Ám Thiên nhất thời ngẩn người suy nghĩ.
Tại thời điểm hai người bọn hắn chiến đấu với Hình Lâm Phong, liên kết tựa như vĩnh cửu tồn tại. Vậy mà khi Quang Thiên bị đánh trọng thương dẫn tới minh tưởng chiều sâu trạng thái này, hắn mới bắt đầu cảm thấy liên kết có đứt gãy ý tứ.
Quang Thiên cơ thể dù sao vẫn thuộc phạm trù nhân loại, còn Ám Thiên hắn sở hữu chính là thần cấp thể phách.
Quang Thiên hồn lực vẫn là Đấu La vị diện lực lượng, còn Ám Thiên ma lực chính là lực lượng chính thống từ Ma Giới vị diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ám Thiên hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với Quang Thiên. Mà hai cơ thể thuộc hai đẳng cấp khác nhau lại dùng chung một ý thức. Sớm muộn cũng sẽ phân tách.
Dĩ nhiên không nghĩ Ám Thiên ý thức lại nhân lúc Quang Thiên bị thương nặng mà phát triển. Bất quá đối với hắn mà nói, cái này cũng không tính là cái gì to tát sự tình.
Độc lập thân thể, độc lập ý thức thì sau. Về căn bản bọn hắn vẫn là từ một người mà ra.
Ám Thiên ánh mắt đăm chiêu nhìn về Quang Thiên vị trí, trên người hắn một tầng kim sắc hào quang không ngừng bành trướng dày đặc mà ra.
Trở lại mấy ngày trước, Vân Chính Thiên nốc vào Tập Trung dược phẩm của Tiên Dao Tử, hắn cũng tiến vào chiều sâu minh tưởng trạng thái. Đến khi đó, hắn mới biết bản thân thụ lấy thương thế là bậc nào kinh người.
Hình Lâm Phong quả đấm đó, đã thực sự đem hắn nữa cái mạng tước đi. Nếu không phải thân thể hồn cốt mà Tiểu Hùng giao phó là vật bất phàm, có lẽ hắn cũng không còn sống đến bây giờ.
Tuy rằng thân thể hồn cốt hứng lấy khủng bố công kích, nhưng chỉ cần Vân Chính Thiên dùng hồn lực rót vào chữa trị, rất nhanh sẽ không phục lại mà thôi. Cơ quan nội tạng của hắn cũng không có bị đánh bầm dập, bất quá quả tim thì lại không tốt được như thế.
Hình Lâm Phong một quyền ẩn chứa toàn bộ sát niệm đã làm quả tim của hắn chấn động. Bên trong đã xảy ra tình trạng tà hồn lực xâm nhập quậy phá. Nếu như không nhanh chóng khu trừ những cái này ngoại lực đi, Vân Chính Thiên mạng sống không khác gì đèn treo trước gió.
Thế nhưng muốn đối phó tà hồn lực thì phải sử dụng cái gì? Đó chính là quang minh lực lượng.
“Tiểu Hùng, thật sự không được sao?”
Bên trong tinh thần hải, có ba đạo nhân ảnh lăng không, chính là Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng cùng Tiểu Phượng.
Kể từ khi Tử Anh cùng Tiểu Hổ dọn sang Ám Thiên tinh thần hải, chỗ này rộng rãi đến mức hiu quạnh a.
Tiểu Hùng gật đầu trầm trọng nói:
“Tiểu Thiên, ngươi mấy loại thuộc tính đẳng cấp không thấp, bất quá muốn đi sâu vào quả tim để khu trừ tà hồn lực thì vẫn không được. Phải biết quả tim là bộ phận cực kỳ quan trọng, vạn nhất nó không chịu được những loại thuộc tính kia, chẳng phải càng đẩy ngươi tới chỗ chết nhanh hơn sao. Ta suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có quang minh hoặc thần thánh lực lượng mới có thể tiến vào bên trong quả tim mà không làm nó kích động.”
“Nhưng mà Quang Minh Thánh Kiếm của ta còn chưa chữa trị, căn bản vô pháp thôi động quang minh chi lực.”
Vân Chính Thiên khổ sở nói.
Tiểu Hùng ánh mắt nham hiểm nói:
“Chuyện nhỏ, xài cái khiên bạc kia đi.”
Vân Chính Thiên cả kinh: “Ngươi nói, ta lấy mảnh vỡ thiên sứ khi sử dụng?”
“Không phải nó thì còn là cái gì nữa. Bên trong cái khiên bạc này chứa đụng chính là thuần túy Thiên Sứ năng lượng. Chỉ cần ngươi đem nó rót vào chính mình quả tim, tin chắc sẽ có thể dễ như trở bàn tay khu trừ những cái ngoại lai lực lượng.”
Tiểu Hùng hồ hởi nói.
“Không được!” Vân Chính Thiên không do dự cự tuyệt.
Thấy vậy, Tiểu Hùng đang phấn khởi đột nhiên tức giận: “Cái gì mà không được, bộ ngươi có cách nào khác hay hơn hả.”
Vân Chính Thiên trầm giọng nói: “Ta đã hứa với Minh Tuyết sẽ trao trả mảnh vỡ Thiên Sứ cho gia tộc nàng. Bây giờ tự tiện lấy ra sử dụng, chẳng phải nói ta đi ngược lại lời hứa sao. Một khi đem toàn bộ Thiên Sứ năng lượng sử dụng, nó sẽ chỉ còn gọi là một cái khiên bằng bạc mà thôi, vô giá trị. Đến lúc đó, rất có thể ta phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc a.”
Thiên Sứ mảnh vỡ có ba cái, một cái đang trong tay Vân Chính Thiên, hai cái còn lại đều đang được bảo quản tại Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc. Mà chỉ cần thiếu đi một cái, không những Thiên Sứ Hào Quang bảo vệ gia tộc này khỏi sự tấn công của tà hồn sư và hồn thú yếu đi, mà Thiên Sứ Thần Vị cũng không thể hoàn mỹ đản sinh được nữa.
Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nhiệm vụ trọng yếu nhất suốt mấy vạn năm qua, đó chính là có thể thu thập lại Thiên Sứ năng lượng, tái tại Thần Vị đã vỡ nát. Hy vọng một ngày Thiên Sứ chi thần lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian.
Cho nên đối với việc một trong ba mảnh vỡ Thiên Sứ bị người ngoài sử dụng, bọn hắn tức giận là chuyện có thể đơn giản nghĩ tới.
Vân Chính Thiên lời nói đích xác có mấy phần đạo lý, nhất thời Tiểu Hùng cũng phải im lặng.
Chính vào lúc này, Tiểu Phượng lại lên tiếng:
“Chủ nhân. Ta có chuyện muốn nói.”
Vân Chính Thiên cười mỉm: “Tiểu Phượng, ngươi là ta một phần tử, có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra.”
Tiểu Phượng gật đầu, trịnh trọng nói: “Chủ nhân, Quang Minh Thánh Kiếm kia là đến từ quang minh thuộc tính trong cơ thể ta. Cho nên ta đối với nó cũng có một chút cảm ứng nhất định. Tuy rằng hiện tại ngươi vô pháp đem nó triệu hoán ra, nhưng kỳ thực nó vẫn tồn tại bên trong đó, chỉ giống như đang ngủ say một dạng, không thể bị mất đi. Vì thế chỉ cần đánh thức được quang minh thuộc tính đang ngủ say, ngươi có thể chống đỡ cho quả tim của mình rồi.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, hàng lông mày hơi nhướng lên: “Ý của ngươi là?”
Tiểu Phượng gương mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười duyên, nàng nói:
“Ý của ta là ngươi trước mắt vẫn đem mảnh vỡ Thiên Sứ năng lượng mà sử dụng bảo vệ tính mạng đi. Một khi đến được Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, tham gia rửa tội nghi thức xong, quang minh lực lượng trong người sẽ thức tỉnh. Khi đó ngươi chỉ cần đem năng lượng Thiên Sứ kia trao trả vào khiên bạc là xong.”
Vân Chính Thiên chợt hỏi: “Có thể hay không trao trả ngược lại?”
Tiểu Phượng nói: “Vốn dĩ cái khiên bạc này chỉ là vật vô tri, được Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc quán chú Thiên Sứ năng lượng vào đó chứ. Chỉ cần tới được chỗ họ, ta tin đám người đó sẽ có cách.”
Lời Tiểu Phượng nói, quả thực so với Tiểu Hùng thuyết phục hơn nhiều.
“Ta cũng là có ý đó, chỉ là diễn đạt không trôi chảy thôi. Ha ha ha.” Tiểu Hùng vỗ bụng cười lớn.
Vân Chính Thiên suy nghĩ một chút, sau đó làm ra quyết định. Hắn không thể do dự bất quyết, dù sao thương thế lần này phi thường trầm trọng, không giải quyết triệt để sau này sẽ để lại hậu quả khó lường. Vả lại hắn cũng không thể tốn thời gian điều trị quá lâu, bởi vì Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết còn chưa rõ tung tích, hắn cần phải nhanh chóng khôi phục trở lại, sau đó đi tìm kiếm các nàng.
Trước mắt chỉ có sử dụng Thiên Sứ năng lượng mới có thể giải quyết vấn đề này. Còn chuyện sau này có thể trao trả năng lượng được hay không, để sau hẳn nói.
“Được, quyết định vậy đi.”
Vân Chính Thiên tay áo phất lên, tức thì tại trong không trung một cái khiên màu bạc hư ảnh xuất hiện. Tại chính giữa khiên bạc, đồ án lấp lánh ánh bạc. Ngay sau đó một tầng kim sắc hào quang từ bên trong khiên bạc ồ ạt tuôn ra, tựa như hóa thành một dòng suối vàng óng, trực tiếp đối với Vân Chính Thiên đỉnh đầu rót xuống.
Vù, vù ——!
Dòng suối vàng óng này xuất hiện lúc, làm cho Vân Chính Thiên cảm nhận được một cỗ thuần khiết lực lượng đến không ngờ. Loại này lực lượng, phản phất có thể gột rửa toàn bộ tạp chất, khiến cho tinh thần chịu tổn thương cũng phải hồi phục trở lại.
Thiên Sứ năng lượng thuần khiết như vậy, chẳng trách có thể ngang nhiên tại trong Thú Vực bành trướng mà không sợ bất cứ thứ gì.
Mặc dù hiện tại chỉ là một phần ba Thiên Sứ năng lượng thời kỳ hoàn chỉnh, thế nhưng cái này đúng là thần cấp lực lượng. Dùng nó để gột rửa nhục thân của hắn xác thực mà nói có hơi xa xỉ.
Ngay khi Thiên Sứ dòng chảy rơi vào người hắn, một tầng kim sắc hào quang nhanh chóng bao phủ cơ thể thật bên ngoài. Trên người Vân Chính Thiên, óng ánh kim sắc chất lỏng chầm chậm len lỏi vào từng vị trí, đem những vết thương xuất hiện trong chiến đấu kia khép miệng lại, chớp mắt đã khôi phục lại nguyên thủy trạng thái.
Xì, xì, xì ——!
Y phục trên người hắn cũng vì vậy mà biến mất. Đoàn kim sắc chất lỏng này sau khi đem thương thế của hắn trị khỏi, đến cuối mới thông qua vết thương trên ngực mà chui ngược vào, sau khi đi vào thì miệng vết thương cũng đóng kín lại.
Trong cơ thể hắn, màu đỏ quả tim nhanh chóng trở nên sáng lạn. Có thể nhìn thấy một đoàn hắc khí bị kim sắc chất lỏng thiêu đốt mà bốc lên. Ảm đạm tiếng tim đập bỗng nhiên trở nên dữ dội.
“Đùng, đùng, đùng!”
Hữu lực tiếng tim đập đem hắc khí kia đánh bay ra bên ngoài, trực tiếp biến mất không còn tâm hơi.
Kim sắc chất lỏng ôm lấy quả tim của hắn, tạo thành một tầng năng lượng dày đặc bao phủ lại. Tuy rằng thành công đem tà hồn lực kia thiêu đốt đến bốc hơi, thế nhưng muốn ngăn cản tà hồn lực có trong không khí không thể tiếp tục đối với quả tim của hắn công kích, Vân Chính Thiên vẫn chưa thể dừng lại được.
Nói chính xác hơn là hắn không thể dừng được.
Thiên Sứ năng lượng sau khi đi tới từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, tất nhiên đã đi qua đan điền cùng hồn hạch bên dưới. Khi đó hồn hạch tự giác vận chuyển, sản sinh ra hồn lực. Hồn lực nhanh chóng cùng với Thiên Sứ năng lượng bên trong từng sợi kinh mạch hòa lẫn vào nhau.
Vân Chính Thiên hồn lực đã trải qua hai lần thăng hoa, tuy còn chưa có chân chính xếp ngang hàng mới ma lực của Ám Thiên, nhưng so với hồn lực chính thống tại Đấu La vị diện thì đã hơn mấy bậc.
Chính vì vậy, hồn lực cùng Thiên Sứ năng lượng giao thoa lẫn nhau không hề sinh ra bài xích tình huống, trái lại còn muốn thân thiết quấn quýt.
Nơi quả tim của hắn, kim sắc chất lỏng sau khi hình thành lớp màn bảo vệ, nó vẫn liên tục rót vào, càng lúc càng trở nên dày đặc hơn. Chính vào lúc này, hồn lực bên trong cơ thể Vân Chính Thiên đi đến quả tim vị trí, bất thình lình nó đối với kim sắc chất lỏng vận chuyển quấn quanh.
Tốc độ mỗi lúc một nhanh lên, chớp mắt đã hóa thành một cái vòng xoáy.
Sư tình lần này, đều là nằm ngoài dự đoán của hắn, của Tiểu Hùng và Tiểu Phượng.
...
Banhbaothit
Tại thời điểm hai người bọn hắn chiến đấu với Hình Lâm Phong, liên kết tựa như vĩnh cửu tồn tại. Vậy mà khi Quang Thiên bị đánh trọng thương dẫn tới minh tưởng chiều sâu trạng thái này, hắn mới bắt đầu cảm thấy liên kết có đứt gãy ý tứ.
Quang Thiên cơ thể dù sao vẫn thuộc phạm trù nhân loại, còn Ám Thiên hắn sở hữu chính là thần cấp thể phách.
Quang Thiên hồn lực vẫn là Đấu La vị diện lực lượng, còn Ám Thiên ma lực chính là lực lượng chính thống từ Ma Giới vị diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ám Thiên hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với Quang Thiên. Mà hai cơ thể thuộc hai đẳng cấp khác nhau lại dùng chung một ý thức. Sớm muộn cũng sẽ phân tách.
Dĩ nhiên không nghĩ Ám Thiên ý thức lại nhân lúc Quang Thiên bị thương nặng mà phát triển. Bất quá đối với hắn mà nói, cái này cũng không tính là cái gì to tát sự tình.
Độc lập thân thể, độc lập ý thức thì sau. Về căn bản bọn hắn vẫn là từ một người mà ra.
Ám Thiên ánh mắt đăm chiêu nhìn về Quang Thiên vị trí, trên người hắn một tầng kim sắc hào quang không ngừng bành trướng dày đặc mà ra.
Trở lại mấy ngày trước, Vân Chính Thiên nốc vào Tập Trung dược phẩm của Tiên Dao Tử, hắn cũng tiến vào chiều sâu minh tưởng trạng thái. Đến khi đó, hắn mới biết bản thân thụ lấy thương thế là bậc nào kinh người.
Hình Lâm Phong quả đấm đó, đã thực sự đem hắn nữa cái mạng tước đi. Nếu không phải thân thể hồn cốt mà Tiểu Hùng giao phó là vật bất phàm, có lẽ hắn cũng không còn sống đến bây giờ.
Tuy rằng thân thể hồn cốt hứng lấy khủng bố công kích, nhưng chỉ cần Vân Chính Thiên dùng hồn lực rót vào chữa trị, rất nhanh sẽ không phục lại mà thôi. Cơ quan nội tạng của hắn cũng không có bị đánh bầm dập, bất quá quả tim thì lại không tốt được như thế.
Hình Lâm Phong một quyền ẩn chứa toàn bộ sát niệm đã làm quả tim của hắn chấn động. Bên trong đã xảy ra tình trạng tà hồn lực xâm nhập quậy phá. Nếu như không nhanh chóng khu trừ những cái này ngoại lực đi, Vân Chính Thiên mạng sống không khác gì đèn treo trước gió.
Thế nhưng muốn đối phó tà hồn lực thì phải sử dụng cái gì? Đó chính là quang minh lực lượng.
“Tiểu Hùng, thật sự không được sao?”
Bên trong tinh thần hải, có ba đạo nhân ảnh lăng không, chính là Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng cùng Tiểu Phượng.
Kể từ khi Tử Anh cùng Tiểu Hổ dọn sang Ám Thiên tinh thần hải, chỗ này rộng rãi đến mức hiu quạnh a.
Tiểu Hùng gật đầu trầm trọng nói:
“Tiểu Thiên, ngươi mấy loại thuộc tính đẳng cấp không thấp, bất quá muốn đi sâu vào quả tim để khu trừ tà hồn lực thì vẫn không được. Phải biết quả tim là bộ phận cực kỳ quan trọng, vạn nhất nó không chịu được những loại thuộc tính kia, chẳng phải càng đẩy ngươi tới chỗ chết nhanh hơn sao. Ta suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có quang minh hoặc thần thánh lực lượng mới có thể tiến vào bên trong quả tim mà không làm nó kích động.”
“Nhưng mà Quang Minh Thánh Kiếm của ta còn chưa chữa trị, căn bản vô pháp thôi động quang minh chi lực.”
Vân Chính Thiên khổ sở nói.
Tiểu Hùng ánh mắt nham hiểm nói:
“Chuyện nhỏ, xài cái khiên bạc kia đi.”
Vân Chính Thiên cả kinh: “Ngươi nói, ta lấy mảnh vỡ thiên sứ khi sử dụng?”
“Không phải nó thì còn là cái gì nữa. Bên trong cái khiên bạc này chứa đụng chính là thuần túy Thiên Sứ năng lượng. Chỉ cần ngươi đem nó rót vào chính mình quả tim, tin chắc sẽ có thể dễ như trở bàn tay khu trừ những cái ngoại lai lực lượng.”
Tiểu Hùng hồ hởi nói.
“Không được!” Vân Chính Thiên không do dự cự tuyệt.
Thấy vậy, Tiểu Hùng đang phấn khởi đột nhiên tức giận: “Cái gì mà không được, bộ ngươi có cách nào khác hay hơn hả.”
Vân Chính Thiên trầm giọng nói: “Ta đã hứa với Minh Tuyết sẽ trao trả mảnh vỡ Thiên Sứ cho gia tộc nàng. Bây giờ tự tiện lấy ra sử dụng, chẳng phải nói ta đi ngược lại lời hứa sao. Một khi đem toàn bộ Thiên Sứ năng lượng sử dụng, nó sẽ chỉ còn gọi là một cái khiên bằng bạc mà thôi, vô giá trị. Đến lúc đó, rất có thể ta phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc a.”
Thiên Sứ mảnh vỡ có ba cái, một cái đang trong tay Vân Chính Thiên, hai cái còn lại đều đang được bảo quản tại Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc. Mà chỉ cần thiếu đi một cái, không những Thiên Sứ Hào Quang bảo vệ gia tộc này khỏi sự tấn công của tà hồn sư và hồn thú yếu đi, mà Thiên Sứ Thần Vị cũng không thể hoàn mỹ đản sinh được nữa.
Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nhiệm vụ trọng yếu nhất suốt mấy vạn năm qua, đó chính là có thể thu thập lại Thiên Sứ năng lượng, tái tại Thần Vị đã vỡ nát. Hy vọng một ngày Thiên Sứ chi thần lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian.
Cho nên đối với việc một trong ba mảnh vỡ Thiên Sứ bị người ngoài sử dụng, bọn hắn tức giận là chuyện có thể đơn giản nghĩ tới.
Vân Chính Thiên lời nói đích xác có mấy phần đạo lý, nhất thời Tiểu Hùng cũng phải im lặng.
Chính vào lúc này, Tiểu Phượng lại lên tiếng:
“Chủ nhân. Ta có chuyện muốn nói.”
Vân Chính Thiên cười mỉm: “Tiểu Phượng, ngươi là ta một phần tử, có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra.”
Tiểu Phượng gật đầu, trịnh trọng nói: “Chủ nhân, Quang Minh Thánh Kiếm kia là đến từ quang minh thuộc tính trong cơ thể ta. Cho nên ta đối với nó cũng có một chút cảm ứng nhất định. Tuy rằng hiện tại ngươi vô pháp đem nó triệu hoán ra, nhưng kỳ thực nó vẫn tồn tại bên trong đó, chỉ giống như đang ngủ say một dạng, không thể bị mất đi. Vì thế chỉ cần đánh thức được quang minh thuộc tính đang ngủ say, ngươi có thể chống đỡ cho quả tim của mình rồi.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, hàng lông mày hơi nhướng lên: “Ý của ngươi là?”
Tiểu Phượng gương mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười duyên, nàng nói:
“Ý của ta là ngươi trước mắt vẫn đem mảnh vỡ Thiên Sứ năng lượng mà sử dụng bảo vệ tính mạng đi. Một khi đến được Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, tham gia rửa tội nghi thức xong, quang minh lực lượng trong người sẽ thức tỉnh. Khi đó ngươi chỉ cần đem năng lượng Thiên Sứ kia trao trả vào khiên bạc là xong.”
Vân Chính Thiên chợt hỏi: “Có thể hay không trao trả ngược lại?”
Tiểu Phượng nói: “Vốn dĩ cái khiên bạc này chỉ là vật vô tri, được Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc quán chú Thiên Sứ năng lượng vào đó chứ. Chỉ cần tới được chỗ họ, ta tin đám người đó sẽ có cách.”
Lời Tiểu Phượng nói, quả thực so với Tiểu Hùng thuyết phục hơn nhiều.
“Ta cũng là có ý đó, chỉ là diễn đạt không trôi chảy thôi. Ha ha ha.” Tiểu Hùng vỗ bụng cười lớn.
Vân Chính Thiên suy nghĩ một chút, sau đó làm ra quyết định. Hắn không thể do dự bất quyết, dù sao thương thế lần này phi thường trầm trọng, không giải quyết triệt để sau này sẽ để lại hậu quả khó lường. Vả lại hắn cũng không thể tốn thời gian điều trị quá lâu, bởi vì Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết còn chưa rõ tung tích, hắn cần phải nhanh chóng khôi phục trở lại, sau đó đi tìm kiếm các nàng.
Trước mắt chỉ có sử dụng Thiên Sứ năng lượng mới có thể giải quyết vấn đề này. Còn chuyện sau này có thể trao trả năng lượng được hay không, để sau hẳn nói.
“Được, quyết định vậy đi.”
Vân Chính Thiên tay áo phất lên, tức thì tại trong không trung một cái khiên màu bạc hư ảnh xuất hiện. Tại chính giữa khiên bạc, đồ án lấp lánh ánh bạc. Ngay sau đó một tầng kim sắc hào quang từ bên trong khiên bạc ồ ạt tuôn ra, tựa như hóa thành một dòng suối vàng óng, trực tiếp đối với Vân Chính Thiên đỉnh đầu rót xuống.
Vù, vù ——!
Dòng suối vàng óng này xuất hiện lúc, làm cho Vân Chính Thiên cảm nhận được một cỗ thuần khiết lực lượng đến không ngờ. Loại này lực lượng, phản phất có thể gột rửa toàn bộ tạp chất, khiến cho tinh thần chịu tổn thương cũng phải hồi phục trở lại.
Thiên Sứ năng lượng thuần khiết như vậy, chẳng trách có thể ngang nhiên tại trong Thú Vực bành trướng mà không sợ bất cứ thứ gì.
Mặc dù hiện tại chỉ là một phần ba Thiên Sứ năng lượng thời kỳ hoàn chỉnh, thế nhưng cái này đúng là thần cấp lực lượng. Dùng nó để gột rửa nhục thân của hắn xác thực mà nói có hơi xa xỉ.
Ngay khi Thiên Sứ dòng chảy rơi vào người hắn, một tầng kim sắc hào quang nhanh chóng bao phủ cơ thể thật bên ngoài. Trên người Vân Chính Thiên, óng ánh kim sắc chất lỏng chầm chậm len lỏi vào từng vị trí, đem những vết thương xuất hiện trong chiến đấu kia khép miệng lại, chớp mắt đã khôi phục lại nguyên thủy trạng thái.
Xì, xì, xì ——!
Y phục trên người hắn cũng vì vậy mà biến mất. Đoàn kim sắc chất lỏng này sau khi đem thương thế của hắn trị khỏi, đến cuối mới thông qua vết thương trên ngực mà chui ngược vào, sau khi đi vào thì miệng vết thương cũng đóng kín lại.
Trong cơ thể hắn, màu đỏ quả tim nhanh chóng trở nên sáng lạn. Có thể nhìn thấy một đoàn hắc khí bị kim sắc chất lỏng thiêu đốt mà bốc lên. Ảm đạm tiếng tim đập bỗng nhiên trở nên dữ dội.
“Đùng, đùng, đùng!”
Hữu lực tiếng tim đập đem hắc khí kia đánh bay ra bên ngoài, trực tiếp biến mất không còn tâm hơi.
Kim sắc chất lỏng ôm lấy quả tim của hắn, tạo thành một tầng năng lượng dày đặc bao phủ lại. Tuy rằng thành công đem tà hồn lực kia thiêu đốt đến bốc hơi, thế nhưng muốn ngăn cản tà hồn lực có trong không khí không thể tiếp tục đối với quả tim của hắn công kích, Vân Chính Thiên vẫn chưa thể dừng lại được.
Nói chính xác hơn là hắn không thể dừng được.
Thiên Sứ năng lượng sau khi đi tới từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, tất nhiên đã đi qua đan điền cùng hồn hạch bên dưới. Khi đó hồn hạch tự giác vận chuyển, sản sinh ra hồn lực. Hồn lực nhanh chóng cùng với Thiên Sứ năng lượng bên trong từng sợi kinh mạch hòa lẫn vào nhau.
Vân Chính Thiên hồn lực đã trải qua hai lần thăng hoa, tuy còn chưa có chân chính xếp ngang hàng mới ma lực của Ám Thiên, nhưng so với hồn lực chính thống tại Đấu La vị diện thì đã hơn mấy bậc.
Chính vì vậy, hồn lực cùng Thiên Sứ năng lượng giao thoa lẫn nhau không hề sinh ra bài xích tình huống, trái lại còn muốn thân thiết quấn quýt.
Nơi quả tim của hắn, kim sắc chất lỏng sau khi hình thành lớp màn bảo vệ, nó vẫn liên tục rót vào, càng lúc càng trở nên dày đặc hơn. Chính vào lúc này, hồn lực bên trong cơ thể Vân Chính Thiên đi đến quả tim vị trí, bất thình lình nó đối với kim sắc chất lỏng vận chuyển quấn quanh.
Tốc độ mỗi lúc một nhanh lên, chớp mắt đã hóa thành một cái vòng xoáy.
Sư tình lần này, đều là nằm ngoài dự đoán của hắn, của Tiểu Hùng và Tiểu Phượng.
...
Banhbaothit
/774
|