Phía đông Trường Lăng có một tòa lầu sách cũ, do Binh Mã Ti quản lý, bên trong có rất nhiều địa đồ, sách vở các loại về thủy lợi, ngày thường chẳng có ai thèm tới, trừ những khi có vấn đề về thủy lợi, quan viên mới tới đây xem địa đồ để đi tu bổ, sửa chữa, hay phòng lụt.
Nhưng hôm nay, lúc trời chạng vạng, có một nam tử dáng người khôi ngôlại tới ngồi ngay trước cửa lầu sách cũ, để chậu than trước mặt, đun một nồi súp dê, cầm bình rượu tự uống một mình, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Gió cuốn vào, bốc lên bụi than mù mịt.
Một sư gia âm trầm xuất hiện, lạnh lùng quát: Phiền Trác, ngươi phải biết, cho các ngươi ra vào Trường Lăng, tướng quân nhà ta phải mạo hiểm đến chừng nào hay không, mà ngươi lại dám cuồng vọng vào trong Ngư Thị giết người! Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì hả?!
Thấy sư gia lúc nào cũng thâm trầm điềm tĩnh giờ lại gấp gáp giận dữ như vậy, nam tử hơi ngẩn ra, nhưng nghe xong câu quát, thì sắc mặt sầm xuống, sát khí không hề kiêng kị bùng ra, cười nhạt: “Kỳ Bát Mặc, ngươi dầu gì cũng đã từng cùng Lương Liên vào sinh ra tử, từ trong đống người chết bò ra, chỉ vì một chút khó thở nhất thời, lại không còn phân biệt được thân phận của mình với thân phận của chúng ta hay sao, ngươi tưởng chúng ta là ai? Bây giờ ta ngồi ở đây, Cung chủ nhà ta đang ở trên lầu xem sách, mà ngươi lại dám đứng đây vô lễ, hô to gọi nhỏ như thế, ngươi dám quấy nhiễu ngài ấy, ngươi nghĩ ta không dám một kiếm giết ngươi chăng?
Kỳ Bát Mặc dĩ nhiên giận dữ công tâm, nhưng bị Phiền Trác nói năng thô bạo như thế, lại nghe tới hai chữ Cung chủ thì tỉnh hẳn ra, nhớ ra rằng đối phương là kẻ vô pháp vô thiên, không hề sợ ai, lúc nào cũng dám làm bậy.
Ba chữ Bạch Sơn Thủy như có ma lực, làm cơn giận trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất.
Ông ta hít sâu một hơi: Không ngờ Bạch cung chủ lại ở đây, thực là thất lễ, ngươi được người nhờ vả, đương nhiên phải làm hết lòng, nhưng bây giờ người của ngươi đã làm hỏng việc, lại còn để lại một người sống, đã rơi vào tay Thần Đô Giám, ngươi có biết như vậy mang lại hậu quả gì hay không?
Thất thủ?
Phiền Trác thu liễm sát khí, lạnh lùng nhìn ông ta: Muốn giết người đương nhiên phải bỏ vốn, ba người kia đều là độc xà thật sự, chứ không phải phế vật như lời nói của ngươi, một tên trưởng quan nào đó của các ngươi của là ba người bọn họ ám sát. Chắc là vận khí quá kém, nếu không với thực lực của ba người này, ở trong Ngư Thị trong giết một thằng nhóc mới vừa vào tam cảnh, làm sao có vấn đề gì!
Kỳ Bát Mặc thở mạnh: Từ năm nguyên võ đầu tiên, Hoàng Hậu đã muốn san bằng thế lực ngầm ở Ngư Thị, nhưng cuối cùng phải dừng tay, vì ngoài mối quan hệ với một số lão quan trong triều, trong Ngư Thị còn có nhân vật cấp bậc tông sư bảo vệ, và hơn hẳn tông sư bình thường. Ba con độc xà kia của ngươi, chắc chắn cũng là giống ngươi, coi thường Ngư Thị, nên bây giờ, đã bị Thần Đô Giám đưa vào Đại Thủy Lao rồi.
Đại Thủy Lao? Phiền Trác trào phúng nhìn ông ta: Giết gà mà dùng đao mổ trâu, đưa vào Đại Thủy Lao thì tra ra được cái gì, mà dù là có, thì cũng chẳng dính tới được ngươi với Lương Liên, ngươi sợ cái gì?
Kỳ Bát Mặc trầm mặc một lúc, khẽ nói: Ta lo ngươi lại tiếp tục làm việc lỗ mãng mà thôi.
Rồng qua biển, bản thân chính là phóng đãng, đâu có lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như các ngươi? Phiền Trác cười cuồng ngạo: Khỏi cần nhờ tới người giang hồ của Trường Lăng, đến lúc đó ta tự tay giúp các ngươi diệt trừ là được.
Nghĩ đến đối phương có đủ thực lực để mà cuồng ngạo, lại nghĩ đến Bạch Sơn Thủy đang ở trên lầu, Kỳ Bát Mặc không nói thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài.
Dưới lầu ồn ào, trong lời nói lưỡi đao bóng kiếm, nhưng trên lầu vẫn yên tĩnh như thường.
Sách ở trên giá đều đã cũ kỹ, hình vẽ và chữ viết đều đã mờ.
Bạch Sơn Thủy ngồi dưới đất, nhìn ra ngoài trời suy nghĩ.
Tuy đã được chỉ điểm, nhưng cảm ngộ vẫn không hề tiến triển, căn bản không cảm nhận được sự quan hệ giữa những đường cong trên Ngọc Phù trong tay với hướng đi của thiên địa Nguyên Khí, nhưng Bạch Sơn Thủy cũng không sốt ruột, vì hắn đang ở trong một trạng thái kỳ dị.
Hắn mơ hồ cảm thấy, tìm hiểu Ngọc Phù này, cũng chính là một quá trình tu hành mà hắn cần phải trải qua.
Những huyền diệu khó giải thích kia, những đường cong hướng ra bốn phía không có điểm dừng. . . Tìm ra được sự huyền bí của chúng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tu vi Đệ Bát Cảnh của hắn.
Hắn là trụ cột tinh thần của người Ngụy, là người thiên hạ đều phải kiêng kị, thiên tư của hắn đương nhiên không có bao nhiêu người bì được, vậy mà từ khi bước vào thất cảnh, ngay cả hắn, muốn tiến lên thêm cũng cảm thấy khó khăn.
Bây giờ, trong đêm tối đã xuất hiện một con đường, hắn phải từ từ lục lọi, từ từ tìm ra con đường phải đi.
Nên dù đang ở trong nơi nguy hiểm, nhưng trong lòng hắn, lại vô cùng bình thản.
Vì tuyệt đối bình tĩnh, nên chung quanh thân thể hắn xuất hiện rất nhiều những bọt nước nhỏ trắng tinh óng ánh, chúng như có sinh mạng, từ từ chuyển động, khiến quanh người hắn như có một cái lồng phát sáng.
Không có bất kỳ chức vụ gì trong hổ lang quân, nhưng Kỳ Bát Mặc là người Lương Liên tín nhiệm nhất, ông ta rời khỏi lầu sách, tới tìm Lương Liên.
Kỳ Bát Mặc vuốt cằm, nói: Tướng Quân.
Đừng tới nhắc nhở hay uy hiếp họ làm gì, họ tự có chừng mực. Lương Liên thản nhiên nói: Loại ngươi như họ không thể sử dụng kiểu suy nghĩ bình thường để suy đoán, họ và đám Triệu kiếm lô đều là những kẻ không quan tâm tới sinh tử, bọn họ là loại người nếu buổi trưa giết được một bát cảnh, đến chiều tối phải chết thì họ cũng vẫn thấy vui vẻ.
***
Trong phòng ngủ đằng sau quán rượu Ngô Đồng Lạc, Đinh Ninh cẩn thận bôi Kình Quỳnh Cao lên người.
Cao này là một loại mỡ màu hơi vàng, lúc bôi lên, xương cốt trong người kêu lên lách cách nho nhỏ, cho thấy thuốc mỡ này có dược lực cực kỳ kinh người.
Thuốc mỡ có mùi tanh nhàn nhạt, khá là khó ngửi, nên dù cách một lớp vải dày, Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn không khỏi nhíu mày.
Biết Trưởng Tôn Thiển Tuyết không vui, Đinh Ninh mỉm cười: Mùi này khó ngửi thật, để mai ta đi mua ít nhang thơm để đốt.
Kình Quỳnh Cao này dù sao cũng giúp người ngoài không nghi ngờ thân thể của ngươi, thân thể của ngươi nhìn đâu có yếu như vậy. Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh nhạt: Ti Không Liên tặng cho ngươi lễ trọng như vậy, hắn muốn cái gì?
Đinh Ninh lắc đầu: Không biết. . . Ti Không Liên dù chức tước cao, nhưng không xa xỉ như những hầu phủ khác, lễ này đối với hắn quả thực rất nặng. Chắc là muốn đánh cuộc một keo, để tương lai ta giúp lại hắn cái gì đó, nhưng phải đợi đến lúc ta tới một tu vi nhất định thì mới biết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc một lúc: Ngay cả ám sát như vậy cũng không làm ngươi bị thương được, xem ra ngươi mạnh hơn là ta nghĩ.
Đinh Ninh nghiêm túc hẳn: Ta đã đi quá nhanh, nhưng ngươi không thể nhanh, ngươi phải kiên nhẫn. Ngươi đừng nghĩ trước đây ta đã quyết định đúng, vì chuyện này vận khí rất quan trọng, nếu không có Tiết Vong Hư, đến bây giờ chưa chắc ta có nhiều cơ duyên như vậy, cũng chưa chắc có được tu vi như hiện tại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết như cũ không trả lời theo câu nói của hắn, mà nói sang chuyện khác: Mân Sơn Kiếm Hội năm nay ra quyển sách đó, ngươi còn nắm chắc được bao nhiêu phần?
Đinh Ninh nhíu mày: Trước mắt không thể nói được nắm chắc bao nhiêu phần, còn phải nghĩ cách đi tìm một vài thứ nữa giúp tăng tu vi. Kiếm Kinh Bạch Dương Động không đủ, lúc tới Mân Sơn Kiếm Hội, tu vi tối đa chỉ tới được tam cảnh trung phẩm, nên còn phải nghĩ cách, hơi phiền phức.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mày: Ngay cả ngươi mà cũng không có lòng tin chiến thắng, mấy người đứng đầu trong danh sách đó lợi hại như vậy?
Đinh Ninh cười khẩy: Người lợi hại thật sự không có tên trong danh sách, ta biết rõ thủ đoạn của hoàng hậu, bà ta làm gì cũng đều có mai phục ở đằng sau, mai phục đó mới thực sự là lợi hại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ, cảm thấy để hiểu được suy nghĩ của những người này quá mức phiền phức, nên chẳng buồn nghĩ nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu tu hành.
Đinh Ninh cảm nhận được hô hấp của cô, trầm mặc.
Cô không phức tạp như hắn, hoặc nói cô quá mức đơn giản.
Nhưng càng đơn giản, thì càng đáng ngưỡng mộ.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Ninh thức dậy, bắt đầu nấu cháo.
Nhưng Trương Nghi đã la to kêu hắn, phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.
Có chuyện gì?
Đinh Ninh mở cửa, nhìn Trương Nghi đang lo lắng chờ ở cửa.
Mọi người dậy hết rồi, Tạ Trường Thắng đã cho xe ngựa tới đón.
Nói là có người trên danh sách công khai quyết đấu. . . Sư đệ ngươi nhanh chút! Nếu động chủ không kịp xem, người sẽ lại tức giận!
Trương Nghi vừa nói chuyện, vừa kéo Đinh Ninh chạy đi.
Đinh Ninh nhíu mày: Là ai?
Nhưng hôm nay, lúc trời chạng vạng, có một nam tử dáng người khôi ngôlại tới ngồi ngay trước cửa lầu sách cũ, để chậu than trước mặt, đun một nồi súp dê, cầm bình rượu tự uống một mình, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Gió cuốn vào, bốc lên bụi than mù mịt.
Một sư gia âm trầm xuất hiện, lạnh lùng quát: Phiền Trác, ngươi phải biết, cho các ngươi ra vào Trường Lăng, tướng quân nhà ta phải mạo hiểm đến chừng nào hay không, mà ngươi lại dám cuồng vọng vào trong Ngư Thị giết người! Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì hả?!
Thấy sư gia lúc nào cũng thâm trầm điềm tĩnh giờ lại gấp gáp giận dữ như vậy, nam tử hơi ngẩn ra, nhưng nghe xong câu quát, thì sắc mặt sầm xuống, sát khí không hề kiêng kị bùng ra, cười nhạt: “Kỳ Bát Mặc, ngươi dầu gì cũng đã từng cùng Lương Liên vào sinh ra tử, từ trong đống người chết bò ra, chỉ vì một chút khó thở nhất thời, lại không còn phân biệt được thân phận của mình với thân phận của chúng ta hay sao, ngươi tưởng chúng ta là ai? Bây giờ ta ngồi ở đây, Cung chủ nhà ta đang ở trên lầu xem sách, mà ngươi lại dám đứng đây vô lễ, hô to gọi nhỏ như thế, ngươi dám quấy nhiễu ngài ấy, ngươi nghĩ ta không dám một kiếm giết ngươi chăng?
Kỳ Bát Mặc dĩ nhiên giận dữ công tâm, nhưng bị Phiền Trác nói năng thô bạo như thế, lại nghe tới hai chữ Cung chủ thì tỉnh hẳn ra, nhớ ra rằng đối phương là kẻ vô pháp vô thiên, không hề sợ ai, lúc nào cũng dám làm bậy.
Ba chữ Bạch Sơn Thủy như có ma lực, làm cơn giận trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất.
Ông ta hít sâu một hơi: Không ngờ Bạch cung chủ lại ở đây, thực là thất lễ, ngươi được người nhờ vả, đương nhiên phải làm hết lòng, nhưng bây giờ người của ngươi đã làm hỏng việc, lại còn để lại một người sống, đã rơi vào tay Thần Đô Giám, ngươi có biết như vậy mang lại hậu quả gì hay không?
Thất thủ?
Phiền Trác thu liễm sát khí, lạnh lùng nhìn ông ta: Muốn giết người đương nhiên phải bỏ vốn, ba người kia đều là độc xà thật sự, chứ không phải phế vật như lời nói của ngươi, một tên trưởng quan nào đó của các ngươi của là ba người bọn họ ám sát. Chắc là vận khí quá kém, nếu không với thực lực của ba người này, ở trong Ngư Thị trong giết một thằng nhóc mới vừa vào tam cảnh, làm sao có vấn đề gì!
Kỳ Bát Mặc thở mạnh: Từ năm nguyên võ đầu tiên, Hoàng Hậu đã muốn san bằng thế lực ngầm ở Ngư Thị, nhưng cuối cùng phải dừng tay, vì ngoài mối quan hệ với một số lão quan trong triều, trong Ngư Thị còn có nhân vật cấp bậc tông sư bảo vệ, và hơn hẳn tông sư bình thường. Ba con độc xà kia của ngươi, chắc chắn cũng là giống ngươi, coi thường Ngư Thị, nên bây giờ, đã bị Thần Đô Giám đưa vào Đại Thủy Lao rồi.
Đại Thủy Lao? Phiền Trác trào phúng nhìn ông ta: Giết gà mà dùng đao mổ trâu, đưa vào Đại Thủy Lao thì tra ra được cái gì, mà dù là có, thì cũng chẳng dính tới được ngươi với Lương Liên, ngươi sợ cái gì?
Kỳ Bát Mặc trầm mặc một lúc, khẽ nói: Ta lo ngươi lại tiếp tục làm việc lỗ mãng mà thôi.
Rồng qua biển, bản thân chính là phóng đãng, đâu có lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như các ngươi? Phiền Trác cười cuồng ngạo: Khỏi cần nhờ tới người giang hồ của Trường Lăng, đến lúc đó ta tự tay giúp các ngươi diệt trừ là được.
Nghĩ đến đối phương có đủ thực lực để mà cuồng ngạo, lại nghĩ đến Bạch Sơn Thủy đang ở trên lầu, Kỳ Bát Mặc không nói thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài.
Dưới lầu ồn ào, trong lời nói lưỡi đao bóng kiếm, nhưng trên lầu vẫn yên tĩnh như thường.
Sách ở trên giá đều đã cũ kỹ, hình vẽ và chữ viết đều đã mờ.
Bạch Sơn Thủy ngồi dưới đất, nhìn ra ngoài trời suy nghĩ.
Tuy đã được chỉ điểm, nhưng cảm ngộ vẫn không hề tiến triển, căn bản không cảm nhận được sự quan hệ giữa những đường cong trên Ngọc Phù trong tay với hướng đi của thiên địa Nguyên Khí, nhưng Bạch Sơn Thủy cũng không sốt ruột, vì hắn đang ở trong một trạng thái kỳ dị.
Hắn mơ hồ cảm thấy, tìm hiểu Ngọc Phù này, cũng chính là một quá trình tu hành mà hắn cần phải trải qua.
Những huyền diệu khó giải thích kia, những đường cong hướng ra bốn phía không có điểm dừng. . . Tìm ra được sự huyền bí của chúng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tu vi Đệ Bát Cảnh của hắn.
Hắn là trụ cột tinh thần của người Ngụy, là người thiên hạ đều phải kiêng kị, thiên tư của hắn đương nhiên không có bao nhiêu người bì được, vậy mà từ khi bước vào thất cảnh, ngay cả hắn, muốn tiến lên thêm cũng cảm thấy khó khăn.
Bây giờ, trong đêm tối đã xuất hiện một con đường, hắn phải từ từ lục lọi, từ từ tìm ra con đường phải đi.
Nên dù đang ở trong nơi nguy hiểm, nhưng trong lòng hắn, lại vô cùng bình thản.
Vì tuyệt đối bình tĩnh, nên chung quanh thân thể hắn xuất hiện rất nhiều những bọt nước nhỏ trắng tinh óng ánh, chúng như có sinh mạng, từ từ chuyển động, khiến quanh người hắn như có một cái lồng phát sáng.
Không có bất kỳ chức vụ gì trong hổ lang quân, nhưng Kỳ Bát Mặc là người Lương Liên tín nhiệm nhất, ông ta rời khỏi lầu sách, tới tìm Lương Liên.
Kỳ Bát Mặc vuốt cằm, nói: Tướng Quân.
Đừng tới nhắc nhở hay uy hiếp họ làm gì, họ tự có chừng mực. Lương Liên thản nhiên nói: Loại ngươi như họ không thể sử dụng kiểu suy nghĩ bình thường để suy đoán, họ và đám Triệu kiếm lô đều là những kẻ không quan tâm tới sinh tử, bọn họ là loại người nếu buổi trưa giết được một bát cảnh, đến chiều tối phải chết thì họ cũng vẫn thấy vui vẻ.
***
Trong phòng ngủ đằng sau quán rượu Ngô Đồng Lạc, Đinh Ninh cẩn thận bôi Kình Quỳnh Cao lên người.
Cao này là một loại mỡ màu hơi vàng, lúc bôi lên, xương cốt trong người kêu lên lách cách nho nhỏ, cho thấy thuốc mỡ này có dược lực cực kỳ kinh người.
Thuốc mỡ có mùi tanh nhàn nhạt, khá là khó ngửi, nên dù cách một lớp vải dày, Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn không khỏi nhíu mày.
Biết Trưởng Tôn Thiển Tuyết không vui, Đinh Ninh mỉm cười: Mùi này khó ngửi thật, để mai ta đi mua ít nhang thơm để đốt.
Kình Quỳnh Cao này dù sao cũng giúp người ngoài không nghi ngờ thân thể của ngươi, thân thể của ngươi nhìn đâu có yếu như vậy. Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh nhạt: Ti Không Liên tặng cho ngươi lễ trọng như vậy, hắn muốn cái gì?
Đinh Ninh lắc đầu: Không biết. . . Ti Không Liên dù chức tước cao, nhưng không xa xỉ như những hầu phủ khác, lễ này đối với hắn quả thực rất nặng. Chắc là muốn đánh cuộc một keo, để tương lai ta giúp lại hắn cái gì đó, nhưng phải đợi đến lúc ta tới một tu vi nhất định thì mới biết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc một lúc: Ngay cả ám sát như vậy cũng không làm ngươi bị thương được, xem ra ngươi mạnh hơn là ta nghĩ.
Đinh Ninh nghiêm túc hẳn: Ta đã đi quá nhanh, nhưng ngươi không thể nhanh, ngươi phải kiên nhẫn. Ngươi đừng nghĩ trước đây ta đã quyết định đúng, vì chuyện này vận khí rất quan trọng, nếu không có Tiết Vong Hư, đến bây giờ chưa chắc ta có nhiều cơ duyên như vậy, cũng chưa chắc có được tu vi như hiện tại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết như cũ không trả lời theo câu nói của hắn, mà nói sang chuyện khác: Mân Sơn Kiếm Hội năm nay ra quyển sách đó, ngươi còn nắm chắc được bao nhiêu phần?
Đinh Ninh nhíu mày: Trước mắt không thể nói được nắm chắc bao nhiêu phần, còn phải nghĩ cách đi tìm một vài thứ nữa giúp tăng tu vi. Kiếm Kinh Bạch Dương Động không đủ, lúc tới Mân Sơn Kiếm Hội, tu vi tối đa chỉ tới được tam cảnh trung phẩm, nên còn phải nghĩ cách, hơi phiền phức.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mày: Ngay cả ngươi mà cũng không có lòng tin chiến thắng, mấy người đứng đầu trong danh sách đó lợi hại như vậy?
Đinh Ninh cười khẩy: Người lợi hại thật sự không có tên trong danh sách, ta biết rõ thủ đoạn của hoàng hậu, bà ta làm gì cũng đều có mai phục ở đằng sau, mai phục đó mới thực sự là lợi hại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết suy nghĩ, cảm thấy để hiểu được suy nghĩ của những người này quá mức phiền phức, nên chẳng buồn nghĩ nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu tu hành.
Đinh Ninh cảm nhận được hô hấp của cô, trầm mặc.
Cô không phức tạp như hắn, hoặc nói cô quá mức đơn giản.
Nhưng càng đơn giản, thì càng đáng ngưỡng mộ.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Ninh thức dậy, bắt đầu nấu cháo.
Nhưng Trương Nghi đã la to kêu hắn, phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.
Có chuyện gì?
Đinh Ninh mở cửa, nhìn Trương Nghi đang lo lắng chờ ở cửa.
Mọi người dậy hết rồi, Tạ Trường Thắng đã cho xe ngựa tới đón.
Nói là có người trên danh sách công khai quyết đấu. . . Sư đệ ngươi nhanh chút! Nếu động chủ không kịp xem, người sẽ lại tức giận!
Trương Nghi vừa nói chuyện, vừa kéo Đinh Ninh chạy đi.
Đinh Ninh nhíu mày: Là ai?
/438
|