Tu hành giả họ Hà kia là Hà Sơn.
Lúc này, đại đa số thí sinh đều không biết trước kiếm thí cuối cùng, trong Mân Sơn Kiếm Tông đã chết một tu hành giả như vậy, nhưng hầu như tất cả tu hành sư trưởng nơi đây lại đều biết có chuyện đó xảy ra.
Chỉ là bọn hắn không biết tại sao Hà Triêu Tịch lại biết được tin tức này, cũng không biết Hà Triêu Tịch cùng Hà Sơn có quan hệ thế nào.
- Người nọ là tiểu thúc của ta, từ nhỏ ta đã theo ông luyện kiếm.
Hà Triêu Tịch nhìn phía xa trong núi, chậm rãi nói.
Trương Nghi không biết xảy ra chuyện gì, hắn khó hiểu nhìn Hà Triêu Tịch, không rõ tu hành giả đã chết kia có quan hệ gì tới Đinh Ninh.
- Tiểu thúc của ta là tu hành giả ưu tú nhất Hà gia, ông nghe lệnh ai, Hà gia ta đương nhiên cũng nghe lệnh người đó.
Hà Triêu Tịch không nhìn Trương Nghi, nói tiếp.
Nghe được câu này, tất cả tu hành sư trưởng biết việc Hà Sơn chết trong tay Bách Lý Tố Tuyết đều đã rõ ràng, Hà Triêu Tịch cùng Hà Sơn, cộng thêm cả Hà gia vẫn luôn là người của vị nữ chủ nhân hoàn mỹ trong hoàng cung kia.
- Ngươi cứ như vậy cam tâm để người khác sử dụng?
Trương Nghi vẫn còn có chút không thể hiểu được nhìn Hà Triêu Tịch, run giọng nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng tu hành giả nên hành sự theo chính lý trí của mình…
- Tiểu thúc của ta vì chuyện này mà chết, người giết tiểu thúc của ta đã đặt cược Đinh Ninh thắng, ta không muốn để hắn toại nguyện, đó chính là lý trí của ta.
Hà Triêu Tịch cắt lời Trương Nghi, đáp.
Rất nhiều tu hành sư trưởng lập tức nảy sinh cảm giác rét lạnh trong lòng.
Lời của Hà Triêu Tịch khiến bọn họ nghĩ tới việc những tu hành giả nào đi tìm cái chết, rồi lại chọn tu hành giả nào thích hợp chết nhất, có lẽ đều đã được tận lực an bài.
Nam tử trung niên áo vàng đứng ở trên sơn đạo cũng nhịn không được cảm thấy bi thương.
Toàn bộ Trường Lăng chính là một bàn cờ lớn.
Giống như hắn và Hà Triêu Tịch, dù là loại người nào cũng đều khó có khả năng thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ.
Trương Nghi càng ngày càng cảm thấy lời Hà Triêu Tịch nói rất hoang đường, nhưng mà hắn tìm không ra từ ngữ nào để phản bác.
- Ta đi chờ ngươi.
Hà Triêu Tịch cũng không hề cùng hắn nói thêm cái gì, thu hồi ánh mắt xa xăm, liếc nhìn Đinh Ninh đang đứng cạnh, bắt đầu đi lên khoảng đất trống làm sân đấu.
Ánh mắt của mọi người tụ tập lại về phía Đinh Ninh, chỉ thấy Đinh Ninh yên tĩnh nhắm mắt lại, dường như đang lợi dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này để tĩnh tu, bổ sung chân nguyên.
Lâm Tùy Tâm không nói không rằng, chỉ kiên nhẫn đợi.
Thời gian uống cạn chén trà rất ngắn, vừa hết giờ, Đinh Ninh đã lần nữa mở hai mắt.
Sau đó hắn thi lễ một cái với Lâm Tùy Tâm, nói:
- Kế tiếp xin tiền bối không cần tiếp tục an bài tỷ thí, ta sẽ khiêu chiến từng người bọn họ.
- Cái gì?
Lúc Đoan Mộc Tịnh Tông xuất hiện rồi nhanh chóng bị Đinh Ninh đánh bại. Ngay sau đó, Đinh Ninh nhận ra Hà Triêu Tịch chính là quân cờ ẩn, tất cả mọi người lập tức lâm vào kinh hãi mãnh liệt mà chết lặng. Song khi Đinh Ninh nói ra câu trên, bọn họ còn kinh hãi hơn nữa, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình.
Thân người Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên đồng thời chấn động, hai người nhịn không được liếc mắt nhìn nhau.
Lúc Đinh Ninh nói với Lâm Tùy Tâm cũng không nhìn hai người bọn hắn, nhưng mà cả hai biết, đối tượng mà Đinh Ninh muốn lần lượt khiêu chiến tiếp đây chỉ có thể là bọn hắn.
Diệp Hạo Nhiên lập tức nhíu mày thật sâu.
Cổ Tích Xuân thì lại bật cười.
Hắn cười thật sự rất vui vẻ.
Đây quả thực là trò cười hài hước nhất trên thế gian.
Đám người Trương Nghi, Độc Cô Bạch, Dịch Tâm cũng toàn bộ ngây người.
Bọn hắn rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa một câu ‘muốn làm phải làm thật triệt để’ của Đinh Ninh.
Đinh Ninh là muốn dùng lực lượng một người, trực tiếp liên tục đánh bại Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên để đoạt được thứ hạng đầu.
- Ngươi đã sớm đoán ra hắn muốn làm như vậy?
Phan Nhược Diệp nghe tiếng kinh hô chung quanh, lại nhìn sắc mặt không có bao nhiêu thay đổi của Hoàng Chân Vệ, đôi mi thanh tú cau lại, lạnh lùng hỏi.
Hoàng Chân Vệ cười khổ một cái, nói khẽ:
- Lúc hắn lên tiếng khiêu chiến Đoan Mộc Tịnh Tông, ta đã có dự cảm, chỉ là không có nghĩ đến hắn lại thực sự làm vậy.
- Nếu là có thể dùng phương thức như vậy đoạt thứ hạng đầu, trực tiếp chấm dứt kiếm thí, tự nhiên càng thêm chói mắt, càng làm cho Bạch Dương Động cùng Tiết Vong Hư đạt được phong quang lớn nhất.
Phan Nhược Diệp không hề nhìn Hoàng Chân Vệ, hít sâu một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Hắn quả thực xứng với chuôi Mạt Hoa kiếm trong tay.
***
- Cũng chỉ có nhân vật như hắn mới có thể đem kiếm hội thiên hạ dõi theo biến thành ân oán giữa hắn và hoàng cung, cũng chỉ có hắn có thể làm được tuyệt như vậy.
Độc Cô Bạch phục hồi tinh thần lại, bội phục lắc đầu, nói:
- Chỉ cần hắn có thể thắng liên tiếp Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên, chúng ta bỏ việc quyết đấu với hắn, tự nhiên hắn sẽ đoạt hạng đầu.
Dịch Tâm cười khổ, nói:
- Nếu hắn có thể làm được, ngươi thật sự bỏ thi đấu sao?
Độc Cô Bạch nở nụ cười:
- Hắn vốn đã là sư phụ của ta, nếu hắn có thể thắng liên tiếp ba người, tự nhiên xứng đáng ngôi đệ nhất Mân Sơn Kiếm Hội lần này, chẳng lẽ ta còn có mặt mũi chiến cùng hắn?
- Là thắng bốn người.
Dịch Tâm cảm khái nói:
- Đoan Mộc Tịnh Tông, Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân, Diệp Hạo Nhiên… Nhân tài trẻ tuổi tại Trường Lăng, ai có thể thắng liên tiếp bốn người này?
Trương Nghi há to miệng, rồi lại nói không ra lời.
Bởi vì cả hắn cũng cảm thấy căn bản không có khả năng.
Mặc dù hắn vẫn luôn cảm giác tiểu sư đệ của mình không phải người phàm, nhưng mà Đinh Ninh dù sao cũng là thân thể máu thịt, hắn cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ đổ máu, chân nguyên cũng sẽ tiêu hao.
- Điều đó không có khả năng!
Rốt cuộc có thí sinh trong cơn rung động mãnh liệt mà thất thần hét lên.
- Có dám làm hay không là một chuyện, có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạo mang đầy vẻ châm biếm vang lên, truyền rõ ràng vào tai mọi người.
Kẻ lên tiếng là Cố Tích Xuân.
Hốc mắt Cổ Tích Xuân đỏ đậm lên như là được bôi phấn, gã mang vẻ mặt giễu cợt nhìn Đinh Ninh đang bắt đầu đi về hướng Hà Triêu Tịch, tiếp theo cười lạnh nói:
- Tạ Trường Thắng đã từng nói qua mỗi lần ta bình luận về hắn thì đều sẽ xảy chuyện ra ngược lại, nhưng mà ta vẫn một mực không tin. Nếu là tu hành giả Tam cảnh có thể liên tục chiến thắng tu hành giả Tứ cảnh, vậy điển tịch tu hành trong thiên hạ còn cần phân chia cảnh giới rõ ràng như vậy để làm gì?
Đa số người nơi này đều không thích gã đệ tử Ảnh Sơn Kiếm Quật đột nhiên leo tới hạng ba Tuấn Tài Sách tên là Cố Tích Xuân này, càng không thích khí chất thiên về âm nhu của gã, nhưng giờ phút này lời nói của gã lại làm cho bọn họ đều chấn động trong lòng. Mà người có cùng cảnh giới với Cố Tích Xuân là Diệp Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng trước hành động của Đinh Ninh.
Đinh Ninh còn chưa đến Tứ cảnh.
Hắn muốn thắng, sẽ phải liên tục đấu vượt cảnh giới mà thắng.
Đây tuyệt đối không có khả năng… Đây là sự tình mà sử sách cùng điển tịch thế giới tu hành đều chưa từng ghi chép qua.
Nhưng thật sự không có ghi chép tương tự như vậy sao?
Nhìn sắc mặt Cố Tích Xuân cùng những thí sinh kia, trong đôi mắt Tịnh Lưu Ly chỉ hiện duy nhất ý vị trào phúng.
Nàng thầm nghĩ, không phải là không có ghi chép, chẳng qua là Trường Lăng không có ghi chép như vậy, chỉ là các ngươi tuổi quá nhỏ, chưa từng gặp qua mà thôi.
***
Đinh Ninh không hề đáp lời Cố Tích Xuân.
Trong mắt hắn, thân là quân cờ ẩn của nữ nhân kia, Hà Triêu Tịch so với Cố Tích Xuân còn nguy hiểm hơn.
Trong lúc đối mặt với đối thủ như vậy, bỏ sức ra tranh cãi chỉ làm lãng phí tinh thần.
Một đám mây đen bay tới.
Mây che đi khoảng trời, làm sơn cốc càng thêm đen kịt.
Thời điểm vừa vặn.
Trong lòng Đinh Ninh rốt cuộc sinh ra chút khoái ý.
Đây là phóng túng.
Ở Trường Lăng lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nảy sinh loại khoái ý này, có thể phóng túng như vậy.
- Đến đây đi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Hà Triêu Tịch cao hơn hắn không ít, sau đó giơ Mạt Hoa tàn kiếm lên, hoành kiếm tại ngực, nói.
Hà Triêu Tịch cũng ngẩng đầu lên.
Y nghe được rất rõ tiếng ve từ đằng xa vọng lại.
Đối với y mà nói, âm thanh kia là thuộc về y.
Sau đó y cầm thanh kiếm Đinh Ninh giúp y chọn, không hề do dự ra tay.
Trong màn đêm tối đen như mực, vang lên một tiếng ve kêu chói tai.
Lúc này, đại đa số thí sinh đều không biết trước kiếm thí cuối cùng, trong Mân Sơn Kiếm Tông đã chết một tu hành giả như vậy, nhưng hầu như tất cả tu hành sư trưởng nơi đây lại đều biết có chuyện đó xảy ra.
Chỉ là bọn hắn không biết tại sao Hà Triêu Tịch lại biết được tin tức này, cũng không biết Hà Triêu Tịch cùng Hà Sơn có quan hệ thế nào.
- Người nọ là tiểu thúc của ta, từ nhỏ ta đã theo ông luyện kiếm.
Hà Triêu Tịch nhìn phía xa trong núi, chậm rãi nói.
Trương Nghi không biết xảy ra chuyện gì, hắn khó hiểu nhìn Hà Triêu Tịch, không rõ tu hành giả đã chết kia có quan hệ gì tới Đinh Ninh.
- Tiểu thúc của ta là tu hành giả ưu tú nhất Hà gia, ông nghe lệnh ai, Hà gia ta đương nhiên cũng nghe lệnh người đó.
Hà Triêu Tịch không nhìn Trương Nghi, nói tiếp.
Nghe được câu này, tất cả tu hành sư trưởng biết việc Hà Sơn chết trong tay Bách Lý Tố Tuyết đều đã rõ ràng, Hà Triêu Tịch cùng Hà Sơn, cộng thêm cả Hà gia vẫn luôn là người của vị nữ chủ nhân hoàn mỹ trong hoàng cung kia.
- Ngươi cứ như vậy cam tâm để người khác sử dụng?
Trương Nghi vẫn còn có chút không thể hiểu được nhìn Hà Triêu Tịch, run giọng nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng tu hành giả nên hành sự theo chính lý trí của mình…
- Tiểu thúc của ta vì chuyện này mà chết, người giết tiểu thúc của ta đã đặt cược Đinh Ninh thắng, ta không muốn để hắn toại nguyện, đó chính là lý trí của ta.
Hà Triêu Tịch cắt lời Trương Nghi, đáp.
Rất nhiều tu hành sư trưởng lập tức nảy sinh cảm giác rét lạnh trong lòng.
Lời của Hà Triêu Tịch khiến bọn họ nghĩ tới việc những tu hành giả nào đi tìm cái chết, rồi lại chọn tu hành giả nào thích hợp chết nhất, có lẽ đều đã được tận lực an bài.
Nam tử trung niên áo vàng đứng ở trên sơn đạo cũng nhịn không được cảm thấy bi thương.
Toàn bộ Trường Lăng chính là một bàn cờ lớn.
Giống như hắn và Hà Triêu Tịch, dù là loại người nào cũng đều khó có khả năng thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ.
Trương Nghi càng ngày càng cảm thấy lời Hà Triêu Tịch nói rất hoang đường, nhưng mà hắn tìm không ra từ ngữ nào để phản bác.
- Ta đi chờ ngươi.
Hà Triêu Tịch cũng không hề cùng hắn nói thêm cái gì, thu hồi ánh mắt xa xăm, liếc nhìn Đinh Ninh đang đứng cạnh, bắt đầu đi lên khoảng đất trống làm sân đấu.
Ánh mắt của mọi người tụ tập lại về phía Đinh Ninh, chỉ thấy Đinh Ninh yên tĩnh nhắm mắt lại, dường như đang lợi dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này để tĩnh tu, bổ sung chân nguyên.
Lâm Tùy Tâm không nói không rằng, chỉ kiên nhẫn đợi.
Thời gian uống cạn chén trà rất ngắn, vừa hết giờ, Đinh Ninh đã lần nữa mở hai mắt.
Sau đó hắn thi lễ một cái với Lâm Tùy Tâm, nói:
- Kế tiếp xin tiền bối không cần tiếp tục an bài tỷ thí, ta sẽ khiêu chiến từng người bọn họ.
- Cái gì?
Lúc Đoan Mộc Tịnh Tông xuất hiện rồi nhanh chóng bị Đinh Ninh đánh bại. Ngay sau đó, Đinh Ninh nhận ra Hà Triêu Tịch chính là quân cờ ẩn, tất cả mọi người lập tức lâm vào kinh hãi mãnh liệt mà chết lặng. Song khi Đinh Ninh nói ra câu trên, bọn họ còn kinh hãi hơn nữa, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình.
Thân người Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên đồng thời chấn động, hai người nhịn không được liếc mắt nhìn nhau.
Lúc Đinh Ninh nói với Lâm Tùy Tâm cũng không nhìn hai người bọn hắn, nhưng mà cả hai biết, đối tượng mà Đinh Ninh muốn lần lượt khiêu chiến tiếp đây chỉ có thể là bọn hắn.
Diệp Hạo Nhiên lập tức nhíu mày thật sâu.
Cổ Tích Xuân thì lại bật cười.
Hắn cười thật sự rất vui vẻ.
Đây quả thực là trò cười hài hước nhất trên thế gian.
Đám người Trương Nghi, Độc Cô Bạch, Dịch Tâm cũng toàn bộ ngây người.
Bọn hắn rốt cuộc hiểu được hàm nghĩa một câu ‘muốn làm phải làm thật triệt để’ của Đinh Ninh.
Đinh Ninh là muốn dùng lực lượng một người, trực tiếp liên tục đánh bại Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên để đoạt được thứ hạng đầu.
- Ngươi đã sớm đoán ra hắn muốn làm như vậy?
Phan Nhược Diệp nghe tiếng kinh hô chung quanh, lại nhìn sắc mặt không có bao nhiêu thay đổi của Hoàng Chân Vệ, đôi mi thanh tú cau lại, lạnh lùng hỏi.
Hoàng Chân Vệ cười khổ một cái, nói khẽ:
- Lúc hắn lên tiếng khiêu chiến Đoan Mộc Tịnh Tông, ta đã có dự cảm, chỉ là không có nghĩ đến hắn lại thực sự làm vậy.
- Nếu là có thể dùng phương thức như vậy đoạt thứ hạng đầu, trực tiếp chấm dứt kiếm thí, tự nhiên càng thêm chói mắt, càng làm cho Bạch Dương Động cùng Tiết Vong Hư đạt được phong quang lớn nhất.
Phan Nhược Diệp không hề nhìn Hoàng Chân Vệ, hít sâu một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Hắn quả thực xứng với chuôi Mạt Hoa kiếm trong tay.
***
- Cũng chỉ có nhân vật như hắn mới có thể đem kiếm hội thiên hạ dõi theo biến thành ân oán giữa hắn và hoàng cung, cũng chỉ có hắn có thể làm được tuyệt như vậy.
Độc Cô Bạch phục hồi tinh thần lại, bội phục lắc đầu, nói:
- Chỉ cần hắn có thể thắng liên tiếp Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên, chúng ta bỏ việc quyết đấu với hắn, tự nhiên hắn sẽ đoạt hạng đầu.
Dịch Tâm cười khổ, nói:
- Nếu hắn có thể làm được, ngươi thật sự bỏ thi đấu sao?
Độc Cô Bạch nở nụ cười:
- Hắn vốn đã là sư phụ của ta, nếu hắn có thể thắng liên tiếp ba người, tự nhiên xứng đáng ngôi đệ nhất Mân Sơn Kiếm Hội lần này, chẳng lẽ ta còn có mặt mũi chiến cùng hắn?
- Là thắng bốn người.
Dịch Tâm cảm khái nói:
- Đoan Mộc Tịnh Tông, Hà Triêu Tịch, Cố Tích Xuân, Diệp Hạo Nhiên… Nhân tài trẻ tuổi tại Trường Lăng, ai có thể thắng liên tiếp bốn người này?
Trương Nghi há to miệng, rồi lại nói không ra lời.
Bởi vì cả hắn cũng cảm thấy căn bản không có khả năng.
Mặc dù hắn vẫn luôn cảm giác tiểu sư đệ của mình không phải người phàm, nhưng mà Đinh Ninh dù sao cũng là thân thể máu thịt, hắn cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ đổ máu, chân nguyên cũng sẽ tiêu hao.
- Điều đó không có khả năng!
Rốt cuộc có thí sinh trong cơn rung động mãnh liệt mà thất thần hét lên.
- Có dám làm hay không là một chuyện, có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạo mang đầy vẻ châm biếm vang lên, truyền rõ ràng vào tai mọi người.
Kẻ lên tiếng là Cố Tích Xuân.
Hốc mắt Cổ Tích Xuân đỏ đậm lên như là được bôi phấn, gã mang vẻ mặt giễu cợt nhìn Đinh Ninh đang bắt đầu đi về hướng Hà Triêu Tịch, tiếp theo cười lạnh nói:
- Tạ Trường Thắng đã từng nói qua mỗi lần ta bình luận về hắn thì đều sẽ xảy chuyện ra ngược lại, nhưng mà ta vẫn một mực không tin. Nếu là tu hành giả Tam cảnh có thể liên tục chiến thắng tu hành giả Tứ cảnh, vậy điển tịch tu hành trong thiên hạ còn cần phân chia cảnh giới rõ ràng như vậy để làm gì?
Đa số người nơi này đều không thích gã đệ tử Ảnh Sơn Kiếm Quật đột nhiên leo tới hạng ba Tuấn Tài Sách tên là Cố Tích Xuân này, càng không thích khí chất thiên về âm nhu của gã, nhưng giờ phút này lời nói của gã lại làm cho bọn họ đều chấn động trong lòng. Mà người có cùng cảnh giới với Cố Tích Xuân là Diệp Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng trước hành động của Đinh Ninh.
Đinh Ninh còn chưa đến Tứ cảnh.
Hắn muốn thắng, sẽ phải liên tục đấu vượt cảnh giới mà thắng.
Đây tuyệt đối không có khả năng… Đây là sự tình mà sử sách cùng điển tịch thế giới tu hành đều chưa từng ghi chép qua.
Nhưng thật sự không có ghi chép tương tự như vậy sao?
Nhìn sắc mặt Cố Tích Xuân cùng những thí sinh kia, trong đôi mắt Tịnh Lưu Ly chỉ hiện duy nhất ý vị trào phúng.
Nàng thầm nghĩ, không phải là không có ghi chép, chẳng qua là Trường Lăng không có ghi chép như vậy, chỉ là các ngươi tuổi quá nhỏ, chưa từng gặp qua mà thôi.
***
Đinh Ninh không hề đáp lời Cố Tích Xuân.
Trong mắt hắn, thân là quân cờ ẩn của nữ nhân kia, Hà Triêu Tịch so với Cố Tích Xuân còn nguy hiểm hơn.
Trong lúc đối mặt với đối thủ như vậy, bỏ sức ra tranh cãi chỉ làm lãng phí tinh thần.
Một đám mây đen bay tới.
Mây che đi khoảng trời, làm sơn cốc càng thêm đen kịt.
Thời điểm vừa vặn.
Trong lòng Đinh Ninh rốt cuộc sinh ra chút khoái ý.
Đây là phóng túng.
Ở Trường Lăng lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nảy sinh loại khoái ý này, có thể phóng túng như vậy.
- Đến đây đi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Hà Triêu Tịch cao hơn hắn không ít, sau đó giơ Mạt Hoa tàn kiếm lên, hoành kiếm tại ngực, nói.
Hà Triêu Tịch cũng ngẩng đầu lên.
Y nghe được rất rõ tiếng ve từ đằng xa vọng lại.
Đối với y mà nói, âm thanh kia là thuộc về y.
Sau đó y cầm thanh kiếm Đinh Ninh giúp y chọn, không hề do dự ra tay.
Trong màn đêm tối đen như mực, vang lên một tiếng ve kêu chói tai.
/438
|