Tàn Nguyệt Ảnh Lâu chỗ sâu nhất, có một gian phòng được xây bằng đá kiên cố ở bốn vách, mái ngói hợp kim phủ từ trên xuống, khuôn viên xung quanh rộng lớn, lại không bố trí bất cứ đồ vật nào khác. Nếu tinh mắt nhìn kỹ, khoảng năm mét đường kính xung quanh phòng đá này có đặt xuống một hỗn hợp pháp trận.
Đúng, chính là pháp trận chồng pháp trận!
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu căn bản là một loại pháp trận cao cấp có chứa đựng không gian chi lực. Mà cái không gian này cường độ đủ mạnh để chứa đựng thêm nhiều cái pháp trận có qui mô nhỏ hơn ở bên trong nó nữa. Đó chính là khái niệm pháp trận chồng pháp trận.
Tuy còn không biết chân chính vị pháp trận sư nào có thể chế tạo ra Tàn Nguyệt Ảnh Lâu loại này khủng bố pháp trận, thế nhưng chỉ bấy nhiêu đây cũng đã thấy được tạo nghệ của hắn cao thâm đến nhường nào.
Thủy Tinh Hắc Ma Liên kia so với Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, thật chẳng khác nào thiên soa địa viễn.
Có lẽ vì sự chênh lệch đến từ nội tình này mà Thủy Tinh Hắc Ma Liên mới dễ dàng bị Vân Chính Thiên hủy hoại, còn đối với Tàn Nguyệt Ảnh Lâu hắn chỉ có nắm chắc đem pháp trận đình chỉ hoạt động mà thôi, còn muốn chân chính đem nó hủy đi lại là một chuyện khác.
Hỗn hợp pháp trận bố trí xung quanh phòng đá, chủ yếu mang tới một số năng lực như truyền ra bên ngoài hình ảnh đang diễn ra bên trong phòng đá, ngăn cản năng lượng của người tu luyện bên trong phòng đá tạo thành ảnh hưởng đối với bên ngoài, hoặc nếu cần thì có thể thôi động pháp trận đối với phòng đá tiến hành công kích.
Phòng đá này, là Lỗ gia chuyên môn tu luyện địa phương, Lỗ Kì và Lỗ Hào là hai kẻ thường xuyên tu luyện ở bên trong này.
Vân Chính Thiên đã quyết định lựa chọn phòng đá để bế quan một thời gian. Trước khi tiến vào bên trong phòng đá, hắn đã đem mọi việc bên ngoài an bài xong xuôi.
Gần nhất khuấy lên một trận long trời lở đất, trực tiếp tạo thành mâu thuẫn giữa Lỗ gia và Hình gia. Vân Chính Thiên hy vọng hai tên đại ma đầu này có thể cắn xé lẫn nhau tới trọng thương là được. Chết tên nào, hay tên đó hoặc chết cả hai càng tốt. Còn hắn cùng tam nữ sẽ tạm thời ẩn nấu tại hẻo lánh địa phương, chờ đợi sóng gió qua đi.
Ân Minh Tuyết ở bên ngoài phụ trách theo dõi hắn trong quá trình bế quan, nếu như có cái gì biến hóa tình huống thì nàng sẽ khởi động pháp trận ở bên ngoài phòng đá.
Có chuyện gì biến hóa cơ chứ? Vân Chính Thiên cũng không dám khẳng định.
Ma Hoàng nguyên thần kia mặc dù bị tổn thương, thế nhưng ma nhân gốc gác vô cùng thâm hậu, cho dù hắn bị giam giữ mấy ngàn năm nhưng bổn nguyên lực lượng vẫn còn hùng hậu, đây là thứ khiến Vân Chính Thiên lo lắng nhất.
Vốn nghĩ tao ngộ Ma Hoàng cùng Kiếm Si trận chiến lần đó trong Vong Linh Bán Vị Diện, cơ thể bị thần lực cùng ma lực phủ xuống, làm cho hắn hồn lực và hắc lực rơi vào thăng hoa cùng tiến hóa trạng thái. Bất quá hắn vẫn là đánh giá cao bản thân và khinh thường thần cấp lực lượng.
Tuy rằng hắc lực đã tiến hóa lên một đẳng cấp mới, được hắn xưng là ma lực, nhưng so với chân chính ma lực tại Ma Giới vẫn chênh lệch khá nhiều. Vì vậy lần tiếp theo tao ngộ Ma Hoàng bị giam giữ, hắn mới cảm nhận được sự chênh lệch càng thêm rõ ràng, cho nên đã lập xuống kế hoạch hấp thu Ma Hoàng lực lượng, tiến hành một lần cuối cùng tiến hóa, để cho ma lực của hắn trực tiếp đạt tới cấp số của Ma Giới kia.
Vân Chính Thiên mang trong người song thần vị, đại biểu cho Thần Giới và Ma Giới chìa khóa thành thần.
Đối với Thần Giới thần vị, với tư cách là Kiếm Si người kế thừa, hắn chỉ cần cố gắng tu luyện lên chín mươi chín cấp, đầy đủ thực lực mở ra Thần Vực chi lộ là đã có thể thành thần cách. Còn đối với Ma Giới thần vị, Vân Chính Thiên hoàn toàn mù tịt về phương thức thành thần của bọn chúng.
Thần Giới cùng Ma Giới bất đồng, truyền thừa thần vị cũng sẽ bất đồng. Vân Chính Thiên hiểu rõ điều này, cho nên hắn cũng không hy vọng Ma Giới thần vị cũng đơn giản như thế. Cho nên hắn trước mắt chỉ có một cách, đó là tận lực đem ma lực trong cơ thể tiến hóa đến mức tương đương ma nhân trình độ.
Như vậy sau này sẽ có bàn đạp để tiếp nhận Ma Giới thần vị truyền thừa a.
Bình thường mà nói, sẽ không có người nào tình nguyện trở thành ma nhân, thế nhưng Vân Chính Thiên tình huống lại khác hẳn. Hắn chấp nhận song tu hai thứ trái ngược lực lượng là có nguyên nhân.
Vân Chính Thiên song tu hồn lực cùng ma lực tuy nghịch với nhau nhưng hai cái này lực lượng hiện tại đang cùng san sẻ đan điền của hắn. Cho nên trong tương lai, hắn muốn trở nên cường đại hơn, chỉ còn một cách là đem cả hai lực lượng đánh vào thần cấp. Nếu chỉ có một cái hồn lực hoặc ma lực đạt tới cấp số này, rất có thể đối với cơ thể hắn phát sinh không mong muốn sự tình.
Hết cách, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Vân Chính Thiên phải cố gắng luôn trên phương diện ma lực. Mà lão tặc Thiên lại hay trên người, sứ mạng của hắn là đi vào Thú Vực, giải cứu Vực Chủ. Mà địa phương này đối với tu luyện ma lực mạnh mẽ hơn so với hồn lực rất nhiều. Cho nên mới có trước mắt cơ duyện đem ma lực tiến hóa lên cấp cao nhất.
Nếu như lần này thành công, chênh lệch giữ ma lực và hồn lực có kéo ra một bước. Chính vì thế Vân Chính Thiên đã nói với Ân Minh Tuyết, mặc kệ cái gì Lỗ gia cùng Hình gia tranh đấu, một khi hắn bế quan thành công sẽ dẫn nàng tiến về Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, dùng toàn bộ lực lượng đổi lấy danh ngạch tham gia Thiên Sứ Rửa Tội.
Mà Thiên Sứ Rửa Tội một khi làm xong, Quang Minh Thánh Kiếm không những phục hồi mà không biết chừng hồn lực của hắn sẽ tiếp tục thăng hoa.
Chỉ có luôn duy trì ma lực cùng hồn lực ở trạng thái cân bằng, Vân Chính Thiên mới không lo lắng một ngày đẹp trời bạo thể mà chết vì xung đột lực lượng a.
“Được rồi, bên ngoài giao cho các muội. Không có gì đừng đánh thức ta a.” Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn tam nữ nói.
“Đã rõ.” Tam nữ đồng thanh cất giọng.
Két ——.
Cửa đóng lại, Vân Chính Thiên hình dáng biến mất khỏi tầm mắt.
“Đừng quá lo lắng, hắn luôn là người sáng tạo kỳ tích, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Mã Thiên Hoa trong mắt phi thường tin tưởng nói. Nàng nhận thức Vân Chính Thiên thời gian lâu nhất, đã từng nhìn thấy vô số kỳ tích tưởng chừng không thể tồn tại được xảy ra. Cho nên trong lòng nàng vẫn thủy chung tin rằng, chỉ cần hắn có mặt, mọi chuyện đều có thể an nhiên giải quyết.
Ân Minh Tuyết cùng Tiên Dao Tử khẽ gật đầu đồng ý.
Vào lúc Vân Chính Thiên bước vào trong phòng đá để tu luyện, thì bên này Thiên Minh Thần Triều, Thiết hộ vệ Giang Tiểu Phi cũng đã nhận được mệnh lệnh ban xuống. Hắn điều chỉnh trạng thải ròng rã mấy canh giờ, sau đó lập tức khăn gói lên đường đi vào Thú Vực.
Nhiệm vụ lần này đơn giản dễ nhớ nhưng không dễ làm. Muốn vượt qua Thú Vực mà không có ma lực hậu thuẫn như kim bài miễn tử kia, hành trình tuyệt đối khó khăn hơn nhiều.
Tuy đây không phải lần đầu Giang Tiểu Phi nếm thử xâm nhập Thú Vực lãnh địa, thế nhưng đi sâu vào như vậy đúng thực chưa từng làm, cho nên khi nhận nhiệm vụ này, hắn sắc mặt phi thường ngưng trọng.
Thế nhưng sau khi nghe nói Minh Chủ gửi về trăm loại bảo vật, lại ban cho người nào phụ trách công tác vận chuyển gấp ba số lượng. Giang Tiểu Phi ánh mắt sáng rực rỡ, trong lòng tự tin bất giác tăng lên. Thế là hắn bỏ xuống sợ hãi, sẵn sàng lần nữa xông vào Thú Vực.
Lấy Giang Tiểu Phi tu vi bảy hoàn Hồn Thánh, cộng thêm Kim Nhãn Hắc Ưng võ hồn không những sở hữu tốc độ cực nhanh khi mở hết tốc lực mà còn có khả năng cảm ứng đối với nguy hiểm phía trước cũng xa xa vượt qua đồng cấp cường giả. Phải biết lộ trình lần này không chỉ có đường xa mà còn có hồn thú ẩn nấp. Cho nên tốc độ và khả năng cảm ứng tuyệt đối không thể thiếu.
Giao cho hắn nhiệm vụ này là phi thường phù hợp. Đại khái không tới mười ngày liên tục di chuyển, hắn liền có thể tiếp cận nơi Tàn Nguyệt Ảnh Lâu bố trí xuống.
Mọi thứ an bài xong, Vân Chính Thiên thả lỏng tâm tình tiến nhập tu luyện trạng thái.
Trước tiên hắn tiến vào tinh thần hải, cùng với đã lâu không nói chuyện mấy vị hồn linh kia thảo luận một phen.
Tiểu Hùng vẫn một thân da dày thịt béo, Tiểu Phượng xinh đẹp nóng bỏng cùng Tử Anh yểu điệu thướt tha đón tiếp hắn.
“Hà hà, chủ nhân, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Tiểu Hùng trước tiên nhấc lên trêu chọc ý vị.
Vân Chính Thiên nghe vậy nhất thời gãi đầu, đúng là đã lâu không cùng bọn hắn trò chuyện a. Cũng phải thôi, bên ngoài sự tình liên tục biến hóa, hắn thời gian yêu đương còn không có chứ đừng nói tham gia hội tám xuyên màn đêm bên trong tinh thần hải này.
“Gấu mập ngươi đừng giả bộ quan tâm, không phải hôm qua còn nói tiểu Thiên không có xuất hiện, bản thân chính là lão đại trong này sao. Bây giờ hắn đã xuất hiện, ngươi là cái gì lão đại nói ra bản nương nghe thử.”
Tử Anh không chút khách khí bán đứng Tiểu Hùng. Tiểu Phượng bên cạnh cũng hùa theo nàng:
“Chủ nhân, Tử Anh tỷ nói đúng. Bữa giờ ngài không có xuất hiện, Tiểu Hùng ca thái độ trở nên khó ưa, đã thế còn rất làm biến. Tiểu Hổ ca thì đang dưỡng thương chưa có khôi phục, rất cần có người theo dõi, vậy mà ba lần bảy lượt Tiểu Hùng ca kiếm cớ mệt người mà thoái thác.”
Nghe xong một bảng cáo trạng dài, Vân Chính Thiên gật đầu thật mạnh, sau đó liếc về phía Tiểu Hùng đang lén lút giơ ngón tay lên miệng thổi ‘suỵt suỵt’.
“Tiểu Hùng a, hai nàng nói có đúng không?”
“Tiểu Thiên, ngươi quen ta bao nhiêu lâu rồi còn phải hỏi nữa sao. Ta một thân gấu mập da dày thịt béo, thời gian ngủ với ăn để duy trì cái thể trạng này cũng đủ hết ngày rồi, làm sao còn thời gian đi ngắm tên Tiểu Hổ đang say ngủ cơ chứ. Nói mới nhớ, nhìn hắn ngủ, ta cũng lăn ra ngủ luôn, còn canh chừng cái mẹ gì nữa.”
Tiểu Hùng cười hề hề chống chế, sau đó quăng một ánh mắt tức giận về phía Tiểu Phượng cùng Tử Anh.
Vân Chính Thiên không nói nữa, trên mặt đột nhiên xuất thiện một nét tiếu ý. Nhìn thấy vẻ này nham hiểm, Tiểu Hùng bất giác có cảm giác sống lưng lành lạnh, hắn vội vàng hỏi:
“Tiểu Thiên, ngươi đang có âm mưu gì. Mỗi lần thấy ngươi cười như vậy, lão hùng ta không thể yên tâm được.”
Vân Chính Thiên vỗ vỗ vai Tiểu Hùng, cười nói:
“Không có gì, ta đang nghĩ giao cho Tiểu Phượng cùng Tử Anh theo dõi Tiểu Hổ luôn. Còn ngươi không cần làm nữa.”
“Ồ! Ngươi nói thật sao. Ha ha. Các ngươi thấy chưa, vẫn là tiểu Thiên đối với ta tốt nhất.”
Tiểu Hùng nhất thời hò reo lên, một mặt cực kỳ đắc ý thảy về phía Tử Anh hai người. Bất quá, hắn còn chưa kịp tận hưởng sự sung sướng, thì Vân Chính Thiên ngón tay đột nhiên cong lại búng ra một đoàn hắc quang. Hắc quang vừa xuất hiện lập tức bắn thẳng lên không trung, tại nơi đó nổ tung thành ức vạn điểm sáng.
Vân Chính Thiên bên dưới tay khẽ kết ấn, tức thì ức vạn điểm sáng này nhanh chóng tụ tập lại với nhau, hóa thành một đóa hắc viêm chầm chậm rơi xuống trước mặt mấy người bọn hắn.
“Tiểu Hùng a, ngươi không cần quan sát Tiểu Hổ nữa, chuyển sang quan sát tên ma nhân này cho ta là được rồi.”
...
Banhbaothit
Đúng, chính là pháp trận chồng pháp trận!
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu căn bản là một loại pháp trận cao cấp có chứa đựng không gian chi lực. Mà cái không gian này cường độ đủ mạnh để chứa đựng thêm nhiều cái pháp trận có qui mô nhỏ hơn ở bên trong nó nữa. Đó chính là khái niệm pháp trận chồng pháp trận.
Tuy còn không biết chân chính vị pháp trận sư nào có thể chế tạo ra Tàn Nguyệt Ảnh Lâu loại này khủng bố pháp trận, thế nhưng chỉ bấy nhiêu đây cũng đã thấy được tạo nghệ của hắn cao thâm đến nhường nào.
Thủy Tinh Hắc Ma Liên kia so với Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, thật chẳng khác nào thiên soa địa viễn.
Có lẽ vì sự chênh lệch đến từ nội tình này mà Thủy Tinh Hắc Ma Liên mới dễ dàng bị Vân Chính Thiên hủy hoại, còn đối với Tàn Nguyệt Ảnh Lâu hắn chỉ có nắm chắc đem pháp trận đình chỉ hoạt động mà thôi, còn muốn chân chính đem nó hủy đi lại là một chuyện khác.
Hỗn hợp pháp trận bố trí xung quanh phòng đá, chủ yếu mang tới một số năng lực như truyền ra bên ngoài hình ảnh đang diễn ra bên trong phòng đá, ngăn cản năng lượng của người tu luyện bên trong phòng đá tạo thành ảnh hưởng đối với bên ngoài, hoặc nếu cần thì có thể thôi động pháp trận đối với phòng đá tiến hành công kích.
Phòng đá này, là Lỗ gia chuyên môn tu luyện địa phương, Lỗ Kì và Lỗ Hào là hai kẻ thường xuyên tu luyện ở bên trong này.
Vân Chính Thiên đã quyết định lựa chọn phòng đá để bế quan một thời gian. Trước khi tiến vào bên trong phòng đá, hắn đã đem mọi việc bên ngoài an bài xong xuôi.
Gần nhất khuấy lên một trận long trời lở đất, trực tiếp tạo thành mâu thuẫn giữa Lỗ gia và Hình gia. Vân Chính Thiên hy vọng hai tên đại ma đầu này có thể cắn xé lẫn nhau tới trọng thương là được. Chết tên nào, hay tên đó hoặc chết cả hai càng tốt. Còn hắn cùng tam nữ sẽ tạm thời ẩn nấu tại hẻo lánh địa phương, chờ đợi sóng gió qua đi.
Ân Minh Tuyết ở bên ngoài phụ trách theo dõi hắn trong quá trình bế quan, nếu như có cái gì biến hóa tình huống thì nàng sẽ khởi động pháp trận ở bên ngoài phòng đá.
Có chuyện gì biến hóa cơ chứ? Vân Chính Thiên cũng không dám khẳng định.
Ma Hoàng nguyên thần kia mặc dù bị tổn thương, thế nhưng ma nhân gốc gác vô cùng thâm hậu, cho dù hắn bị giam giữ mấy ngàn năm nhưng bổn nguyên lực lượng vẫn còn hùng hậu, đây là thứ khiến Vân Chính Thiên lo lắng nhất.
Vốn nghĩ tao ngộ Ma Hoàng cùng Kiếm Si trận chiến lần đó trong Vong Linh Bán Vị Diện, cơ thể bị thần lực cùng ma lực phủ xuống, làm cho hắn hồn lực và hắc lực rơi vào thăng hoa cùng tiến hóa trạng thái. Bất quá hắn vẫn là đánh giá cao bản thân và khinh thường thần cấp lực lượng.
Tuy rằng hắc lực đã tiến hóa lên một đẳng cấp mới, được hắn xưng là ma lực, nhưng so với chân chính ma lực tại Ma Giới vẫn chênh lệch khá nhiều. Vì vậy lần tiếp theo tao ngộ Ma Hoàng bị giam giữ, hắn mới cảm nhận được sự chênh lệch càng thêm rõ ràng, cho nên đã lập xuống kế hoạch hấp thu Ma Hoàng lực lượng, tiến hành một lần cuối cùng tiến hóa, để cho ma lực của hắn trực tiếp đạt tới cấp số của Ma Giới kia.
Vân Chính Thiên mang trong người song thần vị, đại biểu cho Thần Giới và Ma Giới chìa khóa thành thần.
Đối với Thần Giới thần vị, với tư cách là Kiếm Si người kế thừa, hắn chỉ cần cố gắng tu luyện lên chín mươi chín cấp, đầy đủ thực lực mở ra Thần Vực chi lộ là đã có thể thành thần cách. Còn đối với Ma Giới thần vị, Vân Chính Thiên hoàn toàn mù tịt về phương thức thành thần của bọn chúng.
Thần Giới cùng Ma Giới bất đồng, truyền thừa thần vị cũng sẽ bất đồng. Vân Chính Thiên hiểu rõ điều này, cho nên hắn cũng không hy vọng Ma Giới thần vị cũng đơn giản như thế. Cho nên hắn trước mắt chỉ có một cách, đó là tận lực đem ma lực trong cơ thể tiến hóa đến mức tương đương ma nhân trình độ.
Như vậy sau này sẽ có bàn đạp để tiếp nhận Ma Giới thần vị truyền thừa a.
Bình thường mà nói, sẽ không có người nào tình nguyện trở thành ma nhân, thế nhưng Vân Chính Thiên tình huống lại khác hẳn. Hắn chấp nhận song tu hai thứ trái ngược lực lượng là có nguyên nhân.
Vân Chính Thiên song tu hồn lực cùng ma lực tuy nghịch với nhau nhưng hai cái này lực lượng hiện tại đang cùng san sẻ đan điền của hắn. Cho nên trong tương lai, hắn muốn trở nên cường đại hơn, chỉ còn một cách là đem cả hai lực lượng đánh vào thần cấp. Nếu chỉ có một cái hồn lực hoặc ma lực đạt tới cấp số này, rất có thể đối với cơ thể hắn phát sinh không mong muốn sự tình.
Hết cách, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Vân Chính Thiên phải cố gắng luôn trên phương diện ma lực. Mà lão tặc Thiên lại hay trên người, sứ mạng của hắn là đi vào Thú Vực, giải cứu Vực Chủ. Mà địa phương này đối với tu luyện ma lực mạnh mẽ hơn so với hồn lực rất nhiều. Cho nên mới có trước mắt cơ duyện đem ma lực tiến hóa lên cấp cao nhất.
Nếu như lần này thành công, chênh lệch giữ ma lực và hồn lực có kéo ra một bước. Chính vì thế Vân Chính Thiên đã nói với Ân Minh Tuyết, mặc kệ cái gì Lỗ gia cùng Hình gia tranh đấu, một khi hắn bế quan thành công sẽ dẫn nàng tiến về Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, dùng toàn bộ lực lượng đổi lấy danh ngạch tham gia Thiên Sứ Rửa Tội.
Mà Thiên Sứ Rửa Tội một khi làm xong, Quang Minh Thánh Kiếm không những phục hồi mà không biết chừng hồn lực của hắn sẽ tiếp tục thăng hoa.
Chỉ có luôn duy trì ma lực cùng hồn lực ở trạng thái cân bằng, Vân Chính Thiên mới không lo lắng một ngày đẹp trời bạo thể mà chết vì xung đột lực lượng a.
“Được rồi, bên ngoài giao cho các muội. Không có gì đừng đánh thức ta a.” Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn tam nữ nói.
“Đã rõ.” Tam nữ đồng thanh cất giọng.
Két ——.
Cửa đóng lại, Vân Chính Thiên hình dáng biến mất khỏi tầm mắt.
“Đừng quá lo lắng, hắn luôn là người sáng tạo kỳ tích, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Mã Thiên Hoa trong mắt phi thường tin tưởng nói. Nàng nhận thức Vân Chính Thiên thời gian lâu nhất, đã từng nhìn thấy vô số kỳ tích tưởng chừng không thể tồn tại được xảy ra. Cho nên trong lòng nàng vẫn thủy chung tin rằng, chỉ cần hắn có mặt, mọi chuyện đều có thể an nhiên giải quyết.
Ân Minh Tuyết cùng Tiên Dao Tử khẽ gật đầu đồng ý.
Vào lúc Vân Chính Thiên bước vào trong phòng đá để tu luyện, thì bên này Thiên Minh Thần Triều, Thiết hộ vệ Giang Tiểu Phi cũng đã nhận được mệnh lệnh ban xuống. Hắn điều chỉnh trạng thải ròng rã mấy canh giờ, sau đó lập tức khăn gói lên đường đi vào Thú Vực.
Nhiệm vụ lần này đơn giản dễ nhớ nhưng không dễ làm. Muốn vượt qua Thú Vực mà không có ma lực hậu thuẫn như kim bài miễn tử kia, hành trình tuyệt đối khó khăn hơn nhiều.
Tuy đây không phải lần đầu Giang Tiểu Phi nếm thử xâm nhập Thú Vực lãnh địa, thế nhưng đi sâu vào như vậy đúng thực chưa từng làm, cho nên khi nhận nhiệm vụ này, hắn sắc mặt phi thường ngưng trọng.
Thế nhưng sau khi nghe nói Minh Chủ gửi về trăm loại bảo vật, lại ban cho người nào phụ trách công tác vận chuyển gấp ba số lượng. Giang Tiểu Phi ánh mắt sáng rực rỡ, trong lòng tự tin bất giác tăng lên. Thế là hắn bỏ xuống sợ hãi, sẵn sàng lần nữa xông vào Thú Vực.
Lấy Giang Tiểu Phi tu vi bảy hoàn Hồn Thánh, cộng thêm Kim Nhãn Hắc Ưng võ hồn không những sở hữu tốc độ cực nhanh khi mở hết tốc lực mà còn có khả năng cảm ứng đối với nguy hiểm phía trước cũng xa xa vượt qua đồng cấp cường giả. Phải biết lộ trình lần này không chỉ có đường xa mà còn có hồn thú ẩn nấp. Cho nên tốc độ và khả năng cảm ứng tuyệt đối không thể thiếu.
Giao cho hắn nhiệm vụ này là phi thường phù hợp. Đại khái không tới mười ngày liên tục di chuyển, hắn liền có thể tiếp cận nơi Tàn Nguyệt Ảnh Lâu bố trí xuống.
Mọi thứ an bài xong, Vân Chính Thiên thả lỏng tâm tình tiến nhập tu luyện trạng thái.
Trước tiên hắn tiến vào tinh thần hải, cùng với đã lâu không nói chuyện mấy vị hồn linh kia thảo luận một phen.
Tiểu Hùng vẫn một thân da dày thịt béo, Tiểu Phượng xinh đẹp nóng bỏng cùng Tử Anh yểu điệu thướt tha đón tiếp hắn.
“Hà hà, chủ nhân, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Tiểu Hùng trước tiên nhấc lên trêu chọc ý vị.
Vân Chính Thiên nghe vậy nhất thời gãi đầu, đúng là đã lâu không cùng bọn hắn trò chuyện a. Cũng phải thôi, bên ngoài sự tình liên tục biến hóa, hắn thời gian yêu đương còn không có chứ đừng nói tham gia hội tám xuyên màn đêm bên trong tinh thần hải này.
“Gấu mập ngươi đừng giả bộ quan tâm, không phải hôm qua còn nói tiểu Thiên không có xuất hiện, bản thân chính là lão đại trong này sao. Bây giờ hắn đã xuất hiện, ngươi là cái gì lão đại nói ra bản nương nghe thử.”
Tử Anh không chút khách khí bán đứng Tiểu Hùng. Tiểu Phượng bên cạnh cũng hùa theo nàng:
“Chủ nhân, Tử Anh tỷ nói đúng. Bữa giờ ngài không có xuất hiện, Tiểu Hùng ca thái độ trở nên khó ưa, đã thế còn rất làm biến. Tiểu Hổ ca thì đang dưỡng thương chưa có khôi phục, rất cần có người theo dõi, vậy mà ba lần bảy lượt Tiểu Hùng ca kiếm cớ mệt người mà thoái thác.”
Nghe xong một bảng cáo trạng dài, Vân Chính Thiên gật đầu thật mạnh, sau đó liếc về phía Tiểu Hùng đang lén lút giơ ngón tay lên miệng thổi ‘suỵt suỵt’.
“Tiểu Hùng a, hai nàng nói có đúng không?”
“Tiểu Thiên, ngươi quen ta bao nhiêu lâu rồi còn phải hỏi nữa sao. Ta một thân gấu mập da dày thịt béo, thời gian ngủ với ăn để duy trì cái thể trạng này cũng đủ hết ngày rồi, làm sao còn thời gian đi ngắm tên Tiểu Hổ đang say ngủ cơ chứ. Nói mới nhớ, nhìn hắn ngủ, ta cũng lăn ra ngủ luôn, còn canh chừng cái mẹ gì nữa.”
Tiểu Hùng cười hề hề chống chế, sau đó quăng một ánh mắt tức giận về phía Tiểu Phượng cùng Tử Anh.
Vân Chính Thiên không nói nữa, trên mặt đột nhiên xuất thiện một nét tiếu ý. Nhìn thấy vẻ này nham hiểm, Tiểu Hùng bất giác có cảm giác sống lưng lành lạnh, hắn vội vàng hỏi:
“Tiểu Thiên, ngươi đang có âm mưu gì. Mỗi lần thấy ngươi cười như vậy, lão hùng ta không thể yên tâm được.”
Vân Chính Thiên vỗ vỗ vai Tiểu Hùng, cười nói:
“Không có gì, ta đang nghĩ giao cho Tiểu Phượng cùng Tử Anh theo dõi Tiểu Hổ luôn. Còn ngươi không cần làm nữa.”
“Ồ! Ngươi nói thật sao. Ha ha. Các ngươi thấy chưa, vẫn là tiểu Thiên đối với ta tốt nhất.”
Tiểu Hùng nhất thời hò reo lên, một mặt cực kỳ đắc ý thảy về phía Tử Anh hai người. Bất quá, hắn còn chưa kịp tận hưởng sự sung sướng, thì Vân Chính Thiên ngón tay đột nhiên cong lại búng ra một đoàn hắc quang. Hắc quang vừa xuất hiện lập tức bắn thẳng lên không trung, tại nơi đó nổ tung thành ức vạn điểm sáng.
Vân Chính Thiên bên dưới tay khẽ kết ấn, tức thì ức vạn điểm sáng này nhanh chóng tụ tập lại với nhau, hóa thành một đóa hắc viêm chầm chậm rơi xuống trước mặt mấy người bọn hắn.
“Tiểu Hùng a, ngươi không cần quan sát Tiểu Hổ nữa, chuyển sang quan sát tên ma nhân này cho ta là được rồi.”
...
Banhbaothit
/774
|