Đại môn bằng thanh ngọc rất lớn, lớn tựa như một cái cổng thành.
Kiếm sư áo xanh đứng nghiêm bên cạnh cửa, dù hắn chỉ xuôi tay đứng lặng thinh nhưng phong thái tự nhiên dã vượt qua tất cả các sư trưởng dẫn thí sinh tới đây. Hắn yên lặng mời mọi người qua cửa nhưng cái Đại môn này hiện giờ vẫn còn đang đóng chặt, trong lòng tất cả các thí sinh trên sơn đạo đều tự biết cái Đại Môn bằng ngọc này không thể dễ dàng đi qua.
Tất cả các thí sinh đều muốn được gợi ý thêm một chút, nhưng vẻ mặt của kiếm sư áo xanh vẫn phẳng lì như ngọc, hiển nhiên không định nói thêm gì nữa.
Hắn đứng yên ở đó, trầm mặc như một bức tượng.
“Lẽ nào đi qua Đại môn này chính là khảo hạch đầu tiên?”
Tạ Trường Thắng híp mắt nhìn cái Đại môn thanh ngọc to như cửa thành, nhỏ giọng hỏi đám người Trương Nghi bên cạnh: “ Là muốn kiểm tra cảm giác hay là lĩnh ngộ? Chỗ trống phía sau Đại môn kia là để làm gì?”
Trương Nghi lắc đầu đáp: “ Bất kể là kiểm tra điều gì thì chỉ sợ cũng phải lại gần một chút thì mới có thể đoán được.”
Vậy đến lúc nào thì đánh thức hắn?
Tạ Trường Thắng xoay người nhìn về phía Đinh Ninh.
Kiếm hội đã bắt đầu, cũng không thể để cho Đinh Ninh cứ mãi nhắm mắt tiếp tục tu hành.
Nhưng không cần phải đánh thức, khi hắn vừa xoay người nhìn về phía Đinh Ninh thì đã thấy Đinh Ninh đang nhìn lại hắn.
Đinh Ninh đã tỉnh lại.
Ngay khi Đại môn thanh ngọc kia xuất hiện, Đinh Ninh liền tỉnh lại.
Hắn không hề hỏi ai về chuyện của Tiết Vong Hư, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào Đại môn kia.
Chỉ trong tích tắc khi ánh mắt chạm nhau, sự buồn bực của Tạ Trường Thắng chợt biến mất, thay vào đó là một cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Lúc này vẻ mặt của Đinh Ninh vẫn bình thản yên lặng như phần lớn thời gian khác nhưng sâu trong tròng mắt của hắn lại lấp lánh ngũ sắc yêu dị, giống như từ đáy mắt đã bốc cháy lên một ngọn lửa năm màu.
Mấu chốt là ở chỗ hắn có thể khẳng định Đinh Ninh có sát ý và lửa giận nhưng căn bản lại không thể nhìn ra.
Hoặc có thể nói cả người Đinh Ninh lúc này đang tĩnh lặng, lạnh băng như mũi kiếm, dù không tỏa ra bất cứ hỏa khí gì nhưng nếu tùy tiện động vào hắn sẽ khiến người ta chảy máu.
Chúng ta vào thôi.
Đinh Ninh nói, bắt đầu cất bước di chuyển.
Tạ Trường Thắng liền nhướng mày.
Trạng thái của Đinh Ninh khiến cho hắn tuy có chút sợ hãi nhưng lại không kiềm được mà cảm thấy hưng phấn.
Trực giác của hắn cho biết Mân Sơn Kiếm Hội năm nay sẽ xảy ra những chuyện không giống với bình thường.
***
Bất kể Đại môn bằng thanh ngọc đại diện cho sự bắt đầu của Mân Sơn Kiếm Hội này huyền diệu đến cỡ nào thì khi đến gần tất nhiên vẫn có thể hiểu rõ hơn một chút.
Khi Đinh Ninh bắt đầu bước đi, hơn một nghìn thí sinh đứng đằng trước hắn cũng đã bắt đầu di chuyển. Thí sinh đứng ở đầu sơn đạo gần với Đại môn thanh ngọc nhất chỉ có thể cảm nhận được khí tức hùng vĩ và trầm trọng của nó, trên mặt ngọc trơn như đổ mỡ cũng không có bất kỳ dấu vết hay Phù văn nào, có muốn đưa tay ra đẩy cửa cũng không biết phải đẩy ở đâu.
Bởi vì không hề cảm giác có sự nguy hiểm hay sát cơ khủng bố nào tồn tại nên những thí sinh này vô thức ngày càng lại gần, cho đến khi chỉ còn cách đại môn vài bước, cả người chìm trong ánh sáng màu xanh mờ nhạt tỏa ra từ thanh ngọc.
Hơn một nghìn thí sinh tụ tập thành tầng thành lớp phía trước Đại môn, chen chúc sát nhau, dần dần tạo thành một vòng vây không thể chen qua.
Khi đám người Đinh Ninh đi vào vòng vây, mọi người trong đó liền xôn xao, rất nhiều người nghĩ đến chuyện lúc trước mà không tự chủ đứng tránh ra một chút, nhường cho Đinh Ninh đi qua.
Nhưng không phải là toàn bộ.
Một thí sinh cảm thấy được sự đè ép từ phía sau, lại đang đứng đối diện với Đại môn phát ra khí tức hùng vĩ, trầm trọng nên không có chỗ mà xoay trở, hắn liền tức giận quay người quát về phía sau: “ Chen chúc cái gì mà chen chúc, nếu muốn đến trước sao không cố gắng đi sớm đi, giờ cứ lấn tới lấn lui cản trở người ta tham ngộ là sao?”
Thanh âm của tên thí sinh này cũng không lớn, nhưng vào lúc xung quanh đang yên tĩnh không một tiếng động này tiếng quát của hắn liền trở nên chói tai.
Hơn nữa trên người hắn đang mặc trang phục Bạch Đế Sái Ngân Tinh, khi vừa xoay người lại những ngôi sao bạc trên tấm áo trắng của hắn đều lấp ánh như hóa thành ánh kiếm bay lượn.
Đây chính là đồng phục của Dưỡng Tinh Kiếm viện.
Năm nay Dưỡng Tinh Kiếm viện chí có đúng một thí sinh là Thiệu Dương Minh, đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm trên Tài Tuấn Sách.
Cho nên tên thí sinh này tất nhiên chính là Thiệu Dương Minh, lời nói của một người như hắn hiển nhiên là vô cùng có trọng lượng.
Mười mấy tên thí sinh đứng phía sau Thiệu Dương Minh cũng nhìn xuống dưới, ánh mắt không vui.
Đoàn người liền tách ra.
Ánh mắt của Thiệu Dương Minh rơi vào vào người Đinh Ninh.
Đinh Ninh ở phía trước Thiệu Dương Minh, chỉ còn cách hắn vài chục bước. Sau khi Thiệu Dương Minh đã lên tiếng, Đinh Ninh liền gật đầu với hắn, bình tĩnh nói: “ Vô ý tứ rồi, xin nhường một chút, ta muốn qua cửa.”
Thiệu Dương Minh nghe vậy liền giận dữ nói: Thứ tự trước sau như vậy, vì sao ta lại phải nhường?”
Rất nhiều người xung quanh cũng không thể lý giải được sự bình thản lạnh lùng hiện tại của Đinh Ninh, mặc dù họ cảm thấy tình trạng của Đinh Ninh quả là khiến người ta đau lòng, nhưng Mân Sơn Kiếm Hội này chỉ sợ chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của bọn họ, sao lại có thể chỉ vì lão sư của ngươi vừa chết mà ta liền cảm thấy muốn nhường ngươi được?
Nhưng Đinh Ninh vẫn bình thản như cũ.
Hắn nhìn Thiệu Dương Minh nói: “ Bởi vì ta muốn đi qua cửa từ chỗ của ngươi.”
Cả con đường liền trở nên tĩnh lặng.
Vẻ mặt của Thiệu Dương Minh liền biến đổi trong phút chốc, mắt hắn trợn lên, trợn to đến cực điểm.
Ngay cả đám người Tạ Trường Thắng đứng phía sau Đinh Ninh trong mắt cũng tràn ngập sự nghi ngờ.
Lúc này tất cả mọi người mới ngộ ra, Đinh Ninh ngay từ phút đầu tiên đã nói “ Ta muốn vào cửa” chứ không phải là muốn lại gần quan sát.
Lẽ nào chỉ trong quá trình đi từ đằng xa tới đây hắn đã có thể hiểu được sự huyền diệu của Đại môn này?
Ta không muốn lãng phí thời gian.
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Đinh Ninh liền nói tiếp.
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước.
Không có ai ngăn cản hắn nữa,
Ngay cả kẻ trước đó có thái độ kịch liệt nhất là Thiệu Dương Minh cũng vô thức xoay người lại, cùng với những người xung quanh nhường ra một con đường.
Đinh Ninh đi thẳng qua đám người bọn họ, tiến về phía Kiếm Sư mặc áo xanh đang đứng cạnh Đại môn bằng thanh ngọc kia.
Trong ánh mắt đạm bạc của Kiếm Sư áo xanh bỗng xuất hiện một tia sáng rực rỡ khác thường.
“Kính mong Tiên sinh cho ta qua cửa.
Đinh Ninh đi tới trước người hắn, nghiêm túc kính cẩn khom người thi lễ thật sâu.
Kiếm Sư áo xanh hơi cúi người đáp lễ, đồng ý.
Đại môn nặng nề chậm rãi tách mở, tỏa ra một chùm hào quang, đằng sau nó tựa như có một thế giới mới tràn đầy ánh sáng.
Chỉ như vậy sao?
Phần lớn các thí sinh đứng nhìn đều kinh ngạc đến khó tả. Đinh Ninh chẳng hề làm gì, chỉ nghiêm túc thi lễ rồi hỏi xin qua cửa, sau đó gã Kiếm Sư áo xanh kia liền mở cửa ra cho hắn vào.
Đây là cách để đi qua Đại môn bằng thanh ngọc sao?
Đinh Ninh không hề dừng lại, hắn gật đầu cám ơn Kiếm Sư áo xanh một cái rồi tiếp tục đi vào giữa luồng sáng của đại môn, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Chuyện này là sao?”
Tạ Trường Thắng cũng ngây người ra, tại Mân Sơn Kiếm Hội được cả thiên hạ nhìn vào này sao lại có cái cách tiến vào Đại môn như vậy chứ?
“Tôn sư trọng đạo… Hiểu biết lễ nghi… Đại môn này chính là đạo lý đó. Mân Sơn Kiếm Tông ngay từ đầu đã muốn thức tỉnh thí sinh, mặc kệ ngươi có tu vi gì, mặc kệ thân phận tương lai của ngươi ra sao cũng đều phải nhớ tôn sư, biết lễ.
“Nhưng Đinh Ninh sư đệ rất giỏi ở chỗ, hẳn trong lúc đi tới đây hắn đã nhìn ra khí tức của Đại môn này gắn liền với người Sư trưởng của Mân Sơn Kiếm Tông nên chỉ có Sư trưởng đó mới có thể mở được đại môn. Hắn cảm giác được điều đó nên mới có thể hiểu được ý tứ của Đại môn thanh ngọc này, mới có thể trở thành người đầu tiên qua cửa.”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai của đám người Tạ Trường Thắng.
Hô hấp của Tạ Trường Thắng hơi ngừng lại, hắn quay đầu.
Hắn nhận ra người vừa nói chính là Trương Nghi với những vệt nước mắt còn chưa khô.
Ngay khi hắn quay đầu lại, Trương Nghi cũng đã lướt qua người hắn đi về phía gã Kiếm Sư màu xanh kia.
Kính Mong Tiên sinh cho phép ta qua cửa.
Giống hệt với Đinh Ninh, Trương Nghi cũng nghiêm túc thi lễ với Kiếm Sư mặc áo xanh.
Tiếp đó Kiếm Sư liền đáp lễ và đồng ý.
Đại môn thanh ngọc lại sáng ngời.
Trương Nghi theo sát Đinh Ninh, là người thứ hai biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đại Sư huynh.
Thẩm Dịch hít sâu một hơi, bước nhanh về phía trước.
Hắn hiểu rõ Trương Nghi vô cùng, hắn biết Trương Nghi ngày thường quả thật có chút không quyết đoán, hơn nữa Trương Nghi cũng không thích gây huyên náo, cho nên hắn hiểu ra lúc này Trương Nghi muốn qua cửa thứ hai chỉ vì muốn theo sát Đinh Ninh.
Bóng dáng của Thẩm Dịch cũng nhanh chóng biến mất bên trong ánh sáng của Đại môn.
***
Rất giỏi.
Nhìn thấy sự việc như vậy, viên quan trung niên mặc đồ đen kia liền phát ra một tiếng cảm khái tự đáy lòng.
Rất nhiều Sư trưởng dẫn thí sinh đến đây cũng cảm khái như vậy.
Bọn họ hoặc nói ra miệng, hoặc chỉ thầm nhủ trong lòng, một nửa là dành cho những người trẻ tuổi kia, một nửa còn lại là để tiễn đưa Tiết Vong Hư.
Cung nữ họ Dung đứng ở cách Đại Môn màu thanh ngọc này cũng không xa.
Lúc này khi các thí sinh còn lại còn chưa kịp phản ứng, Đinh Ninh và những người xung quanh hắn đều đã lần lượt biến mất khỏi tầm mắt của nàng, đi vào luồng ánh sáng bên trong Đại môn.
Muốn tranh giành vị trí đệ nhất sao?”
Lúc này nàng lại phảng phất biến thành người hiểu rõ Đinh Ninh nhất, liền chậm rãi lầm bầm.
Khuôn mặt nàng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như gốm sứ, càng nhìn càng thấy giống như khuôn mặt của một bức tượng phật chứ không còn giống con người.
Nàng không cho Đinh Ninh giành được thắng lợi trong Mân Sơn Kiếm Hội.
Nhưng Đinh Ninh lại không chỉ muốn thắng lợi.
Hắn muốn giành vòng nguyệt quế, hắn muốn được đứng đầu!
Hơn nữa hiện giờ Đinh Ninh ra vẻ ta đây khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy, Đinh Ninh muốn qua mỗi giai đoạn, mỗi cuộc tỷ thí tại Mân Sơn Kiếm Hội đều là người đầu tiên qua ải, muốn trở thành người luôn luôn đứng đầu!
Kiếm sư áo xanh đứng nghiêm bên cạnh cửa, dù hắn chỉ xuôi tay đứng lặng thinh nhưng phong thái tự nhiên dã vượt qua tất cả các sư trưởng dẫn thí sinh tới đây. Hắn yên lặng mời mọi người qua cửa nhưng cái Đại môn này hiện giờ vẫn còn đang đóng chặt, trong lòng tất cả các thí sinh trên sơn đạo đều tự biết cái Đại Môn bằng ngọc này không thể dễ dàng đi qua.
Tất cả các thí sinh đều muốn được gợi ý thêm một chút, nhưng vẻ mặt của kiếm sư áo xanh vẫn phẳng lì như ngọc, hiển nhiên không định nói thêm gì nữa.
Hắn đứng yên ở đó, trầm mặc như một bức tượng.
“Lẽ nào đi qua Đại môn này chính là khảo hạch đầu tiên?”
Tạ Trường Thắng híp mắt nhìn cái Đại môn thanh ngọc to như cửa thành, nhỏ giọng hỏi đám người Trương Nghi bên cạnh: “ Là muốn kiểm tra cảm giác hay là lĩnh ngộ? Chỗ trống phía sau Đại môn kia là để làm gì?”
Trương Nghi lắc đầu đáp: “ Bất kể là kiểm tra điều gì thì chỉ sợ cũng phải lại gần một chút thì mới có thể đoán được.”
Vậy đến lúc nào thì đánh thức hắn?
Tạ Trường Thắng xoay người nhìn về phía Đinh Ninh.
Kiếm hội đã bắt đầu, cũng không thể để cho Đinh Ninh cứ mãi nhắm mắt tiếp tục tu hành.
Nhưng không cần phải đánh thức, khi hắn vừa xoay người nhìn về phía Đinh Ninh thì đã thấy Đinh Ninh đang nhìn lại hắn.
Đinh Ninh đã tỉnh lại.
Ngay khi Đại môn thanh ngọc kia xuất hiện, Đinh Ninh liền tỉnh lại.
Hắn không hề hỏi ai về chuyện của Tiết Vong Hư, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn vào Đại môn kia.
Chỉ trong tích tắc khi ánh mắt chạm nhau, sự buồn bực của Tạ Trường Thắng chợt biến mất, thay vào đó là một cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Lúc này vẻ mặt của Đinh Ninh vẫn bình thản yên lặng như phần lớn thời gian khác nhưng sâu trong tròng mắt của hắn lại lấp lánh ngũ sắc yêu dị, giống như từ đáy mắt đã bốc cháy lên một ngọn lửa năm màu.
Mấu chốt là ở chỗ hắn có thể khẳng định Đinh Ninh có sát ý và lửa giận nhưng căn bản lại không thể nhìn ra.
Hoặc có thể nói cả người Đinh Ninh lúc này đang tĩnh lặng, lạnh băng như mũi kiếm, dù không tỏa ra bất cứ hỏa khí gì nhưng nếu tùy tiện động vào hắn sẽ khiến người ta chảy máu.
Chúng ta vào thôi.
Đinh Ninh nói, bắt đầu cất bước di chuyển.
Tạ Trường Thắng liền nhướng mày.
Trạng thái của Đinh Ninh khiến cho hắn tuy có chút sợ hãi nhưng lại không kiềm được mà cảm thấy hưng phấn.
Trực giác của hắn cho biết Mân Sơn Kiếm Hội năm nay sẽ xảy ra những chuyện không giống với bình thường.
***
Bất kể Đại môn bằng thanh ngọc đại diện cho sự bắt đầu của Mân Sơn Kiếm Hội này huyền diệu đến cỡ nào thì khi đến gần tất nhiên vẫn có thể hiểu rõ hơn một chút.
Khi Đinh Ninh bắt đầu bước đi, hơn một nghìn thí sinh đứng đằng trước hắn cũng đã bắt đầu di chuyển. Thí sinh đứng ở đầu sơn đạo gần với Đại môn thanh ngọc nhất chỉ có thể cảm nhận được khí tức hùng vĩ và trầm trọng của nó, trên mặt ngọc trơn như đổ mỡ cũng không có bất kỳ dấu vết hay Phù văn nào, có muốn đưa tay ra đẩy cửa cũng không biết phải đẩy ở đâu.
Bởi vì không hề cảm giác có sự nguy hiểm hay sát cơ khủng bố nào tồn tại nên những thí sinh này vô thức ngày càng lại gần, cho đến khi chỉ còn cách đại môn vài bước, cả người chìm trong ánh sáng màu xanh mờ nhạt tỏa ra từ thanh ngọc.
Hơn một nghìn thí sinh tụ tập thành tầng thành lớp phía trước Đại môn, chen chúc sát nhau, dần dần tạo thành một vòng vây không thể chen qua.
Khi đám người Đinh Ninh đi vào vòng vây, mọi người trong đó liền xôn xao, rất nhiều người nghĩ đến chuyện lúc trước mà không tự chủ đứng tránh ra một chút, nhường cho Đinh Ninh đi qua.
Nhưng không phải là toàn bộ.
Một thí sinh cảm thấy được sự đè ép từ phía sau, lại đang đứng đối diện với Đại môn phát ra khí tức hùng vĩ, trầm trọng nên không có chỗ mà xoay trở, hắn liền tức giận quay người quát về phía sau: “ Chen chúc cái gì mà chen chúc, nếu muốn đến trước sao không cố gắng đi sớm đi, giờ cứ lấn tới lấn lui cản trở người ta tham ngộ là sao?”
Thanh âm của tên thí sinh này cũng không lớn, nhưng vào lúc xung quanh đang yên tĩnh không một tiếng động này tiếng quát của hắn liền trở nên chói tai.
Hơn nữa trên người hắn đang mặc trang phục Bạch Đế Sái Ngân Tinh, khi vừa xoay người lại những ngôi sao bạc trên tấm áo trắng của hắn đều lấp ánh như hóa thành ánh kiếm bay lượn.
Đây chính là đồng phục của Dưỡng Tinh Kiếm viện.
Năm nay Dưỡng Tinh Kiếm viện chí có đúng một thí sinh là Thiệu Dương Minh, đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm trên Tài Tuấn Sách.
Cho nên tên thí sinh này tất nhiên chính là Thiệu Dương Minh, lời nói của một người như hắn hiển nhiên là vô cùng có trọng lượng.
Mười mấy tên thí sinh đứng phía sau Thiệu Dương Minh cũng nhìn xuống dưới, ánh mắt không vui.
Đoàn người liền tách ra.
Ánh mắt của Thiệu Dương Minh rơi vào vào người Đinh Ninh.
Đinh Ninh ở phía trước Thiệu Dương Minh, chỉ còn cách hắn vài chục bước. Sau khi Thiệu Dương Minh đã lên tiếng, Đinh Ninh liền gật đầu với hắn, bình tĩnh nói: “ Vô ý tứ rồi, xin nhường một chút, ta muốn qua cửa.”
Thiệu Dương Minh nghe vậy liền giận dữ nói: Thứ tự trước sau như vậy, vì sao ta lại phải nhường?”
Rất nhiều người xung quanh cũng không thể lý giải được sự bình thản lạnh lùng hiện tại của Đinh Ninh, mặc dù họ cảm thấy tình trạng của Đinh Ninh quả là khiến người ta đau lòng, nhưng Mân Sơn Kiếm Hội này chỉ sợ chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của bọn họ, sao lại có thể chỉ vì lão sư của ngươi vừa chết mà ta liền cảm thấy muốn nhường ngươi được?
Nhưng Đinh Ninh vẫn bình thản như cũ.
Hắn nhìn Thiệu Dương Minh nói: “ Bởi vì ta muốn đi qua cửa từ chỗ của ngươi.”
Cả con đường liền trở nên tĩnh lặng.
Vẻ mặt của Thiệu Dương Minh liền biến đổi trong phút chốc, mắt hắn trợn lên, trợn to đến cực điểm.
Ngay cả đám người Tạ Trường Thắng đứng phía sau Đinh Ninh trong mắt cũng tràn ngập sự nghi ngờ.
Lúc này tất cả mọi người mới ngộ ra, Đinh Ninh ngay từ phút đầu tiên đã nói “ Ta muốn vào cửa” chứ không phải là muốn lại gần quan sát.
Lẽ nào chỉ trong quá trình đi từ đằng xa tới đây hắn đã có thể hiểu được sự huyền diệu của Đại môn này?
Ta không muốn lãng phí thời gian.
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Đinh Ninh liền nói tiếp.
Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước.
Không có ai ngăn cản hắn nữa,
Ngay cả kẻ trước đó có thái độ kịch liệt nhất là Thiệu Dương Minh cũng vô thức xoay người lại, cùng với những người xung quanh nhường ra một con đường.
Đinh Ninh đi thẳng qua đám người bọn họ, tiến về phía Kiếm Sư mặc áo xanh đang đứng cạnh Đại môn bằng thanh ngọc kia.
Trong ánh mắt đạm bạc của Kiếm Sư áo xanh bỗng xuất hiện một tia sáng rực rỡ khác thường.
“Kính mong Tiên sinh cho ta qua cửa.
Đinh Ninh đi tới trước người hắn, nghiêm túc kính cẩn khom người thi lễ thật sâu.
Kiếm Sư áo xanh hơi cúi người đáp lễ, đồng ý.
Đại môn nặng nề chậm rãi tách mở, tỏa ra một chùm hào quang, đằng sau nó tựa như có một thế giới mới tràn đầy ánh sáng.
Chỉ như vậy sao?
Phần lớn các thí sinh đứng nhìn đều kinh ngạc đến khó tả. Đinh Ninh chẳng hề làm gì, chỉ nghiêm túc thi lễ rồi hỏi xin qua cửa, sau đó gã Kiếm Sư áo xanh kia liền mở cửa ra cho hắn vào.
Đây là cách để đi qua Đại môn bằng thanh ngọc sao?
Đinh Ninh không hề dừng lại, hắn gật đầu cám ơn Kiếm Sư áo xanh một cái rồi tiếp tục đi vào giữa luồng sáng của đại môn, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Chuyện này là sao?”
Tạ Trường Thắng cũng ngây người ra, tại Mân Sơn Kiếm Hội được cả thiên hạ nhìn vào này sao lại có cái cách tiến vào Đại môn như vậy chứ?
“Tôn sư trọng đạo… Hiểu biết lễ nghi… Đại môn này chính là đạo lý đó. Mân Sơn Kiếm Tông ngay từ đầu đã muốn thức tỉnh thí sinh, mặc kệ ngươi có tu vi gì, mặc kệ thân phận tương lai của ngươi ra sao cũng đều phải nhớ tôn sư, biết lễ.
“Nhưng Đinh Ninh sư đệ rất giỏi ở chỗ, hẳn trong lúc đi tới đây hắn đã nhìn ra khí tức của Đại môn này gắn liền với người Sư trưởng của Mân Sơn Kiếm Tông nên chỉ có Sư trưởng đó mới có thể mở được đại môn. Hắn cảm giác được điều đó nên mới có thể hiểu được ý tứ của Đại môn thanh ngọc này, mới có thể trở thành người đầu tiên qua cửa.”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai của đám người Tạ Trường Thắng.
Hô hấp của Tạ Trường Thắng hơi ngừng lại, hắn quay đầu.
Hắn nhận ra người vừa nói chính là Trương Nghi với những vệt nước mắt còn chưa khô.
Ngay khi hắn quay đầu lại, Trương Nghi cũng đã lướt qua người hắn đi về phía gã Kiếm Sư màu xanh kia.
Kính Mong Tiên sinh cho phép ta qua cửa.
Giống hệt với Đinh Ninh, Trương Nghi cũng nghiêm túc thi lễ với Kiếm Sư mặc áo xanh.
Tiếp đó Kiếm Sư liền đáp lễ và đồng ý.
Đại môn thanh ngọc lại sáng ngời.
Trương Nghi theo sát Đinh Ninh, là người thứ hai biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đại Sư huynh.
Thẩm Dịch hít sâu một hơi, bước nhanh về phía trước.
Hắn hiểu rõ Trương Nghi vô cùng, hắn biết Trương Nghi ngày thường quả thật có chút không quyết đoán, hơn nữa Trương Nghi cũng không thích gây huyên náo, cho nên hắn hiểu ra lúc này Trương Nghi muốn qua cửa thứ hai chỉ vì muốn theo sát Đinh Ninh.
Bóng dáng của Thẩm Dịch cũng nhanh chóng biến mất bên trong ánh sáng của Đại môn.
***
Rất giỏi.
Nhìn thấy sự việc như vậy, viên quan trung niên mặc đồ đen kia liền phát ra một tiếng cảm khái tự đáy lòng.
Rất nhiều Sư trưởng dẫn thí sinh đến đây cũng cảm khái như vậy.
Bọn họ hoặc nói ra miệng, hoặc chỉ thầm nhủ trong lòng, một nửa là dành cho những người trẻ tuổi kia, một nửa còn lại là để tiễn đưa Tiết Vong Hư.
Cung nữ họ Dung đứng ở cách Đại Môn màu thanh ngọc này cũng không xa.
Lúc này khi các thí sinh còn lại còn chưa kịp phản ứng, Đinh Ninh và những người xung quanh hắn đều đã lần lượt biến mất khỏi tầm mắt của nàng, đi vào luồng ánh sáng bên trong Đại môn.
Muốn tranh giành vị trí đệ nhất sao?”
Lúc này nàng lại phảng phất biến thành người hiểu rõ Đinh Ninh nhất, liền chậm rãi lầm bầm.
Khuôn mặt nàng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như gốm sứ, càng nhìn càng thấy giống như khuôn mặt của một bức tượng phật chứ không còn giống con người.
Nàng không cho Đinh Ninh giành được thắng lợi trong Mân Sơn Kiếm Hội.
Nhưng Đinh Ninh lại không chỉ muốn thắng lợi.
Hắn muốn giành vòng nguyệt quế, hắn muốn được đứng đầu!
Hơn nữa hiện giờ Đinh Ninh ra vẻ ta đây khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy, Đinh Ninh muốn qua mỗi giai đoạn, mỗi cuộc tỷ thí tại Mân Sơn Kiếm Hội đều là người đầu tiên qua ải, muốn trở thành người luôn luôn đứng đầu!
/438
|