Lúc Yến đế ngự giá đến Lộc Sơn, tu hành giả hai nước Sở, Yến tuy không xuất hiện, nhưng địch ý trong lòng vẫn theo bản năng hiện ra, khí tức va chạm với nhau, khiến không khí trên Lộc Sơn trở nên khó thở.
Gió mây vặn vẹo, biến thành đủ loại hình dạng quỷ dị, những cực quang mà vốn chỉ những vùng địa cực mới có, bây giờ cũng liên tục hiện ra trên không trung, khiến bầu trời Lộc Sơn vô cùng rực rỡ.
Tuy nhiên, bầu không khí lại vô cùng khắc nghiệt, người ta không còn thấy chúng đẹp, mà chỉ cảm thấy sau những áng mây rực rỡ đó hẳn đang che giấu những con hung thú có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào.
Yến Đế đến Lộc Sơn không lâu, thì đầu phía đông của bình nguyên Lộc Sơn lại xuất hiện một hàng người chi chít.
Tuy đoàn người này còn cách Lộc Sơn khá xa, nhưng những đợt gió lạnh đã không ngừng quét tới, trên bầu trời, bỗng xuất hiện một dải mây đen cực lớn.
Dải mây đen này vô cùng âm trầm, không bị những vầng cực quang rực rỡ kia làm chấn động hay thay đổi chút nào.
Chỉ cần một dị tượng ấy, Đinh Ninh đã biết, chính là Hoàng Đế Quỷ Đế của Đại Tề Vương Triều đã đến.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười kỳ dị.
Bao nhiêu cường giả cao cấp cùng tề tựu lại một lần, đối với Nguyên Vũ Hoàng Đế, đấy mới thật sự là chuyện tốt.
Trong đội xe ngự giá của Tề đế, những cỗ xe của hoàng gia cũng có màu vàng sáng, khảm nạm toàn là vàng ngọc, trừ một chiếc kiệu lớn khổng lồ duy nhất mang màu đen kịt.
Cỗ kiệu đó được khiêng bởi tám người đàn ông lực lưỡng mặc giáp, làn da ẩn hiện trong lớp giáp có màu trắng bệch, cả cơ thể không hề có hơi ấm con người, cực kỳ âm lãnh.
Bên trong kiệu là một thế giới hoàn toàn độc lập, phía trên kiệu được nạm minh châu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ở giữa có hai chiếc ghế màu tím đen, tỏa mùi dầu thơm kỳ dị.
Trên một chiếc ghế có một người ngồi, người này mặc long bào, đầu đội Đế quan, mặt trắng không râu, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hơi dài, cả người tỏa khí thế ung dung cao quý, chính là Tề đế.
Người ngồi trên ghế còn lại, mặc áo dài đen kịt, trên tay đeo một sợi dây xích bằng xương trắng, mái tóc đen cũng được cài bằng ghim xương trắng, tuy là nam tử, nhưng khuôn mặt còn xinh đẹp hơn bất cứ mỹ nhân tuyệt đại nào.
Như sư, lần này tính mạng vạn dân Đại Yến vương triều, xin giao cả vào tay người, người. . .
Nét mặt và ngữ khí của Sở Đế cự kỳ cung kính, nếu có ai nhìn thấy cảnh này, chắc phải nghĩ chắc nam tử xinh đẹp áo đen kia mới chính là Tề đế.
Đối với người khác thì không sao, nhưng ở trước mặt ta đừng có bày ra vẻ vô liêm sỉ như thế.
Nam tử xinh đẹp áo đen chẳng thèm để tâm người kia là Đế Vương, lên tiếng cắt ngang: Ta đã cấp cho ngươi cỗ âm kiệu này, đã tới Lộc Sơn này rồi, đương nhiên là không còn tiếc mạng, chưa bao giờ nghĩ sẽ còn sống trở về, ngươi còn lo lắng cái gì?
Bị nam tử áo đen nói thẳng ra ý đồ, bảo mình là vô liêm sỉ, thế mà Tề đế chỉ bĩu môi cười mấy tiếng, không buồn để ý, nói càng thêm kính cẩn: Như sư, nếu người không thích nghe những lời kiểu này, thì ta sẽ không nói nữa, nếu ngươi muốn ta làm chuyện gì, xin cứ mở miệng.
Nam tử áo đen lắc đầu: Không cần, ngươi chỉ cần nhớ phải làm cho được chuyện ta đã bảo, sau khi ta chết, phải đưa thi thể ta về đưa cho đệ tử của ta .
Tề đế ra vẻ ngượng ngùng: Đâu phải nhất định sẽ chết.
Nam tử áo đen cau mày: Hồi nãy còn sợ ta không chịu chết, bây giờ lại nói như thế, không thấy mình vô sỉ lắm sao?
Tề đế lắc đầu, thở dài: Ta không thể ngạo thị thiên hạ như đám người Nguyên Vũ, với kẻ tài trí bình thường như ta, nếu ngay cả việc làm ấm nhân tâm cũng không làm được, thì thực là quá vô dụng.
Nam tử áo đen nhìn hắn, giọng chân thành: Ngươi khiêm tốn quá mức rồi.
Đêm tối buông xuống, ngự giá của Tề đế cuối cùng cũng đến chân núi Lộc Sơn.
Ba vị Đế Vương đều tới, chỉ còn đợi Tần Đế.
. . .
Ầm ầm!
Chiến thuyền thiết giáp cuối cùng cũng đã cập bờ.
Tiếng chiến thuyền chạm vào bờ cực lớn, như cả Thiên Địa đang thống khổ rên rỉ.
Mũi tàu đâm sầm vào bờ nham thạch, làm tóe lên những cơn bọt sóng trắng xóa.
Nguyên Vũ Hoàng Đế sải bước, đi xuống bờ đầu tiên.
Nguyên Vũ Hoàng Đế ngẩng đầu lên.
Trong ba năm tanh máu hắn đăng cơ, Nguyên Khí của Đại Tần vương triều đã bị đại thương, sau đó lại đánh nhau với Sở một trận làm động đến cả gân cốt, nên từ năm Nguyên Võ thứ ba, hắn và cả Đại Tần vương triều đều ẩn nhẫn, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đến bây giờ, hắn giống như thanh bảo kiếm xuất vỏ sau nhiều năm im lặng!
Nguyên Vũ Hoàng Đế động bước.
Hắn không cần xa giá, cứ bước bộ mà đi, và đi trên trước nhất.
Trong những năm chinh chiến, hắn và những tu hành giả đi theo hắn đều cùng nhau xông tới, và luôn là những người xông vào chiến trận đầu tiên.
Nhưng bây giờ, bên cạnh hắn lại không có một ai.
Hắn rất giận.
Cả thinh không cũng bị vạ lây.
Trên trời xuất hiện bốn cột mây cực lớn, quét sạch bầu trời.
Giữa bốn cột mây, vô số tinh quang lập loè, giống như cả Tinh Không đều bị hắn gom lại thành một khối, tháo xuống.
Những người ở trên những ngọn núi xung quanh Lộc Sơn đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu Sơn.
Màn cực quang rực rỡ bên trên Lộc Sơn bị một lực hấp dẫn kỳ dị kéo nó bay về phía Vu Sơn, kéo thành một vệt dài trên bầu trời.
Bốn cột mây và khoảng tinh quang ở giữa dần hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Tất cả ánh sáng đều rơi vào khoảng tinh không giữa bốn cột mây đó, vạn lưu quy nhất, bốn cột mây và khoảng tinh không sừng sững bất động, tiếp nhận tất cả.
Những người trên những đỉnh núi xung quanh Lộc Sơn đều là Đại Tông Sư, vậy mà ai nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng đều bị rúng động.
Họ nhận ra, đó là một cảnh giới mà họ không thể mô tả, và không thể hiểu được.
Có mấy người vì quá mức rung động mà không kềm chế được tâm thần, khiến bản thân theo bản năng sinh ra phản ứng.
Oanh một tiếng, trên đỉnh ngọn núi bị một vết kiếm niêm phong, bỗng tuôn ra một luồng tinh khí đỏ thẫm, bay thẳng trời cao.
Luồng tinh khí kia quá đỏ, đỏ đến mức chẳng khác gì một ngọn lửa.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi do Quách Đông Tương chiếm cứ lao ra một luồng hơi nước khổng lồ, tạo thành một con Thủy Long xanh thẫm cực lớn, bay thẳng lên trời cao, cơ thể như thực chất xuyên qua lớp mây mù.
Sau nửa hơi thở, trên một ngọn núi khác hiện lên hào quang màu tím, như vạn đóa U Lan cùng nở.
Những luồng khí tức này đều rất mạnh mẽ và to lớn, nhưng lại không đủ để so với bốn cột trụ và mảnh Tinh Không kia.
Đinh Ninh cau mày nhìn bốn cột trụ và mảnh tinh không tới gần, trong mắt hắn cũng lấp lánh như những ngôi sao.
Cảnh giới của Nguyên Vũ Hoàng Đế, cao hơn hắn dự đoán một chút.
Trong hành cung trên đỉnh Lộc Sơn, Sở Đế già nua nắm lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo của Triệu Hương phi, cảm khái, Cách lâu như vậy, Tần Vương Triều. . . và thiên hạ, rút cuộc cũng đã xuất hiện người thứ hai đạt tới cảnh giới này.
Mặc Thủ Thành già nua không kém nhìn bốn cột mây và mảnh Tinh Không, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm khái.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn hạ cái thành này, vị thiên cổ nhất đế phải trả bao nhiêu giá, chỉ có người giống như lão mới biết rõ.
“Có lẽ có thể.
Lão xoay đầu lại, khẽ nói với Phan Nhược Diệp.
Phan Nhược Diệp gật đầu.
Tất cả Chân Nguyên trong người bà ta đều được đẩy hết ra ngoài.
Một luồng kiếm quang trắng xóa, đâm thẳng lên bầu trời bên trên đỉnh núi.
Đinh Ninh cau mày.
Phát ra một kích toàn lực như vậy vào bây giờ, chỉ khi đã có mục tiêu xác định hoặc báo cho người biết bà ta biết mà thôi.
Bà ta với Mặc Thủ Thành, còn đang đợi cái gì?
Gió mây vặn vẹo, biến thành đủ loại hình dạng quỷ dị, những cực quang mà vốn chỉ những vùng địa cực mới có, bây giờ cũng liên tục hiện ra trên không trung, khiến bầu trời Lộc Sơn vô cùng rực rỡ.
Tuy nhiên, bầu không khí lại vô cùng khắc nghiệt, người ta không còn thấy chúng đẹp, mà chỉ cảm thấy sau những áng mây rực rỡ đó hẳn đang che giấu những con hung thú có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào.
Yến Đế đến Lộc Sơn không lâu, thì đầu phía đông của bình nguyên Lộc Sơn lại xuất hiện một hàng người chi chít.
Tuy đoàn người này còn cách Lộc Sơn khá xa, nhưng những đợt gió lạnh đã không ngừng quét tới, trên bầu trời, bỗng xuất hiện một dải mây đen cực lớn.
Dải mây đen này vô cùng âm trầm, không bị những vầng cực quang rực rỡ kia làm chấn động hay thay đổi chút nào.
Chỉ cần một dị tượng ấy, Đinh Ninh đã biết, chính là Hoàng Đế Quỷ Đế của Đại Tề Vương Triều đã đến.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười kỳ dị.
Bao nhiêu cường giả cao cấp cùng tề tựu lại một lần, đối với Nguyên Vũ Hoàng Đế, đấy mới thật sự là chuyện tốt.
Trong đội xe ngự giá của Tề đế, những cỗ xe của hoàng gia cũng có màu vàng sáng, khảm nạm toàn là vàng ngọc, trừ một chiếc kiệu lớn khổng lồ duy nhất mang màu đen kịt.
Cỗ kiệu đó được khiêng bởi tám người đàn ông lực lưỡng mặc giáp, làn da ẩn hiện trong lớp giáp có màu trắng bệch, cả cơ thể không hề có hơi ấm con người, cực kỳ âm lãnh.
Bên trong kiệu là một thế giới hoàn toàn độc lập, phía trên kiệu được nạm minh châu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ở giữa có hai chiếc ghế màu tím đen, tỏa mùi dầu thơm kỳ dị.
Trên một chiếc ghế có một người ngồi, người này mặc long bào, đầu đội Đế quan, mặt trắng không râu, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hơi dài, cả người tỏa khí thế ung dung cao quý, chính là Tề đế.
Người ngồi trên ghế còn lại, mặc áo dài đen kịt, trên tay đeo một sợi dây xích bằng xương trắng, mái tóc đen cũng được cài bằng ghim xương trắng, tuy là nam tử, nhưng khuôn mặt còn xinh đẹp hơn bất cứ mỹ nhân tuyệt đại nào.
Như sư, lần này tính mạng vạn dân Đại Yến vương triều, xin giao cả vào tay người, người. . .
Nét mặt và ngữ khí của Sở Đế cự kỳ cung kính, nếu có ai nhìn thấy cảnh này, chắc phải nghĩ chắc nam tử xinh đẹp áo đen kia mới chính là Tề đế.
Đối với người khác thì không sao, nhưng ở trước mặt ta đừng có bày ra vẻ vô liêm sỉ như thế.
Nam tử xinh đẹp áo đen chẳng thèm để tâm người kia là Đế Vương, lên tiếng cắt ngang: Ta đã cấp cho ngươi cỗ âm kiệu này, đã tới Lộc Sơn này rồi, đương nhiên là không còn tiếc mạng, chưa bao giờ nghĩ sẽ còn sống trở về, ngươi còn lo lắng cái gì?
Bị nam tử áo đen nói thẳng ra ý đồ, bảo mình là vô liêm sỉ, thế mà Tề đế chỉ bĩu môi cười mấy tiếng, không buồn để ý, nói càng thêm kính cẩn: Như sư, nếu người không thích nghe những lời kiểu này, thì ta sẽ không nói nữa, nếu ngươi muốn ta làm chuyện gì, xin cứ mở miệng.
Nam tử áo đen lắc đầu: Không cần, ngươi chỉ cần nhớ phải làm cho được chuyện ta đã bảo, sau khi ta chết, phải đưa thi thể ta về đưa cho đệ tử của ta .
Tề đế ra vẻ ngượng ngùng: Đâu phải nhất định sẽ chết.
Nam tử áo đen cau mày: Hồi nãy còn sợ ta không chịu chết, bây giờ lại nói như thế, không thấy mình vô sỉ lắm sao?
Tề đế lắc đầu, thở dài: Ta không thể ngạo thị thiên hạ như đám người Nguyên Vũ, với kẻ tài trí bình thường như ta, nếu ngay cả việc làm ấm nhân tâm cũng không làm được, thì thực là quá vô dụng.
Nam tử áo đen nhìn hắn, giọng chân thành: Ngươi khiêm tốn quá mức rồi.
Đêm tối buông xuống, ngự giá của Tề đế cuối cùng cũng đến chân núi Lộc Sơn.
Ba vị Đế Vương đều tới, chỉ còn đợi Tần Đế.
. . .
Ầm ầm!
Chiến thuyền thiết giáp cuối cùng cũng đã cập bờ.
Tiếng chiến thuyền chạm vào bờ cực lớn, như cả Thiên Địa đang thống khổ rên rỉ.
Mũi tàu đâm sầm vào bờ nham thạch, làm tóe lên những cơn bọt sóng trắng xóa.
Nguyên Vũ Hoàng Đế sải bước, đi xuống bờ đầu tiên.
Nguyên Vũ Hoàng Đế ngẩng đầu lên.
Trong ba năm tanh máu hắn đăng cơ, Nguyên Khí của Đại Tần vương triều đã bị đại thương, sau đó lại đánh nhau với Sở một trận làm động đến cả gân cốt, nên từ năm Nguyên Võ thứ ba, hắn và cả Đại Tần vương triều đều ẩn nhẫn, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đến bây giờ, hắn giống như thanh bảo kiếm xuất vỏ sau nhiều năm im lặng!
Nguyên Vũ Hoàng Đế động bước.
Hắn không cần xa giá, cứ bước bộ mà đi, và đi trên trước nhất.
Trong những năm chinh chiến, hắn và những tu hành giả đi theo hắn đều cùng nhau xông tới, và luôn là những người xông vào chiến trận đầu tiên.
Nhưng bây giờ, bên cạnh hắn lại không có một ai.
Hắn rất giận.
Cả thinh không cũng bị vạ lây.
Trên trời xuất hiện bốn cột mây cực lớn, quét sạch bầu trời.
Giữa bốn cột mây, vô số tinh quang lập loè, giống như cả Tinh Không đều bị hắn gom lại thành một khối, tháo xuống.
Những người ở trên những ngọn núi xung quanh Lộc Sơn đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu Sơn.
Màn cực quang rực rỡ bên trên Lộc Sơn bị một lực hấp dẫn kỳ dị kéo nó bay về phía Vu Sơn, kéo thành một vệt dài trên bầu trời.
Bốn cột mây và khoảng tinh quang ở giữa dần hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Tất cả ánh sáng đều rơi vào khoảng tinh không giữa bốn cột mây đó, vạn lưu quy nhất, bốn cột mây và khoảng tinh không sừng sững bất động, tiếp nhận tất cả.
Những người trên những đỉnh núi xung quanh Lộc Sơn đều là Đại Tông Sư, vậy mà ai nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng đều bị rúng động.
Họ nhận ra, đó là một cảnh giới mà họ không thể mô tả, và không thể hiểu được.
Có mấy người vì quá mức rung động mà không kềm chế được tâm thần, khiến bản thân theo bản năng sinh ra phản ứng.
Oanh một tiếng, trên đỉnh ngọn núi bị một vết kiếm niêm phong, bỗng tuôn ra một luồng tinh khí đỏ thẫm, bay thẳng trời cao.
Luồng tinh khí kia quá đỏ, đỏ đến mức chẳng khác gì một ngọn lửa.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi do Quách Đông Tương chiếm cứ lao ra một luồng hơi nước khổng lồ, tạo thành một con Thủy Long xanh thẫm cực lớn, bay thẳng lên trời cao, cơ thể như thực chất xuyên qua lớp mây mù.
Sau nửa hơi thở, trên một ngọn núi khác hiện lên hào quang màu tím, như vạn đóa U Lan cùng nở.
Những luồng khí tức này đều rất mạnh mẽ và to lớn, nhưng lại không đủ để so với bốn cột trụ và mảnh Tinh Không kia.
Đinh Ninh cau mày nhìn bốn cột trụ và mảnh tinh không tới gần, trong mắt hắn cũng lấp lánh như những ngôi sao.
Cảnh giới của Nguyên Vũ Hoàng Đế, cao hơn hắn dự đoán một chút.
Trong hành cung trên đỉnh Lộc Sơn, Sở Đế già nua nắm lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo của Triệu Hương phi, cảm khái, Cách lâu như vậy, Tần Vương Triều. . . và thiên hạ, rút cuộc cũng đã xuất hiện người thứ hai đạt tới cảnh giới này.
Mặc Thủ Thành già nua không kém nhìn bốn cột mây và mảnh Tinh Không, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm khái.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn hạ cái thành này, vị thiên cổ nhất đế phải trả bao nhiêu giá, chỉ có người giống như lão mới biết rõ.
“Có lẽ có thể.
Lão xoay đầu lại, khẽ nói với Phan Nhược Diệp.
Phan Nhược Diệp gật đầu.
Tất cả Chân Nguyên trong người bà ta đều được đẩy hết ra ngoài.
Một luồng kiếm quang trắng xóa, đâm thẳng lên bầu trời bên trên đỉnh núi.
Đinh Ninh cau mày.
Phát ra một kích toàn lực như vậy vào bây giờ, chỉ khi đã có mục tiêu xác định hoặc báo cho người biết bà ta biết mà thôi.
Bà ta với Mặc Thủ Thành, còn đang đợi cái gì?
/438
|