Rời khỏi tinh thần hải trong trạng thái buồn chán, Vân Chính Thiên liếc nhìn Bích Lân hình xăm trên tay, không khỏi than ngắn thở dài nhớ lại lời Tử Anh nói trước khi hắn rời đi:
“Ngươi ráng đợi ta khôi phục bổn nguyên lực lượng, sau đó tiến hành khế ước dung hợp thu hoạch ba cái hồn hoàn. Chỉ cần có ta hồn hoàn san sẻ Bích Lân kịch độc, Tiểu Hổ tình trạng sẽ tốt hơn, không còn yếu ớt như vậy nữa.”
“Khoảng bao lâu?”
“Cho ta năm tháng thời gian đi. Mà ngươi cũng phải tranh thủ kêu tên truyền linh sư kia tới, ta sợ đợi lâu quá khi hắn tới nơi ngươi đã xanh cỏ rồi.”
“Ngươi miệng quạ.”
Khôi phục tâm trạng bình tĩnh, Vân Chính Thiên đã biết phải làm gì tiếp theo, hắn từ trong giới chỉ lại lôi ra hồn dOAs6zsN đạo bộ đàm, bấm dãy số quen thuộc của Bao lão. Tíc tíc hai tiếng, đầu dây bên kia liền có người nhấc máy.
“Sư phụ, ngài đang làm gì đó.”
Bao lão thanh âm từ đầu dây bên kia truyền lại, cực kỳ ngắn ngọn: “Ta đang viết sách.”
“Cái gì? Viết sách? Đồ đệ của ngài sắp xuống lỗ rồi mà ngài còn có thời gian ngồi viết sách.”
“Ài, ta rãnh rỗi sinh nông nỗi thôi. Ngươi mà không cho ta sáng tác nữa thì ngươi cũng sẽ tan biến đó biết không?” Bao lão thần thần bí bí nói.
“Chả hiểu gì cả, được rồi đồ đệ có chuyện cần nhờ vả ngài đây.” Vân Chính Thiên sau đó đem diễn biến gần nhất mấy ngày qua thuật lại cho Bao lão.
Hết thảy mọi việc đều đã được sư đồ bọn hắn tính toán từ trước, chỉ duy có Bích Lân Hoàng Xà kịch độc kia là ngoài dự liệu. Bất quá Bao lão càng nghe càng thấy sự việc nghiêm trọng, nhất là nghe đến Ma Độc Long Vương hung thú tu vi cao đến năm mươi vạn năm kia đang trấn thủ Vạn Độc Vũ Long Môn.
“Hiện tại có gì nhờ vả?” Bao lão hỏi.
Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự, liền trả lời:
“Muốn ngài đẩy nhanh tiến độ huấn luyện cho hai người, để bọn hắn tới đây giúp ta một chút.”
Sau khi nghe xong Vân Chính Thiên xướng lên hai cái tên, Bao lão có chút trầm mặc, lát sau lại nói:
“Ngạo Thiên Long bây giờ tiến vào cũng được. Nhưng mà Lương Thế Nhân tiểu tử kia thì còn có chút thiếu.”
Thì ra, Vân Chính Thiên nhờ vả lần này, không chỉ muốn phía Nhân Vực hội nghị cao cấp rút ngắn thời gian huấn luyện của Ngạo Thiên Long, cho hắn nhanh nhanh tới đây, mà hắn còn muốn thêm một người tới nữa, là Lương Thế Nhân.
Vân Chính Thiên bên kia hơi im lặng, Bao lão lại hỏi: “Sao muốn đưa hắn tới sớm vậy?”
Vân Chính Thiên gọn gẽ đáp: “Muốn mượn hắn U Minh Bạch Hổ cùng Thượng Cổ Kỳ Lân huyết mạch đối phó với Bích Lân kịch độc. Có ta Phượng Hoàng huyết mạch thêm vào, tin chắc có thể đem kịch độc áp chế thời gian phát tác xuống lâu hơn một chút. Ngài cũng biết đó, Ma Độc Long Vương kia tu vi đến năm mươi vạn năm, ta không tiến vào Phong Hào đấu la tuyệt đối không thể cùng nó giao đấu. Mà tin chắc nếu có thêm mười năm yên ổn tu luyện, Phong Hào đấu la cái cảnh giới kia, chắc chắn nắm ở trong tay.”
Bao lão nghe xong, trên mặt một nụ cười mãn nguyện nở rộ, nếu như Vân Chính Thiên thấy được, hắn sẽ biết Bao lão đang vô cùng tự hào biết bao nhiêu. Có một cái đồ đệ mỗi lần làm việc đều cẩn thận tính toán như vậy, đào ở đâu ra đây. Bao lão bây giờ đã hiểu tại sao lúc trước Hoắc Vũ Hạo đại nhân đối với Vân Chính Thiên đánh giá cao như vậy. Còn căn dặn Bao lão trong tương lai phải toàn tâm hỗ trợ hắn nữa.
Nhớ lại năm đó nếu không phải vì Hoắc Vũ Hạo đại nhân mở lời, Bao lão làm sao hạ mình vác thân tới thu hắn làm đệ tử cơ chứ. Cho đến hiện tại Bao lão mới minh bạch, nhãn lực của mình so với mấy vị tiên tổ thua xa nhiều lắm.
“Chuyện này, giao cho vi sư đi. Ta sẽ vì ngươi mà cố gắng thuyết phục đám lão già kia, cho ngươi chút hỷ sự.”
Vân Chính Thiên một mặt mừng rỡ, ríu rít nói: “Đội ơn sư phụ, hắc hắc.”
Tíc, tíc.
Bà mẹ nó! Xin xỏ thành công là tắt máy ngay, hình như nó còn chưa có vấn an lão phu nữa. Thật là một đứa vô tâm mà. Hừm hừm.
Bao lão có chút uể oải đứng lên, duỗi người một cái liền nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc. Sắc mặt có chút nghiêm túc đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Tự mình đi xuống một cái mật thất bí mật, nhanh chóng tiến vào một dãy hành lang có đèn vàng sáng trưng. Phía cuối hành lang này là sáu căn phòng có cửa ra vào bằng sắt dần hiện ra.
Mỗi căn phòng bên trong đều đang tỏa ra một loại đặc thù khí tức riêng biệt.
“Mấy đứa nhỏ này ở trong Cảm Ngộ Chi Tháp tu luyện đã mười ngày hơn, vẫn chưa có đứa nào trở ra à.”
Bao lão bước tới nói với một tên công nhân viên đang phụ trách trông chừng. Công nhân viên này cung kính hồi báo:
“Hồi bẩm Tổng Tháp Chủ, gần nhất Ngạo công tử cùng Đường công tử đã muốn hoàn thành cảm ngộ, dự đoán trong nay mai sẽ xuất quan.”
Bao lão nghe xong cũng là gật gù vài cái. Nơi này là Truyền Linh Tháp một trong trứ danh bảo tháp, Cảm Ngộ Chi Tháp. Tại bên trong Cảm Ngộ Chi Tháp mà tu luyện sẽ có khả năng giúp cho hồn sư đối với bản thân võ hồn có cảm nhận sâu sắc hơn. Vân Chính Thiên năm xưa cũng từng vào bên trong tháp này để tu luyện, nhờ vậy hắn đối với võ hồn của mình có khắc sâu hiểu biết.
“Lương Thế Nhân thì sao?” Bao lão chợt hỏi, quay đầu về phía căn phòng đang tỏa ra vô tận quang minh ánh sáng.
Tên công nhân viên trả lời: “Lương công tử tình huống cũng khá tốt, hắn đích xác một cái có đầy đủ thiên phú dị bẩm. Ta đoán năm xưa thức tỉnh võ hồn hẳn phải là tiên thiên mãn hồn lực hoặc thấp hơn một chút. Vì vậy thời gian hoàn thành cảm ngộ sẽ không lâu hơn Ngạo công tử là bao.”
Bao lão ánh mắt trầm tư, nữa ngày sau mới nói tiếp: “Khi nào Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân hoàn thành tu luyện, báo tới gặp ta.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.” Công nhân viên cung kính đáp.
...
Vân Chính Thiên sau khi trò chuyện với Bao lão, tâm tình có chút thả lỏng hơn nhiều. Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện, làm cho hắn cũng có chút mệt mỏi, cho nên đêm nay hắn ngủ một giấc thật say, không có tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Vân Chính Thiên còn đang ngủ thì bên ngoài đã có tiếng nói vọng vào, là giọng của Đinh Hương:
“Minh Chủ, ngươi dậy chưa?”
Vân Chính Thiên choàng tỉnh, đem tay dụi mắt mấy cái, sau đó cất giọng:
“Ta dậy rồi.”
Kẹt.
Hắn vừa nói một câu này, chợt nhận ra hôm qua bản thân lõa thể đi ngủ, còn chưa kịp mặc lại y phục thì Đinh Hương đã đẩy cửa bước vào.
Trên tay nàng một đống vật dụng lập tức rơi xuống sàn nhà, gương mặt của nàng ngây ngốc ra, sau đó bất giác đỏ lên đến mức không tưởng. Trong đáy mắt của nàng lại có một tia kỳ dị chi sắc, tựa như muốn đem tạo vật trước mặt khắc sâu từng đường nét.
“Ngươi nhìn cái gì vậy.” Bản thân Vân Chính Thiên cũng có chút bối rối, bởi vì Đinh Hương làm sao không giống nữ nhân khác, thấy nam nhân lõa thể lại có thể bình tĩnh đứng im mà ngó như vậy.
Đinh Hương rốt cuộc bị Vân Chính Thiên tiếng nói làm cho thanh tỉnh, nàng cũng không làm ra cái gì la hét, mà chỉ che miệng cười, xoay người chạy đi. Vân Chính Thiên một mặt thông hiểu, nữ nhân thì cũng có nhiều loại a, có loại bẽn lẽn thì cũng có loại manh động. Đinh Hương đích xác một cái manh động nữ nhân.
Bất quá, Vân Chính Thiên vẫn là đoán sai. Đinh Hương suốt ngày hôm hôm đó ở lỳ trong phòng, nói cách nào cũng không ra, vì vậy hắn bất đắc dĩ phải tự mình làm việc với tứ đại hộ pháp.
Kim hộ pháp Thiên Chí Vỹ cùng Ngân hộ pháp Thiết Thiên Kỳ hiệu suất làm việc cũng quá cao. Chỉ một ngày một đêm mà đã tập hợp được những thành viên đầu tiên cho binh đoàn của mình. Hiện tại bọn hắn đang bắt đầu tu luyện Dịch Cân Kinh, một khi có thành tựu, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều.
Đồng hộ pháp Đồng Mẫn Tuệ cũng không kém, hiện tại Cấm Vệ Quân của nàng số lượng đã hơn trăm người, tu vi thấp nhất cũng là Hồn Tông bốn hoàn, đại đa phần đều là phòng ngự hệ hồn sư. Thiết hộ pháp Giang Tiểu Phi là một người khó tính cùng đòi hỏi rất cao, cho nên Thiết Ưng Binh Đoàn của hắn hiện tại số lượng tuy rằng ít nhất, nhưng bọn họ đều là mẫn công hệ hồn sư có kinh nghiệm trong công việc thám thính, dò xét, theo dấu. Tại trên chiến trường mới phô diễn hết sự lợi hại của bọn họ.
Ngoại trừ tứ đại hộ pháp, Đinh Hương còn vạch ra một loạt các chức danh khác nhau, tỷ như ngoại thương bộ trưởng, giao liên bộ trưởng, nội thị... Để củng cố cho Thiên Minh Thần Triều mới được thành lập.
Không thể phủ nhận, có Đinh Hương bên cạnh, Vân Chính Thiên rất đỡ đau đầu để suy nghĩ mấy chuyện này a.
Đến ngày thứ ba kể từ khi Thiên Minh Thần Triều được thành lập, người dân khắp nơi bắt đầu đổ về. Tuy rằng tổng hành dinh còn rất bừa bãi, nhưng những người có tầm nhìn đều không mảy may quan tâm, lập tức tiến hành giao dịch để mua được những mảnh đất có vị trí tốt, bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình tại tòa thành mới này.
Theo sự chỉ đạo của Đinh Hương, tạm thời chỉ cấp giấy phép xây dựng cho những cửa hàng có tính cộng đồng như tiệm ăn, khách sạn, cửa hàng tạp hóa chẳng hạn, còn những cái khác thì từ từ phân bổ xuống.
Bởi vì hồn thú và tà hồn sư đều mất đi người đầu lĩnh, tạm thời tạo ra được một khoảng thời gian thanh bình nhất định, đủ để cho Thiên Minh Thần Triều đặt xuống cơ sở vững chắc. Mà một khi mọi thứ này đi vào quĩ đạo, cũng là lúc Lưỡi Quỷ các bộ lạc tiến hành cuộc thánh chiến của mình.
...
“Ngươi ráng đợi ta khôi phục bổn nguyên lực lượng, sau đó tiến hành khế ước dung hợp thu hoạch ba cái hồn hoàn. Chỉ cần có ta hồn hoàn san sẻ Bích Lân kịch độc, Tiểu Hổ tình trạng sẽ tốt hơn, không còn yếu ớt như vậy nữa.”
“Khoảng bao lâu?”
“Cho ta năm tháng thời gian đi. Mà ngươi cũng phải tranh thủ kêu tên truyền linh sư kia tới, ta sợ đợi lâu quá khi hắn tới nơi ngươi đã xanh cỏ rồi.”
“Ngươi miệng quạ.”
Khôi phục tâm trạng bình tĩnh, Vân Chính Thiên đã biết phải làm gì tiếp theo, hắn từ trong giới chỉ lại lôi ra hồn dOAs6zsN đạo bộ đàm, bấm dãy số quen thuộc của Bao lão. Tíc tíc hai tiếng, đầu dây bên kia liền có người nhấc máy.
“Sư phụ, ngài đang làm gì đó.”
Bao lão thanh âm từ đầu dây bên kia truyền lại, cực kỳ ngắn ngọn: “Ta đang viết sách.”
“Cái gì? Viết sách? Đồ đệ của ngài sắp xuống lỗ rồi mà ngài còn có thời gian ngồi viết sách.”
“Ài, ta rãnh rỗi sinh nông nỗi thôi. Ngươi mà không cho ta sáng tác nữa thì ngươi cũng sẽ tan biến đó biết không?” Bao lão thần thần bí bí nói.
“Chả hiểu gì cả, được rồi đồ đệ có chuyện cần nhờ vả ngài đây.” Vân Chính Thiên sau đó đem diễn biến gần nhất mấy ngày qua thuật lại cho Bao lão.
Hết thảy mọi việc đều đã được sư đồ bọn hắn tính toán từ trước, chỉ duy có Bích Lân Hoàng Xà kịch độc kia là ngoài dự liệu. Bất quá Bao lão càng nghe càng thấy sự việc nghiêm trọng, nhất là nghe đến Ma Độc Long Vương hung thú tu vi cao đến năm mươi vạn năm kia đang trấn thủ Vạn Độc Vũ Long Môn.
“Hiện tại có gì nhờ vả?” Bao lão hỏi.
Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự, liền trả lời:
“Muốn ngài đẩy nhanh tiến độ huấn luyện cho hai người, để bọn hắn tới đây giúp ta một chút.”
Sau khi nghe xong Vân Chính Thiên xướng lên hai cái tên, Bao lão có chút trầm mặc, lát sau lại nói:
“Ngạo Thiên Long bây giờ tiến vào cũng được. Nhưng mà Lương Thế Nhân tiểu tử kia thì còn có chút thiếu.”
Thì ra, Vân Chính Thiên nhờ vả lần này, không chỉ muốn phía Nhân Vực hội nghị cao cấp rút ngắn thời gian huấn luyện của Ngạo Thiên Long, cho hắn nhanh nhanh tới đây, mà hắn còn muốn thêm một người tới nữa, là Lương Thế Nhân.
Vân Chính Thiên bên kia hơi im lặng, Bao lão lại hỏi: “Sao muốn đưa hắn tới sớm vậy?”
Vân Chính Thiên gọn gẽ đáp: “Muốn mượn hắn U Minh Bạch Hổ cùng Thượng Cổ Kỳ Lân huyết mạch đối phó với Bích Lân kịch độc. Có ta Phượng Hoàng huyết mạch thêm vào, tin chắc có thể đem kịch độc áp chế thời gian phát tác xuống lâu hơn một chút. Ngài cũng biết đó, Ma Độc Long Vương kia tu vi đến năm mươi vạn năm, ta không tiến vào Phong Hào đấu la tuyệt đối không thể cùng nó giao đấu. Mà tin chắc nếu có thêm mười năm yên ổn tu luyện, Phong Hào đấu la cái cảnh giới kia, chắc chắn nắm ở trong tay.”
Bao lão nghe xong, trên mặt một nụ cười mãn nguyện nở rộ, nếu như Vân Chính Thiên thấy được, hắn sẽ biết Bao lão đang vô cùng tự hào biết bao nhiêu. Có một cái đồ đệ mỗi lần làm việc đều cẩn thận tính toán như vậy, đào ở đâu ra đây. Bao lão bây giờ đã hiểu tại sao lúc trước Hoắc Vũ Hạo đại nhân đối với Vân Chính Thiên đánh giá cao như vậy. Còn căn dặn Bao lão trong tương lai phải toàn tâm hỗ trợ hắn nữa.
Nhớ lại năm đó nếu không phải vì Hoắc Vũ Hạo đại nhân mở lời, Bao lão làm sao hạ mình vác thân tới thu hắn làm đệ tử cơ chứ. Cho đến hiện tại Bao lão mới minh bạch, nhãn lực của mình so với mấy vị tiên tổ thua xa nhiều lắm.
“Chuyện này, giao cho vi sư đi. Ta sẽ vì ngươi mà cố gắng thuyết phục đám lão già kia, cho ngươi chút hỷ sự.”
Vân Chính Thiên một mặt mừng rỡ, ríu rít nói: “Đội ơn sư phụ, hắc hắc.”
Tíc, tíc.
Bà mẹ nó! Xin xỏ thành công là tắt máy ngay, hình như nó còn chưa có vấn an lão phu nữa. Thật là một đứa vô tâm mà. Hừm hừm.
Bao lão có chút uể oải đứng lên, duỗi người một cái liền nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc. Sắc mặt có chút nghiêm túc đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Tự mình đi xuống một cái mật thất bí mật, nhanh chóng tiến vào một dãy hành lang có đèn vàng sáng trưng. Phía cuối hành lang này là sáu căn phòng có cửa ra vào bằng sắt dần hiện ra.
Mỗi căn phòng bên trong đều đang tỏa ra một loại đặc thù khí tức riêng biệt.
“Mấy đứa nhỏ này ở trong Cảm Ngộ Chi Tháp tu luyện đã mười ngày hơn, vẫn chưa có đứa nào trở ra à.”
Bao lão bước tới nói với một tên công nhân viên đang phụ trách trông chừng. Công nhân viên này cung kính hồi báo:
“Hồi bẩm Tổng Tháp Chủ, gần nhất Ngạo công tử cùng Đường công tử đã muốn hoàn thành cảm ngộ, dự đoán trong nay mai sẽ xuất quan.”
Bao lão nghe xong cũng là gật gù vài cái. Nơi này là Truyền Linh Tháp một trong trứ danh bảo tháp, Cảm Ngộ Chi Tháp. Tại bên trong Cảm Ngộ Chi Tháp mà tu luyện sẽ có khả năng giúp cho hồn sư đối với bản thân võ hồn có cảm nhận sâu sắc hơn. Vân Chính Thiên năm xưa cũng từng vào bên trong tháp này để tu luyện, nhờ vậy hắn đối với võ hồn của mình có khắc sâu hiểu biết.
“Lương Thế Nhân thì sao?” Bao lão chợt hỏi, quay đầu về phía căn phòng đang tỏa ra vô tận quang minh ánh sáng.
Tên công nhân viên trả lời: “Lương công tử tình huống cũng khá tốt, hắn đích xác một cái có đầy đủ thiên phú dị bẩm. Ta đoán năm xưa thức tỉnh võ hồn hẳn phải là tiên thiên mãn hồn lực hoặc thấp hơn một chút. Vì vậy thời gian hoàn thành cảm ngộ sẽ không lâu hơn Ngạo công tử là bao.”
Bao lão ánh mắt trầm tư, nữa ngày sau mới nói tiếp: “Khi nào Ngạo Thiên Long và Lương Thế Nhân hoàn thành tu luyện, báo tới gặp ta.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.” Công nhân viên cung kính đáp.
...
Vân Chính Thiên sau khi trò chuyện với Bao lão, tâm tình có chút thả lỏng hơn nhiều. Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện, làm cho hắn cũng có chút mệt mỏi, cho nên đêm nay hắn ngủ một giấc thật say, không có tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Vân Chính Thiên còn đang ngủ thì bên ngoài đã có tiếng nói vọng vào, là giọng của Đinh Hương:
“Minh Chủ, ngươi dậy chưa?”
Vân Chính Thiên choàng tỉnh, đem tay dụi mắt mấy cái, sau đó cất giọng:
“Ta dậy rồi.”
Kẹt.
Hắn vừa nói một câu này, chợt nhận ra hôm qua bản thân lõa thể đi ngủ, còn chưa kịp mặc lại y phục thì Đinh Hương đã đẩy cửa bước vào.
Trên tay nàng một đống vật dụng lập tức rơi xuống sàn nhà, gương mặt của nàng ngây ngốc ra, sau đó bất giác đỏ lên đến mức không tưởng. Trong đáy mắt của nàng lại có một tia kỳ dị chi sắc, tựa như muốn đem tạo vật trước mặt khắc sâu từng đường nét.
“Ngươi nhìn cái gì vậy.” Bản thân Vân Chính Thiên cũng có chút bối rối, bởi vì Đinh Hương làm sao không giống nữ nhân khác, thấy nam nhân lõa thể lại có thể bình tĩnh đứng im mà ngó như vậy.
Đinh Hương rốt cuộc bị Vân Chính Thiên tiếng nói làm cho thanh tỉnh, nàng cũng không làm ra cái gì la hét, mà chỉ che miệng cười, xoay người chạy đi. Vân Chính Thiên một mặt thông hiểu, nữ nhân thì cũng có nhiều loại a, có loại bẽn lẽn thì cũng có loại manh động. Đinh Hương đích xác một cái manh động nữ nhân.
Bất quá, Vân Chính Thiên vẫn là đoán sai. Đinh Hương suốt ngày hôm hôm đó ở lỳ trong phòng, nói cách nào cũng không ra, vì vậy hắn bất đắc dĩ phải tự mình làm việc với tứ đại hộ pháp.
Kim hộ pháp Thiên Chí Vỹ cùng Ngân hộ pháp Thiết Thiên Kỳ hiệu suất làm việc cũng quá cao. Chỉ một ngày một đêm mà đã tập hợp được những thành viên đầu tiên cho binh đoàn của mình. Hiện tại bọn hắn đang bắt đầu tu luyện Dịch Cân Kinh, một khi có thành tựu, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều.
Đồng hộ pháp Đồng Mẫn Tuệ cũng không kém, hiện tại Cấm Vệ Quân của nàng số lượng đã hơn trăm người, tu vi thấp nhất cũng là Hồn Tông bốn hoàn, đại đa phần đều là phòng ngự hệ hồn sư. Thiết hộ pháp Giang Tiểu Phi là một người khó tính cùng đòi hỏi rất cao, cho nên Thiết Ưng Binh Đoàn của hắn hiện tại số lượng tuy rằng ít nhất, nhưng bọn họ đều là mẫn công hệ hồn sư có kinh nghiệm trong công việc thám thính, dò xét, theo dấu. Tại trên chiến trường mới phô diễn hết sự lợi hại của bọn họ.
Ngoại trừ tứ đại hộ pháp, Đinh Hương còn vạch ra một loạt các chức danh khác nhau, tỷ như ngoại thương bộ trưởng, giao liên bộ trưởng, nội thị... Để củng cố cho Thiên Minh Thần Triều mới được thành lập.
Không thể phủ nhận, có Đinh Hương bên cạnh, Vân Chính Thiên rất đỡ đau đầu để suy nghĩ mấy chuyện này a.
Đến ngày thứ ba kể từ khi Thiên Minh Thần Triều được thành lập, người dân khắp nơi bắt đầu đổ về. Tuy rằng tổng hành dinh còn rất bừa bãi, nhưng những người có tầm nhìn đều không mảy may quan tâm, lập tức tiến hành giao dịch để mua được những mảnh đất có vị trí tốt, bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình tại tòa thành mới này.
Theo sự chỉ đạo của Đinh Hương, tạm thời chỉ cấp giấy phép xây dựng cho những cửa hàng có tính cộng đồng như tiệm ăn, khách sạn, cửa hàng tạp hóa chẳng hạn, còn những cái khác thì từ từ phân bổ xuống.
Bởi vì hồn thú và tà hồn sư đều mất đi người đầu lĩnh, tạm thời tạo ra được một khoảng thời gian thanh bình nhất định, đủ để cho Thiên Minh Thần Triều đặt xuống cơ sở vững chắc. Mà một khi mọi thứ này đi vào quĩ đạo, cũng là lúc Lưỡi Quỷ các bộ lạc tiến hành cuộc thánh chiến của mình.
...
/774
|