“Ngông cuồng, một cái Siêu Cấp đấu la đang trọng thương mà dám lên mặt với bổn hoàng, ngươi xem ta làm sao thu thập ngươi.”
Đế Hoàng thanh âm tức giận vừa dứt, thân thể liền hóa thành một đạo nhàn nhạt lưu quang, xông lên tới tận trời.
Lưu Vân Long gương mặt không chút biến sắc, chỉ thấy hắn liếc về phía sau lưng ba tên tiểu tử, ôm đồm nói:
“Các ngươi cũng đừng nên trông chờ viện binh tới cứu, hiện tại trong Thú Vực này, toàn bộ cao cấp binh sĩ đều được rút về rồi. Chỉ còn lại một mình ta mà thôi. Bất quá tên khốn trên kia không dễ đối phó, nhất thời không thể chiến thắng được hắn. Sống hay là chết, liền coi các ngươi rồi.”
Nói xong, Lưu Vân Long cũng hóa thành một đạo hắc quang đuổi theo bóng dáng Đế Hoàng, đồng dạng mất hút trên bầu trời.
Đỉnh cấp nhân vật đối chiến, cần nhất là duy trì võ đài trên không a, nếu không mặt đất bên dưới sợ rằng không chịu nổi công kích của bọn họ mà tan vỡ.
Vân Chính Thiên ngước mắt lên nhìn theo, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Nếu Lưu tiền bối lời nói không sai, trong Thú Vực này hiện đã không còn đồng minh nữa rồi. Trước mắt bọn hắn cần làm là phải tiếp tục lẩn trốn, đến khi Lưu Vân Long bức lui Đế Hoàng thành công, mới suy nghĩ đến việc trở về.
“Chúng ta đi.” Vân Chính Thiên hạ giọng nói.
Ngay lúc bọn hắn xoay người rời đi, thì đáng ghét nhất thanh âm lại vang lên:
“Hôm nay các ngươi phải lưu lại chỗ này thôi.”
“Vương Hạo !” Ba người vô cùng tức giận hét lên. Theo một cách nào đó mà nói, Vương Hạo chính là nguyên nhân diễn ra mấy sự việc không mong muốn gần đây.
Từ việc hắn muốn giết chết Lương Thế Nhân, sau đó lại bắt cóc Hàn Thanh Chi trốn vào Thú Vực khiến bọn hắn phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm này. Sau đó lại mời đến Đế Hoàng truy sát. Vân Chính Thiên hiện tại chỉ hận không thể lập tức đem hắn chém giết.
Xoạt xoạt !
Lương Thế Nhân còn đang chuẩn bị xông lên, thì hắn vội vàng đình chỉ cước bộ, bởi vì hiện tại Vương Hạo đến lại không chỉ có một mình. Sau lưng hắn là một đầu hồn thú to lớn, đang không ngừng hướng răng nanh về phía ba người bọn hắn.
“Các ngươi nghĩ ta ngu đến mức đi một mình tới à hắc hắc.” Vương Hạo miệng lưỡi đáng khinh nói.
Vân Chính Thiên ánh mắt quét ngang một lượt, đầu hồn thú này chính là có được vạn năm tu vi cấp độ, chỉ có điều nó đang đứng trong bóng tối, không nhìn rõ được diện mạo nhưu thế nào. Bât quá đối đầu vơi vạn năm hồn thú, cộng thêm việc Vân Chính Thiên trong người bị thương không nhẹ. Đích xác là một cái khó đối phó sự tình.
“A Nhân, Thanh Chi chúng ta cùng lên, hôm nay không phải ngày đẹp để chết a.”
Vân Chính Thiên thần sắc kiên định nói.
“Rõ, đội trưởng.” Hai người đồng thanh đáp. Đã không còn đường lui, vậy thì liều mạng một phen. Đối phương đã dồn ép tới mức này, cho dù bọn hắn có chết, cũng phải kéo theo cho bằng được thằng chủ mưu Vương Hạo.
Nhìn thấy ba người Vân Chính Thiên chiến ý không những không bị mất đi mà lại càng dâng cao, Vương Hạo có hơi bất ngờ, hắn chính là không ngờ rằng bị chính mình dồn vào đường cùng như vậy nhưng vẫn biểu lộ thái độ không hề lo sợ.
Run rẩy, lo sợ không phải là tính cách bản nguyên của nhân loại hay sao ? Làm sao ba tên này lại không có như vậy.
“Ta không tin các ngươi kiên cường được bao lâu. Lên đi.”
Vương Hạo ngửa mặt gầm vang một tiếng, tức thì đầu hồn thú vạn năm kia liền há miệng giận dữ xông lên.
Hàn Thanh Chi trong ba người hành động khẩn trương nhất, nàng thuộc tính tăng phúc lần nữa rơi vào hai người bọn hắn, sau đó tự thân cấp tốc trở lui ra sau, giữ một khoảng cách an toàn nhất định.
Vân Chính Thiên tập trung quan sát, trong chớp mắt liền nhận ra được lai lịch hồn thú này, có chút thất kinh nói:
“Thôn Phệ Ma Chu.”
Bốn chữ Thôn Phệ Ma Chu vừa vang lên, sắc mặt Lương Thế Nhân cũng nhanh chóng đen lại, bởi vì loại Ma Chu này vô cùng cường đại, nó thế mạnh không phải kịch độc như các loại Ma Chu khác, mà chính là thôn phệ lực.
Đế Hoàng thanh âm tức giận vừa dứt, thân thể liền hóa thành một đạo nhàn nhạt lưu quang, xông lên tới tận trời.
Lưu Vân Long gương mặt không chút biến sắc, chỉ thấy hắn liếc về phía sau lưng ba tên tiểu tử, ôm đồm nói:
“Các ngươi cũng đừng nên trông chờ viện binh tới cứu, hiện tại trong Thú Vực này, toàn bộ cao cấp binh sĩ đều được rút về rồi. Chỉ còn lại một mình ta mà thôi. Bất quá tên khốn trên kia không dễ đối phó, nhất thời không thể chiến thắng được hắn. Sống hay là chết, liền coi các ngươi rồi.”
Nói xong, Lưu Vân Long cũng hóa thành một đạo hắc quang đuổi theo bóng dáng Đế Hoàng, đồng dạng mất hút trên bầu trời.
Đỉnh cấp nhân vật đối chiến, cần nhất là duy trì võ đài trên không a, nếu không mặt đất bên dưới sợ rằng không chịu nổi công kích của bọn họ mà tan vỡ.
Vân Chính Thiên ngước mắt lên nhìn theo, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Nếu Lưu tiền bối lời nói không sai, trong Thú Vực này hiện đã không còn đồng minh nữa rồi. Trước mắt bọn hắn cần làm là phải tiếp tục lẩn trốn, đến khi Lưu Vân Long bức lui Đế Hoàng thành công, mới suy nghĩ đến việc trở về.
“Chúng ta đi.” Vân Chính Thiên hạ giọng nói.
Ngay lúc bọn hắn xoay người rời đi, thì đáng ghét nhất thanh âm lại vang lên:
“Hôm nay các ngươi phải lưu lại chỗ này thôi.”
“Vương Hạo !” Ba người vô cùng tức giận hét lên. Theo một cách nào đó mà nói, Vương Hạo chính là nguyên nhân diễn ra mấy sự việc không mong muốn gần đây.
Từ việc hắn muốn giết chết Lương Thế Nhân, sau đó lại bắt cóc Hàn Thanh Chi trốn vào Thú Vực khiến bọn hắn phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm này. Sau đó lại mời đến Đế Hoàng truy sát. Vân Chính Thiên hiện tại chỉ hận không thể lập tức đem hắn chém giết.
Xoạt xoạt !
Lương Thế Nhân còn đang chuẩn bị xông lên, thì hắn vội vàng đình chỉ cước bộ, bởi vì hiện tại Vương Hạo đến lại không chỉ có một mình. Sau lưng hắn là một đầu hồn thú to lớn, đang không ngừng hướng răng nanh về phía ba người bọn hắn.
“Các ngươi nghĩ ta ngu đến mức đi một mình tới à hắc hắc.” Vương Hạo miệng lưỡi đáng khinh nói.
Vân Chính Thiên ánh mắt quét ngang một lượt, đầu hồn thú này chính là có được vạn năm tu vi cấp độ, chỉ có điều nó đang đứng trong bóng tối, không nhìn rõ được diện mạo nhưu thế nào. Bât quá đối đầu vơi vạn năm hồn thú, cộng thêm việc Vân Chính Thiên trong người bị thương không nhẹ. Đích xác là một cái khó đối phó sự tình.
“A Nhân, Thanh Chi chúng ta cùng lên, hôm nay không phải ngày đẹp để chết a.”
Vân Chính Thiên thần sắc kiên định nói.
“Rõ, đội trưởng.” Hai người đồng thanh đáp. Đã không còn đường lui, vậy thì liều mạng một phen. Đối phương đã dồn ép tới mức này, cho dù bọn hắn có chết, cũng phải kéo theo cho bằng được thằng chủ mưu Vương Hạo.
Nhìn thấy ba người Vân Chính Thiên chiến ý không những không bị mất đi mà lại càng dâng cao, Vương Hạo có hơi bất ngờ, hắn chính là không ngờ rằng bị chính mình dồn vào đường cùng như vậy nhưng vẫn biểu lộ thái độ không hề lo sợ.
Run rẩy, lo sợ không phải là tính cách bản nguyên của nhân loại hay sao ? Làm sao ba tên này lại không có như vậy.
“Ta không tin các ngươi kiên cường được bao lâu. Lên đi.”
Vương Hạo ngửa mặt gầm vang một tiếng, tức thì đầu hồn thú vạn năm kia liền há miệng giận dữ xông lên.
Hàn Thanh Chi trong ba người hành động khẩn trương nhất, nàng thuộc tính tăng phúc lần nữa rơi vào hai người bọn hắn, sau đó tự thân cấp tốc trở lui ra sau, giữ một khoảng cách an toàn nhất định.
Vân Chính Thiên tập trung quan sát, trong chớp mắt liền nhận ra được lai lịch hồn thú này, có chút thất kinh nói:
“Thôn Phệ Ma Chu.”
Bốn chữ Thôn Phệ Ma Chu vừa vang lên, sắc mặt Lương Thế Nhân cũng nhanh chóng đen lại, bởi vì loại Ma Chu này vô cùng cường đại, nó thế mạnh không phải kịch độc như các loại Ma Chu khác, mà chính là thôn phệ lực.
/774
|