Kiếm quang xanh đen biến mất, thân ảnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiện ra trước mặt Phiền Trác.
Nhìn Phiền Trác tuy đã bị đông cứng Chân Nguyên, nhưng lại dùng được một loại bí thuật của Vân Thủy cung để tự sát, Trưởng Tôn Thiển Tuyết không vui chút nào, ngược lại, cô còn có vẻ mờ mịt và sầu não.
Cũng là kẻ địch của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng giờ lại chết trong tay mình.
Cô khẽ do dự một lúc, thò tay lục lọi trên người Phiền Trác, moi hết tất cả đồ đạc trong quần áo hắn ra, không hề nhìn kỹ, nhét cả vào trong tay áo.
Sau đó, chung quanh người cô như xuất hiện rất nhiều những lộ tuyến vô hình, Nguyên Khí lạnh giá âm u theo những lộ tuyến này bị rút đi hết, tiêu tán trong thiên địa.
Tất cả màu xanh thẳm đều biến mất.
Băng trụ rơi xuống đất, vỡ tung tóe.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mặt.
Cô biết ở vọng lâu gần nhất chắc chắn đã cảm nhận được sự dị thường ở đây, có lẽ đã có Tu Hành Giả đang chạy tới nơi này.
Nhưng cô lại không biết cách hủy thi diệt tích.
Nên cô ngẫm nghĩ một lúc.
Một luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ trong cơ thể của cô bay ra, chấn tất cả những vụn băng xung quanh thành bông tuyết.
Cuồng phong vòng qua vòng lại trên mặt sông, bịt kín tất cả những khe nứt đã bị tạo ra trên mặt băng.
Chân Nguyên trong cơ thể cô vốn là cực hàn, nhưng cô đã cứng rắn biến chúng thành cực nóng.
Chân Nguyên nóng rực lấy cơ thể của cô làm trung tâm, xùy xùy phun ra ngoài, như những con hỏa xà hừng hực.
Chúng đốt cháy tất cả những lều chăn vịt, cuốn lấy thi thể Phiền Trác, đốt nó thành tro bụi, sau đó lại bị cuồng phong mạnh mẽ thổi tan vào trong không khí.
Cơ thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết, trong biển lửa hừng hực, từ từ biến mất.
Sau mấy chục hơi thở, mấy Tu Hành Giả mặc áo đen chạy tới nơi đám cháy, cảm nhận sự vận động vẫn còn lưu lại một ít trong không khí, cả đám đều biến sắc, cầm đầu giơ tay lên, một cột khói màu đen phóng lên trời.
***
Trường Lăng là rất lớn, nếu đi xe ngựa từ Ngô Đồng Lạc tới Đại Thủy Lao, dù đi tuyến đường ngắn nhất, thì cũng phải mất hơn nửa ngày hành trình.
Tới Đại Thủy Lao, rồi lại trở về Ngô Đồng Lạc, tới nơi thì sắc trời cũng đã tối.
Đinh Ninh nhắm mắt, làm như rất là mệt mỏi, nhưng kì thực là đang suy nghĩ.
Lúc này, khu xóm nhỏ nuôi vịt ở bên nhánh sông Vị Hà đã bị thiêu cháy hoàn toàn, biến thành một mảnh đất khô cằn.
Mười mấy viên quan Giam Thiên Ti mặc hắc y đang vây quanh khu vực này.
Đột nhiên, ánh mắt của bọn họ đều rực sáng.
Mấy chiếc xe ngựa xuất hiện, chạy theo bờ ruộng, dừng lại ở bên ngoài.
Tuy lúc này không gió không mưa, nhưng năm người từ mấy chiếc xe ngựa đó bước xuống đều cầm theo dù đen che khuất mặt.
Một cô gái mặc áo trắng và một lão nhân dáng như lão bộc, được bọc ở giữa năm cây dù đen, đi tới.
Cô gái áo trắng đương nhiên là Giam Thiên Ti Ti Thủ Dạ Sách Lãnh, còn lão nhân bộ dáng lão bộc đi bên cạnh cô, chính là người mạnh nhất trong sáu Đại cung phụng trong truyền thuyết của Giam Thiên Ti, Hàn Tam Thạch.
Năm người che dù đen, chính là đại diện cho năm vị cung phụng thần bí còn lại của Giam Thiên Ti.
Dạ Sách Lãnh ra hiệu, mười mấy viên quan Giam Thiên Ti đang phong tỏa khu vực đều lướt ra xa, mở rộng phạm vi phong tỏa.
Dạ Sách Lãnh và Hàn Tam Thạch đi tới, cuối cùng dừng lại trước chiếc xe ngựa đã vỡ vụn của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Còn năm cây dù đen thì tản ra, cẩn thận cảm giác từng chút khí tức còn sót lại, tìm kiếm mỗi một tất đất.
Quá trình này kéo dài rất lâu, mãi tới khi trời tối hẳn, năm cây dù đen mới quay lại khe khẽ trao đổi ý kiến với Hàn Tam Thạch, Dạ Sách Lãnh chỉ im lặng quan sát những dấu vết đã bị cháy đen, không hề nghe cuộc thảo luận.
Mãi tớikhi Hàn Tam Thạch đi tới bên cạnh, cô mới nhìn ông: Thế nào?
Hàn Tam Thạch khẽ gật đầu: Là cô ấy.
Dạ Sách Lãnh hỏi tiếp: Đối thủ là người Vân Thủy Cung?
Hàn Tam Thạch vuốt cằm: Hẳn là vậy.
Dạ Sách Lãnh im lặng.
Hàn Tam Thạch cũng im lặng.
Xóa sạch mọi dấu vết chúng ta tìm ra được đi.
Dạ Sách Lãnh nói rất khẽ, giọng nói vô cùng kiên định: Không được ghi chép vào trong hồ sơ, cũng không thông báo cho những ty khác.
Hàn Tam Thạch là cung phụng già nhất của Giam Thiên Ti, Dạ Sách Lãnh là người duy nhất ông chọn lựa, đương nhiên ông hiểu rõ ý nghĩa trong hai câu nói này của Dạ Sách Lãnh hơn bất kỳ ai.
Ông chỉ hỏi: Ngay cả Trần Giam Thủ?
Dạ Sách Lãnh gật đầu: Ừ.
***
Trong bóng đêm, Đinh Ninh trở về quán rượu.
Trước đó, hắn đã đi qua tiểu viện Tiết Vong Hư, kể lại một ít chuyện đi Đại Thủy Lao cho Tiết Vong Hư, Trương Nghi, Thẩm Dịch nghe.
Lúc hắn đi vào quán rượu, kéo cửa lên, tiếng Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã lạnh lùng vang lên trong bóng tối: Ngươi nói không sai, ta có rất nhiều chuyện không am hiểu.
Đã quá quen với tính cách của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nên Đinh Ninh như ngừng thở: Chuyện gì đã xảy ra?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi: Ta đã giết Tu Hành Giả kia của Vân Thủy cung, người đó tu vi rất mạnh, chắc là Phiền Trác.
Nghe chữ giết , cả người Đinh Ninh lạnh toát, nhưng tới khi nghe xong cả câu, nhớ lại trên đường về đây còn nghĩ cách làm sao có thể nhờ được Bạch Sơn Thủy liên thủ phá giải Đại Thủy Lao, hắn giận tới mức cả người run lên: Ngươi đã hứa với ta sẽ đợi . . sao ngươi không giữ lời!
Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lạ lùng thay, không hề tức giận, chỉ giải thích: Không phải là ta không kiên nhẫn, mà là hắn muốn giết thủ hạ kia của Vương Thái Hư, ta không muốn kia bị hắn giết chết mà thôi.
Nghe giải thích như vậy, cơn giận của Đinh Ninh nhanh chóng biến mất, nhưng lãnh ý vẫn làm cho cơ thể hắn hơi run rẩy.
Hắn hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hỏi: Giết Phiền Trác xong, ngươi xử lý cái xác như thế nào?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vốn không muốn nhớ lại tình cảnh lúc đó, nên cau mày: Ta đã cố hết sức đánh tan mọi khí tức của Cửu U Minh Vương Kiếm, dùng Triệu địa Chân Hỏa đốt sạch thi thể và tất cả đồ vật chung quanh.
Đinh Ninh im lặng một lúc: Suy nghĩ của ngươi lúc đó là gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đáp: Dù không thể che giấu được hết khí tức của mình, nhưng ít nhất cũng không để cho người khác phát hiện ra được người ta giết chết là ai.
Suy nghĩ rất chính xác. Đinh Ninh bình tĩnh trở lại, gật đầu: Nhưng Phiền Trác không phải Tu Hành Giả bình thường, ngươi muốn giết chết hắn, ít nhất phải bày ra sức mạnh gần tới Thất Cảnh trung phẩm. Sức mạnh như vậy đương nhiên không có khả năng tiêu trừ hoàn toàn, Giam Thiên Ti và Thần Đô ty sẽ điều tra ra.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi cúi đầu xuống: Nên ta mới thừa nhận có nhiều chuyện ta không am hiểu.
Đinh Ninh trầm ngâm: Chuyện lần này cũng không thể trách ngươi, nhưng có lẽ nhờ chuyện này, chúng ta sẽ thấy được thái độ thật sự của một người.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không hiểu, ngẩng đầu lên: Ai?
Đinh Ninh nhìn cô: Dạ Sách Lãnh.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng: Ngươi nghĩ xa quá.
Đinh Ninh không phản bác, lắc đầu, nở nụ cười đắng chát.
Nếu quả thực hắn nghĩ quá xa, nếu Dạ Sách Lãnh ngược lại lại muốn nhờ sức mạnh của Bạch Sơn Thủy, nhờ Bạch Sơn Thủy để báo thù, vậy thì hắn sẽ không chờ được tới khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu.
Người như Bạch Sơn Thủy, luôn xem sinh mạng như con sâu cái kiến, hoàn toàn không hề cố kỵ.
Trước mặt một kẻ giết chóc điên cuồng như vậy, có ai còn che giấu được bí mật?
Nếu không thể đợi được tới lúc Mân Sơn Kiếm Hội, sau này dù có lại đi vào Trường Lăng, thì có còn cơ hội tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông, đạt được Tục Thiên Thần Quyết hay không?
Nghĩ tới Tiết Thái Hư, trên mặt Đinh Ninh lại tăng thêm sự đau khổ.
***
Trong bóng tối dày đặc, bên bờ sông đã bị đốt thành đất khô cằn.
Trên mặt sông băng, đột nhiên tuôn ra một luồng nước chảy.
Bạch Sơn Thủy, mặc áo khoác bằng lông bạch hồ, da dẻ trắng mịn mềm mại, dung mạo tuấn mỹ, nhưng trên người lại tản ra một khí tức cao ngạo không thể mô tả bằng lời, từ giữa luồng nước vọt lên.
Hắn cảm nhận được rất rõ cách đó không xa có Tu Hành Giả Đại Tần tồn tại, nhưng hắn không buồn để ý.
Vì hắn chỉ cần ở đây trong tích tắc mà thôi.
Một giọt nước mắt óng ánh từ mắt hắn rơi xuống mặt băng, biến mất.
Trong mặt băng dưới chân hắn, cũng thấm ra mấy giọt nước màu trắng.
Nhìn thấy mấy giọt nước màu trắng, hắn biết đây chính là nơi Phiền Trác chiến đấu, cũng biết Phiền Trác đã bị giết chết.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, từ trong mặt đất đã cháy đen xuất hiện những giọt nước nhỏ, bay lên không trung.
Hắn cảm nhận được trên mặt đất có u hỏa bốc lên, có một cây trúc đen xuất hiện, lắc lư trong gió đêm.
Nhìn Phiền Trác tuy đã bị đông cứng Chân Nguyên, nhưng lại dùng được một loại bí thuật của Vân Thủy cung để tự sát, Trưởng Tôn Thiển Tuyết không vui chút nào, ngược lại, cô còn có vẻ mờ mịt và sầu não.
Cũng là kẻ địch của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng giờ lại chết trong tay mình.
Cô khẽ do dự một lúc, thò tay lục lọi trên người Phiền Trác, moi hết tất cả đồ đạc trong quần áo hắn ra, không hề nhìn kỹ, nhét cả vào trong tay áo.
Sau đó, chung quanh người cô như xuất hiện rất nhiều những lộ tuyến vô hình, Nguyên Khí lạnh giá âm u theo những lộ tuyến này bị rút đi hết, tiêu tán trong thiên địa.
Tất cả màu xanh thẳm đều biến mất.
Băng trụ rơi xuống đất, vỡ tung tóe.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mặt.
Cô biết ở vọng lâu gần nhất chắc chắn đã cảm nhận được sự dị thường ở đây, có lẽ đã có Tu Hành Giả đang chạy tới nơi này.
Nhưng cô lại không biết cách hủy thi diệt tích.
Nên cô ngẫm nghĩ một lúc.
Một luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ trong cơ thể của cô bay ra, chấn tất cả những vụn băng xung quanh thành bông tuyết.
Cuồng phong vòng qua vòng lại trên mặt sông, bịt kín tất cả những khe nứt đã bị tạo ra trên mặt băng.
Chân Nguyên trong cơ thể cô vốn là cực hàn, nhưng cô đã cứng rắn biến chúng thành cực nóng.
Chân Nguyên nóng rực lấy cơ thể của cô làm trung tâm, xùy xùy phun ra ngoài, như những con hỏa xà hừng hực.
Chúng đốt cháy tất cả những lều chăn vịt, cuốn lấy thi thể Phiền Trác, đốt nó thành tro bụi, sau đó lại bị cuồng phong mạnh mẽ thổi tan vào trong không khí.
Cơ thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết, trong biển lửa hừng hực, từ từ biến mất.
Sau mấy chục hơi thở, mấy Tu Hành Giả mặc áo đen chạy tới nơi đám cháy, cảm nhận sự vận động vẫn còn lưu lại một ít trong không khí, cả đám đều biến sắc, cầm đầu giơ tay lên, một cột khói màu đen phóng lên trời.
***
Trường Lăng là rất lớn, nếu đi xe ngựa từ Ngô Đồng Lạc tới Đại Thủy Lao, dù đi tuyến đường ngắn nhất, thì cũng phải mất hơn nửa ngày hành trình.
Tới Đại Thủy Lao, rồi lại trở về Ngô Đồng Lạc, tới nơi thì sắc trời cũng đã tối.
Đinh Ninh nhắm mắt, làm như rất là mệt mỏi, nhưng kì thực là đang suy nghĩ.
Lúc này, khu xóm nhỏ nuôi vịt ở bên nhánh sông Vị Hà đã bị thiêu cháy hoàn toàn, biến thành một mảnh đất khô cằn.
Mười mấy viên quan Giam Thiên Ti mặc hắc y đang vây quanh khu vực này.
Đột nhiên, ánh mắt của bọn họ đều rực sáng.
Mấy chiếc xe ngựa xuất hiện, chạy theo bờ ruộng, dừng lại ở bên ngoài.
Tuy lúc này không gió không mưa, nhưng năm người từ mấy chiếc xe ngựa đó bước xuống đều cầm theo dù đen che khuất mặt.
Một cô gái mặc áo trắng và một lão nhân dáng như lão bộc, được bọc ở giữa năm cây dù đen, đi tới.
Cô gái áo trắng đương nhiên là Giam Thiên Ti Ti Thủ Dạ Sách Lãnh, còn lão nhân bộ dáng lão bộc đi bên cạnh cô, chính là người mạnh nhất trong sáu Đại cung phụng trong truyền thuyết của Giam Thiên Ti, Hàn Tam Thạch.
Năm người che dù đen, chính là đại diện cho năm vị cung phụng thần bí còn lại của Giam Thiên Ti.
Dạ Sách Lãnh ra hiệu, mười mấy viên quan Giam Thiên Ti đang phong tỏa khu vực đều lướt ra xa, mở rộng phạm vi phong tỏa.
Dạ Sách Lãnh và Hàn Tam Thạch đi tới, cuối cùng dừng lại trước chiếc xe ngựa đã vỡ vụn của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Còn năm cây dù đen thì tản ra, cẩn thận cảm giác từng chút khí tức còn sót lại, tìm kiếm mỗi một tất đất.
Quá trình này kéo dài rất lâu, mãi tới khi trời tối hẳn, năm cây dù đen mới quay lại khe khẽ trao đổi ý kiến với Hàn Tam Thạch, Dạ Sách Lãnh chỉ im lặng quan sát những dấu vết đã bị cháy đen, không hề nghe cuộc thảo luận.
Mãi tớikhi Hàn Tam Thạch đi tới bên cạnh, cô mới nhìn ông: Thế nào?
Hàn Tam Thạch khẽ gật đầu: Là cô ấy.
Dạ Sách Lãnh hỏi tiếp: Đối thủ là người Vân Thủy Cung?
Hàn Tam Thạch vuốt cằm: Hẳn là vậy.
Dạ Sách Lãnh im lặng.
Hàn Tam Thạch cũng im lặng.
Xóa sạch mọi dấu vết chúng ta tìm ra được đi.
Dạ Sách Lãnh nói rất khẽ, giọng nói vô cùng kiên định: Không được ghi chép vào trong hồ sơ, cũng không thông báo cho những ty khác.
Hàn Tam Thạch là cung phụng già nhất của Giam Thiên Ti, Dạ Sách Lãnh là người duy nhất ông chọn lựa, đương nhiên ông hiểu rõ ý nghĩa trong hai câu nói này của Dạ Sách Lãnh hơn bất kỳ ai.
Ông chỉ hỏi: Ngay cả Trần Giam Thủ?
Dạ Sách Lãnh gật đầu: Ừ.
***
Trong bóng đêm, Đinh Ninh trở về quán rượu.
Trước đó, hắn đã đi qua tiểu viện Tiết Vong Hư, kể lại một ít chuyện đi Đại Thủy Lao cho Tiết Vong Hư, Trương Nghi, Thẩm Dịch nghe.
Lúc hắn đi vào quán rượu, kéo cửa lên, tiếng Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã lạnh lùng vang lên trong bóng tối: Ngươi nói không sai, ta có rất nhiều chuyện không am hiểu.
Đã quá quen với tính cách của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nên Đinh Ninh như ngừng thở: Chuyện gì đã xảy ra?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi: Ta đã giết Tu Hành Giả kia của Vân Thủy cung, người đó tu vi rất mạnh, chắc là Phiền Trác.
Nghe chữ giết , cả người Đinh Ninh lạnh toát, nhưng tới khi nghe xong cả câu, nhớ lại trên đường về đây còn nghĩ cách làm sao có thể nhờ được Bạch Sơn Thủy liên thủ phá giải Đại Thủy Lao, hắn giận tới mức cả người run lên: Ngươi đã hứa với ta sẽ đợi . . sao ngươi không giữ lời!
Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lạ lùng thay, không hề tức giận, chỉ giải thích: Không phải là ta không kiên nhẫn, mà là hắn muốn giết thủ hạ kia của Vương Thái Hư, ta không muốn kia bị hắn giết chết mà thôi.
Nghe giải thích như vậy, cơn giận của Đinh Ninh nhanh chóng biến mất, nhưng lãnh ý vẫn làm cho cơ thể hắn hơi run rẩy.
Hắn hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hỏi: Giết Phiền Trác xong, ngươi xử lý cái xác như thế nào?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vốn không muốn nhớ lại tình cảnh lúc đó, nên cau mày: Ta đã cố hết sức đánh tan mọi khí tức của Cửu U Minh Vương Kiếm, dùng Triệu địa Chân Hỏa đốt sạch thi thể và tất cả đồ vật chung quanh.
Đinh Ninh im lặng một lúc: Suy nghĩ của ngươi lúc đó là gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đáp: Dù không thể che giấu được hết khí tức của mình, nhưng ít nhất cũng không để cho người khác phát hiện ra được người ta giết chết là ai.
Suy nghĩ rất chính xác. Đinh Ninh bình tĩnh trở lại, gật đầu: Nhưng Phiền Trác không phải Tu Hành Giả bình thường, ngươi muốn giết chết hắn, ít nhất phải bày ra sức mạnh gần tới Thất Cảnh trung phẩm. Sức mạnh như vậy đương nhiên không có khả năng tiêu trừ hoàn toàn, Giam Thiên Ti và Thần Đô ty sẽ điều tra ra.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi cúi đầu xuống: Nên ta mới thừa nhận có nhiều chuyện ta không am hiểu.
Đinh Ninh trầm ngâm: Chuyện lần này cũng không thể trách ngươi, nhưng có lẽ nhờ chuyện này, chúng ta sẽ thấy được thái độ thật sự của một người.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không hiểu, ngẩng đầu lên: Ai?
Đinh Ninh nhìn cô: Dạ Sách Lãnh.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng: Ngươi nghĩ xa quá.
Đinh Ninh không phản bác, lắc đầu, nở nụ cười đắng chát.
Nếu quả thực hắn nghĩ quá xa, nếu Dạ Sách Lãnh ngược lại lại muốn nhờ sức mạnh của Bạch Sơn Thủy, nhờ Bạch Sơn Thủy để báo thù, vậy thì hắn sẽ không chờ được tới khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu.
Người như Bạch Sơn Thủy, luôn xem sinh mạng như con sâu cái kiến, hoàn toàn không hề cố kỵ.
Trước mặt một kẻ giết chóc điên cuồng như vậy, có ai còn che giấu được bí mật?
Nếu không thể đợi được tới lúc Mân Sơn Kiếm Hội, sau này dù có lại đi vào Trường Lăng, thì có còn cơ hội tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông, đạt được Tục Thiên Thần Quyết hay không?
Nghĩ tới Tiết Thái Hư, trên mặt Đinh Ninh lại tăng thêm sự đau khổ.
***
Trong bóng tối dày đặc, bên bờ sông đã bị đốt thành đất khô cằn.
Trên mặt sông băng, đột nhiên tuôn ra một luồng nước chảy.
Bạch Sơn Thủy, mặc áo khoác bằng lông bạch hồ, da dẻ trắng mịn mềm mại, dung mạo tuấn mỹ, nhưng trên người lại tản ra một khí tức cao ngạo không thể mô tả bằng lời, từ giữa luồng nước vọt lên.
Hắn cảm nhận được rất rõ cách đó không xa có Tu Hành Giả Đại Tần tồn tại, nhưng hắn không buồn để ý.
Vì hắn chỉ cần ở đây trong tích tắc mà thôi.
Một giọt nước mắt óng ánh từ mắt hắn rơi xuống mặt băng, biến mất.
Trong mặt băng dưới chân hắn, cũng thấm ra mấy giọt nước màu trắng.
Nhìn thấy mấy giọt nước màu trắng, hắn biết đây chính là nơi Phiền Trác chiến đấu, cũng biết Phiền Trác đã bị giết chết.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, từ trong mặt đất đã cháy đen xuất hiện những giọt nước nhỏ, bay lên không trung.
Hắn cảm nhận được trên mặt đất có u hỏa bốc lên, có một cây trúc đen xuất hiện, lắc lư trong gió đêm.
/438
|