Tây đại lục Thiên Vân thành.
Lúc này toàn bộ Hoa Phủ được bao quanh bởi trận pháp thủ hộ, tất cả người trong gia tộc đều ra hết bên ngoài, thần sắc lo lắng ngửa mặt nhìn lên không trung.
Trên bầu trời Hoa Phủ có mười mấy người, giữa mười mấy người chia làm hai phe, hình thành một trận đại chiến kinh thiên, trời sụp đất nứt. Bọn họ đánh nhau đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Được một lát, hai bên tách nhau ra, một bên ba người một bên tám người. Nhìn nhau đầy bất thiện.
- Hoa Vô Kỵ ngươi ngoan ngoãn giao đồ vật đó ra đây!
- Nếu không đừng trách chúng ta độc ác.
Một vị trung niên bên phía tám người đằng đằng sát khí, hướng ba người đối diện uy hiếp.
- Đến ngay cả các ngươi ta còn không biết là ai, đừng nói đồ vật các ngươi nhắc tới!
Hoa Vô Kỵ sắc mặt ngưng trọng nói. Đứng bên cạnh hắn lúc này chính là hai người Hoa Thiên Phong và Dương Tuệ Lan.
- Mấy trăm năm trước lão già Hoa Liêu đánh cắp trấn vật chi bảo, rồi dẫn theo đám gia nhân chạy trốn.
- Hại chúng ta truy tìm hết mấy trăm năm, ngươi còn nói là không biết!
Thêm một vị trung niên khác tức giận nói.
- Trấn vật chi bảo ta chưa từng nghe qua!
Hoa Vô Kỵ lạnh nhạt đáp lại. Nguyên lai mấy người này không biết từ đâu chui ra bắt bọn họ giao ra đồ vật, hai bên một lời không hợp liền là động thủ.
Thế nhưng Hoa gia hiện tại chỉ có ba người Hoa Vô Kỵ hắn, về phần địch nhân gấp gần ba lần bọn họ, đánh đến lúc này mà không ai bị thương đã là thập phần tốt.
- Hoa Vô Kỵ ngươi đừng có giả mù sa mưa! Nhanh giao ra đây!
Vị trung niên đầu tiên mắt lộ hung quang gằn giọng.
- Các ngươi là khinh người quá đâng.
Dương Tuệ Lan tức giận. Cũng như Hoa Vô Kỵ, nàng là không biết mấy người này từ đâu nhảy ra, vênh mặt hất hàm.
- Khinh người quá đáng sao? Tổ tiên các ngươi chẳng qua chỉ là một đám hạ nhân chạy ra từ Hoa gia mà thôi!
- Đám người ti tiện các ngươi mà cũng muốn được tôn trọng! nực cười!
Một tên có vê trẻ tuổi nhìn ba người Hoa Vô Kỵ khinh miệt lên tiếng. Trong mắt hắn bọn là lũ ti tiện.
- Hạ nhân! Các ngươi không làm gì được hạ nhân đó thôi!
- Chứng tỏ các ngươi là một lũ súc vật!
Hoa Thiên Phong nhếcg miệng trào phúng.
- Khốn kiếp! Các ngươi cho rằng chúng ta đánh không lại bọn hạ tiện các ngươi?
Vị trung niên ban đầu bị Hoa Thiên Phong làm cho tím mặt. Dù tím mặt nhưng sự thật lão vẫn rất kiêng kị ba người này, một kẻ mạnh hơn một kẻ, rất khó đối phó, cũng may bọn họ đông người nếu không ăn trọn thiệt thòi.
- Các ngươi đến từ thủ đô đại đục?
Hoa Vô Kỵ nhíu mày nói. Hắn rốt cuộc nghĩ ra đám người mắt cao hơn đầu này là ai.
Bọn họ đến từ Hoa gia trung đại lục nơi đó mới là Hoa gia chân chính, về phần Hoa gia ở đây chỉ là chi thứ mà thôi.
Bất quá tổ tiên xảy ra xung đột gì, đến mức phải bỏ gia tộc chạy trốn, hậu bối như hắn vô pháp biết nguyên nhân.
- Ngươi đã biết chúng ta đến từ Hoa gia thủ đô đại lục, thì nên biết điều một chút tránh họa diệt tộc.
Tên trẻ tuổi ngông cuồng nói.
- Chỉ dựa vào các ngươi!
Hoa Thiên Phong khinh thường nói. Thế nhưng là vẫn như cũ cùng Hoa Vô Kỵ đồng dạng, cực kỳ ngưng trọng. Địch nhân người đông thế mạnh, ba người hắn thì không sợ, nhưng đám con cháu thì lại khác.
Trận pháp thủ hộ không thể duy trì vô tận được.
- Như vậy là đủ diệt tộc các ngươi rồi!
Vị trung niên hung ác nói. Nhưng đúng lúc này phía chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm quang, kiếm quang nhanh như thiểm điện, hướng bên này mà qua, mục tiêu là đám người Hoa gia trung đại lục.
Oanh
Thanh âm chấn động vang lên, tám người vừa rồi còn vênh mặt đòi diệt tộc, bị kiếm quang đánh bay, không tên nào đủ sức hoàn thủ văng hết xuống đất.
- Là kẻ nào tập kích!
Vị trung niên miệng liên tục thổ huyết, nhìn chằm chằm hướng phát ra kiếm quang.
- Lũ rác rưởi các ngươi cũng nghĩ dám nói diệt tộc ta!
Một thanh âm thanh thúy xuất hiện nơi kiếm quang, thân ảnh cũng dần hiện rõ, người tới là một tuyệt thế mỹ nữ, một thân thanh y, khuôn mặt góc cạnh không tỳ vết, phiêu dật như tiên.
- Nữ nhi ra mắt phụ mẫu, ra mắt nhị thúc.
Không ngờ tuyệt thế mỹ nữ một kiếm bại tám người, lại hướng ba người Hoa Vô Kỵ thi lễ. Nàng chính là Hoa Nhi rồi.
- Thiên Địa cảnh tam trọng thiên!
Ba người Hoa Vô Kỵ sau khi xem qua nữ nhi một chút, liền há mồm rớt tròng mắt.
Không những bọn họ tám người bị nàng đập cho một kiếm, cũng là khiếp sợ không thôi.
Hoa Nhi bao nhiêu tuổi mười bảy tuổi, mười bảy tuổi Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, đây là chuyện gì kinh thế hãi tục.
- Là nữ nhi may mắn vừa đột phá!
Hoa Nhi che miệng cười mĩm, ai trông thấy cảnh giới của nàng đều như vậy hết, khiến nàng có cảm giác thành tựu.
Bất quá, nàng lập tức xoay người, bỏ mặc ba người Hoa Vô Kỵ trợn mắt. “ may mắn đột phá” nếu may mắn như vậy bọn họ cũng muốn, bởi vì cả ba chỉ mới Thiên Địa nhị trọng thiên, còn thấp hơn nàng một bậc.
- Các ngươi là uy hiếp phụ thân, ý định diệt tộc!
Hoa Nhi toàn thân sát khí không giấu giếm ẩn ẩn chờ bộc phát.
- Chúng ta chỉ theo lệnh gia tộc đến lấy vật cần lấy!
Tên trẻ tuổi nhìn chằm chằm Hoa Nhi run rẩy nói. Nàng rất đẹp nhưng vẻ đẹp hiện tại ẩn chứa chết chóc đáng sợ.
- Ta không cần biết các ngươi là vì cái gì?
- Uy hiếp phụ mẫu ta đều phải chết!
Hoa Nhi điềm nhiên nói. Hôm nay nàng tuyệt đối không để kẻ nào sống sót rời khỏi!
- Tiên tử tha mạng, chúng ta lập tức báo vể gia tộc hủy bỏ truy tìm vật kia!
- Nếu giết chúng ta, trong vòng năm mươi năm các người sẽ gặp đại họa!
- Xin tiên tử suy xét!
Tám người sắc mặt trắng bệch, bọn họ không thể nào ngờ tới Hoa gia ngoài ba người Hoa Vô Kỵ và một tên Hoa Vô Khuyết, hiện tại không có ở gia tộc ra, còn có yêu nghiệt trước mặt.
Mười bảy tuổi Thiên Địa tam trọng thiên, quá mức đáng sợ, ngay cả thủ đô trung đại lục, nơi thiên tài như nấm cũng chưa từng xuất hiện.
Cho nên bọn họ hiện tại nhẫn nhục để thông tin vể gia tộc.
- Vậy sao?
Hoa Nhi cưởi nhạt.
- Chết!
Kế tiếp nàng lạnh lùng vung kiếm, cả tám tên mắt cao hơn đầu liền bị cắt đứt yết hầu, nhìn nàng trân trối, tắt thở bỏ mình. Bọn họ không nghĩ tới nữ nhân này lại quyết đoán như vậy, giết sạch không chừa một ai.
- Năm mươi năm sau các ngươi đến một người ta diệt một người, đến cả đám ta diệt cả đám.
Hoa Nhi nhìn tám cổ thi thể chết không nhắm mắt, kiên định nói. Năm năm mới sợ, còn năm mươi năm không đáng để vào mắt.
- Giết tốt!
Hoa Thiên Phong thu hồi chấn động về độ biến thái của vị tiểu điệt, sảng khoái nói.
- Hoa Nhi lần này về thăm nhà sao!
Dương Tuệ Lan đi tới xoa đầu nữ nhi ôn nhu nói, chỉ có phụ mẫu mới không sợ con mình quá mạnh.
- Đúng vậy nữ nhi một là về thăm nhà hai là thông báo một tin tức tốt.
Hoa Nhi đảo mắt đẹp rồi nói.
- Chuyện gì?
Hoa Vô Kỵ nhíu mày, ngoài chuyện cực kỳ tốt là hài tử này đột phá Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, còn chuyện tốt hơn sao? Trong suy nghĩ của hắn không chuyện gi tốt hơn chuyện này.
- Các người định đứng ngoài này nói chuyện sao?
Hoa Nhi giả bộ nghi hoặc.
- Được rồi! Vào nhà rồi nói!
Hoa Vô Kỵ hắng giọng, nữ nhi nay cũng học nói móc người khác rồi.
...
Hoa gia đại sảnh nghị sự. Tại đây có tới sáu người. Cộng bốn người Hoa Vô Kỵ còn có cả Hoa Thanh lẫn Hà Mộ Tuyết.
- Hài tử có chuyện gì nói nhanh đi!
Hoa Vô Kỵ nhíu mày nhìn Hoa Nhi đang bộ dạng bí ẩn.
- Ca ca còn sống!
Hoa Nhi nói ra một tin tức chấn động.
Vốn nàng định thông báo từ khi vừa rời bí cảnh, nhưng lão quái họ Hà, sư tôn của nàng bắt nàng ở lại tu luyện đến mấy hôm trước vừa xuất quan liền trở về.
- Hài tử chuyện này không nói bậy được đâu!
Hoa Vô Kỵ vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó nghĩ tới cái gì liền trách mắng Hoa Nhi. Dương Tuệ Lan đột nhiên nghe nhắc đến Hoa Phong, đầu tiên là kích động, kế tiếp liền một trận bi thương.
- Là thật! Lần trước tiến vào bí cảnh người ta liền gặp ca ca.
- Nhưng mà hoàn cảnh lúc đó không thể nói chuyện.
Nhắc đến đây Hoa Nhi một trận tiếc hận. Gặp ca ca mà chỉ đứng nhìn là khó chịu bực nào.
- Hài tử! Ca ca ngươi mới tu luyện bao lâu, thời điểm đó chưa được nửa năm!
Dương Tuệ Lan có chút khổ hướng Hoa Nhi nói. Trong suy nghĩ của nàng Hoa Nhi là nhận nhầm người rồi. Bởi vi huynh muội hai người có tới mười năm không gặp.
- Những gì nữ nhi nói điều thật, ca khi đó tu vi là Luyện Mạch kỳ đỉnh phong.
- Bất quá ngay đến ta lúc đó cũng không chắc là đối thủ của huynh ấy.
- Ta có cảm giác thứ huynh ấy tu luyện không giống chúng ta. Cho nên rất mạnh, rất mạnh.
Hoa Nhi nói ra một chuyện không ai tin. Nhưng nàng thập phần chắc chắn.
- Hoang đường!
- Ngươi muốn làm mẫu thân ngươi rầu rĩ chết hay sao?
Hoa Vô Kỵ thấy Dương Tuệ Lan một trận bi thương, liền tức giận.
- Tiểu điệt, chuyện ngươi nói quá mức không thể tin rồi.
Hoa Thiên Phong nãy giờ không lên tiếng, cũng là cười khổ.
- Hừ!
- Ở đây có ai nhận ra cái này!
Hoa Nhi bĩu môi bất mãn, sau đi sực nhơ, bèn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bức họa, bất quá bức họa không phải Hoa Phong mà là một thanh kiếm.
Nàng muốn vẽ ca ca, nhưng rất khiếp sợ là, mỗi khi đặt bút lại quên hình dạng của hắn, lần nào cũng vậy. Thậm chí Triệu Ngọc Hân cũng vậy. Việc kỳ lạ này đủ chứng minh Hoa Phong không phải người thường.
- Thanh Phong kiếm!
Hoa Thanh và Hà Mộ Tuyết đồng thời bật thốt. Bọn họ tiếp xúc với Hoa Phong nhiều nhất, vả lại hắn thường không ít lần khoe với họ. Cho nên vừa nhìn nhận ra ngay.
- Hai người nhận ra.
Hoa Nhi vui vẻ nói, có người nhận ra là tốt rồi, vì nó đúng là Thanh Phong kiếm.
- Kiếm này là ta làm cho thiếu gia!
- Chữ Thanh Phong là do thiếu gia tự mình khắc!
Hoa Thanh và Hà Mộ Tuyết một trước một sau giải thích.
Cả đại sảnh Hoa gia im lặng đến kim rơi cũng như bom nổ. Hoa Nhi cũng là triệt để kinh hãi, thanh kiếm này không ngờ chân chính là một thanh kiếm gỗ, thế nhưng độ khủng bố của nó chỉ có ba người biết.
Triệu Ngọc Hân, Hàn Băng Linh và cuối cùng là nàng. Thanh kiếm kia giương oai một lát rồi cũng vô tung vô ảnh biến mất.
Như vậy Hoa Phong mạnh cỡ nào, một người mà ngay đến cả nghĩ được, vẽ không được, thì có phải nhân loại hay không. Có thật là ca ca của nàng không.
- Ca ca ngươi hiện tại ở đâu?
Dương Tuệ Lan kích động nước mắt chảy ròng, nắm tay nữ nhi hỏi, thần sắc thập phần chờ mong.
- Chắc hẳn ở đông đại lục.
Hoa Nhi thu hồi khiếp sợ, nói dối mẫu thân, chuyện Hoa Phong gặp đại địch nàng từ Hàn Băng Linh biết được. Nếu ca thật bình yên vô sự ắt hẳn đà trở về đông đại lục, tới hỏi nàng sẽ biết, còn nếu ngược lại...Hoa Nhi không dám nghĩ tới.
...
Thời điểm Hoa gia gặp địch nhân đã là ba ngày sau khi Tam Hồng đại hội kết thúc. Cũng ngay lúc này.
Đông đại lục Thiên Nguyên tông.
Thiên Nguyên tông trong một tiểu viện thập phần xinh đẹp, không muốn nói là tiên cảnh.
Hàn Băng Linh đang ngồi lắc xích đu dưới một tán cây râm mát, nàng lúc này không đeo khăn che mặt, thần sắc có vê suy đi sầu não. Nhưng dù là suy tư, nhưng ngay cả Hoa Phong từng một lần gặp khi nhìn lén, nếu gặp lại cũng là không thể tin nổi, tiểu yêu nữ của hắn lại đẹp đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hàn Băng Linh quả thật rất đẹp, ngay cả Lãnh Yên Yên lẫn Hoa Nhi nếu đem so với nàng cũng có chút tự ti mặc cảm, quá kinh diễm.
- Linh nhi! Ta vào được không!
Hàn Băng Linh đang suy tư thì có người gọi. Tiểu viện của nàng được bố trí trận pháp cấp cao, nếu không có sư đồng ý của nàng không ai có thể tiến vào.
- Sư tôn! Ngài vào a!
Hàn Băng Linh nhẹ nhàng nói.
Sư tôn của nàng là một nữ nhân trông bề ngoài mười tám đôi mươi, gương mặt có vài phần thanh tú, bất quá so với nàng thì...
- Ài! ngày nào ngươi cũng như vậy?
Người kia thở dài nói! Trông thấy đệ tử của mình vẫn như lúc trở về từ bí cảnh đều là vẻ mặt rầu rĩ, nào còn bộ dạng lạnh lùng, vốn nàng đã rất ít khi ra khỏi tiểu viện, từ lúc đó lại càng ở tiệt luôn bên trong.
- Sư tôn! Ta!
Hàn Băng Linh có chút không biết làm sao.
- Ta cho ngươi xem cái này!
Người kia lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên cầu, kế tiếp ném qua cho Hàn Băng Linh, đó là ảnh quang cầu. Nàng là một trong những vị khách mời của Tam Hồng đại hội.
- Lãnh Yên Yên!
- Hắn! Thật là hắn!
Hàn Băng Linh sau khi xem qua hình ảnh ghi lại, ban đầu hơi nghi hoặc, sau đó thần sắc một trận kích động, nàng thấy Hoa Phong đang nói chuyện với Lãnh Yên Yên kế tiếp hai người đánh nhau...
Về phần nhận ra Lãnh Yên Yên là hai người từng đánh qua vài trận. Kiếm pháp đối phương cực kỳ lợi hại, nàng chỉ thắng được nửa chiêu.
- Đúng là hắn!
Người kia sắc mặt có chút khó coi, không ngờ cả năm rầu rĩ vừa thấy mặt lại hết rồi, trong khi sư tôn như nàng ngày nào cũng khuyên nhủ. Vốn từ lúc Hàn Băng Linh đột nhiên trở nên khác thường, sư tôn như nàng nói hết lời mới moi ra được nguyên nhân vụ việc.
- Hắn bị thương!
Hàn Băng Linh trông thấy Hoa Phong bị trúng một kích, liền một trận lo lắng. Ảnh quang cầu chỉ ghi lại hình ảnh chứ không ghi lời nói, cho nên nàng không biết bọn họ nói gì.
- Hắn không những bị thương mà còn cực độ vô sỉ, vô sỉ đến mức không thể chấp nhận.
- Nếu ta có quyền hạn ta liền đập chết hắn.
Người kia liền một trận nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hắn vốn dĩ là như vậy mà!
Hàn Băng Linh lí nhí nói.
Ách
- Ngươi đã biết hắn vô sỉ!
- Linh nhi! Sư tôn không phải cấm ngươi thích hắn nhưng quả thật không thể nào chấp nhận.
Người kia cố gắng khuyên can.
- Sư tôn! Linh nhi không hối hận!
Hàn Băng Linh kiên định nói. Mặc dù nàng không biết hắn tại sao lại xuẩ hiện ở Nam Vực nhưng là ngay cả vật bảo mệnh của mình hắn cũng đưa cho nàng, như vậy liền biến nàng đối với hắn rất quan trọng.
- Lãnh Yên Yên đã là thê tử của hắn.
Người kia rất không muốn đả kích đệ tử của mình, nhưng đây là bắt buộc.
- Cái gi?
Hàn Băng Linh thật sự bị sốc, đứng bật dậy! Thất sắc hỏi lại.
- Bọn họ đánh cược!
Người kia kể lại đầu đuôi sự việc, nói luôn Hoa Phong là bức bách Lãnh Yên Yên để quá quan.
- Ta nhất định phải bắt hắn giải thích! Nếu không...nếu không...
Hàn Băng Linh mắt đỏ ửng, hai nắm tay xiết chặt móng tay cắm vào da thịt chảy máu, nàng hiện tại thống hận Hoa Phong đến cực điểm.
- Thôi được rồi! Ngươi suy nghĩ cho kĩ ta ra ngoài!
Nói đoạn người kia bỏ ra ngoài, để lại Hàn Băng Linh ngồi bệt trở lại xích đu, khóc thút thít. Nàng lạnh lùng bởi vì thế giới này không thuộc về nàng, tất cả người khác đều xa lạ, nàng không cùng bọn họ một loại người.
Một người đang ở thế giới của hòa bình biết bao mơ ước tương lai, đột nhiên đến một dị giới, cuộc sống bị đảo lộn, tính tình trở nên lãnh diễm là điều khó tránh khỏi. Nhưng Hoa Phong cùng nàng là một thế giới một đất nước, hiện tại thì hết rồi.
Một con người vốn xuất thân từ hiện đại, tuyệt không thể chấp nhận chuyện này. Nhưng âu mọi chuyện đã rồi.
Lúc này toàn bộ Hoa Phủ được bao quanh bởi trận pháp thủ hộ, tất cả người trong gia tộc đều ra hết bên ngoài, thần sắc lo lắng ngửa mặt nhìn lên không trung.
Trên bầu trời Hoa Phủ có mười mấy người, giữa mười mấy người chia làm hai phe, hình thành một trận đại chiến kinh thiên, trời sụp đất nứt. Bọn họ đánh nhau đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Được một lát, hai bên tách nhau ra, một bên ba người một bên tám người. Nhìn nhau đầy bất thiện.
- Hoa Vô Kỵ ngươi ngoan ngoãn giao đồ vật đó ra đây!
- Nếu không đừng trách chúng ta độc ác.
Một vị trung niên bên phía tám người đằng đằng sát khí, hướng ba người đối diện uy hiếp.
- Đến ngay cả các ngươi ta còn không biết là ai, đừng nói đồ vật các ngươi nhắc tới!
Hoa Vô Kỵ sắc mặt ngưng trọng nói. Đứng bên cạnh hắn lúc này chính là hai người Hoa Thiên Phong và Dương Tuệ Lan.
- Mấy trăm năm trước lão già Hoa Liêu đánh cắp trấn vật chi bảo, rồi dẫn theo đám gia nhân chạy trốn.
- Hại chúng ta truy tìm hết mấy trăm năm, ngươi còn nói là không biết!
Thêm một vị trung niên khác tức giận nói.
- Trấn vật chi bảo ta chưa từng nghe qua!
Hoa Vô Kỵ lạnh nhạt đáp lại. Nguyên lai mấy người này không biết từ đâu chui ra bắt bọn họ giao ra đồ vật, hai bên một lời không hợp liền là động thủ.
Thế nhưng Hoa gia hiện tại chỉ có ba người Hoa Vô Kỵ hắn, về phần địch nhân gấp gần ba lần bọn họ, đánh đến lúc này mà không ai bị thương đã là thập phần tốt.
- Hoa Vô Kỵ ngươi đừng có giả mù sa mưa! Nhanh giao ra đây!
Vị trung niên đầu tiên mắt lộ hung quang gằn giọng.
- Các ngươi là khinh người quá đâng.
Dương Tuệ Lan tức giận. Cũng như Hoa Vô Kỵ, nàng là không biết mấy người này từ đâu nhảy ra, vênh mặt hất hàm.
- Khinh người quá đáng sao? Tổ tiên các ngươi chẳng qua chỉ là một đám hạ nhân chạy ra từ Hoa gia mà thôi!
- Đám người ti tiện các ngươi mà cũng muốn được tôn trọng! nực cười!
Một tên có vê trẻ tuổi nhìn ba người Hoa Vô Kỵ khinh miệt lên tiếng. Trong mắt hắn bọn là lũ ti tiện.
- Hạ nhân! Các ngươi không làm gì được hạ nhân đó thôi!
- Chứng tỏ các ngươi là một lũ súc vật!
Hoa Thiên Phong nhếcg miệng trào phúng.
- Khốn kiếp! Các ngươi cho rằng chúng ta đánh không lại bọn hạ tiện các ngươi?
Vị trung niên ban đầu bị Hoa Thiên Phong làm cho tím mặt. Dù tím mặt nhưng sự thật lão vẫn rất kiêng kị ba người này, một kẻ mạnh hơn một kẻ, rất khó đối phó, cũng may bọn họ đông người nếu không ăn trọn thiệt thòi.
- Các ngươi đến từ thủ đô đại đục?
Hoa Vô Kỵ nhíu mày nói. Hắn rốt cuộc nghĩ ra đám người mắt cao hơn đầu này là ai.
Bọn họ đến từ Hoa gia trung đại lục nơi đó mới là Hoa gia chân chính, về phần Hoa gia ở đây chỉ là chi thứ mà thôi.
Bất quá tổ tiên xảy ra xung đột gì, đến mức phải bỏ gia tộc chạy trốn, hậu bối như hắn vô pháp biết nguyên nhân.
- Ngươi đã biết chúng ta đến từ Hoa gia thủ đô đại lục, thì nên biết điều một chút tránh họa diệt tộc.
Tên trẻ tuổi ngông cuồng nói.
- Chỉ dựa vào các ngươi!
Hoa Thiên Phong khinh thường nói. Thế nhưng là vẫn như cũ cùng Hoa Vô Kỵ đồng dạng, cực kỳ ngưng trọng. Địch nhân người đông thế mạnh, ba người hắn thì không sợ, nhưng đám con cháu thì lại khác.
Trận pháp thủ hộ không thể duy trì vô tận được.
- Như vậy là đủ diệt tộc các ngươi rồi!
Vị trung niên hung ác nói. Nhưng đúng lúc này phía chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm quang, kiếm quang nhanh như thiểm điện, hướng bên này mà qua, mục tiêu là đám người Hoa gia trung đại lục.
Oanh
Thanh âm chấn động vang lên, tám người vừa rồi còn vênh mặt đòi diệt tộc, bị kiếm quang đánh bay, không tên nào đủ sức hoàn thủ văng hết xuống đất.
- Là kẻ nào tập kích!
Vị trung niên miệng liên tục thổ huyết, nhìn chằm chằm hướng phát ra kiếm quang.
- Lũ rác rưởi các ngươi cũng nghĩ dám nói diệt tộc ta!
Một thanh âm thanh thúy xuất hiện nơi kiếm quang, thân ảnh cũng dần hiện rõ, người tới là một tuyệt thế mỹ nữ, một thân thanh y, khuôn mặt góc cạnh không tỳ vết, phiêu dật như tiên.
- Nữ nhi ra mắt phụ mẫu, ra mắt nhị thúc.
Không ngờ tuyệt thế mỹ nữ một kiếm bại tám người, lại hướng ba người Hoa Vô Kỵ thi lễ. Nàng chính là Hoa Nhi rồi.
- Thiên Địa cảnh tam trọng thiên!
Ba người Hoa Vô Kỵ sau khi xem qua nữ nhi một chút, liền há mồm rớt tròng mắt.
Không những bọn họ tám người bị nàng đập cho một kiếm, cũng là khiếp sợ không thôi.
Hoa Nhi bao nhiêu tuổi mười bảy tuổi, mười bảy tuổi Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, đây là chuyện gì kinh thế hãi tục.
- Là nữ nhi may mắn vừa đột phá!
Hoa Nhi che miệng cười mĩm, ai trông thấy cảnh giới của nàng đều như vậy hết, khiến nàng có cảm giác thành tựu.
Bất quá, nàng lập tức xoay người, bỏ mặc ba người Hoa Vô Kỵ trợn mắt. “ may mắn đột phá” nếu may mắn như vậy bọn họ cũng muốn, bởi vì cả ba chỉ mới Thiên Địa nhị trọng thiên, còn thấp hơn nàng một bậc.
- Các ngươi là uy hiếp phụ thân, ý định diệt tộc!
Hoa Nhi toàn thân sát khí không giấu giếm ẩn ẩn chờ bộc phát.
- Chúng ta chỉ theo lệnh gia tộc đến lấy vật cần lấy!
Tên trẻ tuổi nhìn chằm chằm Hoa Nhi run rẩy nói. Nàng rất đẹp nhưng vẻ đẹp hiện tại ẩn chứa chết chóc đáng sợ.
- Ta không cần biết các ngươi là vì cái gì?
- Uy hiếp phụ mẫu ta đều phải chết!
Hoa Nhi điềm nhiên nói. Hôm nay nàng tuyệt đối không để kẻ nào sống sót rời khỏi!
- Tiên tử tha mạng, chúng ta lập tức báo vể gia tộc hủy bỏ truy tìm vật kia!
- Nếu giết chúng ta, trong vòng năm mươi năm các người sẽ gặp đại họa!
- Xin tiên tử suy xét!
Tám người sắc mặt trắng bệch, bọn họ không thể nào ngờ tới Hoa gia ngoài ba người Hoa Vô Kỵ và một tên Hoa Vô Khuyết, hiện tại không có ở gia tộc ra, còn có yêu nghiệt trước mặt.
Mười bảy tuổi Thiên Địa tam trọng thiên, quá mức đáng sợ, ngay cả thủ đô trung đại lục, nơi thiên tài như nấm cũng chưa từng xuất hiện.
Cho nên bọn họ hiện tại nhẫn nhục để thông tin vể gia tộc.
- Vậy sao?
Hoa Nhi cưởi nhạt.
- Chết!
Kế tiếp nàng lạnh lùng vung kiếm, cả tám tên mắt cao hơn đầu liền bị cắt đứt yết hầu, nhìn nàng trân trối, tắt thở bỏ mình. Bọn họ không nghĩ tới nữ nhân này lại quyết đoán như vậy, giết sạch không chừa một ai.
- Năm mươi năm sau các ngươi đến một người ta diệt một người, đến cả đám ta diệt cả đám.
Hoa Nhi nhìn tám cổ thi thể chết không nhắm mắt, kiên định nói. Năm năm mới sợ, còn năm mươi năm không đáng để vào mắt.
- Giết tốt!
Hoa Thiên Phong thu hồi chấn động về độ biến thái của vị tiểu điệt, sảng khoái nói.
- Hoa Nhi lần này về thăm nhà sao!
Dương Tuệ Lan đi tới xoa đầu nữ nhi ôn nhu nói, chỉ có phụ mẫu mới không sợ con mình quá mạnh.
- Đúng vậy nữ nhi một là về thăm nhà hai là thông báo một tin tức tốt.
Hoa Nhi đảo mắt đẹp rồi nói.
- Chuyện gì?
Hoa Vô Kỵ nhíu mày, ngoài chuyện cực kỳ tốt là hài tử này đột phá Thiên Địa cảnh tam trọng thiên, còn chuyện tốt hơn sao? Trong suy nghĩ của hắn không chuyện gi tốt hơn chuyện này.
- Các người định đứng ngoài này nói chuyện sao?
Hoa Nhi giả bộ nghi hoặc.
- Được rồi! Vào nhà rồi nói!
Hoa Vô Kỵ hắng giọng, nữ nhi nay cũng học nói móc người khác rồi.
...
Hoa gia đại sảnh nghị sự. Tại đây có tới sáu người. Cộng bốn người Hoa Vô Kỵ còn có cả Hoa Thanh lẫn Hà Mộ Tuyết.
- Hài tử có chuyện gì nói nhanh đi!
Hoa Vô Kỵ nhíu mày nhìn Hoa Nhi đang bộ dạng bí ẩn.
- Ca ca còn sống!
Hoa Nhi nói ra một tin tức chấn động.
Vốn nàng định thông báo từ khi vừa rời bí cảnh, nhưng lão quái họ Hà, sư tôn của nàng bắt nàng ở lại tu luyện đến mấy hôm trước vừa xuất quan liền trở về.
- Hài tử chuyện này không nói bậy được đâu!
Hoa Vô Kỵ vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó nghĩ tới cái gì liền trách mắng Hoa Nhi. Dương Tuệ Lan đột nhiên nghe nhắc đến Hoa Phong, đầu tiên là kích động, kế tiếp liền một trận bi thương.
- Là thật! Lần trước tiến vào bí cảnh người ta liền gặp ca ca.
- Nhưng mà hoàn cảnh lúc đó không thể nói chuyện.
Nhắc đến đây Hoa Nhi một trận tiếc hận. Gặp ca ca mà chỉ đứng nhìn là khó chịu bực nào.
- Hài tử! Ca ca ngươi mới tu luyện bao lâu, thời điểm đó chưa được nửa năm!
Dương Tuệ Lan có chút khổ hướng Hoa Nhi nói. Trong suy nghĩ của nàng Hoa Nhi là nhận nhầm người rồi. Bởi vi huynh muội hai người có tới mười năm không gặp.
- Những gì nữ nhi nói điều thật, ca khi đó tu vi là Luyện Mạch kỳ đỉnh phong.
- Bất quá ngay đến ta lúc đó cũng không chắc là đối thủ của huynh ấy.
- Ta có cảm giác thứ huynh ấy tu luyện không giống chúng ta. Cho nên rất mạnh, rất mạnh.
Hoa Nhi nói ra một chuyện không ai tin. Nhưng nàng thập phần chắc chắn.
- Hoang đường!
- Ngươi muốn làm mẫu thân ngươi rầu rĩ chết hay sao?
Hoa Vô Kỵ thấy Dương Tuệ Lan một trận bi thương, liền tức giận.
- Tiểu điệt, chuyện ngươi nói quá mức không thể tin rồi.
Hoa Thiên Phong nãy giờ không lên tiếng, cũng là cười khổ.
- Hừ!
- Ở đây có ai nhận ra cái này!
Hoa Nhi bĩu môi bất mãn, sau đi sực nhơ, bèn lấy từ nhẫn trữ vật ra một bức họa, bất quá bức họa không phải Hoa Phong mà là một thanh kiếm.
Nàng muốn vẽ ca ca, nhưng rất khiếp sợ là, mỗi khi đặt bút lại quên hình dạng của hắn, lần nào cũng vậy. Thậm chí Triệu Ngọc Hân cũng vậy. Việc kỳ lạ này đủ chứng minh Hoa Phong không phải người thường.
- Thanh Phong kiếm!
Hoa Thanh và Hà Mộ Tuyết đồng thời bật thốt. Bọn họ tiếp xúc với Hoa Phong nhiều nhất, vả lại hắn thường không ít lần khoe với họ. Cho nên vừa nhìn nhận ra ngay.
- Hai người nhận ra.
Hoa Nhi vui vẻ nói, có người nhận ra là tốt rồi, vì nó đúng là Thanh Phong kiếm.
- Kiếm này là ta làm cho thiếu gia!
- Chữ Thanh Phong là do thiếu gia tự mình khắc!
Hoa Thanh và Hà Mộ Tuyết một trước một sau giải thích.
Cả đại sảnh Hoa gia im lặng đến kim rơi cũng như bom nổ. Hoa Nhi cũng là triệt để kinh hãi, thanh kiếm này không ngờ chân chính là một thanh kiếm gỗ, thế nhưng độ khủng bố của nó chỉ có ba người biết.
Triệu Ngọc Hân, Hàn Băng Linh và cuối cùng là nàng. Thanh kiếm kia giương oai một lát rồi cũng vô tung vô ảnh biến mất.
Như vậy Hoa Phong mạnh cỡ nào, một người mà ngay đến cả nghĩ được, vẽ không được, thì có phải nhân loại hay không. Có thật là ca ca của nàng không.
- Ca ca ngươi hiện tại ở đâu?
Dương Tuệ Lan kích động nước mắt chảy ròng, nắm tay nữ nhi hỏi, thần sắc thập phần chờ mong.
- Chắc hẳn ở đông đại lục.
Hoa Nhi thu hồi khiếp sợ, nói dối mẫu thân, chuyện Hoa Phong gặp đại địch nàng từ Hàn Băng Linh biết được. Nếu ca thật bình yên vô sự ắt hẳn đà trở về đông đại lục, tới hỏi nàng sẽ biết, còn nếu ngược lại...Hoa Nhi không dám nghĩ tới.
...
Thời điểm Hoa gia gặp địch nhân đã là ba ngày sau khi Tam Hồng đại hội kết thúc. Cũng ngay lúc này.
Đông đại lục Thiên Nguyên tông.
Thiên Nguyên tông trong một tiểu viện thập phần xinh đẹp, không muốn nói là tiên cảnh.
Hàn Băng Linh đang ngồi lắc xích đu dưới một tán cây râm mát, nàng lúc này không đeo khăn che mặt, thần sắc có vê suy đi sầu não. Nhưng dù là suy tư, nhưng ngay cả Hoa Phong từng một lần gặp khi nhìn lén, nếu gặp lại cũng là không thể tin nổi, tiểu yêu nữ của hắn lại đẹp đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hàn Băng Linh quả thật rất đẹp, ngay cả Lãnh Yên Yên lẫn Hoa Nhi nếu đem so với nàng cũng có chút tự ti mặc cảm, quá kinh diễm.
- Linh nhi! Ta vào được không!
Hàn Băng Linh đang suy tư thì có người gọi. Tiểu viện của nàng được bố trí trận pháp cấp cao, nếu không có sư đồng ý của nàng không ai có thể tiến vào.
- Sư tôn! Ngài vào a!
Hàn Băng Linh nhẹ nhàng nói.
Sư tôn của nàng là một nữ nhân trông bề ngoài mười tám đôi mươi, gương mặt có vài phần thanh tú, bất quá so với nàng thì...
- Ài! ngày nào ngươi cũng như vậy?
Người kia thở dài nói! Trông thấy đệ tử của mình vẫn như lúc trở về từ bí cảnh đều là vẻ mặt rầu rĩ, nào còn bộ dạng lạnh lùng, vốn nàng đã rất ít khi ra khỏi tiểu viện, từ lúc đó lại càng ở tiệt luôn bên trong.
- Sư tôn! Ta!
Hàn Băng Linh có chút không biết làm sao.
- Ta cho ngươi xem cái này!
Người kia lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên cầu, kế tiếp ném qua cho Hàn Băng Linh, đó là ảnh quang cầu. Nàng là một trong những vị khách mời của Tam Hồng đại hội.
- Lãnh Yên Yên!
- Hắn! Thật là hắn!
Hàn Băng Linh sau khi xem qua hình ảnh ghi lại, ban đầu hơi nghi hoặc, sau đó thần sắc một trận kích động, nàng thấy Hoa Phong đang nói chuyện với Lãnh Yên Yên kế tiếp hai người đánh nhau...
Về phần nhận ra Lãnh Yên Yên là hai người từng đánh qua vài trận. Kiếm pháp đối phương cực kỳ lợi hại, nàng chỉ thắng được nửa chiêu.
- Đúng là hắn!
Người kia sắc mặt có chút khó coi, không ngờ cả năm rầu rĩ vừa thấy mặt lại hết rồi, trong khi sư tôn như nàng ngày nào cũng khuyên nhủ. Vốn từ lúc Hàn Băng Linh đột nhiên trở nên khác thường, sư tôn như nàng nói hết lời mới moi ra được nguyên nhân vụ việc.
- Hắn bị thương!
Hàn Băng Linh trông thấy Hoa Phong bị trúng một kích, liền một trận lo lắng. Ảnh quang cầu chỉ ghi lại hình ảnh chứ không ghi lời nói, cho nên nàng không biết bọn họ nói gì.
- Hắn không những bị thương mà còn cực độ vô sỉ, vô sỉ đến mức không thể chấp nhận.
- Nếu ta có quyền hạn ta liền đập chết hắn.
Người kia liền một trận nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hắn vốn dĩ là như vậy mà!
Hàn Băng Linh lí nhí nói.
Ách
- Ngươi đã biết hắn vô sỉ!
- Linh nhi! Sư tôn không phải cấm ngươi thích hắn nhưng quả thật không thể nào chấp nhận.
Người kia cố gắng khuyên can.
- Sư tôn! Linh nhi không hối hận!
Hàn Băng Linh kiên định nói. Mặc dù nàng không biết hắn tại sao lại xuẩ hiện ở Nam Vực nhưng là ngay cả vật bảo mệnh của mình hắn cũng đưa cho nàng, như vậy liền biến nàng đối với hắn rất quan trọng.
- Lãnh Yên Yên đã là thê tử của hắn.
Người kia rất không muốn đả kích đệ tử của mình, nhưng đây là bắt buộc.
- Cái gi?
Hàn Băng Linh thật sự bị sốc, đứng bật dậy! Thất sắc hỏi lại.
- Bọn họ đánh cược!
Người kia kể lại đầu đuôi sự việc, nói luôn Hoa Phong là bức bách Lãnh Yên Yên để quá quan.
- Ta nhất định phải bắt hắn giải thích! Nếu không...nếu không...
Hàn Băng Linh mắt đỏ ửng, hai nắm tay xiết chặt móng tay cắm vào da thịt chảy máu, nàng hiện tại thống hận Hoa Phong đến cực điểm.
- Thôi được rồi! Ngươi suy nghĩ cho kĩ ta ra ngoài!
Nói đoạn người kia bỏ ra ngoài, để lại Hàn Băng Linh ngồi bệt trở lại xích đu, khóc thút thít. Nàng lạnh lùng bởi vì thế giới này không thuộc về nàng, tất cả người khác đều xa lạ, nàng không cùng bọn họ một loại người.
Một người đang ở thế giới của hòa bình biết bao mơ ước tương lai, đột nhiên đến một dị giới, cuộc sống bị đảo lộn, tính tình trở nên lãnh diễm là điều khó tránh khỏi. Nhưng Hoa Phong cùng nàng là một thế giới một đất nước, hiện tại thì hết rồi.
Một con người vốn xuất thân từ hiện đại, tuyệt không thể chấp nhận chuyện này. Nhưng âu mọi chuyện đã rồi.
/125
|