Ngay lúc tên thiếu niên tóc trắng kỳ âm vừa dứt, một cỗ băng lãnh khí tức đổ ầm mà xuống. Khí lạnh nhanh chóng khuếch tán ra, nháy mắt đã bao trùm hơn một nữa diện tích đại bản doanh thảo khấu.
Băng thuộc tính của Vân Chính Thiên đã tiếp cận cực hạn cấp bậc tồn tại, nương theo tu vi tăng lên Hồn Vương, băng thuộc tính lại bày ra uy thế cường hãn đến như vậy.
Loại cấp bậc này, hiện tại đã bỏ xa hỏa cùng quang minh song thuộc tính còn lại.
Loại băng hàn khí tức vừa xuất hiện liền kéo nhiệt độ trong không khí cấp tốc trút xuống. Ngay cả Phong Kình bên kia không khỏi hai tay khoanh lại trước ngực run lên bần bật, miễn cưỡng điều động hồn lực mới giữ ấm cho cơ thể không bị hàn khí xâm nhập.
Thế nhưng hai tên thảo khấu phụ trách canh gác lúc nãy tu vi lại quá thấp kém, không cần làm gì cũng tự ngã ra mặt đất, mặt mũi tím tái. Đã bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể rồi.
Phong Kình một thân tu vi Hồn Vương, hắn thân thể to lớn như vậy, tự nhiên khả năng chịu đựng phi thường hơn người, nhưng đối mặt với loại băng hàn này, một cảm giác nguy hiểm không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
“Vẫn là ta đánh giá thấp tiểu tử ngươi, nhưng nếu người ngây thờ nghĩ rằng, bằng vào thủ đoạn này vẫn chưa đủ đem ta đánh bại.”
Phong Kình nghiến răng, vừa nói xong, hắn liền ngửa mặt lên trời quát lớn:
“Lão Bạch, Đinh Lăng, Hắc Phong các ngươi còn không mau ra tiếp ứng.”
Thanh âm của hắn vang vọng khắp đại thảo nguyên này, khiến cho Hắc Phong ba người có đang minh tưởng sâu cỡ nào cũng bị đánh thức dậy.
Chỉ cần ba người bọn hắn có mặt, đám Vân Chính Thiên làm sao dám càn rỡ được nữa.
Phong Kình trong lòng tính toán rất kỹ lưỡng. Một tên Vân Chính Thiên đã khó nhằn như vậy, bên cạnh lại còn hai tên tiểu tử khác, thực lực chắc chắn không tầm thường. Mặc dù Phong Kình hắn bề ngoài cục súc nhưng tâm tính lại vô cùng bình tĩnh, lựa chọn tri hô cho đám Hắc Phong nhanh chóng tới liên thủ, không nghi ngờ gì là một quyết định phi thường hợp lý.
Gừng càng già càng cay a.
Chỉ có điều hắn làm việc này hơi bị dư thừa, bởi vì ngay lúc Vân Chính Thiên thả ra băng khí tức. Ba người Hắc Phong đã xông ra khỏi lều trại mà tức tốc bay thẳng tới đây. Chỉ có điều khoảnh cách từ chỗ bọn hắn tới cửa doanh trại không gần, một vài giây hẳn không thể nào tới kịp.
Chỉ bằng thời gian ngắn ngủi này, đủ để Vân Chính Thiên nhấc lên một trận long trời lở đất rồi.
“Hừm, tưởng như vậy là có thể cậy già lên mặt.”
Vân Chính Thiên hừ lạnh, trên tay Băng Đế Kiếm lập tức triển khai, một vùng thảo nguyên rộng lớn lập tức hóa thành một màu lam sắc, hoa tuyết trong không trung điên cuồng hiện ra nhảy múa.
Trong nháy mắt đóng băng một vùng rộng lớn, không chạm một chân vào cực hạn chi băng, tuyệt đối không thể làm được.
Phong Kình làm sao không hiểu đạo lý này, ngay lúc hắn còn đang bị một màn băng tuyết trắng xóa này làm cho kinh tâm động phách, thì từ trên trời cao không hẹn trước mà giáng xuống một bức tường băng không lồ.
ẦM !
Tường băng tựa như thiên ngoại vẫn thạch một dạng, hung hăng nện thẳng vào mặt đất ngay sau lưng Phong Kình, đem hắn cùng với doanh trại phia sau hoàn toàn ngăn ra.
Mà bức tường băng này diện tích không nhỏ hơn trăm mét chiều ngang, chiều rộng ước chừng ba mét, chiều cao phải tới năm mươi mét. Nhất thời đám thuộc hạ bên trong không thể xông ra được mà chỉ đứng trơ mắt ra nhìn.
Vân Chính Thiên mộ kiếm này trực tiếp ngăn cản tiếp viện của đám Hắc Phong, thêm nữa, nó cũng ngăn cản đường rút lui của Phong Kình.
“Tường băng này cầm chân Hắc Phong được khoảng ba phút. A Nhân, A Long, chúng ta cùng lên đem tên ác bá này đánh chết trước.”
Vân Chính Thiên lạnh tanh nói, sát khí không cần che giấu lập tức phóng thích ra bên ngoài.
Thế Nhân cùng Hữu Long vừa nghe mệnh lệnh, võ hồn đồng loạt phóng thích ra, thẳng hướng Phong Kình mà lao vào.
Phong Kình chấn kinh một hồi liền thanh tỉnh lại, đối phương thủ đoạn vừa hiển lộ ra, chính là muốn lấy ba địch một, trong thời gian ngắn nhất đem Phong Kình hắn liệp sát. Chỉ cần thành công chém giết Phong Kình, chỉnh thể thực lực của Liên Minh Thảo Khấu sẽ giảm xuống rõ rệt.
Phong Kình đường đường là trại chủ một trại, tuy rằng địa vị so với Hắc Phong kia thấp hơn, nhưng Lão Bạch cùng Đinh Lăng hai người, không có ai là đối thủ của hắn.
Trước mặt bị đám tiểu tử này lập mưu tính kế, hắn làm sao không nổi giận.
“Muốn giết ta, có dễ dàng như vậy?”
Phong Kình tức giận gầm lên, trên người hắn bỗng nhiên mọc ra một bộ lông màu đen rậm rạp, ngay tại lồng ngực của hắn lại có thêm một cái bờm sư tử màu tím, bao phủ lấy phần cổ cùng toàn bộ gương mặt. Một đôi to lớn vuốt trảo cũng thuận theo hiện ra, khí thế sắc bén vô cùng.
Thể trạng Phong Kình vốn đã to lớn, sau khi võ hồn phụ gia về sau, lại vượt hơn bốn mét chiều cao, so với A Long triển khai Thiên Nguyên Long võ hồn vẫn bự hơn một chút.
“Thú võ hồn, Tử Hắc Cuồng Ma Sư.”
Vân Chính Thiên nói.
Tử Hắc Cuồng Ma Sư là thú võ hồn có khả năng công kích rất mạnh, cùng với lực phòng ngự đáng kể. Có thể nói đây là một loại võ hồn công phòng toàn diện. Phong Kình này thực lực không thể xem thường a, đích xác là một chân đáng gờm trong đám đầu lĩnh.
Băng thuộc tính của Vân Chính Thiên đã tiếp cận cực hạn cấp bậc tồn tại, nương theo tu vi tăng lên Hồn Vương, băng thuộc tính lại bày ra uy thế cường hãn đến như vậy.
Loại cấp bậc này, hiện tại đã bỏ xa hỏa cùng quang minh song thuộc tính còn lại.
Loại băng hàn khí tức vừa xuất hiện liền kéo nhiệt độ trong không khí cấp tốc trút xuống. Ngay cả Phong Kình bên kia không khỏi hai tay khoanh lại trước ngực run lên bần bật, miễn cưỡng điều động hồn lực mới giữ ấm cho cơ thể không bị hàn khí xâm nhập.
Thế nhưng hai tên thảo khấu phụ trách canh gác lúc nãy tu vi lại quá thấp kém, không cần làm gì cũng tự ngã ra mặt đất, mặt mũi tím tái. Đã bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể rồi.
Phong Kình một thân tu vi Hồn Vương, hắn thân thể to lớn như vậy, tự nhiên khả năng chịu đựng phi thường hơn người, nhưng đối mặt với loại băng hàn này, một cảm giác nguy hiểm không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
“Vẫn là ta đánh giá thấp tiểu tử ngươi, nhưng nếu người ngây thờ nghĩ rằng, bằng vào thủ đoạn này vẫn chưa đủ đem ta đánh bại.”
Phong Kình nghiến răng, vừa nói xong, hắn liền ngửa mặt lên trời quát lớn:
“Lão Bạch, Đinh Lăng, Hắc Phong các ngươi còn không mau ra tiếp ứng.”
Thanh âm của hắn vang vọng khắp đại thảo nguyên này, khiến cho Hắc Phong ba người có đang minh tưởng sâu cỡ nào cũng bị đánh thức dậy.
Chỉ cần ba người bọn hắn có mặt, đám Vân Chính Thiên làm sao dám càn rỡ được nữa.
Phong Kình trong lòng tính toán rất kỹ lưỡng. Một tên Vân Chính Thiên đã khó nhằn như vậy, bên cạnh lại còn hai tên tiểu tử khác, thực lực chắc chắn không tầm thường. Mặc dù Phong Kình hắn bề ngoài cục súc nhưng tâm tính lại vô cùng bình tĩnh, lựa chọn tri hô cho đám Hắc Phong nhanh chóng tới liên thủ, không nghi ngờ gì là một quyết định phi thường hợp lý.
Gừng càng già càng cay a.
Chỉ có điều hắn làm việc này hơi bị dư thừa, bởi vì ngay lúc Vân Chính Thiên thả ra băng khí tức. Ba người Hắc Phong đã xông ra khỏi lều trại mà tức tốc bay thẳng tới đây. Chỉ có điều khoảnh cách từ chỗ bọn hắn tới cửa doanh trại không gần, một vài giây hẳn không thể nào tới kịp.
Chỉ bằng thời gian ngắn ngủi này, đủ để Vân Chính Thiên nhấc lên một trận long trời lở đất rồi.
“Hừm, tưởng như vậy là có thể cậy già lên mặt.”
Vân Chính Thiên hừ lạnh, trên tay Băng Đế Kiếm lập tức triển khai, một vùng thảo nguyên rộng lớn lập tức hóa thành một màu lam sắc, hoa tuyết trong không trung điên cuồng hiện ra nhảy múa.
Trong nháy mắt đóng băng một vùng rộng lớn, không chạm một chân vào cực hạn chi băng, tuyệt đối không thể làm được.
Phong Kình làm sao không hiểu đạo lý này, ngay lúc hắn còn đang bị một màn băng tuyết trắng xóa này làm cho kinh tâm động phách, thì từ trên trời cao không hẹn trước mà giáng xuống một bức tường băng không lồ.
ẦM !
Tường băng tựa như thiên ngoại vẫn thạch một dạng, hung hăng nện thẳng vào mặt đất ngay sau lưng Phong Kình, đem hắn cùng với doanh trại phia sau hoàn toàn ngăn ra.
Mà bức tường băng này diện tích không nhỏ hơn trăm mét chiều ngang, chiều rộng ước chừng ba mét, chiều cao phải tới năm mươi mét. Nhất thời đám thuộc hạ bên trong không thể xông ra được mà chỉ đứng trơ mắt ra nhìn.
Vân Chính Thiên mộ kiếm này trực tiếp ngăn cản tiếp viện của đám Hắc Phong, thêm nữa, nó cũng ngăn cản đường rút lui của Phong Kình.
“Tường băng này cầm chân Hắc Phong được khoảng ba phút. A Nhân, A Long, chúng ta cùng lên đem tên ác bá này đánh chết trước.”
Vân Chính Thiên lạnh tanh nói, sát khí không cần che giấu lập tức phóng thích ra bên ngoài.
Thế Nhân cùng Hữu Long vừa nghe mệnh lệnh, võ hồn đồng loạt phóng thích ra, thẳng hướng Phong Kình mà lao vào.
Phong Kình chấn kinh một hồi liền thanh tỉnh lại, đối phương thủ đoạn vừa hiển lộ ra, chính là muốn lấy ba địch một, trong thời gian ngắn nhất đem Phong Kình hắn liệp sát. Chỉ cần thành công chém giết Phong Kình, chỉnh thể thực lực của Liên Minh Thảo Khấu sẽ giảm xuống rõ rệt.
Phong Kình đường đường là trại chủ một trại, tuy rằng địa vị so với Hắc Phong kia thấp hơn, nhưng Lão Bạch cùng Đinh Lăng hai người, không có ai là đối thủ của hắn.
Trước mặt bị đám tiểu tử này lập mưu tính kế, hắn làm sao không nổi giận.
“Muốn giết ta, có dễ dàng như vậy?”
Phong Kình tức giận gầm lên, trên người hắn bỗng nhiên mọc ra một bộ lông màu đen rậm rạp, ngay tại lồng ngực của hắn lại có thêm một cái bờm sư tử màu tím, bao phủ lấy phần cổ cùng toàn bộ gương mặt. Một đôi to lớn vuốt trảo cũng thuận theo hiện ra, khí thế sắc bén vô cùng.
Thể trạng Phong Kình vốn đã to lớn, sau khi võ hồn phụ gia về sau, lại vượt hơn bốn mét chiều cao, so với A Long triển khai Thiên Nguyên Long võ hồn vẫn bự hơn một chút.
“Thú võ hồn, Tử Hắc Cuồng Ma Sư.”
Vân Chính Thiên nói.
Tử Hắc Cuồng Ma Sư là thú võ hồn có khả năng công kích rất mạnh, cùng với lực phòng ngự đáng kể. Có thể nói đây là một loại võ hồn công phòng toàn diện. Phong Kình này thực lực không thể xem thường a, đích xác là một chân đáng gờm trong đám đầu lĩnh.
/774
|