Một người một thú tại dưới mặt đất mắt trừng trừng nhìn nhau. Có thể thấy cục diện hôm nay một bên không ngã xuống sẽ không chấm dứt giao tranh lần này.
Tà Mâu Bạch Hổ trạng thái còn rất tốt, đại chiến với Tiểu Hổ khi nãy không làm nó tiêu hao quá nhiều sức lực. Thế nhưng đối thủ của nó lại không có tốt như vậy a. Vân Chính Thiên từ khi tiến vào phạm vi mà đám vạn năm hồn thú này ra sức thủ hộ, hắn đã liên tiếp đem bốn đầu tu vi trên hai vạn năm hồn thú liệp sát. Vừa nãy lại bất đắc dĩ bộc phát hai đại hồn kỹ mới có thể miểu sát Huyền Quy cường đại kia, hắn đã không còn giữ được trạng thái đỉnh phong nữa.
Mặc dù trong cơ thể có ma hạch điên cuồng bạo động chống đỡ, nhưng suy kiệt về mặt tinh thần không cách nào bù đắp được. Tình cảnh này mà lựa chọn sinh tử giao đấu với Tà Mâu Bạch Hổ kia, kỳ thực phần thắng của hắn không nhiều.
Thật ra hắn vẫn có thể chiến thắng, nếu như đồng ý bại lộ bí mật bản thân sở hữu song song võ hồn. Chỉ cần Thất Diện Kiếm võ hồn triển khai dưới dạng phân thân, hắn có nắm chắc đem Tà Mâu Bạch Hổ giết chết.
Dù sao để duy trì đạo phân thân này căn bản chỉ cần tinh thần lực cường đại chống đỡ. Tuy tinh thần lực của Vân Chính Thiên tiêu hao không ít, nhưng duy trì một vài phút vẫn có thể làm được.
Nhưng mà có một chuyện hắn không thể không cân nhắc, bản thân đang chiến đấu ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo, mà đây là nơi mà nhân loại chỉ là kẻ ở trọ, không thể tung hoành như tại Nhân Vực được. Triển khai Thất Diện Kiếm võ hồn dưới dạng phân thân ra, hồn lực khí tức mạnh mẽ không biết chừng sẽ thu hút sự chú ý của các hồn thú khác, lúc đó rất là phiền phức. Vạn nhất vị mười vạn năm hồn thú vương giả kia cũng mò tới, lúc đó hắn chết là cái chắc a.
Cân nhắc một loạt các yếu tố, Vân Chính Thiên rốt cuộc thu liễm ý muốn sử dụng song sinh võ hồn của mình.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào Hồn Kiếm võ hồn mà thôi. Tay nắm lấy chuôi kiếm, bàng bạc sát ý trong người bắt đầu khởi động lại.
Phốc! Bốn vòng màu đen hồn hoàn dâng lên, đệ tứ hồn hoàn càng trực tiếp lấp lánh. Hắc giới lĩnh vực từ dưới chân hắn lan tràn mà ra. Nháy mắt đem Tà Mâu Bạch Hổ thế giới xung quanh hóa thành một màu đen tối.
Tại trong phạm vi ảnh hưởng của hắc giới lĩnh vực, Tà Mâu Bạch Hổ cảm nhận một cỗ hắc ám khí tức kinh khủng bao trùm xuống, tựa như nó đang chân chính rơi vào một vũng đầm lầy nhầy nhụa, cực kỳ khó chịu.
Bản thân Tà Mâu Bạch Hổ lại là sở hữu quang minh chi lực hồn thú, nhất thời năng lực của nó bị hắc giới lĩnh vực ảnh hưởng giảm xuống không chỉ một bậc. Nếu không phải nó từ nhỏ đã sinh sống tại Lưỡi Quỷ môi trường, hắc giới lĩnh vực kia có thể đem thực lực của nó giảm đi ba phần mười rồi.
Vân Chính Thiên gương mặt có phần tái nhợt, ánh mắt quét về phía Tà Mâu Bạch Hổ thân thể cao gần mười mét kia, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
Tà Mâu Bạch Hổ vận dụng Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến đã đạt tới trình độ không thấp hơn Hồn đấu la, mà hắc giới lĩnh vực tuy rằng đem thực lực nó kéo xuống nhưng vẫn như cũ mang cho Vân Chính Thiên cảm giác nghẹt thở.
Tà Mâu Bạch Hổ bên kia trong miệng gầm gừ không ngớt, nó lăng lệ sát ý từ lâu đã lan tỏa mà ra, hôm nay nó nhất định phải đem nhân loại bên kia đánh chết mới hạ được lửa giận này.
Lúc Vân Chính Thiên nắm trên tay Linh Hồn Kiếm vừa vũ động, Tà Mâu Bạch Hổ thân thể cũng cấp tốc nhào tới. Hổ trảo xúc thế đã lâu, một khi đánh ra phản phất muốn đem phiến thiên địa này nhấc lên một trận long trời lở đất, không gian cũng thoáng vặn vẹo lên đôi chút, có thể nghe rõ trong không khí từng đạo ‘tích tích’ thanh âm vỡ nát.
Tốc độ ra đòn này, quá nhanh đi. Vân Chính Thiên còn chưa nghĩ hết câu, hổ trảo đã đánh tới trước mặt.
Ầm!
Một đạo thân ảnh màu đen bị đánh bay đi như một viên đạn pháo, trực tiếp va đổ hàng loạt gốc cây đại thụ to lớn, mà đại thụ bị va đổ kia, thân cây trực tiếp phá toái.
Linh Hồn Kiếm cắm sâu vào mặt đất, thân thể tiếp tục bị kéo đi tạo thành một vết rách dài, đến hơn trăm mét mới miễn cưỡng dừng lại. Máu tươi từ khóe miệng hắn đã tràn ra tự bao giờ, cùng với vết rách trên mặt đất hòa thành một cái giống như huyết lộ.
Lồng ngực hít mạnh một hơi, chân vừa giẫm mạnh xuống đất, Vân Chính Thiên thân thể chớp mắt đã vượt hơn trăm mét, lần nữa tiếp cận một bên Tà Mâu Bạch Hổ. Trên tay Linh Hồn Kiếm liên tục đâm ra vô số kiếm mang.
Kiếm ý cùng hắc lực dung hợp lại với nhau, tựa như hóa thành kiếm ảnh khổng lồ, liên tục đâm vào thân thể to lớn của Bạch Hổ.
Hống!
Tà Mâu Bạch Hổ giận dữ, phát ra tiếng gầm rống vang trời. Lại một cái hổ trảo vung xuống, trực tiếp nhắm vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà oanh nện.
Vụt!
Ngay tại thời điểm chuẩn bị va chạm, Tà Mâu Bạch Hổ không biết tại sao trảo của mình lại rơi vào hư không. Nhân loại kia thân ảnh lặp tức như lưu ly do33vChC thể, thoáng chốc đã biến mất, mà ngay lúc đó, tại sau lưng phà tới một cỗ lành lạnh khí tức.
Đây không phải cảm giác rét lạnh, mà là lạnh về mặt linh hồn, giống như có cánh cửa cõi âm mở ra sau lưng nó, âm khí thẩm thấu tràn ra.
Tà Mâu Bạch Hổ kinh hãi xoay người lại, chỉ kịp thấy một đạo bóng đen mờ ảo, trên tay nắm lấy một thanh dài hơn hai mét lưỡi hái cũng một màu đen kịt. Mà dưới con mắt kinh hãi của Tà Mâu Bạch Hổ, đạo bóng đen gương mặt không hề có chút cảm xúc nào, tốc độ nhanh như âm thanh không cách nào tránh né được, mang theo lưỡi hái đâm sâu vào lồng ngực của nó.
Cảm giác rét lạnh từ trong linh hồn càng thêm mãnh liệt, từ trong lồng ngực Tà Mâu Bạch Hổ, dĩ nhiên lại một đạo bóng mờ màu đen bị lưỡi hái kia kéo ra bên ngoài.
Đó chính là linh hồn bản nguyên của Tà Mâu Bạch Hổ.
Nói cách khác, đạo bóng đen tay cầm lưỡi hái này, chính là đệ nhất hồn kỹ của hắn, Câu Hồn. So với lần đầu thi triển thì hồn kỹ này đã có sự thay đổi đáng sợ. Phản phất trong vài giây ngắn ngủi, Tà Mâu Bạch Hổ nghĩ mình đã nhìn thấy Tử Vong Chi Thần thật sự.
Vân Chính Thiên ánh mắt cũng xuất hiện kinh ngạc cùng đại hỷ cảm xúc, không nghĩ nhiều năm không thi triển hồn kỹ này, đã có sự biến hóa kinh khủng như vậy. Có lẽ là do tinh thần lực liên tục tăng lên và tình huống ma lực dẫn động hắc lực tiến hóa mà thành.Linh hồn bị trích xuất ra, không thể tả hết sự thống khổ về mặt tinh thần của Tà Mâu Bạch Hổ, thân thể to lớn như một quả núi run rẩy, giống như có thể đổ sập bất kỳ lúc nào.
Vân Chính Thiên hai mắt híp lại, bàng bạc sát ý tăng lên đến tận cùng.
Trước câu, sau diệt.
Đệ nhị hồn hoàn sáng lên, hắc lực như hóa thành thực thể, tại trên không trung mấy mươi trượng, bầu trời tách ra nhường chỗ cho một cái hắc cự thủ vừa hình thành. Này cũng chính là đệ nhị hồn kỹ Diệt Hồn Thủ a.
Trong quá khứ song đại hồn kỹ này triển khai ra liền đem không ít đối thủ dọa sợ, nhưng thực tế triệt để đánh chết cũng chỉ có một hình Hắc Phong trại chủ Hắc Phong Trại mà thôi. Mà bây giờ Vân Chính Thiên trong lòng nghĩ, chính là muốn đem Tà Mâu Bạch Hổ trở thành kẻ thứ hai chết dưới Diệt Hồn Thủ của hắn.
Tà Mâu Bạch Hổ ở dưới đất đưa mắt nhìn lên hắc cự thủ ở trên không trung kinh, nội tâm bạo động đến cùng cực, bất quá muốn chống lại sự kìm hãm linh hồn cần nhất là tinh thần lực cường đại hơn nhân loại kia mới được.
Mà Tà Mâu Bạch Hổ này trình độ tinh thần lực, hiện tại chính là thấp hơn Vân Chính Thiên.
Nói cách khác, thời khắc này nó rõ ràng cảm nhận được tử vong khí tức nặng nề chuẩn bị phủ xuống, nếu còn không làm gì, nó chắc chắn sẽ bị hình thần câu diệt a.
Tà Mâu Bạch Hổ điên cuồng vùng vẫy, giơ tay múa chân đánh tới đạo bóng đen trước mặt đang câu linh hồn của hắn bằng thanh lưỡi hái đen kịt kia, nhưng tất cả chỉ giống như ảo ảnh, vật lý công kích bình thường chỉ có thể xuyên qua mà thôi.
Vân Chính Thiên không thể chần chừ thêm nữa, gương mặt của hắn đã tái nhợt đến cực điểm, trong người hắc lực, tinh thần lực đều tiêu hao gần như không còn, phải nhanh chóng đem Tà Mâu Bạch Hổ giải quyết, sau đó tìm một chỗ an toàn điều tức khôi phục mới được.
“Hà.”
Vân Chính Thiên thở ra một hơi, dồn nén toàn bộ sức lực lần nữa thả ra Kiếm Thần Chi Uy trong Kiếm Thần Quyết. Chấn nhiếp chi lực rơi vào Tà Mâu Bạch Hổ thân thể, làm cho nó một tia chống cự ý niệm cuối cùng bị loại bỏ, nằm phủ phục xuống mặt đất không còn hơi sức phản kháng.
Lấy nó bậc này tu vi, so đấu về thể lực Vân Chính Thiên không phải là đối thủ của nó. Nhưng đổi lại Vân Chính Thiên hồn kỹ thiên biến vạn hóa, mà đa phần đều là chưa từng tồn tại hồn kỹ, ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn.
Phải biết linh hồn là thứ rất dễ bị tổn thương, cho nên Tà Mâu Bạch Hổ dù có cường đại cỡ nào, linh hồn như cũ vô cùng yếu ớt. Vì vậy Vân Chính Thiên mới có thể đắc thủ.
Ngàn vạn lần không được thất bại, nếu không hôm nay người nằm xuống sẽ là hắn. Hạ xuống quyết tâm, Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, Diệt Hồn Thủ từ trên không trung đánh xuống, mang theo vô tận tăng phúc đến từ Kiếm Thần Chi Uy.
Thời khắc nhìn thấy đạo hắc cự thủ thân ảnh dần dần phóng to trong đáy mắt, Tà Ma Bạch Hổ nếu như có cơ hội làm lại, nó sẽ không nguyện ý đối đầu với nhân loại này.
Đang lúc Diệt Hồn Thủ chuẩn bị oanh tạc Tà Mâu Bạch Hổ linh hồn bản nguyên, tại trong thiên địa cuồng phong bạo vũ không biết từ đâu kéo tới, kèm theo đó là một đạo ánh sáng tử sắc chợt lóe lên rồi ngay lập tức biến mất.
Mà dưới ánh sáng tử sắc vừa nãy, Diệt Hồn Thủ tại trong không trung triệt để tiêu tán, đạo bóng đen tay cầm lưỡi hái cũng tan biến vào hư vô.
Như vớ được cái phao cứu sinh, Tà Mâu Bạch Hổ linh hồn bản nguyên lập tức phóng trở lại thể xác. Nó nằm sát mặt đất thở hổn hển, xem như tránh được một hồi đại nạn mà không chết, ắt có thành tựu sau này.
Vân Chính Thiên thần sắc khiếp sợ, nhãn lực tập trung nhìn ở sau lưng Tà Mâu Bạch Hổ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một con hồn thú đứng sẵn.
Nó trên người bộ lông màu tím lấp lánh tử quang. Một đôi đồng tử màu vàng kim thâm thúy, một cái đuôi dài uốn lượn ở phía sau. Thân thể không to lớn nhưng mang lại cho người khác cảm giác quy phục khó tả, tựa như cao cao tại thượng phái xuống thánh thú vậy.
“Ngươi... Ngươi là vị kia mười vạn năm hồn thú?” Vân Chính Thiên cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Là bổn tọa, bất quá trải qua một hồi trùng kích lôi kiếp bên trong kia, ta đã trở thành hai mươi vạn năm hồn thú, hoặc có thể gọi là hung thú theo khái niệm của nhân loại các ngươi.”
Vị kia hồn thú thanh âm trầm thấp vang vọng cõi thiên địa.
Mười vạn năm hồn thú trở lên, mỗi một lần tu luyện đạt tới bình cảnh mười vạn năm lần nữa, cần phải tiến hành một đột lôi kiếp rèn luyện, nếu có thể vượt qua cánh cửa này, chân chính xưng danh hung thú.
Đệ nhất hung thú hiện tại, vị Đế Thiên kia, cũng đã trải qua tám lần trùng kích lôi kiếp. Nắm giữ danh hiệu đương đại hồn thú có niên hạn cao nhất, chín mươi vạn năm a.
Nghe một lời này, Vân Chính Thiên hắn trong lòng cũng minh bạch rồi. Hóa ra mấy đầu vạn năm hồn thú này nghiêm mật bảo vệ, chính là vì vị mười vạn năm hồn thú đang tiến hành trùng kích bình cảnh, không muốn ai quấy phá thời khắc quan trọng của nó.
Lần này quá lỗ mãng, một mình đánh vào lãnh thổ hồn thú đang canh chừng, mà bây giờ lưỡng bại câu thương với Tà Mâu Bạch Hổ nhưng vẫn không cách nào giết chết được nó. Đến cuối lại bị vị mười vạn năm hồn thú thành công trùng kích cánh cửa hai mươi vạn năm, trở thành chân chính hung thú tồn tại ngăn lại sát chiêu lấy mạng Tà Mâu Bạch Hổ của hắn.
Vân Chính Thiên biết rõ, lần này bản thân lành ít dữ nhiều. Vị hung thú kia, nếu như hắn muốn chỉ cần khẽ phất tay, Vân Chính Thiên liền tan xương nát thịt tại nơi này.
Tà Mâu Bạch Hổ trạng thái còn rất tốt, đại chiến với Tiểu Hổ khi nãy không làm nó tiêu hao quá nhiều sức lực. Thế nhưng đối thủ của nó lại không có tốt như vậy a. Vân Chính Thiên từ khi tiến vào phạm vi mà đám vạn năm hồn thú này ra sức thủ hộ, hắn đã liên tiếp đem bốn đầu tu vi trên hai vạn năm hồn thú liệp sát. Vừa nãy lại bất đắc dĩ bộc phát hai đại hồn kỹ mới có thể miểu sát Huyền Quy cường đại kia, hắn đã không còn giữ được trạng thái đỉnh phong nữa.
Mặc dù trong cơ thể có ma hạch điên cuồng bạo động chống đỡ, nhưng suy kiệt về mặt tinh thần không cách nào bù đắp được. Tình cảnh này mà lựa chọn sinh tử giao đấu với Tà Mâu Bạch Hổ kia, kỳ thực phần thắng của hắn không nhiều.
Thật ra hắn vẫn có thể chiến thắng, nếu như đồng ý bại lộ bí mật bản thân sở hữu song song võ hồn. Chỉ cần Thất Diện Kiếm võ hồn triển khai dưới dạng phân thân, hắn có nắm chắc đem Tà Mâu Bạch Hổ giết chết.
Dù sao để duy trì đạo phân thân này căn bản chỉ cần tinh thần lực cường đại chống đỡ. Tuy tinh thần lực của Vân Chính Thiên tiêu hao không ít, nhưng duy trì một vài phút vẫn có thể làm được.
Nhưng mà có một chuyện hắn không thể không cân nhắc, bản thân đang chiến đấu ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo, mà đây là nơi mà nhân loại chỉ là kẻ ở trọ, không thể tung hoành như tại Nhân Vực được. Triển khai Thất Diện Kiếm võ hồn dưới dạng phân thân ra, hồn lực khí tức mạnh mẽ không biết chừng sẽ thu hút sự chú ý của các hồn thú khác, lúc đó rất là phiền phức. Vạn nhất vị mười vạn năm hồn thú vương giả kia cũng mò tới, lúc đó hắn chết là cái chắc a.
Cân nhắc một loạt các yếu tố, Vân Chính Thiên rốt cuộc thu liễm ý muốn sử dụng song sinh võ hồn của mình.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào Hồn Kiếm võ hồn mà thôi. Tay nắm lấy chuôi kiếm, bàng bạc sát ý trong người bắt đầu khởi động lại.
Phốc! Bốn vòng màu đen hồn hoàn dâng lên, đệ tứ hồn hoàn càng trực tiếp lấp lánh. Hắc giới lĩnh vực từ dưới chân hắn lan tràn mà ra. Nháy mắt đem Tà Mâu Bạch Hổ thế giới xung quanh hóa thành một màu đen tối.
Tại trong phạm vi ảnh hưởng của hắc giới lĩnh vực, Tà Mâu Bạch Hổ cảm nhận một cỗ hắc ám khí tức kinh khủng bao trùm xuống, tựa như nó đang chân chính rơi vào một vũng đầm lầy nhầy nhụa, cực kỳ khó chịu.
Bản thân Tà Mâu Bạch Hổ lại là sở hữu quang minh chi lực hồn thú, nhất thời năng lực của nó bị hắc giới lĩnh vực ảnh hưởng giảm xuống không chỉ một bậc. Nếu không phải nó từ nhỏ đã sinh sống tại Lưỡi Quỷ môi trường, hắc giới lĩnh vực kia có thể đem thực lực của nó giảm đi ba phần mười rồi.
Vân Chính Thiên gương mặt có phần tái nhợt, ánh mắt quét về phía Tà Mâu Bạch Hổ thân thể cao gần mười mét kia, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
Tà Mâu Bạch Hổ vận dụng Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến đã đạt tới trình độ không thấp hơn Hồn đấu la, mà hắc giới lĩnh vực tuy rằng đem thực lực nó kéo xuống nhưng vẫn như cũ mang cho Vân Chính Thiên cảm giác nghẹt thở.
Tà Mâu Bạch Hổ bên kia trong miệng gầm gừ không ngớt, nó lăng lệ sát ý từ lâu đã lan tỏa mà ra, hôm nay nó nhất định phải đem nhân loại bên kia đánh chết mới hạ được lửa giận này.
Lúc Vân Chính Thiên nắm trên tay Linh Hồn Kiếm vừa vũ động, Tà Mâu Bạch Hổ thân thể cũng cấp tốc nhào tới. Hổ trảo xúc thế đã lâu, một khi đánh ra phản phất muốn đem phiến thiên địa này nhấc lên một trận long trời lở đất, không gian cũng thoáng vặn vẹo lên đôi chút, có thể nghe rõ trong không khí từng đạo ‘tích tích’ thanh âm vỡ nát.
Tốc độ ra đòn này, quá nhanh đi. Vân Chính Thiên còn chưa nghĩ hết câu, hổ trảo đã đánh tới trước mặt.
Ầm!
Một đạo thân ảnh màu đen bị đánh bay đi như một viên đạn pháo, trực tiếp va đổ hàng loạt gốc cây đại thụ to lớn, mà đại thụ bị va đổ kia, thân cây trực tiếp phá toái.
Linh Hồn Kiếm cắm sâu vào mặt đất, thân thể tiếp tục bị kéo đi tạo thành một vết rách dài, đến hơn trăm mét mới miễn cưỡng dừng lại. Máu tươi từ khóe miệng hắn đã tràn ra tự bao giờ, cùng với vết rách trên mặt đất hòa thành một cái giống như huyết lộ.
Lồng ngực hít mạnh một hơi, chân vừa giẫm mạnh xuống đất, Vân Chính Thiên thân thể chớp mắt đã vượt hơn trăm mét, lần nữa tiếp cận một bên Tà Mâu Bạch Hổ. Trên tay Linh Hồn Kiếm liên tục đâm ra vô số kiếm mang.
Kiếm ý cùng hắc lực dung hợp lại với nhau, tựa như hóa thành kiếm ảnh khổng lồ, liên tục đâm vào thân thể to lớn của Bạch Hổ.
Hống!
Tà Mâu Bạch Hổ giận dữ, phát ra tiếng gầm rống vang trời. Lại một cái hổ trảo vung xuống, trực tiếp nhắm vào đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà oanh nện.
Vụt!
Ngay tại thời điểm chuẩn bị va chạm, Tà Mâu Bạch Hổ không biết tại sao trảo của mình lại rơi vào hư không. Nhân loại kia thân ảnh lặp tức như lưu ly do33vChC thể, thoáng chốc đã biến mất, mà ngay lúc đó, tại sau lưng phà tới một cỗ lành lạnh khí tức.
Đây không phải cảm giác rét lạnh, mà là lạnh về mặt linh hồn, giống như có cánh cửa cõi âm mở ra sau lưng nó, âm khí thẩm thấu tràn ra.
Tà Mâu Bạch Hổ kinh hãi xoay người lại, chỉ kịp thấy một đạo bóng đen mờ ảo, trên tay nắm lấy một thanh dài hơn hai mét lưỡi hái cũng một màu đen kịt. Mà dưới con mắt kinh hãi của Tà Mâu Bạch Hổ, đạo bóng đen gương mặt không hề có chút cảm xúc nào, tốc độ nhanh như âm thanh không cách nào tránh né được, mang theo lưỡi hái đâm sâu vào lồng ngực của nó.
Cảm giác rét lạnh từ trong linh hồn càng thêm mãnh liệt, từ trong lồng ngực Tà Mâu Bạch Hổ, dĩ nhiên lại một đạo bóng mờ màu đen bị lưỡi hái kia kéo ra bên ngoài.
Đó chính là linh hồn bản nguyên của Tà Mâu Bạch Hổ.
Nói cách khác, đạo bóng đen tay cầm lưỡi hái này, chính là đệ nhất hồn kỹ của hắn, Câu Hồn. So với lần đầu thi triển thì hồn kỹ này đã có sự thay đổi đáng sợ. Phản phất trong vài giây ngắn ngủi, Tà Mâu Bạch Hổ nghĩ mình đã nhìn thấy Tử Vong Chi Thần thật sự.
Vân Chính Thiên ánh mắt cũng xuất hiện kinh ngạc cùng đại hỷ cảm xúc, không nghĩ nhiều năm không thi triển hồn kỹ này, đã có sự biến hóa kinh khủng như vậy. Có lẽ là do tinh thần lực liên tục tăng lên và tình huống ma lực dẫn động hắc lực tiến hóa mà thành.Linh hồn bị trích xuất ra, không thể tả hết sự thống khổ về mặt tinh thần của Tà Mâu Bạch Hổ, thân thể to lớn như một quả núi run rẩy, giống như có thể đổ sập bất kỳ lúc nào.
Vân Chính Thiên hai mắt híp lại, bàng bạc sát ý tăng lên đến tận cùng.
Trước câu, sau diệt.
Đệ nhị hồn hoàn sáng lên, hắc lực như hóa thành thực thể, tại trên không trung mấy mươi trượng, bầu trời tách ra nhường chỗ cho một cái hắc cự thủ vừa hình thành. Này cũng chính là đệ nhị hồn kỹ Diệt Hồn Thủ a.
Trong quá khứ song đại hồn kỹ này triển khai ra liền đem không ít đối thủ dọa sợ, nhưng thực tế triệt để đánh chết cũng chỉ có một hình Hắc Phong trại chủ Hắc Phong Trại mà thôi. Mà bây giờ Vân Chính Thiên trong lòng nghĩ, chính là muốn đem Tà Mâu Bạch Hổ trở thành kẻ thứ hai chết dưới Diệt Hồn Thủ của hắn.
Tà Mâu Bạch Hổ ở dưới đất đưa mắt nhìn lên hắc cự thủ ở trên không trung kinh, nội tâm bạo động đến cùng cực, bất quá muốn chống lại sự kìm hãm linh hồn cần nhất là tinh thần lực cường đại hơn nhân loại kia mới được.
Mà Tà Mâu Bạch Hổ này trình độ tinh thần lực, hiện tại chính là thấp hơn Vân Chính Thiên.
Nói cách khác, thời khắc này nó rõ ràng cảm nhận được tử vong khí tức nặng nề chuẩn bị phủ xuống, nếu còn không làm gì, nó chắc chắn sẽ bị hình thần câu diệt a.
Tà Mâu Bạch Hổ điên cuồng vùng vẫy, giơ tay múa chân đánh tới đạo bóng đen trước mặt đang câu linh hồn của hắn bằng thanh lưỡi hái đen kịt kia, nhưng tất cả chỉ giống như ảo ảnh, vật lý công kích bình thường chỉ có thể xuyên qua mà thôi.
Vân Chính Thiên không thể chần chừ thêm nữa, gương mặt của hắn đã tái nhợt đến cực điểm, trong người hắc lực, tinh thần lực đều tiêu hao gần như không còn, phải nhanh chóng đem Tà Mâu Bạch Hổ giải quyết, sau đó tìm một chỗ an toàn điều tức khôi phục mới được.
“Hà.”
Vân Chính Thiên thở ra một hơi, dồn nén toàn bộ sức lực lần nữa thả ra Kiếm Thần Chi Uy trong Kiếm Thần Quyết. Chấn nhiếp chi lực rơi vào Tà Mâu Bạch Hổ thân thể, làm cho nó một tia chống cự ý niệm cuối cùng bị loại bỏ, nằm phủ phục xuống mặt đất không còn hơi sức phản kháng.
Lấy nó bậc này tu vi, so đấu về thể lực Vân Chính Thiên không phải là đối thủ của nó. Nhưng đổi lại Vân Chính Thiên hồn kỹ thiên biến vạn hóa, mà đa phần đều là chưa từng tồn tại hồn kỹ, ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn.
Phải biết linh hồn là thứ rất dễ bị tổn thương, cho nên Tà Mâu Bạch Hổ dù có cường đại cỡ nào, linh hồn như cũ vô cùng yếu ớt. Vì vậy Vân Chính Thiên mới có thể đắc thủ.
Ngàn vạn lần không được thất bại, nếu không hôm nay người nằm xuống sẽ là hắn. Hạ xuống quyết tâm, Vân Chính Thiên tâm niệm vừa động, Diệt Hồn Thủ từ trên không trung đánh xuống, mang theo vô tận tăng phúc đến từ Kiếm Thần Chi Uy.
Thời khắc nhìn thấy đạo hắc cự thủ thân ảnh dần dần phóng to trong đáy mắt, Tà Ma Bạch Hổ nếu như có cơ hội làm lại, nó sẽ không nguyện ý đối đầu với nhân loại này.
Đang lúc Diệt Hồn Thủ chuẩn bị oanh tạc Tà Mâu Bạch Hổ linh hồn bản nguyên, tại trong thiên địa cuồng phong bạo vũ không biết từ đâu kéo tới, kèm theo đó là một đạo ánh sáng tử sắc chợt lóe lên rồi ngay lập tức biến mất.
Mà dưới ánh sáng tử sắc vừa nãy, Diệt Hồn Thủ tại trong không trung triệt để tiêu tán, đạo bóng đen tay cầm lưỡi hái cũng tan biến vào hư vô.
Như vớ được cái phao cứu sinh, Tà Mâu Bạch Hổ linh hồn bản nguyên lập tức phóng trở lại thể xác. Nó nằm sát mặt đất thở hổn hển, xem như tránh được một hồi đại nạn mà không chết, ắt có thành tựu sau này.
Vân Chính Thiên thần sắc khiếp sợ, nhãn lực tập trung nhìn ở sau lưng Tà Mâu Bạch Hổ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một con hồn thú đứng sẵn.
Nó trên người bộ lông màu tím lấp lánh tử quang. Một đôi đồng tử màu vàng kim thâm thúy, một cái đuôi dài uốn lượn ở phía sau. Thân thể không to lớn nhưng mang lại cho người khác cảm giác quy phục khó tả, tựa như cao cao tại thượng phái xuống thánh thú vậy.
“Ngươi... Ngươi là vị kia mười vạn năm hồn thú?” Vân Chính Thiên cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Là bổn tọa, bất quá trải qua một hồi trùng kích lôi kiếp bên trong kia, ta đã trở thành hai mươi vạn năm hồn thú, hoặc có thể gọi là hung thú theo khái niệm của nhân loại các ngươi.”
Vị kia hồn thú thanh âm trầm thấp vang vọng cõi thiên địa.
Mười vạn năm hồn thú trở lên, mỗi một lần tu luyện đạt tới bình cảnh mười vạn năm lần nữa, cần phải tiến hành một đột lôi kiếp rèn luyện, nếu có thể vượt qua cánh cửa này, chân chính xưng danh hung thú.
Đệ nhất hung thú hiện tại, vị Đế Thiên kia, cũng đã trải qua tám lần trùng kích lôi kiếp. Nắm giữ danh hiệu đương đại hồn thú có niên hạn cao nhất, chín mươi vạn năm a.
Nghe một lời này, Vân Chính Thiên hắn trong lòng cũng minh bạch rồi. Hóa ra mấy đầu vạn năm hồn thú này nghiêm mật bảo vệ, chính là vì vị mười vạn năm hồn thú đang tiến hành trùng kích bình cảnh, không muốn ai quấy phá thời khắc quan trọng của nó.
Lần này quá lỗ mãng, một mình đánh vào lãnh thổ hồn thú đang canh chừng, mà bây giờ lưỡng bại câu thương với Tà Mâu Bạch Hổ nhưng vẫn không cách nào giết chết được nó. Đến cuối lại bị vị mười vạn năm hồn thú thành công trùng kích cánh cửa hai mươi vạn năm, trở thành chân chính hung thú tồn tại ngăn lại sát chiêu lấy mạng Tà Mâu Bạch Hổ của hắn.
Vân Chính Thiên biết rõ, lần này bản thân lành ít dữ nhiều. Vị hung thú kia, nếu như hắn muốn chỉ cần khẽ phất tay, Vân Chính Thiên liền tan xương nát thịt tại nơi này.
/774
|