Toàn trường sôi sục vì trận đấu đỉnh phong của nhất trọng thiên, giữa thiên tài mới nổi Hoa Phong và tuyệt thế thiên tài Trần Minh.
Chín cặp đấu khác dù đều là những cặp đấu, rất đáng chờ đợi, bất quá hoàn toàn bị lu mờ, bởi cặp đấu số mười.
Không mấy ai chú ý, Hoa Phong cả ba lần thượng đài, đều là số mười, một chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử Tam Hồng Đại Hội.
Trần Minh lăng không nhảy lên, lướt qua giá binh khí, tay nắm trường thương, phiêu dật lên đài.
Hoa Phong vẫn như cũ đạp bộ mà đi, hắn vẫn rất bình thường, nếu không làm ra một hành động kinh thiên, hắn cũng cầm trường thương thượng đài.
- Hắn không phải dùng đao ư?
- Rốt cuộc binh khí của hắn là gì?
Hoa Phong dùng trường thương thi đấu, khiến cho toàn trường triệt để kinh ngạc.
Ba trận ba binh khí, không ai biết hắn làm như vậy là có ý đồ gì. Nếu nói hắn thông thạo cả ba thì không ai tin tưởng, bởi đây là chuyện không thể nào.
Một người không thể cùng lúc luyện tập nhiều loại binh khí khác nhau, bởi vì như vậy rất khó thấu hiểu võ đạo, từ đó trở nên thụt lùi, cho nên đây là điều cấm kỵ với võ giả.
Tuyết Vô Ngân cũng nhíu mày nghi hoặc, rốt cuộc Hoa Phong là có ý gì. Không những hắn mà tất cả cao tầng ở đây đều nghi hoặc.
- Không biết xài thì không nên học theo mà làm gì?
Trần Minh hướng Hoa Phong châm chọc, trong suy nghĩ của hắn đối phương mỗi trận một binh khí là đang diễn trò.
- Có biết xài hay không thử rồi mới biết!
Hoa Phong hơi đánh giá Trần Minh một chút liền nhếch miệng. Trần Thương tuổi khoảng mười sáu mười bảy, khuôn mặt hơi dài, mày liễu mắt đen, hơi giống nữ nhân một chút nhưng cũng không tệ.
Đặc biệt dáng đứng thẳng tắp, hệt như trường thương, uy nghiêm đầy cao ngạo.
- Ngươi nghĩ dễ dàng đánh thắng hai tên phế vật, liền không coi ai ra gì?
Trần Minh càng nhìn Hoa Phong càng không vừa mắt, trào phúng nói.
- Nếu ngươi cho rằng bọn họ là phế vật, thì chút nữa thôi, ngươi cũng thành phế vật!
Hoa Phong chán ghét lên tiếng. Hắn không trêu chọc đối phương, đây chỉ là thi đấu luận bàn, có cần phải mắt cao hơn đầu như vậy.
- Tốt! Vậy thì xuất ra hết bản lĩnh của ngươi đi!
- Nếu không bại sẽ rất khó coi!
Trần Minh hơi chút tức giận, trầm giọng.
- Lại đây!
Hoa Phong ngoắc ngoắc tay khinh miệt.
- Ngươi muốn chết!
Trần Minh hai mắt phun lửa giận, gằn giọng.
- Lại đây!
Hoa Phong tiếp tục ngoắc tay.
Tình cảnh như này khiến toàn trường đều hít khí lạnh, không nghĩ tới Hoa Phong bề ngoài tao nhã lịch sự, thế nhưng hành động lại rất hại người.
- Thần Vân Liệt Diễm.
Trần Minh triệt để phẫn nộ, lập tức xuất thủ.
Thân thương dài hai thước hai, được chân nguyên của hắn gia trì liền bộc phát quang mang nóng rực, thân thương nhanh chóng bốc cháy, trên đỉnh đầu cũng là một đám mây màu đỏ lập lòe, hắn đang vận dụng là hỏa ý cảnh.
- Bại cho ta!
Trần Minh quát lớn, quét ra một thương, thương quang mang theo hỏa ý cảnh tạo ra khí thế khủng bố, như muốn thiêu rụi vạn vật, gào thét đánh về phía Hoa Phong.
- Thủy Nộ Trường Hà.
Hoa Phong cũng không hề chịu yếu thế, quét ra một thương. Công kích của hắn mang theo thủy ý cảnh, thương quang như nước sông cuồn cuộn đón đỡ, thương quang hỏa vân của Trần Minh.
Oanh
Thanh âm thương quang va chạm vang lên, chấn động lôi đài.
Thủy hỏa tương giao, rất nhanh cả lôi đài đều phát ra sương mù nồng đậm, khiến cho bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Lôi đài có trận pháp thủ hộ, thần thức cũng không thể thẩm thấu.
- Ai thắng!
- Ta nghĩ chưa phân thắng bại!
Toàn trường tò mò nhìn chằm chằm vào lôi đài, rất muốn biết kết quả.
Hô
Sương mù tán đi hai thân ảnh cũng dần xuất hiện, thế nhưng khiến tất cả chấn động, đó là Trần Minh không ngờ đứng lệch vị trí ba bước, còn Hoa Phong thì không.
- Trần Minh rơi xuống hạ phong!
- Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào?
Sau khi ngẩn người, toàn trường liền một mảnh sục sôi.
Lần đầu giao thủ Trần Minh không những không chiếm ưu thế, mà còn bị đẩy lệch vị trí ba bước, rơi vào hạ phong. Tình cảnh này không một ai ngờ tới. Bất quá lại là sự thật.
- Chết tiệt!
Trần Minh tức giận thầm mắng, sau đó hướng Hoa Phong nghiến răng nói.
- Ngươi rất lợi hại, thế nhưng ta bắt ngươi phải bò trở xuống.
Trần Minh không thể chấp nhận, việc bản thân lại rơi xuống hạ phong ngay kích đầu tiên.
Trước đông người như vậy, còn đâu mặt mũi, cho nên hắn bắt Hoa Phong phải trả giá gấp bội.
- Nếu lời nói có trở thành hiện thực, thì ai ta cũng có thể đánh bại!
Hoa Phong châm chọc phản bác. Nhưng theo hắn tên Trần Minh này mắt cao hơn đầu, nhưng quả thật có vài phần bổn sự.
- Tốt!
Trần Minh phẫn nộ phun ra một câu tốt kế tiếp liền xuất thủ.
- Thần Vân Đại Địa.
Trần Minh hét lớn, tâm niệm vừa động, thổ ý cảnh ngay lập tức bị hắn dẫn dắt đi ra, toàn thân được bao bọc bởi hào quang màu nâu nhạt, lập tức quét ra một thương.
Thổ ý cảnh ẩn hàm đại địa trầm trọng đè ép, khiến cho không gian lôi đài cũng bị ảnh hưởng trở nên nặng nề, động tác đối phương cũng chậm chạp hơn rất nhiều.
Thế nhưng công kích thương quang màu nâu nhạt của Trần Minh lại không hề chậm chút nào, mạnh mẽ đánh về phía Hoa Phong.
- Thiên Mộc Vạn Lý!
Hoa Phong cũng không đứng yên, vận dụng mộc ý cảnh xuất thương.
Theo ý niệm của hắn, xung quanh lôi đài bất chấp thổ ý cảnh đè nặng, cây cối đột nhiên mọc lên như nấm gặp mưa rào, sinh cơ bừng bừng, trọng lực nặng nề cũng nhanh chóng tiêu tan sạch sẽ.
Mộc khắc thổ đó là đạo lý ngũ hành tương sinh. Bất quá dù là tương sinh, nhưng chỉ là một phần nào đó, bởi vì công kích của Trần Minh vẫn lao như tên bắn, hướng bên này mà qua.
Hoa Phong xuất thương, thương quang mang theo mộc ý cảnh màu xanh nhạt, cấp tốc va chạm cùng một chỗ với thương quang màu nâu của Trần Minh.
Ầm
Thanh âm giao kích khủng bố lại vang lên, sóng xung kích phát ra càn quét khắp lôi đài, tạo nên một trận rung lắc dữ dội.
- Tại sao lại như vậy? Chuyện gì xảy ra?
Lần thứ hai, hai người giao thủ, Hoa Phong vẫn hoàn toàn bất động, thế nhưng Trần Minh đã bị đánh văng sát mép lôi đài.
Kết quả như vậy lại lần nữa khiến cho tất cả người xem khiếp sợ.
Hai lần giao thủ Trần Minh đều rơi xuống hạ phong, đặc biệt lần thứ hai là triệt để hạ phong, bởi vì nếu đối phương mạnh hơn chút nữa, hắn đã rớt đài thất bại.
...
- Gian lận tuyệt đối là gian lận!
Hoàng Trấn Viên mặt mày như cắn ớt, trợn mắt nói.
Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận sự thật này. Không ngờ bản thân lại đi đăng ký cho Phong Linh Tông một thiên tài.
Nếu để tiểu tử kia báo danh tán tu, Phong Linh Tông mới thật sự mất mặt.
Một thiên tài như vậy lại đi bỏ sót, người ta gọi là thiển cận. Ai mà ngờ tới, Hoàng Trấn Viên hắn, lại giúp người ta một chuyện tốt. Bất quá hắn vẫn không tin Hoa Phong thật sự ở thế thượng phong, mà là có mờ ám.
- Hoàng tông chủ các hạ là có ý gì?
Thường Ngọ Xuân tông chủ Thần Vân Tông, hướng Hoàng Trấn Viên tức giận lên tiếng.
Trần Minh lĩnh hội mười sáu ý cảnh, xuất ra hai hai chiêu, nhưng không thể làm cho đối phương nhúc nhích, lại còn triệt để hạ phong.
Cho nên Thường Ngọ Xuân sắc mặt vốn dĩ đã rất khó coi rồi, hiện tại bị người cho rằng gian lận. Như vậy là nói bọn họ cấu kết Phong Linh Tông, ra lệnh cho người mình giả thua, đây rõ ràng là nhục mạ tôn nghiêm của Thần Vân Tông.
- Mong các hạ cho một lời giải thích!
Thường Ngọ Xuân chất vấn Hoàng Trấn Viên, trông sắc mặt rất có thể một lời không hợp liền động thủ.
- Tại hạ lỡ lời! Đắc tội! Đắc tội!
Hoàng Trấn Viên áp chế nội tâm cay đắng, chắp tay nói. Hắn quên mất Trần Minh là đệ tử Thần Vân Tông. Hắn cũng không e ngại Thường Ngọ Xuân, nhưng không muốn làm lớn chuyện.
- Dĩ hòa vi quý a!
Trương Bất Di lên tiếng can ngăn, hắn cũng không vừa mắt tên não quả nho Hoàng Trấn Viên, bởi vì nếu không phải hắn bày trò, Phong Linh Tông là chân chính đẹp mặt rồi.
Thế nhưng hai người ở đây là đồng minh, cho nên không muốn nhanh chóng trở mặt.
...
-Ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.
Trần Minh nghiến răng nói. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn bị đối phương đánh bay, suýt chút rớt lôi đài, đây là chuyện không thể nào chấp nhận.
Hắn lĩnh hội mười sáu ý cảnh, tu vi hơn đối phương hai bậc, chân nguyên hùng hậu hơn không ít, nhưng mà cuối cùng không đụng đến nổi góc áo của đối phương, đây là sỉ nhục bực nào, cho nên hắn dự định xuất ra sát chiêu, ý định phế bỏ đối phương.
- Xuất ra chiêu mạnh nhất của ngươi đi, nói nhiều không sợ thụt lưỡi sao?
Hoa Phong cong miệng trào phúng.
- Như ngươi mong muốn.
Chín cặp đấu khác dù đều là những cặp đấu, rất đáng chờ đợi, bất quá hoàn toàn bị lu mờ, bởi cặp đấu số mười.
Không mấy ai chú ý, Hoa Phong cả ba lần thượng đài, đều là số mười, một chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử Tam Hồng Đại Hội.
Trần Minh lăng không nhảy lên, lướt qua giá binh khí, tay nắm trường thương, phiêu dật lên đài.
Hoa Phong vẫn như cũ đạp bộ mà đi, hắn vẫn rất bình thường, nếu không làm ra một hành động kinh thiên, hắn cũng cầm trường thương thượng đài.
- Hắn không phải dùng đao ư?
- Rốt cuộc binh khí của hắn là gì?
Hoa Phong dùng trường thương thi đấu, khiến cho toàn trường triệt để kinh ngạc.
Ba trận ba binh khí, không ai biết hắn làm như vậy là có ý đồ gì. Nếu nói hắn thông thạo cả ba thì không ai tin tưởng, bởi đây là chuyện không thể nào.
Một người không thể cùng lúc luyện tập nhiều loại binh khí khác nhau, bởi vì như vậy rất khó thấu hiểu võ đạo, từ đó trở nên thụt lùi, cho nên đây là điều cấm kỵ với võ giả.
Tuyết Vô Ngân cũng nhíu mày nghi hoặc, rốt cuộc Hoa Phong là có ý gì. Không những hắn mà tất cả cao tầng ở đây đều nghi hoặc.
- Không biết xài thì không nên học theo mà làm gì?
Trần Minh hướng Hoa Phong châm chọc, trong suy nghĩ của hắn đối phương mỗi trận một binh khí là đang diễn trò.
- Có biết xài hay không thử rồi mới biết!
Hoa Phong hơi đánh giá Trần Minh một chút liền nhếch miệng. Trần Thương tuổi khoảng mười sáu mười bảy, khuôn mặt hơi dài, mày liễu mắt đen, hơi giống nữ nhân một chút nhưng cũng không tệ.
Đặc biệt dáng đứng thẳng tắp, hệt như trường thương, uy nghiêm đầy cao ngạo.
- Ngươi nghĩ dễ dàng đánh thắng hai tên phế vật, liền không coi ai ra gì?
Trần Minh càng nhìn Hoa Phong càng không vừa mắt, trào phúng nói.
- Nếu ngươi cho rằng bọn họ là phế vật, thì chút nữa thôi, ngươi cũng thành phế vật!
Hoa Phong chán ghét lên tiếng. Hắn không trêu chọc đối phương, đây chỉ là thi đấu luận bàn, có cần phải mắt cao hơn đầu như vậy.
- Tốt! Vậy thì xuất ra hết bản lĩnh của ngươi đi!
- Nếu không bại sẽ rất khó coi!
Trần Minh hơi chút tức giận, trầm giọng.
- Lại đây!
Hoa Phong ngoắc ngoắc tay khinh miệt.
- Ngươi muốn chết!
Trần Minh hai mắt phun lửa giận, gằn giọng.
- Lại đây!
Hoa Phong tiếp tục ngoắc tay.
Tình cảnh như này khiến toàn trường đều hít khí lạnh, không nghĩ tới Hoa Phong bề ngoài tao nhã lịch sự, thế nhưng hành động lại rất hại người.
- Thần Vân Liệt Diễm.
Trần Minh triệt để phẫn nộ, lập tức xuất thủ.
Thân thương dài hai thước hai, được chân nguyên của hắn gia trì liền bộc phát quang mang nóng rực, thân thương nhanh chóng bốc cháy, trên đỉnh đầu cũng là một đám mây màu đỏ lập lòe, hắn đang vận dụng là hỏa ý cảnh.
- Bại cho ta!
Trần Minh quát lớn, quét ra một thương, thương quang mang theo hỏa ý cảnh tạo ra khí thế khủng bố, như muốn thiêu rụi vạn vật, gào thét đánh về phía Hoa Phong.
- Thủy Nộ Trường Hà.
Hoa Phong cũng không hề chịu yếu thế, quét ra một thương. Công kích của hắn mang theo thủy ý cảnh, thương quang như nước sông cuồn cuộn đón đỡ, thương quang hỏa vân của Trần Minh.
Oanh
Thanh âm thương quang va chạm vang lên, chấn động lôi đài.
Thủy hỏa tương giao, rất nhanh cả lôi đài đều phát ra sương mù nồng đậm, khiến cho bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Lôi đài có trận pháp thủ hộ, thần thức cũng không thể thẩm thấu.
- Ai thắng!
- Ta nghĩ chưa phân thắng bại!
Toàn trường tò mò nhìn chằm chằm vào lôi đài, rất muốn biết kết quả.
Hô
Sương mù tán đi hai thân ảnh cũng dần xuất hiện, thế nhưng khiến tất cả chấn động, đó là Trần Minh không ngờ đứng lệch vị trí ba bước, còn Hoa Phong thì không.
- Trần Minh rơi xuống hạ phong!
- Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào?
Sau khi ngẩn người, toàn trường liền một mảnh sục sôi.
Lần đầu giao thủ Trần Minh không những không chiếm ưu thế, mà còn bị đẩy lệch vị trí ba bước, rơi vào hạ phong. Tình cảnh này không một ai ngờ tới. Bất quá lại là sự thật.
- Chết tiệt!
Trần Minh tức giận thầm mắng, sau đó hướng Hoa Phong nghiến răng nói.
- Ngươi rất lợi hại, thế nhưng ta bắt ngươi phải bò trở xuống.
Trần Minh không thể chấp nhận, việc bản thân lại rơi xuống hạ phong ngay kích đầu tiên.
Trước đông người như vậy, còn đâu mặt mũi, cho nên hắn bắt Hoa Phong phải trả giá gấp bội.
- Nếu lời nói có trở thành hiện thực, thì ai ta cũng có thể đánh bại!
Hoa Phong châm chọc phản bác. Nhưng theo hắn tên Trần Minh này mắt cao hơn đầu, nhưng quả thật có vài phần bổn sự.
- Tốt!
Trần Minh phẫn nộ phun ra một câu tốt kế tiếp liền xuất thủ.
- Thần Vân Đại Địa.
Trần Minh hét lớn, tâm niệm vừa động, thổ ý cảnh ngay lập tức bị hắn dẫn dắt đi ra, toàn thân được bao bọc bởi hào quang màu nâu nhạt, lập tức quét ra một thương.
Thổ ý cảnh ẩn hàm đại địa trầm trọng đè ép, khiến cho không gian lôi đài cũng bị ảnh hưởng trở nên nặng nề, động tác đối phương cũng chậm chạp hơn rất nhiều.
Thế nhưng công kích thương quang màu nâu nhạt của Trần Minh lại không hề chậm chút nào, mạnh mẽ đánh về phía Hoa Phong.
- Thiên Mộc Vạn Lý!
Hoa Phong cũng không đứng yên, vận dụng mộc ý cảnh xuất thương.
Theo ý niệm của hắn, xung quanh lôi đài bất chấp thổ ý cảnh đè nặng, cây cối đột nhiên mọc lên như nấm gặp mưa rào, sinh cơ bừng bừng, trọng lực nặng nề cũng nhanh chóng tiêu tan sạch sẽ.
Mộc khắc thổ đó là đạo lý ngũ hành tương sinh. Bất quá dù là tương sinh, nhưng chỉ là một phần nào đó, bởi vì công kích của Trần Minh vẫn lao như tên bắn, hướng bên này mà qua.
Hoa Phong xuất thương, thương quang mang theo mộc ý cảnh màu xanh nhạt, cấp tốc va chạm cùng một chỗ với thương quang màu nâu của Trần Minh.
Ầm
Thanh âm giao kích khủng bố lại vang lên, sóng xung kích phát ra càn quét khắp lôi đài, tạo nên một trận rung lắc dữ dội.
- Tại sao lại như vậy? Chuyện gì xảy ra?
Lần thứ hai, hai người giao thủ, Hoa Phong vẫn hoàn toàn bất động, thế nhưng Trần Minh đã bị đánh văng sát mép lôi đài.
Kết quả như vậy lại lần nữa khiến cho tất cả người xem khiếp sợ.
Hai lần giao thủ Trần Minh đều rơi xuống hạ phong, đặc biệt lần thứ hai là triệt để hạ phong, bởi vì nếu đối phương mạnh hơn chút nữa, hắn đã rớt đài thất bại.
...
- Gian lận tuyệt đối là gian lận!
Hoàng Trấn Viên mặt mày như cắn ớt, trợn mắt nói.
Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận sự thật này. Không ngờ bản thân lại đi đăng ký cho Phong Linh Tông một thiên tài.
Nếu để tiểu tử kia báo danh tán tu, Phong Linh Tông mới thật sự mất mặt.
Một thiên tài như vậy lại đi bỏ sót, người ta gọi là thiển cận. Ai mà ngờ tới, Hoàng Trấn Viên hắn, lại giúp người ta một chuyện tốt. Bất quá hắn vẫn không tin Hoa Phong thật sự ở thế thượng phong, mà là có mờ ám.
- Hoàng tông chủ các hạ là có ý gì?
Thường Ngọ Xuân tông chủ Thần Vân Tông, hướng Hoàng Trấn Viên tức giận lên tiếng.
Trần Minh lĩnh hội mười sáu ý cảnh, xuất ra hai hai chiêu, nhưng không thể làm cho đối phương nhúc nhích, lại còn triệt để hạ phong.
Cho nên Thường Ngọ Xuân sắc mặt vốn dĩ đã rất khó coi rồi, hiện tại bị người cho rằng gian lận. Như vậy là nói bọn họ cấu kết Phong Linh Tông, ra lệnh cho người mình giả thua, đây rõ ràng là nhục mạ tôn nghiêm của Thần Vân Tông.
- Mong các hạ cho một lời giải thích!
Thường Ngọ Xuân chất vấn Hoàng Trấn Viên, trông sắc mặt rất có thể một lời không hợp liền động thủ.
- Tại hạ lỡ lời! Đắc tội! Đắc tội!
Hoàng Trấn Viên áp chế nội tâm cay đắng, chắp tay nói. Hắn quên mất Trần Minh là đệ tử Thần Vân Tông. Hắn cũng không e ngại Thường Ngọ Xuân, nhưng không muốn làm lớn chuyện.
- Dĩ hòa vi quý a!
Trương Bất Di lên tiếng can ngăn, hắn cũng không vừa mắt tên não quả nho Hoàng Trấn Viên, bởi vì nếu không phải hắn bày trò, Phong Linh Tông là chân chính đẹp mặt rồi.
Thế nhưng hai người ở đây là đồng minh, cho nên không muốn nhanh chóng trở mặt.
...
-Ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.
Trần Minh nghiến răng nói. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn bị đối phương đánh bay, suýt chút rớt lôi đài, đây là chuyện không thể nào chấp nhận.
Hắn lĩnh hội mười sáu ý cảnh, tu vi hơn đối phương hai bậc, chân nguyên hùng hậu hơn không ít, nhưng mà cuối cùng không đụng đến nổi góc áo của đối phương, đây là sỉ nhục bực nào, cho nên hắn dự định xuất ra sát chiêu, ý định phế bỏ đối phương.
- Xuất ra chiêu mạnh nhất của ngươi đi, nói nhiều không sợ thụt lưỡi sao?
Hoa Phong cong miệng trào phúng.
- Như ngươi mong muốn.
/125
|