Có thể chiến thắng và có thể giết chết, trong thế giới của tu hành giả đây là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Kể từ một trận chiến trên Vị Hà năm ngoái, Bạch Sơn Thủy liên tục thất bại, thật giống như Trường Lăng là một tòa thành tràn đầy vận rủi đối với nàng, nhưng mà đến hôm nay đã hết cơn khổ cực đến ngày sung sướng, cảnh giới tu hành cao hơn một tầng.
- Chúc mừng.
Dạ Sách Lãnh nhẹ giọng chúc mừng, lại lắc đầu, nói:
- Đại Phù Thủy Lao không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, không phải chỉ cần có năng lực giết chết Thân Huyền là đã đủ.
- Ta không thể nào ra tay.
Sau khi dừng một chút, Dạ Sách Lãnh lại nhìn Bạch Sơn Thủy, nói tiếp:
- Ta và ngươi không giống nhau, ta phải cam đoan mình có thể ở lại Trường Lăng.
- Ta hiểu rõ.
Bạch Sơn Thủy mỉm cười, nói:
- Nếu ta ra tay, thậm chí sẽ không khiến cho người khác phát giác ra Thiên Nhất Sinh Thủy của ngươi. Ta biết rõ chỉ dựa vào một người là căn bản không đủ, cho nên ta sẽ tìm Công Tôn gia đại tiểu thư.
- Tạm thời gọi nàng là Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nàng thiếu ta một mạng, sư huynh ta một mạng.
Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi, nói:
- Nàng không cách nào từ chối ta.
Dạ Sách Lãnh bình tĩnh quay đầu đi:
- Ta hy vọng ngươi có thể thành công.
- Người có thể đứng ở phía đối lập với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ còn lại bao nhiêu?
Bạch Sơn Thủy tự giễu cười cười:
- Nếu như vậy mà còn không thể thành công, vậy thì chỉ có xem như Trường Lăng là phần mộ, đem bản thân mai táng tại nơi này.
***
Hè nóng bức đã tới, chỉ có sáng sớm mới có đôi chút mát mẻ.
Bởi vì ngoài cửa Mặc Viên tồn tại một chiếc xe ngựa của Mân Sơn Kiếm Tông kia, cho nên có rất ít tu hành giả đi ngang qua, chỉ có dân chúng Ngô Đồng Lạc ở một đoạn nhà nhỏ đối diện là càng trở nên náo nhiệt, dần dần biến thành một cái chợ bán thức ăn.
Vương Thái Hư xuống xe ngựa, nhìn thấy chợ bán thức ăn bên kia rộn ràng bon chen, liền không khỏi lắc đầu.
Biến một chỗ cao sang và lạnh lùng như Mặc Viên trở thành một nơi bình dị dễ gần như thế, chuyện như vầy cũng chỉ có tên thiếu niên ở trong viện kia mới có thể làm ra được.
Đã ra vào Mặc Viên rất nhiều lần, hiện giờ trong viện rất nhiều người phụ trách sinh hoạt bình thường hàng ngày cũng đều là thân tín của y, chỉ là lần này sắc mặt Vương Thái Hư lại hết sức trầm trọng.
Y bước nhanh thẳng tắp xuyên qua những đình viện bên ngoài, đi đến chỗ tiểu viện sâu nhất trong Mặc Viên, nơi mà Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết sinh sống.
Khi nhìn thấy Đinh Ninh đang đợi mình, y liền nhíu mày, hỏi:
- Ngay cả viết thư đều cảm thấy không an toàn... Là chuyện gì?
- Lại qua một ngày.
Đinh Ninh nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của Vương Thái Hư, lại khẽ ngẩng đầu hơi xúc động mà nhìn ánh mặt trời mới lên, sau đó mới chậm rãi nói ra:
- Ta định đề nghị ông đi Yên Triều Thượng Đô.
Vương Thái Hư có chút nhướng mày, không nói tiếng nào, chỉ nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh dần dần kể lại nội dung đối thoại giữa mình và Cảnh Nhận một lần, kể cả cái đoạn quyết định thay cho Vương Thái Hư mà chưa được y đồng ý.
Sau khi Đinh Ninh thuật lại xong, cuối cùng nhìn Vương Thái Hư nói:
- Cái này vừa nghe tựa như là một cái giao dịch, ta dùng ông để đổi lấy ích lợi cho ta, nhưng ông nên biết không phải là như vậy.
- Ta sẽ đi chuẩn bị.
Khuôn mặt Vương Thái Hư nhìn không ra biểu lộ dư thừa, y lẳng lặng nhìn Đinh Ninh, nói:
- Đã viết thư cũng không an toàn, ta sẽ nghĩ cách lưu lại một người ở Trường Lăng, tuy rằng đi đến Đại Yên cũng phải mất mấy tháng, nhưng có lẽ sẽ hữu dụng.
Đinh Ninh cũng lẳng lặng nhìn y, nói:
- Sau khi từ biệt, không biết năm nào sẽ gặp lại.
Xa xa trên đường phố Trường Lăng, có một đoàn quân đang rời khỏi Trường Lăng, xe ngựa như rồng, rất nhiều dân chúng ven đường đang xếp hàng vui vẻ tiễn đưa, các loại màu sắc điểm tâm cùng với hoa quả tươi mới giống như không cần tiền mà dốc sức liều mạng nhét đầy trên các chiếc chiến xa.
Có tiếng trống cũng lập tức vang lên, theo đó là tiếng hoan hô loáng thoáng, thậm chí truyền vào Mặc Viên nơi đây, truyền vào trong tai Vương Thái Hư và Đinh Ninh.
Đinh Ninh hơi nhíu mày, hỏi:
- Đây là âm thanh gì?
Vương Thái Hư thoáng phân biệt phương hướng một chút, đáp:
- Là đưa tiễn người, tướng quân Hổ Lang Bắc Quân. Hắn đạt được phong thưởng, dẫn quân đi quan ngoại đồn trú. Lúc trước hắn dựa vào vũ dũng xưng danh, am hiểu tập kích ban đêm, được người xưng là Dạ Phi Báo tướng quân. Hiện tại có lẽ đúng là đang chính thức hành quân rời thành, toàn thành vui vẻ tiễn đưa.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút:
- Là tâm phúc của Lương Liên?
Vương Thái Hư gật đầu.
- Xem ra thị đã triệt để thất vọng đối với hắn.
Đinh Ninh bắt đầu nhẹ nhàng mà cười:
- Có thể chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ rời khỏi Trường Lăng.
Trong ánh mắt Vương Thái Hư dâng lên một ít lãnh diễm hiếm thấy:
- Trong lần chiến đấu khi phục kích Bạch Sơn Thủy lúc trước, chắc hẳn hắn phải bị thương rất nặng.
- Không nên nghĩ trước khi rời khỏi Trường Lăng mà thuận tiện xử lý chuyện này, Trịnh Tụ đã không muốn cho hắn chết, chỉ muốn phái hắn đi nơi khác, mặc dù hắn đã bị thương nặng cũng sẽ không dễ giết so với lúc khác.
Đinh Ninh nhìn ra ý của y, lắc đầu:
- Hơn nữa ý nghĩ của ông cũng chính là suy tính của hắn, hắn cũng sẽ nghĩ đến trước khi rời đi Trường Lăng xử lý sạch sẽ một ít việc khiến hắn khó chịu. Ông với ta khác nhau, ta đã là đệ tử chân truyền được Mân Sơn Kiếm Tông phái người thủ hộ, mà ông dù sao chỉ là một gã giang hồ kiêu hùng, giết chết ông cũng sẽ không khiến cho Trịnh Tụ thất vọng thêm đối với hắn, cũng sẽ không thay đổi được việc hắn phải rời khỏi Trường Lăng, cho nên ông phải đi thật sớm. Thừa lúc này rút đi, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy là ông tránh tai họa, mà sẽ không khiến cho người ta nghĩ rằng ông đi đến Yên Triều Thượng Đô.
- Từ trước đến giờ lời ngươi nói chưa bao giờ sai, cho nên ta sẽ đi thật nhanh.
- Người mà ta lưu lại chính là cái người tên Bạch Nam Khê. Giày của hắn không giống với người khác, người khác nhìn không ra, nhưng ta tin ngươi nhìn ra được.
Sau khi nói với Đinh Ninh hai câu này, Vương Thái Hư không hề nán lại thêm, lập tức quay người bước nhanh rời đi.
Một sợi tóc động mà toàn thân cũng động, nhân vật như y phải rời khỏi Trường Lăng cũng cần rất nhiều thời gian.
- Lương Liên chính là kẻ năm đó đã bán đứng Lý Quan Lan mà ngươi đã nói?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết liền giống như là cái bóng của Đinh Ninh, thân ảnh Vương Thái Hư vừa mới biến mất trong tầm mắt Đinh Ninh, nàng liền xuất hiện ở sau lưng Đinh Ninh.
Mà Đinh Ninh cũng rất quen thuộc điều này.
Hắn không quay đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, mà chỉ khẽ gật đầu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn bóng lưng của hắn, nhưng thật giống như nhìn thấu thân thể của hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi định thừa lúc hắn chưa kịp rời khỏi Trường Lăng đi giết hắn?
Đinh Ninh không phủ nhận:
- Nếu như đến một nơi quá mức xa xôi, nếu muốn giết hắn, vậy sẽ không biết năm nào tháng nào.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe âm thanh hơi có vẻ tiêu điều của hắn, nói:
- Thế nhưng mới vừa rồi ngươi cũng đã nói, hắn so với lúc bình thường càng khó giết hơn.
Đinh Ninh khẽ thở dài một tiếng:
- Cho nên chỉ có thể đợi.
- Nếu có cơ hội xuất hiện.
Hắn xoay người lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã bắt đầu không muốn nói chuyện, rất nghiêm túc nói:
- Trước hết ta sẽ giết ả cung nữ họ Dung kia, bởi vì thị tương đối dễ giết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quá mức quen thuộc Đinh Ninh, từ trong ánh mắt của hắn nàng thấy được một ít hào quang lóe lên, nàng biết có chút ít kế hoạch đang hình thành trong đầu hắn.
- Như vậy đành tiếp tục đợi thôi.
- Đợi đến lúc bị người giết, hoặc là giết người.
- Dù sao ta cũng không muốn phải đợi thêm nữa.
Nàng hoàn toàn khác lúc bình thường nói liên tục ba câu, sau đó mới nhếch đôi môi, quay người đi trở về phòng ngủ của mình.
- Ai ngờ đợi một lần lại lâu đến vậy?
Đinh Ninh ngồi lên trên bậc thang, lẳng lặng nhìn phía xa nơi âm thanh truyền tới, lặng lẽ lẩm bẩm:
- Nói đến chờ đợi... không ai sẽ đợi lâu như chúng ta, cũng sẽ không có chờ đợi thống khổ như vậy.
Hắn có chút khó hiểu, vì sao Dạ Sách Lãnh vẫn chưa xuất hiện trước mặt hắn.
***
Khi hắn ở nội thành Trường Lăng chờ đợi, Trương Nghi đang bôn ba ở biên cảnh Tần Sở.
Chẳng biết tại sao, cái tên quyền quý cũ thích mặc áo đen kia hứa rằng chắc chắn Tiên Phù Tông sẽ thu hắn làm đồ đệ, nhưng lại không có an bài dọc đường cho hắn, không có công văn thông quan chính thức, một tu hành giả Đại Tần như hắn liền không có khả năng đi xuyên qua đại đa số đô thành của Sở vương triều để tiếp tục đến nội địa Yên Triều, giáp giới với Sở vương triều.
Sau khi hắn đi đường vòng ở biên giới Tần Sở, ngủ ngoài trời mấy ngày, rốt cục đã gặp được một đoàn ngựa thồ.
Đoàn ngựa thồ này nghiêm chỉnh mà nói là đang làm sinh ý, chỉ là không thuộc về hiệu buôn lớn cho nên tại đất Sở không cách nào cạnh tranh với các hiệu buôn lớn nước Sở, không có cách nào sinh sống cho nên chỉ có dùng nhân lực và thời gian đổi lấy chút ít lợi nhuận, dựa vào biên giới Tần Sở, đem một ít lá trà và gấm lụa sản xuất ở Tần vận chuyển đến vùng biên cương Yên Triều. Đồng thời cũng thu một ít thù lao, tiện đường chở một ít người ở nước Tần muốn quay về Yên Triều.
Bởi vì loài ngựa chuyên chở không được nhiều, cho nên tiện đường chở thêm người nước Yên rất không có khả năng là đào phạm hoặc là nhân vật cao cấp quan trọng khác, thường thường cũng chỉ là một ít lão binh, tạp dịch và thợ xây lưu lạc trong chinh chiến ngày xưa ở nước Tần. Trong một đoàn ngựa thồ như vậy cũng không tồn tại nhân vật gì đó thực sự lợi hại, cùng lắm chỉ là vài tên võ giả am hiểu dùng đao và cung tên.
Cho nên sau khi phát hiện thân phận Trương Nghi là tu hành giả, tuy rằng căn bản không biết rõ Trương Nghi là tu hành giả cấp bậc nào, đoàn ngựa thồ này liền rất dễ dàng thu nhận Trương Nghi.
Dù sao cũng là đang đi lại trong chốn biên giới hoang vu, khả năng gặp gỡ mã tặc đều rất nhỏ, nhưng chưa hẳn sẽ không đụng độ một ít kẻ cướp giả mạo mã tặc đi ra tống tiền, thậm chí còn có một ít mãnh thú trong truyền thuyết.
Bôn ba trong ngày hè nóng bức là một việc làm cho người khác rất khó chịu, nhất là đối với một ít trưởng lão tuổi già thân thể vốn rất yếu ớt.
Cho nên sáng sớm hôm đó, một lão giả đã thanh toán xong một ít thù lao để cho đoàn ngựa thồ này thuận đường chở về biên giới nước Yên bắt đầu nôn mửa.
Tuy rằng người dẫn đầu đoàn ngựa thồ này đã an bài cho lão một thớt ngựa tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn thay cho đi bộ, nhưng lão giả này vẫn cứ nôn mửa không ngừng.
Trong ngày hè, mùi nôn mửa khó ngửi không chỉ dính đầy quần áo trước người lão nhân mà còn làm dơ bẩn các thứ đồ vật bên yên ngựa phía dưới.
Chứng kiến hình ảnh như vậy, ngoại trừ người dẫn đầu đoàn ngựa thồ cau mày ném cho lão một cái khăn vải ướt lạnh ra, những người chung quanh lão nhân đều là nhịn không được bịt kín miệng mũi, cố gắng tránh xa một chút, nhưng mà Trương Nghi lại đi tới vuốt lưng cho lão nhân, đồng thời cũng giúp lão nhân lau chùi, mớm nước ấm cho lão.
Kể từ một trận chiến trên Vị Hà năm ngoái, Bạch Sơn Thủy liên tục thất bại, thật giống như Trường Lăng là một tòa thành tràn đầy vận rủi đối với nàng, nhưng mà đến hôm nay đã hết cơn khổ cực đến ngày sung sướng, cảnh giới tu hành cao hơn một tầng.
- Chúc mừng.
Dạ Sách Lãnh nhẹ giọng chúc mừng, lại lắc đầu, nói:
- Đại Phù Thủy Lao không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, không phải chỉ cần có năng lực giết chết Thân Huyền là đã đủ.
- Ta không thể nào ra tay.
Sau khi dừng một chút, Dạ Sách Lãnh lại nhìn Bạch Sơn Thủy, nói tiếp:
- Ta và ngươi không giống nhau, ta phải cam đoan mình có thể ở lại Trường Lăng.
- Ta hiểu rõ.
Bạch Sơn Thủy mỉm cười, nói:
- Nếu ta ra tay, thậm chí sẽ không khiến cho người khác phát giác ra Thiên Nhất Sinh Thủy của ngươi. Ta biết rõ chỉ dựa vào một người là căn bản không đủ, cho nên ta sẽ tìm Công Tôn gia đại tiểu thư.
- Tạm thời gọi nàng là Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nàng thiếu ta một mạng, sư huynh ta một mạng.
Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi, nói:
- Nàng không cách nào từ chối ta.
Dạ Sách Lãnh bình tĩnh quay đầu đi:
- Ta hy vọng ngươi có thể thành công.
- Người có thể đứng ở phía đối lập với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ còn lại bao nhiêu?
Bạch Sơn Thủy tự giễu cười cười:
- Nếu như vậy mà còn không thể thành công, vậy thì chỉ có xem như Trường Lăng là phần mộ, đem bản thân mai táng tại nơi này.
***
Hè nóng bức đã tới, chỉ có sáng sớm mới có đôi chút mát mẻ.
Bởi vì ngoài cửa Mặc Viên tồn tại một chiếc xe ngựa của Mân Sơn Kiếm Tông kia, cho nên có rất ít tu hành giả đi ngang qua, chỉ có dân chúng Ngô Đồng Lạc ở một đoạn nhà nhỏ đối diện là càng trở nên náo nhiệt, dần dần biến thành một cái chợ bán thức ăn.
Vương Thái Hư xuống xe ngựa, nhìn thấy chợ bán thức ăn bên kia rộn ràng bon chen, liền không khỏi lắc đầu.
Biến một chỗ cao sang và lạnh lùng như Mặc Viên trở thành một nơi bình dị dễ gần như thế, chuyện như vầy cũng chỉ có tên thiếu niên ở trong viện kia mới có thể làm ra được.
Đã ra vào Mặc Viên rất nhiều lần, hiện giờ trong viện rất nhiều người phụ trách sinh hoạt bình thường hàng ngày cũng đều là thân tín của y, chỉ là lần này sắc mặt Vương Thái Hư lại hết sức trầm trọng.
Y bước nhanh thẳng tắp xuyên qua những đình viện bên ngoài, đi đến chỗ tiểu viện sâu nhất trong Mặc Viên, nơi mà Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết sinh sống.
Khi nhìn thấy Đinh Ninh đang đợi mình, y liền nhíu mày, hỏi:
- Ngay cả viết thư đều cảm thấy không an toàn... Là chuyện gì?
- Lại qua một ngày.
Đinh Ninh nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của Vương Thái Hư, lại khẽ ngẩng đầu hơi xúc động mà nhìn ánh mặt trời mới lên, sau đó mới chậm rãi nói ra:
- Ta định đề nghị ông đi Yên Triều Thượng Đô.
Vương Thái Hư có chút nhướng mày, không nói tiếng nào, chỉ nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh dần dần kể lại nội dung đối thoại giữa mình và Cảnh Nhận một lần, kể cả cái đoạn quyết định thay cho Vương Thái Hư mà chưa được y đồng ý.
Sau khi Đinh Ninh thuật lại xong, cuối cùng nhìn Vương Thái Hư nói:
- Cái này vừa nghe tựa như là một cái giao dịch, ta dùng ông để đổi lấy ích lợi cho ta, nhưng ông nên biết không phải là như vậy.
- Ta sẽ đi chuẩn bị.
Khuôn mặt Vương Thái Hư nhìn không ra biểu lộ dư thừa, y lẳng lặng nhìn Đinh Ninh, nói:
- Đã viết thư cũng không an toàn, ta sẽ nghĩ cách lưu lại một người ở Trường Lăng, tuy rằng đi đến Đại Yên cũng phải mất mấy tháng, nhưng có lẽ sẽ hữu dụng.
Đinh Ninh cũng lẳng lặng nhìn y, nói:
- Sau khi từ biệt, không biết năm nào sẽ gặp lại.
Xa xa trên đường phố Trường Lăng, có một đoàn quân đang rời khỏi Trường Lăng, xe ngựa như rồng, rất nhiều dân chúng ven đường đang xếp hàng vui vẻ tiễn đưa, các loại màu sắc điểm tâm cùng với hoa quả tươi mới giống như không cần tiền mà dốc sức liều mạng nhét đầy trên các chiếc chiến xa.
Có tiếng trống cũng lập tức vang lên, theo đó là tiếng hoan hô loáng thoáng, thậm chí truyền vào Mặc Viên nơi đây, truyền vào trong tai Vương Thái Hư và Đinh Ninh.
Đinh Ninh hơi nhíu mày, hỏi:
- Đây là âm thanh gì?
Vương Thái Hư thoáng phân biệt phương hướng một chút, đáp:
- Là đưa tiễn người, tướng quân Hổ Lang Bắc Quân. Hắn đạt được phong thưởng, dẫn quân đi quan ngoại đồn trú. Lúc trước hắn dựa vào vũ dũng xưng danh, am hiểu tập kích ban đêm, được người xưng là Dạ Phi Báo tướng quân. Hiện tại có lẽ đúng là đang chính thức hành quân rời thành, toàn thành vui vẻ tiễn đưa.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút:
- Là tâm phúc của Lương Liên?
Vương Thái Hư gật đầu.
- Xem ra thị đã triệt để thất vọng đối với hắn.
Đinh Ninh bắt đầu nhẹ nhàng mà cười:
- Có thể chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ rời khỏi Trường Lăng.
Trong ánh mắt Vương Thái Hư dâng lên một ít lãnh diễm hiếm thấy:
- Trong lần chiến đấu khi phục kích Bạch Sơn Thủy lúc trước, chắc hẳn hắn phải bị thương rất nặng.
- Không nên nghĩ trước khi rời khỏi Trường Lăng mà thuận tiện xử lý chuyện này, Trịnh Tụ đã không muốn cho hắn chết, chỉ muốn phái hắn đi nơi khác, mặc dù hắn đã bị thương nặng cũng sẽ không dễ giết so với lúc khác.
Đinh Ninh nhìn ra ý của y, lắc đầu:
- Hơn nữa ý nghĩ của ông cũng chính là suy tính của hắn, hắn cũng sẽ nghĩ đến trước khi rời đi Trường Lăng xử lý sạch sẽ một ít việc khiến hắn khó chịu. Ông với ta khác nhau, ta đã là đệ tử chân truyền được Mân Sơn Kiếm Tông phái người thủ hộ, mà ông dù sao chỉ là một gã giang hồ kiêu hùng, giết chết ông cũng sẽ không khiến cho Trịnh Tụ thất vọng thêm đối với hắn, cũng sẽ không thay đổi được việc hắn phải rời khỏi Trường Lăng, cho nên ông phải đi thật sớm. Thừa lúc này rút đi, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy là ông tránh tai họa, mà sẽ không khiến cho người ta nghĩ rằng ông đi đến Yên Triều Thượng Đô.
- Từ trước đến giờ lời ngươi nói chưa bao giờ sai, cho nên ta sẽ đi thật nhanh.
- Người mà ta lưu lại chính là cái người tên Bạch Nam Khê. Giày của hắn không giống với người khác, người khác nhìn không ra, nhưng ta tin ngươi nhìn ra được.
Sau khi nói với Đinh Ninh hai câu này, Vương Thái Hư không hề nán lại thêm, lập tức quay người bước nhanh rời đi.
Một sợi tóc động mà toàn thân cũng động, nhân vật như y phải rời khỏi Trường Lăng cũng cần rất nhiều thời gian.
- Lương Liên chính là kẻ năm đó đã bán đứng Lý Quan Lan mà ngươi đã nói?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết liền giống như là cái bóng của Đinh Ninh, thân ảnh Vương Thái Hư vừa mới biến mất trong tầm mắt Đinh Ninh, nàng liền xuất hiện ở sau lưng Đinh Ninh.
Mà Đinh Ninh cũng rất quen thuộc điều này.
Hắn không quay đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, mà chỉ khẽ gật đầu.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn bóng lưng của hắn, nhưng thật giống như nhìn thấu thân thể của hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi định thừa lúc hắn chưa kịp rời khỏi Trường Lăng đi giết hắn?
Đinh Ninh không phủ nhận:
- Nếu như đến một nơi quá mức xa xôi, nếu muốn giết hắn, vậy sẽ không biết năm nào tháng nào.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe âm thanh hơi có vẻ tiêu điều của hắn, nói:
- Thế nhưng mới vừa rồi ngươi cũng đã nói, hắn so với lúc bình thường càng khó giết hơn.
Đinh Ninh khẽ thở dài một tiếng:
- Cho nên chỉ có thể đợi.
- Nếu có cơ hội xuất hiện.
Hắn xoay người lại, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã bắt đầu không muốn nói chuyện, rất nghiêm túc nói:
- Trước hết ta sẽ giết ả cung nữ họ Dung kia, bởi vì thị tương đối dễ giết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quá mức quen thuộc Đinh Ninh, từ trong ánh mắt của hắn nàng thấy được một ít hào quang lóe lên, nàng biết có chút ít kế hoạch đang hình thành trong đầu hắn.
- Như vậy đành tiếp tục đợi thôi.
- Đợi đến lúc bị người giết, hoặc là giết người.
- Dù sao ta cũng không muốn phải đợi thêm nữa.
Nàng hoàn toàn khác lúc bình thường nói liên tục ba câu, sau đó mới nhếch đôi môi, quay người đi trở về phòng ngủ của mình.
- Ai ngờ đợi một lần lại lâu đến vậy?
Đinh Ninh ngồi lên trên bậc thang, lẳng lặng nhìn phía xa nơi âm thanh truyền tới, lặng lẽ lẩm bẩm:
- Nói đến chờ đợi... không ai sẽ đợi lâu như chúng ta, cũng sẽ không có chờ đợi thống khổ như vậy.
Hắn có chút khó hiểu, vì sao Dạ Sách Lãnh vẫn chưa xuất hiện trước mặt hắn.
***
Khi hắn ở nội thành Trường Lăng chờ đợi, Trương Nghi đang bôn ba ở biên cảnh Tần Sở.
Chẳng biết tại sao, cái tên quyền quý cũ thích mặc áo đen kia hứa rằng chắc chắn Tiên Phù Tông sẽ thu hắn làm đồ đệ, nhưng lại không có an bài dọc đường cho hắn, không có công văn thông quan chính thức, một tu hành giả Đại Tần như hắn liền không có khả năng đi xuyên qua đại đa số đô thành của Sở vương triều để tiếp tục đến nội địa Yên Triều, giáp giới với Sở vương triều.
Sau khi hắn đi đường vòng ở biên giới Tần Sở, ngủ ngoài trời mấy ngày, rốt cục đã gặp được một đoàn ngựa thồ.
Đoàn ngựa thồ này nghiêm chỉnh mà nói là đang làm sinh ý, chỉ là không thuộc về hiệu buôn lớn cho nên tại đất Sở không cách nào cạnh tranh với các hiệu buôn lớn nước Sở, không có cách nào sinh sống cho nên chỉ có dùng nhân lực và thời gian đổi lấy chút ít lợi nhuận, dựa vào biên giới Tần Sở, đem một ít lá trà và gấm lụa sản xuất ở Tần vận chuyển đến vùng biên cương Yên Triều. Đồng thời cũng thu một ít thù lao, tiện đường chở một ít người ở nước Tần muốn quay về Yên Triều.
Bởi vì loài ngựa chuyên chở không được nhiều, cho nên tiện đường chở thêm người nước Yên rất không có khả năng là đào phạm hoặc là nhân vật cao cấp quan trọng khác, thường thường cũng chỉ là một ít lão binh, tạp dịch và thợ xây lưu lạc trong chinh chiến ngày xưa ở nước Tần. Trong một đoàn ngựa thồ như vậy cũng không tồn tại nhân vật gì đó thực sự lợi hại, cùng lắm chỉ là vài tên võ giả am hiểu dùng đao và cung tên.
Cho nên sau khi phát hiện thân phận Trương Nghi là tu hành giả, tuy rằng căn bản không biết rõ Trương Nghi là tu hành giả cấp bậc nào, đoàn ngựa thồ này liền rất dễ dàng thu nhận Trương Nghi.
Dù sao cũng là đang đi lại trong chốn biên giới hoang vu, khả năng gặp gỡ mã tặc đều rất nhỏ, nhưng chưa hẳn sẽ không đụng độ một ít kẻ cướp giả mạo mã tặc đi ra tống tiền, thậm chí còn có một ít mãnh thú trong truyền thuyết.
Bôn ba trong ngày hè nóng bức là một việc làm cho người khác rất khó chịu, nhất là đối với một ít trưởng lão tuổi già thân thể vốn rất yếu ớt.
Cho nên sáng sớm hôm đó, một lão giả đã thanh toán xong một ít thù lao để cho đoàn ngựa thồ này thuận đường chở về biên giới nước Yên bắt đầu nôn mửa.
Tuy rằng người dẫn đầu đoàn ngựa thồ này đã an bài cho lão một thớt ngựa tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn thay cho đi bộ, nhưng lão giả này vẫn cứ nôn mửa không ngừng.
Trong ngày hè, mùi nôn mửa khó ngửi không chỉ dính đầy quần áo trước người lão nhân mà còn làm dơ bẩn các thứ đồ vật bên yên ngựa phía dưới.
Chứng kiến hình ảnh như vậy, ngoại trừ người dẫn đầu đoàn ngựa thồ cau mày ném cho lão một cái khăn vải ướt lạnh ra, những người chung quanh lão nhân đều là nhịn không được bịt kín miệng mũi, cố gắng tránh xa một chút, nhưng mà Trương Nghi lại đi tới vuốt lưng cho lão nhân, đồng thời cũng giúp lão nhân lau chùi, mớm nước ấm cho lão.
/438
|