- Hoa Phong ngươi trốn chỗ nào lên đây cho lão tử?
Hồng Câu Tiễn tiếp tục quát lớn.
- Ngươi là tìm ta!
Hoa Phong ý định thần nhàn, đi ra từ đám đông khán giả, hướng Hồng Câu Tiễn nhếch miệng.
- Hắn ra rồi!
Ngay khi Hoa Phong vừa lên tiếng, hắn liền bị vạn chúng chú mục, có hiếu kỳ, có cười nhạo, có phẫn nộ, có thích thú, nhưng chỉ có duy nhất một ánh mắt kích động.
- Là hắn thật sự là hắn!
Tiểu Linh tâm tình kích động suýt chút la lên, Hoa Phong xuất hiện thì còn ai dám chỉ trích cha chứ.
- Con rùa nhà ngươi không ngờ lại trốn trong đám đông!
- Lăn lên đây cho ta!
Hồng Câu Tiễn hơi đánh giá Hoa Phong một chút, xác định tu vi đối phương thâp hơn mình một bậc, liền khinh thường, nói.
Hoa Phong hơi nhíu mày, bất quá vẫn bình thản đi lên khán đài, những thí sinh khác tất cả đều lăng không phi hành, còn hắn nhàn nhã đạp bộ, tay cầm quạt xếp, thỉnh thoảng phe phẩy, trông cực kỳ tiêu sái.
- Thật anh tuấn!
- Ta thích hắn rồi!
Khắp khán đài nữ nhân nhao nhao kêu lên, bộ dạng Hoa Phong lúc này khiến vạn người mê.
- Không ngờ hắn lại có bộ dạng như vậy, ta xem hắn liền không chịu được một kích của Hồng Câu Tiễn.
Nữ nhân thì sáng mắt, nam nhân thì khinh thường, khắp khán đài đều cho rằng loại công tử như này thường không chịu nổi một kích.
- Ha Ha Tuyết tông chủ bồi dưỡng đệ tử thật tốt!
Trên đài cao Hoàng Trấn Viên hướng Tuyết Vô Ngân cười chế nhạo, hôm nay làm Tuyết Vô Ngân mất mặt hắn cảm thấy thập phần sảng khoái.
- Tuyết Linh Tông không ngờ có đệ tử anh tuấn như vậy.
Trương Bất Di cũng không chịu kém cạnh.
Mặc cho bọn họ châm chọc, Tuyết Vô Ngân sắc mặt vẫn bất biến, không thèm trả lời, từ khi trông thấy Hoa Phong hắn liền thở phào nhẹ nhõm, nội tâm có phần chờ mong, tên này có thể lần nữa tạo nên kỳ tích khoáng cổ kỳ kim.
Về phần mặt mũi, hắn chắc chắn chín phần có thể lật ngược thế cờ, đùa sao, kẻ thiêu đốt linh hồn mà không chết, loại người như vậy dễ thua lắm sao?
- Tông chủ để ta đi đập chết hắn.
Một vị trưởng lão tức giận truyền âm cho Tuyết Vô Ngân.
- Không cần! Hắn chân chính là đệ tử bản tông.
Tuyết Vô Ngân ngăn trưởng lão kia xúc động bèn nói.
- Cái gì? Tông chủ rốt cuộc chuyện này là sao?
Vị trưởng lão kia cực kỳ chấn động, tên kia không phải tán tu sao? Đột nhiên chuyển thành đệ tử bản tông rồi, chuyện này quá khó hiểu. Bất quá Tuyết Vô Ngân không có giải thích hắn cũng không tiếp tục hỏi.
-Hừ!
Thấy Tuyết Vô Ngân không đếm xỉa tới mình, ba người kia tức giận hừ lạnh. Cái gì là khinh thường, đây mới chân chính là khinh thường.
Khu vực thí sinh.
“Hắn vẫn vô sỉ như vậy!” Tiểu Linh nghĩ thầm, bộ dạng Hoa Phong, luôn khiến nàng nhìn hắn không bao giờ thuận mắt.
- Quá mất mặt, nếu để ta gặp hắn, ta lột da rút gân hắn.
Đệ tử Phong Linh Tông nhìn Hoa Phong cực kỳ phẫn nộ, bao nhiêu mặt mũi tông môn, bị tên tán tu vô danh tiểu tốt, làm cho mất sạch, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận.
...
Đài thi đấu số mười.
- Ngươi đồ mọt sách! Biết điều thì lăn xuống, đỡ cho lão tử phải động tay động chân!
Hồng câu tiễn nhìn Hoa Phong đối diện khinh thường nói.
- Ngươi bị điên à!
Hoa Phong phun nước miếng mắng to. Tên này đúng là bị điên, lúc kêu hắn lăn lên, lúc kêu lăn xuống, xem hắn là thùng phi chắc.
- Hả?
Hồng Câu Tiễn ngơ ngác nhìn Hoa Phong chằm chằm, không hiểu chuyện gì xảy ra, trước mặt hắn nào phải mọt sách gì, một tên vô lại chân chính.
- Tai ngươi điếc sao? Hiện tại liền lăn xuống!
Hoa Phong trầm giọng, tên to con này khiến hắn nhìn rất không thuận mắt.
- Ngươi muốn chết!
Hồng Câu Tiễn sắc mặt cực kỳ khó coi, gằn giọng.
Bất quá
Oanh
Thanh âm va chạm vang lên. Hồng Câu Tiễn ngay lập tức bị đánh bay khỏi lôi đài.
- Hừ!
Hoa Phong tay cầm chiến chùy thổi thổi, hừ lạnh khinh thường.
- Tên chết tiệt ta giết ngươi!
Hồng Câu Tiễn nằm bẹp trên đất, miệng rống to đầy phẫn nộ, thế nhưng cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám tái chiến, hắn thua rồi!
- Hắn dùng chùy, chỉ một chùy!
- Nhanh như vậy!
- Hắn thật là tán tu!
Toàn bộ khán giả bên ngoài bị Hoa Phong làm cho chấn động. Không thể tin nổi, võ giả cùng giai trước mặt hắn không rút ra nổi binh khí. Đáng nói hơn binh khí của hắn lại là chiến chùy, quá không phù hợp với vẻ bề ngoài của hắn.
- Lần này Phong Linh Tông chiếm đại tiện nghi rồi!
- Ta thấy chưa chắc mới chi vòng một mà thôi, hơn nữa hắn là bất ngờ tập kích!
Rất nhiều ý kiến trái chiều vang lên, nhưng vẫn là chấn động không nhỏ.
Chín lôi đài còn lại đến giờ vẫn không phân rõ thắng bại, Hoa Phong đợi tuyên bố thắng trận, liền nhàn nhã đi xuống.
Bất quá hắn không về lại khu khán giả mà bước thẳng về phía đài quan sát, chắp tay cung kính, nói.
- Đệ tử nội môn Phong Linh Tông, Hoa Phong tham kiến tông chủ và các vị tiền bối!
Oanh
Chấn động, cực kỳ chấn động, không thể tin nổi, không thể tưởng tượng, mấy ngàn vạn con mắt đều tròn xoe, mấy vạn cái miệng đều há hốc, đến nhét vài quả trứng cũng lọt.
Hóa ra Hoa Phong không phải tán tu như đồn thổi, mà là đệ tử Phong Linh Tông chân chính, còn là đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn tu vi Hồng Mông cảnh, chứng tỏ chưa qua sát hạch tiến vào hàng ngũ tinh anh, đồng nghĩa vừa tiến cấp không lâu.
Vừa tiến cấp không lâu liền nện cho Hồng Mông cảnh nhất trọng thiên trung kỳ lâu năm, Hồng Câu Tiễn không kịp rút binh khí, chuyện thật như đùa, lại xảy ra trước mắt.
...
- Được rồi ngươi lui xuống trước đi!
Tuyết Vô Ngân áp chế kích động, muốn cười lớn, phất tay cho Hoa Phong lui xuống.
- Đa tạ tông chủ!
Hoa Phong hơi thi lễ, sau đó liền rời đi, vị tông chủ này nhặt lại mạng cho hắn, cho nên Hoa Phong đối với người này thập phần cung kính.
- Phải đa tạ Hoàng chưởng môn rồi! Ha ha!
Sau khi Hoa Phong rời đi, Tuyết Vô Ngân hướng Hoàng Trấn Viên châm chọc, sau đó cùng tất cả trưởng lão đoàn cười sung sướng. Kẻ làm tông chủ một tông như hắn, sao không điều tra ra kẻ sau màn giở trò, thế nhưng thật tốt.
- Hừ! Xem các ngươi cười được bao lâu?
Hoàng Trấn Viên sắc mặt khó coi vô cùng, không nghĩ tới tìm đại một tên tán tu nhỏ yếu, ý đồ khiến Phong Linh Tông mất hết mặt mũi, cuối cùng tán tu kia lại trùng hợp là người của đối phương, đã vậy còn khá lợi hại, đây là vận cứt chó mà.
Nếu may mắn, tên kia còn có thể tiến sâu hơn, đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
- Tông chủ thật cao tay a!
- Bất quá như vậy mới sướng!
Tuyết Thiên Hàn truyền âm cho Tuyết Vô Ngân vui mừng nói.
Trong suy nghĩ của hắn đệ đệ quả thật quá cao minh rồi.
...
- Hoa Phong ra mắt các vị sư huynh sư tỷ” ra mắt thê tử a”
Hoa Phong tiến về khu vực đệ tử Phong Linh Tông sau đó chắp tay thi lễ, không quên truyền âm cho Tiểu Linh trêu chọc.
- Hừ!
Bất quá nhìn thấy Hoa Phong tất cả đệ tử đều không thiện chí hừ lạnh. Vừa rồi hắn làm bọn họ mất hết mặt mũi, cho nên không thể nhanh như vậy hòa hợp.
Bọn họ không ưa Hoa Phong thì hắn cũng không ưa bọn họ.
“ thê tử thật đẹp”
Hoa Phong truyền âm cho Tiểu Linh nói.
“ ai là thê tử của ngươi” Tiểu Linh mặt đẹp bất giác đỏ lên, tim không tự chủ đập loạn xạ.
“ con trâu của ta đâu” Hoa Phong chợt nhớ đến Man Ngưu liền hỏi.
“ đang ở trong tông” Tiểu Linh nghe Hoa Phong hỏi đầu tiên là ngẩn ra, khó khăn lắm mới áp chế cảm xúc, sau đó trả lời, theo nàng, người ta dù gì cũng là hậu duệ thần thú, lại đi gọi là trâu, chỉ có tên vô sỉ như hắn mới nói được.
“ nàng có bỏ đói nó không” Hoa Phong lại hỏi.
“ Ngày nào cũng ăn mấy trăm cân thịt a”
“ cái gì?” Hoa Phong trợn mắt không thể tin nổi, trâu ăn thịt, đây là đạo lý gì chứ.
“ không nói với ngươi nữa”
Tiểu Linh tức giận, lúc nào cũng một thê tử, hai thê tử, nhưng hỏi chuyện lại hỏi toàn về trâu, rất đáng ghét.
Ách
Tiểu Linh không thèm nói chuyện, Hoa Phong liền nhắm mắt dưỡng thần, đợi đến vòng kế tiếp. Sáu trăm lẻ bốn cặp, có thể mất hơn hai ngày mới xong, nhưng thí sinh sau khi hết lượt phải ở lại quảng trường, không được rời khỏi, nếu rời khỏi liền mất tư cách tham gia.( quy tắc này bổ sung).
Cho nên hiện tại Hoa Phong liền nhắm mắt tiếp tục công việc gian khổ, trường kỳ câu thông Thiên Địa Quyết.
Hồng Câu Tiễn tiếp tục quát lớn.
- Ngươi là tìm ta!
Hoa Phong ý định thần nhàn, đi ra từ đám đông khán giả, hướng Hồng Câu Tiễn nhếch miệng.
- Hắn ra rồi!
Ngay khi Hoa Phong vừa lên tiếng, hắn liền bị vạn chúng chú mục, có hiếu kỳ, có cười nhạo, có phẫn nộ, có thích thú, nhưng chỉ có duy nhất một ánh mắt kích động.
- Là hắn thật sự là hắn!
Tiểu Linh tâm tình kích động suýt chút la lên, Hoa Phong xuất hiện thì còn ai dám chỉ trích cha chứ.
- Con rùa nhà ngươi không ngờ lại trốn trong đám đông!
- Lăn lên đây cho ta!
Hồng Câu Tiễn hơi đánh giá Hoa Phong một chút, xác định tu vi đối phương thâp hơn mình một bậc, liền khinh thường, nói.
Hoa Phong hơi nhíu mày, bất quá vẫn bình thản đi lên khán đài, những thí sinh khác tất cả đều lăng không phi hành, còn hắn nhàn nhã đạp bộ, tay cầm quạt xếp, thỉnh thoảng phe phẩy, trông cực kỳ tiêu sái.
- Thật anh tuấn!
- Ta thích hắn rồi!
Khắp khán đài nữ nhân nhao nhao kêu lên, bộ dạng Hoa Phong lúc này khiến vạn người mê.
- Không ngờ hắn lại có bộ dạng như vậy, ta xem hắn liền không chịu được một kích của Hồng Câu Tiễn.
Nữ nhân thì sáng mắt, nam nhân thì khinh thường, khắp khán đài đều cho rằng loại công tử như này thường không chịu nổi một kích.
- Ha Ha Tuyết tông chủ bồi dưỡng đệ tử thật tốt!
Trên đài cao Hoàng Trấn Viên hướng Tuyết Vô Ngân cười chế nhạo, hôm nay làm Tuyết Vô Ngân mất mặt hắn cảm thấy thập phần sảng khoái.
- Tuyết Linh Tông không ngờ có đệ tử anh tuấn như vậy.
Trương Bất Di cũng không chịu kém cạnh.
Mặc cho bọn họ châm chọc, Tuyết Vô Ngân sắc mặt vẫn bất biến, không thèm trả lời, từ khi trông thấy Hoa Phong hắn liền thở phào nhẹ nhõm, nội tâm có phần chờ mong, tên này có thể lần nữa tạo nên kỳ tích khoáng cổ kỳ kim.
Về phần mặt mũi, hắn chắc chắn chín phần có thể lật ngược thế cờ, đùa sao, kẻ thiêu đốt linh hồn mà không chết, loại người như vậy dễ thua lắm sao?
- Tông chủ để ta đi đập chết hắn.
Một vị trưởng lão tức giận truyền âm cho Tuyết Vô Ngân.
- Không cần! Hắn chân chính là đệ tử bản tông.
Tuyết Vô Ngân ngăn trưởng lão kia xúc động bèn nói.
- Cái gì? Tông chủ rốt cuộc chuyện này là sao?
Vị trưởng lão kia cực kỳ chấn động, tên kia không phải tán tu sao? Đột nhiên chuyển thành đệ tử bản tông rồi, chuyện này quá khó hiểu. Bất quá Tuyết Vô Ngân không có giải thích hắn cũng không tiếp tục hỏi.
-Hừ!
Thấy Tuyết Vô Ngân không đếm xỉa tới mình, ba người kia tức giận hừ lạnh. Cái gì là khinh thường, đây mới chân chính là khinh thường.
Khu vực thí sinh.
“Hắn vẫn vô sỉ như vậy!” Tiểu Linh nghĩ thầm, bộ dạng Hoa Phong, luôn khiến nàng nhìn hắn không bao giờ thuận mắt.
- Quá mất mặt, nếu để ta gặp hắn, ta lột da rút gân hắn.
Đệ tử Phong Linh Tông nhìn Hoa Phong cực kỳ phẫn nộ, bao nhiêu mặt mũi tông môn, bị tên tán tu vô danh tiểu tốt, làm cho mất sạch, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận.
...
Đài thi đấu số mười.
- Ngươi đồ mọt sách! Biết điều thì lăn xuống, đỡ cho lão tử phải động tay động chân!
Hồng câu tiễn nhìn Hoa Phong đối diện khinh thường nói.
- Ngươi bị điên à!
Hoa Phong phun nước miếng mắng to. Tên này đúng là bị điên, lúc kêu hắn lăn lên, lúc kêu lăn xuống, xem hắn là thùng phi chắc.
- Hả?
Hồng Câu Tiễn ngơ ngác nhìn Hoa Phong chằm chằm, không hiểu chuyện gì xảy ra, trước mặt hắn nào phải mọt sách gì, một tên vô lại chân chính.
- Tai ngươi điếc sao? Hiện tại liền lăn xuống!
Hoa Phong trầm giọng, tên to con này khiến hắn nhìn rất không thuận mắt.
- Ngươi muốn chết!
Hồng Câu Tiễn sắc mặt cực kỳ khó coi, gằn giọng.
Bất quá
Oanh
Thanh âm va chạm vang lên. Hồng Câu Tiễn ngay lập tức bị đánh bay khỏi lôi đài.
- Hừ!
Hoa Phong tay cầm chiến chùy thổi thổi, hừ lạnh khinh thường.
- Tên chết tiệt ta giết ngươi!
Hồng Câu Tiễn nằm bẹp trên đất, miệng rống to đầy phẫn nộ, thế nhưng cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám tái chiến, hắn thua rồi!
- Hắn dùng chùy, chỉ một chùy!
- Nhanh như vậy!
- Hắn thật là tán tu!
Toàn bộ khán giả bên ngoài bị Hoa Phong làm cho chấn động. Không thể tin nổi, võ giả cùng giai trước mặt hắn không rút ra nổi binh khí. Đáng nói hơn binh khí của hắn lại là chiến chùy, quá không phù hợp với vẻ bề ngoài của hắn.
- Lần này Phong Linh Tông chiếm đại tiện nghi rồi!
- Ta thấy chưa chắc mới chi vòng một mà thôi, hơn nữa hắn là bất ngờ tập kích!
Rất nhiều ý kiến trái chiều vang lên, nhưng vẫn là chấn động không nhỏ.
Chín lôi đài còn lại đến giờ vẫn không phân rõ thắng bại, Hoa Phong đợi tuyên bố thắng trận, liền nhàn nhã đi xuống.
Bất quá hắn không về lại khu khán giả mà bước thẳng về phía đài quan sát, chắp tay cung kính, nói.
- Đệ tử nội môn Phong Linh Tông, Hoa Phong tham kiến tông chủ và các vị tiền bối!
Oanh
Chấn động, cực kỳ chấn động, không thể tin nổi, không thể tưởng tượng, mấy ngàn vạn con mắt đều tròn xoe, mấy vạn cái miệng đều há hốc, đến nhét vài quả trứng cũng lọt.
Hóa ra Hoa Phong không phải tán tu như đồn thổi, mà là đệ tử Phong Linh Tông chân chính, còn là đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn tu vi Hồng Mông cảnh, chứng tỏ chưa qua sát hạch tiến vào hàng ngũ tinh anh, đồng nghĩa vừa tiến cấp không lâu.
Vừa tiến cấp không lâu liền nện cho Hồng Mông cảnh nhất trọng thiên trung kỳ lâu năm, Hồng Câu Tiễn không kịp rút binh khí, chuyện thật như đùa, lại xảy ra trước mắt.
...
- Được rồi ngươi lui xuống trước đi!
Tuyết Vô Ngân áp chế kích động, muốn cười lớn, phất tay cho Hoa Phong lui xuống.
- Đa tạ tông chủ!
Hoa Phong hơi thi lễ, sau đó liền rời đi, vị tông chủ này nhặt lại mạng cho hắn, cho nên Hoa Phong đối với người này thập phần cung kính.
- Phải đa tạ Hoàng chưởng môn rồi! Ha ha!
Sau khi Hoa Phong rời đi, Tuyết Vô Ngân hướng Hoàng Trấn Viên châm chọc, sau đó cùng tất cả trưởng lão đoàn cười sung sướng. Kẻ làm tông chủ một tông như hắn, sao không điều tra ra kẻ sau màn giở trò, thế nhưng thật tốt.
- Hừ! Xem các ngươi cười được bao lâu?
Hoàng Trấn Viên sắc mặt khó coi vô cùng, không nghĩ tới tìm đại một tên tán tu nhỏ yếu, ý đồ khiến Phong Linh Tông mất hết mặt mũi, cuối cùng tán tu kia lại trùng hợp là người của đối phương, đã vậy còn khá lợi hại, đây là vận cứt chó mà.
Nếu may mắn, tên kia còn có thể tiến sâu hơn, đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
- Tông chủ thật cao tay a!
- Bất quá như vậy mới sướng!
Tuyết Thiên Hàn truyền âm cho Tuyết Vô Ngân vui mừng nói.
Trong suy nghĩ của hắn đệ đệ quả thật quá cao minh rồi.
...
- Hoa Phong ra mắt các vị sư huynh sư tỷ” ra mắt thê tử a”
Hoa Phong tiến về khu vực đệ tử Phong Linh Tông sau đó chắp tay thi lễ, không quên truyền âm cho Tiểu Linh trêu chọc.
- Hừ!
Bất quá nhìn thấy Hoa Phong tất cả đệ tử đều không thiện chí hừ lạnh. Vừa rồi hắn làm bọn họ mất hết mặt mũi, cho nên không thể nhanh như vậy hòa hợp.
Bọn họ không ưa Hoa Phong thì hắn cũng không ưa bọn họ.
“ thê tử thật đẹp”
Hoa Phong truyền âm cho Tiểu Linh nói.
“ ai là thê tử của ngươi” Tiểu Linh mặt đẹp bất giác đỏ lên, tim không tự chủ đập loạn xạ.
“ con trâu của ta đâu” Hoa Phong chợt nhớ đến Man Ngưu liền hỏi.
“ đang ở trong tông” Tiểu Linh nghe Hoa Phong hỏi đầu tiên là ngẩn ra, khó khăn lắm mới áp chế cảm xúc, sau đó trả lời, theo nàng, người ta dù gì cũng là hậu duệ thần thú, lại đi gọi là trâu, chỉ có tên vô sỉ như hắn mới nói được.
“ nàng có bỏ đói nó không” Hoa Phong lại hỏi.
“ Ngày nào cũng ăn mấy trăm cân thịt a”
“ cái gì?” Hoa Phong trợn mắt không thể tin nổi, trâu ăn thịt, đây là đạo lý gì chứ.
“ không nói với ngươi nữa”
Tiểu Linh tức giận, lúc nào cũng một thê tử, hai thê tử, nhưng hỏi chuyện lại hỏi toàn về trâu, rất đáng ghét.
Ách
Tiểu Linh không thèm nói chuyện, Hoa Phong liền nhắm mắt dưỡng thần, đợi đến vòng kế tiếp. Sáu trăm lẻ bốn cặp, có thể mất hơn hai ngày mới xong, nhưng thí sinh sau khi hết lượt phải ở lại quảng trường, không được rời khỏi, nếu rời khỏi liền mất tư cách tham gia.( quy tắc này bổ sung).
Cho nên hiện tại Hoa Phong liền nhắm mắt tiếp tục công việc gian khổ, trường kỳ câu thông Thiên Địa Quyết.
/125
|