“Nghe kỹ lời ta nói. Ta là thiếu nữ các ngươi vô tình gặp được trên đường trở về. Vì ta cũng là một danh tà hồn sư lại chưa có tổ chức cho nên thuyết phục ta đi theo các ngươi, muốn đem ta gia nhập Lỗ gia.”
Ân Minh Tuyết thanh âm văng vẳng vang lên trong đầu đám người Lỗ gia. Chỉ thấy bọn chúng ánh mắt mơ màng, hai tay duỗi thẳng, rõ ràng đã bị trúng mê hoặc của nàng quá sâu.
“Vâng, chúng ta nhớ kỹ.” Cả đám răm rắp gật đầu, sau đó lại tiếp tục bước về phía cổng lớn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn thản nhiên hướng mấy tên đang canh gác ra hiệu mở cổng.
“Nàng là?” Một tên tò mò nhìn Ân Minh Tuyết hỏi.
Tên cầm đầu đám Lỗ gia bỗng nhiên cả giận nói: “Vô lễ. Phải gọi tôn kính đại nhân.”
A. Tên canh cổng trợn cả mắt lên, hắn nào ngờ thiếu nữ xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là tà hồn sư. Bất giác cúi thấp đầu hô lớn:
“Tôn kính đại nhân. Tha lỗi chúng tiểu nhân không hiểu.”
Ầm——.
Ân Minh Tuyết không đáp lời hắn, trực tiếp phất tay một cái, ma lực xúc tu bắn ra đem tên canh cổng đánh ngã vào vách tường. Lấy hắn thường nhân lực lượng, tùy tiện một kích như vậy cũng khiến bản thân thổ huyết.
Tên canh cổng đổ sụp xuống không thấy động đậy nữa, có lẽ đã bất tỉnh rồi.
“Đại nhân bớt giận. Chúng ta sẽ dạy dỗ lại bọn hắn.” Tên cầm đầu vẻ mặt run sợ nhìn Ân Minh Tuyết.
Nàng nghiêm giọng nói: “Nên nhớ lý do các ngươi muốn mời ta tới nơi này.
“Vâng. Xin mời.” Hắn lí nhí nói, sau đó lại cất bước đi trước dẫn đường.
Ân Minh Tuyết bề ngoài không lộ chút sơ hở nào, nhưng bên trong là kết quả của cả một quá trình rèn luyện vô cùng gian nan trước đây với Vân Chính Thiên. Hắn đã từng nói, sở hữu ma lực như hắn và nàng, cần phải hành động tàn nhẫn một chút. Đây chính là vũ khí mang tính chiến lược để hai người bọn hắn có thể trà trộn vào hàng ngũ quân địch mà không muốn bị phát hiện.
Kỹ năng vừa rồi, gọi là nhập vai. Muốn chó săn của tà hồn sư không nghi ngờ, cũng như duy trì năng lực mê hoặc thần trí thì nàng cần phải hành động cho giống một tà hồn sư. Đặc biệt là phải tàn nhẫn. Chỉ cần không vừa mắt chuyện gì, liền dùng bạo lực giải quyết, đó chính là tác phong của tà hồn sư.
Vừa rồi không thể phủ nhận nàng nhập vai rất tốt, tên cảnh cổng kia mặc dù bị đánh ngất xỉu nhưng căn bản không nguy hiểm đến tính mạng. Đủ để nàng không bị mấy tên tà hồn sư khác chú ý.
Bước vào trong Lỗ gia trang, Ân Minh Tuyết như trút được gánh nặng, nàng thở phào một cái. Bước đầu coi như thành công.
Sử dụng Hoán Tâm hồn kỹ đem những người Lỗ gia này khống chế mê hoặc tâm trí, vì nàng xây dựng một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Sau đó thành công tiến vào được bên trong Lỗ gia trang này.
Dựa theo Vân Chính Thiên kế hoạch, Ân Minh Tuyết sẽ từ bên trong Lỗ gia trang thám thính tình hình. Một khi xác định Lỗ gia chủ không có mặt, hắn ở bên ngoài sẽ triển khai quấy rối. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, tin chắc sẽ nhấc Lỗ gia trang này một trận long trời lở đất.
Lấy Vân Chính Thiên bốn người thực lực, cho dù chạm trán bát hoàn Hồn đấu la tà hồn sư cũng có sức đánh một trận.
Bất quá, Vân Chính Thiên kế hoạch chỉ đơn giản quấy phá Lỗ gia trang thôi sao? Tất nhiên là không. Từ khi xác định Lỗ gia chính là gia tộc tà hồn sư chống lưng cho đám buôn người hoành hành tại Thiên Vực. Vân Chính Thiên đã hạ quyết tâm phải san bằng cái gia tộc này.
Chỉ có điều ngang nhiên hành động như vậy sẽ khiến các gia tộc tà hồn sư khác chú ý, cho nên hắn mới lựa chọn thực hiện kế hoạch một cách âm thầm. Để khi tin tức Lỗ gia bị tiêu diệt, những cái gia tộc khác cũng sẽ không biết nguyên nhân vì sao và ai gây ra. Cho đến khi bọn họ truy ngược lại những mối làm ăn gần nhất, thì khi dó danh sách kẻ bị tình nghi mới có một cái danh tự.
Đúng! Là Hình gia tại Hình Luân thành.
Vân Chính Thiên đã căn dặn Dương Viêm, nếu Lỗ gia bị đám bọn hắn tiêu diệt, Dương Viêm sẽ loan tin nói Lỗ gia hợp tác làm ăn với Hình gia, không rõ tại sao bị giết sạch, máu chảy thành sông, rất đáng sợ.
Chuyện này nói ra trước mắt không cần biết có bao nhiêu người tin là Hình gia nhúng tay vào, nhưng cũng đủ để khuấy động Thú Vực khu vực cấp ba một phen.
Tà Hồn Điện nội tình đã quá thâm hậu, thâm căn cố đế vào Thú Vực lãnh thổ, cho nên muốn đem cái tổ chức ma quỷ này tiêu diệt, cư nhiên không thể dùng sức mạnh không thôi. Mà ly gián nội bộ chính là một bước khởi đầu tuyệt mỹ.
Tại bên trong Lỗ gia trang, Ân Minh Tuyết quét mắt một lượt, tranh thủ ghi nhớ hết thảy lối vào lối ra của tòa nhà này. Theo sau đám người Lỗ gia, nàng tiến vào trong một cái đại sảnh rộng rãi không một ánh đèn.
Tà hồn sư gia tộc hết thảy đều ưa chuộng màu đen, cả tòa kiến trúc to lớn như vậy cũng chỉ độc nhất một màu, cộng thêm không gian u ám, sương mù vây quanh làm cho Ân Minh Tuyết thấy mình giống như đang lạc vào âm giới.
Phừng!
Ngay vào lúc nàng còn đang ngó nghiêng xung quanh, tức thì trong phòng đèn cầy được đám người kia thắp lên. Đèn cầy được gắn ở sát tường, kéo dài gần như vô tận. Sau khi đèn cầy được thắp sáng hết, Ân Minh Tuyết mới nhìn thấy được những hoa văn kỳ lạ được điêu khắc trên vách tường phòng.
Đó là hình ảnh một con quỷ màu đen đang đuổi theo một đám người vô tội. Con quỷ này tứ chi giống người, chỉ có điều toàn thân dâng hiến vì hắc sắc, đôi mắt lại đỏ rực như máu, có lẽ vì bị bóng tối che khuất mà ngũ quan không được chạm trổ tỉ mỉ.
Một vách tường khác thì hình ảnh đó vẫn tiếp diễn, con quỷ này đã bắt được một trong những người chạy trốn kia, sau đó dùng hàm răng nhọn của mình cắn vào cổ hắn. Thân thể người vô tội kia cấp tốc teo rút lại, tựa như đã bị con quỷ đen cắn nuốt hết sinh mệnh lực, trở thành một cái xác khô héo.
Ân Minh Tuyết trong lòng không khỏi khiếp sợ, bất quá nàng vẫn nhìn tiếp những vách tường còn lại.
Chỉ thấy người nọ sau khi bị con quỷ kia cắn xong, thân thể èo ọp không còn sức lực ngã xuống đất, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã đứng dậy. Ánh mắt không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ ngầu, còn với con quỷ màu đen kia giống y như đúc.
Thế là, người này đã trở thành một con quỷ mới, con quỷ đội lốt người. Hắn bắt đầu truy đuổi những người còn lại, cắn vào cổ họ, làm cho họ biến hóa. Cho đến vách tường cuối cùng, Ân Minh Tuyết tròng mắt ngưng lại, đó là một bức tranh có rất nhiều ánh mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm nàng, ở phía trên cùng là con quỷ màu đen đó, ánh mắt đỏ rực tràn ngập sát niệm.
Đột nhiên, con quỷ màu đen kia trên bức tranh kia thoáng vặn vẹo. Trước con mắt kinh ngạc của Ân Minh Tuyết, con quỷ đó đã hóa thành thực thể, vẫn bề ngoài đen như mực cùng cặp mắt đỏ ngầu. Vừa nhìn thấy nàng, nó quỷ thủ thò ra, trực tiếp phóng tới bên cạnh nàng, đem quỷ thủ luồn ra đằng sau eo, ý đồ muốn đem nàng ôm lấy.
“Cút ra!”
Ân Minh Tuyết gặp biến nhưng không mất bình tĩnh, nàng Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn cơ hồ tự động phóng thích, trên tay Sát Thiên Ma Kiếm hư huyễn hiện ra. Tay nắm chặt chuôi kiếm, một kiếm chém vào con quỷ đen ở trước mặt.
“Khặc, khặc, khặc.” Quỉ dị ma khiếu vang lên, chỉ thấy Sát Thiên Ma Kiếm dĩ nhiên rơi vào hư không. Mà con quỷ màu đen kia cũng đã biến đi mất.
Ân Minh Tuyết mặt mày ngưng trọng. Đối phương tốc độ mau lẹ như vậy, tu vi so với nàng có thể lấy thiên soa địa viễn mà hình dung. Lấy nàng bây giờ thực lực thật không cách nào đánh trúng được hắn.
Bất quá rèn luyện cùng Vân Chính Thiên mang tới chỗ tốt không chỉ về mặt hình thức mà còn về mặt tâm lý nữa. Chỉ có giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, thì mới có thể làm ra hành động chính xác. Làm chủ được tâm lý, trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ lại lời căn dặn của hắn lúc trước, một khi gặp phải tà hồn sư cường đại, chỉ cần cho bọn chúng nhìn thấy ma lực của mình, thì tạm thời sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Thế là Ân Minh Tuyết đem Sát Thiên Ma Kiếm đặt ở trước người, sau lưng hai cánh chim khẽ vũ động, trong miệng quát lên một tiếng. Tức khắc ma lực cuồn cuộn trong thể nội tuôn ra, tại trong đan điền của nàng, ma lực vòng xoáy xoay tròn tản phát ra hùng hậu ma lực. Trong phòng ánh nến cũng vì vậy mà bị thổi tắt hết một lượt, chỉ còn sát góc tường kia, trong bóng tối vô tận đỏ, chỉ nhìn thấy một cặp mắt đỏ ngầu vẫn thủy chung chằm chằm nhìn nàng.
“Thì ra là đồng hương.”
Cặp mắt đỏ ngầu như biết nói hơi híp lại, ma âm lại vang lên.
Đám người trong phòng thất thanh hô lớn: “Thiếu chủ!”
Ân Minh Tuyết cảnh giác nắm chặt trường kiếm, ma lực vẫn như một dòng lũ cuồn cuộn tuôn ra, thản nhiên nói:
“Ngươi là chủ của cái nhà này? Đối đãi với khách như thế sao?”
“Ha ha ha. Thật là một cái mạnh mẽ tiểu cô nương.”
Một tràn cười dài man rợ vang lên, cặp mắt đỏ đó thoáng hư huyễn, một khắc sau từ bên trong bóng tối đi ra một đạo thân ảnh thon dài.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đen ở bên trong, áo choàng màu đỏ phủ đến chân ở bên ngoài, phần cổ áo lại dựng đứng, thắt lưng màu vàng đồng với những ma văn họa tiết kỳ dị. Làn da trắng bệch, trái ngược với cặp mắt đỏ ngầu kia. Một đầu tóc màu đỏ sậm được ép sát vào đầu, chải ngược hết ra phía sau lưng.
Ấn tượng đầu tiên của Ân Minh Tuyết với tên này, đó chính là cầu kỳ. Đúng vậy, nội chuyện hắn ăn mặc cũng thấy cực kỳ cầu kỳ rồi, chưa kể tới những trang sức hắn đeo ở trên người cũng tràn ngập hoa văn rườm ra. Bất quá cái thủ đoạn bảo mệnh mà Vân Chính Thiên chỉ cho nàng, không ngờ lại công hiệu đến như vậy. Bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được tên ‘thiếu chủ’ kia đã không còn một tia sát niệm nào nữa.
“Xin tự giới thiệu. Ta là Lỗ Hào, là đại thiếu chủ của Lỗ gia, cũng là tạm thời chủ nhân của cả dinh thự rộng lớn này.”
Vừa nói, hắn vừa làm cái điệu bộ khuấy tay giống như quí tộc, tác phong này của hắn so với tà hồn sư thì hoàn toàn khác biệt.
“Tại sao chỉ là tạm thời?” Ân Minh Tuyết chợt hỏi.
Lỗ Hào mỉm cười đáp: “Cha ta hiện không có ở đây, đương nhiên giao cho ta quản lý. Ồ! Thật thất lễ, hiện còn chưa biết quí tánh đại danh của nàng.”
Ân Minh Tuyết đáp: “Gọi ta Tiểu Tuyết.”
“Được, Tiểu Tuyết cô nương. Khi nãy hy vọng không làm nàng sợ, ta chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, bất quá phải công nhận nàng sở hữu tà hồn lực phẩm chất không thấp, tuyệt đối đạt tới hắc phẩm a. Vậy mà là một mình hành tẩu sao? Không có gia tộc hậu thuẫn?”
Lỗ Hào xoay người lại, vừa đi vừa nói.
Ân Minh Tuyết chậm rãi theo sau, nagnf dựa theo kế hoạch mà nói:
“Ta sinh ra mồ côi cha mẹ. Võ hồn cũng vừa thức tỉnh gần đây, hiện tại còn chưa tới hai mươi cấp. Lúc nãy đám người kia nói các ngươi là gia tộc tà hồn sư, cho nên mới tới thử, xem xem có tìm được một cái địa phương để sinh hoạt lâu dài hay không.”
“Ha ha ha. Nàng đã tìm đến đúng chỗ rồi. Chúng ta Lỗ gia trước giờ chưa từng từ chối đồng hương. Mà nàng lại sở hữu hắc phẩm tà hồn lực, có nàng gia nhập, đây chính là phúc phần của Lỗ gia chúng ta.” Lỗ Hào cười lớn đáp.
Cái tên Lỗ Hào này, ăn nói rất lịch sự, không nói điều thừa thải, thật là một cái khó khai thác nhân vật. Ân Minh Tuyết ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng bởi vì sự tồn tại của Lỗ Hào làm cho nàng có chút lo lắng.
Bởi vì nàng tu vi quá thấp nên không thể đoán được chân chính thực lực của đối phương, nhưng dựa theo cảm ngộ sâu sắc đối với tà hồn lực, Ân Minh Tuyết tin tên Lỗ Hào này, tu vi tuyệt không dưới Vân Chính Thiên, thậm chí còn có chỗ siêu việt nữa.
“Tiểu Tuyết cô nương. Nếu nàng không ngại, ta muốn mời nàng dùng bữa tối. Lỗ gia chúng ta không phải không biết tiếp đãi khách quí a.”
Lỗ Hào hướng nàng trịnh trọng nói.
Ân Minh Tuyết cư nhiên không thể chối từ, trực tiếp đáp ứng.
...
Banhbaothit
Ân Minh Tuyết thanh âm văng vẳng vang lên trong đầu đám người Lỗ gia. Chỉ thấy bọn chúng ánh mắt mơ màng, hai tay duỗi thẳng, rõ ràng đã bị trúng mê hoặc của nàng quá sâu.
“Vâng, chúng ta nhớ kỹ.” Cả đám răm rắp gật đầu, sau đó lại tiếp tục bước về phía cổng lớn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn thản nhiên hướng mấy tên đang canh gác ra hiệu mở cổng.
“Nàng là?” Một tên tò mò nhìn Ân Minh Tuyết hỏi.
Tên cầm đầu đám Lỗ gia bỗng nhiên cả giận nói: “Vô lễ. Phải gọi tôn kính đại nhân.”
A. Tên canh cổng trợn cả mắt lên, hắn nào ngờ thiếu nữ xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là tà hồn sư. Bất giác cúi thấp đầu hô lớn:
“Tôn kính đại nhân. Tha lỗi chúng tiểu nhân không hiểu.”
Ầm——.
Ân Minh Tuyết không đáp lời hắn, trực tiếp phất tay một cái, ma lực xúc tu bắn ra đem tên canh cổng đánh ngã vào vách tường. Lấy hắn thường nhân lực lượng, tùy tiện một kích như vậy cũng khiến bản thân thổ huyết.
Tên canh cổng đổ sụp xuống không thấy động đậy nữa, có lẽ đã bất tỉnh rồi.
“Đại nhân bớt giận. Chúng ta sẽ dạy dỗ lại bọn hắn.” Tên cầm đầu vẻ mặt run sợ nhìn Ân Minh Tuyết.
Nàng nghiêm giọng nói: “Nên nhớ lý do các ngươi muốn mời ta tới nơi này.
“Vâng. Xin mời.” Hắn lí nhí nói, sau đó lại cất bước đi trước dẫn đường.
Ân Minh Tuyết bề ngoài không lộ chút sơ hở nào, nhưng bên trong là kết quả của cả một quá trình rèn luyện vô cùng gian nan trước đây với Vân Chính Thiên. Hắn đã từng nói, sở hữu ma lực như hắn và nàng, cần phải hành động tàn nhẫn một chút. Đây chính là vũ khí mang tính chiến lược để hai người bọn hắn có thể trà trộn vào hàng ngũ quân địch mà không muốn bị phát hiện.
Kỹ năng vừa rồi, gọi là nhập vai. Muốn chó săn của tà hồn sư không nghi ngờ, cũng như duy trì năng lực mê hoặc thần trí thì nàng cần phải hành động cho giống một tà hồn sư. Đặc biệt là phải tàn nhẫn. Chỉ cần không vừa mắt chuyện gì, liền dùng bạo lực giải quyết, đó chính là tác phong của tà hồn sư.
Vừa rồi không thể phủ nhận nàng nhập vai rất tốt, tên cảnh cổng kia mặc dù bị đánh ngất xỉu nhưng căn bản không nguy hiểm đến tính mạng. Đủ để nàng không bị mấy tên tà hồn sư khác chú ý.
Bước vào trong Lỗ gia trang, Ân Minh Tuyết như trút được gánh nặng, nàng thở phào một cái. Bước đầu coi như thành công.
Sử dụng Hoán Tâm hồn kỹ đem những người Lỗ gia này khống chế mê hoặc tâm trí, vì nàng xây dựng một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Sau đó thành công tiến vào được bên trong Lỗ gia trang này.
Dựa theo Vân Chính Thiên kế hoạch, Ân Minh Tuyết sẽ từ bên trong Lỗ gia trang thám thính tình hình. Một khi xác định Lỗ gia chủ không có mặt, hắn ở bên ngoài sẽ triển khai quấy rối. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, tin chắc sẽ nhấc Lỗ gia trang này một trận long trời lở đất.
Lấy Vân Chính Thiên bốn người thực lực, cho dù chạm trán bát hoàn Hồn đấu la tà hồn sư cũng có sức đánh một trận.
Bất quá, Vân Chính Thiên kế hoạch chỉ đơn giản quấy phá Lỗ gia trang thôi sao? Tất nhiên là không. Từ khi xác định Lỗ gia chính là gia tộc tà hồn sư chống lưng cho đám buôn người hoành hành tại Thiên Vực. Vân Chính Thiên đã hạ quyết tâm phải san bằng cái gia tộc này.
Chỉ có điều ngang nhiên hành động như vậy sẽ khiến các gia tộc tà hồn sư khác chú ý, cho nên hắn mới lựa chọn thực hiện kế hoạch một cách âm thầm. Để khi tin tức Lỗ gia bị tiêu diệt, những cái gia tộc khác cũng sẽ không biết nguyên nhân vì sao và ai gây ra. Cho đến khi bọn họ truy ngược lại những mối làm ăn gần nhất, thì khi dó danh sách kẻ bị tình nghi mới có một cái danh tự.
Đúng! Là Hình gia tại Hình Luân thành.
Vân Chính Thiên đã căn dặn Dương Viêm, nếu Lỗ gia bị đám bọn hắn tiêu diệt, Dương Viêm sẽ loan tin nói Lỗ gia hợp tác làm ăn với Hình gia, không rõ tại sao bị giết sạch, máu chảy thành sông, rất đáng sợ.
Chuyện này nói ra trước mắt không cần biết có bao nhiêu người tin là Hình gia nhúng tay vào, nhưng cũng đủ để khuấy động Thú Vực khu vực cấp ba một phen.
Tà Hồn Điện nội tình đã quá thâm hậu, thâm căn cố đế vào Thú Vực lãnh thổ, cho nên muốn đem cái tổ chức ma quỷ này tiêu diệt, cư nhiên không thể dùng sức mạnh không thôi. Mà ly gián nội bộ chính là một bước khởi đầu tuyệt mỹ.
Tại bên trong Lỗ gia trang, Ân Minh Tuyết quét mắt một lượt, tranh thủ ghi nhớ hết thảy lối vào lối ra của tòa nhà này. Theo sau đám người Lỗ gia, nàng tiến vào trong một cái đại sảnh rộng rãi không một ánh đèn.
Tà hồn sư gia tộc hết thảy đều ưa chuộng màu đen, cả tòa kiến trúc to lớn như vậy cũng chỉ độc nhất một màu, cộng thêm không gian u ám, sương mù vây quanh làm cho Ân Minh Tuyết thấy mình giống như đang lạc vào âm giới.
Phừng!
Ngay vào lúc nàng còn đang ngó nghiêng xung quanh, tức thì trong phòng đèn cầy được đám người kia thắp lên. Đèn cầy được gắn ở sát tường, kéo dài gần như vô tận. Sau khi đèn cầy được thắp sáng hết, Ân Minh Tuyết mới nhìn thấy được những hoa văn kỳ lạ được điêu khắc trên vách tường phòng.
Đó là hình ảnh một con quỷ màu đen đang đuổi theo một đám người vô tội. Con quỷ này tứ chi giống người, chỉ có điều toàn thân dâng hiến vì hắc sắc, đôi mắt lại đỏ rực như máu, có lẽ vì bị bóng tối che khuất mà ngũ quan không được chạm trổ tỉ mỉ.
Một vách tường khác thì hình ảnh đó vẫn tiếp diễn, con quỷ này đã bắt được một trong những người chạy trốn kia, sau đó dùng hàm răng nhọn của mình cắn vào cổ hắn. Thân thể người vô tội kia cấp tốc teo rút lại, tựa như đã bị con quỷ đen cắn nuốt hết sinh mệnh lực, trở thành một cái xác khô héo.
Ân Minh Tuyết trong lòng không khỏi khiếp sợ, bất quá nàng vẫn nhìn tiếp những vách tường còn lại.
Chỉ thấy người nọ sau khi bị con quỷ kia cắn xong, thân thể èo ọp không còn sức lực ngã xuống đất, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã đứng dậy. Ánh mắt không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ ngầu, còn với con quỷ màu đen kia giống y như đúc.
Thế là, người này đã trở thành một con quỷ mới, con quỷ đội lốt người. Hắn bắt đầu truy đuổi những người còn lại, cắn vào cổ họ, làm cho họ biến hóa. Cho đến vách tường cuối cùng, Ân Minh Tuyết tròng mắt ngưng lại, đó là một bức tranh có rất nhiều ánh mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm nàng, ở phía trên cùng là con quỷ màu đen đó, ánh mắt đỏ rực tràn ngập sát niệm.
Đột nhiên, con quỷ màu đen kia trên bức tranh kia thoáng vặn vẹo. Trước con mắt kinh ngạc của Ân Minh Tuyết, con quỷ đó đã hóa thành thực thể, vẫn bề ngoài đen như mực cùng cặp mắt đỏ ngầu. Vừa nhìn thấy nàng, nó quỷ thủ thò ra, trực tiếp phóng tới bên cạnh nàng, đem quỷ thủ luồn ra đằng sau eo, ý đồ muốn đem nàng ôm lấy.
“Cút ra!”
Ân Minh Tuyết gặp biến nhưng không mất bình tĩnh, nàng Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn cơ hồ tự động phóng thích, trên tay Sát Thiên Ma Kiếm hư huyễn hiện ra. Tay nắm chặt chuôi kiếm, một kiếm chém vào con quỷ đen ở trước mặt.
“Khặc, khặc, khặc.” Quỉ dị ma khiếu vang lên, chỉ thấy Sát Thiên Ma Kiếm dĩ nhiên rơi vào hư không. Mà con quỷ màu đen kia cũng đã biến đi mất.
Ân Minh Tuyết mặt mày ngưng trọng. Đối phương tốc độ mau lẹ như vậy, tu vi so với nàng có thể lấy thiên soa địa viễn mà hình dung. Lấy nàng bây giờ thực lực thật không cách nào đánh trúng được hắn.
Bất quá rèn luyện cùng Vân Chính Thiên mang tới chỗ tốt không chỉ về mặt hình thức mà còn về mặt tâm lý nữa. Chỉ có giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, thì mới có thể làm ra hành động chính xác. Làm chủ được tâm lý, trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ lại lời căn dặn của hắn lúc trước, một khi gặp phải tà hồn sư cường đại, chỉ cần cho bọn chúng nhìn thấy ma lực của mình, thì tạm thời sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Thế là Ân Minh Tuyết đem Sát Thiên Ma Kiếm đặt ở trước người, sau lưng hai cánh chim khẽ vũ động, trong miệng quát lên một tiếng. Tức khắc ma lực cuồn cuộn trong thể nội tuôn ra, tại trong đan điền của nàng, ma lực vòng xoáy xoay tròn tản phát ra hùng hậu ma lực. Trong phòng ánh nến cũng vì vậy mà bị thổi tắt hết một lượt, chỉ còn sát góc tường kia, trong bóng tối vô tận đỏ, chỉ nhìn thấy một cặp mắt đỏ ngầu vẫn thủy chung chằm chằm nhìn nàng.
“Thì ra là đồng hương.”
Cặp mắt đỏ ngầu như biết nói hơi híp lại, ma âm lại vang lên.
Đám người trong phòng thất thanh hô lớn: “Thiếu chủ!”
Ân Minh Tuyết cảnh giác nắm chặt trường kiếm, ma lực vẫn như một dòng lũ cuồn cuộn tuôn ra, thản nhiên nói:
“Ngươi là chủ của cái nhà này? Đối đãi với khách như thế sao?”
“Ha ha ha. Thật là một cái mạnh mẽ tiểu cô nương.”
Một tràn cười dài man rợ vang lên, cặp mắt đỏ đó thoáng hư huyễn, một khắc sau từ bên trong bóng tối đi ra một đạo thân ảnh thon dài.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đen ở bên trong, áo choàng màu đỏ phủ đến chân ở bên ngoài, phần cổ áo lại dựng đứng, thắt lưng màu vàng đồng với những ma văn họa tiết kỳ dị. Làn da trắng bệch, trái ngược với cặp mắt đỏ ngầu kia. Một đầu tóc màu đỏ sậm được ép sát vào đầu, chải ngược hết ra phía sau lưng.
Ấn tượng đầu tiên của Ân Minh Tuyết với tên này, đó chính là cầu kỳ. Đúng vậy, nội chuyện hắn ăn mặc cũng thấy cực kỳ cầu kỳ rồi, chưa kể tới những trang sức hắn đeo ở trên người cũng tràn ngập hoa văn rườm ra. Bất quá cái thủ đoạn bảo mệnh mà Vân Chính Thiên chỉ cho nàng, không ngờ lại công hiệu đến như vậy. Bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được tên ‘thiếu chủ’ kia đã không còn một tia sát niệm nào nữa.
“Xin tự giới thiệu. Ta là Lỗ Hào, là đại thiếu chủ của Lỗ gia, cũng là tạm thời chủ nhân của cả dinh thự rộng lớn này.”
Vừa nói, hắn vừa làm cái điệu bộ khuấy tay giống như quí tộc, tác phong này của hắn so với tà hồn sư thì hoàn toàn khác biệt.
“Tại sao chỉ là tạm thời?” Ân Minh Tuyết chợt hỏi.
Lỗ Hào mỉm cười đáp: “Cha ta hiện không có ở đây, đương nhiên giao cho ta quản lý. Ồ! Thật thất lễ, hiện còn chưa biết quí tánh đại danh của nàng.”
Ân Minh Tuyết đáp: “Gọi ta Tiểu Tuyết.”
“Được, Tiểu Tuyết cô nương. Khi nãy hy vọng không làm nàng sợ, ta chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, bất quá phải công nhận nàng sở hữu tà hồn lực phẩm chất không thấp, tuyệt đối đạt tới hắc phẩm a. Vậy mà là một mình hành tẩu sao? Không có gia tộc hậu thuẫn?”
Lỗ Hào xoay người lại, vừa đi vừa nói.
Ân Minh Tuyết chậm rãi theo sau, nagnf dựa theo kế hoạch mà nói:
“Ta sinh ra mồ côi cha mẹ. Võ hồn cũng vừa thức tỉnh gần đây, hiện tại còn chưa tới hai mươi cấp. Lúc nãy đám người kia nói các ngươi là gia tộc tà hồn sư, cho nên mới tới thử, xem xem có tìm được một cái địa phương để sinh hoạt lâu dài hay không.”
“Ha ha ha. Nàng đã tìm đến đúng chỗ rồi. Chúng ta Lỗ gia trước giờ chưa từng từ chối đồng hương. Mà nàng lại sở hữu hắc phẩm tà hồn lực, có nàng gia nhập, đây chính là phúc phần của Lỗ gia chúng ta.” Lỗ Hào cười lớn đáp.
Cái tên Lỗ Hào này, ăn nói rất lịch sự, không nói điều thừa thải, thật là một cái khó khai thác nhân vật. Ân Minh Tuyết ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng bởi vì sự tồn tại của Lỗ Hào làm cho nàng có chút lo lắng.
Bởi vì nàng tu vi quá thấp nên không thể đoán được chân chính thực lực của đối phương, nhưng dựa theo cảm ngộ sâu sắc đối với tà hồn lực, Ân Minh Tuyết tin tên Lỗ Hào này, tu vi tuyệt không dưới Vân Chính Thiên, thậm chí còn có chỗ siêu việt nữa.
“Tiểu Tuyết cô nương. Nếu nàng không ngại, ta muốn mời nàng dùng bữa tối. Lỗ gia chúng ta không phải không biết tiếp đãi khách quí a.”
Lỗ Hào hướng nàng trịnh trọng nói.
Ân Minh Tuyết cư nhiên không thể chối từ, trực tiếp đáp ứng.
...
Banhbaothit
/774
|