Đêm nay trăng thanh gió mát lấn át đi mùi hôi thối đặc trưng của Lưỡi Quỷ đại đạo, ngay cả tà khí vần vũ trên không trung kia cũng phải thu liễm lại mấy phần, nhường chỗ cho ánh trăng chíu rọi dương gian.
Lúc này có một đám người dựng lều hạ trại trên một bãi đất trống, bọn họ thắp lên từng đốm lửa sáng ở xung quanh, le lói bập bùng trong màn đêm vô tận. Những ngọn lửa này tựa như đại diện cho hy vọng, cho khát khao chiến thắng của nhân loại trước sự đàn áp của hồn thú và tà hồn sư.
Đám người này chính là Khởi Minh cao tầng lãnh tụ, nhìn gần một chút thì sẽ thẩy rất F16zrjV8 nhiều gương mặt quen thuộc như Đinh Hương, Đại Kình, Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi, Thiết Thiên Kỳ, Hoang Mãng, Đồng Mẫn Tuệ... Tất cả mấy người đều là cấp bậc thủ lĩnh của các bộ lạc du mục, dĩ nhiên sau khi gia nhập Khởi Minh, toàn bộ hành động đều điều động đi chung với nhau để đảm bảo an toàn.
Thiên Phong chi chiến về sau, sỹ khí toàn quân dâng cao, không nghi ngờ đây là cơ hội quý giá để có thể đem những bộ lạc cứng đầu còn lại qui về dưới trướng. Những cái chiến tướng như Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi, Thiết Thiên Kỳ đều chiếm được lòng tin nhất định. Mà Đinh Hương càng nổi bậc hơn hết.
Nàng tuy không có năng lực chiến đấu cường đại, nhưng đầu óc vạch chiến lược kế hoạch tác chiến của nàng đã được mọi người công nhận. Cho nên những bước tiếp theo phải đi như thế nào, cần phải làm gì đều do một tay nàng định đoạt, đám người kia chỉ cần thừa lệnh thi hành mà thôi.
Hiện tại Khởi Minh đoàn người, là đang tiến về vị trí then chốt nhất. Nơi tổng hành dinh Khởi Minh đang được xây dựng.
Bên trong trướng bồng lớn nhất, lúc này mấy vị lãnh tụ đã có mặt đầy đủ, bọn họ ngồi thành một cái vòng tròn, chính giữa là một cái bản đồ khổng lồ, tự nhiên là bản đồ Lưỡi Quỷ đại vực này.
Vân Chính Thiên cũng có mặt ở trong đó.
Hắn sau khi bế quan vài ngày để điều chỉnh trạng thái, đã cấp tốc trở về Thiên Phong bộ lạc. Trên đường về vừa vặn nhìn thấy Khởi Minh đoàn người đang di chuyển, hắn lập tức tham gia vào.
Ngắn gọn vài câu nói sơ về tình hình hồn thú và tà hồn sư sau khi Thiên Phong chi chiến kết thúc. Tà hồn sư Hãm Thi trọng thương bị Vân Chính Thiên bám theo, rốt cuộc thành công ám toán. Lại đến chuyện Tử Anh cùng La Hổ vì thất bại mà đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, hình thành mâu thuẫn dẫn đến người chết kẻ bị thương.
Tất nhiên nội dung trên đều đã qua chỉnh sửa.
Mọi người chỉ cần biết hiện giờ Tử Anh và La Hổ đã vô pháp can thiệp vào Lưỡi Quỷ đạo đạo sự tình. Đây chính là thời cơ để cho bọn họ triệt để thống nhất lại, sau đó dấy lên một trận toàn diện cách mạng.
Thiên Chí Vỹ nói: “Chính Thiên thống lĩnh, ngươi tin tức tuyệt đối chính xác chứ?”
Vân Chính Thiên lúc nãy đó nói với họ rằng, Tử Anh thật sự đã bạo thể mà chết, La Hổ thân mang trọng thương chạy trốn như chó nhà có tang. Không tịnh dưỡng một vài năm tuyệt đối không thể lần thứ hai xuất đầu lộ diện. Bất quá Thiên Chí Vỹ cùng mọi người ở đây đều có chút khó mà tin tưởng, nếu như tin tức này sai đi một chút, rất có thể hình thành đả kích cho toàn bộ liên minh.
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp: “Vỹ huynh yên tâm. Ta đã tận mắt trông thấy trận đại chiến đó, mặc dù đứng ở khoảng cách khá xa nhưng với cấp bậc tinh thần lực của ta, mọi thứ lại rõ mồn một.”
Thiên Chí Vỹ nghe vậy, cũng là gật đầu một cái. Tinh thần lực của Vân Chính Thiên đích xác cường đại, đạt tới Linh Uyên cảnh cấp bậc ở độ tuổi này, phải nói hắn là người đầu tiên Thiên Chí Vỹ nhìn thấy.
Nói rồi Vân Chính Thiên lại hướng mắt về Đinh Hương, hỏi nàng:
“Sắp tới kế hoạch là gì?”
Đinh Hương hơi khẽ cười, mà ngay khi nụ cười của nàng vừa hiện, trong trướng bồng không rõ tại sao tràn ngập xuân ý. Phải biết Đinh Hương từ khi quản lý sự vụ trong liên minh, nàng rất ít khi nào cười. Mà bây giờ rõ ràng vì sự xuất hiện của Vân Chính Thiên lại phá lệ, thật khiến người khác ghen tức a.
“Tổng hành dinh của chúng ta đã được quyết định xây dựng ở vị trí trung tâm Lưỡi Quỷ, hiện tại đã gần hoàn thiện được một nữa. Chúng ta đang trên đường đi tới đó, chủ yếu là để thực hiện cái này.”
Đinh Hương từ trong người lấy ra một tấm thiệp, đưa sang cho Vân Chính Thiên. Hắn nhìn vào tấm thiệp được thiết kế vô cùng tinh xảo cùng hoa văn cách điệu, còn tưởng nàng đưa cho hắn thiệp mời cưới chứ. Thế nhưng nhìn thấy bên ngoài có bốn chữ ‘Khởi Minh Đại Hội’ hắn mới biết ý nghĩa của tấm thiệp này.
Không sai. Thiệp nào gửi tới cao tầng lãnh tụ của các bộ lạc rải rác khắp nơi trong Lưỡi Quỷ, mời bọn họ dành thời gian tập trung tại tổng hành dinh đang được xây dựng kia.
Múc đích còn để làm gì ngoài phô trương thanh thế, chiêu dụ nhân tài.
“Các ngươi muốn trong đại hội lần này thâu tóm toàn bộ các bộ lạc kia?”
Vân Chính Thiên hiểu ra thâm ý, mỉm cười hỏi.
Đồng Mẫn Tuệ ngồi ở bên kia, có chút mê hoặc nhìn hắn, cười nhẹ nói:
“Thiên huynh thật sáng suốt a. Bất quá đại hội này không chỉ dừng lại ở mức đó thôi đâu. Mà còn hơn thế nữa?”
Còn hơn thế nữa? Vân Chính Thiên trực tiếp ngây người, ngoại trừ phô diễn thực lực của liên minh ra đem các bộ lạc cứng đầu kia nuốt trọn thì còn làm được cái gì nữa. Lấy khí thế liên minh hiện tại, cộng thêm chiến tích hiển hách trong trận chiến Thiên Phong kia, tin chắc đại hội lần này sẽ thành công mỹ mãn.
Thiết Thiên Kỳ ánh mắt hừng hực nhìn hắn, trầm giọng nói:
“Quyết đấu chọn ra Minh Chủ.”
Nghe tới đây, Vân Chính Thiên đã minh bạch. Nguyên lai mấy người thủ lĩnh các ngươi vẫn không cam chịu ngang hàng với người khác, vẫn kiên quyết bầu chọn một vị đứng đầu hết thảy mói được a.
Được rồi, vậy thì thành toàn cho các ngươi mong muốn.
Vân Chính Thiên ánh mắt không giấu được một tia tiếu ý.
Đinh Hương ở bên cạnh bất giác lên tiếng: “Ngươi làm sao vậy, ánh mắt đó quen thuộc lắm nha.”
Vân Chính Thiên chợt thanh tỉnh lại, giật mình hỏi nàng: “Làm sao quen thuộc?”
Đinh Hương một tay che miệng lại, cười thật tươi đáp: “Mỗi khi ngươi tính kế người khác, ánh mắt đó lại hiện ra, vô cùng đáng ghét. Ngươi chắc không có để ý đâu.”
“Hắc? Ta có vậy sao.” Vân Chính Thiên lúng túng đáp.
Thiên Chí Vỹ nhìn thấy hai người gần gũi, hắn một mặt đỏ bừng, thanh âm bỗng nhiên cất lên cao mấy phần:
“Chúng ta mấy người ai muốn đăng ký quyết đấu đều được hoan nghênh, ngoại trừ Đinh Hương mặc định giữ chức tổng quản ra thì toàn bộ cơ cấu đều phải thành lập lại. Người nào mạnh, kẻ đó đứng đầu, thực lực vi tôn.”
“Đồng ý.” Thiết Thiên Kỳ kêu lên, hắn là kẻ thích chiến cho nên đối với chuyện này cực kỳ tán thành.
Mấy người còn lại sắc mặt đều âm trầm, nhưng bên trong chiến ý dần sục sôi. Bọn họ làm sao không biết Khởi Minh chính là tương lai của Lưỡi Quỷ, chỉ cần toàn bộ các bộ lạc liên kết lại với nhau, tin chắc có thể đánh đuổi hồn thú cùng tà hồn sư một cách triệt để, biến phiến địa vực này thành lãnh thổ cư ngụ hợp pháp cho con người.
Có thể trở thành Minh Chủ, chính là nắm giữ quyền lực tối thượng, so với thủ lĩnh một cái bộ lạc bây giờ chỉ hơn chứ không kém. Cho nên người nào cũng đều hy vọng mình sẽ có một chân trong vị trí lãnh đạo mới.
Vân Chính Thiên mặc dù trước đó không quan tâm đến chuyện bản thân có nắm giữ chức cao nhất hay không, thế nhưng tình hình biến hóa khôn lường bây giờ đã làm hắn phải suy nghĩ lại. Vân Chính Thiên phải giấu nhẹm việc mình còn sống với bọn Kiệt Quỷ kia, nếu như còn ngang nhiên xung phong ra trận như trước, rất dễ bị bọn chúng phát hiện. Mà khi đó Kiệt Quỷ sẽ biết Quỷ Kiếm là kẻ phản bội, thậm chí hắn có thể hướng tổng bộ Tà Hồn Điện xin cứu cánh.
Nếu như Tà Đế lại điều tới thêm mấy cái Phong Hào đấu la, Khởi Minh coi như hoàn toàn thất thủ.
Vì tránh trường hợp đó xảy ra, hắn cần phải tìm một vị trí mà không cần ra trận quá nhiều nhưng vẫn chưởng khống được toàn đại cục. Dĩ nhiên hiện tại không có vị trí nào đủ đáp ứng bằng cái chức Minh Chủ cả.
Thân là Minh Chủ một thế lực, ngươi tất nhiên không cần lúc nào cũng phải đích thân ra tiền tuyến. Với quyền lực của mình, Minh Chủ thì vẫn có thể đứng ở hậu phương nhưng vẫn nắm được toàn bộ thông tin trên chiến trường để có thể xoay chuyển nếu cần thiết. Vì vậy trước mắt trong ‘Khởi Minh Đại Hội’ kia, hắn đã hạ quyết tâm giành lấy cái chức vị này.
Đêm hôm đó tại gian lều riêng, Vân Chính Thiên đem tay áo trái xắn lên, để lộ ra Bích Lân hình xăm trên đó. Ngắn ngủi mấy ngày mà Bích Lân hình xăm thể tích đã lớn hơn một chút, loại này hình xăm như tồn tại chính mình sinh cơ, không ngừng theo thời gian bắt đầu bám rễ vào sâu trong thân thể hắn.
Tùy rằng hiện tại còn không có đau đớn nhờ vào phong ấn Tử Anh làm lúc trước, nhưng về lâu về dài chắc chắn sẽ không chống đỡ được nữa.
Bàn tay trái khẽ nắm lại, Vân Chính Thiên đem chính mình Bích Lân hình xăm truyền vào hùng hồn ma lực, dẫn động nó một phần lực lượng. Chỉ thấy một khắc sau, lục xà bắt đầu vặn vẹo, trên người hoa văn càng phát ra lấp lánh lục sắc hào quang. Ngay sau đó không hề báo trước, một đạo khói xanh dâng lên bao phủ bề mặt cánh tay trái.
Vân Chính Thiên ngắm nhìn đạo khói xanh này, cảm nhận được bên trong đó độc tính không hề tầm thường. Hắn ngay lập tức triển khai thân thể cốt hồn kỹ, Băng Hoàng Hộ Thể.
Băng chính là thiên sinh khắc chế đối với độc tính, mà bản thân hắn lại là cực hạn chi băng người nắm giữ, mặc dù Bích Lân kịch độc có cường đại nhưng thế nào cũng phải bị áp chế một phần mới đúng.
Vậy mà chỉ thấy kịch độc dạng khí bay lên, đem Băng Hoàng Hộ Thể đục ra li ti vết nứt, không tới mười hơi thở, đã phá toái mà ra.
Thật là kinh khủng độc tính!
Vân Chính Thiên trong lòng rét lạnh, ngay lập tức thu lại ma lực của mình, sau đó lại dùng tinh thần lực đè xuống Bích Lân hình xăm, khôi phục lại nguyên trạng như trước.
Ngao ngán thở dài một cái, Vân Chính Thiên lẩm bẩm:
“Một năm a, mau trôi qua dùm ta.”
Lúc này có một đám người dựng lều hạ trại trên một bãi đất trống, bọn họ thắp lên từng đốm lửa sáng ở xung quanh, le lói bập bùng trong màn đêm vô tận. Những ngọn lửa này tựa như đại diện cho hy vọng, cho khát khao chiến thắng của nhân loại trước sự đàn áp của hồn thú và tà hồn sư.
Đám người này chính là Khởi Minh cao tầng lãnh tụ, nhìn gần một chút thì sẽ thẩy rất F16zrjV8 nhiều gương mặt quen thuộc như Đinh Hương, Đại Kình, Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi, Thiết Thiên Kỳ, Hoang Mãng, Đồng Mẫn Tuệ... Tất cả mấy người đều là cấp bậc thủ lĩnh của các bộ lạc du mục, dĩ nhiên sau khi gia nhập Khởi Minh, toàn bộ hành động đều điều động đi chung với nhau để đảm bảo an toàn.
Thiên Phong chi chiến về sau, sỹ khí toàn quân dâng cao, không nghi ngờ đây là cơ hội quý giá để có thể đem những bộ lạc cứng đầu còn lại qui về dưới trướng. Những cái chiến tướng như Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi, Thiết Thiên Kỳ đều chiếm được lòng tin nhất định. Mà Đinh Hương càng nổi bậc hơn hết.
Nàng tuy không có năng lực chiến đấu cường đại, nhưng đầu óc vạch chiến lược kế hoạch tác chiến của nàng đã được mọi người công nhận. Cho nên những bước tiếp theo phải đi như thế nào, cần phải làm gì đều do một tay nàng định đoạt, đám người kia chỉ cần thừa lệnh thi hành mà thôi.
Hiện tại Khởi Minh đoàn người, là đang tiến về vị trí then chốt nhất. Nơi tổng hành dinh Khởi Minh đang được xây dựng.
Bên trong trướng bồng lớn nhất, lúc này mấy vị lãnh tụ đã có mặt đầy đủ, bọn họ ngồi thành một cái vòng tròn, chính giữa là một cái bản đồ khổng lồ, tự nhiên là bản đồ Lưỡi Quỷ đại vực này.
Vân Chính Thiên cũng có mặt ở trong đó.
Hắn sau khi bế quan vài ngày để điều chỉnh trạng thái, đã cấp tốc trở về Thiên Phong bộ lạc. Trên đường về vừa vặn nhìn thấy Khởi Minh đoàn người đang di chuyển, hắn lập tức tham gia vào.
Ngắn gọn vài câu nói sơ về tình hình hồn thú và tà hồn sư sau khi Thiên Phong chi chiến kết thúc. Tà hồn sư Hãm Thi trọng thương bị Vân Chính Thiên bám theo, rốt cuộc thành công ám toán. Lại đến chuyện Tử Anh cùng La Hổ vì thất bại mà đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, hình thành mâu thuẫn dẫn đến người chết kẻ bị thương.
Tất nhiên nội dung trên đều đã qua chỉnh sửa.
Mọi người chỉ cần biết hiện giờ Tử Anh và La Hổ đã vô pháp can thiệp vào Lưỡi Quỷ đạo đạo sự tình. Đây chính là thời cơ để cho bọn họ triệt để thống nhất lại, sau đó dấy lên một trận toàn diện cách mạng.
Thiên Chí Vỹ nói: “Chính Thiên thống lĩnh, ngươi tin tức tuyệt đối chính xác chứ?”
Vân Chính Thiên lúc nãy đó nói với họ rằng, Tử Anh thật sự đã bạo thể mà chết, La Hổ thân mang trọng thương chạy trốn như chó nhà có tang. Không tịnh dưỡng một vài năm tuyệt đối không thể lần thứ hai xuất đầu lộ diện. Bất quá Thiên Chí Vỹ cùng mọi người ở đây đều có chút khó mà tin tưởng, nếu như tin tức này sai đi một chút, rất có thể hình thành đả kích cho toàn bộ liên minh.
Vân Chính Thiên mỉm cười đáp: “Vỹ huynh yên tâm. Ta đã tận mắt trông thấy trận đại chiến đó, mặc dù đứng ở khoảng cách khá xa nhưng với cấp bậc tinh thần lực của ta, mọi thứ lại rõ mồn một.”
Thiên Chí Vỹ nghe vậy, cũng là gật đầu một cái. Tinh thần lực của Vân Chính Thiên đích xác cường đại, đạt tới Linh Uyên cảnh cấp bậc ở độ tuổi này, phải nói hắn là người đầu tiên Thiên Chí Vỹ nhìn thấy.
Nói rồi Vân Chính Thiên lại hướng mắt về Đinh Hương, hỏi nàng:
“Sắp tới kế hoạch là gì?”
Đinh Hương hơi khẽ cười, mà ngay khi nụ cười của nàng vừa hiện, trong trướng bồng không rõ tại sao tràn ngập xuân ý. Phải biết Đinh Hương từ khi quản lý sự vụ trong liên minh, nàng rất ít khi nào cười. Mà bây giờ rõ ràng vì sự xuất hiện của Vân Chính Thiên lại phá lệ, thật khiến người khác ghen tức a.
“Tổng hành dinh của chúng ta đã được quyết định xây dựng ở vị trí trung tâm Lưỡi Quỷ, hiện tại đã gần hoàn thiện được một nữa. Chúng ta đang trên đường đi tới đó, chủ yếu là để thực hiện cái này.”
Đinh Hương từ trong người lấy ra một tấm thiệp, đưa sang cho Vân Chính Thiên. Hắn nhìn vào tấm thiệp được thiết kế vô cùng tinh xảo cùng hoa văn cách điệu, còn tưởng nàng đưa cho hắn thiệp mời cưới chứ. Thế nhưng nhìn thấy bên ngoài có bốn chữ ‘Khởi Minh Đại Hội’ hắn mới biết ý nghĩa của tấm thiệp này.
Không sai. Thiệp nào gửi tới cao tầng lãnh tụ của các bộ lạc rải rác khắp nơi trong Lưỡi Quỷ, mời bọn họ dành thời gian tập trung tại tổng hành dinh đang được xây dựng kia.
Múc đích còn để làm gì ngoài phô trương thanh thế, chiêu dụ nhân tài.
“Các ngươi muốn trong đại hội lần này thâu tóm toàn bộ các bộ lạc kia?”
Vân Chính Thiên hiểu ra thâm ý, mỉm cười hỏi.
Đồng Mẫn Tuệ ngồi ở bên kia, có chút mê hoặc nhìn hắn, cười nhẹ nói:
“Thiên huynh thật sáng suốt a. Bất quá đại hội này không chỉ dừng lại ở mức đó thôi đâu. Mà còn hơn thế nữa?”
Còn hơn thế nữa? Vân Chính Thiên trực tiếp ngây người, ngoại trừ phô diễn thực lực của liên minh ra đem các bộ lạc cứng đầu kia nuốt trọn thì còn làm được cái gì nữa. Lấy khí thế liên minh hiện tại, cộng thêm chiến tích hiển hách trong trận chiến Thiên Phong kia, tin chắc đại hội lần này sẽ thành công mỹ mãn.
Thiết Thiên Kỳ ánh mắt hừng hực nhìn hắn, trầm giọng nói:
“Quyết đấu chọn ra Minh Chủ.”
Nghe tới đây, Vân Chính Thiên đã minh bạch. Nguyên lai mấy người thủ lĩnh các ngươi vẫn không cam chịu ngang hàng với người khác, vẫn kiên quyết bầu chọn một vị đứng đầu hết thảy mói được a.
Được rồi, vậy thì thành toàn cho các ngươi mong muốn.
Vân Chính Thiên ánh mắt không giấu được một tia tiếu ý.
Đinh Hương ở bên cạnh bất giác lên tiếng: “Ngươi làm sao vậy, ánh mắt đó quen thuộc lắm nha.”
Vân Chính Thiên chợt thanh tỉnh lại, giật mình hỏi nàng: “Làm sao quen thuộc?”
Đinh Hương một tay che miệng lại, cười thật tươi đáp: “Mỗi khi ngươi tính kế người khác, ánh mắt đó lại hiện ra, vô cùng đáng ghét. Ngươi chắc không có để ý đâu.”
“Hắc? Ta có vậy sao.” Vân Chính Thiên lúng túng đáp.
Thiên Chí Vỹ nhìn thấy hai người gần gũi, hắn một mặt đỏ bừng, thanh âm bỗng nhiên cất lên cao mấy phần:
“Chúng ta mấy người ai muốn đăng ký quyết đấu đều được hoan nghênh, ngoại trừ Đinh Hương mặc định giữ chức tổng quản ra thì toàn bộ cơ cấu đều phải thành lập lại. Người nào mạnh, kẻ đó đứng đầu, thực lực vi tôn.”
“Đồng ý.” Thiết Thiên Kỳ kêu lên, hắn là kẻ thích chiến cho nên đối với chuyện này cực kỳ tán thành.
Mấy người còn lại sắc mặt đều âm trầm, nhưng bên trong chiến ý dần sục sôi. Bọn họ làm sao không biết Khởi Minh chính là tương lai của Lưỡi Quỷ, chỉ cần toàn bộ các bộ lạc liên kết lại với nhau, tin chắc có thể đánh đuổi hồn thú cùng tà hồn sư một cách triệt để, biến phiến địa vực này thành lãnh thổ cư ngụ hợp pháp cho con người.
Có thể trở thành Minh Chủ, chính là nắm giữ quyền lực tối thượng, so với thủ lĩnh một cái bộ lạc bây giờ chỉ hơn chứ không kém. Cho nên người nào cũng đều hy vọng mình sẽ có một chân trong vị trí lãnh đạo mới.
Vân Chính Thiên mặc dù trước đó không quan tâm đến chuyện bản thân có nắm giữ chức cao nhất hay không, thế nhưng tình hình biến hóa khôn lường bây giờ đã làm hắn phải suy nghĩ lại. Vân Chính Thiên phải giấu nhẹm việc mình còn sống với bọn Kiệt Quỷ kia, nếu như còn ngang nhiên xung phong ra trận như trước, rất dễ bị bọn chúng phát hiện. Mà khi đó Kiệt Quỷ sẽ biết Quỷ Kiếm là kẻ phản bội, thậm chí hắn có thể hướng tổng bộ Tà Hồn Điện xin cứu cánh.
Nếu như Tà Đế lại điều tới thêm mấy cái Phong Hào đấu la, Khởi Minh coi như hoàn toàn thất thủ.
Vì tránh trường hợp đó xảy ra, hắn cần phải tìm một vị trí mà không cần ra trận quá nhiều nhưng vẫn chưởng khống được toàn đại cục. Dĩ nhiên hiện tại không có vị trí nào đủ đáp ứng bằng cái chức Minh Chủ cả.
Thân là Minh Chủ một thế lực, ngươi tất nhiên không cần lúc nào cũng phải đích thân ra tiền tuyến. Với quyền lực của mình, Minh Chủ thì vẫn có thể đứng ở hậu phương nhưng vẫn nắm được toàn bộ thông tin trên chiến trường để có thể xoay chuyển nếu cần thiết. Vì vậy trước mắt trong ‘Khởi Minh Đại Hội’ kia, hắn đã hạ quyết tâm giành lấy cái chức vị này.
Đêm hôm đó tại gian lều riêng, Vân Chính Thiên đem tay áo trái xắn lên, để lộ ra Bích Lân hình xăm trên đó. Ngắn ngủi mấy ngày mà Bích Lân hình xăm thể tích đã lớn hơn một chút, loại này hình xăm như tồn tại chính mình sinh cơ, không ngừng theo thời gian bắt đầu bám rễ vào sâu trong thân thể hắn.
Tùy rằng hiện tại còn không có đau đớn nhờ vào phong ấn Tử Anh làm lúc trước, nhưng về lâu về dài chắc chắn sẽ không chống đỡ được nữa.
Bàn tay trái khẽ nắm lại, Vân Chính Thiên đem chính mình Bích Lân hình xăm truyền vào hùng hồn ma lực, dẫn động nó một phần lực lượng. Chỉ thấy một khắc sau, lục xà bắt đầu vặn vẹo, trên người hoa văn càng phát ra lấp lánh lục sắc hào quang. Ngay sau đó không hề báo trước, một đạo khói xanh dâng lên bao phủ bề mặt cánh tay trái.
Vân Chính Thiên ngắm nhìn đạo khói xanh này, cảm nhận được bên trong đó độc tính không hề tầm thường. Hắn ngay lập tức triển khai thân thể cốt hồn kỹ, Băng Hoàng Hộ Thể.
Băng chính là thiên sinh khắc chế đối với độc tính, mà bản thân hắn lại là cực hạn chi băng người nắm giữ, mặc dù Bích Lân kịch độc có cường đại nhưng thế nào cũng phải bị áp chế một phần mới đúng.
Vậy mà chỉ thấy kịch độc dạng khí bay lên, đem Băng Hoàng Hộ Thể đục ra li ti vết nứt, không tới mười hơi thở, đã phá toái mà ra.
Thật là kinh khủng độc tính!
Vân Chính Thiên trong lòng rét lạnh, ngay lập tức thu lại ma lực của mình, sau đó lại dùng tinh thần lực đè xuống Bích Lân hình xăm, khôi phục lại nguyên trạng như trước.
Ngao ngán thở dài một cái, Vân Chính Thiên lẩm bẩm:
“Một năm a, mau trôi qua dùm ta.”
/774
|