Hắc hóa Vân Chính Thiên thủ đoạn, thực sự tàn nhẫn. Thế nhưng nếu đổi lại là Vân Chính Thiên bản thể, cũng phải cắn răng mà làm như vậy. Bởi vì chỉ có thể giết chết chín tên Huyết giả này mới đủ để hắn đem liên thắng của mình tới con số một trăm.
Một kiếm khi nãy đâm xuống, đã là chín mươi chín mạng, chỉ còn thiếu một mạng nữa thôi, nhưng đó là mạng của Huyền Chương, một tên Huyết giả cấp năm hàng thật giá thật. Muốn giết chết hắn hội khó khăn trùng trùng.
Huyền Chương trên tay trường mâu siết chặt, ánh mắt băng lãnh nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên hồi lâu, thân thể không nhúc nhích lấy một lần. Mà tên thiếu niên ở bên kia, sau khi hành quyết tên Huyết giả cụt chân dưới đất, trên người hắc vân có phần ảm đạm hơn trước rất nhiều.
Hắc hóa năng lượng tuy mang đến chỗ cường đại, nhưng suy cho cùng vẫn chịu giới hạn thời gian nhất định. Tâm của hắn càng lương thiện, thời gian duy trì hắc hóa càng ngắn và ngược lại. Vân Chính Thiên có thể sử dụng hắc hóa đến bây giờ, đủ để biết hắn là người không chính cũng không tà. Nếu không chỉ sợ cơ hội thành công ngưng tụ hắc hóa ngày trước, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
Huyền Chương trông thấy một màn này, ánh mắt trở nên tự tin hơn nhiều, mỉm cười nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên bên kia, nói:
“Xem ra loại bí pháp tăng sức mạnh này sắp hết thời gian, để xem ngươi còn có chống cự được bao lâu.”
Huyền Chương kinh nghiệm phong phú, từ khi Vân Chính Thiên ngoại dáng biến đổi, hắn liền nghĩ đối phương thủ đoạn chính là một loại bí pháp, có khả năng trong nháy mắt đưa thực lực tăng mạnh.
Mà những loại bí pháp này, thường duy trì thời gian không lâu. Trước mắt hắc vân xung quanh người Vân Chính Thiên ảm đạm cùng thưa thớt đi nhiều, hắn mới khẳng định giả
thiết của mình là chính xác.
Hắc hóa Vân Chính Thiên gương mặt vô cảm, bất quá trong mắt hắn lộ rõ vẻ suy tư, là đối với lời nói của Huyền Chương bên kia, không hẳn không có lý.
“Tên khốn bên kia không tầm thường, nhưng nếu ngươi không do dự mà trao cho ta toàn bộ ý thức, hắn sẽ không có tư cách đứng bên kia mà sủa như vậy.”
Hắc hóa Vân Chính Thên thanh âm trầm thấp, không biết là đang nói với ai, tựa như nói cho chính mình nghe.
“Hừ, chẳng sao hết, ta cũng sẽ giết hắn.” Hắn lại rên rỉ kêu lên.
Trên khán đài, mọi người đều đang tự hỏi, có phải Thiên đã phát điên hay không, thế nhưng câu hỏi lập tức tự sáng tỏ. Hắc hóa Vân Chính Thiên đem Huyết Kiếm hướng thẳng vào Huyền Chương, rít lạnh nói:
“Ngươi, tới lượt ngươi rồi. Chuẩn bị đi”
Hùng hồn thanh âm vang lên, trong đó ẩn chứa một loại khí thế làm người khác run rẩy từ trong linh hồn. Huyền Chương trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, thiếu niên trước mặt, thực sự đáng sợ.
Huyền Chương ở thế giới bên ngoài lăn lộn lịch lãm hơn hai mươi năm, tự nhận chưa có loại người nào hắn chưa từng đụng mặt, cũng có người khiến hắn cảm thấy tử vong cận kề. Thế nhưng loại cảm giác như con sâu cái kiến bị đấng bề trên nhìn chằm chằm làm hắn có chút hít thở không thông. Bởi vì người kia chỉ cần phủi tay một cái, hắn lập tức trở thành cát bụi.
Hắc hóa Vân Chính Thiên còn không đợi Huyền Chương phát ngôn thêm một câu nào, thân thể hắn bỗng nhiên lắc lư, ngay sau đó dùng phương pháp quỉ dị biến mất, một khắc sau đó liền xuất hiện bên cạnh Huyền Chương.
Huyết Kiếm lăng lệ quét qua, vị trí là phần hông của đối thủ.
Huyền Chương tuy nói giật nảy cả mình, nhưng cũng nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú tích lũy qua ngần ấy năm, rốt cuộc lần nữa cứu lấy sinh mệnh bé nhỏ của mình.
“KHANH——”
Huyết Kiếm cùng trường mâu va chạm, không khí phản phất như bị hắc ám thuộc tính cắn nuốt, mà ngay khi cả hai vừa tách ra, Huyền Chương kinh sợ nhìn thấy, trường mâu của hắn đã bị Huyết Kiếm của đối phương tổn hại.
Một kiếm khi nãy đâm xuống, đã là chín mươi chín mạng, chỉ còn thiếu một mạng nữa thôi, nhưng đó là mạng của Huyền Chương, một tên Huyết giả cấp năm hàng thật giá thật. Muốn giết chết hắn hội khó khăn trùng trùng.
Huyền Chương trên tay trường mâu siết chặt, ánh mắt băng lãnh nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên hồi lâu, thân thể không nhúc nhích lấy một lần. Mà tên thiếu niên ở bên kia, sau khi hành quyết tên Huyết giả cụt chân dưới đất, trên người hắc vân có phần ảm đạm hơn trước rất nhiều.
Hắc hóa năng lượng tuy mang đến chỗ cường đại, nhưng suy cho cùng vẫn chịu giới hạn thời gian nhất định. Tâm của hắn càng lương thiện, thời gian duy trì hắc hóa càng ngắn và ngược lại. Vân Chính Thiên có thể sử dụng hắc hóa đến bây giờ, đủ để biết hắn là người không chính cũng không tà. Nếu không chỉ sợ cơ hội thành công ngưng tụ hắc hóa ngày trước, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
Huyền Chương trông thấy một màn này, ánh mắt trở nên tự tin hơn nhiều, mỉm cười nhìn hắc hóa Vân Chính Thiên bên kia, nói:
“Xem ra loại bí pháp tăng sức mạnh này sắp hết thời gian, để xem ngươi còn có chống cự được bao lâu.”
Huyền Chương kinh nghiệm phong phú, từ khi Vân Chính Thiên ngoại dáng biến đổi, hắn liền nghĩ đối phương thủ đoạn chính là một loại bí pháp, có khả năng trong nháy mắt đưa thực lực tăng mạnh.
Mà những loại bí pháp này, thường duy trì thời gian không lâu. Trước mắt hắc vân xung quanh người Vân Chính Thiên ảm đạm cùng thưa thớt đi nhiều, hắn mới khẳng định giả
thiết của mình là chính xác.
Hắc hóa Vân Chính Thiên gương mặt vô cảm, bất quá trong mắt hắn lộ rõ vẻ suy tư, là đối với lời nói của Huyền Chương bên kia, không hẳn không có lý.
“Tên khốn bên kia không tầm thường, nhưng nếu ngươi không do dự mà trao cho ta toàn bộ ý thức, hắn sẽ không có tư cách đứng bên kia mà sủa như vậy.”
Hắc hóa Vân Chính Thên thanh âm trầm thấp, không biết là đang nói với ai, tựa như nói cho chính mình nghe.
“Hừ, chẳng sao hết, ta cũng sẽ giết hắn.” Hắn lại rên rỉ kêu lên.
Trên khán đài, mọi người đều đang tự hỏi, có phải Thiên đã phát điên hay không, thế nhưng câu hỏi lập tức tự sáng tỏ. Hắc hóa Vân Chính Thiên đem Huyết Kiếm hướng thẳng vào Huyền Chương, rít lạnh nói:
“Ngươi, tới lượt ngươi rồi. Chuẩn bị đi”
Hùng hồn thanh âm vang lên, trong đó ẩn chứa một loại khí thế làm người khác run rẩy từ trong linh hồn. Huyền Chương trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, thiếu niên trước mặt, thực sự đáng sợ.
Huyền Chương ở thế giới bên ngoài lăn lộn lịch lãm hơn hai mươi năm, tự nhận chưa có loại người nào hắn chưa từng đụng mặt, cũng có người khiến hắn cảm thấy tử vong cận kề. Thế nhưng loại cảm giác như con sâu cái kiến bị đấng bề trên nhìn chằm chằm làm hắn có chút hít thở không thông. Bởi vì người kia chỉ cần phủi tay một cái, hắn lập tức trở thành cát bụi.
Hắc hóa Vân Chính Thiên còn không đợi Huyền Chương phát ngôn thêm một câu nào, thân thể hắn bỗng nhiên lắc lư, ngay sau đó dùng phương pháp quỉ dị biến mất, một khắc sau đó liền xuất hiện bên cạnh Huyền Chương.
Huyết Kiếm lăng lệ quét qua, vị trí là phần hông của đối thủ.
Huyền Chương tuy nói giật nảy cả mình, nhưng cũng nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú tích lũy qua ngần ấy năm, rốt cuộc lần nữa cứu lấy sinh mệnh bé nhỏ của mình.
“KHANH——”
Huyết Kiếm cùng trường mâu va chạm, không khí phản phất như bị hắc ám thuộc tính cắn nuốt, mà ngay khi cả hai vừa tách ra, Huyền Chương kinh sợ nhìn thấy, trường mâu của hắn đã bị Huyết Kiếm của đối phương tổn hại.
/774
|