Mặt Chu Tả Ý từ kiêu ngạo đã hoàn toàn biến thành xám ngoét, cứ mỗi lần từ bức tranh tỏa ra nguyên khí, là trái tim hắn lại chết lặng đi một lần.
Trương Nghi lĩnh ngộ, làm Mặc Viên rơi xuống một trận mưa lớn.
Tạ Trường Thắng lĩnh ngộ, làm không trung Mặc Viên vang lên dị âm, như chuông khổng lồ bị chấn kêu, vang vọng khắp sông núi.
Nam Cung Thải Thục lĩnh ngộ, làm trong cổ điện sinh ra mấy đạo Kiếm Ý kỳ dị, như những con cá đang bơi ngược dòng mà lên, làm tung bọt nước, hành tung bất định.
Từ Hạc Sơn lĩnh ngộ, làm từ trên không trung cao xa như xuất hiện một ngọn núi vô hình cực to, làm rớt xuống những tảng đá lớn, lăn đùng đùng như sấm.
Cả bọn vô cùng im lặng, cẩn thận nhớ lại những lộ tuyến và ý cảnh mình nhìn thấy, ai cũng sợ mình quên mất.
Chỉ có Thẩm Dịch là xấu hổ.
Sư huynh, ta chưa nhìn ra cái gì hết.
Hắn quay sang, đáng thương nhìn Đinh Ninh: Ta không cảm nhận được âm thanh từ cái cốc giữa hai ngọn núi, cũng không cảm nhận được cự thạch từ trên núi lăn xuống là như thế nào, ta bắt chước cách của Tạ Trường Thắng, nhưng chỉ nhìn thấy đường mực vẽ, chẳng cảm thấy gì đặc biệt.
Mỗi người có mỗi sở trường khác nhau.
Đinh Ninh bình thản: Nhìn ra được sở trường của người khác là ưu điểm của ngươi, nhưng nhất định muốn học ưu điểm của người khác, là ngươi không đúng. Tám trăm dặm đất Quan Trung màu mỡ, ngươi đã quen nhìn đất đai rộng lớn, nên lòng dạ cũng rộng rãi theo. Nên ngươi cứ việc nhìn ra xa, nếu chỉ nhìn thấy hai ngọn núi đậm nhạt, thì chỉ cần quan sát hai màu đậm nhạt đó mà thôi.
Thẩm Dịch ngẩn ngơ, lẩm bẩm: Chỉ nhìn màu sắc đậm nhạt cũng được?
Đinh Ninh nhàn nhạt nhìn hắn : Trời chiều rồi, gần tối rồi.
Thẩm Dịch càng ngây người, không hiểu Đinh Ninh vậy là ý gì.
Lúc chúng ta tới đây, mặt trời đang rực rỡ, ánh nắng tươi sáng, mà bây giờ màu trời đã chuyển tối. Đinh Ninh lạnh nhạt tiếp: Ngươi xem hai sắc núi đậm nhạt đó, không thấy sự biến chuyển sao?
Thẩm Dịch giật mình.
Tàn quyển trong mắt hắn, chỉ có hai ngọn núi cao, một đen, một trắng, nhìn qua chẳng thấy có gì khác nhau, nếu nhìn từng cái, màu đen lại càng thêm đen, màu trắng vẫn là trăng trắng, như mãi vĩnh hằng.
Trong đầu hắn hình như có một ánh sáng xẹt qua.
Hắn dồn hết tinh thần, đắm chìm vào trong những đường mực tạo nên sự trắng đen đó.
***
Quả thực là mới nghe lần đầu.
Một giọng hiền lành ôn hòa vang lên từ bên ngoài cổ điện.
Ta thực chưa bao giờ nghĩ lại có cách giải bức tranh này như vậy, càng không ngờ một người trẻ tuổi lại có được ánh mắt như vậy.
Chu Tả Ý giật mình, trong mắt tràn đầy kính sợ, chuyện ngày hôm nay, chính là vì mình, mà mới có nhiều người ngoài được đi vào Mặc Viên như vậy, thu hoạch được nhiều lợi ích như vậy, nên hắn rất sợ, vội quỳ xuống đất, thỉnh tội với người ở ngoài cổ điện: Lão tổ.
Trong mắt Đinh Ninh lóe lên hàn ý, nhưng nó nhanh chóng biến mất khi hắn quay người lại.
Hắn nhìn ông lão khoác áo lông cáo đắt tiền đứng ngoài cửa điện.
Trừ Thẩm Dịch đang đắm chìm trong ảo diệu, Trương Nghi và đám Tạ Trường Thắng đều quay người lại nhìn ông lão kia.
Lúc Chu Tả Ý kêu lên hai chữ ‘lão tổ’, trong lòng Trương Nghi nghĩ tới một khả năng.
Ngài là. . .
“…Chu Dung Mặc tiền bối?
Cái gì?
Tạ Trường Thắng bật thốt lên theo bản năng: Làm sao có thể!
Vì điều này nghe rất rất không thể nào xảy ra được.
Chu gia có lão tổ, là Chu Dung Mặc, chính là người duy nhất ngộ ra công pháp tu hành từ Tả Ý Tàn Quyển của Chu gia, lĩnh ngộ được ba chiêu kiếm thức.
Nhưng lão tổ cách Chu Tả Ý tới mấy đời, từ thời Đại Tần tiên đế, tới giờ đã không biết bao nhiêu tuổi, theo lời đồn, khoảng thời gian tanh máu trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, Chu gia lão tổ đã bị người ta chém một kiếm nát cả bụng, máu rơi vãi cả mấy con đường.
Người như vậy, làm sao còn sống được.
Nghe thấy Tạ Trường Thắng kinh hô, ông lão hiền lành cười, cảm khái: Già mà không chết, đúng là lão hủ.
Nam Cung Thải Thục và Từ Hạc Sơn đều khiếp sợ.
Hai người đều xuất thân tướng môn, so với Trương Nghi và Tạ Trường Thắng, hai người biết rất nhiều chuyện cũ của Trường Lăng.
Đại Tần đã trải qua hai đời Đế Vương, những môn phiệt ngày xưa từ huy hoàng tới suy bại, trải qua thời biến pháp, tới lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ.
Hai người đều biết, trong thời biến pháp, lão già này đã từng là kẻ địch của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng Nguyên Vũ Hoàng Đế đại cục đã định, nên trước lúc đăng cơ đã cho lão và Chu gia một cơ hội cuối, ra sức chiến đấu vì Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Nên bây giờ Chu gia tuy xuống dốc, nhưng vẫn sống được ở Trường Lăng, vẫn còn giữ được đất phong rộng lớn.
Nhưng theo lời kể, trận chiến ấy vô cùng thê thảm, Chu gia lão tổ và rất nhiều cường giả khác đều bị chết thảm trong tình trạng cơ thể không còn đầy đủ. . . ai mà ngờ, Chu gia lão tổ lại vẫn còn sống!
***
Chu Dung Mặc cười hiền lành, ánh mắt nhìn thẳng vào Đinh Ninh rất hòa ái: Vừa rồi ta được nghe những lời ngươi chỉ điểm sư đệ, ngay cả ta cũng còn có cảm giác lĩnh ngộ. . . Cho phép ta suy đoán lung tung một chút, có phải những người nãy giờ liên tiếp ngộ đạo từ bức tranh, cũng đều có liên quan tới ngươi đúng không?
Đinh Ninh cau mày, giống như nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Ánh mắt Chu gia lão tổ lấp lóe, lão tán thán: Xem ra thực là như thế, chẳng lẽ ngươi có thể xem hiểu cả bức tranh?
Tuy mọi người đều biết mình lĩnh ngộ là nhờ được Đinh Ninh chỉ điểm, nhưng nghe Chu gia lão tổ hỏi vậy, cả bọn đều cảm thấy chuyện ấy là không có khả năng.
Vì e rằng cả Trường Lăng cũng không có bất kỳ một tông sư nào có khả năng xem hiểu cả bức tranh Tả Ý Tàn Quyển.
Trừ người cường đại nhất của Đại Tần từ trước tới nay, Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Nhưng ngay lúc này, trên Tả Ý Tàn Quyển, lại đột nhiên thả ra một luồng khí cơ.
Đám Trương Nghi và Chu Tả Ý, đều kinh hãi quay người.
Từng sợi từng sợi Thiên Địa Nguyên Khí vừa thoát ra, đều chuyển hóa thành những tia sáng sáng ngời.
Tất cả mọi người đứng trong cổ điện đều giống như đang nhìn thấy một mặt trời đang mọc lên rực rỡ.
Bức tàn quyển bị niêm phong chắc chắn trong vách tường lúc này như bị thiêu đốt, trở nên vô cùng chói mắt, biến thành hai vòng tròn sáng ngời vô cùng chói mắt.
Ánh sáng ấy không hề bị vây bên trong cổ điện, mà xuyên thấu ra ngoài, khiến cả khu vực xung quanh đều được chiếu sáng.
Ánh sáng quét qua cả Mặc Viên đang chìm trong hai màu đen trắng.
Trong nháy mắt, tất cả màu đen trắng đều biến mất.
Tất cả màu sắc đều quay trở về, cung điện, dòng suối, cỏ cây, đều trở về màu sắc thực của chúng.
Tuy mặt trời đã lặn, sắc trời ảm đạm, nhưng Vạn Vật được trở về màu sắc của chính mình, cảnh tượng trong chớp nhoáng này, tráng lệ tới mức e rằng không có ngôn từ nào diễn tả được, làm cho người ta vô cùng cảm động.
Đinh Ninh sư huynh! Hình như ta thực sự ngộ ra được cái gì rồi!
Thẩm Dịch kêu lên, vui tới phát khóc.
Hắn còn chưa nhìn thấy trong điện đã có thêm một ông lão.
Mọi người đều nhìn Đinh Ninh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ta đương nhiên không thể nhìn hiểu cả bức tranh.
Đinh Ninh bình thản lên tiếng: Ta chỉ là dựa thế mà thôi.
Sư huynh?
Thẩm Dịch run run, hắn rút cuộc đã nhận ra trong điện có thêm một người.
Trương Nghi khoát tay, ý bảo hắn đừng bỏ qua cơ hội cảm ngộ, đừng có xen vào.
Dựa thế? Chu gia lão tổ nhìn Đinh Ninh chằm chằm.
Đinh Ninh gật đầu: Trương Nghi sư huynh nhìn thấy mây, ta mới nhìn ra là mây, mới suy đoán có mưa ý. Nam Cung Thải Thục thấy con sông lớn, ta mới nhìn thấy con sông lớn, mới thấy được bọt nước của nó không giống thường, ta mới suy đoán chắc là do đuôi cá đánh ra bọt nước, Từ Hạc Sơn thấy núi cao, nhưng sườn núi lại có cái gì đó cứ di động, ta mới suy đoán chắc là trên núi cao có đá lăn, có thế thôi. . . Ta chính là dựa vào vật họ nhìn thấy, mới suy đoán ra thêm cái này cái nọ, nhưng ngay chính bản thân ta lại chẳng lĩnh ngộ được cái gì.
Giọng hắn trở nên tiếc hận: Ai cũng có thu hoạch, chỉ có mỗi mình ta không lĩnh ngộ được cái gì. Ngay cả một chiêu kiếm thức, một cái phù ý đều không lĩnh ngộ ra nổi, làm sao xem hiểu được cả bức tranh?
Sư đệ, ngươi bận tới giúp bọn ta, nên ngươi không có thời gian lĩnh ngộ. Chứ với thiên phú của ngươi, làm sao lại không lĩnh ngộ được cái gì kia chứ. Nghe Đinh Ninh vậy, Trương Nghi đỏ mặt, nghĩ mình thân là Đại sư huynh, mà lại không làm tròn nhiệm vụ của một sư huynh, thực vô cùng áy náy.
Từ góc nhìn của ngươi khác, mà cũng suy rộng ra được. . . Đây cũng một loại thiên phú kinh người.
Chu gia lão tổ nghiêm mặt, ngần ngừ một chút, rồi như đã hạ quyết tâm, dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn Đinh Ninh: Trong quá trình tìm hiểu ta cũng bị gặp phải cửa ải không vượt qua được, dù ngươi cảnh giới không bằng ta, nhưng những ý tưởng của ngươi sẽ giúp cho ta nhìn thấy những con đường mới, không biết ngươi có thể đánh giá giúp ta một chút hay không?
Trương Nghi lĩnh ngộ, làm Mặc Viên rơi xuống một trận mưa lớn.
Tạ Trường Thắng lĩnh ngộ, làm không trung Mặc Viên vang lên dị âm, như chuông khổng lồ bị chấn kêu, vang vọng khắp sông núi.
Nam Cung Thải Thục lĩnh ngộ, làm trong cổ điện sinh ra mấy đạo Kiếm Ý kỳ dị, như những con cá đang bơi ngược dòng mà lên, làm tung bọt nước, hành tung bất định.
Từ Hạc Sơn lĩnh ngộ, làm từ trên không trung cao xa như xuất hiện một ngọn núi vô hình cực to, làm rớt xuống những tảng đá lớn, lăn đùng đùng như sấm.
Cả bọn vô cùng im lặng, cẩn thận nhớ lại những lộ tuyến và ý cảnh mình nhìn thấy, ai cũng sợ mình quên mất.
Chỉ có Thẩm Dịch là xấu hổ.
Sư huynh, ta chưa nhìn ra cái gì hết.
Hắn quay sang, đáng thương nhìn Đinh Ninh: Ta không cảm nhận được âm thanh từ cái cốc giữa hai ngọn núi, cũng không cảm nhận được cự thạch từ trên núi lăn xuống là như thế nào, ta bắt chước cách của Tạ Trường Thắng, nhưng chỉ nhìn thấy đường mực vẽ, chẳng cảm thấy gì đặc biệt.
Mỗi người có mỗi sở trường khác nhau.
Đinh Ninh bình thản: Nhìn ra được sở trường của người khác là ưu điểm của ngươi, nhưng nhất định muốn học ưu điểm của người khác, là ngươi không đúng. Tám trăm dặm đất Quan Trung màu mỡ, ngươi đã quen nhìn đất đai rộng lớn, nên lòng dạ cũng rộng rãi theo. Nên ngươi cứ việc nhìn ra xa, nếu chỉ nhìn thấy hai ngọn núi đậm nhạt, thì chỉ cần quan sát hai màu đậm nhạt đó mà thôi.
Thẩm Dịch ngẩn ngơ, lẩm bẩm: Chỉ nhìn màu sắc đậm nhạt cũng được?
Đinh Ninh nhàn nhạt nhìn hắn : Trời chiều rồi, gần tối rồi.
Thẩm Dịch càng ngây người, không hiểu Đinh Ninh vậy là ý gì.
Lúc chúng ta tới đây, mặt trời đang rực rỡ, ánh nắng tươi sáng, mà bây giờ màu trời đã chuyển tối. Đinh Ninh lạnh nhạt tiếp: Ngươi xem hai sắc núi đậm nhạt đó, không thấy sự biến chuyển sao?
Thẩm Dịch giật mình.
Tàn quyển trong mắt hắn, chỉ có hai ngọn núi cao, một đen, một trắng, nhìn qua chẳng thấy có gì khác nhau, nếu nhìn từng cái, màu đen lại càng thêm đen, màu trắng vẫn là trăng trắng, như mãi vĩnh hằng.
Trong đầu hắn hình như có một ánh sáng xẹt qua.
Hắn dồn hết tinh thần, đắm chìm vào trong những đường mực tạo nên sự trắng đen đó.
***
Quả thực là mới nghe lần đầu.
Một giọng hiền lành ôn hòa vang lên từ bên ngoài cổ điện.
Ta thực chưa bao giờ nghĩ lại có cách giải bức tranh này như vậy, càng không ngờ một người trẻ tuổi lại có được ánh mắt như vậy.
Chu Tả Ý giật mình, trong mắt tràn đầy kính sợ, chuyện ngày hôm nay, chính là vì mình, mà mới có nhiều người ngoài được đi vào Mặc Viên như vậy, thu hoạch được nhiều lợi ích như vậy, nên hắn rất sợ, vội quỳ xuống đất, thỉnh tội với người ở ngoài cổ điện: Lão tổ.
Trong mắt Đinh Ninh lóe lên hàn ý, nhưng nó nhanh chóng biến mất khi hắn quay người lại.
Hắn nhìn ông lão khoác áo lông cáo đắt tiền đứng ngoài cửa điện.
Trừ Thẩm Dịch đang đắm chìm trong ảo diệu, Trương Nghi và đám Tạ Trường Thắng đều quay người lại nhìn ông lão kia.
Lúc Chu Tả Ý kêu lên hai chữ ‘lão tổ’, trong lòng Trương Nghi nghĩ tới một khả năng.
Ngài là. . .
“…Chu Dung Mặc tiền bối?
Cái gì?
Tạ Trường Thắng bật thốt lên theo bản năng: Làm sao có thể!
Vì điều này nghe rất rất không thể nào xảy ra được.
Chu gia có lão tổ, là Chu Dung Mặc, chính là người duy nhất ngộ ra công pháp tu hành từ Tả Ý Tàn Quyển của Chu gia, lĩnh ngộ được ba chiêu kiếm thức.
Nhưng lão tổ cách Chu Tả Ý tới mấy đời, từ thời Đại Tần tiên đế, tới giờ đã không biết bao nhiêu tuổi, theo lời đồn, khoảng thời gian tanh máu trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, Chu gia lão tổ đã bị người ta chém một kiếm nát cả bụng, máu rơi vãi cả mấy con đường.
Người như vậy, làm sao còn sống được.
Nghe thấy Tạ Trường Thắng kinh hô, ông lão hiền lành cười, cảm khái: Già mà không chết, đúng là lão hủ.
Nam Cung Thải Thục và Từ Hạc Sơn đều khiếp sợ.
Hai người đều xuất thân tướng môn, so với Trương Nghi và Tạ Trường Thắng, hai người biết rất nhiều chuyện cũ của Trường Lăng.
Đại Tần đã trải qua hai đời Đế Vương, những môn phiệt ngày xưa từ huy hoàng tới suy bại, trải qua thời biến pháp, tới lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ.
Hai người đều biết, trong thời biến pháp, lão già này đã từng là kẻ địch của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng Nguyên Vũ Hoàng Đế đại cục đã định, nên trước lúc đăng cơ đã cho lão và Chu gia một cơ hội cuối, ra sức chiến đấu vì Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Nên bây giờ Chu gia tuy xuống dốc, nhưng vẫn sống được ở Trường Lăng, vẫn còn giữ được đất phong rộng lớn.
Nhưng theo lời kể, trận chiến ấy vô cùng thê thảm, Chu gia lão tổ và rất nhiều cường giả khác đều bị chết thảm trong tình trạng cơ thể không còn đầy đủ. . . ai mà ngờ, Chu gia lão tổ lại vẫn còn sống!
***
Chu Dung Mặc cười hiền lành, ánh mắt nhìn thẳng vào Đinh Ninh rất hòa ái: Vừa rồi ta được nghe những lời ngươi chỉ điểm sư đệ, ngay cả ta cũng còn có cảm giác lĩnh ngộ. . . Cho phép ta suy đoán lung tung một chút, có phải những người nãy giờ liên tiếp ngộ đạo từ bức tranh, cũng đều có liên quan tới ngươi đúng không?
Đinh Ninh cau mày, giống như nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Ánh mắt Chu gia lão tổ lấp lóe, lão tán thán: Xem ra thực là như thế, chẳng lẽ ngươi có thể xem hiểu cả bức tranh?
Tuy mọi người đều biết mình lĩnh ngộ là nhờ được Đinh Ninh chỉ điểm, nhưng nghe Chu gia lão tổ hỏi vậy, cả bọn đều cảm thấy chuyện ấy là không có khả năng.
Vì e rằng cả Trường Lăng cũng không có bất kỳ một tông sư nào có khả năng xem hiểu cả bức tranh Tả Ý Tàn Quyển.
Trừ người cường đại nhất của Đại Tần từ trước tới nay, Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Nhưng ngay lúc này, trên Tả Ý Tàn Quyển, lại đột nhiên thả ra một luồng khí cơ.
Đám Trương Nghi và Chu Tả Ý, đều kinh hãi quay người.
Từng sợi từng sợi Thiên Địa Nguyên Khí vừa thoát ra, đều chuyển hóa thành những tia sáng sáng ngời.
Tất cả mọi người đứng trong cổ điện đều giống như đang nhìn thấy một mặt trời đang mọc lên rực rỡ.
Bức tàn quyển bị niêm phong chắc chắn trong vách tường lúc này như bị thiêu đốt, trở nên vô cùng chói mắt, biến thành hai vòng tròn sáng ngời vô cùng chói mắt.
Ánh sáng ấy không hề bị vây bên trong cổ điện, mà xuyên thấu ra ngoài, khiến cả khu vực xung quanh đều được chiếu sáng.
Ánh sáng quét qua cả Mặc Viên đang chìm trong hai màu đen trắng.
Trong nháy mắt, tất cả màu đen trắng đều biến mất.
Tất cả màu sắc đều quay trở về, cung điện, dòng suối, cỏ cây, đều trở về màu sắc thực của chúng.
Tuy mặt trời đã lặn, sắc trời ảm đạm, nhưng Vạn Vật được trở về màu sắc của chính mình, cảnh tượng trong chớp nhoáng này, tráng lệ tới mức e rằng không có ngôn từ nào diễn tả được, làm cho người ta vô cùng cảm động.
Đinh Ninh sư huynh! Hình như ta thực sự ngộ ra được cái gì rồi!
Thẩm Dịch kêu lên, vui tới phát khóc.
Hắn còn chưa nhìn thấy trong điện đã có thêm một ông lão.
Mọi người đều nhìn Đinh Ninh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ta đương nhiên không thể nhìn hiểu cả bức tranh.
Đinh Ninh bình thản lên tiếng: Ta chỉ là dựa thế mà thôi.
Sư huynh?
Thẩm Dịch run run, hắn rút cuộc đã nhận ra trong điện có thêm một người.
Trương Nghi khoát tay, ý bảo hắn đừng bỏ qua cơ hội cảm ngộ, đừng có xen vào.
Dựa thế? Chu gia lão tổ nhìn Đinh Ninh chằm chằm.
Đinh Ninh gật đầu: Trương Nghi sư huynh nhìn thấy mây, ta mới nhìn ra là mây, mới suy đoán có mưa ý. Nam Cung Thải Thục thấy con sông lớn, ta mới nhìn thấy con sông lớn, mới thấy được bọt nước của nó không giống thường, ta mới suy đoán chắc là do đuôi cá đánh ra bọt nước, Từ Hạc Sơn thấy núi cao, nhưng sườn núi lại có cái gì đó cứ di động, ta mới suy đoán chắc là trên núi cao có đá lăn, có thế thôi. . . Ta chính là dựa vào vật họ nhìn thấy, mới suy đoán ra thêm cái này cái nọ, nhưng ngay chính bản thân ta lại chẳng lĩnh ngộ được cái gì.
Giọng hắn trở nên tiếc hận: Ai cũng có thu hoạch, chỉ có mỗi mình ta không lĩnh ngộ được cái gì. Ngay cả một chiêu kiếm thức, một cái phù ý đều không lĩnh ngộ ra nổi, làm sao xem hiểu được cả bức tranh?
Sư đệ, ngươi bận tới giúp bọn ta, nên ngươi không có thời gian lĩnh ngộ. Chứ với thiên phú của ngươi, làm sao lại không lĩnh ngộ được cái gì kia chứ. Nghe Đinh Ninh vậy, Trương Nghi đỏ mặt, nghĩ mình thân là Đại sư huynh, mà lại không làm tròn nhiệm vụ của một sư huynh, thực vô cùng áy náy.
Từ góc nhìn của ngươi khác, mà cũng suy rộng ra được. . . Đây cũng một loại thiên phú kinh người.
Chu gia lão tổ nghiêm mặt, ngần ngừ một chút, rồi như đã hạ quyết tâm, dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn Đinh Ninh: Trong quá trình tìm hiểu ta cũng bị gặp phải cửa ải không vượt qua được, dù ngươi cảnh giới không bằng ta, nhưng những ý tưởng của ngươi sẽ giúp cho ta nhìn thấy những con đường mới, không biết ngươi có thể đánh giá giúp ta một chút hay không?
/438
|