Chung quanh Cố Tích Xuân trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Cách đó không xa, Từ Hạc Sơn, Tạ Trường Sinh cũng dừng nói chuyện, Tạ Trường Sinh lắc đầu, trào phúng: Dù có dã tâm như vậy, cũng đâu cần phải nói công khai giữa mặt mọi người, ra vẻ mình bất phàm như thế.
Từ Hạc Sơn lại có vẻ bình thường, nói khẽ: Ít nhất hắn cũng có dã tâm ấy.
Hiện ở đây đã tụ tập đệ tử của mười tu hành chi địa, nhưng có ba bốn tu hành chi địa có tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Tông kiếm hội, nhưng trong số đó, sợ rằng cũng chỉ có Cố Tích Xuân mới dám nói ra miệng như vậy, những người còn lại ai cũng tự biết thực lực không đủ, tới tham gia cũng chỉ để làm lá xanh làm nền mà thôi.
Cố Tích Xuân đương nhiên cũng không thể đảm bảo mình nhất định lấy được cơ hội vào trong Mân Sơn Kiếm Tông học tập, nhưng có thể coi đó là mục tiêu, thì những người xung quanh sẽ không còn tư cách dám coi hắn cũng cùng một bọn giống như mình, mà coi hắn là chim hồng hộc, còn mình chỉ là se sẻ.
Nên dù đám Tạ Trường Sinh và Từ Hạc Sơn cảm thấy Cố Tích Xuân kiêu ngạo, thì cũng chỉ dám nói lén lầm bầm mấy câu, chứ không dám công khai phản đối Cố Tích Xuân, mặc dù trong số người đứng đây, có rất nhiều người có xuất thân hiển hách, nhưng tu vi lại không bằng Cố Tích Xuân.
Một người không nhịn được, lên tiếng: Cố huynh chí hướng cao xa, chúng ta đương nhiên không theo kịp, nhưng nếu Đinh Trữ thật sự cùng một loại với Linh Hư Kiếm Môn An Bão Thạch, và Mân Sơn Kiếm Tông Tịnh Lưu Ly, một tháng Luyện Khí, tốc độ tu hành sau đó cũng không thua, thì đến khi Mân Sơn kiếm hội, hắn sẽ trở thành kình địch của ngươi.
Vậy sao?
Cố Tích Xuân nhìn người kia, cười nhạt: Chúng ta dù sao cũng đang nhàn rỗi, hay làm một cuộc cá cược đi, xem thử Đinh Trữ kia có thể phá cảnh, một tháng Luyện Khí hay không.
Ai nấy đều im lặng.
Vì cho đến bây giờ, Đinh Trữ vẫn còn chưa phá cảnh, mà chỉ còn có một ngày hôm nay là hết hạn, nếu cược Đinh Trữ thắng thì thực sự quá xa vời.
Trên thực tế, ai cũng cho rằng Đinh Trữ một tháng Luyện Khí là chuyện không có khả năng, một tháng Luyện Khí ư, chỉ có hai tên quái vật của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn mới làm được chuyện ấy.
Không ai cho rằng hắn có khả năng, rất ít người đặt cược cho hắn thắng, nên dù có cược được cũng chẳng thắng được bao nhiêu, đánh cược chi cho phí sức.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói non nớt, nhưng kiệt ngao bất tuân vang lên: Được, nếu như vậy, ta đặt ba miếng Vân Mẫu đao tệ, cược Đinh Trữ sẽ phá cảnh thành công trong ngày hôm nay.
Híz-khà-zzz...
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Ánh mắt mọi người tụ tập vào người nọ.
Một miếng Vân Mẫu đao tệ giá trị 500 kim, ba miếng là 1500 kim, nhiều tiền như vậy, hơn phân nửa đệ tử ở đây có góp lại cũng không đủ.
Ai nấy đều cho người kia nói giỡn, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng người lên tiếng, thấy hắn rút ba miếng đao tệ ra khỏi tay áo, mới hay hắn không đùa chút nào.
Vì hắn là Bạch Vân Quan Tạ Trường Sinh, Tạ gia là cự phú Quan Trung, người khác không kiếm nổi 1500 kim để đánh bạc, chứ với hắn thì không thành vấn đề.
Ngươi làm gì thế?
Tạ Trường Sinh và Từ Hạc Sơn đều kinh hãi.
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi. Tạ Trường Sinh nhếch mép.
Lúc đầu từ lúc Cố Tích Xuân ra vẻ hơn người, hắn đã không ưa, nên bây giờ Cố Tích Xuân kiêu ngạo như thế, hắn không còn chịu nổi.
Ah? Cố Tích Xuân thấy đó là Tạ Trường Sinh, thì cau mày.
Đột nhiên, một âm thanh ghìm ngựa vang lên.
Tạ Trường Thắng! Tiền trong nhà cũng không phải là tiền sao?
Ngươi tưởng tiền cầm trong tay ngươi thì ngươi có thể xài cái gì thì xài hả?
Tạ Trường Thắng! Ngươi tưởng cha đặt cho ngươi cái tên như vậy, thì ngươi thật có thể trường thắng, cứ đánh bạc là tất thắng hả?
Một giọng nữ không ngừng vang lên.
Tạ Trường Sinh run người một cái.
Chuyện gì đây? Từ Hạc Niên quay sang, thấy một cô gái cao gầy từ trong xe ngựa.
Thiếu nữ có gương mặt trái xoan, dáng người cân đối, tóc dài búi cao, cắm bằng trâm ngọc bích, lộ ra cái cổ cao thon thả.
Cô ấy là ai? Từ Hạc Niên không nhịn quay sang hỏi Tạ Trường Sinh. Hắn nhìn thấy hai chữ Thái Tiêu thêu trên áo của thiếu nữ, thì biết cô là đệ tử Thái Tiêu Ly Cung. Bao năm qua Thái Tiêu Ly Cung luôn nằm trong danh sách khách mời của Thanh Đằng Kiếm Viện, người của Thái Tiêu Ly Cung đến cũng ít, và chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ này.
Đấy là là tỷ tỷ của ta, Tạ Nhu, tên thì rất nhu, nhưng người không ôn nhu chút nào. Tạ Trường Sinh vẻ mặt đau khổ.
Từ Hạc Sơn không hiểu được, nghĩ thầm dù là tỷ tỷ thật, thì cũng đâu cần có cái bộ dáng sợ đến thế.
Ta đánh không lại tỷ ấy, hơn nữa chúng ta ra ngoài học tập, phụ thân giao cho tỷ ấy quản lý tiền bạc, tiền này chính là ta lãnh từ tay tỷ ấy. . . Tạ Trường Sinh như hiểu suy nghĩ trong đầu Từ Hạc Sơn, nên bổ sung thêm một câu.
Từ Hạc Sơn nhìn Tạ Trường Sinh đầy cảm thông. Hắn luôn nhìn thấy Tạ Trường Sinh tiêu tiền như nước, nếu bây giờ bắt một kẻ quen ném tiền như Tạ Trường Sinh không có tiền để ném nữa, thì thực đúng là rất khó chịu, nói không chừng sẽ làm cơ thể không thoải mái, ảnh hưởng đến tu vi tiến cảnh.
Sao cô ấy lại gọi ngươi là Tạ Trường Thắng? Từ Hạc Sơn hỏi, giọng nhỏ xíu vì cô gái cao gầy kia đang tới gần.
Sắc mặt Tạ Trường Sinh càng đau khổ: Ta vốn tên là Tạ Trường Thắng. . . Nhưng ta cảm thấy cái tên đó quá quê mùa, nên tự sửa lại là Tạ Trường Sinh.
Từ Hạc Sơn giật mình, Đúng là rất quê mùa. Nhưng hắn chợt nghiêm mặt: Nhưng dù nó quê mùa, thì cũng là tên do phụ thân đặt cho, đâu có được tùy tiện mà sửa.
Sửa cái gì sửa? Ngươi dám đổi tên hả? Tạ Nhu đã tới gần, mơ hồ nghe được, lông mày lập tức dựng thẳng, mặt lạnh tanh: Ngươi thật to gan!
Ta đâu có.
Tạ Trường Sinh cãi chày cãi cối: Ở đây ai mà chẳng biết ta tên là Tạ Trường Thắng.
Từ Hạc Sơn nghe vậy, khóe môi giât giật, muốn cười nhưng không dám cười.
Sau này, e rằng Tạ Trường Sinh đành phải khôi phục lại tên vốn có là Tạ Trường Thắng.
Thật sao?
Tạ Nhu âm trầm nhìn đệ đệ, Vậy ngươi kêu to lên hai lần cho ta, ta tên là Tạ Trường Thắng.
Tạ Trường Thắng thẹn quá hoá giận, kêu lên: Tỷ! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Không phải chỉ là đánh cược một tí hay sao, tốt xấu gì Đinh Trữ cũng là nửa ngày Thông Huyền, đâu phải chắc chắn sẽ thua!
Nhưng hắn chỉ là một kẻ xuất thân đầu đường cuối chợ, không có quý nhân, đại môn phiệt sau lưng hỗ trợ, hơn nữa nghe nói mới đây còn bị ám sát, bị thương không nhẹ. Tạ Nhu cười chế nhạo, Nếu một người như thế có thể một tháng phá cảnh đến Luyện Khí, ta sẽ nhận hắn làm tỷ phu của ngươi.
...
Sơn môn Thanh Đằng Kiếm Viện hoàn toàn im ắng.
Mọi người đều đồng lòng im lặng.
Tỷ phu của Tạ Trường Thắng? Vậy không phải là nói Tạ Nhu đồng ý gả cho Đinh Trữ hay sao?
Thường nghe nói nữ tử Quan Trung hào khí, bây giờ xem ra nữ tử Trường Lăng cũng không kém. . . Dù đây chỉ là giáo huấn đệ đệ không được nói nhảm, nhưng một thiếu nữ lại nói ra những lời như thế, quả thực cũng quá mức kinh người.
Quả nhiên lợi hại, hèn gì ngươi sợ cô ấy. Từ Hạc Sơn cố nuốt nước miếng, rì rầm vào tai Tạ Trường Thắng.
***
Đại sư huynh, tu vi sư đệ Đinh Trữ sư đến đâu rồi? trong Bạch Dương Động, cũng có không ít đệ tử vây quanh Trương Nghi, hỏi thăm.
Rất khó nói. Trương Nghi thoáng nhìn về phía nhà tranh trong khe núi. Hắn hiểu cảm xúc của những học sinh này, họ đã từ nghi ngờ chuyển thành chờ mong, hy vọng vào Đinh Trữ, nhưng hắn phải nói sự thật: Từ giữa tháng hắn đã mở Ngọc Cung, tốc độ tu hành rất vững vàng, nhưng trừ phi tốc độ vẫn nhanh như lúc thông huyền, và không bị bao nhiêu chướng ngại khi phá cảnh, thì may ra mới có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh trong hôm nay.
Đám đệ tử ít nhiều thất vọng.
***
Trong ngôi nhà tranh yên tĩnh.
Trong Ngọc Cung của Đinh Trữ sáng bừng nguyên khí năm màu, chúng chảy xuôi với tốc độ rất chậm nhưng vô cùng ổn định, tạo thành một cái trụ khí hướng về phía không gian sáng nhất trên đỉnh khí hải.
Không gian ấy, chính là Thiên Khiếu.
Đỉnh của trụ khí chỉ còn cách không gian ấy một chút mà thôi.
Ngay lúc đám đệ tử vây quanh Trương Nghi thất vọng tản đi, khoảng cách nhỏ bé ấy đã từ từ biến mất.
Thân hình Đinh Trữ hơi rung lên.
Khí Hải, Ngọc Cung, Thiên Khiếu đã hoàn toàn quán thông.
Ngũ khí như thác nước, từ Thiên Khiếu chảy xuôi xuống, vô cùng lưu loát.
Không có một trì trệ, hay trở ngại nào, dưới hướng dẫn của niệm lực, ngũ khí bắt đầu ngưng tụ lại.
Một nhúm chất sệt màu trắng, nặng hơn ngũ khí gấp nhiều lần, đang dần được tạo ra, lắng đọng xuống.
Khí Hải bắt đầu biến đổi, từ chứa ngũ khí, chuyển thành chứa loại chân khí này.
Đây chính là Luyện Khí Cảnh.
Hiện tại, đang có rất nhiều người bàn luận chuyện tu hành của hắn, nhưng không còn dám giữ lại lòng tin, còn đám đệ tử ở cửa Thanh Đằng Kiếm Viện lại càng cho rằng đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
Không có ai biết, đối với Đinh Trữ, chuyện này lại là chuyện rất đương nhiên.
Nên trong khi người ta còn đang tranh luận, thì hắn đã lặng lẽ phá cảnh.
Một tháng Luyện Khí.
Cách đó không xa, Từ Hạc Sơn, Tạ Trường Sinh cũng dừng nói chuyện, Tạ Trường Sinh lắc đầu, trào phúng: Dù có dã tâm như vậy, cũng đâu cần phải nói công khai giữa mặt mọi người, ra vẻ mình bất phàm như thế.
Từ Hạc Sơn lại có vẻ bình thường, nói khẽ: Ít nhất hắn cũng có dã tâm ấy.
Hiện ở đây đã tụ tập đệ tử của mười tu hành chi địa, nhưng có ba bốn tu hành chi địa có tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Tông kiếm hội, nhưng trong số đó, sợ rằng cũng chỉ có Cố Tích Xuân mới dám nói ra miệng như vậy, những người còn lại ai cũng tự biết thực lực không đủ, tới tham gia cũng chỉ để làm lá xanh làm nền mà thôi.
Cố Tích Xuân đương nhiên cũng không thể đảm bảo mình nhất định lấy được cơ hội vào trong Mân Sơn Kiếm Tông học tập, nhưng có thể coi đó là mục tiêu, thì những người xung quanh sẽ không còn tư cách dám coi hắn cũng cùng một bọn giống như mình, mà coi hắn là chim hồng hộc, còn mình chỉ là se sẻ.
Nên dù đám Tạ Trường Sinh và Từ Hạc Sơn cảm thấy Cố Tích Xuân kiêu ngạo, thì cũng chỉ dám nói lén lầm bầm mấy câu, chứ không dám công khai phản đối Cố Tích Xuân, mặc dù trong số người đứng đây, có rất nhiều người có xuất thân hiển hách, nhưng tu vi lại không bằng Cố Tích Xuân.
Một người không nhịn được, lên tiếng: Cố huynh chí hướng cao xa, chúng ta đương nhiên không theo kịp, nhưng nếu Đinh Trữ thật sự cùng một loại với Linh Hư Kiếm Môn An Bão Thạch, và Mân Sơn Kiếm Tông Tịnh Lưu Ly, một tháng Luyện Khí, tốc độ tu hành sau đó cũng không thua, thì đến khi Mân Sơn kiếm hội, hắn sẽ trở thành kình địch của ngươi.
Vậy sao?
Cố Tích Xuân nhìn người kia, cười nhạt: Chúng ta dù sao cũng đang nhàn rỗi, hay làm một cuộc cá cược đi, xem thử Đinh Trữ kia có thể phá cảnh, một tháng Luyện Khí hay không.
Ai nấy đều im lặng.
Vì cho đến bây giờ, Đinh Trữ vẫn còn chưa phá cảnh, mà chỉ còn có một ngày hôm nay là hết hạn, nếu cược Đinh Trữ thắng thì thực sự quá xa vời.
Trên thực tế, ai cũng cho rằng Đinh Trữ một tháng Luyện Khí là chuyện không có khả năng, một tháng Luyện Khí ư, chỉ có hai tên quái vật của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn mới làm được chuyện ấy.
Không ai cho rằng hắn có khả năng, rất ít người đặt cược cho hắn thắng, nên dù có cược được cũng chẳng thắng được bao nhiêu, đánh cược chi cho phí sức.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói non nớt, nhưng kiệt ngao bất tuân vang lên: Được, nếu như vậy, ta đặt ba miếng Vân Mẫu đao tệ, cược Đinh Trữ sẽ phá cảnh thành công trong ngày hôm nay.
Híz-khà-zzz...
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Ánh mắt mọi người tụ tập vào người nọ.
Một miếng Vân Mẫu đao tệ giá trị 500 kim, ba miếng là 1500 kim, nhiều tiền như vậy, hơn phân nửa đệ tử ở đây có góp lại cũng không đủ.
Ai nấy đều cho người kia nói giỡn, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng người lên tiếng, thấy hắn rút ba miếng đao tệ ra khỏi tay áo, mới hay hắn không đùa chút nào.
Vì hắn là Bạch Vân Quan Tạ Trường Sinh, Tạ gia là cự phú Quan Trung, người khác không kiếm nổi 1500 kim để đánh bạc, chứ với hắn thì không thành vấn đề.
Ngươi làm gì thế?
Tạ Trường Sinh và Từ Hạc Sơn đều kinh hãi.
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi. Tạ Trường Sinh nhếch mép.
Lúc đầu từ lúc Cố Tích Xuân ra vẻ hơn người, hắn đã không ưa, nên bây giờ Cố Tích Xuân kiêu ngạo như thế, hắn không còn chịu nổi.
Ah? Cố Tích Xuân thấy đó là Tạ Trường Sinh, thì cau mày.
Đột nhiên, một âm thanh ghìm ngựa vang lên.
Tạ Trường Thắng! Tiền trong nhà cũng không phải là tiền sao?
Ngươi tưởng tiền cầm trong tay ngươi thì ngươi có thể xài cái gì thì xài hả?
Tạ Trường Thắng! Ngươi tưởng cha đặt cho ngươi cái tên như vậy, thì ngươi thật có thể trường thắng, cứ đánh bạc là tất thắng hả?
Một giọng nữ không ngừng vang lên.
Tạ Trường Sinh run người một cái.
Chuyện gì đây? Từ Hạc Niên quay sang, thấy một cô gái cao gầy từ trong xe ngựa.
Thiếu nữ có gương mặt trái xoan, dáng người cân đối, tóc dài búi cao, cắm bằng trâm ngọc bích, lộ ra cái cổ cao thon thả.
Cô ấy là ai? Từ Hạc Niên không nhịn quay sang hỏi Tạ Trường Sinh. Hắn nhìn thấy hai chữ Thái Tiêu thêu trên áo của thiếu nữ, thì biết cô là đệ tử Thái Tiêu Ly Cung. Bao năm qua Thái Tiêu Ly Cung luôn nằm trong danh sách khách mời của Thanh Đằng Kiếm Viện, người của Thái Tiêu Ly Cung đến cũng ít, và chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ này.
Đấy là là tỷ tỷ của ta, Tạ Nhu, tên thì rất nhu, nhưng người không ôn nhu chút nào. Tạ Trường Sinh vẻ mặt đau khổ.
Từ Hạc Sơn không hiểu được, nghĩ thầm dù là tỷ tỷ thật, thì cũng đâu cần có cái bộ dáng sợ đến thế.
Ta đánh không lại tỷ ấy, hơn nữa chúng ta ra ngoài học tập, phụ thân giao cho tỷ ấy quản lý tiền bạc, tiền này chính là ta lãnh từ tay tỷ ấy. . . Tạ Trường Sinh như hiểu suy nghĩ trong đầu Từ Hạc Sơn, nên bổ sung thêm một câu.
Từ Hạc Sơn nhìn Tạ Trường Sinh đầy cảm thông. Hắn luôn nhìn thấy Tạ Trường Sinh tiêu tiền như nước, nếu bây giờ bắt một kẻ quen ném tiền như Tạ Trường Sinh không có tiền để ném nữa, thì thực đúng là rất khó chịu, nói không chừng sẽ làm cơ thể không thoải mái, ảnh hưởng đến tu vi tiến cảnh.
Sao cô ấy lại gọi ngươi là Tạ Trường Thắng? Từ Hạc Sơn hỏi, giọng nhỏ xíu vì cô gái cao gầy kia đang tới gần.
Sắc mặt Tạ Trường Sinh càng đau khổ: Ta vốn tên là Tạ Trường Thắng. . . Nhưng ta cảm thấy cái tên đó quá quê mùa, nên tự sửa lại là Tạ Trường Sinh.
Từ Hạc Sơn giật mình, Đúng là rất quê mùa. Nhưng hắn chợt nghiêm mặt: Nhưng dù nó quê mùa, thì cũng là tên do phụ thân đặt cho, đâu có được tùy tiện mà sửa.
Sửa cái gì sửa? Ngươi dám đổi tên hả? Tạ Nhu đã tới gần, mơ hồ nghe được, lông mày lập tức dựng thẳng, mặt lạnh tanh: Ngươi thật to gan!
Ta đâu có.
Tạ Trường Sinh cãi chày cãi cối: Ở đây ai mà chẳng biết ta tên là Tạ Trường Thắng.
Từ Hạc Sơn nghe vậy, khóe môi giât giật, muốn cười nhưng không dám cười.
Sau này, e rằng Tạ Trường Sinh đành phải khôi phục lại tên vốn có là Tạ Trường Thắng.
Thật sao?
Tạ Nhu âm trầm nhìn đệ đệ, Vậy ngươi kêu to lên hai lần cho ta, ta tên là Tạ Trường Thắng.
Tạ Trường Thắng thẹn quá hoá giận, kêu lên: Tỷ! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Không phải chỉ là đánh cược một tí hay sao, tốt xấu gì Đinh Trữ cũng là nửa ngày Thông Huyền, đâu phải chắc chắn sẽ thua!
Nhưng hắn chỉ là một kẻ xuất thân đầu đường cuối chợ, không có quý nhân, đại môn phiệt sau lưng hỗ trợ, hơn nữa nghe nói mới đây còn bị ám sát, bị thương không nhẹ. Tạ Nhu cười chế nhạo, Nếu một người như thế có thể một tháng phá cảnh đến Luyện Khí, ta sẽ nhận hắn làm tỷ phu của ngươi.
...
Sơn môn Thanh Đằng Kiếm Viện hoàn toàn im ắng.
Mọi người đều đồng lòng im lặng.
Tỷ phu của Tạ Trường Thắng? Vậy không phải là nói Tạ Nhu đồng ý gả cho Đinh Trữ hay sao?
Thường nghe nói nữ tử Quan Trung hào khí, bây giờ xem ra nữ tử Trường Lăng cũng không kém. . . Dù đây chỉ là giáo huấn đệ đệ không được nói nhảm, nhưng một thiếu nữ lại nói ra những lời như thế, quả thực cũng quá mức kinh người.
Quả nhiên lợi hại, hèn gì ngươi sợ cô ấy. Từ Hạc Sơn cố nuốt nước miếng, rì rầm vào tai Tạ Trường Thắng.
***
Đại sư huynh, tu vi sư đệ Đinh Trữ sư đến đâu rồi? trong Bạch Dương Động, cũng có không ít đệ tử vây quanh Trương Nghi, hỏi thăm.
Rất khó nói. Trương Nghi thoáng nhìn về phía nhà tranh trong khe núi. Hắn hiểu cảm xúc của những học sinh này, họ đã từ nghi ngờ chuyển thành chờ mong, hy vọng vào Đinh Trữ, nhưng hắn phải nói sự thật: Từ giữa tháng hắn đã mở Ngọc Cung, tốc độ tu hành rất vững vàng, nhưng trừ phi tốc độ vẫn nhanh như lúc thông huyền, và không bị bao nhiêu chướng ngại khi phá cảnh, thì may ra mới có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh trong hôm nay.
Đám đệ tử ít nhiều thất vọng.
***
Trong ngôi nhà tranh yên tĩnh.
Trong Ngọc Cung của Đinh Trữ sáng bừng nguyên khí năm màu, chúng chảy xuôi với tốc độ rất chậm nhưng vô cùng ổn định, tạo thành một cái trụ khí hướng về phía không gian sáng nhất trên đỉnh khí hải.
Không gian ấy, chính là Thiên Khiếu.
Đỉnh của trụ khí chỉ còn cách không gian ấy một chút mà thôi.
Ngay lúc đám đệ tử vây quanh Trương Nghi thất vọng tản đi, khoảng cách nhỏ bé ấy đã từ từ biến mất.
Thân hình Đinh Trữ hơi rung lên.
Khí Hải, Ngọc Cung, Thiên Khiếu đã hoàn toàn quán thông.
Ngũ khí như thác nước, từ Thiên Khiếu chảy xuôi xuống, vô cùng lưu loát.
Không có một trì trệ, hay trở ngại nào, dưới hướng dẫn của niệm lực, ngũ khí bắt đầu ngưng tụ lại.
Một nhúm chất sệt màu trắng, nặng hơn ngũ khí gấp nhiều lần, đang dần được tạo ra, lắng đọng xuống.
Khí Hải bắt đầu biến đổi, từ chứa ngũ khí, chuyển thành chứa loại chân khí này.
Đây chính là Luyện Khí Cảnh.
Hiện tại, đang có rất nhiều người bàn luận chuyện tu hành của hắn, nhưng không còn dám giữ lại lòng tin, còn đám đệ tử ở cửa Thanh Đằng Kiếm Viện lại càng cho rằng đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
Không có ai biết, đối với Đinh Trữ, chuyện này lại là chuyện rất đương nhiên.
Nên trong khi người ta còn đang tranh luận, thì hắn đã lặng lẽ phá cảnh.
Một tháng Luyện Khí.
/438
|