Trần gia mấy đời đã sống ở Quan Trung, sao hắn lại là người Sở các ngươi? Tạ Liên Ứng nhìn theo Trần Thôn Vân, hỏi.
Tu Hành Giả áo xám thản nhiên: Con trai chỉ là con trai, mẹ hắn không phải mẹ ruột.
Tạ Liên Ứng ngẩn ra: Con nuôi?
Tu Hành Giả áo xám lãnh đạm: Một kẻ cô nhi của nước Sở được một người phụ nữ ở Quan Trung nhận nuôi, xem như con đẻ, đương nhiên hắn phải mang ơn.
Tạ Liên Ứng khinh bỉ: Cô nhi nước Sở mà vào được Trần gia, chắc chắn là do các ngươi sắp đặt.
Tu hành giả áo xám nhướng mày, không buồn giải thích.
Tạ Liên Ứng cười khẩy: Một con người bình thường còn biết đội ơn thì phải báo đáp, huống chi là một người dưỡng dục như chính con đẻ của mình? Trần Thôn Vân vì mẹ nuôi mà còn vô cùng hiếu thuận, nếu là người biết lẽ thường, dù ngươi có mưu đồ, thì cũng nên chờ hắn trao đổi con tin xong hãy giở trò, đằng này, miệng ngươi thì xưng đại nghĩa, nhưng thực tế cũng chỉ là ngươi sợ hắn thả con tin đi rồi, chúng ta tỏa ra chạy mất, ngươi không giết được tất cả chúng ta, làm cho âm mưu của các ngươi bại lộ. Chỉ vì cái trước mắt mà giết Trần Thôn Vân, một kẻ như ngươi thực uổng là một tông sư, so với heo chó còn không bằng.
Tu hành giả áo xám không hề nổi giận, chỉ nhàn nhạt nói: Bọn ta thất bại chẳng qua vì đã đánh giá thấp ngươi và năng lực của Tạ gia.
Ngươi mạnh hơn nhiều so với những gì người ta đồn. . . Tu hành giả áo xám hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người chung quanh, cuối cùng lại rơi vào trên người Tạ Liên Ứng, Nhưng nếu muốn giở trò dùng ngôn ngữ để đầu độc những người xung quanh ta, thì ngươi nên hiểu, nếu ta đã ra tay biểu lộ thực lực của mình, thì những người này đều đã hiểu rất rõ, chỉ cần ra tay động thủ với ta, sẽ bị ta giết ngay lập tức.
Tạ Liên Ứng không gì, chỉ nheo mắt, cả người hắn tỏa ra một khí thế như Mãnh Hổ mới tỉnh.
Những người kia ta không giết, nhưng các ngươi chắc chắn cũng sẽ không để cho chúng bỏ chạy.
Tu hành giả áo xám hơi nghiêng người, nhìn hơn mười người Tạ gia đang bị vây quanh, hắn khẽ nhích người, nhẹ nhàng xuống ngựa, đi về phía đoàn xe Tạ gia, mắt không rời Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu: Ta giết Trần Thôn Vân tuy là bất đắc dĩ, nhưng lại làm mọi việc lại trở nên rất đơn giản, hoặc Tạ gia các ngươi giết ta, hoặc tất cả các ngươi đều bị ta giết.
Tạ Nhu bất giác quay người, nhìn ba chiếc xe ngựa màu đen xa xa sau lưng.
Đinh Trữ cảm thấy hồi hộp.
Ánh mắt hắn vẫn luôn không rời Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu, hắn biết tuy Tạ gia đã sớm có chuẩn bị, nhưng vì để cho Trần gia buông lỏng cảnh giác, e rằng Tạ gia không hề mang tới một cường giả Thất Cảnh nào.
Mà có lẽ Tạ gia cũng không thể ngờ rằng, trong đám mã tặc giả dạng này, lại có một tu hành giả cường đại của Đại Sở Vương Triều.
Nói ngắn gọn là, Tạ gia chưa hẳn có khả năng chống đỡ được tu hành giả này của Đại Sở Vương Triều.
Chu gia lão tổ có thể đấu với Tu Hành Giả Đại Sở Vương Triều, bản thân lão cũng muốn mượn cơ hội này kết giao với Tạ gia, nhưng ban nãy tu hành giả Đại Sở Vương Triều đã nói rất rõ là hắn muốn thử một lần.
Đều đó cho thấy hắn có được khả năng ám sát đối thủ từ cự ly xa, nếu thật như thế, dù Chu gia lão tổ có ra tay, cũng không thể tới kịp.
Hơn nữa hắn hầu như có thể chắc chắn, Chu gia lão tổ nhất định sẽ không ra tay.
Vì chiến đấu với một Tu Hành Giả như vậy, chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Mà dù Chu gia lão tổ có thể lông tóc không bị tổn thương đánh bại Hành Giả Đại Sở, thì với hiểu biết của hắn về Chu gia lão tổ, lão ta cũng tuyệt đối không khả năng dốc hết toàn lực ra tay vì Tạ gia.
Lão nhất định sẽ đợi đến khi Tạ gia bị đánh đến mức thảm thiết, tình thế nguy cấp tới thì mới ra tay, và đánh nhau xong rồi, dù có không bị thương, thì lão cũng sẽ giả bộ mình bị thương rất nghiêm trọng.
Như thế Tạ gia mới cảm thấy thiếu nợ lão một mối ân tình lớn.
Đinh Trữ thậm chí còn nghĩ lão ta sẽ chờ đến khi Tạ Liên Ứng chết rồi lão mới ra tay.
Vì Tạ Liên Ứng đã cho thấy mình có một khả năng ứng biến và phán đoán cực tốt, so với Tạ Liên Ứng, một thế hệ mới ra đời như Tạ Nhu mới dễ lừa gạt và khống chế.
Lúc Tạ Nhu quay người nhìn về phía ba chiếc xe ngựa của Đinh Trữ, tu hành giả của Đại Sở Vương Triều cũng nhìn về phía ba chiếc xe đó.
Ba chiếc xe này vẫn luôn đi theo sau đuôi đoàn xe của Tạ gia, đương nhiên hắn đã nhìn thấy từ lâu.
Nhưng đến lúc này, Tạ Nhu nhìn lại, mà ba chiếc xe ngựa vẫn không hề động đậy, sự kiêng kị trong mắt hắn mới biến mất, một luồng Chân Nguyên lặng yên không một tiếng động từ từ vận chuyển, lan xuống hai chân.
Trong thế giới Tu Hành Giả, sinh tử chỉ hơn kém nhau trong một cái nháy mắt.
Hô hấp của Phù Tô trở nên ngày càng dồn dập, hắn há miệng ra, như muốn nói gì đó.
Đôi mắt Đinh Trữ lóe sáng.
Hắn đã biết mình phải làm gì.
Hắn quát to với Phù Tô: Ngươi đừng vọng động!
Phù Tô giật mình, không hiểu vì sao Đinh Trữ lại quát to như vậy.
Dù không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới Tạ Nhu, nhưng chẳng lẽ đến khi Tạ Nhu gặp cảnh sinh tử cũng không quan tâm?
Nhưng hắn đã phải giật thót, vì hắn cảm giác được bên cạnh mình bỗng như xuất hiện một ngọn núi lửa.
Oanh một tiếng, màng nhĩ của hắn bị chấn ong ong.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Chân Nguyên trong cơ thể Đinh Trữ đã cuồng bạo phun ra.
Đinh Trữ hóa thành một ngọn cuồng phong từ trong xe phóng ra.
Xùy xùy hai tiếng rít xé gió sắc nhọn cùng lúc vang lên.
Hai tia kiếm quang màu đen từ hai đầu ngón tay hắn bay ra, chặt đứt dây cương của một con ngựa kéo xe.
Không dừng lại chút nào, mũi chân hắn đạp lên lưng ngựa, con ngựa bị đau, hí lên một tiếng, mang theo hắn điên cuồng chạy tới.
Một loạt động tác được làm một mạch, như nước chảy mây trôi, đợi đến lúc Phù Tô hiểu được ý của Đinh Trữ chỉ là bảo hắn đừng cử động, thì con ngựa kia đã mang theo Đinh Trữ chạy được hơn mười trượng.
Hai con ngựa kéo xe bỗng nhiên mất đi một con, làm chiếc xe ngựa lập tức bị nghiêng sang bên, xa phu của Chu gia là một Tu Hành Giả không tầm thường, nên thân ảnh vẫn vững vàng như cũ, như cái đinh dính chắc trên đầu xe, chỉ là hắn không kịp ngăn cản Đinh Trữ, chỉ kịp quát một câu.
Hắn muốn làm cái gì?
Phù Tô nhìn theo Đinh Trữ đang cưỡi ngựa chạy nhanh về phía đoàn xe của Tạ gia, hoàn toàn không thể hiểu được Đinh Trữ muốn làm cái gì.
Theo hắn thấy, với thực lực của Đinh Trữ, xông lên như vậy chỉ là chịu chết mà thôi.
Trong xe ngựa chính giữa, Chu gia lão tổ sầm mặt.
Hai tay của lão hơi nâng lên, hai luồng khí tức đáng sợ đang muốn tuôn ra khỏi cánh tay, thì lão chớp chớp mắt, không biết nghĩ sao, lão nhếch mép cười khẩy, thả lại tay xuống gối.
Lão không nói gì, nên ba chiếc xe ngựa màu đen đương nhiên bất động.
Tạ Nhu vô cùng kinh ngạc nhìn Đinh Trữ phóng ngựa chạy tới, cô nghĩ mãi mà không hiểu được Đinh Trữ một mình xông tới làm gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Đinh Trữ đang rực lên, tiếng vó ngựa dày đặc như mưa rơi, như những cây chùy nhỏ đập thẳng vào trong lòng cô.
Tu hành giả áo xám khựng người.
Hắn vốn đã định ra tay, nhưng lúc Đinh Trữ lao ra thùng xe có phát ra hai tia kiếm quang màu đen quỷ dị làm hắn thấy khó hiểu, nên hắn ngừng lại.
Đinh Trữ thực sự không phải là Tu Hành Giả bình thường.
Hắn biết vì sao tu hành giả áo xám lại dừng lại.
Nên hắn lập tức giơ tay lên, xùy một tiếng, lại một tia kiếm quang đen nhánh lao ra.
Bay thẳng về phía đoàn xe Tạ gia và tu hành giả áo xám.
Đường kiếm quang phá không từ một khoảng cách xa như vậy, trong đầu tu hành giả áo xám lập tức hiện ra đủ loại khả năng, những công pháp Kiếm Kinh cường đại thi nhau hiện lên trong đầu hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn đường kiếm quang màu đen.
Hắn sợ nó phát sinh ra những biến hóa kinh người.
Nhưng khi tia kiếm quang màu đen tới gần, hắn cảm nhận được sức mạnh của nó đã giảm hẳn đi, tốc độ bay cũng chậm hẳn lại, hàn khí lạnh buốt trong kiếm quang cũng gần như tan hết.
Tinh Thần Ngưng Sát.
Hắn lầm bầm, mày cau lại.
Hắn đã biết đấy là cái gì, cũng biết tu vi của Đinh Trữ yếu hơn mình rất nhiều.
Nhưng hắn lại mơ hồ có cảm giác bất an. . . Thiếu niên kia, hình như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, trong lúc vô hình đã khống chế tiết tấu của trận đấu.
Hắn đương nhiên không hề muốn có kẻ khác ngoài mình khống chế được tiết tấu chiến đấu.
Nên hắn hít sâu một hơi, không còn do dự nữa, hai luồng Chân Nguyên tinh khiết dũng mãnh truyền xuống chân.
Dưới đế giày của hắn, có hai mảnh ngọc phiến màu xanh nhạt.
Hai mảnh ngọc phiến này rất mỏng, chỉ dày bằng sợi tóc, thực không biết dùng cách nào mới cắt và chế ra được, vì bên trên ngọc phiến có rất nhiều phù văn rậm rạp.
Khi Chân Nguyên rót vào, phù một tiếng, dưới chân hắn xuất hiện hai cột sáng màu xanh.
Cả người hắn, biến mất trong hai cột sáng màu xanh đó.
Là thực sự biến mất.
Vì không có ai nhìn thấy thân ảnh hay sự tồn tại của hắn nữa.
Tu Hành Giả áo xám thản nhiên: Con trai chỉ là con trai, mẹ hắn không phải mẹ ruột.
Tạ Liên Ứng ngẩn ra: Con nuôi?
Tu Hành Giả áo xám lãnh đạm: Một kẻ cô nhi của nước Sở được một người phụ nữ ở Quan Trung nhận nuôi, xem như con đẻ, đương nhiên hắn phải mang ơn.
Tạ Liên Ứng khinh bỉ: Cô nhi nước Sở mà vào được Trần gia, chắc chắn là do các ngươi sắp đặt.
Tu hành giả áo xám nhướng mày, không buồn giải thích.
Tạ Liên Ứng cười khẩy: Một con người bình thường còn biết đội ơn thì phải báo đáp, huống chi là một người dưỡng dục như chính con đẻ của mình? Trần Thôn Vân vì mẹ nuôi mà còn vô cùng hiếu thuận, nếu là người biết lẽ thường, dù ngươi có mưu đồ, thì cũng nên chờ hắn trao đổi con tin xong hãy giở trò, đằng này, miệng ngươi thì xưng đại nghĩa, nhưng thực tế cũng chỉ là ngươi sợ hắn thả con tin đi rồi, chúng ta tỏa ra chạy mất, ngươi không giết được tất cả chúng ta, làm cho âm mưu của các ngươi bại lộ. Chỉ vì cái trước mắt mà giết Trần Thôn Vân, một kẻ như ngươi thực uổng là một tông sư, so với heo chó còn không bằng.
Tu hành giả áo xám không hề nổi giận, chỉ nhàn nhạt nói: Bọn ta thất bại chẳng qua vì đã đánh giá thấp ngươi và năng lực của Tạ gia.
Ngươi mạnh hơn nhiều so với những gì người ta đồn. . . Tu hành giả áo xám hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người chung quanh, cuối cùng lại rơi vào trên người Tạ Liên Ứng, Nhưng nếu muốn giở trò dùng ngôn ngữ để đầu độc những người xung quanh ta, thì ngươi nên hiểu, nếu ta đã ra tay biểu lộ thực lực của mình, thì những người này đều đã hiểu rất rõ, chỉ cần ra tay động thủ với ta, sẽ bị ta giết ngay lập tức.
Tạ Liên Ứng không gì, chỉ nheo mắt, cả người hắn tỏa ra một khí thế như Mãnh Hổ mới tỉnh.
Những người kia ta không giết, nhưng các ngươi chắc chắn cũng sẽ không để cho chúng bỏ chạy.
Tu hành giả áo xám hơi nghiêng người, nhìn hơn mười người Tạ gia đang bị vây quanh, hắn khẽ nhích người, nhẹ nhàng xuống ngựa, đi về phía đoàn xe Tạ gia, mắt không rời Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu: Ta giết Trần Thôn Vân tuy là bất đắc dĩ, nhưng lại làm mọi việc lại trở nên rất đơn giản, hoặc Tạ gia các ngươi giết ta, hoặc tất cả các ngươi đều bị ta giết.
Tạ Nhu bất giác quay người, nhìn ba chiếc xe ngựa màu đen xa xa sau lưng.
Đinh Trữ cảm thấy hồi hộp.
Ánh mắt hắn vẫn luôn không rời Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu, hắn biết tuy Tạ gia đã sớm có chuẩn bị, nhưng vì để cho Trần gia buông lỏng cảnh giác, e rằng Tạ gia không hề mang tới một cường giả Thất Cảnh nào.
Mà có lẽ Tạ gia cũng không thể ngờ rằng, trong đám mã tặc giả dạng này, lại có một tu hành giả cường đại của Đại Sở Vương Triều.
Nói ngắn gọn là, Tạ gia chưa hẳn có khả năng chống đỡ được tu hành giả này của Đại Sở Vương Triều.
Chu gia lão tổ có thể đấu với Tu Hành Giả Đại Sở Vương Triều, bản thân lão cũng muốn mượn cơ hội này kết giao với Tạ gia, nhưng ban nãy tu hành giả Đại Sở Vương Triều đã nói rất rõ là hắn muốn thử một lần.
Đều đó cho thấy hắn có được khả năng ám sát đối thủ từ cự ly xa, nếu thật như thế, dù Chu gia lão tổ có ra tay, cũng không thể tới kịp.
Hơn nữa hắn hầu như có thể chắc chắn, Chu gia lão tổ nhất định sẽ không ra tay.
Vì chiến đấu với một Tu Hành Giả như vậy, chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Mà dù Chu gia lão tổ có thể lông tóc không bị tổn thương đánh bại Hành Giả Đại Sở, thì với hiểu biết của hắn về Chu gia lão tổ, lão ta cũng tuyệt đối không khả năng dốc hết toàn lực ra tay vì Tạ gia.
Lão nhất định sẽ đợi đến khi Tạ gia bị đánh đến mức thảm thiết, tình thế nguy cấp tới thì mới ra tay, và đánh nhau xong rồi, dù có không bị thương, thì lão cũng sẽ giả bộ mình bị thương rất nghiêm trọng.
Như thế Tạ gia mới cảm thấy thiếu nợ lão một mối ân tình lớn.
Đinh Trữ thậm chí còn nghĩ lão ta sẽ chờ đến khi Tạ Liên Ứng chết rồi lão mới ra tay.
Vì Tạ Liên Ứng đã cho thấy mình có một khả năng ứng biến và phán đoán cực tốt, so với Tạ Liên Ứng, một thế hệ mới ra đời như Tạ Nhu mới dễ lừa gạt và khống chế.
Lúc Tạ Nhu quay người nhìn về phía ba chiếc xe ngựa của Đinh Trữ, tu hành giả của Đại Sở Vương Triều cũng nhìn về phía ba chiếc xe đó.
Ba chiếc xe này vẫn luôn đi theo sau đuôi đoàn xe của Tạ gia, đương nhiên hắn đã nhìn thấy từ lâu.
Nhưng đến lúc này, Tạ Nhu nhìn lại, mà ba chiếc xe ngựa vẫn không hề động đậy, sự kiêng kị trong mắt hắn mới biến mất, một luồng Chân Nguyên lặng yên không một tiếng động từ từ vận chuyển, lan xuống hai chân.
Trong thế giới Tu Hành Giả, sinh tử chỉ hơn kém nhau trong một cái nháy mắt.
Hô hấp của Phù Tô trở nên ngày càng dồn dập, hắn há miệng ra, như muốn nói gì đó.
Đôi mắt Đinh Trữ lóe sáng.
Hắn đã biết mình phải làm gì.
Hắn quát to với Phù Tô: Ngươi đừng vọng động!
Phù Tô giật mình, không hiểu vì sao Đinh Trữ lại quát to như vậy.
Dù không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới Tạ Nhu, nhưng chẳng lẽ đến khi Tạ Nhu gặp cảnh sinh tử cũng không quan tâm?
Nhưng hắn đã phải giật thót, vì hắn cảm giác được bên cạnh mình bỗng như xuất hiện một ngọn núi lửa.
Oanh một tiếng, màng nhĩ của hắn bị chấn ong ong.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Chân Nguyên trong cơ thể Đinh Trữ đã cuồng bạo phun ra.
Đinh Trữ hóa thành một ngọn cuồng phong từ trong xe phóng ra.
Xùy xùy hai tiếng rít xé gió sắc nhọn cùng lúc vang lên.
Hai tia kiếm quang màu đen từ hai đầu ngón tay hắn bay ra, chặt đứt dây cương của một con ngựa kéo xe.
Không dừng lại chút nào, mũi chân hắn đạp lên lưng ngựa, con ngựa bị đau, hí lên một tiếng, mang theo hắn điên cuồng chạy tới.
Một loạt động tác được làm một mạch, như nước chảy mây trôi, đợi đến lúc Phù Tô hiểu được ý của Đinh Trữ chỉ là bảo hắn đừng cử động, thì con ngựa kia đã mang theo Đinh Trữ chạy được hơn mười trượng.
Hai con ngựa kéo xe bỗng nhiên mất đi một con, làm chiếc xe ngựa lập tức bị nghiêng sang bên, xa phu của Chu gia là một Tu Hành Giả không tầm thường, nên thân ảnh vẫn vững vàng như cũ, như cái đinh dính chắc trên đầu xe, chỉ là hắn không kịp ngăn cản Đinh Trữ, chỉ kịp quát một câu.
Hắn muốn làm cái gì?
Phù Tô nhìn theo Đinh Trữ đang cưỡi ngựa chạy nhanh về phía đoàn xe của Tạ gia, hoàn toàn không thể hiểu được Đinh Trữ muốn làm cái gì.
Theo hắn thấy, với thực lực của Đinh Trữ, xông lên như vậy chỉ là chịu chết mà thôi.
Trong xe ngựa chính giữa, Chu gia lão tổ sầm mặt.
Hai tay của lão hơi nâng lên, hai luồng khí tức đáng sợ đang muốn tuôn ra khỏi cánh tay, thì lão chớp chớp mắt, không biết nghĩ sao, lão nhếch mép cười khẩy, thả lại tay xuống gối.
Lão không nói gì, nên ba chiếc xe ngựa màu đen đương nhiên bất động.
Tạ Nhu vô cùng kinh ngạc nhìn Đinh Trữ phóng ngựa chạy tới, cô nghĩ mãi mà không hiểu được Đinh Trữ một mình xông tới làm gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Đinh Trữ đang rực lên, tiếng vó ngựa dày đặc như mưa rơi, như những cây chùy nhỏ đập thẳng vào trong lòng cô.
Tu hành giả áo xám khựng người.
Hắn vốn đã định ra tay, nhưng lúc Đinh Trữ lao ra thùng xe có phát ra hai tia kiếm quang màu đen quỷ dị làm hắn thấy khó hiểu, nên hắn ngừng lại.
Đinh Trữ thực sự không phải là Tu Hành Giả bình thường.
Hắn biết vì sao tu hành giả áo xám lại dừng lại.
Nên hắn lập tức giơ tay lên, xùy một tiếng, lại một tia kiếm quang đen nhánh lao ra.
Bay thẳng về phía đoàn xe Tạ gia và tu hành giả áo xám.
Đường kiếm quang phá không từ một khoảng cách xa như vậy, trong đầu tu hành giả áo xám lập tức hiện ra đủ loại khả năng, những công pháp Kiếm Kinh cường đại thi nhau hiện lên trong đầu hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn đường kiếm quang màu đen.
Hắn sợ nó phát sinh ra những biến hóa kinh người.
Nhưng khi tia kiếm quang màu đen tới gần, hắn cảm nhận được sức mạnh của nó đã giảm hẳn đi, tốc độ bay cũng chậm hẳn lại, hàn khí lạnh buốt trong kiếm quang cũng gần như tan hết.
Tinh Thần Ngưng Sát.
Hắn lầm bầm, mày cau lại.
Hắn đã biết đấy là cái gì, cũng biết tu vi của Đinh Trữ yếu hơn mình rất nhiều.
Nhưng hắn lại mơ hồ có cảm giác bất an. . . Thiếu niên kia, hình như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, trong lúc vô hình đã khống chế tiết tấu của trận đấu.
Hắn đương nhiên không hề muốn có kẻ khác ngoài mình khống chế được tiết tấu chiến đấu.
Nên hắn hít sâu một hơi, không còn do dự nữa, hai luồng Chân Nguyên tinh khiết dũng mãnh truyền xuống chân.
Dưới đế giày của hắn, có hai mảnh ngọc phiến màu xanh nhạt.
Hai mảnh ngọc phiến này rất mỏng, chỉ dày bằng sợi tóc, thực không biết dùng cách nào mới cắt và chế ra được, vì bên trên ngọc phiến có rất nhiều phù văn rậm rạp.
Khi Chân Nguyên rót vào, phù một tiếng, dưới chân hắn xuất hiện hai cột sáng màu xanh.
Cả người hắn, biến mất trong hai cột sáng màu xanh đó.
Là thực sự biến mất.
Vì không có ai nhìn thấy thân ảnh hay sự tồn tại của hắn nữa.
/438
|