Tiểu đội vòng tròn tám người bắt đầu cảm nhận hấp lực mà quang trụ tạo ra, thân thể thả lỏng để mặc hấp lực cuốn lấy chậm rãi bay lên không trung.
Lấy tư thái tiểu đội tám người mà lấn tới, mặc dù tốc độ di chuyển không nhanh nhưng căn bản không có bất kỳ ai dám hướng bọn hắn khởi xướng công kích. Tám thành viên tu vi đều trên năm hoàn, trong đó lại có ba người đạt tới sáu hoàn. Hạo Thiên Trì lần này bọn hắn có thể vỗ ngực tự xưng là nhất lưu tiểu đội.
Quả thực với bậc này thực lực, không phải tiểu đội có số lượng tương đương tuyệt đối không dám dây vào. Với lại, hai cái tiểu đội mạnh như vậy cũng không ngu ngốc đến mức tự tìm lẫn nhau gây sự, như vậy sẽ dẫn tới không ít kẻ trông ngóng tình huống trai cò đánh nhau mà thủ vai ngư ông đắc lợi.
Mặc dù tình hình bọn hắn khá an toàn, nhưng bốn phía xung quanh liên tục có giao tranh xảy ra. Chủ yếu là những tuyển thủ phía dưới phát động công kích để ngăn bước tiến của những tuyển thủ phía trên. Dù sao từ dưới đánh lên, với môi trường dốc đứng như thế này vẫn chiếm một chút ưu thế đấy.
Tiểu đội tám người bọn hắn phân công Thế Nhân cùng Hữu Long canh chừng công kích từ bên dưới, những người còn lại quan sát xung quanh.
Vân Chính Thiên cũng không để ý những tuyển thủ gần mình, mà trực tiếp ngẩng mặt lên cao, ánh mắt cực kỳ chăm chú, ngay sau đó hắn bỗng nhiên ngây người ra trong vài giây, toàn bộ nhãn lực rơi vào một cái tiểu đội chín người ở trên cùng.
Mấy người này dáng dấp cùng gương mặt rất quen thuộc. Chính là mấy cái siêu cấp thế lực sở hữu tuyển thủ hạt giống a.
Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn, Cổ Hoang Phái ba cái siêu cấp thế lực, vậy mà liên thủ với nhau, đồng dạng tạo thành một cái tiểu đội vòng tròn. Trong ba cái siêu cấp thế lực này, đồng dạng đều có long tường phượng vũ tồn tại, đích xác thành lập nên một cái liên minh mạnh mẽ.
“Mọi người cẩn thận, tập trung tiến lên.” Vân Chính Thiên nói.
Ở trong quang trụ không cần làm bất cứ hành động gì cũng có thể tiến lên không trung nhờ vào hấp lực mà Hạo Thiên Trì tạo ra, thế nhưng muốn tăng tốc độ, cần phải đem hồn lực quán chú vào.
Hấp!
Đột nhiên một đạo thân ảnh thiếu niên không biết từ đâu bắn về hướng bọn hắn. Cả đám ngay lập tức nhận ra, người này không phải vì muốn công kích bọn hắn mà không biết sống chết lao tới, ngược lại chính là bị một tên tuyển thủ khác đánh bay, vô tinh phương hướng lại là Vân Chính Thiên tiểu đội.
Quang trụ quần chiến lẫn nhau, hội gặp phải một số trường hợp như vậy.
“Để ta.” Trương Hỏa nhiệt liệt lên tiếng sau đó từ lòng bàn tay bốc lên một thanh hỏa thương, trực tiếp quăng về phía tên tuyển thủ đang bay tới.
Oanh!
Hỏa thương đánh trúng lưng của hắn, tức thì hắn rụng xuống như lá mùa thu. Còn phần những tên tuyển thủ đứng xung quanh nhìn thấy Trương Hỏa khí thế hùng hậu như vậy, ra tay không chút nhân nhượng. Bọn chúng mặt mày biến sắc, thoáng một cái lặn xuống phía dưới, không dám trồi lên nữa, tựa như sợ Trương Hỏa bực mình sẽ một thương đánh rụng.
Mà thanh hỏa thương sau khi đánh rụng tên tuyển thủ kia, nó dường như có thể tự định phương hướng, hóa thành một tia nhỏ bé hỏa diễm, bay trở lại lòng bàn tay của Trương Hỏa.
Khả năng chưởng khống hỏa nguyên tố của Trương Hỏa, quả thực lô hỏa thuần thanh a.
Mã Thiên Hoa lúc này quay sang thấp giọng nói:
“Trương gia bọn hắn võ hồn truyền thừa xuống rất đặc biệt. Ngươi đoán xem là cái gì?”
Vân Chính Thiên lắc đầu đáp: “Võ hồn đặc biệt thế gian này có rất nhiều, ta làm sao đoán trúng được.”
Mã Thiên Hoa cười nói: “Trương gia bọn hắn võ hồn chính là tinh linh. Nói chính xác hơn là nguyên tố tinh linh.”
“Thuộc tính nguyên tố tinh linh?” Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi lại.
Thế giới có rất nhiều thuộc tính nguyên tố, tỷ như kim mộc thủy hỏa thổ quang minh hắc ám bảy loại nguyên tố cơ bản. Lại thêm lôi, độc, thần thánh, thôn phệ, không gian, thời gian cùng rất nhiều các nguyên tố khác nữa.
Mà mấy loại nguyên tố này nếu như tự mình sản sinh linh tính, hấp thu thiên địa nguyên lực, liền gọi là nguyên tố tinh linh.
Nguyên tố tinh linh xuất hiện dưới dạng võ hồn vẫn là lần đầu tiên Vân Chính Thiên nghe thấy. Trương Hỏa bên kia rõ ràng là hỏa tinh linh còn Trương Hàn không nghi ngờ gì là băng tinh linh hoặc thậm chí nắm giữ luôn năng lực của thủy tinh linh.
Vân Chính Thiên trong mắt ẩn hiện một tia cảm thán, chẳng trách Trương Hàn có thể tu luyện nguyên tố tới thuần khiết trung giai cấp bậc. Còn Trương Hỏa cũng đạt tới nguyên tố thuần khiết sơ giai, so với Mã Thiên Hoa không thua kém chút nào.
Tiểu đội bọn hắn cứ như vậy mà xông lên, ở vị trí hiện tại không có bất cứ tuyển thủ nào dám trêu chọc bọn hắn nữa.
Chớp mắt một cái, tám người bọn hắn đã lên tới độ cao gần trăm mét, cảnh vật phía dưới chân bắt đầu mơ hồ rồi biến mất dưới lớp mây mù. Số lượng tuyển thủ bắt đầu thưa dần đi, bởi vì một số tuyển thủ không biết ăn nhằm cái gì, liên tục đánh rụng rất nhiều tuyển thủ khác mặc dù hắn không bị ai truy sát cả.
Điều này vô tình làm cho tổng số tuyển thủ càng ngày càng giảm, phản phất muốn rơi xuống dưới hai phần ba số lượng ban đầu. Bất quá chuyện này không tính cái gì nghiêm trọng, số lượng tuyển thủ tiến vào càng ít, Hạo Thiên Trì tính an toàn càng cao.
“Tíc tíc.”
“Tíc tíc.”
Mọi người lập tức nhìn vào vòng đeo tay của mình, cũng là thứ đang liên phát ra âm thanh ‘tíc tíc’ kia. Loại vật phẩm này do Mộng gia cung cấp, là thứ chuyên dùng khi tiến vào Hạo Thiên Trì. Có thể thông qua vòng tay này để biết được thông tin của đối thủ, đồng thời nó sẽ phát ra báo động nếu có vật thể lạ tiến tới gần.
Ngươi cũng có thể đem tính năng này vô hiệu hóa đấy, đặc biệt thích hợp cho tuyển thủ am hiểu ám sát cùng hành động bí mật.
‘Tíc tíc’ thanh âm vừa vang lên, cũng là thanh âm báo hiệu có tuyển thủ đầu tiên thành công tiến nhập Hạo Thiên Trì, cũng là người đầu tiên đi hết quang trụ này.
Ngạo Thiên Long!
Đúng, hắn là Ngạo Thiên Long đến từ Quái Vật Học Viện, là tuyển thủ đầu tiên xông lên tầng cao nhất của quang trụ, tiến thẳng vào Hạo Thiên Trì bí cảnh.Quả không ngoài dự đoán, Ngạo Thiên Long trong sự kiện lần này, xem ra là kẻ có thực lực mạnh nhất. Không những mạnh mà hắn phương thức xông lên còn rât thô bạo và cực kỳ đơn giản. Ngươi cản đường của ta, ta chỉ cần đánh văng ngươi rồi tiếp tục xông qua. Bởi vậy Ngạo Thiên Long sau khi nhảy vào quang trụ, hết thảy tuyển thủ xui xẻo chắn đường của hắn đều đã bị đánh rụng.
Rốt cuộc chưa được bao nhiêu lâu, hắn đã xâm nhập vào Hạo Thiên Trì bí cảnh.
Lúc này trong đầu những tuyển thủ khác đều có chung một ý niệm, đó chính là tăng tốc.
Còn không tăng tốc lên, bao nhiêu chỗ tốt trong Hạo Thiên Trì đều rơi vào túi Ngạo Thiên Long toàn bộ.
Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn cùng Cổ Hoang Phái kết thành liên minh kia, sau khi Ngạo Thiên Long tiến vào Hạo Thiên Trì không bao lâu, tiểu đội bọn hắn cũng đi đến đỉnh của quang trụ, trở thành những tuyển thủ đi vào Hạo Thiên Trì thứ hai.
Phía dưới, Thiên Phủ liên minh cũng đã đuổi theo sát nút. Khi khoảng cách với đỉnh quang trụ chỉ còn lại vài trăm mét, căn bản không có tuyển thủ đối với nhau thi triển công kích nữa. Mọi người đều không muốn trong thời điểm quyết định này mà làm nên một cái hành động sai lầm dẫn tới họa sát thân.
Hết thảy đều an bình, Thiên Phủ liên minh chậm rãi bước vào đỉnh quang trụ.
Nguồn năng lượng tạo ra quang trụ khổng lồ kia không xa lạ chính là khối trong suốt thủy tinh quang cầu. Khi tới gần nhìn ngắm, Vân Chính Thiên cảm thấy nó có vài phần giống một cái lăng kính khúc xạ ánh sáng a. Mà chân chính lối vào Hạo Thiên Trì, cũng là phương hướng ở trên khối thủy tinh quang cầu này.
“Từng người tiến vào.” Vân Chính Thiên hạ giọng nói.
Thiên Phủ hai vị Thiên Vương, Mộng gia huynh muội, Truyền Linh Tháp ba đệ tử ưu tú luân phiên bước vào. Mỗi lần có người xuyên qua, không gian kịch liệt vặn vẹo một chút, bất quá cũng không có sản sinh bất lợi sự tình nào. Cho đến khi tám người chỉ còn Vân Chính Thiên cuối cùng bước qua.
Một mảnh ánh sáng chói lòa hiện lên, đan xen với cảm giác thân thể bị siết chặt, hô hấp vô cùng khó khăn. Loại cảm giác này duy trì khoảng mười giây sau đó hết thảy trở nên bình thường. Ánh sáng chói lòa trong mắt dần thu liễm lại, để lộ ra một vùng không gian hoàn toàn xa lạ.
Đã thành công tiến nhập Hạo Thiên Trì.
....
Băng Ngọc Linh đứng bên dưới trầm ngâm quan sát. Nàng đối với thực lực mấy cái hài tử kia rất tin tưởng, thành công tiến nhập Hạo Thiên Trì dễ như trở bàn tay. Thế nhưng gương mặt của nàng lúc này không giống như đang vui mừng cho lắm.
Trong lúc nàng còn đang mải mê suy nghĩ, ở phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một đạo thanh âm già nua.
“Thiên Nhãn Đấu La, hân hạnh gặp mặt.”
Băng Ngọc Linh khẽ liếc mắt, sau đó cũng hồng thuận nói ra: “Quái Vật Học Viện viện trưởng, ngài không cần khách khí a. Luận bối phận, ta sợ rằng chỉ là bậc hậu bối mà thôi.”
Thì ra người vừa lên tiếng là Tô Trịnh viện trưởng Quái Vật Học Viện, nghe Băng Ngọc Linh lời nói trơn tru, hắn không khỏi bội phục trong lòng. Chẳng trách nàng lấy tuổi không lớn lại có địa vị cực cao trong Truyền Linh Tháp.
Tô Trịnh lại nói tiếp: “Không biết Băng Tháp Chủ có để ý hay không, Hạo Thiên Trì dao động năng lượng quá mức không ổn định.”
Băng Ngọc Linh nghe vậy, ánh mắt cũng hơi trùng xuống, nàng lại vận dụng nhãn lực của minh quan sát quang trụ tầng cao nhất, nhìn thấy từng thân ảnh hài tử của nàng xuyên qua chỗ không gian vặn vẹo đó mà biến mất.
“Tô viện trưởng, ta sợ rằng Hạo Thiên Trì đã đi đến cuối vòng đời của nó.” Băng Ngọc Linh thở dài đáp.
Tô Trịnh ánh mắt cũng lóe lên một vệt ảm đạm hàn quang, lão tu vi so với Băng Ngọc Linh càng cao hơn, tự nhiên cũng nhìn ra được mấu chốt vấn đề. Nếu như Hạo Thiên Trì quả thực đã đi đến đoạn cuối sinh mệnh, vậy thì hy vọng đám hài tử lần này ở trong đó có thể thu hoạch được càng nhiều càng tốt cơ duyên.
Bất quá trong lúc hai người còn đang đàm luận, thì ở vị trí khối trong suốt thủy tinh quang cầu đột nhiên xảy ra vấn đề. Ánh sáng quang trụ từ khối quang cầu này đột nhiên chớp sáng liên hồi, nhiệt lượng bên trong quang trụ bắt đầu tăng lên. Phản phất giống như khả năng chịu tải đã tới giới hạn vậy.
ẦM!
Một tiếng kịch liệt nổ lớn vang lên, khối thủy tinh quang cầu kia trong nháy mắt nổ tan tành, quần thể tinh tú theo áp lực vụ nổ mà bay tán loạn trong không trung, sau đó hình thành một đám mây hình nấm lấy vị trí quang cầu làm điểm bắt đầu, phóng thẳng lên không trung.
Chấn động từ vụ nổ lan xuống mặt đất, mà đoàn quang trụ khổng lồ nối liền Hạo Thiên Trì với mặt đất theo đó tan biến.
Quang trụ biến mất sẽ dẫn tới kinh khủng tình huống như thế nào?
Phải biết bên trong quang trụ bây giờ còn có rất nhiều tuyển thủ chưa kịp tiến vào Hạo Thiên Trì, căn bản mà nói bọn hắn đã ở giữa không trời a. Mà quang trụ cùng hấp lực đột nhiên biến mất như vậy, đồng nghĩa với việc bọn hắn sẽ bị rơi tự do từ độ cao hàng trăm mét xuống.
Cho dù là Hồn Đế đi chăng nữa, đối mặt với việc rơi từ độ cao như vậy, cửu tử nhất sinh a. Còn tu vi càng thấp hơn, thịt nát xương tan.
Bên dưới đông đảo trưởng bối khuôn mặt trắng bệch ra, bọn hắn dĩ nhiên làm sao nghĩ Hạo Thiên Trì vạn năm gốc gác vậy mà ngay lúc này phát sinh biến cố. Mà căn bản không phải biến cố bình thường, mà là một hồi hủy diệt biến cố a.
Băng Ngọc Linh cũng mất hồn trong vài giây rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng cắn môi đỏ một cái sau đó hướng về phía sau, nơi mấy vị trưởng bối các tông môn còn đang thẫn thờ, trầm giọng quát lên:
“Chư vị, Hạo Thiên Trì xảy ra cớ sự không rõ là gì. Trước tiên chúng ta xông lên cứu lấy mấy tuyển thủ đang rơi tự do kia. Phàm là Hồn Thánh có khả năng phi hành, tất cả cùng hành động.”
Dứt lời, nàng chính là hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng lên không trung.
Tô Trịnh cũng không chần chừ mà cấp tốc đuổi theo, tiếp theo sau đó là một loạt vệt lưu quang nối đuôi bay lên, tất cả đều là cường giả có khả năng phi hành. Nhiệm vụ của họ lúc này chỉ có một, đó là cứu mạng mấy tuyển thủ đang bị rơi xuống trước.
Còn những tuyển thủ đã đi vào Hạo Thiên Trì kia, tạm thời không dám nghĩ đến.
Lấy tư thái tiểu đội tám người mà lấn tới, mặc dù tốc độ di chuyển không nhanh nhưng căn bản không có bất kỳ ai dám hướng bọn hắn khởi xướng công kích. Tám thành viên tu vi đều trên năm hoàn, trong đó lại có ba người đạt tới sáu hoàn. Hạo Thiên Trì lần này bọn hắn có thể vỗ ngực tự xưng là nhất lưu tiểu đội.
Quả thực với bậc này thực lực, không phải tiểu đội có số lượng tương đương tuyệt đối không dám dây vào. Với lại, hai cái tiểu đội mạnh như vậy cũng không ngu ngốc đến mức tự tìm lẫn nhau gây sự, như vậy sẽ dẫn tới không ít kẻ trông ngóng tình huống trai cò đánh nhau mà thủ vai ngư ông đắc lợi.
Mặc dù tình hình bọn hắn khá an toàn, nhưng bốn phía xung quanh liên tục có giao tranh xảy ra. Chủ yếu là những tuyển thủ phía dưới phát động công kích để ngăn bước tiến của những tuyển thủ phía trên. Dù sao từ dưới đánh lên, với môi trường dốc đứng như thế này vẫn chiếm một chút ưu thế đấy.
Tiểu đội tám người bọn hắn phân công Thế Nhân cùng Hữu Long canh chừng công kích từ bên dưới, những người còn lại quan sát xung quanh.
Vân Chính Thiên cũng không để ý những tuyển thủ gần mình, mà trực tiếp ngẩng mặt lên cao, ánh mắt cực kỳ chăm chú, ngay sau đó hắn bỗng nhiên ngây người ra trong vài giây, toàn bộ nhãn lực rơi vào một cái tiểu đội chín người ở trên cùng.
Mấy người này dáng dấp cùng gương mặt rất quen thuộc. Chính là mấy cái siêu cấp thế lực sở hữu tuyển thủ hạt giống a.
Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn, Cổ Hoang Phái ba cái siêu cấp thế lực, vậy mà liên thủ với nhau, đồng dạng tạo thành một cái tiểu đội vòng tròn. Trong ba cái siêu cấp thế lực này, đồng dạng đều có long tường phượng vũ tồn tại, đích xác thành lập nên một cái liên minh mạnh mẽ.
“Mọi người cẩn thận, tập trung tiến lên.” Vân Chính Thiên nói.
Ở trong quang trụ không cần làm bất cứ hành động gì cũng có thể tiến lên không trung nhờ vào hấp lực mà Hạo Thiên Trì tạo ra, thế nhưng muốn tăng tốc độ, cần phải đem hồn lực quán chú vào.
Hấp!
Đột nhiên một đạo thân ảnh thiếu niên không biết từ đâu bắn về hướng bọn hắn. Cả đám ngay lập tức nhận ra, người này không phải vì muốn công kích bọn hắn mà không biết sống chết lao tới, ngược lại chính là bị một tên tuyển thủ khác đánh bay, vô tinh phương hướng lại là Vân Chính Thiên tiểu đội.
Quang trụ quần chiến lẫn nhau, hội gặp phải một số trường hợp như vậy.
“Để ta.” Trương Hỏa nhiệt liệt lên tiếng sau đó từ lòng bàn tay bốc lên một thanh hỏa thương, trực tiếp quăng về phía tên tuyển thủ đang bay tới.
Oanh!
Hỏa thương đánh trúng lưng của hắn, tức thì hắn rụng xuống như lá mùa thu. Còn phần những tên tuyển thủ đứng xung quanh nhìn thấy Trương Hỏa khí thế hùng hậu như vậy, ra tay không chút nhân nhượng. Bọn chúng mặt mày biến sắc, thoáng một cái lặn xuống phía dưới, không dám trồi lên nữa, tựa như sợ Trương Hỏa bực mình sẽ một thương đánh rụng.
Mà thanh hỏa thương sau khi đánh rụng tên tuyển thủ kia, nó dường như có thể tự định phương hướng, hóa thành một tia nhỏ bé hỏa diễm, bay trở lại lòng bàn tay của Trương Hỏa.
Khả năng chưởng khống hỏa nguyên tố của Trương Hỏa, quả thực lô hỏa thuần thanh a.
Mã Thiên Hoa lúc này quay sang thấp giọng nói:
“Trương gia bọn hắn võ hồn truyền thừa xuống rất đặc biệt. Ngươi đoán xem là cái gì?”
Vân Chính Thiên lắc đầu đáp: “Võ hồn đặc biệt thế gian này có rất nhiều, ta làm sao đoán trúng được.”
Mã Thiên Hoa cười nói: “Trương gia bọn hắn võ hồn chính là tinh linh. Nói chính xác hơn là nguyên tố tinh linh.”
“Thuộc tính nguyên tố tinh linh?” Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi lại.
Thế giới có rất nhiều thuộc tính nguyên tố, tỷ như kim mộc thủy hỏa thổ quang minh hắc ám bảy loại nguyên tố cơ bản. Lại thêm lôi, độc, thần thánh, thôn phệ, không gian, thời gian cùng rất nhiều các nguyên tố khác nữa.
Mà mấy loại nguyên tố này nếu như tự mình sản sinh linh tính, hấp thu thiên địa nguyên lực, liền gọi là nguyên tố tinh linh.
Nguyên tố tinh linh xuất hiện dưới dạng võ hồn vẫn là lần đầu tiên Vân Chính Thiên nghe thấy. Trương Hỏa bên kia rõ ràng là hỏa tinh linh còn Trương Hàn không nghi ngờ gì là băng tinh linh hoặc thậm chí nắm giữ luôn năng lực của thủy tinh linh.
Vân Chính Thiên trong mắt ẩn hiện một tia cảm thán, chẳng trách Trương Hàn có thể tu luyện nguyên tố tới thuần khiết trung giai cấp bậc. Còn Trương Hỏa cũng đạt tới nguyên tố thuần khiết sơ giai, so với Mã Thiên Hoa không thua kém chút nào.
Tiểu đội bọn hắn cứ như vậy mà xông lên, ở vị trí hiện tại không có bất cứ tuyển thủ nào dám trêu chọc bọn hắn nữa.
Chớp mắt một cái, tám người bọn hắn đã lên tới độ cao gần trăm mét, cảnh vật phía dưới chân bắt đầu mơ hồ rồi biến mất dưới lớp mây mù. Số lượng tuyển thủ bắt đầu thưa dần đi, bởi vì một số tuyển thủ không biết ăn nhằm cái gì, liên tục đánh rụng rất nhiều tuyển thủ khác mặc dù hắn không bị ai truy sát cả.
Điều này vô tình làm cho tổng số tuyển thủ càng ngày càng giảm, phản phất muốn rơi xuống dưới hai phần ba số lượng ban đầu. Bất quá chuyện này không tính cái gì nghiêm trọng, số lượng tuyển thủ tiến vào càng ít, Hạo Thiên Trì tính an toàn càng cao.
“Tíc tíc.”
“Tíc tíc.”
Mọi người lập tức nhìn vào vòng đeo tay của mình, cũng là thứ đang liên phát ra âm thanh ‘tíc tíc’ kia. Loại vật phẩm này do Mộng gia cung cấp, là thứ chuyên dùng khi tiến vào Hạo Thiên Trì. Có thể thông qua vòng tay này để biết được thông tin của đối thủ, đồng thời nó sẽ phát ra báo động nếu có vật thể lạ tiến tới gần.
Ngươi cũng có thể đem tính năng này vô hiệu hóa đấy, đặc biệt thích hợp cho tuyển thủ am hiểu ám sát cùng hành động bí mật.
‘Tíc tíc’ thanh âm vừa vang lên, cũng là thanh âm báo hiệu có tuyển thủ đầu tiên thành công tiến nhập Hạo Thiên Trì, cũng là người đầu tiên đi hết quang trụ này.
Ngạo Thiên Long!
Đúng, hắn là Ngạo Thiên Long đến từ Quái Vật Học Viện, là tuyển thủ đầu tiên xông lên tầng cao nhất của quang trụ, tiến thẳng vào Hạo Thiên Trì bí cảnh.Quả không ngoài dự đoán, Ngạo Thiên Long trong sự kiện lần này, xem ra là kẻ có thực lực mạnh nhất. Không những mạnh mà hắn phương thức xông lên còn rât thô bạo và cực kỳ đơn giản. Ngươi cản đường của ta, ta chỉ cần đánh văng ngươi rồi tiếp tục xông qua. Bởi vậy Ngạo Thiên Long sau khi nhảy vào quang trụ, hết thảy tuyển thủ xui xẻo chắn đường của hắn đều đã bị đánh rụng.
Rốt cuộc chưa được bao nhiêu lâu, hắn đã xâm nhập vào Hạo Thiên Trì bí cảnh.
Lúc này trong đầu những tuyển thủ khác đều có chung một ý niệm, đó chính là tăng tốc.
Còn không tăng tốc lên, bao nhiêu chỗ tốt trong Hạo Thiên Trì đều rơi vào túi Ngạo Thiên Long toàn bộ.
Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn cùng Cổ Hoang Phái kết thành liên minh kia, sau khi Ngạo Thiên Long tiến vào Hạo Thiên Trì không bao lâu, tiểu đội bọn hắn cũng đi đến đỉnh của quang trụ, trở thành những tuyển thủ đi vào Hạo Thiên Trì thứ hai.
Phía dưới, Thiên Phủ liên minh cũng đã đuổi theo sát nút. Khi khoảng cách với đỉnh quang trụ chỉ còn lại vài trăm mét, căn bản không có tuyển thủ đối với nhau thi triển công kích nữa. Mọi người đều không muốn trong thời điểm quyết định này mà làm nên một cái hành động sai lầm dẫn tới họa sát thân.
Hết thảy đều an bình, Thiên Phủ liên minh chậm rãi bước vào đỉnh quang trụ.
Nguồn năng lượng tạo ra quang trụ khổng lồ kia không xa lạ chính là khối trong suốt thủy tinh quang cầu. Khi tới gần nhìn ngắm, Vân Chính Thiên cảm thấy nó có vài phần giống một cái lăng kính khúc xạ ánh sáng a. Mà chân chính lối vào Hạo Thiên Trì, cũng là phương hướng ở trên khối thủy tinh quang cầu này.
“Từng người tiến vào.” Vân Chính Thiên hạ giọng nói.
Thiên Phủ hai vị Thiên Vương, Mộng gia huynh muội, Truyền Linh Tháp ba đệ tử ưu tú luân phiên bước vào. Mỗi lần có người xuyên qua, không gian kịch liệt vặn vẹo một chút, bất quá cũng không có sản sinh bất lợi sự tình nào. Cho đến khi tám người chỉ còn Vân Chính Thiên cuối cùng bước qua.
Một mảnh ánh sáng chói lòa hiện lên, đan xen với cảm giác thân thể bị siết chặt, hô hấp vô cùng khó khăn. Loại cảm giác này duy trì khoảng mười giây sau đó hết thảy trở nên bình thường. Ánh sáng chói lòa trong mắt dần thu liễm lại, để lộ ra một vùng không gian hoàn toàn xa lạ.
Đã thành công tiến nhập Hạo Thiên Trì.
....
Băng Ngọc Linh đứng bên dưới trầm ngâm quan sát. Nàng đối với thực lực mấy cái hài tử kia rất tin tưởng, thành công tiến nhập Hạo Thiên Trì dễ như trở bàn tay. Thế nhưng gương mặt của nàng lúc này không giống như đang vui mừng cho lắm.
Trong lúc nàng còn đang mải mê suy nghĩ, ở phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một đạo thanh âm già nua.
“Thiên Nhãn Đấu La, hân hạnh gặp mặt.”
Băng Ngọc Linh khẽ liếc mắt, sau đó cũng hồng thuận nói ra: “Quái Vật Học Viện viện trưởng, ngài không cần khách khí a. Luận bối phận, ta sợ rằng chỉ là bậc hậu bối mà thôi.”
Thì ra người vừa lên tiếng là Tô Trịnh viện trưởng Quái Vật Học Viện, nghe Băng Ngọc Linh lời nói trơn tru, hắn không khỏi bội phục trong lòng. Chẳng trách nàng lấy tuổi không lớn lại có địa vị cực cao trong Truyền Linh Tháp.
Tô Trịnh lại nói tiếp: “Không biết Băng Tháp Chủ có để ý hay không, Hạo Thiên Trì dao động năng lượng quá mức không ổn định.”
Băng Ngọc Linh nghe vậy, ánh mắt cũng hơi trùng xuống, nàng lại vận dụng nhãn lực của minh quan sát quang trụ tầng cao nhất, nhìn thấy từng thân ảnh hài tử của nàng xuyên qua chỗ không gian vặn vẹo đó mà biến mất.
“Tô viện trưởng, ta sợ rằng Hạo Thiên Trì đã đi đến cuối vòng đời của nó.” Băng Ngọc Linh thở dài đáp.
Tô Trịnh ánh mắt cũng lóe lên một vệt ảm đạm hàn quang, lão tu vi so với Băng Ngọc Linh càng cao hơn, tự nhiên cũng nhìn ra được mấu chốt vấn đề. Nếu như Hạo Thiên Trì quả thực đã đi đến đoạn cuối sinh mệnh, vậy thì hy vọng đám hài tử lần này ở trong đó có thể thu hoạch được càng nhiều càng tốt cơ duyên.
Bất quá trong lúc hai người còn đang đàm luận, thì ở vị trí khối trong suốt thủy tinh quang cầu đột nhiên xảy ra vấn đề. Ánh sáng quang trụ từ khối quang cầu này đột nhiên chớp sáng liên hồi, nhiệt lượng bên trong quang trụ bắt đầu tăng lên. Phản phất giống như khả năng chịu tải đã tới giới hạn vậy.
ẦM!
Một tiếng kịch liệt nổ lớn vang lên, khối thủy tinh quang cầu kia trong nháy mắt nổ tan tành, quần thể tinh tú theo áp lực vụ nổ mà bay tán loạn trong không trung, sau đó hình thành một đám mây hình nấm lấy vị trí quang cầu làm điểm bắt đầu, phóng thẳng lên không trung.
Chấn động từ vụ nổ lan xuống mặt đất, mà đoàn quang trụ khổng lồ nối liền Hạo Thiên Trì với mặt đất theo đó tan biến.
Quang trụ biến mất sẽ dẫn tới kinh khủng tình huống như thế nào?
Phải biết bên trong quang trụ bây giờ còn có rất nhiều tuyển thủ chưa kịp tiến vào Hạo Thiên Trì, căn bản mà nói bọn hắn đã ở giữa không trời a. Mà quang trụ cùng hấp lực đột nhiên biến mất như vậy, đồng nghĩa với việc bọn hắn sẽ bị rơi tự do từ độ cao hàng trăm mét xuống.
Cho dù là Hồn Đế đi chăng nữa, đối mặt với việc rơi từ độ cao như vậy, cửu tử nhất sinh a. Còn tu vi càng thấp hơn, thịt nát xương tan.
Bên dưới đông đảo trưởng bối khuôn mặt trắng bệch ra, bọn hắn dĩ nhiên làm sao nghĩ Hạo Thiên Trì vạn năm gốc gác vậy mà ngay lúc này phát sinh biến cố. Mà căn bản không phải biến cố bình thường, mà là một hồi hủy diệt biến cố a.
Băng Ngọc Linh cũng mất hồn trong vài giây rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng cắn môi đỏ một cái sau đó hướng về phía sau, nơi mấy vị trưởng bối các tông môn còn đang thẫn thờ, trầm giọng quát lên:
“Chư vị, Hạo Thiên Trì xảy ra cớ sự không rõ là gì. Trước tiên chúng ta xông lên cứu lấy mấy tuyển thủ đang rơi tự do kia. Phàm là Hồn Thánh có khả năng phi hành, tất cả cùng hành động.”
Dứt lời, nàng chính là hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng lên không trung.
Tô Trịnh cũng không chần chừ mà cấp tốc đuổi theo, tiếp theo sau đó là một loạt vệt lưu quang nối đuôi bay lên, tất cả đều là cường giả có khả năng phi hành. Nhiệm vụ của họ lúc này chỉ có một, đó là cứu mạng mấy tuyển thủ đang bị rơi xuống trước.
Còn những tuyển thủ đã đi vào Hạo Thiên Trì kia, tạm thời không dám nghĩ đến.
/774
|