Lại một tiếng vang nữa, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, người thông qua Kiếm thai là một thiếu niên dáng người thon gầy, vẻ mặt u ám, hai đồng tử của hắn lúc nào cũng như bị bao phủ bởi một tầng bóng râm vậy. Gần như tất cả mọi người ở đây đều biết người này, hắn chính là Cố Tích Xuân của Ảnh Sơn Kiếm Quật.
Hơn một năm trước, thực lực của Cố Tích Xuân còn chưa được xếp vào năm mươi hạng đầu trên “Tài Tuấn Sách”, song khi hắn xuất hiện trên đó thì xuân qua đông đến, nhân tài trên đó thay đổi rất nhiều lần thì vị trí của hắn lại chưa từng thay đổi, vẫn là vị trí thứ ba cao ngất kia.
Ở phía sau, có một thiếu niên toàn thân áo trắng, mái tóc đen dài buộc dây ngọc trắng muốt đang nhìn theo bóng lưng của Cố Tích Xuân, chân mày của thiếu niên này cũng đã nhíu lại.
Lúc thiếu niên áo trắng đi về phía Kiếm thai, thì có cũng một người mặc y phục màu vàng nhạt vẻ mặt lạnh lùng đang đi đến đó, hơn nữa so với thiếu niên áo trắng này còn nhanh hơn một chút.
Chẳng qua, khi tên áo vàng kia thấy được khuôn mặt của thiếu niên áo trắng thì liền ngừng lại. Bởi vì, thiếu niên áo trắng kia chính là Diệp Hạo Nhiên, nhân tài đứng thứ hai trong “Tài Tuấn Sách”.
Mân Sơn Kiếm Hội chỉ lấy vị trí mười hạng đầu, những người đứng đầu này sẽ có cơ hội được đưa vào Mân Sơn Kiếm Tông để tu hành một khoảng thời gian nhất định. Mà ba người đứng đầu lại có thể giống như những đệ tử chính thức của Kiếm Tông này, được quyền tu hành trong ẩn địa Kinh Quyền Khố.
Theo một ý tứ nào đó thì những kẻ có thể xếp hạng nhóm đầu trên “Tài Tuấn Sách” dù không thể tự do ra vào ẩn địa Kinh Quyển Khố nhưng lại có cơ hội tu hành trong Mân Sơn Kiếm Tông.
Mà thân phận Tu Hành Giả đi ra từ Mân Sơn Kiếm Tông lại khác xa với những Tu Hành Giả bình thường bên ngoài.
Lúc này khi nhìn Diệp Hạo Nhiên tiến lên, trong mắt của mọi người đều ánh lên vẻ kinh sợ cùng tâm tình phức tạp.
Bởi vì phía trên “Tài Tuấn Sách” có ghi rõ, Diệp Hạo Nhiên chính là Tu Hành Giả xuất thân từ phủ Ly Lăng Quân. Mà phủ đệ kia đã trở thành một mảnh hoang tàn rồi.
Vừa mới đây, Ly Lăng Quân đã trở thành đế vương của vương triều Đại Sở. Vậy nên, khi Diệp Hạo Nhiên tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, cũng không ai rõ trong lòng hắn đang ẩn chứa tư vị như thế nào.
Một ánh kiếm từ tay Diệp Hạo Nhiên lóe lên. Ánh kiếm này mang vẻ đặc trưng của kiếm nước Sở, ánh kiếm nhỏ bé nhưng có màu xanh da trời nhàn nhạt cực kì hiếm thấy, nó như được lấy xuống từ bầu trời tinh khiết trên kia.
Lúc tiếng động nổ vang cũng là lúc thân ảnh Diệp Hạo Nhiên lướt qua Kiếm thai nhẹ nhàng như một đóa mây trắng.
***
Diệp Hạo Nhiên cảm nhận được nhiều ánh mắt phức tạp ở sau lưng mình, nhưng thiếu niên này không hề để trong lòng, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn về trước chỉ thấy Đinh Ninh đang ngửa đầu nhìn chuôi Kiếm thai thứ hai trước mặt.
Diệp Hạo Nhiên chắp tay đi đến bên cạnh đám người Đinh Ninh, ánh mắt hắn rơi trên thanh Kiếm thai màu đen đang lơ lửng trong không trung kia, chợt tim hắn nảy lên mãnh liệt, khó mà khống chế.
Khi nhìn từ xa thì thanh Kiếm thai này với thanh ngoài kia không có nhiều khác biệt, chẳng qua ở mặt ngoài Kiếm thai này lại có vô số vết kiếm sâu cạn, lớn bé khác nhau; những vết kiếm này chiếm hết bề mặt Kiếm thai, hơn nữa chúng giao thoa với nhau tạo thành một dạng văn tự.
Những văn tự này kết nối với nhau tạo thành từ trang từng trang điển tịch giảng giải về cách dùng kiếm.
Đây chính là Kiếm Kinh!
Trước đây Diệp Hạo Nhiên cũng có suy đoán qua một chút nhưng hắn không thể nào nghĩ tới bên ngoài Kiếm thai thứ hai này lại khắc mười mấy quyển Kiếm Kinh!
Mười mấy quyển Kiếm Kinh này sắp xếp rất có quy tắc, tuy rằng văn tự là do vết kiếm tạo thành, kiểu chữ cũng không thống nhất nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng; đầu đuôi mỗi quyển đầu được phân rất rõ ràng, giống như là khảm thẳng mười mấy quyển kinh này vào trên thân Kiếm thai xù xì kia vậy.
Sau nữa, làm cho hắn cực kì kinh hãi chính là kiếm pháp trong mỗi quyển kinh kia đều cực kì tinh diệu, hiếm thấy trên đời. Hắn có thể chắc rằng, đối với phần lớn Tu Hành Giả bây giờ, chỉ cần đạt được một bộ Kiếm Kinh trong này thôi cũng sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng mà tại sao Mân Sơn Kiếm Tông lại khắc mười mấy quyển Kiếm Kinh ở đây? Bày ra ở nơi khảo hạch này là có ý gì đây?
Diệp Hạo Nhiên thật sự cảm thấy khó hiểu. Ngay lúc nay, dường như hắn cảm nhận được một chút khí tức khác lạ nên chợt qua đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách hắn hơn một trượng, Đinh Ninh đã không còn ngẩng đầu nhìn nữa mà đã nhắm mắt minh tưởng tu hành, bổ sung chân nguyên lần nữa.
Trong lòng Diệp Hạo Nhiên dâng lên một chút cảm giác khó nói, lông mày hắn lại nhăn lên.
“Cho dù để nhiều loại Kiếm Kinh ở đây thì sao, có thể tìm hiểu thông suốt một ít bộ phận, lĩnh ngộ một chút kiếm thức trong đó cũng không quá mười mấy người mà thôi.”
Nhưng ngay lúc này, một âm thanh lãnh lót lại truyền vào tai hắn. Diệp Hạo Nhiên khẽ xoay người nhìn kẻ đang đi đến gần mình, chính là Cố Tích Xuân.
“Dù sao bọn họ(ý nói là Mân Sơn Kiếm Tông)cũng không để cho người ta dễ dàng thấu hiểu Kiếm Kinh như vậy.”
Cố Tích Xuân cũng không nhìn hắn, chỉ yên lặng nhìn phía sau Kiếm thai mà thôi. Ánh mắt gã nhìn rất gần, chỉ là nó đang hướng về sơn đạo xanh ngắt phía sau Kiếm thai mấy trượng mà thôi.
Dường như chỗ đó không có gì cả. Nhưng mà lông mày Diệp Hạo Nhiên lại hơi nhướng lên, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn liếc nhìn Cố Tích Xuân mà nói.
“Ngươi cũng chẳng tốt lành gì cả.”
Cố Tích Xuân hơi trào phúng mà nói: “Chúng ta cùng là một loại người a.”
Diệp Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, vẻ mặt trở nên bình thường rồi chợt bước đi. Hắn lướt thẳng qua Kiếm thai đang lơ lửng kia, hướng về phía sơn đạo xanh ngắt mà đi.
Lúc này, có rất nhiều người đã thông qua khảo hạch đầu tiên, khi thấy động tác của Diệp Hạo Nhiên thì bọn họ đều lo lắng. Chẳng lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia Diệp Hạo Nhiên đã hiểu rõ nội dung trên thanh Kiếm thai thứ hai rồi? Vượt qua cả đám người Bạch Dương Động tới trước sao?
Diệp Hạo Nhiên bước đi cực kì vững vàng, không nhanh không chậm. Hắn đi đến sơn đạo kia, giống như trước đó không có phát sinh chuyện gì cả.
Nhưng bản thân hắn cảm giác được, trong không khí bình tĩnh kia có mười mấy đạo khí cơ bí ẩn lặng lẽ lướt qua người.
Mười mấy đạo khí cơ kia giống như mây mù lúc sáng sớm, càng ngày càng thâm trầm rồi sau đó hạ xuống sơn đạo trước mặt hắn.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người đang đứng gần thanh Kiếm thai thứ hai đều cảm nhận được biến hóa trong không khí.
Sơn đạo xanh ngắt dưới chân Diệp Hạo Nhiên chợt dâng lên màn sương mù màu xanh nhạt. Toàn bộ sơn đạo phía trước đều phủ một màn sương xanh như vậy.
Màn sương này cực kì nhạt nhòa giống như một tấm lụa mỏng mà thôi. Chẳng qua, tấm lụa mỏng này lại toát ra một màu xanh ngọc sáng bóng. Ánh sáng chiếu vào đó càng trở nên lung linh.
Trong sương mù màu xanh kia xuất hiện một bóng dáng thẳng tắp.
Nháy mắt, sương mù xung quanh bóng dáng kia đều kịch liệt rung động rồi từ từ tách ra thành hai bên, tạo thành vô số gợn sóng.
“Xùy!” Một tiếng vang lên. Ngay lập tức màn sương này bị đánh tan tác, biến thành từng đoàn sương nho nhỏ bắn tung tóe khắp nơi.
Cuối cùng thì bóng dáng thẳng tắp kia cũng lộ rõ.
Đó là một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm màu xanh ngọc.
Phía sau trường kiếm xanh ngọc kia chính là một khối đá xanh ngọc lót trên lối đi, nó đang đi khuyết một chỗ. Mà nhìn hình dạng bị khuyết kia thì chính là thanh trường kiếm xanh ngọc này đây. Thì ra, trường kiếm kia trồi lên từ trên sơn đạo.
Mắt Diệp Hạo Nhiên khẽ híp, hắn xuất kiếm.
Lần này động tác xuất kiếm của hắn cực kì chậm rãi, vì thế ngoại trừ Đinh Ninh đang nhắm mắt thì tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng phối kiếm của hắn.
Kiếm này khoảng sáu thước, rộng hơn một ngón tay, thân kiếm thuần một màu xanh da trời, hai bên mũi kiếm cực kì trong suốt.
Dù là thân kiếm hay mũi kiếm đều không phải là kim loại, dường như được dung luyện từ một loại tinh thạch nào đó.
Thanh kiếm này khiến người ta thấy có vẻ sơ sài nhưng khi hắn chậm rãi rút kiếm và không ngừng truyền chân nguyên vào thì nó càng trở nên nặng nề, mũi kiếm liền thoát ra khỏi vỏ. Trên thân kiếm chấn động ầm ầm, xung quanh dần dần sinh ra kiếm ảnh cực lớn đang vặn vẹo.
Cũng trong tích tắc này, trường kiếm xanh ngọc như có ai điều khiển, chém về phía hắn.
Trong không khí vang lên một tiếng nổ mạnh như sấm xuân.
Hơn một năm trước, thực lực của Cố Tích Xuân còn chưa được xếp vào năm mươi hạng đầu trên “Tài Tuấn Sách”, song khi hắn xuất hiện trên đó thì xuân qua đông đến, nhân tài trên đó thay đổi rất nhiều lần thì vị trí của hắn lại chưa từng thay đổi, vẫn là vị trí thứ ba cao ngất kia.
Ở phía sau, có một thiếu niên toàn thân áo trắng, mái tóc đen dài buộc dây ngọc trắng muốt đang nhìn theo bóng lưng của Cố Tích Xuân, chân mày của thiếu niên này cũng đã nhíu lại.
Lúc thiếu niên áo trắng đi về phía Kiếm thai, thì có cũng một người mặc y phục màu vàng nhạt vẻ mặt lạnh lùng đang đi đến đó, hơn nữa so với thiếu niên áo trắng này còn nhanh hơn một chút.
Chẳng qua, khi tên áo vàng kia thấy được khuôn mặt của thiếu niên áo trắng thì liền ngừng lại. Bởi vì, thiếu niên áo trắng kia chính là Diệp Hạo Nhiên, nhân tài đứng thứ hai trong “Tài Tuấn Sách”.
Mân Sơn Kiếm Hội chỉ lấy vị trí mười hạng đầu, những người đứng đầu này sẽ có cơ hội được đưa vào Mân Sơn Kiếm Tông để tu hành một khoảng thời gian nhất định. Mà ba người đứng đầu lại có thể giống như những đệ tử chính thức của Kiếm Tông này, được quyền tu hành trong ẩn địa Kinh Quyền Khố.
Theo một ý tứ nào đó thì những kẻ có thể xếp hạng nhóm đầu trên “Tài Tuấn Sách” dù không thể tự do ra vào ẩn địa Kinh Quyển Khố nhưng lại có cơ hội tu hành trong Mân Sơn Kiếm Tông.
Mà thân phận Tu Hành Giả đi ra từ Mân Sơn Kiếm Tông lại khác xa với những Tu Hành Giả bình thường bên ngoài.
Lúc này khi nhìn Diệp Hạo Nhiên tiến lên, trong mắt của mọi người đều ánh lên vẻ kinh sợ cùng tâm tình phức tạp.
Bởi vì phía trên “Tài Tuấn Sách” có ghi rõ, Diệp Hạo Nhiên chính là Tu Hành Giả xuất thân từ phủ Ly Lăng Quân. Mà phủ đệ kia đã trở thành một mảnh hoang tàn rồi.
Vừa mới đây, Ly Lăng Quân đã trở thành đế vương của vương triều Đại Sở. Vậy nên, khi Diệp Hạo Nhiên tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, cũng không ai rõ trong lòng hắn đang ẩn chứa tư vị như thế nào.
Một ánh kiếm từ tay Diệp Hạo Nhiên lóe lên. Ánh kiếm này mang vẻ đặc trưng của kiếm nước Sở, ánh kiếm nhỏ bé nhưng có màu xanh da trời nhàn nhạt cực kì hiếm thấy, nó như được lấy xuống từ bầu trời tinh khiết trên kia.
Lúc tiếng động nổ vang cũng là lúc thân ảnh Diệp Hạo Nhiên lướt qua Kiếm thai nhẹ nhàng như một đóa mây trắng.
***
Diệp Hạo Nhiên cảm nhận được nhiều ánh mắt phức tạp ở sau lưng mình, nhưng thiếu niên này không hề để trong lòng, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn về trước chỉ thấy Đinh Ninh đang ngửa đầu nhìn chuôi Kiếm thai thứ hai trước mặt.
Diệp Hạo Nhiên chắp tay đi đến bên cạnh đám người Đinh Ninh, ánh mắt hắn rơi trên thanh Kiếm thai màu đen đang lơ lửng trong không trung kia, chợt tim hắn nảy lên mãnh liệt, khó mà khống chế.
Khi nhìn từ xa thì thanh Kiếm thai này với thanh ngoài kia không có nhiều khác biệt, chẳng qua ở mặt ngoài Kiếm thai này lại có vô số vết kiếm sâu cạn, lớn bé khác nhau; những vết kiếm này chiếm hết bề mặt Kiếm thai, hơn nữa chúng giao thoa với nhau tạo thành một dạng văn tự.
Những văn tự này kết nối với nhau tạo thành từ trang từng trang điển tịch giảng giải về cách dùng kiếm.
Đây chính là Kiếm Kinh!
Trước đây Diệp Hạo Nhiên cũng có suy đoán qua một chút nhưng hắn không thể nào nghĩ tới bên ngoài Kiếm thai thứ hai này lại khắc mười mấy quyển Kiếm Kinh!
Mười mấy quyển Kiếm Kinh này sắp xếp rất có quy tắc, tuy rằng văn tự là do vết kiếm tạo thành, kiểu chữ cũng không thống nhất nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng; đầu đuôi mỗi quyển đầu được phân rất rõ ràng, giống như là khảm thẳng mười mấy quyển kinh này vào trên thân Kiếm thai xù xì kia vậy.
Sau nữa, làm cho hắn cực kì kinh hãi chính là kiếm pháp trong mỗi quyển kinh kia đều cực kì tinh diệu, hiếm thấy trên đời. Hắn có thể chắc rằng, đối với phần lớn Tu Hành Giả bây giờ, chỉ cần đạt được một bộ Kiếm Kinh trong này thôi cũng sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng mà tại sao Mân Sơn Kiếm Tông lại khắc mười mấy quyển Kiếm Kinh ở đây? Bày ra ở nơi khảo hạch này là có ý gì đây?
Diệp Hạo Nhiên thật sự cảm thấy khó hiểu. Ngay lúc nay, dường như hắn cảm nhận được một chút khí tức khác lạ nên chợt qua đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách hắn hơn một trượng, Đinh Ninh đã không còn ngẩng đầu nhìn nữa mà đã nhắm mắt minh tưởng tu hành, bổ sung chân nguyên lần nữa.
Trong lòng Diệp Hạo Nhiên dâng lên một chút cảm giác khó nói, lông mày hắn lại nhăn lên.
“Cho dù để nhiều loại Kiếm Kinh ở đây thì sao, có thể tìm hiểu thông suốt một ít bộ phận, lĩnh ngộ một chút kiếm thức trong đó cũng không quá mười mấy người mà thôi.”
Nhưng ngay lúc này, một âm thanh lãnh lót lại truyền vào tai hắn. Diệp Hạo Nhiên khẽ xoay người nhìn kẻ đang đi đến gần mình, chính là Cố Tích Xuân.
“Dù sao bọn họ(ý nói là Mân Sơn Kiếm Tông)cũng không để cho người ta dễ dàng thấu hiểu Kiếm Kinh như vậy.”
Cố Tích Xuân cũng không nhìn hắn, chỉ yên lặng nhìn phía sau Kiếm thai mà thôi. Ánh mắt gã nhìn rất gần, chỉ là nó đang hướng về sơn đạo xanh ngắt phía sau Kiếm thai mấy trượng mà thôi.
Dường như chỗ đó không có gì cả. Nhưng mà lông mày Diệp Hạo Nhiên lại hơi nhướng lên, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn liếc nhìn Cố Tích Xuân mà nói.
“Ngươi cũng chẳng tốt lành gì cả.”
Cố Tích Xuân hơi trào phúng mà nói: “Chúng ta cùng là một loại người a.”
Diệp Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, vẻ mặt trở nên bình thường rồi chợt bước đi. Hắn lướt thẳng qua Kiếm thai đang lơ lửng kia, hướng về phía sơn đạo xanh ngắt mà đi.
Lúc này, có rất nhiều người đã thông qua khảo hạch đầu tiên, khi thấy động tác của Diệp Hạo Nhiên thì bọn họ đều lo lắng. Chẳng lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia Diệp Hạo Nhiên đã hiểu rõ nội dung trên thanh Kiếm thai thứ hai rồi? Vượt qua cả đám người Bạch Dương Động tới trước sao?
Diệp Hạo Nhiên bước đi cực kì vững vàng, không nhanh không chậm. Hắn đi đến sơn đạo kia, giống như trước đó không có phát sinh chuyện gì cả.
Nhưng bản thân hắn cảm giác được, trong không khí bình tĩnh kia có mười mấy đạo khí cơ bí ẩn lặng lẽ lướt qua người.
Mười mấy đạo khí cơ kia giống như mây mù lúc sáng sớm, càng ngày càng thâm trầm rồi sau đó hạ xuống sơn đạo trước mặt hắn.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người đang đứng gần thanh Kiếm thai thứ hai đều cảm nhận được biến hóa trong không khí.
Sơn đạo xanh ngắt dưới chân Diệp Hạo Nhiên chợt dâng lên màn sương mù màu xanh nhạt. Toàn bộ sơn đạo phía trước đều phủ một màn sương xanh như vậy.
Màn sương này cực kì nhạt nhòa giống như một tấm lụa mỏng mà thôi. Chẳng qua, tấm lụa mỏng này lại toát ra một màu xanh ngọc sáng bóng. Ánh sáng chiếu vào đó càng trở nên lung linh.
Trong sương mù màu xanh kia xuất hiện một bóng dáng thẳng tắp.
Nháy mắt, sương mù xung quanh bóng dáng kia đều kịch liệt rung động rồi từ từ tách ra thành hai bên, tạo thành vô số gợn sóng.
“Xùy!” Một tiếng vang lên. Ngay lập tức màn sương này bị đánh tan tác, biến thành từng đoàn sương nho nhỏ bắn tung tóe khắp nơi.
Cuối cùng thì bóng dáng thẳng tắp kia cũng lộ rõ.
Đó là một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm màu xanh ngọc.
Phía sau trường kiếm xanh ngọc kia chính là một khối đá xanh ngọc lót trên lối đi, nó đang đi khuyết một chỗ. Mà nhìn hình dạng bị khuyết kia thì chính là thanh trường kiếm xanh ngọc này đây. Thì ra, trường kiếm kia trồi lên từ trên sơn đạo.
Mắt Diệp Hạo Nhiên khẽ híp, hắn xuất kiếm.
Lần này động tác xuất kiếm của hắn cực kì chậm rãi, vì thế ngoại trừ Đinh Ninh đang nhắm mắt thì tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng phối kiếm của hắn.
Kiếm này khoảng sáu thước, rộng hơn một ngón tay, thân kiếm thuần một màu xanh da trời, hai bên mũi kiếm cực kì trong suốt.
Dù là thân kiếm hay mũi kiếm đều không phải là kim loại, dường như được dung luyện từ một loại tinh thạch nào đó.
Thanh kiếm này khiến người ta thấy có vẻ sơ sài nhưng khi hắn chậm rãi rút kiếm và không ngừng truyền chân nguyên vào thì nó càng trở nên nặng nề, mũi kiếm liền thoát ra khỏi vỏ. Trên thân kiếm chấn động ầm ầm, xung quanh dần dần sinh ra kiếm ảnh cực lớn đang vặn vẹo.
Cũng trong tích tắc này, trường kiếm xanh ngọc như có ai điều khiển, chém về phía hắn.
Trong không khí vang lên một tiếng nổ mạnh như sấm xuân.
/438
|