai phe thường băt đối phương làm sủng vật. Từ đó khế ước ràng buộc giữa đôi bên được ra đời.
Khế ước có hai loại, một là ước chủ tớ, hai là minh ước. Ước chủ tớ là thu đối phương làm sủng vật, minh ước là hai bên ngang hàng.
Đặc biệt trong thời gian lập ước, trừ khi đối phương chết đi, khế ước mới tự động tiêu tán, nếu như đơn phương phản ước sẽ bị phản phệ linh hồn mà chết. Cho nên phản ước là điều cấm kỵ.
Hiện tại Hoa Phong cùng Man Ngưu là lập minh ước.
Sau khi trích máu lập ước, Hoa Phong nội tâm thở phào. Kế tiếp nhìn Man Ngưu nhíu mày nói.
- Ngưu huynh trông như vậy đi chung rất không thích hợp.
Man Ngưu thân hình cao gần hai trượng cùng hắn một chỗ có vẻ rất sai.
Hừhừ
Man Ngưu nhìn Hoa Phong bất mãn, thế nhưng nó khẽ lắc mình, thân thể cấp tốc thu nhỏ vừa bằng một con trâu đúng nghĩa.
“ Hắn là yêu thú sao?”
Tiểu Linh nội tâm chấn động mãnh liệt, Hoa Phong chỉ nói vài câu, liền thu phục Man Ngưu khủng bố.
Hắn không phải nhân loại, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, nàng liền khiếp sợ không thôi. Kẻ trộm Lam Thánh quả.
Đúng lúc này Hoa Phong cũng thả nàng xuống, xoay người nói.
- Nàng biết lai lịch Ngưu huynh, chắc cũng biết ta là ai.
- Cho nên trừ một người ra, bất kể ai biết bí mật này đều phải..
Hoa Phong biểu tình không chút cảm xúc nhìn Tiểu Linh với ý đồ không tốt.
- Ngươi muốn giết ta, diệt khẩu!
Tiểu Linh dường như biết trước bình tĩnh nói.
- Nếu nàng đồng ý làm thê tử ta mọi chuyện sẽ khác.
Hoa Phong nham hiểm nói.
- Ngươi giết ta đi!
Tiểu Linh nhắm mắt chấp nhận. Nàng là dù chết cũng không đồng ý yêu cầu của hắn.
“Thật đẹp” Hoa Phong nội tâm liên tục tán thưởng. Sau đó hắn đánh liều hôn nàng một cái, rồi lập tức bỏ chạy ra xa.
- Ngươi đồ vô liêm sỉ, bỉ ổi hạ lưu.
Tiểu Linh ngơ ngác lấy tay rờ má, kế tiếp tức đến liên tục dậm chân, không nghĩ tới đối phương là kiếm cớ khi dễ nàng, trắng trợn khi dễ.
- Ta nói thê tử của ta, ở quê ta, một nữ nhân đứng trước mặt nam nhân không bao giờ nhắm mắt như vậy, trừ khi..
Hoa Phong vui sướng khi người gặp họa, hắn là rất thích chọc tiểu bà cô này giận, lúc đó nàng thật đẹp.
Hic...
Tiểu Linh tức giận mà không thể làm gì, ngồi tại chỗ khóc nức nỡ, đã bao giờ nàng bị khi dễ như vậy.
Ách
Hoa Phong có chút không biết làm sao, cắn răng lại gần ý định an ủi....
Ba con Thiết Ngưu đã bị đuổi đi, chỉ còn lại Hỏa Hoàng Man Ngưu đã thu nhỏ thân hình, nhìn hai nhân loại một đuổi một chạy trước mắt đầy nghi hoặc.
/125
|