Thiên Phong lão tổ ở bên kia sắc mặt đã thu liễm lại ý cười, hắn càng một mặt dần chuyển sang vẻ thận trọng mà lên. Trước mắt đối phương quỉ dị tình huống, là hắn gần nhất mấy chục năm qua kỳ lạ nhất sự tình. Vân Chính Thiên mặc dù hiện tại còn nhỏ yếu, nhưng trong tương lai chắc chắn thành tựu không thể đong đếm được, chí ít so với Thiên Phong lão tổ ở độ trăm tuổi mới có thể đột phá Phong Hào đấu la là đã có thể tượng tượng được thiên phú song phương chênh lệch rõ ràng như thế nào.
Nhưng dù là vậy thì ở trận chiến này Vân Chính Thiên vẫn nằm ở kèo dưới a.
Cũng không phải là lần đầu hắn đối mặt với địch thủ mạnh hơn, thế nhưng từ nhỏ Vân Chính Thiên đã tôi luyện được một viên kiên định chi tâm, cùng với đấu chí gặp mạnh càng mạnh của hắn, thì trước mặt Thiên Phong lão tổ này, hắn vẫn không hề sợ hãi một chút nào.
Động đầu tiên, không phải Vân Chính Thiên cũng không phải Thiên Phong lão tổ, mà là đạo phân thân tóc bạch kim của hắn. Bạch y Vân Chính Thiên trên người đệ tứ hồn hoàn nở rộ, một cái hư ảnh Phượng Hoàng từ dưới mặt đất bay lên, tại giữa không trung nó dang rộng hai cánh. Tức thì trong không khí nhiệt độ cấp tốc tăng lên chóng mặt.
Bạch y Vân Chính Thiên trong tay hiện ra một thanh màu đỏ trường kiếm, chính là Hỏa Phượng Kiếm đã lâu không gặp. Sau lưng bốn cánh Hỏa Phượng cũng đồng loạt triển khai ra, đem bạch y Vân Chính Thiên lao vào không trung.
“Chuyện quái gì thế này? Phân thân biết tự triển khai hồn kỹ, lại còn nắm giữa phi hành khả năng.”
Bên dưới lại truyền tới tiếng kinh hô. Bất quá cũng không có người nào cùng hắn đối đáp, bởi vì hết thảy mọi người bây giờ đã phi thường tập trung cao độ, theo dõi diễn biến trên võ đài kia. Tựa như chỉ cần chớp mắt một cái, liền bỏ qua thời khắc hay nhất của trận đấu này.
Thiên Phong lão tổ trên tay Truy Mệnh Thương cũng động, nhất thời từ trên trời tràn ngập thương ảnh hiện ra, gần như ngay lập tức toàn bộ thương ảnh này đếu mãnh liệt giáng xuống, mục tiêu là Vân Chính Thiên còn đứng ở bên dưới.
Lão lựa chọn bỏ qua cho phân thân kia, bởi vì từ đầu chí cuối đều nghĩ nó chỉ là một dạng mô phỏng hồn kỹ, cho nên chính xác nhất vẫn là tấn công bản thể của đối phương thì hơn.
Hành động này của Thiên Phong lão tổ không nằm ngoài dự tính của Vân Chính Thiên, chỉ thấy hắn Linh Hồn Kiếm hơi mở ra, bàng bạc ma lực cùng kiếm ý triệt để dung hợp lại với nhau. Một cỗ hung tợn không cách nào diễn tả bằng lời khí tức từ trong thể nội hắn bạo phát mà ra, ma lực cường hoành trải rộng khắp bốn phương tám hướng, ngắn ngủi vài giây sau tất cả đột nhiên thu hồi lại, tại sau lưng Vân Chính Thiên bắt đầu đông kết lại một cái hình dáng nhân loại hư ảnh.
Vù, vù ——.
Hư ảnh nhân loại khổng lồ chiêu cao vượt quá mười lăm mét, toàn thân dâng thiến một màu đen, tại sau lưng Vân Chính Thiên chậm rãi ngồi dậy. Trên tay nó có cầm q8g6KZD theo một thanh kiếm dài, bởi vì hư ảnh nguyên cớ nên không không nhìn rõ được là loại kiếm gì.
Thiên Phong lão tổ còn đang lướt tới kia, trong khoảnh khắc nhìn thấy hư ảnh này, trong người lão có một cỗ qui phục cảm giác dâng lên. Bất quá lão lịch luyện nhiều năm, tâm lý vững vàng, rốt cuộc miễn cưỡng đè xuống qui phục cảm giác này. Ánh mắt gắt gao nhìn về phía Vân Chính Thiên, khẽ quát một tiếng:
“Truy Mệnh Vạn Liên Kích.”
Tức thì hàng loạt thương ảnh trên không trung kia đồng loạt phóng lớn lên, tốc độ cũng đẩy nhanh tới cực hạn, rất nhanh đều rơi vào vị trí Vân Chính Thiên cùng hư ảnh khổng lồ kia đang đứng.
Ầm, ầm, ầm — —.”
Kịch liệt tiếng nổ vang liên tục xướng lên, chỉ thấy Thiên Phong lão tổ râu tóc phiêu diêu trong gió, thần sắc cực kỳ ngưng trong. Cứ việc cách xa gần trăm mét, nhưng lão như cũ cảm thấy khí tức đối phương vẫn còn cường mãnh rất nhiều.
Xoạt!
Tại trong một màn khói bụi kia, hàng loạt vệt kiếm mang xé rách không gian mà tới. Thiên Phong lão tổ hừ lạnh, tay vũ động Truy Mệnh Thương cản lấy những đạo này kiếm mang.
Vân Chính Thiên cũng vào lúc này từ trong màn khói kia xung phong ra, sau lưng hư ảnh khổng lồ như cũ tồn tại, hành động cùng với Vân Chính Thiên như hình với bóng. Tốc độ của hắn cực nhanh, trăm mét khoảng cách lẫn nhau chỉ trong chớp mắt đã thu hẹp lại.
Vân Chính Thiên hướng trung lộ Thiên Phong lão tổ mà chém tới, đã bị Truy Mệnh Thương của đối thủ cản lại. Tuy nhiên hai thanh binh khí vừa chạm nhau liền phát động nổ lớn, chấn lui cả hai về phía sau một chút.
Thiên Phong lão tổ không khỏi kinh ngạc, chuyện này rốt cuộc là sao, kiếm của hắn làm sao lại mạnh đến như vậy.
Không! Tuyệt đối không phải, là do đạo hư ảnh khổng lồ sau lưng kia làm cho chiến lực của lão giảm xuống, rốt cuộc tiện nghi cho Vân Chính Thiên.
Thiên Phong lão tổ không phải người ngu, nháy mắt đã đoán được nguyên nhân trọng yếu. Bởi vì đạo hư ảnh khổng lồ kia không phải để trung bày, mà đó là do Vân Chính Thiên thúc dục ma lực vận dụng Kiếm Thần Quyết, đem đệ ngũ thức Kiếm Thần Chi Uy triệu hoán mà ra.
Dưới Kiếm Thần Chi Uy, bằng vào Thiên Phong lão tổ chỉ mới bước vào Phong Hào đấu la tầng thứ, như cũ vẫn chịu xuống áp chế nhất định. Loại này chi uy, chính là mang trong mình chấn nhiếp lực lượng. Nếu không phải Vân Chính Thiên tu vi thực tế chỉ mới sáu hoàn, không biết chừng Thiên Phong lão tổ chiến lực còn giảm xuống đến mức thảm trọng hơn.
Ngay lúc Thiên Phong lão tổ nhận ra ngọn nguồn sự việc, lão còn đang định bạo kích tấn công đạo hư ảnh khổng lồ kia, thì bất giác cảm nhận được một cỗ nóng rực khí tức từ trên cao thiêu đốt mà xuống.
Đó là bạch y Vân Chính Thiên trên tay Hỏa Phượng Kiếm đã áp súc đến cực hạn, điên cuồng hỏa nguyên tố hóa thành từng vòng từng vòng hỏa diễm bốc lên, phản phất trong thiên địa lại có tiếng Chân Phượng hót lanh lảnh.
Thiên Phong lão tổ nhất thời kinh hãi, lúc trước còn nghĩ đó chỉ là mô phỏng hồn kỹ mà thôi, nhưng bây giờ mới thấy bản thân mình phán đoán là bậc nào sai lầm.
Đạo phân thân này, dĩ nhiên nắm giữ độc lập lực lượng, không những thế mà uy lực so với Vân Chính Thiên kia cũng không thua kém một chút nào.
Bạch y Vân Chính Thiên mang theo ánh mắt vô hồn, từ trên cao đem Hỏa Phượng Kiếm bổ xuống. Tức thì một con Hỏa Phượng Hoàng khổng lồ gào hét mà ra, bốn cánh vẫy mạnh trực tiếp phóng về phía Thiên Phong lão tổ ở bên dưới.
Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
“Chết tiệt.” Trong lòng thầm mắng một tiếng, Thiên Phong lão tổ xoay chuyển Truy Mệnh Thương, chuẩn bị nghênh đón Hỏa Phường Hoàng không chút tầm thường kia.
Phải biết Vân Chính Thiên nắm giữ hỏa thuộc tính đã đạt tới mức thuần khiết cấp độ, tuy rằng còn xa xa mới so được với băng thuộc tính đã tiến vào cực hạn chi băng. Nhưng như thế này toàn lực một kích cũng đủ làm khiếp sợ cường giả như Thiên Phong lão tổ, nếu không tập trung phòng ngự, sợ rằng sẽ bị lửa đốt làm cho bị thương a.
Phốc!
Chính vào lúc Thiên Phong lão tổ cùng Hỏa Phượng Hoàng chuẩn bị va chạm, thì trong đại não của lão chợt chấn động một cái, tíc tắc nữa giây lão hoàn toàn mất đi không chế của bản thân, hay tay nắm lấy Truy Mệnh Thương cũng tùy theo buông lỏng.
Lơi mắt nhìn về Vân Chính Thiên bản thể ở bên kia, Thiên Phong lão tổ chỉ thấy gương mặt hắn nở một nụ cười nham hiểm.
Tuy chỉ bị mất không chế nữa giây, nhưng cường giả giao chiến chỉ một khắc cũng đủ nhận lãnh hậu quả thảm liệt. Thiên Phong lão tổ cực nhanh đem Truy Mệnh Thương chắn trở lại, nhưng vẫn trễ một nhịp. Hỏa Phượng Hoàng kia đã dang rộng cánh của mình ôm lấy Thiên Phong lão tổ, trực tiếp đem trăm mét võ đài nhấn chìm vào biển lửa.
Oành!
Ầm ầm nổ lớn liên tiếp vang lên, chỉ thấy từng bên trong biển lửa, một đạo trường thương khổng lồ từ dưới đất bắn thẳng lên trời. Ngay sau đó một bóng người mang theo sắc bén khí thế chậm rãi dâng lên.
Truy Mệnh Thương như cũ nắm trong tay, thế nhưng Thiên Phong lão tổ sắc mặt cực kỳ trầm trọng. Trên người lão hào quang càng tỏa ra mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Thiên Chí Vỹ ngồi bên dưới hàng lông mày hơi cau lại, hắn biết Vân Chính Thiên rốt cuộc đã thành công chọc giận vị sư phụ này của hắn rồi. Những người khác cũng thấy được Thiên Phong lão tổ biến hóa, lão vậy mà bị ép đến mức phải triển khai võ hồn chân thân.
“Tiểu tử thúi ngươi thủ đoạn dày đặc, lão phu không nghĩ ngươi lại có bổn sự đả thương ta. Vậy thì cho ngươi chứng kiến sự khác biệt thực lực giữa chúng ta là như thế nào.”
Thiên Phong lão tổ gầm lên một tiếng, bạo phát hào quang càng hung mãnh hơn. Xem ra lão già này đã giận quá hóa thẹn rồi, muốn cùng một tên hậu bối tu vi còn chưa có đạt tới Hồn Thánh mà chiến đấu nghiêm túc.
Nếu trận này Vân Chính Thiên có thua đi chăng nữa, hắn chắc chắn cũng sẽ được mọi người tán thưởng. Mà ngược lại vị Thiên Phong lão tổ kia, mặt mũi càng là mất sạch, cho dù cuối cùng có trở thành Minh Chủ đi, cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi.
Nắm giữ sự đồng tình từ số đông, Vân Chính Thiên đã có thu hoạch nhất định rồi.
Thiên Phong lão tổ tuy giận nhưng không mất khôn, nếu cho hắn lựa chọn đối với người nào phát động công kích để diệt trừ trước thì lão sẽ không ngần ngại lựa chọn bạch y Vân Chính Thiên. Bởi vì để tên này có cơ hội ngưng tụ hồn lực như vừa rồi, quả thực rất phiền phức. Vả lại lão cũng cần kéo dãn khoảng cách với hắc y Vân Chính Thiên, để không phải gánh chịu Kiếm Thần Chi Uy của hắn.
Trong đầu chiến lược định hình, Thiên Phong lão tổ trùng kích mà lên. Đạt tới Phong Hào đấu la tầng thứ, ngự khí phi hành là chuyện hết sức đơn giản. Chớp mắt một cái Truy Mệnh Thương đã xiên tới trước mặt bạch y Vân Chính Thiên, trong miệng lão trầm thấp hô lên:
“Truy Mệnh Đoạt Hồn Kích.”
Truy Mệnh Thương mũi nhọn phát sang lên, mùi vị không khác gì Diêm Vương lợi khí chuẩn bị lạc trên người bạch y Vân Chính Thiên. Trong quá khứ hồn kỹ này của lão, đã có lực đánh chết một đầu hai vạn năm hồn thú. Mà khi đó lão chỉ mới tám mươi tư cấp Hồn đấu la mà thôi. Bây giờ đã bước vào cấp độ mới, Truy Mệnh Đoạt Hồn Kích uy lực càng được tăng lên.
Thương còn chưa đâm tới, bốn phía xung quanh núi lớn ầm ầm sạt lở, đại địa rung chuyển một cách dữ dội. Mà đây chỉ là dư thừa chấn động lực do Thiên Phong lão tổ không kiểm soát được mà truyền ra thôi. Nếu như hồn kỹ này của lão mà đánh xuống mặt đất, không biết chừng cả tòa thành đang xây dựng dang dở bên kia cũng hóa thành một đống di tích ngổn ngang a.
Đối mợt một kích có khả năng hủy thiên diệt địa như vậy, người kia vẫn hai mắt vô hồn không chút cảm xúc, trên tay hắn Hỏa Phượng Kiếm nóng bỏng chợt hóa thành Băng Đế Kiếm lạnh lẽo.
Băng Đế Kiếm vũ động, hoa tuyết nhảy múa, cực hạn chi băng lực lượng phóng xuất, đem Thiên Phong lão tổ trong trạng thái chân thân bao trùm lại. Rét lạnh trong ý thức lan tràn khắp tứ chi bách hải, Thiên Phong lão tổ thân thể vừa thừa nhận hỏa diễm nóng rực, mà bây giờ lại bị băng phong lạnh lẽo xâm nhập, cho dù cốt nhục mạnh đến như thế nào cũng phải bị ảnh hưởng a.
“Khốn nạn, một cái phân thân đách gì lại sở hữu thuộc tính băng bá đạo như vậy.”
Thiên Phong lão tổ gầm lên, hai tay vẫn cố gắng khống chế Truy Mệnh Thương xuất kích trúng mục tiêu, băng hỏa xâm nhập vào làm cho thân thể thoáng chốc lại run lên bần bật.
Chính vào lúc lão còn không có để ý, bạch y Vân Chính Thiên đôi mắt lóe ra kim sắc tinh quang, hắn dường như đã lấy lại được linh hồn của mình.
Nhưng dù là vậy thì ở trận chiến này Vân Chính Thiên vẫn nằm ở kèo dưới a.
Cũng không phải là lần đầu hắn đối mặt với địch thủ mạnh hơn, thế nhưng từ nhỏ Vân Chính Thiên đã tôi luyện được một viên kiên định chi tâm, cùng với đấu chí gặp mạnh càng mạnh của hắn, thì trước mặt Thiên Phong lão tổ này, hắn vẫn không hề sợ hãi một chút nào.
Động đầu tiên, không phải Vân Chính Thiên cũng không phải Thiên Phong lão tổ, mà là đạo phân thân tóc bạch kim của hắn. Bạch y Vân Chính Thiên trên người đệ tứ hồn hoàn nở rộ, một cái hư ảnh Phượng Hoàng từ dưới mặt đất bay lên, tại giữa không trung nó dang rộng hai cánh. Tức thì trong không khí nhiệt độ cấp tốc tăng lên chóng mặt.
Bạch y Vân Chính Thiên trong tay hiện ra một thanh màu đỏ trường kiếm, chính là Hỏa Phượng Kiếm đã lâu không gặp. Sau lưng bốn cánh Hỏa Phượng cũng đồng loạt triển khai ra, đem bạch y Vân Chính Thiên lao vào không trung.
“Chuyện quái gì thế này? Phân thân biết tự triển khai hồn kỹ, lại còn nắm giữa phi hành khả năng.”
Bên dưới lại truyền tới tiếng kinh hô. Bất quá cũng không có người nào cùng hắn đối đáp, bởi vì hết thảy mọi người bây giờ đã phi thường tập trung cao độ, theo dõi diễn biến trên võ đài kia. Tựa như chỉ cần chớp mắt một cái, liền bỏ qua thời khắc hay nhất của trận đấu này.
Thiên Phong lão tổ trên tay Truy Mệnh Thương cũng động, nhất thời từ trên trời tràn ngập thương ảnh hiện ra, gần như ngay lập tức toàn bộ thương ảnh này đếu mãnh liệt giáng xuống, mục tiêu là Vân Chính Thiên còn đứng ở bên dưới.
Lão lựa chọn bỏ qua cho phân thân kia, bởi vì từ đầu chí cuối đều nghĩ nó chỉ là một dạng mô phỏng hồn kỹ, cho nên chính xác nhất vẫn là tấn công bản thể của đối phương thì hơn.
Hành động này của Thiên Phong lão tổ không nằm ngoài dự tính của Vân Chính Thiên, chỉ thấy hắn Linh Hồn Kiếm hơi mở ra, bàng bạc ma lực cùng kiếm ý triệt để dung hợp lại với nhau. Một cỗ hung tợn không cách nào diễn tả bằng lời khí tức từ trong thể nội hắn bạo phát mà ra, ma lực cường hoành trải rộng khắp bốn phương tám hướng, ngắn ngủi vài giây sau tất cả đột nhiên thu hồi lại, tại sau lưng Vân Chính Thiên bắt đầu đông kết lại một cái hình dáng nhân loại hư ảnh.
Vù, vù ——.
Hư ảnh nhân loại khổng lồ chiêu cao vượt quá mười lăm mét, toàn thân dâng thiến một màu đen, tại sau lưng Vân Chính Thiên chậm rãi ngồi dậy. Trên tay nó có cầm q8g6KZD theo một thanh kiếm dài, bởi vì hư ảnh nguyên cớ nên không không nhìn rõ được là loại kiếm gì.
Thiên Phong lão tổ còn đang lướt tới kia, trong khoảnh khắc nhìn thấy hư ảnh này, trong người lão có một cỗ qui phục cảm giác dâng lên. Bất quá lão lịch luyện nhiều năm, tâm lý vững vàng, rốt cuộc miễn cưỡng đè xuống qui phục cảm giác này. Ánh mắt gắt gao nhìn về phía Vân Chính Thiên, khẽ quát một tiếng:
“Truy Mệnh Vạn Liên Kích.”
Tức thì hàng loạt thương ảnh trên không trung kia đồng loạt phóng lớn lên, tốc độ cũng đẩy nhanh tới cực hạn, rất nhanh đều rơi vào vị trí Vân Chính Thiên cùng hư ảnh khổng lồ kia đang đứng.
Ầm, ầm, ầm — —.”
Kịch liệt tiếng nổ vang liên tục xướng lên, chỉ thấy Thiên Phong lão tổ râu tóc phiêu diêu trong gió, thần sắc cực kỳ ngưng trong. Cứ việc cách xa gần trăm mét, nhưng lão như cũ cảm thấy khí tức đối phương vẫn còn cường mãnh rất nhiều.
Xoạt!
Tại trong một màn khói bụi kia, hàng loạt vệt kiếm mang xé rách không gian mà tới. Thiên Phong lão tổ hừ lạnh, tay vũ động Truy Mệnh Thương cản lấy những đạo này kiếm mang.
Vân Chính Thiên cũng vào lúc này từ trong màn khói kia xung phong ra, sau lưng hư ảnh khổng lồ như cũ tồn tại, hành động cùng với Vân Chính Thiên như hình với bóng. Tốc độ của hắn cực nhanh, trăm mét khoảng cách lẫn nhau chỉ trong chớp mắt đã thu hẹp lại.
Vân Chính Thiên hướng trung lộ Thiên Phong lão tổ mà chém tới, đã bị Truy Mệnh Thương của đối thủ cản lại. Tuy nhiên hai thanh binh khí vừa chạm nhau liền phát động nổ lớn, chấn lui cả hai về phía sau một chút.
Thiên Phong lão tổ không khỏi kinh ngạc, chuyện này rốt cuộc là sao, kiếm của hắn làm sao lại mạnh đến như vậy.
Không! Tuyệt đối không phải, là do đạo hư ảnh khổng lồ sau lưng kia làm cho chiến lực của lão giảm xuống, rốt cuộc tiện nghi cho Vân Chính Thiên.
Thiên Phong lão tổ không phải người ngu, nháy mắt đã đoán được nguyên nhân trọng yếu. Bởi vì đạo hư ảnh khổng lồ kia không phải để trung bày, mà đó là do Vân Chính Thiên thúc dục ma lực vận dụng Kiếm Thần Quyết, đem đệ ngũ thức Kiếm Thần Chi Uy triệu hoán mà ra.
Dưới Kiếm Thần Chi Uy, bằng vào Thiên Phong lão tổ chỉ mới bước vào Phong Hào đấu la tầng thứ, như cũ vẫn chịu xuống áp chế nhất định. Loại này chi uy, chính là mang trong mình chấn nhiếp lực lượng. Nếu không phải Vân Chính Thiên tu vi thực tế chỉ mới sáu hoàn, không biết chừng Thiên Phong lão tổ chiến lực còn giảm xuống đến mức thảm trọng hơn.
Ngay lúc Thiên Phong lão tổ nhận ra ngọn nguồn sự việc, lão còn đang định bạo kích tấn công đạo hư ảnh khổng lồ kia, thì bất giác cảm nhận được một cỗ nóng rực khí tức từ trên cao thiêu đốt mà xuống.
Đó là bạch y Vân Chính Thiên trên tay Hỏa Phượng Kiếm đã áp súc đến cực hạn, điên cuồng hỏa nguyên tố hóa thành từng vòng từng vòng hỏa diễm bốc lên, phản phất trong thiên địa lại có tiếng Chân Phượng hót lanh lảnh.
Thiên Phong lão tổ nhất thời kinh hãi, lúc trước còn nghĩ đó chỉ là mô phỏng hồn kỹ mà thôi, nhưng bây giờ mới thấy bản thân mình phán đoán là bậc nào sai lầm.
Đạo phân thân này, dĩ nhiên nắm giữ độc lập lực lượng, không những thế mà uy lực so với Vân Chính Thiên kia cũng không thua kém một chút nào.
Bạch y Vân Chính Thiên mang theo ánh mắt vô hồn, từ trên cao đem Hỏa Phượng Kiếm bổ xuống. Tức thì một con Hỏa Phượng Hoàng khổng lồ gào hét mà ra, bốn cánh vẫy mạnh trực tiếp phóng về phía Thiên Phong lão tổ ở bên dưới.
Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.
“Chết tiệt.” Trong lòng thầm mắng một tiếng, Thiên Phong lão tổ xoay chuyển Truy Mệnh Thương, chuẩn bị nghênh đón Hỏa Phường Hoàng không chút tầm thường kia.
Phải biết Vân Chính Thiên nắm giữ hỏa thuộc tính đã đạt tới mức thuần khiết cấp độ, tuy rằng còn xa xa mới so được với băng thuộc tính đã tiến vào cực hạn chi băng. Nhưng như thế này toàn lực một kích cũng đủ làm khiếp sợ cường giả như Thiên Phong lão tổ, nếu không tập trung phòng ngự, sợ rằng sẽ bị lửa đốt làm cho bị thương a.
Phốc!
Chính vào lúc Thiên Phong lão tổ cùng Hỏa Phượng Hoàng chuẩn bị va chạm, thì trong đại não của lão chợt chấn động một cái, tíc tắc nữa giây lão hoàn toàn mất đi không chế của bản thân, hay tay nắm lấy Truy Mệnh Thương cũng tùy theo buông lỏng.
Lơi mắt nhìn về Vân Chính Thiên bản thể ở bên kia, Thiên Phong lão tổ chỉ thấy gương mặt hắn nở một nụ cười nham hiểm.
Tuy chỉ bị mất không chế nữa giây, nhưng cường giả giao chiến chỉ một khắc cũng đủ nhận lãnh hậu quả thảm liệt. Thiên Phong lão tổ cực nhanh đem Truy Mệnh Thương chắn trở lại, nhưng vẫn trễ một nhịp. Hỏa Phượng Hoàng kia đã dang rộng cánh của mình ôm lấy Thiên Phong lão tổ, trực tiếp đem trăm mét võ đài nhấn chìm vào biển lửa.
Oành!
Ầm ầm nổ lớn liên tiếp vang lên, chỉ thấy từng bên trong biển lửa, một đạo trường thương khổng lồ từ dưới đất bắn thẳng lên trời. Ngay sau đó một bóng người mang theo sắc bén khí thế chậm rãi dâng lên.
Truy Mệnh Thương như cũ nắm trong tay, thế nhưng Thiên Phong lão tổ sắc mặt cực kỳ trầm trọng. Trên người lão hào quang càng tỏa ra mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Thiên Chí Vỹ ngồi bên dưới hàng lông mày hơi cau lại, hắn biết Vân Chính Thiên rốt cuộc đã thành công chọc giận vị sư phụ này của hắn rồi. Những người khác cũng thấy được Thiên Phong lão tổ biến hóa, lão vậy mà bị ép đến mức phải triển khai võ hồn chân thân.
“Tiểu tử thúi ngươi thủ đoạn dày đặc, lão phu không nghĩ ngươi lại có bổn sự đả thương ta. Vậy thì cho ngươi chứng kiến sự khác biệt thực lực giữa chúng ta là như thế nào.”
Thiên Phong lão tổ gầm lên một tiếng, bạo phát hào quang càng hung mãnh hơn. Xem ra lão già này đã giận quá hóa thẹn rồi, muốn cùng một tên hậu bối tu vi còn chưa có đạt tới Hồn Thánh mà chiến đấu nghiêm túc.
Nếu trận này Vân Chính Thiên có thua đi chăng nữa, hắn chắc chắn cũng sẽ được mọi người tán thưởng. Mà ngược lại vị Thiên Phong lão tổ kia, mặt mũi càng là mất sạch, cho dù cuối cùng có trở thành Minh Chủ đi, cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi.
Nắm giữ sự đồng tình từ số đông, Vân Chính Thiên đã có thu hoạch nhất định rồi.
Thiên Phong lão tổ tuy giận nhưng không mất khôn, nếu cho hắn lựa chọn đối với người nào phát động công kích để diệt trừ trước thì lão sẽ không ngần ngại lựa chọn bạch y Vân Chính Thiên. Bởi vì để tên này có cơ hội ngưng tụ hồn lực như vừa rồi, quả thực rất phiền phức. Vả lại lão cũng cần kéo dãn khoảng cách với hắc y Vân Chính Thiên, để không phải gánh chịu Kiếm Thần Chi Uy của hắn.
Trong đầu chiến lược định hình, Thiên Phong lão tổ trùng kích mà lên. Đạt tới Phong Hào đấu la tầng thứ, ngự khí phi hành là chuyện hết sức đơn giản. Chớp mắt một cái Truy Mệnh Thương đã xiên tới trước mặt bạch y Vân Chính Thiên, trong miệng lão trầm thấp hô lên:
“Truy Mệnh Đoạt Hồn Kích.”
Truy Mệnh Thương mũi nhọn phát sang lên, mùi vị không khác gì Diêm Vương lợi khí chuẩn bị lạc trên người bạch y Vân Chính Thiên. Trong quá khứ hồn kỹ này của lão, đã có lực đánh chết một đầu hai vạn năm hồn thú. Mà khi đó lão chỉ mới tám mươi tư cấp Hồn đấu la mà thôi. Bây giờ đã bước vào cấp độ mới, Truy Mệnh Đoạt Hồn Kích uy lực càng được tăng lên.
Thương còn chưa đâm tới, bốn phía xung quanh núi lớn ầm ầm sạt lở, đại địa rung chuyển một cách dữ dội. Mà đây chỉ là dư thừa chấn động lực do Thiên Phong lão tổ không kiểm soát được mà truyền ra thôi. Nếu như hồn kỹ này của lão mà đánh xuống mặt đất, không biết chừng cả tòa thành đang xây dựng dang dở bên kia cũng hóa thành một đống di tích ngổn ngang a.
Đối mợt một kích có khả năng hủy thiên diệt địa như vậy, người kia vẫn hai mắt vô hồn không chút cảm xúc, trên tay hắn Hỏa Phượng Kiếm nóng bỏng chợt hóa thành Băng Đế Kiếm lạnh lẽo.
Băng Đế Kiếm vũ động, hoa tuyết nhảy múa, cực hạn chi băng lực lượng phóng xuất, đem Thiên Phong lão tổ trong trạng thái chân thân bao trùm lại. Rét lạnh trong ý thức lan tràn khắp tứ chi bách hải, Thiên Phong lão tổ thân thể vừa thừa nhận hỏa diễm nóng rực, mà bây giờ lại bị băng phong lạnh lẽo xâm nhập, cho dù cốt nhục mạnh đến như thế nào cũng phải bị ảnh hưởng a.
“Khốn nạn, một cái phân thân đách gì lại sở hữu thuộc tính băng bá đạo như vậy.”
Thiên Phong lão tổ gầm lên, hai tay vẫn cố gắng khống chế Truy Mệnh Thương xuất kích trúng mục tiêu, băng hỏa xâm nhập vào làm cho thân thể thoáng chốc lại run lên bần bật.
Chính vào lúc lão còn không có để ý, bạch y Vân Chính Thiên đôi mắt lóe ra kim sắc tinh quang, hắn dường như đã lấy lại được linh hồn của mình.
/774
|