“Ha ha, ngươi còn không mau ra đây.”
Dưới chiến thuật như vậy rốt cuộc Tiếu Phong không chịu nổi đành phải xuất đầu lộ diện. Phong Thiên Hợp tuy bá đạo nhưng dưới tình huống liên tục duy trì thời gian quá lâu, cho dù đã bước vào Hồn Vương cấp bậc nhưng vẫn như cũ duy trì thời gian không quá lâu.
Mà ngay khi Tiếu Phong vừa lộ diện, Chu Linh cũng đã phóng người lên không trung. Một đôi miêu trảo theo đó giơ ra sau đầu, chớp mắt một cái liền phóng to ra, mạnh mẽ hướng đỉnh đầu Tiếu Phong mà chụp xuống.
VÙ !
Tiếu Phong gương mặt có chút tái nhợt nhìn lên Chu Linh đang ở trên không trung, bất giác nở một nụ cười lạnh.
Sau lưng hắn, đệ ngũ hồn hoàn lần đầu tiên lóe lên. Ngay lập tức Vân Chính Thiên cùng đồng đội dưới đài đều nín thở tập trung quan sát, bởi vì bọn hắn có chút chờ mong, đệ ngũ hồn hoàn tới từ Viêm Điểu tám ngàn năm kia rốt cuộc có thể mang tới cái gì hồn kỹ.
Chỉ thấy tử sắc ánh sáng từ hồn hoàn chiếu rọi sau lưng Tiếu Phong, liền sau đó tại bốn phương tám hướng trong thiên địa, một màn kỳ lạ diễn ra.
“Đây là . . . lông vũ?” Đái Thiên Huyền nơi chờ chiến không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Đúng là lông vũ, ngay khi Tiếu Phong triển khai hồn kỹ, từng sợi lông vũ từ trong hư không hiện ra. Kinh khủng nhất có lẽ là số lượng lông vũ liên tục theo cấp số nhân tăng lên nhiều vô số kể, so với Vô Tận Phong Đao còn nhiều hơn đến mấy lần.
Mỗi một sợi lông vũ đều tỏa ra mãnh liệt ánh sáng đỏ, toàn thân lông vũ đều là một màu bạch ngọc, phản phất có thể nhìn thấy phong hỏa song thuộc tính dao động ở bên trong.
Tiếu Phong ý niệm vừa động, từng sợi lông vũ này cấp tốc bay đến, phân biệt bao vây Chu Linh vào bên trong.
Chu Linh nhìn thấy một màn đều là chấn kinh, nàng vạn lần không thể ngờ rằng Tiếu Phong vẫn còn đủ hồn lực để thi triển hồn kỹ quỉ dị như vậy. Bất quá nàng vẫn có chút mơ hồ, những sợi lông vũ này rốt cuộc có chỗ nào cường hãn.
Viêm Điểu mang tới cho Tiếu Phong một cái hồn hoàn, không ngoài dự đoán của bọn hắn là Dục Hỏa Trùng Sinh loại bá đạo thiên phú hồn kỹ kia vẫn không có xuất hiện lại, mà thay vào đó là một loại hồn kỹ có khả năng công kích quần thể, gọi là Viêm Bạo Vũ.
Loại hồn kỹ này chính là đem hồn lực bên trong cơ thể cô đặc lại, ngưng tụ ra hình dạng lông vũ. Tùy vào hồn lực hiện tại trong cơ thể còn bao nhiêu, thì sẽ ngưng tụ được số lượng lông vũ khác nhau. Trở thành hồn kỹ của Tiếu Phong, Viêm Bạo Vũ này đã có sự thay đổi do võ hồn của hắn tác động.
Hiện tại nên gọi là Phong Viêm Bạo Vũ mới phải.
Phong võ hồn, đệ ngũ hồn kỹ, Phong Viêm Bạo Vũ.
Tiếu Phong đưa hai ngón tay búng một cái, tức thì vô số lông vũ đang đứng gần Chu Linh trở nên phát sáng. Chu Linh thấy vậy lập tức thay đổi mục tiêu, miêu trảo giơ sang ngang quét một lượt trăm sợi lông vũ.
“Chỉ được cái đẹp mắt.” Chu Linh nói.
Dường như đã quen với sự khinh thường của Chu Linh, Tiếu Phong đáp trả nàng bằng một nụ cười tràn ngập tự tin.
“Thật vậy sao, Chu cô nương, thất lễ rồi.”
ẦM !
Ngay khi Chu Linh còn đang đắc ý, đột nhiên nơi miêu trảo của nàng tiếp xúc với lông vũ chợt nổ tung. Một sợ lông vũ vừa nổ tung, kéo theo số lượng còn lại luân phiên chớp sáng, báo hiệu điều chẳng lành.
“Không ổn.” Mục Vô Ưu gương mặt thất kinh, lập tức vận lực phóng người lao vào. Chuyện lão lo lắng rốt cuộc muốn xảy ra, mẫn công hệ tốc độ triển khai công kích quá nhanh, mà dưới tình huống không có ai biết hồn kỹ của Tiếu Phong uy lực như thế nào, vẫn là không muốn phá rối đấy.
Lông vũ đầu tiên vừa phát nổ, lão rốt cuộc ngưng trọng mà xông vào, đối tượng cần giải cứu tự nhiên là Chu Linh.
ẦM ẦM ẦM !
Nổ lớn ở khắp nơi khiến võ đài rung chuyển dữ dội. Ngay cả Thành Chủ cùng binh sĩ Bạch Hổ thành không nhịn được mà đứng cả lên.
Kinh khủng uy lực nổ lớn như vậy, đừng nói là Hồn Vương cấp bậc thậm chí là Hồn Đế cấp bậc chỉ sợ cũng phải bị thương, mà Chu Linh tu vi vẫn không có mạnh mẽ như vậy. Tiếu Phong này, thực sự muốn giết chết nàng hay sao.
“Chu Linh.” Đái Thiên Huyền hét lớn, Tam Nhãn Bạch Hổ võ hồn liền phụ thể, tinh thần lực cường đại quét ngang quét dọc dò xét tình hình. Ngay khi Đái Thiên Huyền có chút không nhịn được liền muốn xông vào ma trận nổ lớn trên kia thì có một thanh âm từ bên trong vọng ra:
“Nàng không sao, mọi người đình chỉ hành động.”
Chủ nhân đạo thanh âm này hiển nhiên là Mục Vô Ưu, nghe hắn nói như vậy Chu Linh tính mạng hẳn không có vấn đề gì.
Mây mù tan đi để lộ ra ba đạo thân ảnh ở giữa võ đài. Mục Vô Ưu đang bế Chu Linh trên tay, người còn lại tự nhiên là Tiếu Phong. Chu Linh thân thể vẫn lành lặn, chỉ có điều gương mặt tái nhợt, hiện đã ngủ thiếp đi. Trận chiến này Tiếu Phong đã là người chiến thắng.
Đái Thiên Huyền vẫn duy trì võ hồn phụ thể, tức giận lao lên võ đài, rống lên: Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv . C o m
“Tiếu Phong, ngươi muốn giết nàng?”
Mục Vô Ưu thấy vậy lập tức giơ tay ra chắn trước người Tiếu Phong, lắc đầu nói:
“Ngươi đừng ở đây cuồng ngôn. Nếu không phải hắn hạ thủ lưu tình, e rằng Chu Linh của ngươi đã thần hồn câu diệt.”
Đái Thiên Huyền vẫn chưa hết tức giận nói:
“Hắn như vậy mà hạ thủ lưu tình, nếu không phải nhờ Mục trưởng lão ra tay, e rằng Chu Linh thật sự vẫn lạc dưới tay hắn.”
Chu Linh mặc dù thực lực không mạnh, nhưng nàng vốn là người được định sẽ kết hôn với Đái Thiên Huyền, bọn họ tình cảm từ lâu đã rất sâu đậm. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân của mình bị nguy hiểm như vậy, tâm tình tất nhiên muốn bộc phát.
“Khục khục. Anh bạn trẻ ngươi kìm nén cảm xúc lại a.”
Bất ngờ lúc này, Vực Chủ trên đài cao ho khan vài tiếng. Mà Thành Chủ Bạch Hổ thành, Đái Tử Viêm vừa nghe Vực Chủ thanh âm, hắn gương mặt tái nhợt hướng Đái Thiên Huyền bên dưới quát:
“Tiểu tử, chỗ này khi nào đến lượt ngươi làm càn, mau cút xuống cho ta.”
Đái Thiên Huyền một bụng ấm ức, tuy không nói nhưng ai nấy đều thấy rõ. Mục Vô Ưu thấy vậy cũng cười nói:
“Tiếu Phong, ngươi quay người lại cho hắn xem đi.”
Tiếu Phong nhìn Mục Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó bước xoay lưng về phía Đái Thiên Huyền.
Đái Thiên Huyền sắc mặt từ tức giận dần dần chuyển sang vẻ kinh ngạc. Bởi vì tấm lưng của Tiếu Phong không biết tại sao bị thương rất nặng, huyết nhục một mảnh bầy nhầy, máu tươi vẫn còn đang chảy xuống. Tiếu Phong xoay người lại nhìn Đái Thiên Huyền, chấp tay nói:
“Đái đội trưởng, vừa nãy thật thất lễ với Chu cô nương, mong ngươi đừng để ý. Quả thật khi nãy cùng Chu cô nương giao thủ một chiêu cuối cùng, là ta không nắm rõ uy lực của hồn kỹ này cho nên có chút không khống chế được. Là ta có lỗi, xem như đây là tạ lỗi a.”
Mục Vô Ưu phất tay nói:
“Là hắn đem thân thể mình ôm lấy Chu Linh của ngươi, giúp nàng không bị nổ thành thịt vụn. Ngươi nên cám ơn hắn mới đúng a.”
Đái Thiên Huyền nhất thời không nói nên lời, chung qui hắn thực sự quá nóng vội, chưa tìm hiểu rõ đã chất vấn người khác. Bây giờ cảm thấy thật mất mặt a. Vết thương của Tiếu Phong thật sự rất nặng, nếu đổi lại là Chu Linh kỳ thực nàng chắc chắn chết không thể bàn cãi.
“Đa tạ.” Có chút hổ thẹn thốt lên một câu, Đái Thiên Huyền đem Chu Linh ôm vào lòng trở về khu chờ chiến.
Mục Vô Ưu liếc mắt nhìn Tiếu Phong một cái, cười nói:
“Tiểu huynh đệ làm rất tốt a. Nhân phẩm của ngươi, tuyệt đối xứng với Thiên Quân. Dù tiếp theo ngươi có khả năng vào Tứ Cường hay không, ta vẫn hướng Vực Chủ đại nhân xin cho ngươi một cái danh ngạch.”
t r u y e n c v [.] c o m
Tiếu Phong từ nhân phẩm, khả năng thực chiến, tâm tính đều khiến Mục Vô Ưu hết sức hài lòng. Bất quá với vết thương trí mạng trên lưng như vậy, e rằng những trận sau không thể tiếp tục thi đấu. Nhưng nếu như vậy lại bỏ qua một cái sáng giá binh sĩ, vì vậy hắn liền muốn ban cho Tiếu Phong một cái cơ hội này.
Tiếu Phong nghe vậy không khỏi trợn mắt lên, cực kỳ vui sướng nói:
“Mục trưởng lão quá khen. Ơn huệ này Tiếu Phong xin tâm lĩnh.”
“Tốt, tốt khà khà.” Mục Vô Ưu cười cười. Đích thân hắn đưa Tiếu Phong tới chỗ trị thương, vết thương của hắn thực sự rất nặng, còn không mau chóng chữa trị e rằng phiền toái. Vậy mà hắn từ nãy đến giờ mặt đều không có biến sắc, tiểu tử này cũng thật bất phàm.
Bên dưới chờ chiến khu, Vân Chính Thiên lúc này mới thả lỏng tâm tình ra một chút. Nguyên lai hắn từ khi thấy Tiếu Phong thân mang trọng thương như vậy vẫn bị Đái Thiên Huyền lao đến hăm he. Nếu không có đồng đội dằn lại chỉ sợ hắn liền muốn xông lên đập tên kia một trận.
Bất quá, Tiếu Phong chung cuộc vẫn là người chiến thắng. Long Thần thành hiện tại đã dẫn đầu với số lượng người lọt vào Bát Cường là ba thành viên a. Hiện tại chỉ còn hai trận nữa là kết thúc vòng thứ nhất.
Mục Vô Ưu sau khi an bài Tiếu Phong trị thương, hắn lại quay ra giữa võ đài, nói:
“Trận tiếp theo, Tâm Nhi đấu với Đái Thiên Cảnh.”
Tâm Nhi chính là đến từ Nhật Nguyệt thành tiểu đội, nàng là một tiểu nha đầu tuổi khoảng chừng mười sáu, vóc dáng có vài phần tương tự Hàn Thanh Chi. Nàng võ hồn là một thanh trường thương, tu vi bốn mươi lăm cấp.
Đái Thiên Cảnh đến từ Bạch Hổ thành, là đệ đệ ruột của Đái Thiên Huyền bất quá hắn thực lực chỉ có thể gọi là phổ thông mà thôi. Võ hồn Bạch Hổ bốn mươi sáu cấp hồn lực.
Hai bên đại chiến không tới mười phút liền phân ra thắng bại. Bất ngờ người chiến thắng lại là Tâm Nhi của Nhật Nguyệt thành.
Đến thời điểm này, Bát Cường đã có bảy vị trí. Trong đó có ba vị trí đến từ Long Thần thành là Can Hữu Long, Vân Chính Thiên cùng Tiếu Phong. Nhật Nguyệt thành thì có hai người là Từ Thiên Phong và Tâm Nhi. Bạch Hổ thành cũng hai người là Đái Thiên Huyền và Độc Phong.
Chỉ còn một trận cuối cùng liền xác định được Bát Cường danh tính.
“Trận thứ tám. Vương Hạo đấu với Lương Thế Nhân.”
Dưới chiến thuật như vậy rốt cuộc Tiếu Phong không chịu nổi đành phải xuất đầu lộ diện. Phong Thiên Hợp tuy bá đạo nhưng dưới tình huống liên tục duy trì thời gian quá lâu, cho dù đã bước vào Hồn Vương cấp bậc nhưng vẫn như cũ duy trì thời gian không quá lâu.
Mà ngay khi Tiếu Phong vừa lộ diện, Chu Linh cũng đã phóng người lên không trung. Một đôi miêu trảo theo đó giơ ra sau đầu, chớp mắt một cái liền phóng to ra, mạnh mẽ hướng đỉnh đầu Tiếu Phong mà chụp xuống.
VÙ !
Tiếu Phong gương mặt có chút tái nhợt nhìn lên Chu Linh đang ở trên không trung, bất giác nở một nụ cười lạnh.
Sau lưng hắn, đệ ngũ hồn hoàn lần đầu tiên lóe lên. Ngay lập tức Vân Chính Thiên cùng đồng đội dưới đài đều nín thở tập trung quan sát, bởi vì bọn hắn có chút chờ mong, đệ ngũ hồn hoàn tới từ Viêm Điểu tám ngàn năm kia rốt cuộc có thể mang tới cái gì hồn kỹ.
Chỉ thấy tử sắc ánh sáng từ hồn hoàn chiếu rọi sau lưng Tiếu Phong, liền sau đó tại bốn phương tám hướng trong thiên địa, một màn kỳ lạ diễn ra.
“Đây là . . . lông vũ?” Đái Thiên Huyền nơi chờ chiến không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Đúng là lông vũ, ngay khi Tiếu Phong triển khai hồn kỹ, từng sợi lông vũ từ trong hư không hiện ra. Kinh khủng nhất có lẽ là số lượng lông vũ liên tục theo cấp số nhân tăng lên nhiều vô số kể, so với Vô Tận Phong Đao còn nhiều hơn đến mấy lần.
Mỗi một sợi lông vũ đều tỏa ra mãnh liệt ánh sáng đỏ, toàn thân lông vũ đều là một màu bạch ngọc, phản phất có thể nhìn thấy phong hỏa song thuộc tính dao động ở bên trong.
Tiếu Phong ý niệm vừa động, từng sợi lông vũ này cấp tốc bay đến, phân biệt bao vây Chu Linh vào bên trong.
Chu Linh nhìn thấy một màn đều là chấn kinh, nàng vạn lần không thể ngờ rằng Tiếu Phong vẫn còn đủ hồn lực để thi triển hồn kỹ quỉ dị như vậy. Bất quá nàng vẫn có chút mơ hồ, những sợi lông vũ này rốt cuộc có chỗ nào cường hãn.
Viêm Điểu mang tới cho Tiếu Phong một cái hồn hoàn, không ngoài dự đoán của bọn hắn là Dục Hỏa Trùng Sinh loại bá đạo thiên phú hồn kỹ kia vẫn không có xuất hiện lại, mà thay vào đó là một loại hồn kỹ có khả năng công kích quần thể, gọi là Viêm Bạo Vũ.
Loại hồn kỹ này chính là đem hồn lực bên trong cơ thể cô đặc lại, ngưng tụ ra hình dạng lông vũ. Tùy vào hồn lực hiện tại trong cơ thể còn bao nhiêu, thì sẽ ngưng tụ được số lượng lông vũ khác nhau. Trở thành hồn kỹ của Tiếu Phong, Viêm Bạo Vũ này đã có sự thay đổi do võ hồn của hắn tác động.
Hiện tại nên gọi là Phong Viêm Bạo Vũ mới phải.
Phong võ hồn, đệ ngũ hồn kỹ, Phong Viêm Bạo Vũ.
Tiếu Phong đưa hai ngón tay búng một cái, tức thì vô số lông vũ đang đứng gần Chu Linh trở nên phát sáng. Chu Linh thấy vậy lập tức thay đổi mục tiêu, miêu trảo giơ sang ngang quét một lượt trăm sợi lông vũ.
“Chỉ được cái đẹp mắt.” Chu Linh nói.
Dường như đã quen với sự khinh thường của Chu Linh, Tiếu Phong đáp trả nàng bằng một nụ cười tràn ngập tự tin.
“Thật vậy sao, Chu cô nương, thất lễ rồi.”
ẦM !
Ngay khi Chu Linh còn đang đắc ý, đột nhiên nơi miêu trảo của nàng tiếp xúc với lông vũ chợt nổ tung. Một sợ lông vũ vừa nổ tung, kéo theo số lượng còn lại luân phiên chớp sáng, báo hiệu điều chẳng lành.
“Không ổn.” Mục Vô Ưu gương mặt thất kinh, lập tức vận lực phóng người lao vào. Chuyện lão lo lắng rốt cuộc muốn xảy ra, mẫn công hệ tốc độ triển khai công kích quá nhanh, mà dưới tình huống không có ai biết hồn kỹ của Tiếu Phong uy lực như thế nào, vẫn là không muốn phá rối đấy.
Lông vũ đầu tiên vừa phát nổ, lão rốt cuộc ngưng trọng mà xông vào, đối tượng cần giải cứu tự nhiên là Chu Linh.
ẦM ẦM ẦM !
Nổ lớn ở khắp nơi khiến võ đài rung chuyển dữ dội. Ngay cả Thành Chủ cùng binh sĩ Bạch Hổ thành không nhịn được mà đứng cả lên.
Kinh khủng uy lực nổ lớn như vậy, đừng nói là Hồn Vương cấp bậc thậm chí là Hồn Đế cấp bậc chỉ sợ cũng phải bị thương, mà Chu Linh tu vi vẫn không có mạnh mẽ như vậy. Tiếu Phong này, thực sự muốn giết chết nàng hay sao.
“Chu Linh.” Đái Thiên Huyền hét lớn, Tam Nhãn Bạch Hổ võ hồn liền phụ thể, tinh thần lực cường đại quét ngang quét dọc dò xét tình hình. Ngay khi Đái Thiên Huyền có chút không nhịn được liền muốn xông vào ma trận nổ lớn trên kia thì có một thanh âm từ bên trong vọng ra:
“Nàng không sao, mọi người đình chỉ hành động.”
Chủ nhân đạo thanh âm này hiển nhiên là Mục Vô Ưu, nghe hắn nói như vậy Chu Linh tính mạng hẳn không có vấn đề gì.
Mây mù tan đi để lộ ra ba đạo thân ảnh ở giữa võ đài. Mục Vô Ưu đang bế Chu Linh trên tay, người còn lại tự nhiên là Tiếu Phong. Chu Linh thân thể vẫn lành lặn, chỉ có điều gương mặt tái nhợt, hiện đã ngủ thiếp đi. Trận chiến này Tiếu Phong đã là người chiến thắng.
Đái Thiên Huyền vẫn duy trì võ hồn phụ thể, tức giận lao lên võ đài, rống lên: Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv . C o m
“Tiếu Phong, ngươi muốn giết nàng?”
Mục Vô Ưu thấy vậy lập tức giơ tay ra chắn trước người Tiếu Phong, lắc đầu nói:
“Ngươi đừng ở đây cuồng ngôn. Nếu không phải hắn hạ thủ lưu tình, e rằng Chu Linh của ngươi đã thần hồn câu diệt.”
Đái Thiên Huyền vẫn chưa hết tức giận nói:
“Hắn như vậy mà hạ thủ lưu tình, nếu không phải nhờ Mục trưởng lão ra tay, e rằng Chu Linh thật sự vẫn lạc dưới tay hắn.”
Chu Linh mặc dù thực lực không mạnh, nhưng nàng vốn là người được định sẽ kết hôn với Đái Thiên Huyền, bọn họ tình cảm từ lâu đã rất sâu đậm. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân của mình bị nguy hiểm như vậy, tâm tình tất nhiên muốn bộc phát.
“Khục khục. Anh bạn trẻ ngươi kìm nén cảm xúc lại a.”
Bất ngờ lúc này, Vực Chủ trên đài cao ho khan vài tiếng. Mà Thành Chủ Bạch Hổ thành, Đái Tử Viêm vừa nghe Vực Chủ thanh âm, hắn gương mặt tái nhợt hướng Đái Thiên Huyền bên dưới quát:
“Tiểu tử, chỗ này khi nào đến lượt ngươi làm càn, mau cút xuống cho ta.”
Đái Thiên Huyền một bụng ấm ức, tuy không nói nhưng ai nấy đều thấy rõ. Mục Vô Ưu thấy vậy cũng cười nói:
“Tiếu Phong, ngươi quay người lại cho hắn xem đi.”
Tiếu Phong nhìn Mục Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó bước xoay lưng về phía Đái Thiên Huyền.
Đái Thiên Huyền sắc mặt từ tức giận dần dần chuyển sang vẻ kinh ngạc. Bởi vì tấm lưng của Tiếu Phong không biết tại sao bị thương rất nặng, huyết nhục một mảnh bầy nhầy, máu tươi vẫn còn đang chảy xuống. Tiếu Phong xoay người lại nhìn Đái Thiên Huyền, chấp tay nói:
“Đái đội trưởng, vừa nãy thật thất lễ với Chu cô nương, mong ngươi đừng để ý. Quả thật khi nãy cùng Chu cô nương giao thủ một chiêu cuối cùng, là ta không nắm rõ uy lực của hồn kỹ này cho nên có chút không khống chế được. Là ta có lỗi, xem như đây là tạ lỗi a.”
Mục Vô Ưu phất tay nói:
“Là hắn đem thân thể mình ôm lấy Chu Linh của ngươi, giúp nàng không bị nổ thành thịt vụn. Ngươi nên cám ơn hắn mới đúng a.”
Đái Thiên Huyền nhất thời không nói nên lời, chung qui hắn thực sự quá nóng vội, chưa tìm hiểu rõ đã chất vấn người khác. Bây giờ cảm thấy thật mất mặt a. Vết thương của Tiếu Phong thật sự rất nặng, nếu đổi lại là Chu Linh kỳ thực nàng chắc chắn chết không thể bàn cãi.
“Đa tạ.” Có chút hổ thẹn thốt lên một câu, Đái Thiên Huyền đem Chu Linh ôm vào lòng trở về khu chờ chiến.
Mục Vô Ưu liếc mắt nhìn Tiếu Phong một cái, cười nói:
“Tiểu huynh đệ làm rất tốt a. Nhân phẩm của ngươi, tuyệt đối xứng với Thiên Quân. Dù tiếp theo ngươi có khả năng vào Tứ Cường hay không, ta vẫn hướng Vực Chủ đại nhân xin cho ngươi một cái danh ngạch.”
t r u y e n c v [.] c o m
Tiếu Phong từ nhân phẩm, khả năng thực chiến, tâm tính đều khiến Mục Vô Ưu hết sức hài lòng. Bất quá với vết thương trí mạng trên lưng như vậy, e rằng những trận sau không thể tiếp tục thi đấu. Nhưng nếu như vậy lại bỏ qua một cái sáng giá binh sĩ, vì vậy hắn liền muốn ban cho Tiếu Phong một cái cơ hội này.
Tiếu Phong nghe vậy không khỏi trợn mắt lên, cực kỳ vui sướng nói:
“Mục trưởng lão quá khen. Ơn huệ này Tiếu Phong xin tâm lĩnh.”
“Tốt, tốt khà khà.” Mục Vô Ưu cười cười. Đích thân hắn đưa Tiếu Phong tới chỗ trị thương, vết thương của hắn thực sự rất nặng, còn không mau chóng chữa trị e rằng phiền toái. Vậy mà hắn từ nãy đến giờ mặt đều không có biến sắc, tiểu tử này cũng thật bất phàm.
Bên dưới chờ chiến khu, Vân Chính Thiên lúc này mới thả lỏng tâm tình ra một chút. Nguyên lai hắn từ khi thấy Tiếu Phong thân mang trọng thương như vậy vẫn bị Đái Thiên Huyền lao đến hăm he. Nếu không có đồng đội dằn lại chỉ sợ hắn liền muốn xông lên đập tên kia một trận.
Bất quá, Tiếu Phong chung cuộc vẫn là người chiến thắng. Long Thần thành hiện tại đã dẫn đầu với số lượng người lọt vào Bát Cường là ba thành viên a. Hiện tại chỉ còn hai trận nữa là kết thúc vòng thứ nhất.
Mục Vô Ưu sau khi an bài Tiếu Phong trị thương, hắn lại quay ra giữa võ đài, nói:
“Trận tiếp theo, Tâm Nhi đấu với Đái Thiên Cảnh.”
Tâm Nhi chính là đến từ Nhật Nguyệt thành tiểu đội, nàng là một tiểu nha đầu tuổi khoảng chừng mười sáu, vóc dáng có vài phần tương tự Hàn Thanh Chi. Nàng võ hồn là một thanh trường thương, tu vi bốn mươi lăm cấp.
Đái Thiên Cảnh đến từ Bạch Hổ thành, là đệ đệ ruột của Đái Thiên Huyền bất quá hắn thực lực chỉ có thể gọi là phổ thông mà thôi. Võ hồn Bạch Hổ bốn mươi sáu cấp hồn lực.
Hai bên đại chiến không tới mười phút liền phân ra thắng bại. Bất ngờ người chiến thắng lại là Tâm Nhi của Nhật Nguyệt thành.
Đến thời điểm này, Bát Cường đã có bảy vị trí. Trong đó có ba vị trí đến từ Long Thần thành là Can Hữu Long, Vân Chính Thiên cùng Tiếu Phong. Nhật Nguyệt thành thì có hai người là Từ Thiên Phong và Tâm Nhi. Bạch Hổ thành cũng hai người là Đái Thiên Huyền và Độc Phong.
Chỉ còn một trận cuối cùng liền xác định được Bát Cường danh tính.
“Trận thứ tám. Vương Hạo đấu với Lương Thế Nhân.”
/774
|