Từ lúc Mân Sơn Kiếm Hội kiếm hội bắt đầu, đến khi kết thúc, Bạch Dương Động Đinh Ninh giành được vị trí đứng đầu, rồi tới việc Lương Liên xua quân bắt Bạch Sơn Thủy trong đêm, tính ra trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều đại sự khiến cho cả Đại Tần vương triều chấn động nhưng thật sự mà nói quãng thời gian này không hề dài.
Trước khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu, có hai gã Tu Hành Giả mặc y phục bình thường như đại đa số người Tần chui vào trong hai doanh trướng nằm trên một gò đất nhỏ. Hai người này rõ ràng xuất phát từ cùng một nơi, nhưng lại không có nói chuyện với nhau, ngay cả khi hai doanh trướng nằm cách xa nhau chỉ chừng hơn mười trượng.
Cái gò đất nhỏ này nằm ở đoạn giữa Mân Sơn Kiếm Tông và Trường Lăng.
Sáng tinh mơ nọ, hai gã Tu Hành Giả này cùng lúc đến đây, song vẫn cứ giữ im lặng với nhau như trước, cả hai cùng nhìn về đám khói bếp bốc lên từ ngọn núi phía xa xa, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Trong hai người đó, người nam tử có mái tóc ngắn, dáng người nhỏ gầy cẩn thận kéo ống tay áo lên, sau đó bắt đầu điều tức, qua vài nhịp hô hấp thổ nạp không ngừng, mặt mũi của hắn càng ngày càng trở nên tỉnh táo trang ghiêm, cả người hắn dần dần lộ ra một tầng hào quang như bạch ngọc, làm cho người ta dấy lên cảm giác thanh tân như vừa mới được gột rửa.
Trên đầu gã Tu Hành Giả trung niên còn lại đang cài một mộc hoàn, ghim lại mái tóc. Người mặc bào phục màu trắng, khuôn mặt gầy gò, nhìn sơ qua rất giống với tiên sinh của một giáo viện nào đó ở Trường Lăng. Nhưng gã chuẩn bị lại không giống như một phu tử.
Gã chỉ dùng một miếng tơ lụa màu trắng, không ngừng lau đi lau lại một thanh tiểu kiếm màu vàng.
Nam tử tóc ngắn đang tĩnh tâm thổ nạp cảm ứng được điều gì đó trước tiên, liền ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn về phía con đường đi lên Mân Sơn Kiếm Tông.
Từ lúc hắn ngẩng đầu cho đến chừng hơn mười hơi thở về sau, ở cuối tầm mắt trên con đường kia có bóng dáng của một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện.
Ánh mắt chớp động, ống tay áo của hắn hơi lay động, có hai đạo tia sáng yếu ớt từ đó bay ra, nhưng không phải là phi kiếm mà là hai phi trùng nhỏ màu bạc, cỡ bằng ngón trỏ. Hai con phi trùng bay sát mặt đất, xuyên qua những bụi cỏ, tia sáng trên người chúng cũng biến mất, lặng lẽ lao thẳng đến cỗ xe ngựa ở phía trước.
Tu Hành Giả trung niên trông giống như phu tử kia thì bình tĩnh nhìn trời, ánh mắt trong veo đón lấy ánh mặt trời buổi sớm, không hề sợ những quang mang chói mắt ấy chút nào, hai mắt gã tỏa sáng, những tia sáng như bị hai đồng tử của gã hút vào chỗ sâu thẳm nhất trong con ngươi, ở đó kim tuyến bắt đầu giăng chằng chịt.
Hai con phi trùng kỳ dị có đôi cánh mỏng màu bạc, bên trên có hoa văn giống với phù văn được hình thành tự nhiên, phía trong có một tầng kết tinh màu vàng nhạt hơi mỏng, chính là do nam tử tóc ngắn kia thường ngày không ngừng truyền thiên địa nguyên khí vào để ngưng kết nó.
Lúc này đây dưới sự dẫn dắt của hắn, hai con trùng màu bạc này khép đôi cánh lại, sau đó chui xuống dưới mấy chiếc lá rụng trong đống bùn đất, đợi xe ngựa đến.
Xe ngựa ngày càng tới gần, lông mày của hai gã Tu Hành Giả này bất giác hơi nhăn lên.
Khí tức của tên Tu Hành Giả bên trong xe ngựa đối với bọn hắn mà nói là vô cùng yếu ớt, có thể xem như không đáng kể, song tên Tu Hành Giả mặc bào phục màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông đang ngồi ở đầu xe ngựa lại tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ. Mặc dù cách một quãng rất xa nhưng bọn hắn vẫn không kiềm chế được mà hơi run lên.
Chẳng qua đây là hai đánh một cục diện, tuy rằng mấy ngày này ở đây không có nói chuyện gì với nhau nhưng hai gã Tu Hành Giả này đều biết một chút về một vài thủ đoạn đặc biệt và cảnh giới của đối phương. Vì thế, giờ đây hai kẻ này mới có thể giữ vững niềm tin mãnh liệt như trước.
Trên thực tế bọn hắn có thể khẳng định Tu Hành Giả Mân Sơn Kiếm Tông này không phải là Đàm Thai Quan Kiếm.
Chỉ cần không phải là Đàm Thai Quan Kiếm thì đối với bọn họ cho dù là đám người Cảnh Nhận đến, bọn họ vẫn có khả năng cao là ám sát thành công.
Cự ly của xe ngựa còn cách chỗ hai con phi trùng ẩn nấp khá xa, song không hề có dấu hiệu gì báo trước, đột nhiên nét mặt của hai gã Tu Hành Giả này biến sắc, đồng thời cảm thấy như có một cơn rét lạnh của cái chết đột ngột bao trùm lấy thân thể.
Tu Hành Giả trung niên trông giống như phu tử kia hét lên một tiếng thê lương, trong tích tắc tiểu kiếm màu vàng kim trong hắn nổi lên rất nhiều hỏa tuyến màu vàng, tạo thành một cái lồng đặc biệt, bao phủ cả người hắn và gã Tu Hành Giả bên cạnh.
Nhưng vẫn y như lúc trước, quá chậm, lúc những hỏa tuyến màu vàng này dấy lên thì một kiếm quang màu xám mang theo vô tận sát ý khủng bố đã trảm tới cổ của tên Tu Hành Giả tóc ngắn kia.
Lúc này tên Tu Hành Giả tóc ngăn kia cũng vừa hiển lộ rõ cảnh giới cường đại của mình. Trên bầu trời, có một lượng thiên địa nguyên khí khổng lồ như núi ép xuống, mà ngay sau đó là một lượng chân nguyên và thiên địa nguyên khí kinh người được súc tích trong kinh mạch của hắn cũng bắt đầu bắn ra.
Một tiếng “Phù” nhẹ vang lên.
Dễ dàng thấy được tu vi của người này đã đạt tới Bàn Sơn Cảnh, trong tích tắc người Tu Hành Giả tóc ngắn chưa kịp làm bất cứ điều gì thì đã bị một kiếm chặt đứt đầu, Nguyên Khí cường đại bắn ra ngoài khiến cho không chỉ đầu lâu của hắn văng lên cao mà còn làm cho khí huyết trong cơ thể ngay lập tức phun thẳng lên trời, sau đó biến thành những huyết vụ rơi xuống làm nhuộm đỏ cho cả tầng trời phía trên.
Giữa gò núi này, không có bất kỳ mùi vị huyết tinh nào, máu trong thi thể không đầu đã biến mất hết thành một cái xác khô queo như đoạn gỗ mục, đi được một quãng về phía trước thì ngã xuống, khung cảnh trông vô cùng khủng bố thậm chí làm con người ta cảm thấy buồn nôn.
Những hỏa tuyến màu vàng kim cuối cùng cũng kết thành lồng, bao bọc toàn bộ thân thể của tên tu hành giả bộ dáng giống phu tử kia, nhưng mặc dù được những hỏa quang màu vàng chiếu xuống song sắc mặt của hắn lại trắng bệch đến tột cùng.
Nam Việt Tu Hành Giả?
Một thanh âm chậm rãi ma mị từ khu rừng bên cạnh vang lên, tiếp đó thân ảnh của một nam tử mang y phục bó sát người hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Ngươi là dạ lang Tu Hành Giả?
Liên tục hai câu nói giống như tự lẩm bẩm với mình nhưng lại như đại chùy giáng mạnh vào trái tim của Tu Hành Giả này, khiến cho ngay cả những hỏa tuyến màu vàng kim cũng bắt đầu khẽ run lên.
Đánh mắt xéo qua bên kia, cỗ xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước, cỗ khí tức kinh khủng lúc trước đã biến đâu mất, ban đầu có bóng người màu xanh ngồi yên trên xe giờ cũng không thấy đâu chỉ còn lại bộ bào phục màu xanh được bỏ lại ở chỗ ngồi trên đầu xe.
Ngươi rút cuộc là ai?
Tu Hành Giả này nói một cách gian nan.
Hắn đã hiểu đối phương làm thế nào tiếp cận được mình một cách lặng lẽ như thế, nhưng vẫn như trước hắn không thể hiểu được vì sao, ở Mân Sơn Kiếm Tông ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết và Đàm Thai Quan Kiếm thì làm gì có Tu Hành Giả nào có thể đáng sợ đến nhường này. Người này làm sao chỉ dựa vào một đoàn thiên địa nguyên khí để chống đỡ quần áo mà che giấu được cảm giác của mình và người tông sư đến từ Nam Việt này.
“Là ai phái các ngươi đến đây?”
Thiệu Sát Nhân không thèm quan tâm đến câu hỏi của hắn, trái lại nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Tu Hành Giả trung niên này mà hỏi ngược lại.
Tên Tu Hành Giả này nhếch môi lên, không trả lời.
Sắc mặt của Thiệu Sát Nhân không hề biến đổi, vốn dĩ hắn không am hiểu chuyện tra khảo này mấy, cũng chẳng hứng thú quá nhiều với nó. Trên đời này, hắn chỉ am hiểu một việc duy nhất, đó chính là giết người.
Hắn xuất kiếm.
Một kiếm đâm thẳng, không có bất kỳ hoa xảo nào.
Mũi thanh trường kiếm màu xám nhạt như thủy tinh trong tay hắn mang theo tốc độ kinh người đụng thẳng vào lớp lá chắn lửa màu vàng.
Tu Hành Giả trung niên kia hoảng sợ hét to lên một tiếng, không hề giữ lại chân nguyên trong cơ thể mà tuôn ra hết, tiểu kiếm sáng lên màu vàng kim như muốn tan chảy ra, trong nháy mắt mũi kiếm màu xám đâm thủng màn lửa vàng rực, trùng trùng điệp điệp đánh lên thanh kiếm màu xám đó, ngọn lửa màu hoàng kim tựa như kim dịch thuận theo thân kiếm màu xám khi nó đâm vào mà phủ lên, Thiệu Sát Nhân thấy kim dịch sắp phủ lên năm ngón tay đang cầm kiếm của mình, hắn nhíu mày, tư thế cầm kiếm không đổi, há miện thổi một hơi.
Một đạo tiểu kiếm đơn sơ màu xanh như lá trúc từ trong miện hắn bay ra ngoài, đâm xuyên qua những hỏa tuyến màu vàng bị vỡ, lao thẳng đến mi tâm của Tu Hành Giả trung niên.
Tu Hành Giả trung niên hoảng sợ, năm ngón tay trái vung vẩy liên tục, mấy đạo kiếm khí ngưng thực đánh lên thanh tiểu kiếm màu xanh, đập bay nó ra ngoài.
Tay trái Thiệu Sát Nhân hơi động, một đạo kiếm quang nhỏ cùng cực từ móng tay ngón trỏ của hắn bắn ra.
Tu Hành Giả trung niên vặn mạnh người, muốn tránh đạo kiếm quang này. Nhưng, phù một tiếng, mắt của hắn trợn trừng lên, không thể tin nổi mà nhìn xuống dưới bụng, chỉ thấy một đoàn huyết quang từ chỗ bụng tuôn ra. Thiệu Sát Nhân bình tĩnh lui lại.
Ánh lửa màu vàng đã đốt cháy một tầng da thịt trên ngón tay của hắn, thế nhưng không thể tiến thêm được nữa.
Khí hải đã bị đâm thủng, tên Tu Hành Giả trung niên suy sụp ngồi rạp xuống đất.
Hắn nhìn mũi chân của Thiệu Sát Nhân thì mới hiểu được rằng ngọn gió kia là xuất phát từ lòng bàn chân của Thiệu Sát Nhân bắn ra. Tên Tu Hành Giả trung niên này cảm thấy chuyện này vô cùng vớ vẩn, không thể nào tin được.
Đã là một Tu Hành Giả cường đại như vậy, tại sao lại còn dùng tới mấy thủ đoạn nhỏ như vậy, tại sao lại có thể có nhiều thủ đoạn con con như vậy được!
Nhưng Thiệu Sát Nhân lại không hề cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của tên Tu Hành Giả trung niên này. Đối với hắn mà nói, đã từ có một thời gian, giết người có nghĩa là sinh tồn.
Tay trái của hắn không chút chậm chạp chém tới, một luồng khí sắc bén theo chưởng bay ra cắt bay cổ người Tu Hành Giả trung niên.
Đầu lâu của gã Tu Hành Giả trung niên này rớt từ trên cổ xuống, lăn dọc theo con dốc nghiêng nghiêng.
Thiệu Sát Nhân yên tâm quay người đi.
Xe ngựa đã đi đến gò núi phía dưới.
Ở trên xe ngựa, khóe miệng Đinh Ninh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy màn chiến đấu kinh tâm động phách này.
Bất luận là ai sắp xếp hai gã thích khách như vậy, giờ đây gã nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ ảo não và đau lòng.
Trước khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu, có hai gã Tu Hành Giả mặc y phục bình thường như đại đa số người Tần chui vào trong hai doanh trướng nằm trên một gò đất nhỏ. Hai người này rõ ràng xuất phát từ cùng một nơi, nhưng lại không có nói chuyện với nhau, ngay cả khi hai doanh trướng nằm cách xa nhau chỉ chừng hơn mười trượng.
Cái gò đất nhỏ này nằm ở đoạn giữa Mân Sơn Kiếm Tông và Trường Lăng.
Sáng tinh mơ nọ, hai gã Tu Hành Giả này cùng lúc đến đây, song vẫn cứ giữ im lặng với nhau như trước, cả hai cùng nhìn về đám khói bếp bốc lên từ ngọn núi phía xa xa, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Trong hai người đó, người nam tử có mái tóc ngắn, dáng người nhỏ gầy cẩn thận kéo ống tay áo lên, sau đó bắt đầu điều tức, qua vài nhịp hô hấp thổ nạp không ngừng, mặt mũi của hắn càng ngày càng trở nên tỉnh táo trang ghiêm, cả người hắn dần dần lộ ra một tầng hào quang như bạch ngọc, làm cho người ta dấy lên cảm giác thanh tân như vừa mới được gột rửa.
Trên đầu gã Tu Hành Giả trung niên còn lại đang cài một mộc hoàn, ghim lại mái tóc. Người mặc bào phục màu trắng, khuôn mặt gầy gò, nhìn sơ qua rất giống với tiên sinh của một giáo viện nào đó ở Trường Lăng. Nhưng gã chuẩn bị lại không giống như một phu tử.
Gã chỉ dùng một miếng tơ lụa màu trắng, không ngừng lau đi lau lại một thanh tiểu kiếm màu vàng.
Nam tử tóc ngắn đang tĩnh tâm thổ nạp cảm ứng được điều gì đó trước tiên, liền ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn về phía con đường đi lên Mân Sơn Kiếm Tông.
Từ lúc hắn ngẩng đầu cho đến chừng hơn mười hơi thở về sau, ở cuối tầm mắt trên con đường kia có bóng dáng của một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện.
Ánh mắt chớp động, ống tay áo của hắn hơi lay động, có hai đạo tia sáng yếu ớt từ đó bay ra, nhưng không phải là phi kiếm mà là hai phi trùng nhỏ màu bạc, cỡ bằng ngón trỏ. Hai con phi trùng bay sát mặt đất, xuyên qua những bụi cỏ, tia sáng trên người chúng cũng biến mất, lặng lẽ lao thẳng đến cỗ xe ngựa ở phía trước.
Tu Hành Giả trung niên trông giống như phu tử kia thì bình tĩnh nhìn trời, ánh mắt trong veo đón lấy ánh mặt trời buổi sớm, không hề sợ những quang mang chói mắt ấy chút nào, hai mắt gã tỏa sáng, những tia sáng như bị hai đồng tử của gã hút vào chỗ sâu thẳm nhất trong con ngươi, ở đó kim tuyến bắt đầu giăng chằng chịt.
Hai con phi trùng kỳ dị có đôi cánh mỏng màu bạc, bên trên có hoa văn giống với phù văn được hình thành tự nhiên, phía trong có một tầng kết tinh màu vàng nhạt hơi mỏng, chính là do nam tử tóc ngắn kia thường ngày không ngừng truyền thiên địa nguyên khí vào để ngưng kết nó.
Lúc này đây dưới sự dẫn dắt của hắn, hai con trùng màu bạc này khép đôi cánh lại, sau đó chui xuống dưới mấy chiếc lá rụng trong đống bùn đất, đợi xe ngựa đến.
Xe ngựa ngày càng tới gần, lông mày của hai gã Tu Hành Giả này bất giác hơi nhăn lên.
Khí tức của tên Tu Hành Giả bên trong xe ngựa đối với bọn hắn mà nói là vô cùng yếu ớt, có thể xem như không đáng kể, song tên Tu Hành Giả mặc bào phục màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông đang ngồi ở đầu xe ngựa lại tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ. Mặc dù cách một quãng rất xa nhưng bọn hắn vẫn không kiềm chế được mà hơi run lên.
Chẳng qua đây là hai đánh một cục diện, tuy rằng mấy ngày này ở đây không có nói chuyện gì với nhau nhưng hai gã Tu Hành Giả này đều biết một chút về một vài thủ đoạn đặc biệt và cảnh giới của đối phương. Vì thế, giờ đây hai kẻ này mới có thể giữ vững niềm tin mãnh liệt như trước.
Trên thực tế bọn hắn có thể khẳng định Tu Hành Giả Mân Sơn Kiếm Tông này không phải là Đàm Thai Quan Kiếm.
Chỉ cần không phải là Đàm Thai Quan Kiếm thì đối với bọn họ cho dù là đám người Cảnh Nhận đến, bọn họ vẫn có khả năng cao là ám sát thành công.
Cự ly của xe ngựa còn cách chỗ hai con phi trùng ẩn nấp khá xa, song không hề có dấu hiệu gì báo trước, đột nhiên nét mặt của hai gã Tu Hành Giả này biến sắc, đồng thời cảm thấy như có một cơn rét lạnh của cái chết đột ngột bao trùm lấy thân thể.
Tu Hành Giả trung niên trông giống như phu tử kia hét lên một tiếng thê lương, trong tích tắc tiểu kiếm màu vàng kim trong hắn nổi lên rất nhiều hỏa tuyến màu vàng, tạo thành một cái lồng đặc biệt, bao phủ cả người hắn và gã Tu Hành Giả bên cạnh.
Nhưng vẫn y như lúc trước, quá chậm, lúc những hỏa tuyến màu vàng này dấy lên thì một kiếm quang màu xám mang theo vô tận sát ý khủng bố đã trảm tới cổ của tên Tu Hành Giả tóc ngắn kia.
Lúc này tên Tu Hành Giả tóc ngăn kia cũng vừa hiển lộ rõ cảnh giới cường đại của mình. Trên bầu trời, có một lượng thiên địa nguyên khí khổng lồ như núi ép xuống, mà ngay sau đó là một lượng chân nguyên và thiên địa nguyên khí kinh người được súc tích trong kinh mạch của hắn cũng bắt đầu bắn ra.
Một tiếng “Phù” nhẹ vang lên.
Dễ dàng thấy được tu vi của người này đã đạt tới Bàn Sơn Cảnh, trong tích tắc người Tu Hành Giả tóc ngắn chưa kịp làm bất cứ điều gì thì đã bị một kiếm chặt đứt đầu, Nguyên Khí cường đại bắn ra ngoài khiến cho không chỉ đầu lâu của hắn văng lên cao mà còn làm cho khí huyết trong cơ thể ngay lập tức phun thẳng lên trời, sau đó biến thành những huyết vụ rơi xuống làm nhuộm đỏ cho cả tầng trời phía trên.
Giữa gò núi này, không có bất kỳ mùi vị huyết tinh nào, máu trong thi thể không đầu đã biến mất hết thành một cái xác khô queo như đoạn gỗ mục, đi được một quãng về phía trước thì ngã xuống, khung cảnh trông vô cùng khủng bố thậm chí làm con người ta cảm thấy buồn nôn.
Những hỏa tuyến màu vàng kim cuối cùng cũng kết thành lồng, bao bọc toàn bộ thân thể của tên tu hành giả bộ dáng giống phu tử kia, nhưng mặc dù được những hỏa quang màu vàng chiếu xuống song sắc mặt của hắn lại trắng bệch đến tột cùng.
Nam Việt Tu Hành Giả?
Một thanh âm chậm rãi ma mị từ khu rừng bên cạnh vang lên, tiếp đó thân ảnh của một nam tử mang y phục bó sát người hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Ngươi là dạ lang Tu Hành Giả?
Liên tục hai câu nói giống như tự lẩm bẩm với mình nhưng lại như đại chùy giáng mạnh vào trái tim của Tu Hành Giả này, khiến cho ngay cả những hỏa tuyến màu vàng kim cũng bắt đầu khẽ run lên.
Đánh mắt xéo qua bên kia, cỗ xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước, cỗ khí tức kinh khủng lúc trước đã biến đâu mất, ban đầu có bóng người màu xanh ngồi yên trên xe giờ cũng không thấy đâu chỉ còn lại bộ bào phục màu xanh được bỏ lại ở chỗ ngồi trên đầu xe.
Ngươi rút cuộc là ai?
Tu Hành Giả này nói một cách gian nan.
Hắn đã hiểu đối phương làm thế nào tiếp cận được mình một cách lặng lẽ như thế, nhưng vẫn như trước hắn không thể hiểu được vì sao, ở Mân Sơn Kiếm Tông ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết và Đàm Thai Quan Kiếm thì làm gì có Tu Hành Giả nào có thể đáng sợ đến nhường này. Người này làm sao chỉ dựa vào một đoàn thiên địa nguyên khí để chống đỡ quần áo mà che giấu được cảm giác của mình và người tông sư đến từ Nam Việt này.
“Là ai phái các ngươi đến đây?”
Thiệu Sát Nhân không thèm quan tâm đến câu hỏi của hắn, trái lại nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Tu Hành Giả trung niên này mà hỏi ngược lại.
Tên Tu Hành Giả này nhếch môi lên, không trả lời.
Sắc mặt của Thiệu Sát Nhân không hề biến đổi, vốn dĩ hắn không am hiểu chuyện tra khảo này mấy, cũng chẳng hứng thú quá nhiều với nó. Trên đời này, hắn chỉ am hiểu một việc duy nhất, đó chính là giết người.
Hắn xuất kiếm.
Một kiếm đâm thẳng, không có bất kỳ hoa xảo nào.
Mũi thanh trường kiếm màu xám nhạt như thủy tinh trong tay hắn mang theo tốc độ kinh người đụng thẳng vào lớp lá chắn lửa màu vàng.
Tu Hành Giả trung niên kia hoảng sợ hét to lên một tiếng, không hề giữ lại chân nguyên trong cơ thể mà tuôn ra hết, tiểu kiếm sáng lên màu vàng kim như muốn tan chảy ra, trong nháy mắt mũi kiếm màu xám đâm thủng màn lửa vàng rực, trùng trùng điệp điệp đánh lên thanh kiếm màu xám đó, ngọn lửa màu hoàng kim tựa như kim dịch thuận theo thân kiếm màu xám khi nó đâm vào mà phủ lên, Thiệu Sát Nhân thấy kim dịch sắp phủ lên năm ngón tay đang cầm kiếm của mình, hắn nhíu mày, tư thế cầm kiếm không đổi, há miện thổi một hơi.
Một đạo tiểu kiếm đơn sơ màu xanh như lá trúc từ trong miện hắn bay ra ngoài, đâm xuyên qua những hỏa tuyến màu vàng bị vỡ, lao thẳng đến mi tâm của Tu Hành Giả trung niên.
Tu Hành Giả trung niên hoảng sợ, năm ngón tay trái vung vẩy liên tục, mấy đạo kiếm khí ngưng thực đánh lên thanh tiểu kiếm màu xanh, đập bay nó ra ngoài.
Tay trái Thiệu Sát Nhân hơi động, một đạo kiếm quang nhỏ cùng cực từ móng tay ngón trỏ của hắn bắn ra.
Tu Hành Giả trung niên vặn mạnh người, muốn tránh đạo kiếm quang này. Nhưng, phù một tiếng, mắt của hắn trợn trừng lên, không thể tin nổi mà nhìn xuống dưới bụng, chỉ thấy một đoàn huyết quang từ chỗ bụng tuôn ra. Thiệu Sát Nhân bình tĩnh lui lại.
Ánh lửa màu vàng đã đốt cháy một tầng da thịt trên ngón tay của hắn, thế nhưng không thể tiến thêm được nữa.
Khí hải đã bị đâm thủng, tên Tu Hành Giả trung niên suy sụp ngồi rạp xuống đất.
Hắn nhìn mũi chân của Thiệu Sát Nhân thì mới hiểu được rằng ngọn gió kia là xuất phát từ lòng bàn chân của Thiệu Sát Nhân bắn ra. Tên Tu Hành Giả trung niên này cảm thấy chuyện này vô cùng vớ vẩn, không thể nào tin được.
Đã là một Tu Hành Giả cường đại như vậy, tại sao lại còn dùng tới mấy thủ đoạn nhỏ như vậy, tại sao lại có thể có nhiều thủ đoạn con con như vậy được!
Nhưng Thiệu Sát Nhân lại không hề cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của tên Tu Hành Giả trung niên này. Đối với hắn mà nói, đã từ có một thời gian, giết người có nghĩa là sinh tồn.
Tay trái của hắn không chút chậm chạp chém tới, một luồng khí sắc bén theo chưởng bay ra cắt bay cổ người Tu Hành Giả trung niên.
Đầu lâu của gã Tu Hành Giả trung niên này rớt từ trên cổ xuống, lăn dọc theo con dốc nghiêng nghiêng.
Thiệu Sát Nhân yên tâm quay người đi.
Xe ngựa đã đi đến gò núi phía dưới.
Ở trên xe ngựa, khóe miệng Đinh Ninh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy màn chiến đấu kinh tâm động phách này.
Bất luận là ai sắp xếp hai gã thích khách như vậy, giờ đây gã nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ ảo não và đau lòng.
/438
|