Uy lực Ma Viêm Chưởng cực kỳ khủng bố hắn đương nhiên biết, bởi vì Lương Thế Nhân hắn đã tận mắt nhìn thấy lồng ngực của Ngạo Thiên Long đã sụp đổ như thế nào dưới một chưởng này.
Kỳ thực lấy Ngạo Thiên Long chiến lực cũng không thể bị Ma Viêm Kiệt Quỷ nhanh như vậy đánh bại, chủ yếu là do hắn lâm trận quá chủ quan, không có đem toàn bộ lực chiến thôi động ra hết, dẫn đến thảm trạng như bây giờ.
May mắn Lương Thế Nhân không có như vậy, nhìn thấy tấm gương Ngạo Thiên Long, cho nên từ đầu hắn luôn duy trì Lôi Thượng Thần Thể phụ trợ. Hắn là người thông minh, Ngạo Thiên Long sai lầm ở trước mắt, hắn tự nhiên sẽ không giẫm phải. Vừa bắt đầu giao chiến liền là toàn lực ứng phó.
Cả người vừa bị chôn vùi, Lương Thế Nhân gầm lên một tiếng, hắn từ trong hố sâu cấp tốc lao ra, nhất thời đem cả một vùng đại địa xới tung lên, đất đá lộn xộn bay ra tứ phía. Phong duệ trường kích không chút do dự đâm mạnh, trực tiếp nhắm vào yết hầu của đối phương.
Lương Thế Nhân hung mãnh như vậy cũng là ngoài dự tính của Ma Viêm Kiệt Quỷ, trong lúc hắn đang chuẩn bị đánh tiếp một chưởng thì bất ngờ từ hai bên cũng có ngoại nhân lao tới.
Kim Ngân hộ pháp đã lấy lại bình tĩnh, đồng loạt phóng tới phối hợp với Lương Thế Nhân. Lăng lệ đao thương phong mang ập tới, ý đồ muốn một màn này phải đem Ma Viêm Kiệt Quỷ hoàn toàn hủy diệt.
Đối mặt với ba tên cường giả như vậy vây công, cho dù là Ma Viêm Kiệt Quỷ cũng không thể lơ là.
Hắn ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc, hai bày tay vừa chạm vào nhau, hừng hực ma viêm hội tụ lại thành một quả cầu lửa, dự định đánh ra hồn kỹ cao cấp đã chặn lại Thiên Hạ Băng Cực Vô Song của Vân Chính Thiên khi nãy, Ma Viêm Hồn Chưởng.
Ba người Lương Thế Nhân liên thủ phát ra khí thế bá đạo, nhưng so với Ma Viêm Kiệt Quỷ khí tức đang không ngừng tăng lên kia vẫn có chút thua kém. Phải thừa nhận hắn tà hồn lực như cái động không đáy, liên tục chiến đấu trong thời gian không ngắn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ hắn mệt mỏi cả.
Đây chính là ưu điểm của tà hồn sư sở hữu tà hồn lực phẩm chất cao. Trong Lưỡi Qủy đại đạo, tà hồn lực nồng độ trong không khí vẫn chiếm giữ phần lớn, cho nên Ma Viêm Kiệt Quỷ có thể thông qua tà hồn hạch trong đan điền cắn nuốt thiên địa nguyên lực, liên tục bổ sung cho tà hồn lực bị tiêu hao.
Mà quá trình này diễn ra nhanh hơn phổ thông hồn sư triển khai hồn hạch áp súc khôi phục rất nhiều.
“Mặc kệ hắn, đồng loạt ra tay.” Lương Thế Nhân quát lớn.
Ba người công kích đã áp sát, Ma Viêm Kiệt Quỷ trong mắt phun ra huyết quang, Ma Viêm Hồn Chưởng đã ngưng tụ đến cực hạn uy lực.
Thế nhưng, Ma Viêm Kiệt Quỷ còn chưa kịp khởi xướng công kích, thì hắn bất chợt nhận ra, một đạo thân ảnh thanh niên đang ở cách đó không xa, rõ ràng đang ngưng tụ hồn lực. Ma Viêm Kiệt Quỷ nội tâm kinh ngạc, bởi vì hắn cảm thấy một cỗ nguy cơ đang lớn dần lên.
“Ngươi làm cái gì đó?” Hắn gầm lên, lập tức bỏ mặc cho bản thân đang bị quần công, trực tiếp xoay người.
Xoạt, xoạt, xoạt ——.
Lương Thế Nhân ba người không vì biểu hiện của Ma Viêm Kiệt Quỷ mà phân tâm, ba luồng sắc bén lưu quang đã rơi lên trên người hắn. Nhanh chóng lộ ra ba đạo vết thương sâu hoắm trên lưng Ma Viêm Kiệt Quỷ, máu tươi theo đó bắt đầu chảy ra.
Ma Viêm Kiệt Quỷ cắn răng chịu đau, thế nhưng sự tình làm hắn không màn tới an nguy của bản thân mà xoay người chạy đi như vậy, bởi vì hắn đã nhìn thấy vị kia Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều đã ở bên dưới ngưng tụ ra một cỗ kiếm ý cực kỳ kinh khủng.
Loại này kiếm ý, phản phất như có hồn phách tồn tại, hoàn thành quá trình sản sinh kỳ hồn.
Cái này, không lẽ là kiếm hồn?
Ma Viêm Kiệt Quỷ trong lòng suy đoán, thế nhưng sau đó hắn chợt nhận ra, tên Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều này vẫn còn chưa có thành công đúc ra kiếm hồn. Trước mắt cái này kiếm ý mặc dù phi thường mạnh mẽ, nhưng chung qui vẫn chưa đạt tới kiếm hồn tầng thứ.
Bất quá, Ma Viêm Kiệt Quỷ không vì vậy mà vui mừng. Bởi vì hắn cảm nhận được đạo này kiếm ý đã xa xa vượt qua hầu hết cường giả đúc được vũ khí kỳ hồn rồi. Khó mà tưởng tượng một khi hắn thật sự đúc được kiếm hồn, sẽ còn nắm giữ lực lượng kinh khủng đến như thế nào nữa.
Có khi lúc đó, bản thân hắn cũng không cách nào cùng vị Minh Chủ này xếp ngang hàng.
Nhìn thấy một màn kỳ tích này, trong lòng Ma Viêm Kiệt Quỷ bỗng nhiên xuất hiện hình swQzobW dáng Quỷ Kiếm năm xưa kia, hắn khi đó không phải cũng lấy bốn hoàn Hồn Tông thực lực mà đánh thắng sáu hoàn Hồn Đế hắn hay sao. Trước mắt tên Minh Chủ này lại cũng chỉ lấy lục hoàn thực lực mà đã bỏ xa hắn cấp bậc tương tự năm đó.
Trong lòng sát niệm chi lực mạnh mẽ dâng lên, cái gia hỏa này càng để sống thêm một ngày, Lưỡi Quỷ đại đạo vẫn còn bấp bênh nguy hiểm. Ma Viêm Kiệt Quỷ rít lên một tiếng, mặc kệ ba người Lương Thế Nhân ở đằng sau lưng, hắn đã hóa thành huyết vụ xông về phía trước
“Cản thử ta Ma Viêm Hồn Chưởng một lần nữa xem nào.”
Ma Viêm Hồn Chưởng uy lực kinh khủng Vân Chính Thiên đã nếm thử qua, còn không nghiêm túc đón lấy sợ rằng sẽ bị đối phương oanh sát.Thế nhưng, Vân Chính Thiên đối mặt một chưởng này, sắc mặt không chút biến hóa, hắn từ đầu không có ý định ngưng tụ kiếm ý để đối phó với Ma Viêm Kiệt Quỷ, cho nên vừa thấy đối phương xông tới, hắn giẫm mạnh xuống đất, thân thể lao vút vào không trung.
Tại giữa không trung, Vân Chính Thiên tay áo vũ động, tức thì một thanh đỏ rực trường kiếm hiện ra, rõ ràng là Hỏa Phượng Kiếm. Bốn cánh sau lưng lông vũ cũng hóa thành một màu đỏ, nóng bỏng hỏa nguyên tố lan tràn mà ra. Tuy cấp bậc hỏa nguyên tố của Vân Chính Thiên chỉ là thuần khiết trung giai phẩm chất, nhưng dưới tình huống dung hợp với kiếm ý khủng bố kia, đã thật sự tiếp cận cực hạn chi hỏa tầng thứ rồi. So với ma viêm của Ma Viêm Kiệt Quỷ kia cũng không thua kém chút nào.
Ma Viêm Kiệt Quỷ lòng tràn ngập nghi vấn, ngoại trừ cực hạn chi hỏa ra, không có bất cứ hỏa diễm nào có tư cách mạo phạm hắn. Tên Minh Chủ này tự nhiên lại phạm một sai lầm vớ vẩn như vậy sao.
Câu trả lời đến rất nhanh, Vân Chính Thiên hành động tiếp theo đã làm sáng tỏ mọi thứ.
Hỏa Phượng Kiếm chỉ xéo, thình lình phương hướng đó lại chính là tòa thành lũy cổ xưa bên dưới. Một kiếm lăng lệ chém ra, kiếm ý bạo phát ra khủng bố ba động, không gian rốt cuộc không chịu nổi mà vặn vẹo kịch liệt, một đạo vết rách màu đỏ rạch ngang hư không.
Ma Viêm Kiệt Quỷ trong thời khắc này, rốt cuộc biết được kiếm ý kinh khủng kia là dành cho ai.
“Khốn nạn, dám oanh kích ta bản doanh.” Ma Viêm Kiệt Quỷ gào hét lao tới, thế nhưng đã trễ.
Đạo kiếm ý kia khí thế dọa người, sau khi chém ra trực tiếp hóa thành một đạo màu đỏ nhỏ bé kiếm mang, thẳng tắp bay tới bản doanh của tà hồn sư. Lấy thể tích của kiếm mang rất nhỏ, cộng với sắc bén khí thế cùng di chuyển với tốc độ cao, đã dễ dàng xuyên thủng qua vách tường kiên cố của bản doanh, nhanh chóng lặn sâu vào lòng đất bên dưới.
Tích, tích, tích ——.
OÀNH!
Sau một vài tiếng kêu lạ, dưới con mắt kinh hãi của Ma Viêm Kiệt Quỷ, mặt đất bên đại bản doanh của hắn ầm ầm nổ lớn. Sóng xung kích từ bên dưới truyền thẳng lên làm cho mặt đất như một cái túi bị thổi phồng, sau đó từng cột ánh sáng từ phía dưới bắn lên, đại địa nổ tan tành, nhấn chìm tòa kiến trúc cổ xưa kia vào trong bão lửa.
Rầm, rầm, rầm ——.
Không còn chỗ đặt chân, ngay lập tức cả một tòa thành lũy khổng lồ cứ như vậy thi nhau sụp đổ, cho đến khi trở thành một đám đất đá hoang tàn ngổn ngang. Khói bụi mịt mờ che lấp toàn bộ nhân ảnh.
Sự tình xảy ra quá nhanh, cho dù là Ma Viêm Kiệt Quỷ hay là hai tên tà hồn sư kia cũng không cách nào trở tay kịp. Đến khi khói bụi tan đi thì tất cả chỉ còn là đất và đá.
Trong đại bản doanh của tà hồn sư lúc này trống không, cho nên không có thương vong về người, bất quá đột nhiên đối phương làm ra hành động như vậy, đã chọc giận Ma Viêm Kiệt Quỷ tới đỉnh điểm.
Ma Viêm Kiệt Quỷ thanh âm tức giận quanh quẩn trong thiên địa:
“Các ngươi bí mật ở bên dưới đặt bom? Còn ngươi ở trên này rãnh rỗi ngưng tụ kiếm ý hủy diệt ta đại bản doanh. Có lẽ các ngươi muốn ta dời về Thiên Minh thành thì phải.”
Vân Chính Thiên cười đáp: “Không phải đâu, ngươi xem đi.”
Nói rồi Vân Chính Thiên ngón tay đột nhiên búng ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm này tựa như một đóa hoa sen chậm rãi bay đi, vừa vặn rơi xuống đám đất đá bên dưới. Một mảnh trầm thấp chấn động lại vang lên, không phải ở trên mặt đất, mà là ở sâu dưới lòng đất, tựa như có kiếm ý gào thét tàn sát bừa bãi.
Vào lúc này, sắc mặt Ma Viêm Kiệt Quỷ bắt đầu hoảng hốt, hắn gầm lên:
“Không lẽ các ngươi muốn... Không! Mau dừng tay lại.”
Ma Viêm Kiệt Quỷ hóa thành huyết vụ bay xuống tàn tích bản doanh kia, Ma Viêm Chưởng oanh nện vào mặt đất, nhanh chóng đào ra một cái hố lớn. Bất quá hắn còn chưa kịp thực hiện ý định thì một đạo kiếm ảnh màu đỏ khổng lồ từ bên dưới xuyên phá mọi thứ mà lên.
Màu đỏ kiếm ảnh này dĩ nhiên không có đi lên một mình, mà nó còn kéo theo một đám dây leo màu đen, đã bị cắt đứt thành nhiều đoạn nhỏ. Mà những thứ dây leo này, nhìn qua rất giống một thứ mà Vân Chính Thiên đã gặp.
Đúng rồi, những cái dây leo màu đen vặn vẹo như hắc xà kia, còn không phải Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ cây nằm sâu dưới lòng đất hay sao.
“Ngươi đã biết từ đầu ta nhắm tới là cái gì hay chưa?” Vân Chính Thiên trên mặt nhấc lên một vòng quỉ dị nụ cười.
Kỳ thực lấy Ngạo Thiên Long chiến lực cũng không thể bị Ma Viêm Kiệt Quỷ nhanh như vậy đánh bại, chủ yếu là do hắn lâm trận quá chủ quan, không có đem toàn bộ lực chiến thôi động ra hết, dẫn đến thảm trạng như bây giờ.
May mắn Lương Thế Nhân không có như vậy, nhìn thấy tấm gương Ngạo Thiên Long, cho nên từ đầu hắn luôn duy trì Lôi Thượng Thần Thể phụ trợ. Hắn là người thông minh, Ngạo Thiên Long sai lầm ở trước mắt, hắn tự nhiên sẽ không giẫm phải. Vừa bắt đầu giao chiến liền là toàn lực ứng phó.
Cả người vừa bị chôn vùi, Lương Thế Nhân gầm lên một tiếng, hắn từ trong hố sâu cấp tốc lao ra, nhất thời đem cả một vùng đại địa xới tung lên, đất đá lộn xộn bay ra tứ phía. Phong duệ trường kích không chút do dự đâm mạnh, trực tiếp nhắm vào yết hầu của đối phương.
Lương Thế Nhân hung mãnh như vậy cũng là ngoài dự tính của Ma Viêm Kiệt Quỷ, trong lúc hắn đang chuẩn bị đánh tiếp một chưởng thì bất ngờ từ hai bên cũng có ngoại nhân lao tới.
Kim Ngân hộ pháp đã lấy lại bình tĩnh, đồng loạt phóng tới phối hợp với Lương Thế Nhân. Lăng lệ đao thương phong mang ập tới, ý đồ muốn một màn này phải đem Ma Viêm Kiệt Quỷ hoàn toàn hủy diệt.
Đối mặt với ba tên cường giả như vậy vây công, cho dù là Ma Viêm Kiệt Quỷ cũng không thể lơ là.
Hắn ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc, hai bày tay vừa chạm vào nhau, hừng hực ma viêm hội tụ lại thành một quả cầu lửa, dự định đánh ra hồn kỹ cao cấp đã chặn lại Thiên Hạ Băng Cực Vô Song của Vân Chính Thiên khi nãy, Ma Viêm Hồn Chưởng.
Ba người Lương Thế Nhân liên thủ phát ra khí thế bá đạo, nhưng so với Ma Viêm Kiệt Quỷ khí tức đang không ngừng tăng lên kia vẫn có chút thua kém. Phải thừa nhận hắn tà hồn lực như cái động không đáy, liên tục chiến đấu trong thời gian không ngắn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ hắn mệt mỏi cả.
Đây chính là ưu điểm của tà hồn sư sở hữu tà hồn lực phẩm chất cao. Trong Lưỡi Qủy đại đạo, tà hồn lực nồng độ trong không khí vẫn chiếm giữ phần lớn, cho nên Ma Viêm Kiệt Quỷ có thể thông qua tà hồn hạch trong đan điền cắn nuốt thiên địa nguyên lực, liên tục bổ sung cho tà hồn lực bị tiêu hao.
Mà quá trình này diễn ra nhanh hơn phổ thông hồn sư triển khai hồn hạch áp súc khôi phục rất nhiều.
“Mặc kệ hắn, đồng loạt ra tay.” Lương Thế Nhân quát lớn.
Ba người công kích đã áp sát, Ma Viêm Kiệt Quỷ trong mắt phun ra huyết quang, Ma Viêm Hồn Chưởng đã ngưng tụ đến cực hạn uy lực.
Thế nhưng, Ma Viêm Kiệt Quỷ còn chưa kịp khởi xướng công kích, thì hắn bất chợt nhận ra, một đạo thân ảnh thanh niên đang ở cách đó không xa, rõ ràng đang ngưng tụ hồn lực. Ma Viêm Kiệt Quỷ nội tâm kinh ngạc, bởi vì hắn cảm thấy một cỗ nguy cơ đang lớn dần lên.
“Ngươi làm cái gì đó?” Hắn gầm lên, lập tức bỏ mặc cho bản thân đang bị quần công, trực tiếp xoay người.
Xoạt, xoạt, xoạt ——.
Lương Thế Nhân ba người không vì biểu hiện của Ma Viêm Kiệt Quỷ mà phân tâm, ba luồng sắc bén lưu quang đã rơi lên trên người hắn. Nhanh chóng lộ ra ba đạo vết thương sâu hoắm trên lưng Ma Viêm Kiệt Quỷ, máu tươi theo đó bắt đầu chảy ra.
Ma Viêm Kiệt Quỷ cắn răng chịu đau, thế nhưng sự tình làm hắn không màn tới an nguy của bản thân mà xoay người chạy đi như vậy, bởi vì hắn đã nhìn thấy vị kia Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều đã ở bên dưới ngưng tụ ra một cỗ kiếm ý cực kỳ kinh khủng.
Loại này kiếm ý, phản phất như có hồn phách tồn tại, hoàn thành quá trình sản sinh kỳ hồn.
Cái này, không lẽ là kiếm hồn?
Ma Viêm Kiệt Quỷ trong lòng suy đoán, thế nhưng sau đó hắn chợt nhận ra, tên Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều này vẫn còn chưa có thành công đúc ra kiếm hồn. Trước mắt cái này kiếm ý mặc dù phi thường mạnh mẽ, nhưng chung qui vẫn chưa đạt tới kiếm hồn tầng thứ.
Bất quá, Ma Viêm Kiệt Quỷ không vì vậy mà vui mừng. Bởi vì hắn cảm nhận được đạo này kiếm ý đã xa xa vượt qua hầu hết cường giả đúc được vũ khí kỳ hồn rồi. Khó mà tưởng tượng một khi hắn thật sự đúc được kiếm hồn, sẽ còn nắm giữ lực lượng kinh khủng đến như thế nào nữa.
Có khi lúc đó, bản thân hắn cũng không cách nào cùng vị Minh Chủ này xếp ngang hàng.
Nhìn thấy một màn kỳ tích này, trong lòng Ma Viêm Kiệt Quỷ bỗng nhiên xuất hiện hình swQzobW dáng Quỷ Kiếm năm xưa kia, hắn khi đó không phải cũng lấy bốn hoàn Hồn Tông thực lực mà đánh thắng sáu hoàn Hồn Đế hắn hay sao. Trước mắt tên Minh Chủ này lại cũng chỉ lấy lục hoàn thực lực mà đã bỏ xa hắn cấp bậc tương tự năm đó.
Trong lòng sát niệm chi lực mạnh mẽ dâng lên, cái gia hỏa này càng để sống thêm một ngày, Lưỡi Quỷ đại đạo vẫn còn bấp bênh nguy hiểm. Ma Viêm Kiệt Quỷ rít lên một tiếng, mặc kệ ba người Lương Thế Nhân ở đằng sau lưng, hắn đã hóa thành huyết vụ xông về phía trước
“Cản thử ta Ma Viêm Hồn Chưởng một lần nữa xem nào.”
Ma Viêm Hồn Chưởng uy lực kinh khủng Vân Chính Thiên đã nếm thử qua, còn không nghiêm túc đón lấy sợ rằng sẽ bị đối phương oanh sát.Thế nhưng, Vân Chính Thiên đối mặt một chưởng này, sắc mặt không chút biến hóa, hắn từ đầu không có ý định ngưng tụ kiếm ý để đối phó với Ma Viêm Kiệt Quỷ, cho nên vừa thấy đối phương xông tới, hắn giẫm mạnh xuống đất, thân thể lao vút vào không trung.
Tại giữa không trung, Vân Chính Thiên tay áo vũ động, tức thì một thanh đỏ rực trường kiếm hiện ra, rõ ràng là Hỏa Phượng Kiếm. Bốn cánh sau lưng lông vũ cũng hóa thành một màu đỏ, nóng bỏng hỏa nguyên tố lan tràn mà ra. Tuy cấp bậc hỏa nguyên tố của Vân Chính Thiên chỉ là thuần khiết trung giai phẩm chất, nhưng dưới tình huống dung hợp với kiếm ý khủng bố kia, đã thật sự tiếp cận cực hạn chi hỏa tầng thứ rồi. So với ma viêm của Ma Viêm Kiệt Quỷ kia cũng không thua kém chút nào.
Ma Viêm Kiệt Quỷ lòng tràn ngập nghi vấn, ngoại trừ cực hạn chi hỏa ra, không có bất cứ hỏa diễm nào có tư cách mạo phạm hắn. Tên Minh Chủ này tự nhiên lại phạm một sai lầm vớ vẩn như vậy sao.
Câu trả lời đến rất nhanh, Vân Chính Thiên hành động tiếp theo đã làm sáng tỏ mọi thứ.
Hỏa Phượng Kiếm chỉ xéo, thình lình phương hướng đó lại chính là tòa thành lũy cổ xưa bên dưới. Một kiếm lăng lệ chém ra, kiếm ý bạo phát ra khủng bố ba động, không gian rốt cuộc không chịu nổi mà vặn vẹo kịch liệt, một đạo vết rách màu đỏ rạch ngang hư không.
Ma Viêm Kiệt Quỷ trong thời khắc này, rốt cuộc biết được kiếm ý kinh khủng kia là dành cho ai.
“Khốn nạn, dám oanh kích ta bản doanh.” Ma Viêm Kiệt Quỷ gào hét lao tới, thế nhưng đã trễ.
Đạo kiếm ý kia khí thế dọa người, sau khi chém ra trực tiếp hóa thành một đạo màu đỏ nhỏ bé kiếm mang, thẳng tắp bay tới bản doanh của tà hồn sư. Lấy thể tích của kiếm mang rất nhỏ, cộng với sắc bén khí thế cùng di chuyển với tốc độ cao, đã dễ dàng xuyên thủng qua vách tường kiên cố của bản doanh, nhanh chóng lặn sâu vào lòng đất bên dưới.
Tích, tích, tích ——.
OÀNH!
Sau một vài tiếng kêu lạ, dưới con mắt kinh hãi của Ma Viêm Kiệt Quỷ, mặt đất bên đại bản doanh của hắn ầm ầm nổ lớn. Sóng xung kích từ bên dưới truyền thẳng lên làm cho mặt đất như một cái túi bị thổi phồng, sau đó từng cột ánh sáng từ phía dưới bắn lên, đại địa nổ tan tành, nhấn chìm tòa kiến trúc cổ xưa kia vào trong bão lửa.
Rầm, rầm, rầm ——.
Không còn chỗ đặt chân, ngay lập tức cả một tòa thành lũy khổng lồ cứ như vậy thi nhau sụp đổ, cho đến khi trở thành một đám đất đá hoang tàn ngổn ngang. Khói bụi mịt mờ che lấp toàn bộ nhân ảnh.
Sự tình xảy ra quá nhanh, cho dù là Ma Viêm Kiệt Quỷ hay là hai tên tà hồn sư kia cũng không cách nào trở tay kịp. Đến khi khói bụi tan đi thì tất cả chỉ còn là đất và đá.
Trong đại bản doanh của tà hồn sư lúc này trống không, cho nên không có thương vong về người, bất quá đột nhiên đối phương làm ra hành động như vậy, đã chọc giận Ma Viêm Kiệt Quỷ tới đỉnh điểm.
Ma Viêm Kiệt Quỷ thanh âm tức giận quanh quẩn trong thiên địa:
“Các ngươi bí mật ở bên dưới đặt bom? Còn ngươi ở trên này rãnh rỗi ngưng tụ kiếm ý hủy diệt ta đại bản doanh. Có lẽ các ngươi muốn ta dời về Thiên Minh thành thì phải.”
Vân Chính Thiên cười đáp: “Không phải đâu, ngươi xem đi.”
Nói rồi Vân Chính Thiên ngón tay đột nhiên búng ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm này tựa như một đóa hoa sen chậm rãi bay đi, vừa vặn rơi xuống đám đất đá bên dưới. Một mảnh trầm thấp chấn động lại vang lên, không phải ở trên mặt đất, mà là ở sâu dưới lòng đất, tựa như có kiếm ý gào thét tàn sát bừa bãi.
Vào lúc này, sắc mặt Ma Viêm Kiệt Quỷ bắt đầu hoảng hốt, hắn gầm lên:
“Không lẽ các ngươi muốn... Không! Mau dừng tay lại.”
Ma Viêm Kiệt Quỷ hóa thành huyết vụ bay xuống tàn tích bản doanh kia, Ma Viêm Chưởng oanh nện vào mặt đất, nhanh chóng đào ra một cái hố lớn. Bất quá hắn còn chưa kịp thực hiện ý định thì một đạo kiếm ảnh màu đỏ khổng lồ từ bên dưới xuyên phá mọi thứ mà lên.
Màu đỏ kiếm ảnh này dĩ nhiên không có đi lên một mình, mà nó còn kéo theo một đám dây leo màu đen, đã bị cắt đứt thành nhiều đoạn nhỏ. Mà những thứ dây leo này, nhìn qua rất giống một thứ mà Vân Chính Thiên đã gặp.
Đúng rồi, những cái dây leo màu đen vặn vẹo như hắc xà kia, còn không phải Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ cây nằm sâu dưới lòng đất hay sao.
“Ngươi đã biết từ đầu ta nhắm tới là cái gì hay chưa?” Vân Chính Thiên trên mặt nhấc lên một vòng quỉ dị nụ cười.
/774
|