Quay lại Vân Chính Thiên cùng Ám Thiên hai người, dựa theo tinh thần lực cảm ứng được Thiên Hoa, Minh Tuyết vị trí, bọn hắn tiến hành lụng sục khắp nơi.
Thời gian hiện tại vô cùng gấp rút, bởi vì bên kia chiến đấu truyền tới dư chấn cực kỳ khủng khiếp, bọn hắn không chắc phiến địa vực này có thể chịu đựng được bao lâu. Tốt nhất vẫn nên mau chóng cứu Thiên Hoa, Minh Tuyết ra rồi cao chạy xa bay khỏi chỗ nguy hiểm này.
“Chỗ này!” Vân Chính Thiên la lên, phía trước hắn lại là một cái hang động, nhưng so với hang động chỗ Tà Đế khi nãy thì nhỏ hơn một chút. Thiên Hoa Minh Tuyết khí tức chính là từ bên trong hang động này truyền ra.
Hai người bọn hắn nhìn thấy lối vào hang động thời điểm, liền phát hiện có một kẻ đang khoanh tay nhắm mắt, án ngữ trước. Này một thân quỉ dị dáng người, con ngươi ma mị, nước da trắng bệch, hắc y chiến bào. Còn không phải Dương Viêm sao.
Giao phó Ám Thiên cho Tà Đế sau, hắn nhận lệnh lui về phía sau, đúng vẫn chưa từng quay lại. Mặc dù lúc đó Dương Viêm có nghe được bên kia truyền sang đánh nhau chấn động, bất quá lấy hắn giáo chủ thực lực tuyệt đối không vấn đề gì, cho nên cứ thoải mái án ngữ ở đây.
Vân Chính Thiên cảm ứng được xung quanh đây cũng không có ai khác ngoài Dương Viêm. Dù sao cái giáo phái mà Tà Đế bịa ra chắc chắn ngoài Dương Viêm bị gạt gia nhập cũng làm gì có ai khác. Mà hiên tại lúc này, lấy hắn một người, muốn cùng Vân Chính Thiên, Ám Thiên chống lại, đúng là nằm mơ giữa ban ngày a.
Cho dù có khởi động đấu khải đi chăng nữa, cũng không thể cùng hai người bọn hắn chống lại.
Vậy thì canh gác ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?
“Ngươi mau tránh ra.” Vân Chính Thiên không chút khách khí nói.
Dương Viêm ánh mắt chớp động, rốt cuộc chậm rãi mở ra, cười nhạt:
“Thật khó mà tưởng tượng được ngươi lại có thể phân tách thành hai thân thể với hai ý thức độc lập như vậy, làm ta khi nãy cũng bị nhầm lẫn. Hơn nữa còn không ngờ các ngươi nhanh như vậy có thể thoát được giáo chủ ma thủ. Người tới cứu các ngươi rốt cuộc là ai thế? Ta rất tò mò a, có nhã hứng ngồi xuống tâm sự một chút không?”
Đối phương nói nhảm, Vân Chính Thiên nheo mắt trầm giọng đáp: “Chuyện này cùng ngươi không liên quan. Còn không mau tránh ra, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Dương Viêm cũng không phải một cái ngu ngốc người, hắn dĩ nhiên phán đoán được bản thân vốn không thể đồng thời đối kháng Vân Chính Thiên lẫn Ám Thiên, hắn cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết làm gì. Nếu như giáo chủ kế hoạch thất bại, cũng không thể nào đổ lên đầu của hắn được. Cho nên Dương Viêm lúc này, tâm trạng cũng khá thoải mái.
Dù sao Thiên Hoa, Minh Tuyết hắn cũng đã từng gặp qua, vì vậy hắn cũng không có gây bất lợi gì cho hai nàng.
“Muốn cứu hai người nàng sao? Các ngươi vẫn là tới trễ một bước rồi!”
“Ngươi nói sao?” Vân Chính Thiên kinh ngạc.
“Tỷ muội bọn họ không có ở đây, chỉ là giáo chủ lưu lại một ít thủ đoạn làm các ngươi lầm tưởng mà thôi. Thật ra hai người nàng đã sớm bị đem đi chỗ khác giam giữ.” Dương Viêm hờ hững nói.
“Đi chỗ nào?” Ám Thiên không nhịn được mà lên tiếng.
Dương Viêm cười khẩy: “Làm sao ta biết được. Giáo chủ hành tung thần thần bí bí, suy nghĩ lại không đoán được, ngài không nói ta cũng không dám hỏi.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, trên mặt thoáng mỉm cười:
“Dương Viêm, có lẽ ngươi rất tin tưởng giáo chủ của mình a.”
“Ngươi nói đúng, là giáo chủ khai sáng cho ta tri thức, mang đến cho ta sức mạnh như bây giờ. Ta cũng không giấu gì các ngươi, kỳ thực ngài đã theo dõi các ngươi từ Hắc Hoang Thành đấu giá lần đó. Sau đó mới sai khiến ta tham gia đấu giá hội, chiếm được sự chú ý của các ngươi, giúp các ngươi giải quyết Hình gia, Lỗ gia sự tình cũng là một trong các kế hoạch của ngài. Hãy nghe ta, đừng chống lại ngài mà hãy qui thuận, tin tưởng giáo chủ ta chính là thần thông cái thế nhất trên thế gian hiện tại.”
Dương Viêm có chút đắc ý nói.
Hắn hiện tại một thân tu vi, cùng bộ kia hai chữ đấu khải là cùng Tà Đế có liên quan. Không những thế Dương Viêm còn học được từ Tà Đế sự nhẫn nại, không chấp chuyện vun vặt, nhắm tới mục tiêu ở xa hơn.
Tà Đế đối với Dương Viêm có ân giác ngộ, khai sáng tri thức, làm sao hắn không đối với giáo chủ của mình trung thành cho được.
Chỉ có một điều mấu chốt, Dương Viêm còn chưa biết thân phận thật sự của giáo chủ mình.
Vân Chính Thiên gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia quỉ dị chi sắc:
“Nghe ngươi nói vậy, ta đã hiểu ra mọi chuyện. Tất cả đều do vị giáo chủ của ngươi đứng sau giật dây. Bất quá, có lẽ đến cả ngươi còn chưa rõ giáo chủ của mình thân phận thật sự như thế nào, đúng không?”“Cái gì thân phận?” Dương Viêm nheo mắt. Trong lòng bât giác nhảy lên một trận bất an.
“Thằng ngu! Hắn là đương kim điện chủ Tà Hồn Điện, Tà Đế. Là cái tổ chức mà ngươi đã dứt áo ra đi, nhận lấy phản bội thành viên danh tự. Bây giờ còn bị thằng cầm đầu của tụi nó lừa gạt, đem mình lòng trung thành một lần nữa đặt vào Tà Hồn Điện trên thân.” Ám Thiên bực bội trả lời.
“Cái... Ngươi nói là Tà Đế...? Không, không thể nào là như vậy được...!”
Đối với Dương Viêm mà nói, nghe được cái này sự thật này chẳng khác nào sét đánh bên tai. Dĩ vãng phản bội tổ chức, sống lưu lạc ngần ấy thời gian, chịu xuống bao nhiêu cực khổ làm hắn hận ý đối với Tà Hồn Điện tăng lên không ít. Khó khăn lắm mới tìm được một chốn dung thân, hắn nghe được chấn động tin tức này đều là không chút nào tin được.
Giáo chủ sẽ không lừa gạt ta như vậy chứ, ta đối với hắn trung thành tận tụy như vậy?
“Không phải, các ngươi nói bậy. Rõ ràng hắn nói với ta hắn là Thánh Linh Giáo người đứng đầu. Cùng Tà Hồn Điện bên kia bất đồng, thậm chí cường đại hơn Tà Hồn Điện. Các ngươi đang muốn gạt ta?” Dương Viêm tức giận nói.
Thánh Linh Giáo cũng là một cái tà hồn sư thế lực, đã có dĩ vãng hai vạn năm lịch sử tung hoành Đấu La đại lục. Trong quá khứ hễ nhắc đến Thánh Linh Giáo, hết thảy mọi người đều cảm thấy rùng mình run rẩy.
Phải biết hai vạn năm trước, tà hồn sư còn không có đông đúc như lúc này, khi đó Đấu La đại lục nguyên khí còn tốt lắm, tà hồn lực cho dù có thực lực cường hãn nhưng cũng không dám công khai lộ diện. Khi đó mấy đại đế quốc đều xem Thánh Linh Giáo như một tổ chức khủng bố phi chính phủ.
Bọn chúng trong tối, chúng ta ngoài sáng. Đó mới là cái đáng sợ nhất.
Đau thương mà Thánh Linh Giáo gây ra, tuyệt nhiên so với Tà Hồn Điện thành tựu đạt được bây giờ xa xa vượt bậc.
Đã từng hủy diệt Sử Lai Khắc học viện, cấu kết thành viên cấp cao trong đế quốc, mưu đồ đoạt ngôi, soán vị, gieo rắt mưa máu gió tanh cho bá tính, thổi lên từng đợt sinh linh đồ thán suốt hai vạn năm. Một thân hung danh vừa nghe đến liền bủn rủn cả tay chân.
Đối với một cái nứt mắt ra đời Dương Viêm, Thánh Linh Giáo danh tự quá mức rung động, rốt cuộc làm hắn mờ mắt mà đuổi theo, rốt cuộc rơi vào ma võng của Tà Đế.
Hắn bị lợi dụng bởi chính người hắn tin tưởng, thậm chí người này chính ra phải là người hắn phải căm ghét nhất.
Vân Chính Thiên hạ giọng: “Đó là sự thật, tin hay không tùy ngươi. Nhưng mà còn một cái bí mật rúng động không kém nữa, ta cũng không keo kiệt mà nói ra cho ngươi được rõ.”
“... “
Vân Chính Thiên một tràn thuyết pháp sau, Dương Viêm tức giận xen lẫn thất vọng bỏ đi rồi. Còn may mắn một điều, hắn cuối cùng cũng buông xuôi lòng tin đối với Tà Đế chấp nhận tiết lộ nơi Thiên Hoa Minh Tuyết bị chuyển đi giam giữ. Còn nói nếu cần hắn trợ giúp, thì cứ liên hệ. Bất quá hiện tại hắn đang cần yên tĩnh một thời gian.
Vân Chính Thiên lẫn Ám Thiên đều không nghĩ muốn nhờ Dương Viêm giúp đỡ, một lần bị phản bội là quá đủ rồi. Còn có gặp lại, đánh ngươi thành đầu heo chứ ở đó mà cần ngươi giúp đỡ.
Dương Viêm trước khi rời đi tiết lộ vị trí giam giữ, không ngoài dự đoán đó là hạch tâm Thú Vực một tòa thành rất lớn.
Chính là ba vạn năm trước Thiên Đấu đế quốc thủ phủ, Thiên Đấu thành.
Mà biết được danh tính nơi giam giữ hai người Thiên Hoa, Vân Chính Thiên tâm tình cũng không khởi sắc chút nào.
Thiên Đấu thành cố nhiên nằm trong Thú Vực hạch tâm, địa thế hung hiểm nhất, hồn thú cường đại đông đảo, phủ khắp phạm vi xung quanh. Thế nhưng còn một nguyên nhân trọng yếu nữa khiến hắn rất đau đầu, là vì Thiên Đấu thành lại nằm tương đối gần Sử Lai Khắc thành.
Sử Lai Khắc thành, bao quát Sử Lai Khắc học viện tàn tích bên trong là một địa điểm tối nguy hiểm. Nên nhớ đa phần siêu cấp hung thú đương đại, LnwLCj9 chính là chia ra sinh hoạt ở trong Sử Lai Khắc thành hoặc là gần đó Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Nếu như có nhân loại tiến tới ngàn dặm xung quanh hai phạm vi sinh sống này, chắc chắn sẽ kinh động đến mấy vị siêu cấp hung thú đang ngủ say bên trong. Đến lúc đó cho dù Vân Chính Thiên có chín cái mạng cũng khó lòng đào tẩu, chứ đừng nói đến việc cứu người.
Chỉ có đạt tới tầng thứ như Tà Đế, Thiên Chủ mới có thể trên đại lục tung hoành ngang dọc không sợ bất cứ một ai.
OÀNH ——!
Trầm tư suy nghĩ được một lúc, bất thình lình đại địa bên dưới nổ vang một tiếng, phản phất giống như có kẻ kích hoạt một quả cấp chín hồn đạo đạn pháo ở trong lòng đất vậy. Khủng bố chấn động năng lượng truyền lên, đem Vân Chính Thiên, Ám Thiên cùng một mảnh lớn rừng rậm, sơn nhạc, hang động trực tiếp thổi bay đi.
Thời gian hiện tại vô cùng gấp rút, bởi vì bên kia chiến đấu truyền tới dư chấn cực kỳ khủng khiếp, bọn hắn không chắc phiến địa vực này có thể chịu đựng được bao lâu. Tốt nhất vẫn nên mau chóng cứu Thiên Hoa, Minh Tuyết ra rồi cao chạy xa bay khỏi chỗ nguy hiểm này.
“Chỗ này!” Vân Chính Thiên la lên, phía trước hắn lại là một cái hang động, nhưng so với hang động chỗ Tà Đế khi nãy thì nhỏ hơn một chút. Thiên Hoa Minh Tuyết khí tức chính là từ bên trong hang động này truyền ra.
Hai người bọn hắn nhìn thấy lối vào hang động thời điểm, liền phát hiện có một kẻ đang khoanh tay nhắm mắt, án ngữ trước. Này một thân quỉ dị dáng người, con ngươi ma mị, nước da trắng bệch, hắc y chiến bào. Còn không phải Dương Viêm sao.
Giao phó Ám Thiên cho Tà Đế sau, hắn nhận lệnh lui về phía sau, đúng vẫn chưa từng quay lại. Mặc dù lúc đó Dương Viêm có nghe được bên kia truyền sang đánh nhau chấn động, bất quá lấy hắn giáo chủ thực lực tuyệt đối không vấn đề gì, cho nên cứ thoải mái án ngữ ở đây.
Vân Chính Thiên cảm ứng được xung quanh đây cũng không có ai khác ngoài Dương Viêm. Dù sao cái giáo phái mà Tà Đế bịa ra chắc chắn ngoài Dương Viêm bị gạt gia nhập cũng làm gì có ai khác. Mà hiên tại lúc này, lấy hắn một người, muốn cùng Vân Chính Thiên, Ám Thiên chống lại, đúng là nằm mơ giữa ban ngày a.
Cho dù có khởi động đấu khải đi chăng nữa, cũng không thể cùng hai người bọn hắn chống lại.
Vậy thì canh gác ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?
“Ngươi mau tránh ra.” Vân Chính Thiên không chút khách khí nói.
Dương Viêm ánh mắt chớp động, rốt cuộc chậm rãi mở ra, cười nhạt:
“Thật khó mà tưởng tượng được ngươi lại có thể phân tách thành hai thân thể với hai ý thức độc lập như vậy, làm ta khi nãy cũng bị nhầm lẫn. Hơn nữa còn không ngờ các ngươi nhanh như vậy có thể thoát được giáo chủ ma thủ. Người tới cứu các ngươi rốt cuộc là ai thế? Ta rất tò mò a, có nhã hứng ngồi xuống tâm sự một chút không?”
Đối phương nói nhảm, Vân Chính Thiên nheo mắt trầm giọng đáp: “Chuyện này cùng ngươi không liên quan. Còn không mau tránh ra, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Dương Viêm cũng không phải một cái ngu ngốc người, hắn dĩ nhiên phán đoán được bản thân vốn không thể đồng thời đối kháng Vân Chính Thiên lẫn Ám Thiên, hắn cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết làm gì. Nếu như giáo chủ kế hoạch thất bại, cũng không thể nào đổ lên đầu của hắn được. Cho nên Dương Viêm lúc này, tâm trạng cũng khá thoải mái.
Dù sao Thiên Hoa, Minh Tuyết hắn cũng đã từng gặp qua, vì vậy hắn cũng không có gây bất lợi gì cho hai nàng.
“Muốn cứu hai người nàng sao? Các ngươi vẫn là tới trễ một bước rồi!”
“Ngươi nói sao?” Vân Chính Thiên kinh ngạc.
“Tỷ muội bọn họ không có ở đây, chỉ là giáo chủ lưu lại một ít thủ đoạn làm các ngươi lầm tưởng mà thôi. Thật ra hai người nàng đã sớm bị đem đi chỗ khác giam giữ.” Dương Viêm hờ hững nói.
“Đi chỗ nào?” Ám Thiên không nhịn được mà lên tiếng.
Dương Viêm cười khẩy: “Làm sao ta biết được. Giáo chủ hành tung thần thần bí bí, suy nghĩ lại không đoán được, ngài không nói ta cũng không dám hỏi.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, trên mặt thoáng mỉm cười:
“Dương Viêm, có lẽ ngươi rất tin tưởng giáo chủ của mình a.”
“Ngươi nói đúng, là giáo chủ khai sáng cho ta tri thức, mang đến cho ta sức mạnh như bây giờ. Ta cũng không giấu gì các ngươi, kỳ thực ngài đã theo dõi các ngươi từ Hắc Hoang Thành đấu giá lần đó. Sau đó mới sai khiến ta tham gia đấu giá hội, chiếm được sự chú ý của các ngươi, giúp các ngươi giải quyết Hình gia, Lỗ gia sự tình cũng là một trong các kế hoạch của ngài. Hãy nghe ta, đừng chống lại ngài mà hãy qui thuận, tin tưởng giáo chủ ta chính là thần thông cái thế nhất trên thế gian hiện tại.”
Dương Viêm có chút đắc ý nói.
Hắn hiện tại một thân tu vi, cùng bộ kia hai chữ đấu khải là cùng Tà Đế có liên quan. Không những thế Dương Viêm còn học được từ Tà Đế sự nhẫn nại, không chấp chuyện vun vặt, nhắm tới mục tiêu ở xa hơn.
Tà Đế đối với Dương Viêm có ân giác ngộ, khai sáng tri thức, làm sao hắn không đối với giáo chủ của mình trung thành cho được.
Chỉ có một điều mấu chốt, Dương Viêm còn chưa biết thân phận thật sự của giáo chủ mình.
Vân Chính Thiên gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia quỉ dị chi sắc:
“Nghe ngươi nói vậy, ta đã hiểu ra mọi chuyện. Tất cả đều do vị giáo chủ của ngươi đứng sau giật dây. Bất quá, có lẽ đến cả ngươi còn chưa rõ giáo chủ của mình thân phận thật sự như thế nào, đúng không?”“Cái gì thân phận?” Dương Viêm nheo mắt. Trong lòng bât giác nhảy lên một trận bất an.
“Thằng ngu! Hắn là đương kim điện chủ Tà Hồn Điện, Tà Đế. Là cái tổ chức mà ngươi đã dứt áo ra đi, nhận lấy phản bội thành viên danh tự. Bây giờ còn bị thằng cầm đầu của tụi nó lừa gạt, đem mình lòng trung thành một lần nữa đặt vào Tà Hồn Điện trên thân.” Ám Thiên bực bội trả lời.
“Cái... Ngươi nói là Tà Đế...? Không, không thể nào là như vậy được...!”
Đối với Dương Viêm mà nói, nghe được cái này sự thật này chẳng khác nào sét đánh bên tai. Dĩ vãng phản bội tổ chức, sống lưu lạc ngần ấy thời gian, chịu xuống bao nhiêu cực khổ làm hắn hận ý đối với Tà Hồn Điện tăng lên không ít. Khó khăn lắm mới tìm được một chốn dung thân, hắn nghe được chấn động tin tức này đều là không chút nào tin được.
Giáo chủ sẽ không lừa gạt ta như vậy chứ, ta đối với hắn trung thành tận tụy như vậy?
“Không phải, các ngươi nói bậy. Rõ ràng hắn nói với ta hắn là Thánh Linh Giáo người đứng đầu. Cùng Tà Hồn Điện bên kia bất đồng, thậm chí cường đại hơn Tà Hồn Điện. Các ngươi đang muốn gạt ta?” Dương Viêm tức giận nói.
Thánh Linh Giáo cũng là một cái tà hồn sư thế lực, đã có dĩ vãng hai vạn năm lịch sử tung hoành Đấu La đại lục. Trong quá khứ hễ nhắc đến Thánh Linh Giáo, hết thảy mọi người đều cảm thấy rùng mình run rẩy.
Phải biết hai vạn năm trước, tà hồn sư còn không có đông đúc như lúc này, khi đó Đấu La đại lục nguyên khí còn tốt lắm, tà hồn lực cho dù có thực lực cường hãn nhưng cũng không dám công khai lộ diện. Khi đó mấy đại đế quốc đều xem Thánh Linh Giáo như một tổ chức khủng bố phi chính phủ.
Bọn chúng trong tối, chúng ta ngoài sáng. Đó mới là cái đáng sợ nhất.
Đau thương mà Thánh Linh Giáo gây ra, tuyệt nhiên so với Tà Hồn Điện thành tựu đạt được bây giờ xa xa vượt bậc.
Đã từng hủy diệt Sử Lai Khắc học viện, cấu kết thành viên cấp cao trong đế quốc, mưu đồ đoạt ngôi, soán vị, gieo rắt mưa máu gió tanh cho bá tính, thổi lên từng đợt sinh linh đồ thán suốt hai vạn năm. Một thân hung danh vừa nghe đến liền bủn rủn cả tay chân.
Đối với một cái nứt mắt ra đời Dương Viêm, Thánh Linh Giáo danh tự quá mức rung động, rốt cuộc làm hắn mờ mắt mà đuổi theo, rốt cuộc rơi vào ma võng của Tà Đế.
Hắn bị lợi dụng bởi chính người hắn tin tưởng, thậm chí người này chính ra phải là người hắn phải căm ghét nhất.
Vân Chính Thiên hạ giọng: “Đó là sự thật, tin hay không tùy ngươi. Nhưng mà còn một cái bí mật rúng động không kém nữa, ta cũng không keo kiệt mà nói ra cho ngươi được rõ.”
“... “
Vân Chính Thiên một tràn thuyết pháp sau, Dương Viêm tức giận xen lẫn thất vọng bỏ đi rồi. Còn may mắn một điều, hắn cuối cùng cũng buông xuôi lòng tin đối với Tà Đế chấp nhận tiết lộ nơi Thiên Hoa Minh Tuyết bị chuyển đi giam giữ. Còn nói nếu cần hắn trợ giúp, thì cứ liên hệ. Bất quá hiện tại hắn đang cần yên tĩnh một thời gian.
Vân Chính Thiên lẫn Ám Thiên đều không nghĩ muốn nhờ Dương Viêm giúp đỡ, một lần bị phản bội là quá đủ rồi. Còn có gặp lại, đánh ngươi thành đầu heo chứ ở đó mà cần ngươi giúp đỡ.
Dương Viêm trước khi rời đi tiết lộ vị trí giam giữ, không ngoài dự đoán đó là hạch tâm Thú Vực một tòa thành rất lớn.
Chính là ba vạn năm trước Thiên Đấu đế quốc thủ phủ, Thiên Đấu thành.
Mà biết được danh tính nơi giam giữ hai người Thiên Hoa, Vân Chính Thiên tâm tình cũng không khởi sắc chút nào.
Thiên Đấu thành cố nhiên nằm trong Thú Vực hạch tâm, địa thế hung hiểm nhất, hồn thú cường đại đông đảo, phủ khắp phạm vi xung quanh. Thế nhưng còn một nguyên nhân trọng yếu nữa khiến hắn rất đau đầu, là vì Thiên Đấu thành lại nằm tương đối gần Sử Lai Khắc thành.
Sử Lai Khắc thành, bao quát Sử Lai Khắc học viện tàn tích bên trong là một địa điểm tối nguy hiểm. Nên nhớ đa phần siêu cấp hung thú đương đại, LnwLCj9 chính là chia ra sinh hoạt ở trong Sử Lai Khắc thành hoặc là gần đó Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Nếu như có nhân loại tiến tới ngàn dặm xung quanh hai phạm vi sinh sống này, chắc chắn sẽ kinh động đến mấy vị siêu cấp hung thú đang ngủ say bên trong. Đến lúc đó cho dù Vân Chính Thiên có chín cái mạng cũng khó lòng đào tẩu, chứ đừng nói đến việc cứu người.
Chỉ có đạt tới tầng thứ như Tà Đế, Thiên Chủ mới có thể trên đại lục tung hoành ngang dọc không sợ bất cứ một ai.
OÀNH ——!
Trầm tư suy nghĩ được một lúc, bất thình lình đại địa bên dưới nổ vang một tiếng, phản phất giống như có kẻ kích hoạt một quả cấp chín hồn đạo đạn pháo ở trong lòng đất vậy. Khủng bố chấn động năng lượng truyền lên, đem Vân Chính Thiên, Ám Thiên cùng một mảnh lớn rừng rậm, sơn nhạc, hang động trực tiếp thổi bay đi.
/774
|