Nữ tử ở Trường Lăng có khả năng đạp sóng như giẫm trên đất bằng không phải ít, nhưng trong đó chỉ có một người thích mặc đồ màu trắng.
Có lời đồn cô làm vậy là để tế người kia, nên mới luôn bị lưu đày ra hải ngoại.
Nhưng cô lại từ trong mưa trở về, một kiếm giết Triệu Trảm.
Cô là Giam Thiên Ti Ti Thủ Dạ Sách Lãnh.
Chỉ sau mấy tức, cô đã tới chỗ Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ.
Thì ra là kiêu hùng tụ họp, nhưng bây giờ lại biến thành ba nữ nhân đùa giỡn.
Dạ Sách Lãnh trào phúng nhìn Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ: Hai kẻ cự kiêu nổi danh nhất thiên hạ, không là lại đều là nữ nhân, tin tức này mà truyền ra ngoài, cái đám tự cho mình là nam tử siêu phàm chắc đều nên đi tìm một khối đậu hũ mà tự sát.
Bạch Sơn Thủy nhìn Dạ Sách Lãnh, quần áo tóc tai dù chưa được sửa sang, nhưng đã hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, cao ngạo thường ngày.
Ngươi có mặt ở đây, vậy chuyện giết sư huynh của ta, dụ ta vào trong Ngư Thị, chính là do ngươi phải không? Cô híp mắt, cười nhạt.
Dạ Sách Lãnh tỉnh bơ nhìn cô: Ta với ngươi vốn là kẻ địch, ta cần gì phải giải thích gì với ngươi, hỏi vấn đề như vậy để làm gì?
Triệu Tứ thản nhiên: Đều là người trong cuộc, cần gì phải xỉa xói nhau. Nếu ngươi có biết sự thực, thì bây giờ ở đây đâu phải chỉ có một mình ngươi. Đều là mượn kiếm giết người mà thôi, chỉ buồn cười là Nguyên Vũ Hoàng Đế đã qua Bát Cảnh, Trường Lăng lại có nhiều Tu Hành Giả Thất Cảnh như vậy, nhiều vương hầu vương tướng như vậy, thế mà dám tới nơi đây gặp chúng ta, đánh nhau với chúng ta, lại chỉ có một cô gái.
Bạch Sơn Thủy nghĩ nghĩ, sửa lại quần áo, cười nhạt: Còn không phải là vì ứng phó Lộc Sơn hội minh, không dám để mình bị thương chút nào hay sao.
Dạ Sách Lãnh nhìn Triệu Tứ, nở nụ cười, lộ hai má lúm đồng tiền: Triệu Tứ tiên sinh, hai người các ngươi đều tiêu hao nhiều quá rồi, bây giờ chẳng ai còn là địch thủ của ta nữa, hay là chúng ta liên thủ, giết Bạch Sơn Thủy đi? Ngươi lấy Cô Sơn Kiếm Tàng, ta lấy xác cô ta đi lĩnh thưởng, như vậy cũng công bằng, cả hai đều có lợi.
Nghe cũng hay. Triệu Tứ quay sang nhìn Bạch Sơn Thủy: Ngươi thấy sao?
Bạch Sơn Thủy cười nhạt: Dù hai người chúng ta liên thủ giết cô ta, thì bọn ta cũng sẽ có tổn thương, đúng lúc cho người ta tính toán. Tới lúc đó bốn nữ tử đặc sắc nhất trong thiên hạ, thoáng cái đã chết ba cái, chỉ còn lại có Trịnh Tụ mà thôi, bà ta chắc là vui lắm.
Người ta khi đàm phán mà nói về bản thân, nhất là tự ca ngợi mình, đều sẽ làm cho người ta cảm thấy cổ quái, thế nhưng Bạch Sơn Thủy nói, lại luôn làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Triệu Tứ cười nhạt: Ngươi chính là một trong bốn cô gái đặc sắc nhất thiên hạ, số lượng bốn người ta cũng đồng ý, nhưng ngươi lại tính trong đó có Trịnh Tụ. . . Mụ ta tu vi chính là cao, nhưng sống toàn bằng âm mưu tính toán, dựa vào đàn ông mới ngồi vững vàng trong cung, bà ta làm sao được tính! Bốn người, là tiểu thư kia của Công Tôn gia, là đại tiểu thư của Thương gia kìa, người nào ta thấy cũng mạnh hơn mụ ta cả.
Dạ Sách Lãnh cau mặt, miệng cong lên: Trong thế giới Tu Hành Giả, nữ không bằng nam ấy là sự thật, thiên hạ bây giờ nữ tu hành giả Thất Cảnh dùng có đếm ra bao nhiêu, cũng không bằng một người nam tử, hai người ở đây tự biên tự diễn, cảm thấy hay lắm à?
Đều giống với bọn ta thôi, cố gắng ở lại Trường Lăng, làm thanh kiếm trong tay người khác.
Triệu Tứ là người lùn nhất trong ba người, nhưng ánh mắt lại sắc bén nhất, quét mắt một cái, là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dạ Sách Lãnh: Lấy thân mình đi mạo hiểm, ngươi rốt cuộc muốn mưu đồ cái gì? Thân là quân cờ, chẳng lẽ lại đòi làm một bản hí khúc Liên Hoa Lạc, đòi nhảy ra khỏi lòng bàn tay người ta? Huống chi ở Trường Lăng, trên ngươi còn có nhiều người có khả năng hát hí khúc Liên Hoa Lạc đó.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười láo xược không coi ai ra gì, Chắc cô ấy cũng muốn làm Hoàng Hậu?
Dạ Sách Lãnh múm môi, hai cái má lúm đồng tiền lại lấp ló: Ta muốn thật đó, nếu nó trở thành sự thật, ta sẽ tạ lời cát ngôn của ngươi.
Bạch Sơn Thủy vốn ngày thường cuồng ngạo, thấy không thích là rút kiếm chém ngay, so với đàn ông còn bất tuân, không chịu trói buộc hơn bất cứ ai, nhưng đấu võ mồm, thì lại không phải là đối thủ của Dạ Sách Lãnh, nên nghe Dạ Sách Lãnh trả lời như vậy, cô nổi giận, nheo mắt lại.
Triệu Tứ nhàn nhạt nhìn Dạ Sách Lãnh : Ta thấy ngươi lại nói dối rồi, ngươi nghe Cửu Tử Tằm xuất hiện, nên mới từ hải ngoại trở về đúng không?
Dạ Sách Lãnh nhăn mày: Đừng có hòng dùng từ ngữ để thử ta, cũng khỏi có ra vẻ tốt bụng tính toán dùm ta, Triệu Trảm chính là chết trong tay ta, hai ta gặp nhau, ta với ngươi tất có một người phải chết.
Triệu Tứ vẫn bình thản, đạm mạc: Người đã thiết lập bố cục ngày hôm nay hẳn cũng tính ra được ta nhất định sẽ giết ngươi, dù sao người của Triệu kiếm lô đều là bỏ mạng vì kiếm, nhưng người đó không ngờ đâu, hôm nay ta không muốn làm việc này.
Triệu kiếm lô đã chết nhiều người như vậy, nhiều người như vậy chết đi, chỉ là để hoàn thành con đường của lão sư đã chọn, chính là con đường hôm nay ta phải đi.”
Triệu Tứ giơ kiếm lên, bình thản : Suất diễn hôm nay, người đều đã tới đủ, nếu muốn diễn đến hết cảnh, thì để cho ta lĩnh giáo Thiên Nhất Sinh Thủy của ngươi trước.
Dạ Sách Lãnh ngửa đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời như có núi đang ầm ầm phi hành, một giọt nước óng ánh xuất hiện trong tay của cô, sau đó hóa thành một thanh tiểu kiếm.
Sức mạnh trong người cô dồn dập trào ra, tuôn vào trong thanh kiếm, tụ lại ở mũi kiếm.
Cơ thể cô như biến thành một lò lửa, cả mũi kiếm đỏ rực lên.
Dạ Sách Lãnh đâm ra một kiếm.
Thanh kiếm trong tay cô bỗng nhiên biến mất.
Thanh kiếm này cô chưa từng có, nên bây giờ đương nhiên là lại trở về với tự nhiên.
Một sức mạnh cực kỳ nhu hòa, quấn lấy tiểu kiếm màu đỏ trong tay Triệu Tứ, khiến nó không thể tiến thêm được nữa.
Triệu Tứ cau mày.
Thì ra Dạ Ti Thủ mạnh nhất không phải là mưa to như rót, mà là tế thủy trường lưu(*), chí nhu khắc cương.
(*) Tế thủy trường lưu: sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.
Cô lắc đầu.
Sau đó cô buông tay ra.
Đánh nhau với Bạch Sơn Thủy, cô đã bị tổn hao rất nhiều Nguyên Khí, nên bây giờ không còn khả năng phá vỡ một kiếm này của Dạ Sách Lãnh, không tiến lên được, thì cô lùi lại.
Cô buông tay, tiểu kiếm màu đỏ rung mạnh một cái, bay ngược lên không trung.
Nó bay thẳng về chỗ cũ mà khi nãy nó từ đó bay tới đây.
Thân ảnh của cô, cũng phá không bay đi, hệt như một thanh phi kiếm.
Triệu Tứ vừa lui, Bạch Sơn Thủy cũng ném trường kiếm xuống dưới chân.
Chỉ đơn giản là ném kiếm, mà Bạch Sơn Thủy lại ho ra một búng máu tươi.
Nửa con sông lại biến mất, nhưng lần này đáy sông lộ ra chỉ có cây cỏ và đá cát, tôm cá đã sớm chạy ra xa mất rồi.
Thanh trường kiếm màu xanh đậm biến mất, bích đầm to lớn xoay tròn quây lấy Dạ Sách Lãnh vào bên trong.
Dạ Sách Lãnh thét dài, cả người như tảng đá lớn hạ xuống đáy đầm, Chân Nguyên tỏa ra quanh người.
Một tiếng nổ mạnh ầm vang, trên mặt sông mưa to như rót.
Những giọt mưa không phải từ trên không bay xuống, mà là ở trong bích đầm khổng lồ bay ra.
Chung quanh người cô, những giọt nước quay tròn, cắt vào trong bích đầm, khiến chúng trở về thành nước tự do, phiêu tán ra ngoài.
Trong nháy mắt, những giọt nước văng ra đã biến thành ngàn vạn thanh tiểu kiếm óng ánh, tạo thành kiếm trận.
Dạ Sách Lãnh hít sâu một hơi, quát to một tiếng.
Khóe môi cô ứa máu tươi, ngàn vạn thanh tiểu kiếm óng ánh đồng loạt đâm vào trong bích đầm.
Bích đầm như Giao Long bị ngàn vạn tiểu kiếm đóng đinh lại, không còn hô phong hoán vũ được nữa.
Nó trở lại thành nước bình thường, chảy lại xuống sông.
Phù một tiếng.
Như Cự Long nôn ọe, Dạ Sách Lãnh bị một luồng Nguyên Khí mãnh liệt từ đáy sông đẩy lao ra.
Nhưng đến khi thoát ra được bên ngoài, bóng dáng Bạch Sơn Thủy đã biến mất.
Trên chiếc áo trắng của cô lấm tấm những giọt máu tươi, cộng với nước bùn ở đáy sông, chúng quện vào nhau, như có một con giao long bị thương bỏ trốn, lưu lại dấu vết.
Dạ Sách Lãnh khẽ ho khan, ánh mắt ảm đạm, không nhìn ra là tiếc nuối hay may mắn.
***
Hoàng Cung Đại Tần, trong một tòa điện, Nguyên Vũ Hoàng Đế trong bộ y phục hàng ngày, râu tóc không cạo, người ngợm lôi thôi lếch thếch, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong mắt ông ta, giống như có rất nhiều ngôi sao đang di động.
Một kiếm kia của Triệu Tứ như sao băng rơi, quá mức mạnh mẽ, quỹ tích khi trở về của nó, cũng bị ông ta nắm bắt được.
Ông ta hít sâu một hơi, hai tay khẽ nâng lên, quyết định ra tay.
Ngón tay ông ta khẽ bắn ra.
Trong thư phòng Hoàng Hậu, trên Linh tuyền đột nhiên bắn ra rất nhiều đốm ánh sáng.
Chúng sáng ngời, như những ngôi sao nho nhỏ trôi lơ lửng trên những chiếc đài sen của Linh tuyền.
Trên mặt Hoàng Hậu xuất hiện một tia lãnh ý.
Bà ta giơ tay trái lên, trên năm đầu ngón tay cũng bắn ra những đốm ánh sáng.
Trên bầu trời vô tận, thanh tiểu kiếm đỏ thẫm đang nằm yên tĩnh.
Nhưng trong không gian tĩnh lặng, bỗng tuôn ra những đường tinh quang kéo đuôi dài như sao chổi, hóa thành những đường lửa, quét vào thanh kiếm đỏ thẫm.
Triệu Tứ đứng trên một đỉnh núi, trong mắt tràn ngập khiếp sợ và phẫn nộ, phù một tiếng, miệng cô phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi xuống đất.
Phù văn của tiểu kiếm đỏ thẫm bị tiêu diệt, toàn thân nó cháy đen, biến thành một đoạn thiếc thô rơi xuống, không biết rơi đi đâu.
Có lời đồn cô làm vậy là để tế người kia, nên mới luôn bị lưu đày ra hải ngoại.
Nhưng cô lại từ trong mưa trở về, một kiếm giết Triệu Trảm.
Cô là Giam Thiên Ti Ti Thủ Dạ Sách Lãnh.
Chỉ sau mấy tức, cô đã tới chỗ Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ.
Thì ra là kiêu hùng tụ họp, nhưng bây giờ lại biến thành ba nữ nhân đùa giỡn.
Dạ Sách Lãnh trào phúng nhìn Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ: Hai kẻ cự kiêu nổi danh nhất thiên hạ, không là lại đều là nữ nhân, tin tức này mà truyền ra ngoài, cái đám tự cho mình là nam tử siêu phàm chắc đều nên đi tìm một khối đậu hũ mà tự sát.
Bạch Sơn Thủy nhìn Dạ Sách Lãnh, quần áo tóc tai dù chưa được sửa sang, nhưng đã hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, cao ngạo thường ngày.
Ngươi có mặt ở đây, vậy chuyện giết sư huynh của ta, dụ ta vào trong Ngư Thị, chính là do ngươi phải không? Cô híp mắt, cười nhạt.
Dạ Sách Lãnh tỉnh bơ nhìn cô: Ta với ngươi vốn là kẻ địch, ta cần gì phải giải thích gì với ngươi, hỏi vấn đề như vậy để làm gì?
Triệu Tứ thản nhiên: Đều là người trong cuộc, cần gì phải xỉa xói nhau. Nếu ngươi có biết sự thực, thì bây giờ ở đây đâu phải chỉ có một mình ngươi. Đều là mượn kiếm giết người mà thôi, chỉ buồn cười là Nguyên Vũ Hoàng Đế đã qua Bát Cảnh, Trường Lăng lại có nhiều Tu Hành Giả Thất Cảnh như vậy, nhiều vương hầu vương tướng như vậy, thế mà dám tới nơi đây gặp chúng ta, đánh nhau với chúng ta, lại chỉ có một cô gái.
Bạch Sơn Thủy nghĩ nghĩ, sửa lại quần áo, cười nhạt: Còn không phải là vì ứng phó Lộc Sơn hội minh, không dám để mình bị thương chút nào hay sao.
Dạ Sách Lãnh nhìn Triệu Tứ, nở nụ cười, lộ hai má lúm đồng tiền: Triệu Tứ tiên sinh, hai người các ngươi đều tiêu hao nhiều quá rồi, bây giờ chẳng ai còn là địch thủ của ta nữa, hay là chúng ta liên thủ, giết Bạch Sơn Thủy đi? Ngươi lấy Cô Sơn Kiếm Tàng, ta lấy xác cô ta đi lĩnh thưởng, như vậy cũng công bằng, cả hai đều có lợi.
Nghe cũng hay. Triệu Tứ quay sang nhìn Bạch Sơn Thủy: Ngươi thấy sao?
Bạch Sơn Thủy cười nhạt: Dù hai người chúng ta liên thủ giết cô ta, thì bọn ta cũng sẽ có tổn thương, đúng lúc cho người ta tính toán. Tới lúc đó bốn nữ tử đặc sắc nhất trong thiên hạ, thoáng cái đã chết ba cái, chỉ còn lại có Trịnh Tụ mà thôi, bà ta chắc là vui lắm.
Người ta khi đàm phán mà nói về bản thân, nhất là tự ca ngợi mình, đều sẽ làm cho người ta cảm thấy cổ quái, thế nhưng Bạch Sơn Thủy nói, lại luôn làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Triệu Tứ cười nhạt: Ngươi chính là một trong bốn cô gái đặc sắc nhất thiên hạ, số lượng bốn người ta cũng đồng ý, nhưng ngươi lại tính trong đó có Trịnh Tụ. . . Mụ ta tu vi chính là cao, nhưng sống toàn bằng âm mưu tính toán, dựa vào đàn ông mới ngồi vững vàng trong cung, bà ta làm sao được tính! Bốn người, là tiểu thư kia của Công Tôn gia, là đại tiểu thư của Thương gia kìa, người nào ta thấy cũng mạnh hơn mụ ta cả.
Dạ Sách Lãnh cau mặt, miệng cong lên: Trong thế giới Tu Hành Giả, nữ không bằng nam ấy là sự thật, thiên hạ bây giờ nữ tu hành giả Thất Cảnh dùng có đếm ra bao nhiêu, cũng không bằng một người nam tử, hai người ở đây tự biên tự diễn, cảm thấy hay lắm à?
Đều giống với bọn ta thôi, cố gắng ở lại Trường Lăng, làm thanh kiếm trong tay người khác.
Triệu Tứ là người lùn nhất trong ba người, nhưng ánh mắt lại sắc bén nhất, quét mắt một cái, là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dạ Sách Lãnh: Lấy thân mình đi mạo hiểm, ngươi rốt cuộc muốn mưu đồ cái gì? Thân là quân cờ, chẳng lẽ lại đòi làm một bản hí khúc Liên Hoa Lạc, đòi nhảy ra khỏi lòng bàn tay người ta? Huống chi ở Trường Lăng, trên ngươi còn có nhiều người có khả năng hát hí khúc Liên Hoa Lạc đó.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười láo xược không coi ai ra gì, Chắc cô ấy cũng muốn làm Hoàng Hậu?
Dạ Sách Lãnh múm môi, hai cái má lúm đồng tiền lại lấp ló: Ta muốn thật đó, nếu nó trở thành sự thật, ta sẽ tạ lời cát ngôn của ngươi.
Bạch Sơn Thủy vốn ngày thường cuồng ngạo, thấy không thích là rút kiếm chém ngay, so với đàn ông còn bất tuân, không chịu trói buộc hơn bất cứ ai, nhưng đấu võ mồm, thì lại không phải là đối thủ của Dạ Sách Lãnh, nên nghe Dạ Sách Lãnh trả lời như vậy, cô nổi giận, nheo mắt lại.
Triệu Tứ nhàn nhạt nhìn Dạ Sách Lãnh : Ta thấy ngươi lại nói dối rồi, ngươi nghe Cửu Tử Tằm xuất hiện, nên mới từ hải ngoại trở về đúng không?
Dạ Sách Lãnh nhăn mày: Đừng có hòng dùng từ ngữ để thử ta, cũng khỏi có ra vẻ tốt bụng tính toán dùm ta, Triệu Trảm chính là chết trong tay ta, hai ta gặp nhau, ta với ngươi tất có một người phải chết.
Triệu Tứ vẫn bình thản, đạm mạc: Người đã thiết lập bố cục ngày hôm nay hẳn cũng tính ra được ta nhất định sẽ giết ngươi, dù sao người của Triệu kiếm lô đều là bỏ mạng vì kiếm, nhưng người đó không ngờ đâu, hôm nay ta không muốn làm việc này.
Triệu kiếm lô đã chết nhiều người như vậy, nhiều người như vậy chết đi, chỉ là để hoàn thành con đường của lão sư đã chọn, chính là con đường hôm nay ta phải đi.”
Triệu Tứ giơ kiếm lên, bình thản : Suất diễn hôm nay, người đều đã tới đủ, nếu muốn diễn đến hết cảnh, thì để cho ta lĩnh giáo Thiên Nhất Sinh Thủy của ngươi trước.
Dạ Sách Lãnh ngửa đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời như có núi đang ầm ầm phi hành, một giọt nước óng ánh xuất hiện trong tay của cô, sau đó hóa thành một thanh tiểu kiếm.
Sức mạnh trong người cô dồn dập trào ra, tuôn vào trong thanh kiếm, tụ lại ở mũi kiếm.
Cơ thể cô như biến thành một lò lửa, cả mũi kiếm đỏ rực lên.
Dạ Sách Lãnh đâm ra một kiếm.
Thanh kiếm trong tay cô bỗng nhiên biến mất.
Thanh kiếm này cô chưa từng có, nên bây giờ đương nhiên là lại trở về với tự nhiên.
Một sức mạnh cực kỳ nhu hòa, quấn lấy tiểu kiếm màu đỏ trong tay Triệu Tứ, khiến nó không thể tiến thêm được nữa.
Triệu Tứ cau mày.
Thì ra Dạ Ti Thủ mạnh nhất không phải là mưa to như rót, mà là tế thủy trường lưu(*), chí nhu khắc cương.
(*) Tế thủy trường lưu: sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.
Cô lắc đầu.
Sau đó cô buông tay ra.
Đánh nhau với Bạch Sơn Thủy, cô đã bị tổn hao rất nhiều Nguyên Khí, nên bây giờ không còn khả năng phá vỡ một kiếm này của Dạ Sách Lãnh, không tiến lên được, thì cô lùi lại.
Cô buông tay, tiểu kiếm màu đỏ rung mạnh một cái, bay ngược lên không trung.
Nó bay thẳng về chỗ cũ mà khi nãy nó từ đó bay tới đây.
Thân ảnh của cô, cũng phá không bay đi, hệt như một thanh phi kiếm.
Triệu Tứ vừa lui, Bạch Sơn Thủy cũng ném trường kiếm xuống dưới chân.
Chỉ đơn giản là ném kiếm, mà Bạch Sơn Thủy lại ho ra một búng máu tươi.
Nửa con sông lại biến mất, nhưng lần này đáy sông lộ ra chỉ có cây cỏ và đá cát, tôm cá đã sớm chạy ra xa mất rồi.
Thanh trường kiếm màu xanh đậm biến mất, bích đầm to lớn xoay tròn quây lấy Dạ Sách Lãnh vào bên trong.
Dạ Sách Lãnh thét dài, cả người như tảng đá lớn hạ xuống đáy đầm, Chân Nguyên tỏa ra quanh người.
Một tiếng nổ mạnh ầm vang, trên mặt sông mưa to như rót.
Những giọt mưa không phải từ trên không bay xuống, mà là ở trong bích đầm khổng lồ bay ra.
Chung quanh người cô, những giọt nước quay tròn, cắt vào trong bích đầm, khiến chúng trở về thành nước tự do, phiêu tán ra ngoài.
Trong nháy mắt, những giọt nước văng ra đã biến thành ngàn vạn thanh tiểu kiếm óng ánh, tạo thành kiếm trận.
Dạ Sách Lãnh hít sâu một hơi, quát to một tiếng.
Khóe môi cô ứa máu tươi, ngàn vạn thanh tiểu kiếm óng ánh đồng loạt đâm vào trong bích đầm.
Bích đầm như Giao Long bị ngàn vạn tiểu kiếm đóng đinh lại, không còn hô phong hoán vũ được nữa.
Nó trở lại thành nước bình thường, chảy lại xuống sông.
Phù một tiếng.
Như Cự Long nôn ọe, Dạ Sách Lãnh bị một luồng Nguyên Khí mãnh liệt từ đáy sông đẩy lao ra.
Nhưng đến khi thoát ra được bên ngoài, bóng dáng Bạch Sơn Thủy đã biến mất.
Trên chiếc áo trắng của cô lấm tấm những giọt máu tươi, cộng với nước bùn ở đáy sông, chúng quện vào nhau, như có một con giao long bị thương bỏ trốn, lưu lại dấu vết.
Dạ Sách Lãnh khẽ ho khan, ánh mắt ảm đạm, không nhìn ra là tiếc nuối hay may mắn.
***
Hoàng Cung Đại Tần, trong một tòa điện, Nguyên Vũ Hoàng Đế trong bộ y phục hàng ngày, râu tóc không cạo, người ngợm lôi thôi lếch thếch, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong mắt ông ta, giống như có rất nhiều ngôi sao đang di động.
Một kiếm kia của Triệu Tứ như sao băng rơi, quá mức mạnh mẽ, quỹ tích khi trở về của nó, cũng bị ông ta nắm bắt được.
Ông ta hít sâu một hơi, hai tay khẽ nâng lên, quyết định ra tay.
Ngón tay ông ta khẽ bắn ra.
Trong thư phòng Hoàng Hậu, trên Linh tuyền đột nhiên bắn ra rất nhiều đốm ánh sáng.
Chúng sáng ngời, như những ngôi sao nho nhỏ trôi lơ lửng trên những chiếc đài sen của Linh tuyền.
Trên mặt Hoàng Hậu xuất hiện một tia lãnh ý.
Bà ta giơ tay trái lên, trên năm đầu ngón tay cũng bắn ra những đốm ánh sáng.
Trên bầu trời vô tận, thanh tiểu kiếm đỏ thẫm đang nằm yên tĩnh.
Nhưng trong không gian tĩnh lặng, bỗng tuôn ra những đường tinh quang kéo đuôi dài như sao chổi, hóa thành những đường lửa, quét vào thanh kiếm đỏ thẫm.
Triệu Tứ đứng trên một đỉnh núi, trong mắt tràn ngập khiếp sợ và phẫn nộ, phù một tiếng, miệng cô phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi xuống đất.
Phù văn của tiểu kiếm đỏ thẫm bị tiêu diệt, toàn thân nó cháy đen, biến thành một đoạn thiếc thô rơi xuống, không biết rơi đi đâu.
/438
|