“Làm sao các ngươi biết ta không phải Thiên Vương đại nhân? Các ngươi nói có chuyện gấp nên thông qua lệnh bài này liên lạc với ta, bây giờ còn muốn nghi ngờ thân phận của ta? Ta hiện tại đã bắt đầu vô cùng hoài nghi các ngươi không phải Thiên Phủ người và khối lệnh bài trong tay các ngươi là do đánh giết người khác mà đoạt được! Hiện tại nếu ta làm theo lời các ngươi, muốn không chừng sẽ bị các ngươi hố chết, sau đó thông qua đủ loại hình tra tấn ta mà chiếm đoạt đại lượng tình báo gây bất lợi cho Thiên Phủ.” Đầu dây bên kia hoài nghi nói.
Chu Vĩnh Phong, Vạn Ninh Dương nghe vậy liền trợn mắt hốc mồm. Đối phương miệng lưỡi thập phần tinh xảo, ngôn từ sắc bén, không một điểm sơ hở, bại lộ cáo già lâu năm phong thái. Này không lẽ cũng chính là Thiên Vương nắm giữ một phần năng lực hay sao, quả nhiên thâm sâu khó dò.
“Đại nhân, ngài thật sự hiểu lầm rồi, chúng ta thực là Thiên Phủ người, bất quá tình cảnh hiện tại rất gấp, nếu ngài không nhanh chóng đến đây, chúng ta ba người mạng khó giữ.” Vạn Ninh Dương thiếu điều muốn quỳ lạy năn nỉ.
“Nếu các ngươi có thể chứng minh được thân phận của mình, ta cũng sẽ không làm khó dễ nữa.” Đầu dây bên kia trầm thấp thanh âm ôn tồn nói.
Vạn Ninh Dương liếc nhìn Chu Vĩnh Phong, hắn đầu óc đơn giản, không thể gánh vác khó khăn như vậy câu hỏi, cho nên chỉ có thể trông cậy vào đồng bạn của mình. Mà thực tế Chu Vĩnh Phong dưới tình huống không có Hàn Hạo Nhiên, tự nhiên đến lượt hắn đón đầu ngọn sóng, trong lòng đã sớm chìm vào suy tưởng.
Chu Vĩnh Phong trầm tư một lát sau, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lại nói: “Đại nhân, vãn bối không dám giấu giếm, kỳ thực lệnh bài này cũng không phải của ta, mà là thuộc về đội trưởng của ta, hắn gọi Hàn Hạo Nhiên. Tại trong một lần chấp hành nhiệm vụ hắn có cơ hội tổ đội với Đao Vương cùng Phong Vương, lại chiếm được bọn hắn tin tưởng, từ đó được giao phó cho khối lệnh bài này. Hiện tại chúng ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ nhiệm vụ nội dung là phát hiện Hắc Ám Cổ Thụ sau phải lập tức trở về báo cáo, nhưng là do ta trong lòng hiếu thắng, ngông cuồng không tự lượng sức, đã đi thuyết phục hai cả đội giúp mình hủy diệt Cổ Thụ để chiếm được càng nhiều tích phân hơn. Hàn Hạo Nhiên đội trưởng cũng vì vậy mà bị trọng thương, hiện tại mệnh huyền một đường. Đại nhân, thỉnh cầu ngài ra tay cứu hắn, mọi tội trạng đều do Chu Vĩnh Phong ta một mình gánh chịu.”
Tình huống bây giờ không phải thời gian để giấu diếm, nếu còn tiếp tục như vậy, Hàn Hạo Nhiên mệnh khó giữ, vì vậy Chu Vĩnh Phong quyết định thật nhanh, cho dù có bị trúc xuất quân ngũ, hắn cũng nhất định cứu lấy Hàn Hạo Nhiên một mạng. Cho nên hắn một mực thành thật khai nhận đồng thời còn ngỏ ý nhận mọi tội trạng, chỉ hy vọng vị Thiên Vương đại nhân bên kia lấy đại cục làm trọng, ra tay cứu viện.
Đầu dây bên kia đột nhiên thinh lặng, tựa như đang âm thầm đánh giá. Chu Vĩnh Phong hai người không dám thúc giục, trong lòng cầu nguyện.
“Được rồi, ta tin các ngươi. Mặc dù ta không có mặt ở đó, nhưng lời lẽ của ngươi đã thuyết phục được ta, khiến ta cảm nhận được chân thành tình đồng đội. Chỉ có điều hiện tại ta lại đang bận không thể kịp thời viện trợ, may mắn trên tay các ngươi khối lệnh bài kia có thể phát tín hiệu cầu cứu. Đem nó truyền vào hồn lực, sau đó đem nó quăng lên không trung đi, nó sẽ tự động truyền ra tín hiệu cứu viện khẩn cấp. Chỉ cần Đao Vương Phong Vương không ở quá xa, bọn hắn tự nhiên cảm nhận được.” Âm thanh trong khối lệnh bài lần nữa truyền ra, mang cho Chu Vĩnh Phong hai người vô vàn kinh hỷ.
“Đội ơn đại nhân. Đội ơn đại nhân.” Mặc kệ người kia có nhìn thấy hay không, Vạn Ninh Dương cúi thấp đầu khấu ba cái.
Chu Vĩnh Phong trong lòng thở phào, lại cung kính nói: “Xin đa tạ đại nhân. Nghe ngài nói chuyện, có lẽ cũng không phải Đao Vương Phong Vương một trong hai người. Nếu như có thể, xin cho chúng ta được biết ngài tôn kính đại danh, đại ơn đại đức này chúng ta một mực khắc sâu tâm khảm.”
Đầu dây bên kia lập tức trả lời: “Không cần phiền phức như vậy, nói cho ta nghe một chút Thú Vực tình hình bây giờ, chiến tranh cục diện đã biến hóa ra làm sao?”
Chu Vĩnh Phong không một điểm chần chừ, lập tức nói hết những gì mình biết.
Đầu dây bên kia gật gù vài câu, lại nói: “Không nghĩ tới ta đi khỏi một đoạn thời gian ngắn đã xảy ra không ít biến cố như vậy. Các ngươi sau khi trở về an toàn, nhắn hai vị Thiên Vương chuyển lời tới Kim Quang đấu la dùm ta một câu.”
Chu Vĩnh Phong khẽ giật mình, Kim Quang đấu la chính là bọn hắn tổng chỉ hủy, vị này thần bí nhân vật lại cùng Kim Quang đấu la có qua lại sao. Trong lòng tràn ngập tò mò, nhưng hắn vẫn lẽ phép đáp ứng: “Vãn bối xin rửa tai lắng nghe.”
Bên kia đáp lại: “Nói rằng, Vân Chính Thiên ta vẫn khỏe, đừng quá lo lắng.”
.......
Cắt đứt liên lạc, Vân Chính Thiên đem chính mình lệnh bài cất vào trong giới chỉ. Ở bên trái hắn là Mã Thiên Hoa, nàng chớp mắt hỏi: “Ai gọi thế?”
Vân Chính Thiên mỉm cười: “Là Thiên Minh Thần Triều quân nhân, bọn hắn hình như gặp phải biến cố, lại có người bị thương. May mắn trong bọn hắn có một người tên Hàn Hạo Nhiên, hắn được đám Tiếu Phong giao phó Thiên Vương Lệnh, do vậy mới vô tình gọi đến chỗ ta.”
Mã Thiên Hoa trong lòng hơi động: “Chiến tranh thế nào rồi?”
Kể từ khi lấy lại được ký ức, Vân Chính Thiên cũng đã dành thời gian đối với Thiên Hoa, Minh Tuyết hai nàng giảng thuật một lượt tình hình hiện tại. Mà hai nàng sau khi biết được đã vô cùng áy náy, lại cho rằng vì mình liên lụy mà Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân, Can Hữu Long ba người đầu não của Thiên Minh Thần Triều phải bỏ dở đại cục đi tìm mình. Vân Chính Thiên nhiêu lần an ủi sau, hai nàng mới miễn cưỡng chấp nhận được.
Vân Chính Thiên thấp giọng nói: “Tình hình có chút phức tạp. Dựa theo sư phụ ta phán đoán, Thú Vực hạch tâm mơ hồ đã xảy ra biến cố gì đó cực kỳ quan trọng, hầu hết vạn năm hồn thú tọa trấn các vị trí quan trọng ở Thú Vực đều đã rút đi, thậm chí Hắc Ám Cổ Thụ cũng bị bỏ rơi không người chăm sóc. Nhờ vậy đại quân tốc độ tiến quân thần tốc, đã gần như đem toàn bộ Thú Vực vòng ngoài lãnh thổ thâu tóm, chỉ trong vài ngày nữa sẽ chân chính tiến vào hỗn hợp Thú Vực lãnh thổ. Trong thời gian này, Nhân Vực cường giả đã được triệu tập lên tiền tuyến, bao gồm chúng ta Thiên Phủ, các đại gia tộc, siêu cấp thế lực, ẩn đời tông môn cũng không ngoại lệ. Dù sao đây chính là ngàn năm có một cơ hội, bọn họ muốn hết sức tận dụng để lấy lại ngần ấy đất đai quê hương lãnh thổ a.”
Mọi người nghe được như vậy, trong lòng nhất thời trầm xuống, nội tâm như có lửa đốt, chỉ hận không thể ngay lập tức bỏ qua toàn bộ khảo nghiệm, lấy được tư cách rời đi tiểu không gian này.
Lương Thế Nhân nói: “Thanh Chi nàng ấy cũng ra trận, ta cần phải trở về.” Hắn cùng Hàn Thanh Chi đã lâu lắm không có gặp nhau, nhớ nhung không sao kể xiết. Mà bây giờ nghe tin nàng ta cũng được triệu tập ra tiền tuyến, hỏi sao Lương Thế Nhân không lo lắng sốt ruột.
Can Hữu Long cũng khẽ mím môi: “Hồng Nhan, cố gắng đợi ta, đừng có làm chuyện ngu ngốc.” Mộng Hồng Nhan cũng trong danh sách những người được triệu tập, Can Hữu Long cũng như Lương Thế Nhân, đã chân chính ngồi trên đống lửa, đi trên đống than.
Vân Chính Thiên nhìn hai người huynh đệ của mình, trong lòng bốc lên một cỗ áy náy, nội tâm cũng khắc sâu hơn nghĩa khí của họ. Vân Chính Thiên đối với Lương Thế Nhân hai người vỗ vỗ vai, lại nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về thôi. Sau này dù kẻ thù có mạnh như thế nào, Vân Chính Thiên ta một khi còn chưa chết, tuyệt đối không kẻ nào có thể làm tổn thương ta huynh đệ cùng người thân hắn.”
“Ha ha ha, nói hay lắm. Tiểu tử ngươi ngựa non háu đá tật xấu mãi không bỏ, vậy thì để lão phu thay mặc cha mẹ ngươi, thay mặt sư phụ của ngươi giáo huấn một phen.”
Chính vào lúc này, không hề có điềm báo trước, ở giữa không đột nhiên nhộn nhạo huyết quan, không gian kịch liệt vặn vẹo, một cái to lớn huyết động cứ như vậy hiện ra, từ trong đó vang vọng một đạo thê lương âm thanh.
“Là ai?” Vân Chính Thiên cảm nhận được khủng bố uy áp bức người từ trên cao truyền xuống, ngay lập tức phóng thích võ hồn, nắm trên tay Hắc Kiếm lập tức một kiếm đâm lên không trung, không cần nhiều lời.
Huyết động ở trên không trung lấy tốc độ thật nhanh giãn nở ra, một cột huyết trụ đột nhiên bắn xuống, đem Vân Chính Thiên kiếm ý chấn cho vỡ nát. Huyết trụ thế công mãnh liệt, trên đường đi của nó căn bản không thứ gì có thể cản phá, chớp mắt đã chuẩn bị rơi xuống đỉnh đầu Vân Chính Thiên mấy người.
“Chia nhau ra chạy!” Cảm nhận được tử vong khí tức ập tới, Vân Chính Thiên cũng không khỏi khiếp sợ cùng cực, lập tức rống lên.
Bất quá liền một khắc sau, hắn sắc mặt đại biến. Toàn thân lúc này không có một chút sức lực, giống như bị phong tỏa toàn bộ huyệt đạo, chân muốn nhấc lên nhưng không tài nào nhấc nổi.
Là không gian cầm cố. Con mẹ nó, Thời Không chi thần, ngươi điên rồi sao?
Huyết trụ bắn xuống, trực tiếp đem Vân Chính Thiên năm người bao trùm lại, sau đó lập tức biến mất đi, để lại một cái hố đen sâu thẳm.
Nương theo huyết động vặn vẹo, tại trong không trung dần dần tiêu tán, Thần Hồn thôn toàn bộ cảnh quan cùng con người ở bên trong đó cũng hóa thành vô vàn điểm tinh quang, trong nháy mắt vụt sáng rồi hoàn toàn tan đi.
Chu Vĩnh Phong, Vạn Ninh Dương nghe vậy liền trợn mắt hốc mồm. Đối phương miệng lưỡi thập phần tinh xảo, ngôn từ sắc bén, không một điểm sơ hở, bại lộ cáo già lâu năm phong thái. Này không lẽ cũng chính là Thiên Vương nắm giữ một phần năng lực hay sao, quả nhiên thâm sâu khó dò.
“Đại nhân, ngài thật sự hiểu lầm rồi, chúng ta thực là Thiên Phủ người, bất quá tình cảnh hiện tại rất gấp, nếu ngài không nhanh chóng đến đây, chúng ta ba người mạng khó giữ.” Vạn Ninh Dương thiếu điều muốn quỳ lạy năn nỉ.
“Nếu các ngươi có thể chứng minh được thân phận của mình, ta cũng sẽ không làm khó dễ nữa.” Đầu dây bên kia trầm thấp thanh âm ôn tồn nói.
Vạn Ninh Dương liếc nhìn Chu Vĩnh Phong, hắn đầu óc đơn giản, không thể gánh vác khó khăn như vậy câu hỏi, cho nên chỉ có thể trông cậy vào đồng bạn của mình. Mà thực tế Chu Vĩnh Phong dưới tình huống không có Hàn Hạo Nhiên, tự nhiên đến lượt hắn đón đầu ngọn sóng, trong lòng đã sớm chìm vào suy tưởng.
Chu Vĩnh Phong trầm tư một lát sau, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lại nói: “Đại nhân, vãn bối không dám giấu giếm, kỳ thực lệnh bài này cũng không phải của ta, mà là thuộc về đội trưởng của ta, hắn gọi Hàn Hạo Nhiên. Tại trong một lần chấp hành nhiệm vụ hắn có cơ hội tổ đội với Đao Vương cùng Phong Vương, lại chiếm được bọn hắn tin tưởng, từ đó được giao phó cho khối lệnh bài này. Hiện tại chúng ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ nhiệm vụ nội dung là phát hiện Hắc Ám Cổ Thụ sau phải lập tức trở về báo cáo, nhưng là do ta trong lòng hiếu thắng, ngông cuồng không tự lượng sức, đã đi thuyết phục hai cả đội giúp mình hủy diệt Cổ Thụ để chiếm được càng nhiều tích phân hơn. Hàn Hạo Nhiên đội trưởng cũng vì vậy mà bị trọng thương, hiện tại mệnh huyền một đường. Đại nhân, thỉnh cầu ngài ra tay cứu hắn, mọi tội trạng đều do Chu Vĩnh Phong ta một mình gánh chịu.”
Tình huống bây giờ không phải thời gian để giấu diếm, nếu còn tiếp tục như vậy, Hàn Hạo Nhiên mệnh khó giữ, vì vậy Chu Vĩnh Phong quyết định thật nhanh, cho dù có bị trúc xuất quân ngũ, hắn cũng nhất định cứu lấy Hàn Hạo Nhiên một mạng. Cho nên hắn một mực thành thật khai nhận đồng thời còn ngỏ ý nhận mọi tội trạng, chỉ hy vọng vị Thiên Vương đại nhân bên kia lấy đại cục làm trọng, ra tay cứu viện.
Đầu dây bên kia đột nhiên thinh lặng, tựa như đang âm thầm đánh giá. Chu Vĩnh Phong hai người không dám thúc giục, trong lòng cầu nguyện.
“Được rồi, ta tin các ngươi. Mặc dù ta không có mặt ở đó, nhưng lời lẽ của ngươi đã thuyết phục được ta, khiến ta cảm nhận được chân thành tình đồng đội. Chỉ có điều hiện tại ta lại đang bận không thể kịp thời viện trợ, may mắn trên tay các ngươi khối lệnh bài kia có thể phát tín hiệu cầu cứu. Đem nó truyền vào hồn lực, sau đó đem nó quăng lên không trung đi, nó sẽ tự động truyền ra tín hiệu cứu viện khẩn cấp. Chỉ cần Đao Vương Phong Vương không ở quá xa, bọn hắn tự nhiên cảm nhận được.” Âm thanh trong khối lệnh bài lần nữa truyền ra, mang cho Chu Vĩnh Phong hai người vô vàn kinh hỷ.
“Đội ơn đại nhân. Đội ơn đại nhân.” Mặc kệ người kia có nhìn thấy hay không, Vạn Ninh Dương cúi thấp đầu khấu ba cái.
Chu Vĩnh Phong trong lòng thở phào, lại cung kính nói: “Xin đa tạ đại nhân. Nghe ngài nói chuyện, có lẽ cũng không phải Đao Vương Phong Vương một trong hai người. Nếu như có thể, xin cho chúng ta được biết ngài tôn kính đại danh, đại ơn đại đức này chúng ta một mực khắc sâu tâm khảm.”
Đầu dây bên kia lập tức trả lời: “Không cần phiền phức như vậy, nói cho ta nghe một chút Thú Vực tình hình bây giờ, chiến tranh cục diện đã biến hóa ra làm sao?”
Chu Vĩnh Phong không một điểm chần chừ, lập tức nói hết những gì mình biết.
Đầu dây bên kia gật gù vài câu, lại nói: “Không nghĩ tới ta đi khỏi một đoạn thời gian ngắn đã xảy ra không ít biến cố như vậy. Các ngươi sau khi trở về an toàn, nhắn hai vị Thiên Vương chuyển lời tới Kim Quang đấu la dùm ta một câu.”
Chu Vĩnh Phong khẽ giật mình, Kim Quang đấu la chính là bọn hắn tổng chỉ hủy, vị này thần bí nhân vật lại cùng Kim Quang đấu la có qua lại sao. Trong lòng tràn ngập tò mò, nhưng hắn vẫn lẽ phép đáp ứng: “Vãn bối xin rửa tai lắng nghe.”
Bên kia đáp lại: “Nói rằng, Vân Chính Thiên ta vẫn khỏe, đừng quá lo lắng.”
.......
Cắt đứt liên lạc, Vân Chính Thiên đem chính mình lệnh bài cất vào trong giới chỉ. Ở bên trái hắn là Mã Thiên Hoa, nàng chớp mắt hỏi: “Ai gọi thế?”
Vân Chính Thiên mỉm cười: “Là Thiên Minh Thần Triều quân nhân, bọn hắn hình như gặp phải biến cố, lại có người bị thương. May mắn trong bọn hắn có một người tên Hàn Hạo Nhiên, hắn được đám Tiếu Phong giao phó Thiên Vương Lệnh, do vậy mới vô tình gọi đến chỗ ta.”
Mã Thiên Hoa trong lòng hơi động: “Chiến tranh thế nào rồi?”
Kể từ khi lấy lại được ký ức, Vân Chính Thiên cũng đã dành thời gian đối với Thiên Hoa, Minh Tuyết hai nàng giảng thuật một lượt tình hình hiện tại. Mà hai nàng sau khi biết được đã vô cùng áy náy, lại cho rằng vì mình liên lụy mà Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân, Can Hữu Long ba người đầu não của Thiên Minh Thần Triều phải bỏ dở đại cục đi tìm mình. Vân Chính Thiên nhiêu lần an ủi sau, hai nàng mới miễn cưỡng chấp nhận được.
Vân Chính Thiên thấp giọng nói: “Tình hình có chút phức tạp. Dựa theo sư phụ ta phán đoán, Thú Vực hạch tâm mơ hồ đã xảy ra biến cố gì đó cực kỳ quan trọng, hầu hết vạn năm hồn thú tọa trấn các vị trí quan trọng ở Thú Vực đều đã rút đi, thậm chí Hắc Ám Cổ Thụ cũng bị bỏ rơi không người chăm sóc. Nhờ vậy đại quân tốc độ tiến quân thần tốc, đã gần như đem toàn bộ Thú Vực vòng ngoài lãnh thổ thâu tóm, chỉ trong vài ngày nữa sẽ chân chính tiến vào hỗn hợp Thú Vực lãnh thổ. Trong thời gian này, Nhân Vực cường giả đã được triệu tập lên tiền tuyến, bao gồm chúng ta Thiên Phủ, các đại gia tộc, siêu cấp thế lực, ẩn đời tông môn cũng không ngoại lệ. Dù sao đây chính là ngàn năm có một cơ hội, bọn họ muốn hết sức tận dụng để lấy lại ngần ấy đất đai quê hương lãnh thổ a.”
Mọi người nghe được như vậy, trong lòng nhất thời trầm xuống, nội tâm như có lửa đốt, chỉ hận không thể ngay lập tức bỏ qua toàn bộ khảo nghiệm, lấy được tư cách rời đi tiểu không gian này.
Lương Thế Nhân nói: “Thanh Chi nàng ấy cũng ra trận, ta cần phải trở về.” Hắn cùng Hàn Thanh Chi đã lâu lắm không có gặp nhau, nhớ nhung không sao kể xiết. Mà bây giờ nghe tin nàng ta cũng được triệu tập ra tiền tuyến, hỏi sao Lương Thế Nhân không lo lắng sốt ruột.
Can Hữu Long cũng khẽ mím môi: “Hồng Nhan, cố gắng đợi ta, đừng có làm chuyện ngu ngốc.” Mộng Hồng Nhan cũng trong danh sách những người được triệu tập, Can Hữu Long cũng như Lương Thế Nhân, đã chân chính ngồi trên đống lửa, đi trên đống than.
Vân Chính Thiên nhìn hai người huynh đệ của mình, trong lòng bốc lên một cỗ áy náy, nội tâm cũng khắc sâu hơn nghĩa khí của họ. Vân Chính Thiên đối với Lương Thế Nhân hai người vỗ vỗ vai, lại nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về thôi. Sau này dù kẻ thù có mạnh như thế nào, Vân Chính Thiên ta một khi còn chưa chết, tuyệt đối không kẻ nào có thể làm tổn thương ta huynh đệ cùng người thân hắn.”
“Ha ha ha, nói hay lắm. Tiểu tử ngươi ngựa non háu đá tật xấu mãi không bỏ, vậy thì để lão phu thay mặc cha mẹ ngươi, thay mặt sư phụ của ngươi giáo huấn một phen.”
Chính vào lúc này, không hề có điềm báo trước, ở giữa không đột nhiên nhộn nhạo huyết quan, không gian kịch liệt vặn vẹo, một cái to lớn huyết động cứ như vậy hiện ra, từ trong đó vang vọng một đạo thê lương âm thanh.
“Là ai?” Vân Chính Thiên cảm nhận được khủng bố uy áp bức người từ trên cao truyền xuống, ngay lập tức phóng thích võ hồn, nắm trên tay Hắc Kiếm lập tức một kiếm đâm lên không trung, không cần nhiều lời.
Huyết động ở trên không trung lấy tốc độ thật nhanh giãn nở ra, một cột huyết trụ đột nhiên bắn xuống, đem Vân Chính Thiên kiếm ý chấn cho vỡ nát. Huyết trụ thế công mãnh liệt, trên đường đi của nó căn bản không thứ gì có thể cản phá, chớp mắt đã chuẩn bị rơi xuống đỉnh đầu Vân Chính Thiên mấy người.
“Chia nhau ra chạy!” Cảm nhận được tử vong khí tức ập tới, Vân Chính Thiên cũng không khỏi khiếp sợ cùng cực, lập tức rống lên.
Bất quá liền một khắc sau, hắn sắc mặt đại biến. Toàn thân lúc này không có một chút sức lực, giống như bị phong tỏa toàn bộ huyệt đạo, chân muốn nhấc lên nhưng không tài nào nhấc nổi.
Là không gian cầm cố. Con mẹ nó, Thời Không chi thần, ngươi điên rồi sao?
Huyết trụ bắn xuống, trực tiếp đem Vân Chính Thiên năm người bao trùm lại, sau đó lập tức biến mất đi, để lại một cái hố đen sâu thẳm.
Nương theo huyết động vặn vẹo, tại trong không trung dần dần tiêu tán, Thần Hồn thôn toàn bộ cảnh quan cùng con người ở bên trong đó cũng hóa thành vô vàn điểm tinh quang, trong nháy mắt vụt sáng rồi hoàn toàn tan đi.
/774
|