Huynh muội tương phùng là một điều gì đó rất thiêng liêng, cho nên ngay tại thời điểm đôi bên nhận ra đối phương, thời gian như ngừng lại.
Với Hoa Phong có thể gặp người thân trong hoàn cảnh đơn độc nơi đất khách, đó là xúc cảm khó nói nên lời, cho dù cái muội muội này, có thể nói là đại tiện nghi của hắn, bởi vì thực tế hắn không phải Hoa Phong chân chính, thế nhưng khối thân thể này lại đúng là Hoa Phong, cho nên bản năng đối với thân tình là không hề mai một.
Về phần Hoa Nhi với nàng ca ca tưởng rằng đã chết, bỗng dưng đột ngột xuất hiện, niềm vui này ai có thể diễn tả.
Thế nhưng hiện tại, bọn họ lại chỉ có thể áp chế cảm xúc của mình, vạn chúng chú mục không phải là điều gì quá hay ho, hơn nữa Hoa Phong đang ở bên trận doanh Đông đại lục, Hoa Nhi Tây đại lục, do vậy rất khó để tất cả nghĩ rằng bọn họ thật sự là huynh muội.
Nếu thật sư nhận nhau, xem chừng cả hai sẽ là địch của đôi bên, riêng Hoa Phong hắn không e ngại bị kỳ kẻ nào, nhưng muội muội hắn lại khác, nàng có danh khí rất lớn tại đại lục của mình, cho nên bọn họ không thể vì chút bộc phát rồi làm hỏng đi tất cả.
Hoa Phong nhìn muội muội chằm chằm, đột nhiên hắn khẽ mĩm cười, một nụ cười ẩn chứa tất cả, không cần nói gì, chỉ cười như vậy, cũng đủ minh chứng hắn chính là Hoa Phong ca ca của nàng.
- Thật là ca ca!
Hoa Nhi nội tâm một mảnh phức tạp, nàng rất muốn xà vào lòng ca ca để khóc một trận, bởi âu nàng cũng chỉ mười lăm tuổi, độ tuổi rất dễ bộc lộ cảm xúc.
Nguyên nhân nàng muốn khóc, đó là sự vui mừng, sự kích động, và trên tất cả đó là sự giải tỏa. Hai huynh muội nàng đã bao lâu không gặp, tròn mười năm kể từ ngày nàng gia nhập tông môn.
- Ca ca thật sự còn sống.
Hoa nhi, cố đè nén cảm xúc, thầm nghĩ. Đối với nàng gặp Hoa Phong tại đây, có thể coi là chuyện tốt nhất trên đời
Chuyện là mới cách đâu không lâu, gia tộc truyền tin ca ca gặp nạn, với nàng đó là một tin tức sét đánh, khó có thể chấp nhận, cũng chính vì chuyện này mà nàng không thể tập trung tu luyện, có thể thấy mặc dù nàng là vô cùng xinh đẹp, nhưng trước lúc gặp Hoa Phong, gương mặt tuyệt mỹ kia, luôn ẩn chứa u buồn nhàn nhạt.
Hiện tại ca ca đang ở ngay trước mặt, mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, cảm giác rất khó chịu, nhưng nàng cũng có suy nghĩ như Hoa Phong hoàn cảnh hiện tại bọn họ chỉ có thế nhẫn nhịn mà thôi.
Cuối cùng nàng cũng chỉ biết khẽ cười, ngầm thừa nhận.
Trong mắt Hoa Phong, nụ cười này cũng đồng nghĩa nàng thừa nhận, nàng là tiểu muội của hắn Hoa Nhi.
Nhưng với người ngoài nụ cười này như vạn hoa đua nở, thật khó có thể ra được vẻ đẹp này, chỉ có thể nói là kinh tâm động phách, khuynh quốc khuynh thành.
- Không ngờ nàng cười với ta!
Bằng chứng là có rất nhiều kẻ ảo tưởng sức mạnh, tự ình là nhất. Bởi vì số người quá đông, không ai biết đích xác mỹ nhân tuyệt thế là đang cười với ai, cho nên rất nhiều nam nhân, đặc biệt mấy tên trẻ tuổi, liền một mảnh xôn xao, việc này khiến nàng cực độ chán ghét, nhanh chóng quay mặt chỗ khác.
-Không nghĩ tới tên đáng hận đó là ca ca muội a.
Triệu Ngọc Hân khó có thể tin nổi, tươi cười nói.
- Um, là ca ca muội!
Hoa nhi vui vẻ nói.
- Tên đó rất đáng hận.
Triệu Ngọc Hân đột nhiên theo bản năng mà nói.
- Là ca ca có lỗi với tỷ sao?
-Vậy làm muội muội như ta có thể hay không thay ca ca tạ lỗi.
- Dù sao cũng đa tạ Ngọc Hân tỷ, nếu không có tỷ ta còn không biết ca ca thực còn sống, không những vậy tu vi hình như cũng rất mạnh.
- Như vậy đi ra tiểu muội liền làm người hòa giải a.
Hoa Nhi nói liền một mạch, tâm trạng đang rất phấn khởi, cũng vì vậy nàng liền nhận ra Triệu Ngọc Hân với ca ca nàng có gì đó không đúng.
- Ta với hắn không có gì khúc mắc, chẳng qua..
Bị người bắt quả tang Triệu Ngọc Hân mặt đẹp đỏ lên, cố gắng giải thích, nhưng càng bao biện càng để lộ ra chân tướng.
- Hừ! để xem ngươi còn muốn gạt người.
Hàn tiên tử ban đầu rất khó chịu, khi Hoa Phong nhìn chằm chằm nữ nhân khác, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nội tâm liền một trận vui vẻ.
Theo nàng Trần Thanh, Hoa Nhi, hai cái tên này ghép lại liền không thể nói lên điều gì, nhưng Hoa Phong, Hoa Nhi, rất rõ ràng, bọn họ thật sự có quan hệ không tầm thường, nhìn biểu tình trên mặt của họ liền biết.
Thế nhưng nàng lại không vội vạch trần hắn lúc này, nàng muốn đợi thời cơ thích đáng nhất, cho hắn biết lợi hại.
Khỏi phải nói trực giác của nữ nhân là điều gì đó thật kinh khủng, đây chính là chỗ đáng sợ của họ.
- Mật địa đã mở, chúng ta liền xuất phát.
Tại bia đá dù các trận doanh nhìn nhau rất thù địch, nhưng lại không có xảy ra xung đột gì. Sau sự kiện Hoa Nhi vạn chúng chú mục, thì không còn chuyện gì xảy ra, cứ như vậy hai canh giờ rất nhanh trôi qua, mật địa cũng chính thức mở ra, sau một trận động đất nhẹ.
- Tiến vào cùng nhau, chúng ta liền ở cùng một chỗ, mật địa cực kỳ nguy hiểm, cho nên tránh đi riêng lẻ vạn kiếp bất phục.
Trước khi đoàn người xuất phát, Giang Trấn Đông lớn tiếng nhắc nhở.Nhưng có lẽ không cần hắn lên tiếng, tất cả cũng hiểu được cái mật địa này, được mệnh danh tuyệt diệt, cũng đủ nói lên mức độ nguy hiểm của nó.
Cũng chính vì nguy hiểm như vậy, Hoa Phong nội tâm một trận lo lắng, hắn sợ hai người Triệu Ngọc Hân, đặc biệt tiểu muội Hoa Nhi, hai người ở khác trận doanh, hắn muốn bảo vệ cũng khó.
Lo lắng là vậy nhưng hắn cũng không do dự theo bọn người Giang Trấn Đông đi về phía sau bia đá, theo hắn đến lúc vào trong, sẽ tìm cách liên hệ với họ.
Hô
Cả bốn trận doanh không hẹn mà trùng hợp lại cùng một thời điểm xuất phát, sau một trận ánh sáng bao phủ, tất cả điều biến mất, rất nhanh ở cái bia đá này không còn một ai. Cứ như nó vốn là vậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau khi tất cả rời đi, các kiến trúc nguyên vẹn lại không biết từ đâu lần lượt xuất hiện, một hiện tượng không ai có thể lý giải.
...
Sau khi vòng sáng tản đi đám người đông đại lục, do Giang Trấn Đông dẫn dắt liền xuất hiện tại một thế giới kỳ lạ, thế giới này vô cùng quỷ dị, mặc dù đang là ban ngày nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác ớn lạnh, chỉ một trận gió nhẹ liền như có luồng điện chạy dọc sống lưng cực kỳ ghê rợn.
- Thế giới thật đáng sợ?
- Nơi này thật nhiều binh khí, đáng tiếc đều là tàn binh.
Cảm nhận sự đáng sợ của thế giới quỷ dị này, không ít người vẻ mặt sợ hãi thốt lên, nhưng cái đáng chú ý là ở nơi này tàn binh vô số, phóng mắt tới đâu cũng đầy rẫy tàn binh, thậm chí tàn binh còn chất đống như ngọn núi nhỏ, cảnh tượng vô cùng kinh tâm.
- Cái này gọi là Mộ Binh Mật Địa.
Trong khi tất cả còn đang cẩn trọng đánh giá thế giới âm u quỷ dị, Hoa Phong lại há mồm trợn mắt, rung động thật sâu.
Hóa ra cái mật địa trong truyền thuyết của Hoang Cổ bí cảnh, lại chính là Mộ Binh Mật Địa.
- Cái mật địa này thì có gì tốt chứ.
Hoa Phong nghĩ thầm, ở cái mật địa này, ngoài những tiếng gào khóc như u linh mỗi tối, thì không còn gì tốt, thứ tốt nhất là tinh hoa thần binh thì bị hắn lấy sạch rồi.
- Không lẽ tinh hoa thần binh là thứ mà giáo sư nói, là có thể tạo ra thần khí.
- Như vậy cũng có chút quá rồi.
Hoa Phong một bụng nghi hoặc, nếu tinh hoa thần binh là thứ tạo ra thần khí thì cái thanh kiếm gỗ kia phải chăng là thần khí.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn chắc chắn không phải, bởi vì không có thần khí nào lại xấu như vậy, thần khí nếu xuất hiện sẽ tạo ra oanh động thật lớn, không những thế uy lực của thần khí là vô cùng khủng bố, đằng này thanh kiếm của hắn nào có uy phong thần khí chứ, họa may có vài phần sắc bén, thế nhưng chỉ bén hơn kiếm bình thường đôi chút, ngoài ra chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng Hoa Phong là không biết thanh kiếm gỗ nhìn rất bình thường của hắn, đã tạo nên một trận chấn động cho toàn bộ vũ trụ.
- Thế giới này rất quỷ dị, mọi người sát nhau di chuyển, không nên tạo khoảng cách quá xa.
Giang Trấn Đông giọng nói vô cùng ngưng trọng, lên tiếc nhắc nhở.
Hắn năm nay hơn bốn mươi tuổi, gặp qua không biết bao nhiêu thứ đáng sợ, thế nhưng đối diện với thế giới âm u trước mắt là quá tầm với hắn, thế giới này rất đáng sợ, và cái nơi gọi là tuyệt duyệt không phải hư danh.
Tên Hàn Tín ban đầu rất ngông cuồng kia, lúc này theo Hoa Phong quan sát, vẻ mặt sợ hãi như chó chết, nào còn bộ dạng kiêu ngạo.
- Phế vật mà thôi.
Trông thấy vậy Hoa Phong nhếch miệng lẩm bẩm, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Hàn tiên tử luôn đi kế bên, nghe vậy liền nhíu mày, bất giác liếc Hoa Phong một cái, cảnh tượng làm nàng càng thêm khó hiểu, tên đáng hận này quả thật không sợ a.
Quả thật Hoa Phong không có biểu tình lo lắng hay tò mò, nơi đây với hắn quá quen thuộc.
Đoàn người chậm rãi di chuyển, thời gian đầu còn là ban ngày, nên không có gì nguy hiểm, khiến cho không ít kẻ tự mãn.
- Ta thấy nơi này cũng chẳng có gì nguy hiểm, chỉ được cái dọa người.
- Đúng vậy, cái gì tuyệt diệt thúi lắm.
Dẫn đầu là Hàn Tín kế tiếp rất nhiều người không cho là đúng lên tiếng phụ họa.
Trông thấy Hàn Tín ban đầu còn sợ như chó chết, thấy không có gì nguy hiểm liền huênh hoang, khiến Hoa Phong càng thêm chán ghét, tiếp tục lẩm bẩm.
- Hàng tàu nó thế!
Hàn tiên tử nghe vậy suýt chút không nhịn được cười, trong mắt nàng cũng là như vậy, “ hàng tàu nó thế”
Đoàn người di chuyển được hơn nữa canh giờ, rốt cuộc trời cũng tối.
Đoạn đường thập phần yên bình cũng đã kết thúc, trong suy nghĩ của Hoa Phong, đám người tự ình là nhất đặc biệt tên Hàn Tín kia sẽ biết được cái gì gọi là tra tấn tinh thần.
Thế nhưng Hoa Phong không biết, so với những tiếng gào khóc tra tấn hắn mỗi đêm lần trước, là đáng sợ hơn nhiều lắm, thậm chí là nỗi kinh hoàng.
Với Hoa Phong có thể gặp người thân trong hoàn cảnh đơn độc nơi đất khách, đó là xúc cảm khó nói nên lời, cho dù cái muội muội này, có thể nói là đại tiện nghi của hắn, bởi vì thực tế hắn không phải Hoa Phong chân chính, thế nhưng khối thân thể này lại đúng là Hoa Phong, cho nên bản năng đối với thân tình là không hề mai một.
Về phần Hoa Nhi với nàng ca ca tưởng rằng đã chết, bỗng dưng đột ngột xuất hiện, niềm vui này ai có thể diễn tả.
Thế nhưng hiện tại, bọn họ lại chỉ có thể áp chế cảm xúc của mình, vạn chúng chú mục không phải là điều gì quá hay ho, hơn nữa Hoa Phong đang ở bên trận doanh Đông đại lục, Hoa Nhi Tây đại lục, do vậy rất khó để tất cả nghĩ rằng bọn họ thật sự là huynh muội.
Nếu thật sư nhận nhau, xem chừng cả hai sẽ là địch của đôi bên, riêng Hoa Phong hắn không e ngại bị kỳ kẻ nào, nhưng muội muội hắn lại khác, nàng có danh khí rất lớn tại đại lục của mình, cho nên bọn họ không thể vì chút bộc phát rồi làm hỏng đi tất cả.
Hoa Phong nhìn muội muội chằm chằm, đột nhiên hắn khẽ mĩm cười, một nụ cười ẩn chứa tất cả, không cần nói gì, chỉ cười như vậy, cũng đủ minh chứng hắn chính là Hoa Phong ca ca của nàng.
- Thật là ca ca!
Hoa Nhi nội tâm một mảnh phức tạp, nàng rất muốn xà vào lòng ca ca để khóc một trận, bởi âu nàng cũng chỉ mười lăm tuổi, độ tuổi rất dễ bộc lộ cảm xúc.
Nguyên nhân nàng muốn khóc, đó là sự vui mừng, sự kích động, và trên tất cả đó là sự giải tỏa. Hai huynh muội nàng đã bao lâu không gặp, tròn mười năm kể từ ngày nàng gia nhập tông môn.
- Ca ca thật sự còn sống.
Hoa nhi, cố đè nén cảm xúc, thầm nghĩ. Đối với nàng gặp Hoa Phong tại đây, có thể coi là chuyện tốt nhất trên đời
Chuyện là mới cách đâu không lâu, gia tộc truyền tin ca ca gặp nạn, với nàng đó là một tin tức sét đánh, khó có thể chấp nhận, cũng chính vì chuyện này mà nàng không thể tập trung tu luyện, có thể thấy mặc dù nàng là vô cùng xinh đẹp, nhưng trước lúc gặp Hoa Phong, gương mặt tuyệt mỹ kia, luôn ẩn chứa u buồn nhàn nhạt.
Hiện tại ca ca đang ở ngay trước mặt, mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, cảm giác rất khó chịu, nhưng nàng cũng có suy nghĩ như Hoa Phong hoàn cảnh hiện tại bọn họ chỉ có thế nhẫn nhịn mà thôi.
Cuối cùng nàng cũng chỉ biết khẽ cười, ngầm thừa nhận.
Trong mắt Hoa Phong, nụ cười này cũng đồng nghĩa nàng thừa nhận, nàng là tiểu muội của hắn Hoa Nhi.
Nhưng với người ngoài nụ cười này như vạn hoa đua nở, thật khó có thể ra được vẻ đẹp này, chỉ có thể nói là kinh tâm động phách, khuynh quốc khuynh thành.
- Không ngờ nàng cười với ta!
Bằng chứng là có rất nhiều kẻ ảo tưởng sức mạnh, tự ình là nhất. Bởi vì số người quá đông, không ai biết đích xác mỹ nhân tuyệt thế là đang cười với ai, cho nên rất nhiều nam nhân, đặc biệt mấy tên trẻ tuổi, liền một mảnh xôn xao, việc này khiến nàng cực độ chán ghét, nhanh chóng quay mặt chỗ khác.
-Không nghĩ tới tên đáng hận đó là ca ca muội a.
Triệu Ngọc Hân khó có thể tin nổi, tươi cười nói.
- Um, là ca ca muội!
Hoa nhi vui vẻ nói.
- Tên đó rất đáng hận.
Triệu Ngọc Hân đột nhiên theo bản năng mà nói.
- Là ca ca có lỗi với tỷ sao?
-Vậy làm muội muội như ta có thể hay không thay ca ca tạ lỗi.
- Dù sao cũng đa tạ Ngọc Hân tỷ, nếu không có tỷ ta còn không biết ca ca thực còn sống, không những vậy tu vi hình như cũng rất mạnh.
- Như vậy đi ra tiểu muội liền làm người hòa giải a.
Hoa Nhi nói liền một mạch, tâm trạng đang rất phấn khởi, cũng vì vậy nàng liền nhận ra Triệu Ngọc Hân với ca ca nàng có gì đó không đúng.
- Ta với hắn không có gì khúc mắc, chẳng qua..
Bị người bắt quả tang Triệu Ngọc Hân mặt đẹp đỏ lên, cố gắng giải thích, nhưng càng bao biện càng để lộ ra chân tướng.
- Hừ! để xem ngươi còn muốn gạt người.
Hàn tiên tử ban đầu rất khó chịu, khi Hoa Phong nhìn chằm chằm nữ nhân khác, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, nội tâm liền một trận vui vẻ.
Theo nàng Trần Thanh, Hoa Nhi, hai cái tên này ghép lại liền không thể nói lên điều gì, nhưng Hoa Phong, Hoa Nhi, rất rõ ràng, bọn họ thật sự có quan hệ không tầm thường, nhìn biểu tình trên mặt của họ liền biết.
Thế nhưng nàng lại không vội vạch trần hắn lúc này, nàng muốn đợi thời cơ thích đáng nhất, cho hắn biết lợi hại.
Khỏi phải nói trực giác của nữ nhân là điều gì đó thật kinh khủng, đây chính là chỗ đáng sợ của họ.
- Mật địa đã mở, chúng ta liền xuất phát.
Tại bia đá dù các trận doanh nhìn nhau rất thù địch, nhưng lại không có xảy ra xung đột gì. Sau sự kiện Hoa Nhi vạn chúng chú mục, thì không còn chuyện gì xảy ra, cứ như vậy hai canh giờ rất nhanh trôi qua, mật địa cũng chính thức mở ra, sau một trận động đất nhẹ.
- Tiến vào cùng nhau, chúng ta liền ở cùng một chỗ, mật địa cực kỳ nguy hiểm, cho nên tránh đi riêng lẻ vạn kiếp bất phục.
Trước khi đoàn người xuất phát, Giang Trấn Đông lớn tiếng nhắc nhở.Nhưng có lẽ không cần hắn lên tiếng, tất cả cũng hiểu được cái mật địa này, được mệnh danh tuyệt diệt, cũng đủ nói lên mức độ nguy hiểm của nó.
Cũng chính vì nguy hiểm như vậy, Hoa Phong nội tâm một trận lo lắng, hắn sợ hai người Triệu Ngọc Hân, đặc biệt tiểu muội Hoa Nhi, hai người ở khác trận doanh, hắn muốn bảo vệ cũng khó.
Lo lắng là vậy nhưng hắn cũng không do dự theo bọn người Giang Trấn Đông đi về phía sau bia đá, theo hắn đến lúc vào trong, sẽ tìm cách liên hệ với họ.
Hô
Cả bốn trận doanh không hẹn mà trùng hợp lại cùng một thời điểm xuất phát, sau một trận ánh sáng bao phủ, tất cả điều biến mất, rất nhanh ở cái bia đá này không còn một ai. Cứ như nó vốn là vậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau khi tất cả rời đi, các kiến trúc nguyên vẹn lại không biết từ đâu lần lượt xuất hiện, một hiện tượng không ai có thể lý giải.
...
Sau khi vòng sáng tản đi đám người đông đại lục, do Giang Trấn Đông dẫn dắt liền xuất hiện tại một thế giới kỳ lạ, thế giới này vô cùng quỷ dị, mặc dù đang là ban ngày nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác ớn lạnh, chỉ một trận gió nhẹ liền như có luồng điện chạy dọc sống lưng cực kỳ ghê rợn.
- Thế giới thật đáng sợ?
- Nơi này thật nhiều binh khí, đáng tiếc đều là tàn binh.
Cảm nhận sự đáng sợ của thế giới quỷ dị này, không ít người vẻ mặt sợ hãi thốt lên, nhưng cái đáng chú ý là ở nơi này tàn binh vô số, phóng mắt tới đâu cũng đầy rẫy tàn binh, thậm chí tàn binh còn chất đống như ngọn núi nhỏ, cảnh tượng vô cùng kinh tâm.
- Cái này gọi là Mộ Binh Mật Địa.
Trong khi tất cả còn đang cẩn trọng đánh giá thế giới âm u quỷ dị, Hoa Phong lại há mồm trợn mắt, rung động thật sâu.
Hóa ra cái mật địa trong truyền thuyết của Hoang Cổ bí cảnh, lại chính là Mộ Binh Mật Địa.
- Cái mật địa này thì có gì tốt chứ.
Hoa Phong nghĩ thầm, ở cái mật địa này, ngoài những tiếng gào khóc như u linh mỗi tối, thì không còn gì tốt, thứ tốt nhất là tinh hoa thần binh thì bị hắn lấy sạch rồi.
- Không lẽ tinh hoa thần binh là thứ mà giáo sư nói, là có thể tạo ra thần khí.
- Như vậy cũng có chút quá rồi.
Hoa Phong một bụng nghi hoặc, nếu tinh hoa thần binh là thứ tạo ra thần khí thì cái thanh kiếm gỗ kia phải chăng là thần khí.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn chắc chắn không phải, bởi vì không có thần khí nào lại xấu như vậy, thần khí nếu xuất hiện sẽ tạo ra oanh động thật lớn, không những thế uy lực của thần khí là vô cùng khủng bố, đằng này thanh kiếm của hắn nào có uy phong thần khí chứ, họa may có vài phần sắc bén, thế nhưng chỉ bén hơn kiếm bình thường đôi chút, ngoài ra chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng Hoa Phong là không biết thanh kiếm gỗ nhìn rất bình thường của hắn, đã tạo nên một trận chấn động cho toàn bộ vũ trụ.
- Thế giới này rất quỷ dị, mọi người sát nhau di chuyển, không nên tạo khoảng cách quá xa.
Giang Trấn Đông giọng nói vô cùng ngưng trọng, lên tiếc nhắc nhở.
Hắn năm nay hơn bốn mươi tuổi, gặp qua không biết bao nhiêu thứ đáng sợ, thế nhưng đối diện với thế giới âm u trước mắt là quá tầm với hắn, thế giới này rất đáng sợ, và cái nơi gọi là tuyệt duyệt không phải hư danh.
Tên Hàn Tín ban đầu rất ngông cuồng kia, lúc này theo Hoa Phong quan sát, vẻ mặt sợ hãi như chó chết, nào còn bộ dạng kiêu ngạo.
- Phế vật mà thôi.
Trông thấy vậy Hoa Phong nhếch miệng lẩm bẩm, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Hàn tiên tử luôn đi kế bên, nghe vậy liền nhíu mày, bất giác liếc Hoa Phong một cái, cảnh tượng làm nàng càng thêm khó hiểu, tên đáng hận này quả thật không sợ a.
Quả thật Hoa Phong không có biểu tình lo lắng hay tò mò, nơi đây với hắn quá quen thuộc.
Đoàn người chậm rãi di chuyển, thời gian đầu còn là ban ngày, nên không có gì nguy hiểm, khiến cho không ít kẻ tự mãn.
- Ta thấy nơi này cũng chẳng có gì nguy hiểm, chỉ được cái dọa người.
- Đúng vậy, cái gì tuyệt diệt thúi lắm.
Dẫn đầu là Hàn Tín kế tiếp rất nhiều người không cho là đúng lên tiếng phụ họa.
Trông thấy Hàn Tín ban đầu còn sợ như chó chết, thấy không có gì nguy hiểm liền huênh hoang, khiến Hoa Phong càng thêm chán ghét, tiếp tục lẩm bẩm.
- Hàng tàu nó thế!
Hàn tiên tử nghe vậy suýt chút không nhịn được cười, trong mắt nàng cũng là như vậy, “ hàng tàu nó thế”
Đoàn người di chuyển được hơn nữa canh giờ, rốt cuộc trời cũng tối.
Đoạn đường thập phần yên bình cũng đã kết thúc, trong suy nghĩ của Hoa Phong, đám người tự ình là nhất đặc biệt tên Hàn Tín kia sẽ biết được cái gì gọi là tra tấn tinh thần.
Thế nhưng Hoa Phong không biết, so với những tiếng gào khóc tra tấn hắn mỗi đêm lần trước, là đáng sợ hơn nhiều lắm, thậm chí là nỗi kinh hoàng.
/125
|