Một quyền như cuồng phong bạo vũ đánh tới, mang theo nồng nặc oán niệm không chút chần chứ đối với không gian bên dưới chấn bạo mà đi. Tại thời điểm một quyền này oanh ra, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu trùng điệp rung chuyển, phản phất đã muốn không thể thừa nhận loại này lực lượng công phá hơn nữa.
Nếu kéo dài tình trạng như thế này, không cần trạo môn bị phá thì Tàn Nguyệt Ảnh Lâu cũng sẽ mất đi hiệu quả xây dựng không gian của mình.
Ám Thiên nhìn thấy một quyền dĩ nhiên hướng mình đánh tới, trong mắt hắn không có xuất hiện lấy một tia sợ hãi chi sắc, trầm giọng nói:
“Minh Tuyết, muội mau giải trừ Tàn Nguyệt Ảnh Lâu đi, loại này cấp độ chiến đấu nếu để pháp trận hứng lấy sẽ hứng chịu trầm trọng tổn thương.”
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu phương diện am hiểu đó là huyễn trận giam lỏng cùng xây dựng không gian. Mà khi nãy Vân Chính Thiên thực hiện chuyển giao lực lượng cho Ám Thiên đã làm huyễn trận không gian hư hại nhẹ, cho nên bây giờ vô pháp dùng nó để giam lỏng Phong Hào đấu la tầng thứ.
Cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đem nó thu lại, bởi vì trong tương lai còn muốn sử dụng để che giấu hắc cấp giáp máy đang sửa chữa bên trong kia.
Vừa dứt lời, Ám Thiên ngửa mặt lên trời gầm lớn, tựa như viễn cổ hung thần ban phát lăng lệ hung uy. Trong thể nội của hắn, mỗi nhịp tim đập càng kích thích ma hạch bạo động, sản sinh ra vô tận ma lực chậm rãi khuếch tán ra bên ngoài.
Trong nháy mắt Ám Thiên cơ thể bành trướng lên, ma lực nương theo Dịch Cân Kinh lộ tuyến vận hành, thả ra cực đại tăng phúc Hồng Cấp Phù Đồ Thể. Hồng quang nhanh chống đối với hai nắm tay của hắn bao phủ, mỗi lúc càng dày đặc hơn, cho đến khi chân chính hóa thành hai cái bao tay tựa như móng vuốt màu đỏ.
“Dùng quyền đấu với ta? Nằm mơ đi!” Hình Lâm Phong trên trời cao gầm lên một tiếng, quyền ảnh đã vỗ tới trước mặt Ám Thiên.
Tại thời điểm quyền kình như một con quái vật há miệng chuẩn bị đớp vào Ám Thiên, hắn song quyền trùng điệp đánh ra. Hóa thành Hồng Cấp Quyền Quang ngang nhiên đối bính với Hình Lâm Phong cự quyền.
Ầm, ầm, ầm, ầm ——.
Tả xung hữu đột thanh âm vang lên, nhất quyền đụng nhau, không gian sụp đổ. Chớp mắt song phương va chạm đã đem cả một khu vực đại địa nhấc lên một trận rung chuyển dữ dội, tựa như động đất đang xảy ra một dạng dâng lên.
May mắn vị trí giao phong là nằm trên không trung, chính vì vậy dư thừa lực lượng tản mát ra không có tạo thành kinh khủng ảnh hưởng. Nhờ vậy mấy người bên dưới mới có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Ám Thiên cùng Hình Lâm Phong đối đầu lúc, Ân Minh Tuyết đã bắt đầu thao tác đem Tàn Nguyệt Ảnh Lâu thu lại.
Nàng dùng ma lực vòng xoáy bên trong cơ thể mình hút lấy ma lực đang duy trì hạch tâm pháp trận. Mất đi năng lượng, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu nhanh chóng ảm đạm, rốt cuộc cũng dần dần thu nhỏ lại, đem mấy người nàng đá văng ra bên ngoài.
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu hóa thành một đạo lưu quang, chui vào ống tay áo Quang Thiên biến mất. Lúc mấy người bọn họ ngẩng đầu lên, thì Lỗ gia đoàn người đã phóng tới trước mặt.
Không giống như Hình Lâm Phong một mình tập kích, Lỗ Kỳ mang theo hơn mười thủ hạ, tất cả đều là tà hồn sư. Tu vi cao nhất lên đến sáu hoàn Hồn Đế. Còn lại tất cả đều không thấp hơn Hồn Tông trình độ.
Lỗ gia có thể trụ vững tại Thú Vực cấp độ ba này, nội tình tự nhiên không đơn giản. Tuy rằng còn chưa đến mức so sánh với các siêu cấp thể lực ở Nhân Vực, nhưng tại chỗ này có thể xuất ra vốn liếng như thế đã là nhất lưu tồn tại.
Lỗ Kỳ rống giận nói: “Nghịch tặc, hôm nay ta sẽ đem các ngươi một đám sâu bọ giết chết hết, dùng chính máu các ngươi tế vong hồn nhi tử ta.”
Không nói nhiều lời, Lỗ gia mấy tên thủ hạ đã trực tiếp xông lên, phóng thích ra rất nhiều võ hồn có hình thù kỳ quái, không do dự hướng đến đám người Quang Thiên khởi xướng công kích.
Nhìn đám tà hồn sư như hổ đói vồ mồ, tam nữ trên mặt cũng không có nữa điểm sợ hãi, bày ra tâm thái vững vàng của mình. Xinh đẹp nhưng không phải bình hoa di động, tam nữ có thể ở bên cạnh Vân Chính Thiên xông xáo Thú Vực, tự nhiên sẽ có bản lĩnh của riêng mình.
Trong tam nữ Ân Minh Tuyếtl là người hành động sớm nhất, Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn chớp mắt đã phóng thích ra làm cho nàng bề ngoài có sự biến hóa long trời lở đất. Nhất thời một mảnh u ám không gian được thổi vào một làn gió xuân dào dạt, bóng hình phía trước khiến cho đám tà hồn sư đang xông tới kia không cách nào kìm được mà dừng lại ngắm nhìn.
Ân Minh Tuyết sau khi đem võ hồn phụ thể, ngây thơ tiểu cô nương thoáng chốc đã hóa thành một vị tuyệt sắc mỹ nữ, trên người mị lực trùng điệp bay ra, mỗi một hành động cử chỉ đều mang lại mê hoặc chi lực không cách nào chống lại. Sau lưng nàng phụ gia một cặp cánh chim màu đen, trên tay hắc sắc trường kiếm lặng lẽ rơi xuống, trên đầu quá khứ một vòng quang hoàn nay đã hóa thành hai vòng.
Nàng có đột phá!
Không ngờ ngắn ngủi mấy ngày, Ân Minh Tuyết ma lực đã đột phá đến hai mươi cấp trình độ, trở thành hai hoàn Đại Hồn Sư. Bởi vì nàng võ hồn đặc thù, không cần liệp sát hồn thú cũng có thu được hồn hoàn, chính vì vậy mỗi lần đột phá cảnh giới, số lượng hồn hoàn của nàng sẽ tự động gia tăng.
Vân Chính Thiên đã từng vò đầu bứt tóc tìm hiểu tình huống Ân Minh Tuyết nhưng tuyệt nhiên không có chút đột phá nào. Không những Ân Minh Tuyết không cần phụ gia hồn hoàn, mà hồn linh cường đại cũng tự động xuất hiện. Đệ nhất hồn linh của nàng, tiểu Thiên Sứ vào lúc này cũng từ trong mi tâm lượn ra, nàng gương mặt mang theo nét lười biếng nhìn về phía mấy tên tà hồn sư đang ngây dại vì sắc đẹp của chủ nhân nàng, hai mắt híp lại cười nói:
“Minh Tuyết tỷ tỷ, đối thủ lần này là đám cẩu tạp chủng háo sắc này sao? Đơn giản thôi mà.”
Một lời này trực tiếp làm Tiên Dao Tử cùng Mã Thiên Hoa trợn hai mắt. Tiểu Thiên Sứ bề ngoài trông đáng yêu, nhưng sao phát ngôn lại gây sốc như vậy cơ chứ. Thật sự không phù hợp a.
Ân Minh Tuyết gương mặt có chút xấu hổ nhìn về phía Mã Thiên Hoa cùng Tiên Dao Tử:
“Xin lỗi, tiểu Thiên Sứ rất ghét những kẻ háo sắc cho nên không có khách khí khi nói chuyện đâu. Muội sẽ từ từ dạy dỗ lại nàng.”
Mã Thiên Hoa hai người cười cười ứng phó, trong lòng có chung một suy nghĩ. Đám tà hồn sư kia là do muội mê hoặc bọn chúng đó chứ, cái này phải gọi là vừa ăn cướp vừa la làng a.
Mã Thiên Hoa liếc nhìn Tiên Dao Tử cười duyên nói: “Muội nếu không muốn, cũng không cần tham gia chiến đấu đâu. Tại đây cứ giao cho bọn tỷ là được.”
Sau đó nàng cũng không chần chừ nữa, đem chính mình võ hồn phóng ra.
Phừng ——.
Hừng hực hỏa diễm từ trên người Mã Thiên Hoa ồ ạt tuôn ra, không khác nào núi lửa đột nhiên hoạt động. Nhiệt độ bốn phía không theo bất cứ qui luật nào mà tăng lên chóng mặt. Ngay cả Ân Minh Tuyết cùng Tiên Dao Tử gần đó cũng phải chủ động lui xa chục thước không dám đứng gần.
Chính vào lúc này, lanh lảnh tiếng phượng hót quanh quẩn trong thiên địa vang lên. Một cái hư ảnh hỏa phượng hoàng từ dưới đất phóng thẳng lên bầu trời, kéo theo sau đuôi một vệt dài hỏa quang. Trong thiên địa, hỏa nguyên tố phần tử bất chợt bị nàng hút sạch sẽ, ý niệm khẽ động, những hỏa nguyên tố phần tử này đều hướng hư ảnh phượng hoàng trên không trung mà tụ tập lại.
Vù, vù, vù ——.
Quang Thiên đang đứng bên dưới, cũng như Ám Thiên đang cùng Hình Lâm Phong đối kháng bên kia đều cảm thấy một cỗ nhiệt lượng kinh khủng từ trên không trung truyền xuống.
Hắn cùng với Mã Thiên Hoa vốn có Sinh Mệnh Tương Hợp, cho nên nàng biến hóa như thế nào, hắn đều có thể cảm nhận được bảy phần.
“Cái này? Thiên Hoa nàng võ hồn biến dị sao?” Quang Thiên nhíu mày nói.
Mã Thiên Hoa trước khi đến đây, không những tu vi đột phá Hồn Thánh mà nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà cũng đã bị nàng hấp thu triệt để. Phải biết lấy tuổi còn chưa quá hai mươi như nàng, có thể trở thành Hồn Thánh bảy hoàn hiếm như phượng mao lân giác. Cho dù là Vân Chính Thiên cũng đã bị nàng bỏ lại sau lưng.
Ngắm nhìn phượng ảnh trên không trung biến hóa, Quang Thiên kêu lên: “Tiểu Phượng!”
Phốc!
Tiểu Phượng bóng hình thiếu nữ xinh đẹp bay ra, nàng tại bên trong cơ thể Quang Thiên cũng đã cảm nhận được bên ngoài Mã Thiên Hoa biến hóa. Sự biến hóa này làm cho nàng vốn đã tiến hóa tới Lục Dực tầng thứ cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Ngươi biết nàng ta tình huống sao?”
Tiểu Phượng thinh lặng không dáp, phượng nhãn thủy chung dán lên cự đại phượng ảnh trên không trung đang chậm rãi biến hóa kia. Ngắn ngủi mấy hơi thở sau, Tiểu Phượng thần sắc hơi biến, nàng thanh âm trở nên khàn khàn, nói:
“Đa tạ ngài, chủ nhân a. Chính ngài đã mang đến cho Tiểu Phượng có một không hai cơ hội chứng kiến một màn tuyệt diễm này.”
Tiểu Phượng lời nói khó hiểu càng làm Quang Thiên ngẩn ra, hắn lại hỏi: “Nói rõ một chút đi.”
Tiểu Phượng ánh mắt long lanh nhìn hắn, đáp: “Tại viễn cổ thời đại, cùng long tộc so sánh ngang hàng cũng chỉ có kỳ lân tộc cùng phượng tộc chúng ta. Chỉ vì chúng ta khả năng sinh sản khó khăn cho nên số lượng cùng với hai chủng tộc kia vĩnh viễn không bì kịp, dần dần rơi xuống hạ phong. Thế nhưng dựa theo truyền thuyết lưu truyền trong phượng tộc, thì xa xưa trong chúng ta bộ tộc đã từng xuất hiện một nhân tố kiệt xuất có thể sánh ngang với Long Thần.”
Tồn tại sánh ngang với Long Thần!
Quang Thiên há hốc mồm. Điều Tiểu Phượng vừa nói, hắn chưa hề thấy đề cập qua trong bất cứ điển tịch nào a. Có thể gọi là một cái trọng đại bí mật của hồn thú đi.
Phải biết Long Thần chính là tồn tại tương đương với Thần Vương trên Thần Giới vị diện, sự tích Long Thần một mình cùng năm Thần Vương chiến đấu đã lan truyền khắp Đấu La đại lục ngày nay. Vậy mà không nghĩ tới, viễn cổ thời đại đã từng có tồn tại sáng ngang với Long Thần, hơn nữa, không phải nhân loại, mà là hồn thú.
Tiểu Phượng nói tiếp, thanh âm tràn ngập kinh ngưỡng chi sắc:
“Người này về sau, được trên dưới phượng tộc ca tụng, gọi là Thần Phượng. Chính xác hơn, phải gọi là Nhật Nguyệt Thần Phượng.”
...
Nếu kéo dài tình trạng như thế này, không cần trạo môn bị phá thì Tàn Nguyệt Ảnh Lâu cũng sẽ mất đi hiệu quả xây dựng không gian của mình.
Ám Thiên nhìn thấy một quyền dĩ nhiên hướng mình đánh tới, trong mắt hắn không có xuất hiện lấy một tia sợ hãi chi sắc, trầm giọng nói:
“Minh Tuyết, muội mau giải trừ Tàn Nguyệt Ảnh Lâu đi, loại này cấp độ chiến đấu nếu để pháp trận hứng lấy sẽ hứng chịu trầm trọng tổn thương.”
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu phương diện am hiểu đó là huyễn trận giam lỏng cùng xây dựng không gian. Mà khi nãy Vân Chính Thiên thực hiện chuyển giao lực lượng cho Ám Thiên đã làm huyễn trận không gian hư hại nhẹ, cho nên bây giờ vô pháp dùng nó để giam lỏng Phong Hào đấu la tầng thứ.
Cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đem nó thu lại, bởi vì trong tương lai còn muốn sử dụng để che giấu hắc cấp giáp máy đang sửa chữa bên trong kia.
Vừa dứt lời, Ám Thiên ngửa mặt lên trời gầm lớn, tựa như viễn cổ hung thần ban phát lăng lệ hung uy. Trong thể nội của hắn, mỗi nhịp tim đập càng kích thích ma hạch bạo động, sản sinh ra vô tận ma lực chậm rãi khuếch tán ra bên ngoài.
Trong nháy mắt Ám Thiên cơ thể bành trướng lên, ma lực nương theo Dịch Cân Kinh lộ tuyến vận hành, thả ra cực đại tăng phúc Hồng Cấp Phù Đồ Thể. Hồng quang nhanh chống đối với hai nắm tay của hắn bao phủ, mỗi lúc càng dày đặc hơn, cho đến khi chân chính hóa thành hai cái bao tay tựa như móng vuốt màu đỏ.
“Dùng quyền đấu với ta? Nằm mơ đi!” Hình Lâm Phong trên trời cao gầm lên một tiếng, quyền ảnh đã vỗ tới trước mặt Ám Thiên.
Tại thời điểm quyền kình như một con quái vật há miệng chuẩn bị đớp vào Ám Thiên, hắn song quyền trùng điệp đánh ra. Hóa thành Hồng Cấp Quyền Quang ngang nhiên đối bính với Hình Lâm Phong cự quyền.
Ầm, ầm, ầm, ầm ——.
Tả xung hữu đột thanh âm vang lên, nhất quyền đụng nhau, không gian sụp đổ. Chớp mắt song phương va chạm đã đem cả một khu vực đại địa nhấc lên một trận rung chuyển dữ dội, tựa như động đất đang xảy ra một dạng dâng lên.
May mắn vị trí giao phong là nằm trên không trung, chính vì vậy dư thừa lực lượng tản mát ra không có tạo thành kinh khủng ảnh hưởng. Nhờ vậy mấy người bên dưới mới có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Ám Thiên cùng Hình Lâm Phong đối đầu lúc, Ân Minh Tuyết đã bắt đầu thao tác đem Tàn Nguyệt Ảnh Lâu thu lại.
Nàng dùng ma lực vòng xoáy bên trong cơ thể mình hút lấy ma lực đang duy trì hạch tâm pháp trận. Mất đi năng lượng, Tàn Nguyệt Ảnh Lâu nhanh chóng ảm đạm, rốt cuộc cũng dần dần thu nhỏ lại, đem mấy người nàng đá văng ra bên ngoài.
Tàn Nguyệt Ảnh Lâu hóa thành một đạo lưu quang, chui vào ống tay áo Quang Thiên biến mất. Lúc mấy người bọn họ ngẩng đầu lên, thì Lỗ gia đoàn người đã phóng tới trước mặt.
Không giống như Hình Lâm Phong một mình tập kích, Lỗ Kỳ mang theo hơn mười thủ hạ, tất cả đều là tà hồn sư. Tu vi cao nhất lên đến sáu hoàn Hồn Đế. Còn lại tất cả đều không thấp hơn Hồn Tông trình độ.
Lỗ gia có thể trụ vững tại Thú Vực cấp độ ba này, nội tình tự nhiên không đơn giản. Tuy rằng còn chưa đến mức so sánh với các siêu cấp thể lực ở Nhân Vực, nhưng tại chỗ này có thể xuất ra vốn liếng như thế đã là nhất lưu tồn tại.
Lỗ Kỳ rống giận nói: “Nghịch tặc, hôm nay ta sẽ đem các ngươi một đám sâu bọ giết chết hết, dùng chính máu các ngươi tế vong hồn nhi tử ta.”
Không nói nhiều lời, Lỗ gia mấy tên thủ hạ đã trực tiếp xông lên, phóng thích ra rất nhiều võ hồn có hình thù kỳ quái, không do dự hướng đến đám người Quang Thiên khởi xướng công kích.
Nhìn đám tà hồn sư như hổ đói vồ mồ, tam nữ trên mặt cũng không có nữa điểm sợ hãi, bày ra tâm thái vững vàng của mình. Xinh đẹp nhưng không phải bình hoa di động, tam nữ có thể ở bên cạnh Vân Chính Thiên xông xáo Thú Vực, tự nhiên sẽ có bản lĩnh của riêng mình.
Trong tam nữ Ân Minh Tuyếtl là người hành động sớm nhất, Sắc Vũ Thiên Sứ võ hồn chớp mắt đã phóng thích ra làm cho nàng bề ngoài có sự biến hóa long trời lở đất. Nhất thời một mảnh u ám không gian được thổi vào một làn gió xuân dào dạt, bóng hình phía trước khiến cho đám tà hồn sư đang xông tới kia không cách nào kìm được mà dừng lại ngắm nhìn.
Ân Minh Tuyết sau khi đem võ hồn phụ thể, ngây thơ tiểu cô nương thoáng chốc đã hóa thành một vị tuyệt sắc mỹ nữ, trên người mị lực trùng điệp bay ra, mỗi một hành động cử chỉ đều mang lại mê hoặc chi lực không cách nào chống lại. Sau lưng nàng phụ gia một cặp cánh chim màu đen, trên tay hắc sắc trường kiếm lặng lẽ rơi xuống, trên đầu quá khứ một vòng quang hoàn nay đã hóa thành hai vòng.
Nàng có đột phá!
Không ngờ ngắn ngủi mấy ngày, Ân Minh Tuyết ma lực đã đột phá đến hai mươi cấp trình độ, trở thành hai hoàn Đại Hồn Sư. Bởi vì nàng võ hồn đặc thù, không cần liệp sát hồn thú cũng có thu được hồn hoàn, chính vì vậy mỗi lần đột phá cảnh giới, số lượng hồn hoàn của nàng sẽ tự động gia tăng.
Vân Chính Thiên đã từng vò đầu bứt tóc tìm hiểu tình huống Ân Minh Tuyết nhưng tuyệt nhiên không có chút đột phá nào. Không những Ân Minh Tuyết không cần phụ gia hồn hoàn, mà hồn linh cường đại cũng tự động xuất hiện. Đệ nhất hồn linh của nàng, tiểu Thiên Sứ vào lúc này cũng từ trong mi tâm lượn ra, nàng gương mặt mang theo nét lười biếng nhìn về phía mấy tên tà hồn sư đang ngây dại vì sắc đẹp của chủ nhân nàng, hai mắt híp lại cười nói:
“Minh Tuyết tỷ tỷ, đối thủ lần này là đám cẩu tạp chủng háo sắc này sao? Đơn giản thôi mà.”
Một lời này trực tiếp làm Tiên Dao Tử cùng Mã Thiên Hoa trợn hai mắt. Tiểu Thiên Sứ bề ngoài trông đáng yêu, nhưng sao phát ngôn lại gây sốc như vậy cơ chứ. Thật sự không phù hợp a.
Ân Minh Tuyết gương mặt có chút xấu hổ nhìn về phía Mã Thiên Hoa cùng Tiên Dao Tử:
“Xin lỗi, tiểu Thiên Sứ rất ghét những kẻ háo sắc cho nên không có khách khí khi nói chuyện đâu. Muội sẽ từ từ dạy dỗ lại nàng.”
Mã Thiên Hoa hai người cười cười ứng phó, trong lòng có chung một suy nghĩ. Đám tà hồn sư kia là do muội mê hoặc bọn chúng đó chứ, cái này phải gọi là vừa ăn cướp vừa la làng a.
Mã Thiên Hoa liếc nhìn Tiên Dao Tử cười duyên nói: “Muội nếu không muốn, cũng không cần tham gia chiến đấu đâu. Tại đây cứ giao cho bọn tỷ là được.”
Sau đó nàng cũng không chần chừ nữa, đem chính mình võ hồn phóng ra.
Phừng ——.
Hừng hực hỏa diễm từ trên người Mã Thiên Hoa ồ ạt tuôn ra, không khác nào núi lửa đột nhiên hoạt động. Nhiệt độ bốn phía không theo bất cứ qui luật nào mà tăng lên chóng mặt. Ngay cả Ân Minh Tuyết cùng Tiên Dao Tử gần đó cũng phải chủ động lui xa chục thước không dám đứng gần.
Chính vào lúc này, lanh lảnh tiếng phượng hót quanh quẩn trong thiên địa vang lên. Một cái hư ảnh hỏa phượng hoàng từ dưới đất phóng thẳng lên bầu trời, kéo theo sau đuôi một vệt dài hỏa quang. Trong thiên địa, hỏa nguyên tố phần tử bất chợt bị nàng hút sạch sẽ, ý niệm khẽ động, những hỏa nguyên tố phần tử này đều hướng hư ảnh phượng hoàng trên không trung mà tụ tập lại.
Vù, vù, vù ——.
Quang Thiên đang đứng bên dưới, cũng như Ám Thiên đang cùng Hình Lâm Phong đối kháng bên kia đều cảm thấy một cỗ nhiệt lượng kinh khủng từ trên không trung truyền xuống.
Hắn cùng với Mã Thiên Hoa vốn có Sinh Mệnh Tương Hợp, cho nên nàng biến hóa như thế nào, hắn đều có thể cảm nhận được bảy phần.
“Cái này? Thiên Hoa nàng võ hồn biến dị sao?” Quang Thiên nhíu mày nói.
Mã Thiên Hoa trước khi đến đây, không những tu vi đột phá Hồn Thánh mà nội đan Thập Thủ Liệt Dương Xà cũng đã bị nàng hấp thu triệt để. Phải biết lấy tuổi còn chưa quá hai mươi như nàng, có thể trở thành Hồn Thánh bảy hoàn hiếm như phượng mao lân giác. Cho dù là Vân Chính Thiên cũng đã bị nàng bỏ lại sau lưng.
Ngắm nhìn phượng ảnh trên không trung biến hóa, Quang Thiên kêu lên: “Tiểu Phượng!”
Phốc!
Tiểu Phượng bóng hình thiếu nữ xinh đẹp bay ra, nàng tại bên trong cơ thể Quang Thiên cũng đã cảm nhận được bên ngoài Mã Thiên Hoa biến hóa. Sự biến hóa này làm cho nàng vốn đã tiến hóa tới Lục Dực tầng thứ cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Ngươi biết nàng ta tình huống sao?”
Tiểu Phượng thinh lặng không dáp, phượng nhãn thủy chung dán lên cự đại phượng ảnh trên không trung đang chậm rãi biến hóa kia. Ngắn ngủi mấy hơi thở sau, Tiểu Phượng thần sắc hơi biến, nàng thanh âm trở nên khàn khàn, nói:
“Đa tạ ngài, chủ nhân a. Chính ngài đã mang đến cho Tiểu Phượng có một không hai cơ hội chứng kiến một màn tuyệt diễm này.”
Tiểu Phượng lời nói khó hiểu càng làm Quang Thiên ngẩn ra, hắn lại hỏi: “Nói rõ một chút đi.”
Tiểu Phượng ánh mắt long lanh nhìn hắn, đáp: “Tại viễn cổ thời đại, cùng long tộc so sánh ngang hàng cũng chỉ có kỳ lân tộc cùng phượng tộc chúng ta. Chỉ vì chúng ta khả năng sinh sản khó khăn cho nên số lượng cùng với hai chủng tộc kia vĩnh viễn không bì kịp, dần dần rơi xuống hạ phong. Thế nhưng dựa theo truyền thuyết lưu truyền trong phượng tộc, thì xa xưa trong chúng ta bộ tộc đã từng xuất hiện một nhân tố kiệt xuất có thể sánh ngang với Long Thần.”
Tồn tại sánh ngang với Long Thần!
Quang Thiên há hốc mồm. Điều Tiểu Phượng vừa nói, hắn chưa hề thấy đề cập qua trong bất cứ điển tịch nào a. Có thể gọi là một cái trọng đại bí mật của hồn thú đi.
Phải biết Long Thần chính là tồn tại tương đương với Thần Vương trên Thần Giới vị diện, sự tích Long Thần một mình cùng năm Thần Vương chiến đấu đã lan truyền khắp Đấu La đại lục ngày nay. Vậy mà không nghĩ tới, viễn cổ thời đại đã từng có tồn tại sáng ngang với Long Thần, hơn nữa, không phải nhân loại, mà là hồn thú.
Tiểu Phượng nói tiếp, thanh âm tràn ngập kinh ngưỡng chi sắc:
“Người này về sau, được trên dưới phượng tộc ca tụng, gọi là Thần Phượng. Chính xác hơn, phải gọi là Nhật Nguyệt Thần Phượng.”
...
/774
|