Trăng tròn vành vạnh phản chiếu dưới đáy giếng nước.
Yên Thượng Đô, Tiên Phù Tông, bên cạnh miệng giếng, Trương Nghi đang dừng chân nghỉ ngơi, xoa nắn bả vai phải đã bắt đầu sưng tấy.
Đối với loại người Tu Hành như y, gánh nước chẳng phải là việc khó khăn gì, chẳng qua bên trong Tiên Phù Tông đường đi rất nhiều nơi gần như khác hẳn với bên ngoài. Khi gánh nước qua những nơi đó còn khó khăn hơn nhiều so với người thường gánh nước lên núi.
"Vì sao ngươi không từ bỏ?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai y. Y biết chắc đó là Tô Tần.
Y từ từ xoay người sang bên đó, nhìn Tô Tần tiến lại gần trong bóng tối, tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Tần lạnh nhạt nhìn lại y, dừng lại ở phía bên kia giếng nước, sau đó lại hỏi câu đó một lần nữa: "Vì sao ngươi không từ bỏ?"
Trương Nghi hơi sững người ra. Nhưng theo đúng lễ độ, y vẫn lên tiếng đáp lại: "Tại sao ta lại phải từ bỏ?"
"Ngươi có tu vi cao nhất ở Bạch Dương Động, được sư trưởng ưu ái nhất, khi ở Mân Sơn Kiếm Hội cũng đã giành được cơ hội bước vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập, có thể nói là nổi tiếng khắp Trường Lăng. Nhưng khi đến nơi này, ngươi lại biến thành kẻ kém cỏi nhất trong những kẻ kém cỏi. Chỉ riêng tháng này, ngươi đã liên tục bị phạt gánh nước bảy lần."
Tô Tần nói tiếp bằng giọng hơi giễu cợt: "Trong đám nhập môn cùng với ngươi, kẻ kém cỏi nhất cũng đã bước vào điện thứ ba. Nhưng còn ngươi, ngay cả đạo phù của điện thứ nhất vẫn chưa thể hiểu được tường tận. Ngươi đừng có nói với ta là mình không thấy khó chịu."
Cuối cùng Trương Nghi cũng hiểu ra, nhưng gương mặt ôn hòa của y vẫn không có thay đổi gì mấy, bởi y tin chắc Tô Tần không bao giờ có thể hiểu được mình.
Y rất coi trọng lễ nghĩa. Nhưng đối với loại người không bao giờ chịu hiểu người khác như Tô Tần, y thừa hiểu có nói thêm cái gì cũng chẳng có bất cứ tác dụng nào, cho nên y nín thinh không nói thêm câu gì.
Có đôi khi, một người giống như y vậy, dù chỉ tỏ thái độ ôn hòa trầm tĩnh, nhưng rơi vào mắt vài người lại có nghĩa là khinh thường lẫn chống đối.
Tô Tần nhìn y, lông mày gã dần nhíu lại.
"Hãy nhìn đạo phù này."
Gã kéo dài giọng bảo Trương Nghi: "Đây là một trong ba mươi đạo phù mạnh nhất Tiên Phù Tông."
Dứt lời, tay trái gã khẽ lay động.
'Tách tách', vài tiếng động khe khẽ phát ra từ cái thùng nước bằng gỗ bên cạnh Trương Nghi.
Trương Nghi nhìn lướt qua thùng nước rồi quay đầu nhìn vào tay trái Tô Tần. Y cảm thấy khiếp sợ, gương mặt hơi tái đi.
Nước bên trong cái thùng gỗ ở cạnh y không hề suy chuyển, nhưng mặt ngoài chiếc thùng lại xuất hiện mấy khe nứt, nước từ bên trong đang rỉ ra ngoài.
Mặc dù tay trái Tô Tần vẫn co quắp quái dị, vẫn là cánh tay tàn tật cả đời này khó có khả năng cầm lại được kiếm, nhưng Trương Nghi đột nhiên cảm nhận được rõ ràng, đạo phù kia xuất phát từ chính tay trái của gã.
Nhìn gương mặt hơi tái đi của Trương Nghi, Tô Tần khoái trá mỉm cười, "Mất cái nọ được cái kia. Máu thịt và kinh mạch co rúm không thể nào dùng kiếm lại được nữa, nhưng vẫn có thể xuất ra phù ý khác với người thường. Ngươi có hiểu được cảm thụ được hi vọng trong tuyệt vọng là thế nào hay không?"
"Chúc mừng!" Trương Nghi thốt lên.
Y đã không còn yêu mến cái gã Tô Tần này nữa, cho dù đối phương đã từng là người sư đệ mà mình kính trọng. Nhưng lúc này, khi bản thân nói câu chúc mừng đó vẫn rất chân thành, bởi vì y nghĩ đến một điều, nếu Tô Tần thực sự được phúc trong họa, nhờ thế cánh tay tàn tật đó có thể giúp cho gã thi triển ra phù ý mạnh hơn bình thường, như vậy niềm căm hận trong lòng y đối với tiểu sư đệ mà mình yêu thích sẽ bớt đi rất nhiều.
Chẳng qua là y vẫn quá mức lành, hoặc có thể nói là không đủ hiểu loại người như Tô Tần.
Tô Tần nghe thấy y chúc mừng, nụ cười trên mặt dần biến mất, cuối cùng biến thành vẻ châm biếm lạnh giá.
"Hiện giờ Tiên Phù Tông cũng giống như nước trong cái thùng này. Lúc ngươi gánh lên núi, nước sẽ rỉ ra ngoài một nửa. Cho nên, ngươi sẽ phải gánh gấp đôi lượng nước lúc trước."
"Cho dù từ lúc này trở đi không ngừng nghỉ, ngươi cũng phải gánh đến lúc trăng lên giữa đỉnh đầu. Đợt kiểm tra sớm ngày mai, do tinh thần mỏi mệt, ngươi có lẽ sẽ không thể thông qua. . . Sau đó ngươi sẽ lại phải tiếp tục gánh nước."
"Ngươi nói ngươi không khó chịu. Nhưng hai cái thùng nước và đường núi gập ghềnh này sẽ hành hạ ngươi không ngừng nghỉ, ta chắc chắn không tin ngươi không khó chịu."
Lạnh lùng nói xong những lời cay độc này, Tô Tần quay người bỏ đi thẳng, không một lần ngoái đầu lại.
Trương Nghi vẫn không thể hiểu được Tô Tần.
Nhưng y không vì vậy mà tìm sư trưởng báo cáo lại tường tận.
Y cảm thấy chỉ vì phải gánh thêm một chút ít nước đã phải tìm sư trưởng Tiên Phù Tông để kiện cáo là điều cực kỳ vô nghĩa.
Chẳng qua thời gian gánh nước sẽ eo hẹp đi rất nhiều.
Cho nên y không nghỉ ngơi nữa, bắt đầu tiếp tục gánh nước.
Nước giếng trong veo không ngừng rỉ ra từ khe nứt của chiếc thùng gỗ, nhỏ giọt, rơi xuống con đường núi rêu xanh.
Tô Tần nói không sai.
Tới lúc trăng lên đỉnh đầu, y vẫn còn chưa gánh nước xong.
Hai bả vai y đã đỏ tấy lên, sưng vù. Không cần nói đến đòn gánh, chỉ cần vai áo chạm vào, trọng lượng không đáng kể của nó cũng đủ làm y cảm thấy đau thấu tim gan.
Bước chân của y thực sự càng ngày càng nặng nề.
Nặng nề dẫm nát một vài đám rêu khô héo trên đường núi.
Những giọt nước rỉ ra từ thùng gỗ lẫn giọt mồ hôi trên người y không ngừng rơi xuống, thấm vào rất nhiều thảm rêu đã khô héo trên con đường núi.
Y vẫn tiếp tục kiên trì.
Khuôn mặt ôn hòa mà không hề mất đi kiên nhẫn.
Nhưng bất chợt, đôi mắt y trở nên tràn ngập kinh hãi.
Y nhìn thấy rất nhiều tia sáng màu bạc kỳ quái.
Những tia sáng rất yếu ớt đó xuất phát từ chính mặt ngoài mấy chục bậc thềm đá trên con đường núi đang hành hạ y này.
Những tia sáng màu bạc yếu ớt đó phát ra từ những chỗ rêu đã tróc ra. Tia sáng ở mỗi một bậc tạo thành một ký tự huyền ảo khôn tả khi rơi vào trong mắt y.
Y vẫn không thể hiểu thấu được hàm nghĩa sâu xa trong những ký tự này.
Bởi vì không thể nào hiểu thấu, cho nên y đương nhiên chỉ quan sát hình thái nguyên thủy nhất của chúng.
Khi quan sát hình thái của những ký tự này, Chân nguyên trong cơ thể y bị lực lượng kỳ quái phát ra từ những bậc thềm đá này áp chế đột nhiên bắt đầu vận chuyển khắp toàn thân theo hình dạng của chúng, hình thành một vòng tuần hoàn quái dị.
Chân nguyên trong cơ thể y bắt đầu từ từ vận chuyển.
Dưới sự giam cầm của lực lượng gấp mấy lần lực lượng của bản thân, Chân nguyên của y đã thực sự bắt đầu có thể vận chuyển.
Chân nguyên có thể vận chuyển được có nghĩa là có thể sử dụng.
Gánh nước đang đè nặng trên hai vai y, dưới sự gánh đỡ của chân nguyên, bắt đầu trở nên không còn sức nặng.
Sau đó hô hấp của Trương Nghi đình chỉ, tâm trạng càng lúc càng khiếp sợ.
Những ký tự được hình thành từ những tia sáng phát ra từ thềm đá rõ ràng kết lại thành một quyển công pháp vận chuyển chân nguyên.
Hơn nữa, phối hợp với lực lượng của những bậc thềm, y có thể cảm nhận được tuy rằng chân nguyên của mình lưu chuyển rất chậm chạp, nhưng lại có thể nghiền nát mọi chướng ngại vật ở vô số nơi trong cơ thể mình, làm cho cơ thể mình đang phát sinh một ít biến đổi về chất.
Nếu so với quyển công pháp y tu luyện ở Bạch Dương Động, quyển công pháp chân nguyên này mạnh hơn rất nhiều lần.
Bước chân của y đột nhiên đình chỉ.
Trăng đã ngả sang đầu.
Tia sáng màu bạc trên thềm đá bắt đầu biến mất, giống như những ký tự kia chưa từng tồn tại.
Trương Nghi bắt đầu hiểu ra, do lượng nước rỉ ra từ trong thùng và mồ hôi mình chảy ra đủ nhiều, đồng thời ánh trăng trên bầu trời cũng đủ độ sáng cần thiết, cho nên mới đủ điều kiện khiến cho những vết tích trên thềm đá bình thường không thể nhận ra kia phát ra những tia sáng bạc mờ ảo.
Nhưng tại sao trên bậc thềm đá này lại có thể có những vết tích như thế?
Tại sao lại có một quyển công pháp như vậy, mà bình thường không có bất cứ sư trưởng nào đề cập tới?
Trương Nghi nghĩ nát óc mà không hiểu.
Y đương nhiên không hề hay biết, trong lúc bản thân chìm đắm vào trong cảm nhận vừa rồi, hóa ra có một vị lão nhân không rõ lai lịch đang đứng trong một gian nhà tranh ở đối diện con đường núi quan sát mình. Đôi mắt lão ngập tràn vui mừng lẫn cảm khái.
Tiên Phù Tông có rất nhiều thượng phù có uy lực siêu cường, nhưng thực ra ở giữa núi non thiên nhiên của Tiên Phù Tông mới ẩn dấu chân phù mạnh nhất do các thế hệ tông chủ lưu lại.
Rất nhiều người, cả đời luôn chăm chăm truy tìm các thủ đoạn đối địch siêu mạnh trong một vài điển tịch và giáo án, nhưng ngay cả một đạo chân phù họ cũng không thể phát hiện ra.
Nguyên nhân sâu xa là do mắt những kẻ đó quá cao, lúc nào cũng chỉ nhìn lên trời, chỉ mong bay cao lên trên đó, không chịu cúi đầu nhìn đường, hay là bởi vì lý do nào khác?
Bất kể như thế nào, chưa qua mùa hạ đầu tiên, Trương Nghi đã thu được một trong những chân phù mạnh nhất Tiên Phù Tông.
Vị lão nhân này rất hài lòng, đồng thời cũng khẳng định quyết định của mình là chính xác.
. . .
Trăng vượt quá đỉnh đầu, ánh trăng bắt đầu mờ đi.
Trong một ngõ nhỏ ở Thượng Đô vang lên vài tiếng chó sủa.
Cái đô thành này của vương triều Đại Yên đã tồn tại qua cả trăm năm, mặc dù có thay đổi, nhưng lại không có chỉnh đốn và cải cách triệt để lẫn bài bản giống như Trường Lăng của vương triều Đại Tần, cho nên phòng ốc chỗ cao chỗ thấp, đường đi chỗ rộng chỗ hẹp, nhà cửa cũ mới đan xen, nhìn có vẻ rất mất trật tự. Bản dịch sớm nhất tại Bạch Ngọc Sách. Cảnh tượng sầm uất lẫn tươi mới kéo dài cả trăm năm khiến cho cái đô thành này có nét độc đáo riêng, nhưng đồng thời cũng làm cho đêm tối trở nên càng thêm phức tạp.
Một người xứ lạ dẫn theo một tùy tùng, rõ ràng không quá quen thuộc ngõ hẻm này.
Y đã dẫm vào một vũng nước.
Giày cũng bẩn hết.
Người tùy tùng phía sau lại nhẹ nhàng linh hoạt tránh được tất cả những vũng nước có thể làm bẩn đôi giày mới của mình. Đôi giày vô cùng sạch sẽ.
Tiếng chó sủa đã ngừng. Ở hai đầu con ngõ nhỏ phức tạp này hóa ra lại có rất nhiều bóng người đang tụ tập.
Giống như đã đoán được trước, người xứ lạ lập tức chắp tay thi lễ với đối phương, giọng nói vừa mang phần mỏi mệt, vừa mang phần yếu ớt: "Chẳng qua chỉ kiếm miếng ăn, mong chư vị đương gia nhường đường!"
Yên Thượng Đô, Tiên Phù Tông, bên cạnh miệng giếng, Trương Nghi đang dừng chân nghỉ ngơi, xoa nắn bả vai phải đã bắt đầu sưng tấy.
Đối với loại người Tu Hành như y, gánh nước chẳng phải là việc khó khăn gì, chẳng qua bên trong Tiên Phù Tông đường đi rất nhiều nơi gần như khác hẳn với bên ngoài. Khi gánh nước qua những nơi đó còn khó khăn hơn nhiều so với người thường gánh nước lên núi.
"Vì sao ngươi không từ bỏ?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai y. Y biết chắc đó là Tô Tần.
Y từ từ xoay người sang bên đó, nhìn Tô Tần tiến lại gần trong bóng tối, tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Tần lạnh nhạt nhìn lại y, dừng lại ở phía bên kia giếng nước, sau đó lại hỏi câu đó một lần nữa: "Vì sao ngươi không từ bỏ?"
Trương Nghi hơi sững người ra. Nhưng theo đúng lễ độ, y vẫn lên tiếng đáp lại: "Tại sao ta lại phải từ bỏ?"
"Ngươi có tu vi cao nhất ở Bạch Dương Động, được sư trưởng ưu ái nhất, khi ở Mân Sơn Kiếm Hội cũng đã giành được cơ hội bước vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập, có thể nói là nổi tiếng khắp Trường Lăng. Nhưng khi đến nơi này, ngươi lại biến thành kẻ kém cỏi nhất trong những kẻ kém cỏi. Chỉ riêng tháng này, ngươi đã liên tục bị phạt gánh nước bảy lần."
Tô Tần nói tiếp bằng giọng hơi giễu cợt: "Trong đám nhập môn cùng với ngươi, kẻ kém cỏi nhất cũng đã bước vào điện thứ ba. Nhưng còn ngươi, ngay cả đạo phù của điện thứ nhất vẫn chưa thể hiểu được tường tận. Ngươi đừng có nói với ta là mình không thấy khó chịu."
Cuối cùng Trương Nghi cũng hiểu ra, nhưng gương mặt ôn hòa của y vẫn không có thay đổi gì mấy, bởi y tin chắc Tô Tần không bao giờ có thể hiểu được mình.
Y rất coi trọng lễ nghĩa. Nhưng đối với loại người không bao giờ chịu hiểu người khác như Tô Tần, y thừa hiểu có nói thêm cái gì cũng chẳng có bất cứ tác dụng nào, cho nên y nín thinh không nói thêm câu gì.
Có đôi khi, một người giống như y vậy, dù chỉ tỏ thái độ ôn hòa trầm tĩnh, nhưng rơi vào mắt vài người lại có nghĩa là khinh thường lẫn chống đối.
Tô Tần nhìn y, lông mày gã dần nhíu lại.
"Hãy nhìn đạo phù này."
Gã kéo dài giọng bảo Trương Nghi: "Đây là một trong ba mươi đạo phù mạnh nhất Tiên Phù Tông."
Dứt lời, tay trái gã khẽ lay động.
'Tách tách', vài tiếng động khe khẽ phát ra từ cái thùng nước bằng gỗ bên cạnh Trương Nghi.
Trương Nghi nhìn lướt qua thùng nước rồi quay đầu nhìn vào tay trái Tô Tần. Y cảm thấy khiếp sợ, gương mặt hơi tái đi.
Nước bên trong cái thùng gỗ ở cạnh y không hề suy chuyển, nhưng mặt ngoài chiếc thùng lại xuất hiện mấy khe nứt, nước từ bên trong đang rỉ ra ngoài.
Mặc dù tay trái Tô Tần vẫn co quắp quái dị, vẫn là cánh tay tàn tật cả đời này khó có khả năng cầm lại được kiếm, nhưng Trương Nghi đột nhiên cảm nhận được rõ ràng, đạo phù kia xuất phát từ chính tay trái của gã.
Nhìn gương mặt hơi tái đi của Trương Nghi, Tô Tần khoái trá mỉm cười, "Mất cái nọ được cái kia. Máu thịt và kinh mạch co rúm không thể nào dùng kiếm lại được nữa, nhưng vẫn có thể xuất ra phù ý khác với người thường. Ngươi có hiểu được cảm thụ được hi vọng trong tuyệt vọng là thế nào hay không?"
"Chúc mừng!" Trương Nghi thốt lên.
Y đã không còn yêu mến cái gã Tô Tần này nữa, cho dù đối phương đã từng là người sư đệ mà mình kính trọng. Nhưng lúc này, khi bản thân nói câu chúc mừng đó vẫn rất chân thành, bởi vì y nghĩ đến một điều, nếu Tô Tần thực sự được phúc trong họa, nhờ thế cánh tay tàn tật đó có thể giúp cho gã thi triển ra phù ý mạnh hơn bình thường, như vậy niềm căm hận trong lòng y đối với tiểu sư đệ mà mình yêu thích sẽ bớt đi rất nhiều.
Chẳng qua là y vẫn quá mức lành, hoặc có thể nói là không đủ hiểu loại người như Tô Tần.
Tô Tần nghe thấy y chúc mừng, nụ cười trên mặt dần biến mất, cuối cùng biến thành vẻ châm biếm lạnh giá.
"Hiện giờ Tiên Phù Tông cũng giống như nước trong cái thùng này. Lúc ngươi gánh lên núi, nước sẽ rỉ ra ngoài một nửa. Cho nên, ngươi sẽ phải gánh gấp đôi lượng nước lúc trước."
"Cho dù từ lúc này trở đi không ngừng nghỉ, ngươi cũng phải gánh đến lúc trăng lên giữa đỉnh đầu. Đợt kiểm tra sớm ngày mai, do tinh thần mỏi mệt, ngươi có lẽ sẽ không thể thông qua. . . Sau đó ngươi sẽ lại phải tiếp tục gánh nước."
"Ngươi nói ngươi không khó chịu. Nhưng hai cái thùng nước và đường núi gập ghềnh này sẽ hành hạ ngươi không ngừng nghỉ, ta chắc chắn không tin ngươi không khó chịu."
Lạnh lùng nói xong những lời cay độc này, Tô Tần quay người bỏ đi thẳng, không một lần ngoái đầu lại.
Trương Nghi vẫn không thể hiểu được Tô Tần.
Nhưng y không vì vậy mà tìm sư trưởng báo cáo lại tường tận.
Y cảm thấy chỉ vì phải gánh thêm một chút ít nước đã phải tìm sư trưởng Tiên Phù Tông để kiện cáo là điều cực kỳ vô nghĩa.
Chẳng qua thời gian gánh nước sẽ eo hẹp đi rất nhiều.
Cho nên y không nghỉ ngơi nữa, bắt đầu tiếp tục gánh nước.
Nước giếng trong veo không ngừng rỉ ra từ khe nứt của chiếc thùng gỗ, nhỏ giọt, rơi xuống con đường núi rêu xanh.
Tô Tần nói không sai.
Tới lúc trăng lên đỉnh đầu, y vẫn còn chưa gánh nước xong.
Hai bả vai y đã đỏ tấy lên, sưng vù. Không cần nói đến đòn gánh, chỉ cần vai áo chạm vào, trọng lượng không đáng kể của nó cũng đủ làm y cảm thấy đau thấu tim gan.
Bước chân của y thực sự càng ngày càng nặng nề.
Nặng nề dẫm nát một vài đám rêu khô héo trên đường núi.
Những giọt nước rỉ ra từ thùng gỗ lẫn giọt mồ hôi trên người y không ngừng rơi xuống, thấm vào rất nhiều thảm rêu đã khô héo trên con đường núi.
Y vẫn tiếp tục kiên trì.
Khuôn mặt ôn hòa mà không hề mất đi kiên nhẫn.
Nhưng bất chợt, đôi mắt y trở nên tràn ngập kinh hãi.
Y nhìn thấy rất nhiều tia sáng màu bạc kỳ quái.
Những tia sáng rất yếu ớt đó xuất phát từ chính mặt ngoài mấy chục bậc thềm đá trên con đường núi đang hành hạ y này.
Những tia sáng màu bạc yếu ớt đó phát ra từ những chỗ rêu đã tróc ra. Tia sáng ở mỗi một bậc tạo thành một ký tự huyền ảo khôn tả khi rơi vào trong mắt y.
Y vẫn không thể hiểu thấu được hàm nghĩa sâu xa trong những ký tự này.
Bởi vì không thể nào hiểu thấu, cho nên y đương nhiên chỉ quan sát hình thái nguyên thủy nhất của chúng.
Khi quan sát hình thái của những ký tự này, Chân nguyên trong cơ thể y bị lực lượng kỳ quái phát ra từ những bậc thềm đá này áp chế đột nhiên bắt đầu vận chuyển khắp toàn thân theo hình dạng của chúng, hình thành một vòng tuần hoàn quái dị.
Chân nguyên trong cơ thể y bắt đầu từ từ vận chuyển.
Dưới sự giam cầm của lực lượng gấp mấy lần lực lượng của bản thân, Chân nguyên của y đã thực sự bắt đầu có thể vận chuyển.
Chân nguyên có thể vận chuyển được có nghĩa là có thể sử dụng.
Gánh nước đang đè nặng trên hai vai y, dưới sự gánh đỡ của chân nguyên, bắt đầu trở nên không còn sức nặng.
Sau đó hô hấp của Trương Nghi đình chỉ, tâm trạng càng lúc càng khiếp sợ.
Những ký tự được hình thành từ những tia sáng phát ra từ thềm đá rõ ràng kết lại thành một quyển công pháp vận chuyển chân nguyên.
Hơn nữa, phối hợp với lực lượng của những bậc thềm, y có thể cảm nhận được tuy rằng chân nguyên của mình lưu chuyển rất chậm chạp, nhưng lại có thể nghiền nát mọi chướng ngại vật ở vô số nơi trong cơ thể mình, làm cho cơ thể mình đang phát sinh một ít biến đổi về chất.
Nếu so với quyển công pháp y tu luyện ở Bạch Dương Động, quyển công pháp chân nguyên này mạnh hơn rất nhiều lần.
Bước chân của y đột nhiên đình chỉ.
Trăng đã ngả sang đầu.
Tia sáng màu bạc trên thềm đá bắt đầu biến mất, giống như những ký tự kia chưa từng tồn tại.
Trương Nghi bắt đầu hiểu ra, do lượng nước rỉ ra từ trong thùng và mồ hôi mình chảy ra đủ nhiều, đồng thời ánh trăng trên bầu trời cũng đủ độ sáng cần thiết, cho nên mới đủ điều kiện khiến cho những vết tích trên thềm đá bình thường không thể nhận ra kia phát ra những tia sáng bạc mờ ảo.
Nhưng tại sao trên bậc thềm đá này lại có thể có những vết tích như thế?
Tại sao lại có một quyển công pháp như vậy, mà bình thường không có bất cứ sư trưởng nào đề cập tới?
Trương Nghi nghĩ nát óc mà không hiểu.
Y đương nhiên không hề hay biết, trong lúc bản thân chìm đắm vào trong cảm nhận vừa rồi, hóa ra có một vị lão nhân không rõ lai lịch đang đứng trong một gian nhà tranh ở đối diện con đường núi quan sát mình. Đôi mắt lão ngập tràn vui mừng lẫn cảm khái.
Tiên Phù Tông có rất nhiều thượng phù có uy lực siêu cường, nhưng thực ra ở giữa núi non thiên nhiên của Tiên Phù Tông mới ẩn dấu chân phù mạnh nhất do các thế hệ tông chủ lưu lại.
Rất nhiều người, cả đời luôn chăm chăm truy tìm các thủ đoạn đối địch siêu mạnh trong một vài điển tịch và giáo án, nhưng ngay cả một đạo chân phù họ cũng không thể phát hiện ra.
Nguyên nhân sâu xa là do mắt những kẻ đó quá cao, lúc nào cũng chỉ nhìn lên trời, chỉ mong bay cao lên trên đó, không chịu cúi đầu nhìn đường, hay là bởi vì lý do nào khác?
Bất kể như thế nào, chưa qua mùa hạ đầu tiên, Trương Nghi đã thu được một trong những chân phù mạnh nhất Tiên Phù Tông.
Vị lão nhân này rất hài lòng, đồng thời cũng khẳng định quyết định của mình là chính xác.
. . .
Trăng vượt quá đỉnh đầu, ánh trăng bắt đầu mờ đi.
Trong một ngõ nhỏ ở Thượng Đô vang lên vài tiếng chó sủa.
Cái đô thành này của vương triều Đại Yên đã tồn tại qua cả trăm năm, mặc dù có thay đổi, nhưng lại không có chỉnh đốn và cải cách triệt để lẫn bài bản giống như Trường Lăng của vương triều Đại Tần, cho nên phòng ốc chỗ cao chỗ thấp, đường đi chỗ rộng chỗ hẹp, nhà cửa cũ mới đan xen, nhìn có vẻ rất mất trật tự. Bản dịch sớm nhất tại Bạch Ngọc Sách. Cảnh tượng sầm uất lẫn tươi mới kéo dài cả trăm năm khiến cho cái đô thành này có nét độc đáo riêng, nhưng đồng thời cũng làm cho đêm tối trở nên càng thêm phức tạp.
Một người xứ lạ dẫn theo một tùy tùng, rõ ràng không quá quen thuộc ngõ hẻm này.
Y đã dẫm vào một vũng nước.
Giày cũng bẩn hết.
Người tùy tùng phía sau lại nhẹ nhàng linh hoạt tránh được tất cả những vũng nước có thể làm bẩn đôi giày mới của mình. Đôi giày vô cùng sạch sẽ.
Tiếng chó sủa đã ngừng. Ở hai đầu con ngõ nhỏ phức tạp này hóa ra lại có rất nhiều bóng người đang tụ tập.
Giống như đã đoán được trước, người xứ lạ lập tức chắp tay thi lễ với đối phương, giọng nói vừa mang phần mỏi mệt, vừa mang phần yếu ớt: "Chẳng qua chỉ kiếm miếng ăn, mong chư vị đương gia nhường đường!"
/438
|