“A.”
Vân Chính Thiên hai mắt đột nhiên mở to, lập tức từ trong trạng thái minh tưởng miễn cưỡng đi ra, mồ hôi bất giác rơi đầy trên trán. Kế bên hắn, Mã Thiên Hoa lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Vân Chính Thiên lau đi vệt mồ hôi đang chảy xuống, trầm giọng nói:
“Minh Tuyết, nàng ta bị bắt rồi.”
Nghe được một câu này, Mã Thiên Hoa, Tiên Dao Tử hai người nhất thời nét mặt ngưng trọng. Ân Minh Tuyết nhận lấy nhiệm vụ nguy hiểm như vậy vốn không vừa sức nàng. Từ đầu hai người đã can ngăn thế nhưng nàng vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ. Bây giờ tại trong Lỗ gia kia bị bắt, tự nhiên nguy hiểm trùng điệp.
“Chính Thiên ca ca, bây giờ phải làm sao?” Tiên Dao Tử nóng mặt nói. Nàng với Ân Minh Tuyết rất thân nhau, cho nên trong lòng cũng vì vậy mà như có lửa thiêu đốt.
Vân Chính Thiên bình tĩnh trả lời: “Đừng gấp. Tuy rằng bị bắt nhưng tính mạng không có sao, ta vẫn cảm nhận được hơi thở của nàng, cùng lắm bị đánh bất tỉnh mà thôi. Đối phương đã không có xuống tay, đủ để thấy Minh Tuyết có tầm quan trọng không nhỏ rồi.”
Vân Chính Thiên là người lo lắng nhất, không chỉ vì nàng đã lỡ gieo vào người hắn sắc niệm chi chủng, mà hơn hết hắn đã xem nàng như một tri kỷ rồi. Vì vậy bằng bất cứ giá nào, hắn cũng sẽ không để Ân Minh Tuyết gặp nguy hiểm.
Mã Thiên Hoa một bên nói:
“Theo kế hoạch thì phải đợi tin tức của Minh Tuyết truyền ra. Nhưng mà bây giờ tình hình cấp bách, chúng ta đừng suy nghĩ nữa, trực tiếp xông vào cứu người đi.”
Chỉ cần Ân Minh Tuyết nhiệm vụ hoàn thành, xác định bên trong Lỗ gia trang lực phòng ngự như thế nào sau đó báo ra bên ngoài. Vân Chính Thiên mấy người sẽ lập tức tấn công. Xui xẻo kế hoạch còn chưa thực hiện xong thì đã bị bắt, đám bọn hắn ở bên ngoài mù tịt thông tin, lựa chọn tấn công bây giờ giống như đánh một canh bạc lớn. Vạn nhất Phong Hào đấu la tà hồn sư có mặt, như vậy không những không cứu được người, mà rất có thể cả đám phải chôn chung.
Vân Chính Thiên trầm tư một chút, rốt cuộc ngẩng lên lắc đầu nói:
“Quá nguy hiểm, ta vẫn nên đi một mình thôi.”
Nói rồi hắn xoay người lại, chuẩn bị phóng đi thì bất thình lình từ phía sau truyền tới một cỗ nóng rực cảm giác. Vân Chính Thiên nhìn lại thì thấy Mã Thiên Hoa ánh mắt bốc lên hỏa diễm nhìn hắn, trong miệng gằn từng chữ bay ra.
“VÂN! CHÍNH! THIÊN!”
Mã Thiên Hoa thanh âm giận dữ vang lên, nhất thời đem Vân Chính Thiên đang trong trạng thái lo lắng kia chấn tỉnh lại. Hắn đồng tử thoáng giãn ra, sau đó lấy tay vuốt mặt mấy cái.
Lúc nãy hắn vì quá nôn nóng cho nên suy nghĩ không có sáng suốt. Mã Thiên Hoa bây giờ đã là Hồn Thánh trình độ, chiến lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, để nàng đi theo tuyệt đối mang đến hỗ trợ không nhỏ.
“Lần này, để cho muội được giúp huynh. Dù sao chúng ta tiến vào trong này chỉ có bốn người, còn không dựa vào nhau thì dựa vào đâu.” Mã Thiên Hoa thu liễm lại vẻ giận dữ khi nãy, thản nhiên nói.
Vân Chính Thiên thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không có do dự nữa, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
“Một lát nàng phải theo sát ta, không được đi quá xa đâu đó.” Hắn căn dặn.
Mã Thiên Hoa nghiêm túc đáp: “Huynh yên tâm. Muội cũng sẽ cho huynh thấy thành quả rèn luyện của muội.”
“Oa!” Tiên Dao Tử thấy một màn này, chợt cao giọng kêu lên: “Thiên Hoa tỷ tỷ uy dũng thật. Chỉ cần quát một tiếng thì cả Chính Thiên ca ca cũng phải đổi ý.”
Mã Thiên Hoa nhất thời đỏ mặt quay đi, còn Vân Chính Thiên một mặt đau khổ nói:
“Dao Tử muội nhiều chuyện quá, một lát chúng ta đi cứu Minh Tuyết, muội ở ngoài này không được đi đâu.”
“Muội biết rồi.” Nhí nhảnh đáp một câu, Tiên Dao Tử lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống đất.
Đến lúc hai người Vân Chính Thiên chuẩn bị lao đi, Tiên Dao Tử lại cất tiếng, vẻ mặt láu cá:
“Chúng ta nhất định sẽ cứu được Minh Tuyết tỷ tỷ mà, mọi người đừng lo.”
Vân Chính Thiên cười nhìn nàng gật đầu: “Tất nhiên là vậy.”
Sau đó hai người hóa thành lưu quang, phóng thẳng về phía Lỗ gia trang.
Tiên Dao Tử lặng yên nhìn bóng lưng hai người đi khuất, nàng lúc nàng chợt ngồi xếp bằng xuống, hai mắt cũng khép hờ lại. Bất giác thở nhẹ một hơi, đột nhiên trong người nàng có ba động hồn lực xuất hiện.
Theo một tia lục sắc lưu quang từ trong mi tâm nàng bắn ra, tức thì sau lưng có sáu con mãng xà không khác gì dây leo chen chúc mà ra, ánh sáng màu xanh lục càng tỏa ra cường thịnh.
Nếu tinh mắt nhìn kỹ, sẽ thấy được trên thân mỗi con mãng xà này đều bị xiềng xích quấn quanh chằng chịt, khiến bọn chúng không cách nào cựa quậy được. Tiên Dao Tử chậm rãi mở mắt, lúc này đồng tử của nàng đã hóa thành lục sắc, nàng ngón tay thon thả khẽ cong lên búng ra một đoàn năng lượng. Ngay lập tức sáu con mãng xà ở sau lưng rít lên từng hồi, đồng thời vẩy rắn như có ánh sáng dung nhập vào, phát ra hoa lệ lục sắc đường vân.
Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa hai người vốn trú ẩn ở cách đó không xa, phi hành nữa canh giờ liền nhìn thấy Lỗ gia trang trong tầm mắt trở lại. Bất quá lúc này Lỗ gia có rất đông nhân thủ qua lại canh phòng, xem ra Ân Minh Tuyết thật sự đã bị bắt, làm cho Lỗ gia bọn chúng đề cao canh mật.
“Kế hoạch như thế nào?” Mã Thiên Hoa hỏi hắn.
Vân Chính Thiên nói: “Những người này đều là người thường. Tùy tiện chúng ta đều có thể gạt bỏ, bất quá hành động như vậy chẳng khác gì tà hồn sư. Cho nên chỉ có thể trực tiếp lao vào bên trong, chủ động tìm đến tà hồn sư mà phát động công kích.”
“Không đơn giản như vậy đâu, muội thấy bọn chúng cho người thường ra canh chừng như vậy, chắc chắn bên trong đã thiết lập sẵn cơ quan bẫy rập. Tuy tiện xông vào rất có thể trúng kế.” Mã Thiên Hoa lắc đầu nói.
Vân Chính Thiên trầm tư một chút, gật đầu cảm thán nói:
“Có đạo lý. Không lý gì bọn chúng lại buông lỏng trên không phòng thủ như vậy. Không có muội nhắc nhở ta đã phạm sai lầm rồi.”
Mã Thiên Hoa lại hỏi: “Như vậy bây giờ phải làm sao?”
“Chờ đi. Minh Tuyết nàng ta tỉnh lại rồi.” Vân Chính Thiên xoa xoa thái dương của mình, cười nói.
Đúng vậy. Ân Minh Tuyết sau khi bị Lỗ Hào đánh bất tỉnh, đã khôi phục lại ý thức. Mặc dù bị nhốt ở trong Huyết Ngục, vô pháp truyền ra bên ngoài thông tin nhưng lấy nàng cùng Vân Chính Thiên ma lực câu thông, hắn tự nhiên biết rõ tình trạng hiện tại của nàng.
Chính Thiên ca ca có lẽ đã mai phục bên ngoài, bây giờ ta phải làm sao.
Ân Minh Tuyết lấy tay xoa xoa sau gáy của mình, trong đầu điên cuồng suy nghĩ. Dựa theo những gì nàng nghe được thì Lỗ Hào hiện tại đang ở một mình, bên cạnh cũng không có bất cứ tà hồn sư nào dưới trướng. Hoặc có thể nói tà hồn sư dưới trướng đã bị hắn đem đi làm vật thí nghiệm cả rồi. Tuy không biết thí nghiệm thành công sẽ mang tới lợi ích gì, nhưng hiện tại rõ ràng không có ai thành công cả. Nhìn vào bên trong phòng giam số ba vẫn còn một đám người đang ngủ rất say là hiểu rồi.
Nếu như là vậy, Lỗ Hào hiện tại chỉ có một mình. Mà nếu là một mình, nàng càng có lòng tin lấy nhiều khi ít.
Ân Minh Tuyết ánh mắt rảo một lượt phòng giam, chỉ cảm nhận được phòng giam này hình như có đặt xuống pháp trận cấm chế hồn lực vận chuyển, cho nên những tù nhân bên kia mặc dù có không ít tà hồn sư cũng không cách nào phá ngục được.
May mắn một điều, nàng sở tu không phải hồn lực mà là ma lực.
U, u, u——.
Tâm niệm vừa động, ma lực như xúc tu lan tràn mà ra. Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn cũng phóng thích, cánh chim vũ động, toàn bộ ánh đuốc bên trong ngục bị chụp tắt. Trên đầu nàng quang hoàn sáng lên, tức thì Sát Thiên Ma Kiếm rơi vào trên tay.
Bên ngoài Lỗ gia trang, Vân Chính Thiên hai mắt mở to, hắn vội kêu lên:
“Minh Tuyết hành động rồi. Thiên Hoa, cùng ta xông vào.”
“Được.” Mã Thiên Hoa gật đầu, sau lưng huyễn lệ cánh phượng hiện ra, cùng với Vân Chính Thiên bên cạnh, toàn lực xông thẳng vào Lỗ gia trang.
Đám người thường phụ trách canh gác kia, mặc dù cảm giác phải nói rất tệ nhưng đối với Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa không chút bảo lưu thực lực mà tới kia, cũng nhận thấy rõ ràng nguy hiểm trùng điệp.
“Báo động, có địch tập kích.” Một tên quát lớn lên.
Vân Chính Thiên tại trên không trung, áo bào cổ động, một cỗ chiến uy không gì sánh được từ trên người hắn phát ra. Nương theo phạm vi khuếch tán ngày càng mở rộng, phàm là sinh vật sống đều bị chiến uy này ảnh hưởng.
Kiếm Thần Quyết, đệ ngũ thức Kiếm Thần Chi Uy.
Mã Thiên Hoa ở bên cạnh hắn, cảm nhận được loại này tăng phúc hồn kỹ, trong người chiến ý dào dạt dâng lên, khí thế mạnh lên thấy rõ. Còn đổi lại toàn bộ người thường bên dưới, tất cả không khỏi quỳ rạp xuống mặt đất run lẩy bẩy.
Kiếm Thần Chi Uy năng lực đặc thù, đối với đồng bọn thì đề thăng sỹ khí, còn đối với địch nhân sẽ mang tới hiệu quả chấn nhiếp. Mà bên dưới đa phần là người thường, tự nhiên bị áp chế đến không đứng lên nỗi.
“Tà hồn sư! Ra đây cho ta.” Vân Chính Thiên căm phẫn quát lên.
Vẫn không có người trả lời, ngoại trừ tiếng rên rỉ của đám người canh cổng kia, bên trong Lỗ gia trang hoàn toàn không một chút động tĩnh.
Vân Chính Thiên hướng Mã Thiên Hoa gật đầu một cái, tiếp đó nàng liền hành động. Mã Thiên Hoa ánh mắt hờ hững, trên tay ngưng tụ một quả hỏa cầu, sau đó không chút do dự ném về Lỗ gia cửa lớn.
Đông!
Hỏa cầu vừa va chạm lập tức nổ tung, đem cửa lớn Lỗ gia nhấn vào trong hỏa diễm.
Vân Chính Thiên lạnh rên quát lên lần nữa: “Tà hồn sư! Ra đây cho ta.”
Vẫn không có dị động, Mã Thiên Hoa bên cạnh ánh mắt lóe ra hào quang hỏa diễm, đệ ngũ hồn hoàn sau lưng nàng sáng lên. Tại phía trên đầu hỏa nguyên tố trong thiên địa bất giác tụ tập lại, hóa thành vô số hỏa tinh cực lớn.
Mã Thiên Hoa đệ ngũ hồn kỹ, Phượng Hoàng Hỏa Tinh Vũ.
Vù, vù——.
Hỏa tinh theo tay áo Mã Thiên Hoa phất động, lập tức từ trên trời thi nhau giáng xuống, loại này quần thể công kỹ hồn kỹ, đủ để đem một nữa Lỗ gia trang diện tích nhấn chìm vào trong biển lửa.
Nếu đến như vậy mà tà hồn sư vẫn không xuất đầu lộ diện, Vân Chính Thiên chỉ có thể cường hoành xông vào mà thôi. Mặc kệ những tên người thường kia vì vậy mà vạ lây, đối với hắn Ân Minh Tuyết tính mạng vẫn là trên hết.
Chính vào lúc Phượng Hoàng Hỏa Tinh Vũ của Mã Thiên Hoa chuẩn bị đáp xuống Lỗ gia trang, thì bất ngờ từ bên trong bắn ra một đạo huyết sắc lưu quang.
Huyết sắc lưu quang này vừa tiến nhập không trung trực tiếp hóa thành một cái màu đen áo choàng khổng lồ, vừa vặn đón lấy toàn bộ hỏa tinh đang đánh xuống kia.
Ầm, ầm, ầm——.
Kịch liệt nổ lớn vang lên, hỏa diễm như hải dương cuộn sóng bốc lên nghi ngút. Bất quá toàn bộ hỏa diễm này, đều không thể nào đốt cháy được màu đen áo choàng kia, cũng không thể nào đem thứ này chấn nát được.
“Đó là cái gì?” Mã Thiên Hoa nhất thời ngưng trọng, phải biết nàng đệ ngũ hồn kỹ này, cho dù Hồn Thánh phòng ngự hệ hồn sư cũng không dám tùy tiện nghênh tiếp, vậy mà chỉ cần một cái áo choàng giăng ra là có thể đem nó hóa giải.
Vân Chính Thiên đồng tử bất giác thu nhỏ lại, liền nhìn thấy từ bên trong một tòa nhà nhỏ, có một cặp mắt màu đỏ như máu đang nhìn về phía bọn hắn chằm chằm.
“Giấu đầu giấu đuôi. Ra đây cho ta.”
Vân Chính Thiên ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, tức thì một đạo hắc sắc kiếm ảnh khổng lồ xuất hiện, nương theo trên tay hắn vũ động, kiếm ảnh càn quét lướt tới. Dưới một kiếm này, phản phất không gian muốn bị chém ra làm hai.
“Hắc hắc hắc. Có chút bổn sự. Được rồi, vậy thì để ta cùng các ngươi chơi đùa một chút.”
Lanh lảnh ma âm vang lên, Vân Chính Thiên rõ ràng nhìn thấy cặp mắt đỏ như máu kia hư huyễn biến mất, mà cái áo choàng màu đen kia cũng thu nhỏ lại gấp mấy lần, sau đó nó cấp tốc bay tới khoác trên vai một tên nam tử.
Tên này tự nhiên là Lỗ gia thiếu chủ, Lỗ Hào.
Lỗ Hào đối với kiếm ảnh lăng lệ quét tới kia, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trên mặt lại càng nhấc lên một tia ôn nhu mỉm cười.
Vào giờ phút này, Vân Chính Thiên trợn mắt, Mã Thiên Hoa cũng trợn mắt. Bởi vì kinh khủng kiếm ảnh tựa như có thể hủy thiên diệt địa kia đánh xuống Lỗ gia trang, vậy mà lập tức tiêu thất không còn chút vết tích nào.
“Chuyện gì xảy ra, tại sao không có va chạm phát sinh?” Mã Thiên Hoa kinh ngạc thốt lên.
“Thiên Hoa, cẩn thận một chút. Ta nghĩ nguyên một tòa trang viên này, đều đã bị hắn thu vào bên trong huyễn trận rồi. Hắn là một tên Pháp Trận Sư.” Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
Pháp trận sư? Đúng rồi chỉ có pháp trận sư mới có thể bố trí được trận pháp. Bất quá làm ra huyễn trận không gian lớn như vậy, xem như tạo nghệ của hắn thật không tầm thường.
“Khặc. Ngươi con mắt cũng nhìn rất được a. Chào mừng đến với huyễn trận không gian của ta, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu.”
Lỗ Hào quỉ dị thanh âm quanh quẩn trong thiên địa.
...
Banhbaothit
Vân Chính Thiên hai mắt đột nhiên mở to, lập tức từ trong trạng thái minh tưởng miễn cưỡng đi ra, mồ hôi bất giác rơi đầy trên trán. Kế bên hắn, Mã Thiên Hoa lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Vân Chính Thiên lau đi vệt mồ hôi đang chảy xuống, trầm giọng nói:
“Minh Tuyết, nàng ta bị bắt rồi.”
Nghe được một câu này, Mã Thiên Hoa, Tiên Dao Tử hai người nhất thời nét mặt ngưng trọng. Ân Minh Tuyết nhận lấy nhiệm vụ nguy hiểm như vậy vốn không vừa sức nàng. Từ đầu hai người đã can ngăn thế nhưng nàng vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ. Bây giờ tại trong Lỗ gia kia bị bắt, tự nhiên nguy hiểm trùng điệp.
“Chính Thiên ca ca, bây giờ phải làm sao?” Tiên Dao Tử nóng mặt nói. Nàng với Ân Minh Tuyết rất thân nhau, cho nên trong lòng cũng vì vậy mà như có lửa thiêu đốt.
Vân Chính Thiên bình tĩnh trả lời: “Đừng gấp. Tuy rằng bị bắt nhưng tính mạng không có sao, ta vẫn cảm nhận được hơi thở của nàng, cùng lắm bị đánh bất tỉnh mà thôi. Đối phương đã không có xuống tay, đủ để thấy Minh Tuyết có tầm quan trọng không nhỏ rồi.”
Vân Chính Thiên là người lo lắng nhất, không chỉ vì nàng đã lỡ gieo vào người hắn sắc niệm chi chủng, mà hơn hết hắn đã xem nàng như một tri kỷ rồi. Vì vậy bằng bất cứ giá nào, hắn cũng sẽ không để Ân Minh Tuyết gặp nguy hiểm.
Mã Thiên Hoa một bên nói:
“Theo kế hoạch thì phải đợi tin tức của Minh Tuyết truyền ra. Nhưng mà bây giờ tình hình cấp bách, chúng ta đừng suy nghĩ nữa, trực tiếp xông vào cứu người đi.”
Chỉ cần Ân Minh Tuyết nhiệm vụ hoàn thành, xác định bên trong Lỗ gia trang lực phòng ngự như thế nào sau đó báo ra bên ngoài. Vân Chính Thiên mấy người sẽ lập tức tấn công. Xui xẻo kế hoạch còn chưa thực hiện xong thì đã bị bắt, đám bọn hắn ở bên ngoài mù tịt thông tin, lựa chọn tấn công bây giờ giống như đánh một canh bạc lớn. Vạn nhất Phong Hào đấu la tà hồn sư có mặt, như vậy không những không cứu được người, mà rất có thể cả đám phải chôn chung.
Vân Chính Thiên trầm tư một chút, rốt cuộc ngẩng lên lắc đầu nói:
“Quá nguy hiểm, ta vẫn nên đi một mình thôi.”
Nói rồi hắn xoay người lại, chuẩn bị phóng đi thì bất thình lình từ phía sau truyền tới một cỗ nóng rực cảm giác. Vân Chính Thiên nhìn lại thì thấy Mã Thiên Hoa ánh mắt bốc lên hỏa diễm nhìn hắn, trong miệng gằn từng chữ bay ra.
“VÂN! CHÍNH! THIÊN!”
Mã Thiên Hoa thanh âm giận dữ vang lên, nhất thời đem Vân Chính Thiên đang trong trạng thái lo lắng kia chấn tỉnh lại. Hắn đồng tử thoáng giãn ra, sau đó lấy tay vuốt mặt mấy cái.
Lúc nãy hắn vì quá nôn nóng cho nên suy nghĩ không có sáng suốt. Mã Thiên Hoa bây giờ đã là Hồn Thánh trình độ, chiến lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, để nàng đi theo tuyệt đối mang đến hỗ trợ không nhỏ.
“Lần này, để cho muội được giúp huynh. Dù sao chúng ta tiến vào trong này chỉ có bốn người, còn không dựa vào nhau thì dựa vào đâu.” Mã Thiên Hoa thu liễm lại vẻ giận dữ khi nãy, thản nhiên nói.
Vân Chính Thiên thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không có do dự nữa, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
“Một lát nàng phải theo sát ta, không được đi quá xa đâu đó.” Hắn căn dặn.
Mã Thiên Hoa nghiêm túc đáp: “Huynh yên tâm. Muội cũng sẽ cho huynh thấy thành quả rèn luyện của muội.”
“Oa!” Tiên Dao Tử thấy một màn này, chợt cao giọng kêu lên: “Thiên Hoa tỷ tỷ uy dũng thật. Chỉ cần quát một tiếng thì cả Chính Thiên ca ca cũng phải đổi ý.”
Mã Thiên Hoa nhất thời đỏ mặt quay đi, còn Vân Chính Thiên một mặt đau khổ nói:
“Dao Tử muội nhiều chuyện quá, một lát chúng ta đi cứu Minh Tuyết, muội ở ngoài này không được đi đâu.”
“Muội biết rồi.” Nhí nhảnh đáp một câu, Tiên Dao Tử lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống đất.
Đến lúc hai người Vân Chính Thiên chuẩn bị lao đi, Tiên Dao Tử lại cất tiếng, vẻ mặt láu cá:
“Chúng ta nhất định sẽ cứu được Minh Tuyết tỷ tỷ mà, mọi người đừng lo.”
Vân Chính Thiên cười nhìn nàng gật đầu: “Tất nhiên là vậy.”
Sau đó hai người hóa thành lưu quang, phóng thẳng về phía Lỗ gia trang.
Tiên Dao Tử lặng yên nhìn bóng lưng hai người đi khuất, nàng lúc nàng chợt ngồi xếp bằng xuống, hai mắt cũng khép hờ lại. Bất giác thở nhẹ một hơi, đột nhiên trong người nàng có ba động hồn lực xuất hiện.
Theo một tia lục sắc lưu quang từ trong mi tâm nàng bắn ra, tức thì sau lưng có sáu con mãng xà không khác gì dây leo chen chúc mà ra, ánh sáng màu xanh lục càng tỏa ra cường thịnh.
Nếu tinh mắt nhìn kỹ, sẽ thấy được trên thân mỗi con mãng xà này đều bị xiềng xích quấn quanh chằng chịt, khiến bọn chúng không cách nào cựa quậy được. Tiên Dao Tử chậm rãi mở mắt, lúc này đồng tử của nàng đã hóa thành lục sắc, nàng ngón tay thon thả khẽ cong lên búng ra một đoàn năng lượng. Ngay lập tức sáu con mãng xà ở sau lưng rít lên từng hồi, đồng thời vẩy rắn như có ánh sáng dung nhập vào, phát ra hoa lệ lục sắc đường vân.
Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa hai người vốn trú ẩn ở cách đó không xa, phi hành nữa canh giờ liền nhìn thấy Lỗ gia trang trong tầm mắt trở lại. Bất quá lúc này Lỗ gia có rất đông nhân thủ qua lại canh phòng, xem ra Ân Minh Tuyết thật sự đã bị bắt, làm cho Lỗ gia bọn chúng đề cao canh mật.
“Kế hoạch như thế nào?” Mã Thiên Hoa hỏi hắn.
Vân Chính Thiên nói: “Những người này đều là người thường. Tùy tiện chúng ta đều có thể gạt bỏ, bất quá hành động như vậy chẳng khác gì tà hồn sư. Cho nên chỉ có thể trực tiếp lao vào bên trong, chủ động tìm đến tà hồn sư mà phát động công kích.”
“Không đơn giản như vậy đâu, muội thấy bọn chúng cho người thường ra canh chừng như vậy, chắc chắn bên trong đã thiết lập sẵn cơ quan bẫy rập. Tuy tiện xông vào rất có thể trúng kế.” Mã Thiên Hoa lắc đầu nói.
Vân Chính Thiên trầm tư một chút, gật đầu cảm thán nói:
“Có đạo lý. Không lý gì bọn chúng lại buông lỏng trên không phòng thủ như vậy. Không có muội nhắc nhở ta đã phạm sai lầm rồi.”
Mã Thiên Hoa lại hỏi: “Như vậy bây giờ phải làm sao?”
“Chờ đi. Minh Tuyết nàng ta tỉnh lại rồi.” Vân Chính Thiên xoa xoa thái dương của mình, cười nói.
Đúng vậy. Ân Minh Tuyết sau khi bị Lỗ Hào đánh bất tỉnh, đã khôi phục lại ý thức. Mặc dù bị nhốt ở trong Huyết Ngục, vô pháp truyền ra bên ngoài thông tin nhưng lấy nàng cùng Vân Chính Thiên ma lực câu thông, hắn tự nhiên biết rõ tình trạng hiện tại của nàng.
Chính Thiên ca ca có lẽ đã mai phục bên ngoài, bây giờ ta phải làm sao.
Ân Minh Tuyết lấy tay xoa xoa sau gáy của mình, trong đầu điên cuồng suy nghĩ. Dựa theo những gì nàng nghe được thì Lỗ Hào hiện tại đang ở một mình, bên cạnh cũng không có bất cứ tà hồn sư nào dưới trướng. Hoặc có thể nói tà hồn sư dưới trướng đã bị hắn đem đi làm vật thí nghiệm cả rồi. Tuy không biết thí nghiệm thành công sẽ mang tới lợi ích gì, nhưng hiện tại rõ ràng không có ai thành công cả. Nhìn vào bên trong phòng giam số ba vẫn còn một đám người đang ngủ rất say là hiểu rồi.
Nếu như là vậy, Lỗ Hào hiện tại chỉ có một mình. Mà nếu là một mình, nàng càng có lòng tin lấy nhiều khi ít.
Ân Minh Tuyết ánh mắt rảo một lượt phòng giam, chỉ cảm nhận được phòng giam này hình như có đặt xuống pháp trận cấm chế hồn lực vận chuyển, cho nên những tù nhân bên kia mặc dù có không ít tà hồn sư cũng không cách nào phá ngục được.
May mắn một điều, nàng sở tu không phải hồn lực mà là ma lực.
U, u, u——.
Tâm niệm vừa động, ma lực như xúc tu lan tràn mà ra. Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn cũng phóng thích, cánh chim vũ động, toàn bộ ánh đuốc bên trong ngục bị chụp tắt. Trên đầu nàng quang hoàn sáng lên, tức thì Sát Thiên Ma Kiếm rơi vào trên tay.
Bên ngoài Lỗ gia trang, Vân Chính Thiên hai mắt mở to, hắn vội kêu lên:
“Minh Tuyết hành động rồi. Thiên Hoa, cùng ta xông vào.”
“Được.” Mã Thiên Hoa gật đầu, sau lưng huyễn lệ cánh phượng hiện ra, cùng với Vân Chính Thiên bên cạnh, toàn lực xông thẳng vào Lỗ gia trang.
Đám người thường phụ trách canh gác kia, mặc dù cảm giác phải nói rất tệ nhưng đối với Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa không chút bảo lưu thực lực mà tới kia, cũng nhận thấy rõ ràng nguy hiểm trùng điệp.
“Báo động, có địch tập kích.” Một tên quát lớn lên.
Vân Chính Thiên tại trên không trung, áo bào cổ động, một cỗ chiến uy không gì sánh được từ trên người hắn phát ra. Nương theo phạm vi khuếch tán ngày càng mở rộng, phàm là sinh vật sống đều bị chiến uy này ảnh hưởng.
Kiếm Thần Quyết, đệ ngũ thức Kiếm Thần Chi Uy.
Mã Thiên Hoa ở bên cạnh hắn, cảm nhận được loại này tăng phúc hồn kỹ, trong người chiến ý dào dạt dâng lên, khí thế mạnh lên thấy rõ. Còn đổi lại toàn bộ người thường bên dưới, tất cả không khỏi quỳ rạp xuống mặt đất run lẩy bẩy.
Kiếm Thần Chi Uy năng lực đặc thù, đối với đồng bọn thì đề thăng sỹ khí, còn đối với địch nhân sẽ mang tới hiệu quả chấn nhiếp. Mà bên dưới đa phần là người thường, tự nhiên bị áp chế đến không đứng lên nỗi.
“Tà hồn sư! Ra đây cho ta.” Vân Chính Thiên căm phẫn quát lên.
Vẫn không có người trả lời, ngoại trừ tiếng rên rỉ của đám người canh cổng kia, bên trong Lỗ gia trang hoàn toàn không một chút động tĩnh.
Vân Chính Thiên hướng Mã Thiên Hoa gật đầu một cái, tiếp đó nàng liền hành động. Mã Thiên Hoa ánh mắt hờ hững, trên tay ngưng tụ một quả hỏa cầu, sau đó không chút do dự ném về Lỗ gia cửa lớn.
Đông!
Hỏa cầu vừa va chạm lập tức nổ tung, đem cửa lớn Lỗ gia nhấn vào trong hỏa diễm.
Vân Chính Thiên lạnh rên quát lên lần nữa: “Tà hồn sư! Ra đây cho ta.”
Vẫn không có dị động, Mã Thiên Hoa bên cạnh ánh mắt lóe ra hào quang hỏa diễm, đệ ngũ hồn hoàn sau lưng nàng sáng lên. Tại phía trên đầu hỏa nguyên tố trong thiên địa bất giác tụ tập lại, hóa thành vô số hỏa tinh cực lớn.
Mã Thiên Hoa đệ ngũ hồn kỹ, Phượng Hoàng Hỏa Tinh Vũ.
Vù, vù——.
Hỏa tinh theo tay áo Mã Thiên Hoa phất động, lập tức từ trên trời thi nhau giáng xuống, loại này quần thể công kỹ hồn kỹ, đủ để đem một nữa Lỗ gia trang diện tích nhấn chìm vào trong biển lửa.
Nếu đến như vậy mà tà hồn sư vẫn không xuất đầu lộ diện, Vân Chính Thiên chỉ có thể cường hoành xông vào mà thôi. Mặc kệ những tên người thường kia vì vậy mà vạ lây, đối với hắn Ân Minh Tuyết tính mạng vẫn là trên hết.
Chính vào lúc Phượng Hoàng Hỏa Tinh Vũ của Mã Thiên Hoa chuẩn bị đáp xuống Lỗ gia trang, thì bất ngờ từ bên trong bắn ra một đạo huyết sắc lưu quang.
Huyết sắc lưu quang này vừa tiến nhập không trung trực tiếp hóa thành một cái màu đen áo choàng khổng lồ, vừa vặn đón lấy toàn bộ hỏa tinh đang đánh xuống kia.
Ầm, ầm, ầm——.
Kịch liệt nổ lớn vang lên, hỏa diễm như hải dương cuộn sóng bốc lên nghi ngút. Bất quá toàn bộ hỏa diễm này, đều không thể nào đốt cháy được màu đen áo choàng kia, cũng không thể nào đem thứ này chấn nát được.
“Đó là cái gì?” Mã Thiên Hoa nhất thời ngưng trọng, phải biết nàng đệ ngũ hồn kỹ này, cho dù Hồn Thánh phòng ngự hệ hồn sư cũng không dám tùy tiện nghênh tiếp, vậy mà chỉ cần một cái áo choàng giăng ra là có thể đem nó hóa giải.
Vân Chính Thiên đồng tử bất giác thu nhỏ lại, liền nhìn thấy từ bên trong một tòa nhà nhỏ, có một cặp mắt màu đỏ như máu đang nhìn về phía bọn hắn chằm chằm.
“Giấu đầu giấu đuôi. Ra đây cho ta.”
Vân Chính Thiên ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, tức thì một đạo hắc sắc kiếm ảnh khổng lồ xuất hiện, nương theo trên tay hắn vũ động, kiếm ảnh càn quét lướt tới. Dưới một kiếm này, phản phất không gian muốn bị chém ra làm hai.
“Hắc hắc hắc. Có chút bổn sự. Được rồi, vậy thì để ta cùng các ngươi chơi đùa một chút.”
Lanh lảnh ma âm vang lên, Vân Chính Thiên rõ ràng nhìn thấy cặp mắt đỏ như máu kia hư huyễn biến mất, mà cái áo choàng màu đen kia cũng thu nhỏ lại gấp mấy lần, sau đó nó cấp tốc bay tới khoác trên vai một tên nam tử.
Tên này tự nhiên là Lỗ gia thiếu chủ, Lỗ Hào.
Lỗ Hào đối với kiếm ảnh lăng lệ quét tới kia, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trên mặt lại càng nhấc lên một tia ôn nhu mỉm cười.
Vào giờ phút này, Vân Chính Thiên trợn mắt, Mã Thiên Hoa cũng trợn mắt. Bởi vì kinh khủng kiếm ảnh tựa như có thể hủy thiên diệt địa kia đánh xuống Lỗ gia trang, vậy mà lập tức tiêu thất không còn chút vết tích nào.
“Chuyện gì xảy ra, tại sao không có va chạm phát sinh?” Mã Thiên Hoa kinh ngạc thốt lên.
“Thiên Hoa, cẩn thận một chút. Ta nghĩ nguyên một tòa trang viên này, đều đã bị hắn thu vào bên trong huyễn trận rồi. Hắn là một tên Pháp Trận Sư.” Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
Pháp trận sư? Đúng rồi chỉ có pháp trận sư mới có thể bố trí được trận pháp. Bất quá làm ra huyễn trận không gian lớn như vậy, xem như tạo nghệ của hắn thật không tầm thường.
“Khặc. Ngươi con mắt cũng nhìn rất được a. Chào mừng đến với huyễn trận không gian của ta, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu.”
Lỗ Hào quỉ dị thanh âm quanh quẩn trong thiên địa.
...
Banhbaothit
/774
|